Ai ngờ, vừa dứt câu, ông ta lại ra vẻ hỏi nàng:
"Xin hỏi công chúa điện hạ, hai ngày nay có hay bị mất ngủ, ngủ không ngon giấc không?"
Tạ Lâm Hành quay đầu nhìn Du Thính Vãn.
Du Thính Vãn bình tĩnh gật đầu, "Cũng có một chút."
Ông ta lại nói: "Vi thần sẽ kê cho công chúa một vài phương thuốc an thần, thêm vào đó là thuốc bổ điều dưỡng cơ thể, triệu chứng sẽ giảm bớt."
Du Thính Vãn thản nhiên đáp ứng.
Nói xong, Thái y cung kính cáo lui.
Đơn thuốc rất nhanh được kê xong, Mặc Cửu đích thân đưa thuốc cho Tuế Hoan, bảo nàng đi sắc ngay.
Uống sớm, khỏe sớm.
Tuế Hoan ngơ ngác nhìn đơn thuốc trên tay.
Thấy Thái tử điện hạ vẫn chưa đi, đành phải sai người đi sắc thuốc.
Chẳng mấy chốc, một bát thuốc đen sì được bưng đến trước mặt Du Thính Vãn.
Nhìn bát thuốc, đôi mày thanh tú của nàng nhíu lại.
Tạ Lâm Hành gõ gõ mặt bàn, nói:
"Thuốc đắng dã tật, mau uống đi khi còn nóng."
Chương 17: Ôm vào lòng, tư thế vô cùng thân mật
Tuế Hoan đứng bên cạnh, xót xa nhìn chủ tử nhà mình.
Du Thính Vãn bưng bát thuốc, liếc mắt nhìn ra ngoài trời tối đen như mực, không uống.
Nàng định đợi Tạ Lâm Hành rời đi rồi xử lý bát thuốc đen ngòm này.
Tạ Lâm Hành thu hết động tác của nàng vào mắt, khẽ nhếch môi, hỏi:
"Nóng?"
Vừa nói, hắn vừa đưa tay chạm vào thành bát, thử độ nóng.
Thấy vậy, Du Thính Vãn càng thêm buồn bực.
Chỉ đành uống, "Không nóng nữa."
Nói rồi, nàng ngửa đầu uống cạn bát thuốc đắng ngắt kia.
Uống xong, Du Thính Vãn chỉ cảm thấy cả dạ dày đều đắng chát.
Nàng theo bản năng quay đầu nhìn Tuế Hoan, muốn nàng lấy mứt quả.
Tuế Hoan đang định lại gần đưa mứt quả cho chủ tử, nhưng chưa kịp đưa tới thì thấy Thái tử điện hạ bên cạnh tự mình lấy một miếng mứt, đưa đến bên môi Du Thính Vãn.
Tuế Hoan: "...?"
Thái tử điện hạ đang làm gì vậy?
Không chỉ Tuế Hoan ngẩn người, Du Thính Vãn cũng ngẩn người.
Miếng mứt kề sát cánh môi, nàng chậm rãi nghiêng đầu nhìn Tạ Lâm Hành.
Ánh mắt Tạ Lâm Hành hoàn toàn đặt trên môi nàng.
Thấy nàng không chịu mở miệng, hắn nhẹ nhàng ấn miếng mứt vào cánh môi mềm mại của nàng.
Giọng nói trầm thấp ra lệnh: "Ninh Thư, há miệng."
Du Thính Vãn cụp mắt, hàng mi dài khẽ run.
Nàng thu lại vẻ mặt, ngậm miếng mứt vào miệng.
Động tác cẩn thận, cố ý tránh né ngón tay hắn.
Tạ Lâm Hành thu tay lại, thấy Tuế Hoan vẫn ngây ngốc đứng đó, hắn nhíu mày, nói: "Ra ngoài."
Tuế Hoan: "?"
Mặc Cửu lập tức bước tới, rất lịch phép làm động tác "mời" với Tuế Hoan, "Tuế Hoan cô nương, xin mời cô ra ngoài."
Một giây sau, Tuế Hoan đưa miếng mứt trong tay cho Du Thính Vãn rồi mới theo Mặc Cửu ra ngoài điện.
Sau khi Tuế Hoan và Mặc Cửu đều rời đi, trong điện chỉ còn lại Tạ Lâm Hành và Du Thính Vãn.
Mấy ngày trước hai người ở chung cũng không thấy sao.
Trước đây khi chơi cờ, thỉnh thoảng Mặc Cửu, Mặc Thập ra ngoài làm nhiệm vụ, trong thiên điện cũng chỉ còn lại nàng và Tạ Lâm Hành,
Chỉ là hôm nay...
Du Thính Vãn lại cảm thấy đặc biệt không thoải mái.
Đặc biệt là miếng mứt Tạ Lâm Hành vừa rồi tự tay đưa cho nàng, dù đã nuốt vội xuống nhưng lúc này vẫn cảm thấy không ổn.
Tạ Lâm Hành đến Dương Hoài điện vốn đã muộn, giữa chừng lại còn gọi Thái y, sắc thuốc, đủ thứ chuyện, giờ đã là canh ba.
Du Thính Vãn che miệng ho nhẹ một tiếng.
Trước mặt hắn, nàng cố ý nhìn ra ngoài màn đêm mấy lần.
Ám chỉ hắn đã muộn rồi, hắn nên về Đông cung của mình đi.
Nhưng Tạ Lâm Hành lại không biết là thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu, căn bản không hề nhắc đến chuyện rời đi.
Ngón tay thon dài cầm một quân cờ đen, "cạch" một tiếng, đặt xuống bàn cờ.
"Đến, tiếp tục đánh cờ."
Du Thính Vãn: "... Hả?"
Tạ Lâm Hành ngẩng đầu nhìn nàng.
Giọng điệu có chút châm chọc: "Hai ngày trước chẳng phải Ninh Thư đã tự mình hứa hẹn sẽ chơi cờ cùng ta sao?"
"Hôm nay còn chưa đánh xong một ván đã muốn đuổi ta đi rồi?"
Du Thính Vãn: "..."
Nàng cười gượng gạo một tiếng.
Cầm quân cờ trắng lên, tiếp tục đánh.
"Hì hì... Sao có thể... Ta chỉ là lo lắng lỡ mất chính sự của Hoàng huynh thôi."
Tạ Lâm Hành yên lặng nhìn nàng vài lần.
Không vạch trần tâm tư của nàng.
"Không lỡ." Hắn nói: "Hôm nay không có việc gì, đánh xong ván này ta sẽ về."
Nghe vậy, Du Thính Vãn tập trung tinh thần toàn lực ứng phó ván cờ này.
"Xin hỏi công chúa điện hạ, hai ngày nay có hay bị mất ngủ, ngủ không ngon giấc không?"
Tạ Lâm Hành quay đầu nhìn Du Thính Vãn.
Du Thính Vãn bình tĩnh gật đầu, "Cũng có một chút."
Ông ta lại nói: "Vi thần sẽ kê cho công chúa một vài phương thuốc an thần, thêm vào đó là thuốc bổ điều dưỡng cơ thể, triệu chứng sẽ giảm bớt."
Du Thính Vãn thản nhiên đáp ứng.
Nói xong, Thái y cung kính cáo lui.
Đơn thuốc rất nhanh được kê xong, Mặc Cửu đích thân đưa thuốc cho Tuế Hoan, bảo nàng đi sắc ngay.
Uống sớm, khỏe sớm.
Tuế Hoan ngơ ngác nhìn đơn thuốc trên tay.
Thấy Thái tử điện hạ vẫn chưa đi, đành phải sai người đi sắc thuốc.
Chẳng mấy chốc, một bát thuốc đen sì được bưng đến trước mặt Du Thính Vãn.
Nhìn bát thuốc, đôi mày thanh tú của nàng nhíu lại.
Tạ Lâm Hành gõ gõ mặt bàn, nói:
"Thuốc đắng dã tật, mau uống đi khi còn nóng."
Chương 17: Ôm vào lòng, tư thế vô cùng thân mật
Tuế Hoan đứng bên cạnh, xót xa nhìn chủ tử nhà mình.
Du Thính Vãn bưng bát thuốc, liếc mắt nhìn ra ngoài trời tối đen như mực, không uống.
Nàng định đợi Tạ Lâm Hành rời đi rồi xử lý bát thuốc đen ngòm này.
Tạ Lâm Hành thu hết động tác của nàng vào mắt, khẽ nhếch môi, hỏi:
"Nóng?"
Vừa nói, hắn vừa đưa tay chạm vào thành bát, thử độ nóng.
Thấy vậy, Du Thính Vãn càng thêm buồn bực.
Chỉ đành uống, "Không nóng nữa."
Nói rồi, nàng ngửa đầu uống cạn bát thuốc đắng ngắt kia.
Uống xong, Du Thính Vãn chỉ cảm thấy cả dạ dày đều đắng chát.
Nàng theo bản năng quay đầu nhìn Tuế Hoan, muốn nàng lấy mứt quả.
Tuế Hoan đang định lại gần đưa mứt quả cho chủ tử, nhưng chưa kịp đưa tới thì thấy Thái tử điện hạ bên cạnh tự mình lấy một miếng mứt, đưa đến bên môi Du Thính Vãn.
Tuế Hoan: "...?"
Thái tử điện hạ đang làm gì vậy?
Không chỉ Tuế Hoan ngẩn người, Du Thính Vãn cũng ngẩn người.
Miếng mứt kề sát cánh môi, nàng chậm rãi nghiêng đầu nhìn Tạ Lâm Hành.
Ánh mắt Tạ Lâm Hành hoàn toàn đặt trên môi nàng.
Thấy nàng không chịu mở miệng, hắn nhẹ nhàng ấn miếng mứt vào cánh môi mềm mại của nàng.
Giọng nói trầm thấp ra lệnh: "Ninh Thư, há miệng."
Du Thính Vãn cụp mắt, hàng mi dài khẽ run.
Nàng thu lại vẻ mặt, ngậm miếng mứt vào miệng.
Động tác cẩn thận, cố ý tránh né ngón tay hắn.
Tạ Lâm Hành thu tay lại, thấy Tuế Hoan vẫn ngây ngốc đứng đó, hắn nhíu mày, nói: "Ra ngoài."
Tuế Hoan: "?"
Mặc Cửu lập tức bước tới, rất lịch phép làm động tác "mời" với Tuế Hoan, "Tuế Hoan cô nương, xin mời cô ra ngoài."
Một giây sau, Tuế Hoan đưa miếng mứt trong tay cho Du Thính Vãn rồi mới theo Mặc Cửu ra ngoài điện.
Sau khi Tuế Hoan và Mặc Cửu đều rời đi, trong điện chỉ còn lại Tạ Lâm Hành và Du Thính Vãn.
Mấy ngày trước hai người ở chung cũng không thấy sao.
Trước đây khi chơi cờ, thỉnh thoảng Mặc Cửu, Mặc Thập ra ngoài làm nhiệm vụ, trong thiên điện cũng chỉ còn lại nàng và Tạ Lâm Hành,
Chỉ là hôm nay...
Du Thính Vãn lại cảm thấy đặc biệt không thoải mái.
Đặc biệt là miếng mứt Tạ Lâm Hành vừa rồi tự tay đưa cho nàng, dù đã nuốt vội xuống nhưng lúc này vẫn cảm thấy không ổn.
Tạ Lâm Hành đến Dương Hoài điện vốn đã muộn, giữa chừng lại còn gọi Thái y, sắc thuốc, đủ thứ chuyện, giờ đã là canh ba.
Du Thính Vãn che miệng ho nhẹ một tiếng.
Trước mặt hắn, nàng cố ý nhìn ra ngoài màn đêm mấy lần.
Ám chỉ hắn đã muộn rồi, hắn nên về Đông cung của mình đi.
Nhưng Tạ Lâm Hành lại không biết là thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu, căn bản không hề nhắc đến chuyện rời đi.
Ngón tay thon dài cầm một quân cờ đen, "cạch" một tiếng, đặt xuống bàn cờ.
"Đến, tiếp tục đánh cờ."
Du Thính Vãn: "... Hả?"
Tạ Lâm Hành ngẩng đầu nhìn nàng.
Giọng điệu có chút châm chọc: "Hai ngày trước chẳng phải Ninh Thư đã tự mình hứa hẹn sẽ chơi cờ cùng ta sao?"
"Hôm nay còn chưa đánh xong một ván đã muốn đuổi ta đi rồi?"
Du Thính Vãn: "..."
Nàng cười gượng gạo một tiếng.
Cầm quân cờ trắng lên, tiếp tục đánh.
"Hì hì... Sao có thể... Ta chỉ là lo lắng lỡ mất chính sự của Hoàng huynh thôi."
Tạ Lâm Hành yên lặng nhìn nàng vài lần.
Không vạch trần tâm tư của nàng.
"Không lỡ." Hắn nói: "Hôm nay không có việc gì, đánh xong ván này ta sẽ về."
Nghe vậy, Du Thính Vãn tập trung tinh thần toàn lực ứng phó ván cờ này.
/556
|