Một hồi kích tình như hoa trong gió ào ạt buông xuống.
Thời điểm Cố Chuẩn phóng thích bản thân, Mạc Ninh theo bản năng gấp rút như muốn bắt lấy một cái gì đó, nhưng anh ở trên người cô ép thật chặt, khiến cô không thể động đậy, đành phải duỗi thẳng đôi tay, gắt gao siết chặt chiếc áo choàng tắm. Cô cũng không thể biết được dưới ánh trăng này, trên bờ biển trống trải, lại có thể có cảnh tượng hoan ái này xảy ra với cô, cô cảm nhận thật rõ ràng sự cuồng dã của Cố Chuẩn, ngay cả khi cô còn chưa kịp bình ổn sự run rẩy của bản thân, Cố Chuẩn đã lại độc ác tiếp tục cuồng hôn cô.
Cái hôn này hoàn toàn khác những nụ hôn trước kia, Mạc Ninh bị anh tước đoạt toàn bộ hô hấp, hai tay anh đè chặt tay cô, tước đoạt hết toàn bộ sức lực phản kháng của Mạc Ninh, hai người mật thiết gắn kết, Mạc Ninh thiếu chút nữa bị anh hôn đến ngất.
Sau khi nụ hôn kết thúc, Mạc Ninh một chút khí lực cũng không có, chỉ cảm thấy đau nhức vô hạn cùng một loại cảm thụ thân thể kỳ quái. Cố Chuẩn chậm rãi nhấc thân mình lên, một luồng nhiệt phía trên thân thể đột nhiên biến mất, trên người Mạc Ninh nhất thời lạnh lẽo, nổi một trận da gà.
Ngay sau đó, đôi tay ấm áp của Cố Chuẩn luồn qua hông cô, nâng cô dậy, áo choàng của cô đã hỗn độn thành một đống, trộn lẫn với y phục của anh, trông thật bừa bộn, Cố Chuẩn rõ ràng muốn bỏ Mạc hai bộ áo choàng kia, cứ như vậy mà ôm cô đứng lên.
Mạc Ninh sợ anh cứ như vậy mà ôm cô trở về, vì thế trước khi anh đứng dậy, vội quơ lấy đại một chiếc áo choàng, phủ nhanh lên người mình, cũng không để ý quần áo đó là bẩn hay sạch.
Cố Chuẩn xiết chặt tay ôm cô, khóe miệng hiện lên ý cười.
Vừa rồi, Cố Chuẩn tuy rằng thật cuồng dã, nhưng quả thật cũng rất chiếu cố cô, không để cho thân thể anh nghiền nát cô, nhưng cũng khiến cô mệt mỏi không ít, tóc vương lại không ít bụi cát và cỏ. Ngẩng đầu nhìn vẻ mặt thoải mái cùng bộ dáng thỏa thê của Cố Chuẩn, cô có chút khó chịu, liếc mắt nói: “Em đã nghĩ định lực của anh rất tốt, thế mà cũng không đợi được? Không thể kiên nhẫn tới khi vào đến phòng sao?”.
Cố Chuẩn cúi đầu liếc nhìn cô một cái, lơ đễnh đáp: “Cũng vậy thôi”.
Lời này xem như cố ý nhắc nhở Mạc Ninh đã quên mất rằng… chính cô vừa rồi cũng vô cùng nhiệt tình đáp lại, chỉ thiếu nước tự đem chính mình dâng lên cho anh ăn mà thôi. Cả người cô nhất thời lại nóng lên, nơi vừa bị xé rách truyền đến cảm giác đau đớn, trực tiếp tấn công vào cảm quan của cô, cô cố gắng nhịn xuống để cơn đau này cùng cảm giác quái dị qua đi, nhưng tay của Cố Chuẩn đang ở dưới đỡ chân cô, rõ ràng anh đi rất chậm rãi nhưng cô vẫn cảm thấy xóc nảy như tra tấn.
Rốt cuộc chịu không được, cô thấp giọng “A” một câu, sau đó cắn nhẹ lên bờ ngực trần của Cố Chuẩn, nơi đó rất có da thịt, lại cường tráng. Thấy cô cắn mình, Cố Chuẩn dừng lại.
“Làm sao vậy?”. Thanh âm của anh có chút kiềm chế dục niệm.
Mạc Ninh ậm ừ một tiếng, không nói chuyện, nhưng cũng không nhả ra.
“Anh vừa nói rồi, nếu em cắn anh, anh sẽ cắn lại”.
Mạc Ninh xấu hổ không kiềm chế được, sợ anh thực sẽ cắn cô, đành thấp giọng nói: “Đau”.
Cố Chuẩn im lặng một lúc, sau Mạc Ninh mới nghe thấy anh hít sâu một hơi. Sau đó anh nói: “Ráng nhẫn một chút”. Dứt lời, bước chân vẫn bình ổn như vậy nhưng biên độ từng bước dường như tăng lên thì phải.
Hai người theo con đường mòn trở về, Cố Chuẩn trước đem cô đặt ở trên giường, đắp chăn cho cô, lấy áo choàng trong tay cô, đơn giản quấn quanh người mình đi vào trong phòng tắm. Mạc Ninh nhịn không được cười anh: “Lúc ở bên ngoài thì không mặc gì, sao vào trong nhà lại mặc làm gì?”.
Cố Chuẩn lắc đầu đi về phía phòng tắm, Mạc Ninh mơ hồ thấy anh mỉm cười.
Tắm rửa xong đã hơn mười giờ, Mạc Ninh mệt muốn chết, không muốn động đậy thân mình, chính là để Cố Chuẩn ôm ra khỏi phòng tắm. Tóc của cô vốn dính cát, liền làm nũng Cố Chuẩn giúp cô gột sạch. Phía sau, Cố Chuẩn cực kì dịu dàng giúp cô. Sau đó, anh cũng đi tắm rửa.
Mạc Ninh nằm trên giường lớn, được khăn tắm lau đi nước trên người nên cơ thể khô ráo lại rất ấm áp, tuy rằng thân thể vẫn bủn rủn vô lực, nhưng tinh lực đã mau chóng tràn đầy trở lại trong cô. Nhịn không được lăn mình trên giường, nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, cô bỗng nhiên cảm thấy hạnh phúc.
Ấm áp, kiên định, an toàn, thoả mãn… dù sao cô cũng là người theo nghiệp văn chương, không tránh khỏi ngập chìm trong từ ngữ.
Nhất thời nhớ ra một việc, cô nhịn không được hướng người trong phòng tắm hỏi: “Ôi, hai chiếc áo choàng tắm sao rồi?”.
Tiếng nước dừng lại, phòng tắm mở cửa ra, âm thanh từ bên trong truyền ra: “Cái gì?”. Tiếng nước lại vang lên lần nữa.
“Hai bộ áo choàng của anh và của em?”.
“Một cái ở trên bờ cát, một cái ngay bên cạnh anh”.
“Em muốn giữ lại”. Mạc Ninh nói: “Về sau nếu anh không còn tình cảm hay không muốn ở bên em nữa, em sẽ giữ làm kỉ niệm”.
“Anh nghĩ em muốn giữ nó vì muốn anh chịu trách nhiệm”.
Mạc Ninh bỗng nhiên có chút buồn bã nói: “Anh không muốn chịu trách nhiệm thì lưu lại cũng có ích sao?”.
Tiếng nước nhỏ lại, thanh âm của Cố Chuẩn vang lớn hơn nhiều: “Em làm sao vậy?”.
Mạc Ninh cố gắng bật cười, nhưng thật gượng gạo, hoàn toàn không giống cô mọi ngày, cô khẽ hít nhẹ không khí trong lành nói: “Không sao cả. Chỉ là không ốm mà rên thôi”.
Cố Chuẩn không khỏi tiếp. Tiếng nước chảy lại vang lên, phiền muộn của Mạc Ninh cũng không xua đi được, cô đành đơn giản kép chăn, đem chính mình cuộn lại trong chăn ấm mong xóa đi tạp niệm trong đáy lòng.
Cố Chuẩn nhẹ nhàng kéo chăn ra khỏi người cô, hai tay chống trên giường, ngắm nhìn gương mặt Mạc Ninh. Đôi mắt anh lúc này chứa biết bao nhiêu là nhu tình, Mạc Ninh chưa bao giờ thấy qua, nhưng bị anh nhìn chăm chú như vậy, cô lại nhịn không được muốn khóc.
Cố Chuẩn nhíu mày hỏi: “Em vẫn chưa sẵn sàng? Không tin tưởng anh?”.
Mạc Ninh cố gắng không để cho đôi mắt mình trở nên phiếm hồng, sợ anh hiểu lầm, cũng không che dấu tâm ý của mình cứ như vậy nói: “Anh đột nhiên tốt như vậy, em nghĩ, có một ngày chúng ta chia tay, hoặc là anh tìm thấy được người tốt hơn em, hoặc là anh không tốt với em…”.
Cố Chuẩn hôn cô.
Trên người anh, mùi hương sữa tắm còn chưa tản đi hết, hòa quyện cùng hương thơm trên người cô. Hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái thoảng lan truyền trong gian phòng, phòng ngủ mở điều hòa, thân thể Mạc Ninh lúc này khô ráo nên cực độ mẫn cảm, trong chốc lát cô lại có cảm giác bị đánh úp. Kích tình đợt này chưa lắng xuống lại dâng trào lên một đợt khác như sóng vỗ đánh úp vào bờ.
Giường lớn rung động mà hỗn độn. Mạc Ninh bị anh ép buộc đến thét chói tai vang vọng bốn phía, nhưng cô không cố gắng kìm nén bản thân, cũng không gây áp lực với chính mình, bởi vì cô có thể cảm thấy rõ ràng, phản ứng của mình khiến cho Cố Chuẩn càng thêm hưng phấn, lại càng ra sức… Anh đã bị lạc. Cô thích nhìn thấy anh lạc lối, nhìn anh điên cuồng, nhìn thấy anh mê say.
Hai người lại trầm luân một vòng ác chiến.
Mạc Ninh trong lòng loáng thoáng cảm thấy, ngày mai khẳng định là không xuống giường được. Nhưng rồi chính cô cũng không rõ là mình mệt mỏi mà thiếp đi lúc nào, chỉ là run rẩy ngất đi khi bị chạm tới nơi tận sâu trong linh hồn mình.
Đêm nay, Mạc Ninh nằm mơ, trong mơ, Chu Nhất Nặc giống như một người thầy, chỉ cô mà nói: “Đàn ông càng cường hãn, sẽ chỉ làm phụ nữ càng không thể rời đi”.
“Cậu xem, Mạc Ninh, anh ta là đang tìm cách không để cho cậu rời khỏi anh ta”.
“Vì cái gì? Bởi trên đời này không phải cô gái nào cũng có hạnh phúc được gặp người đàn ông của mình, hơn nữa, thê thảm nữa là, nếu cậu cứ đối nghịch với anh ta, cậu sẽ càng thống khổ”.
“Cho nên, đối với anh ta! Phải nắm thật chắc, đừng buông tay!”.
Sau đó Chu Nhất Nặc nở nụ cười quỷ dị, hình ảnh khuôn mặt ấy như đi ra từ trong giấc mơ làm đau mắt của cô. Giật mình bừng mở mắt, thì ra là ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào phòng. Cố Chuẩn vẫn nằm bên cạnh cô, anh ngủ thật an lành, đường nét ngũ quan vững vàng mà thư thái. Mạc Ninh chống đầu nhìn anh một lúc, nhịn không được vụng trộm hôn anh một chút, mời rời khỏi giường.
Nội y phơi nắng cả ngày hôm qua đã khô, cô đi vào trong phòng tắm Mạc quần áo, Cố Chuẩn vẫn chưa tỉnh. Cô có chút thỏa mãn nhìn anh ngủ say, sau đó xoay người mở cửa, đi ra ngoài.
Khu vườn hoa được chiếu rọi bởi ánh mặt trời chói lòa, Mạc Ninh tùy tiện hái một bông hoa, bước đi trong chiếc váy dài màu lam. Từ trong hoa viên nhìn xa xa, ngập tràn trong mắt cô là sắc xanh thẳm của biển. Tầm mắt nhịn không được mà đảo qua nơi hôm qua cùng Cố Chuẩn làm càn, không ngoài ý muốn mà nhìn thấy áo choàng tắm nằm hỗn độn trên cát, lặng im không hề suy chuyển, cách nước biển một khoảng. Mạc Ninh nhịn không được đi về phía đó.
Mới từ nơi ấm áp bước tới, thình lình bị gió thổi qua, Mạc Ninh có chút không quen, vội ôm lấy chính mình, ngồi xổm xuống nhấc áo lên. Cô không biết mình có loại tâm tình gì khi nhặt nó lên, nhưng cô biết khi chính mình nhìn thấy vệt máu ghê người kia, lòng chợt thấy thật phức tạp.
Cho tới bây giờ cô cũng không biết rằng lần đầu tiên lại lưu lại vết máu lớn như vậy.
Chiếc áo dính đầy cát, thoạt nhìn thật bẩn, nhưng Mạc Ninh lại coi như là trân bảo, muốn lưu giữ lại. Vì thế liền giũ sạch cát, đặt lại trên bờ cát, mà cô cũng ngồi xuống.
Chống mặt xem cảnh biển. Trong lòng không ngừng nghĩ tới đêm qua mây mưa thất thường, dần dần, cô lại cảm thấy đói, lúc này mới nhớ tới chính mình trừ lúc uống chút cháo tối hôm qua đã không ăn gì cho tới lúc này.
Nhưng cô lại miễn cưỡng không muốn động, liền nằm ngửa ra trên cát, đầu gối lên hai tay, nhìn trời xanh.
Lúc Cố Chuẩn xuất hiện, Mạc Ninh ngửi thấy được mùi thức ăn. Ngồi dậy nhìn theo hướng anh đi tới từ ngôi biệt thự, phía sau có một người phục vụ bưng theo một cái khay, mùi thức ăn từ đó mà truyền đến.
Cố Chuẩn đi tới trước mặt cô, tiếp nhận cái khay từ người phục vụ, nói: “Cám ơn”.
Người phục vụ khẽ gật đầu làm dấu hiệu chữ thập rồi cung kính rời đi.
“Thật là! Vì sao anh không tự mình mang lấy? Không nên lãnh phí nhân lực như vậy chứ?”.
Cố Chuẩn cười cười, ngồi xuống cạnh cô, nói: “Món cơm này không phải ai cũng có thể làm”. Dứt lời, liền lấy từ trong khay gói cơm đưa cô “Đặc sản bản địa”.
Mạc Ninh nhận lấy, trong tay là một gói thực nóng hỏi, cũng không quá nhỏ, lại có cảm giác dính dính. Cô tò mò hỏi: “Cái này với bánh chưng có gì khác nhau?”.
“So với bánh chưng lớn hơn, lại thơm hơn, gói bằng loại lá của cây bản địa, bọn họ không cần nguyên liệu nấu ăn đặc thù nào, chỉ là cơm bình thường, thêm một chút rau dưa hoặc là quả hạch, nhưng mùi vị rất khác biệt”. Cố Chuẩn nói xong liền lấy gói cơm trong tay Mạc Ninh, tinh tế thay cô mở ra.
Mạc Ninh nhìn động tác của anh, trong lòng mau chóng cảm thấy ngọt ngào.
Thời điểm Cố Chuẩn phóng thích bản thân, Mạc Ninh theo bản năng gấp rút như muốn bắt lấy một cái gì đó, nhưng anh ở trên người cô ép thật chặt, khiến cô không thể động đậy, đành phải duỗi thẳng đôi tay, gắt gao siết chặt chiếc áo choàng tắm. Cô cũng không thể biết được dưới ánh trăng này, trên bờ biển trống trải, lại có thể có cảnh tượng hoan ái này xảy ra với cô, cô cảm nhận thật rõ ràng sự cuồng dã của Cố Chuẩn, ngay cả khi cô còn chưa kịp bình ổn sự run rẩy của bản thân, Cố Chuẩn đã lại độc ác tiếp tục cuồng hôn cô.
Cái hôn này hoàn toàn khác những nụ hôn trước kia, Mạc Ninh bị anh tước đoạt toàn bộ hô hấp, hai tay anh đè chặt tay cô, tước đoạt hết toàn bộ sức lực phản kháng của Mạc Ninh, hai người mật thiết gắn kết, Mạc Ninh thiếu chút nữa bị anh hôn đến ngất.
Sau khi nụ hôn kết thúc, Mạc Ninh một chút khí lực cũng không có, chỉ cảm thấy đau nhức vô hạn cùng một loại cảm thụ thân thể kỳ quái. Cố Chuẩn chậm rãi nhấc thân mình lên, một luồng nhiệt phía trên thân thể đột nhiên biến mất, trên người Mạc Ninh nhất thời lạnh lẽo, nổi một trận da gà.
Ngay sau đó, đôi tay ấm áp của Cố Chuẩn luồn qua hông cô, nâng cô dậy, áo choàng của cô đã hỗn độn thành một đống, trộn lẫn với y phục của anh, trông thật bừa bộn, Cố Chuẩn rõ ràng muốn bỏ Mạc hai bộ áo choàng kia, cứ như vậy mà ôm cô đứng lên.
Mạc Ninh sợ anh cứ như vậy mà ôm cô trở về, vì thế trước khi anh đứng dậy, vội quơ lấy đại một chiếc áo choàng, phủ nhanh lên người mình, cũng không để ý quần áo đó là bẩn hay sạch.
Cố Chuẩn xiết chặt tay ôm cô, khóe miệng hiện lên ý cười.
Vừa rồi, Cố Chuẩn tuy rằng thật cuồng dã, nhưng quả thật cũng rất chiếu cố cô, không để cho thân thể anh nghiền nát cô, nhưng cũng khiến cô mệt mỏi không ít, tóc vương lại không ít bụi cát và cỏ. Ngẩng đầu nhìn vẻ mặt thoải mái cùng bộ dáng thỏa thê của Cố Chuẩn, cô có chút khó chịu, liếc mắt nói: “Em đã nghĩ định lực của anh rất tốt, thế mà cũng không đợi được? Không thể kiên nhẫn tới khi vào đến phòng sao?”.
Cố Chuẩn cúi đầu liếc nhìn cô một cái, lơ đễnh đáp: “Cũng vậy thôi”.
Lời này xem như cố ý nhắc nhở Mạc Ninh đã quên mất rằng… chính cô vừa rồi cũng vô cùng nhiệt tình đáp lại, chỉ thiếu nước tự đem chính mình dâng lên cho anh ăn mà thôi. Cả người cô nhất thời lại nóng lên, nơi vừa bị xé rách truyền đến cảm giác đau đớn, trực tiếp tấn công vào cảm quan của cô, cô cố gắng nhịn xuống để cơn đau này cùng cảm giác quái dị qua đi, nhưng tay của Cố Chuẩn đang ở dưới đỡ chân cô, rõ ràng anh đi rất chậm rãi nhưng cô vẫn cảm thấy xóc nảy như tra tấn.
Rốt cuộc chịu không được, cô thấp giọng “A” một câu, sau đó cắn nhẹ lên bờ ngực trần của Cố Chuẩn, nơi đó rất có da thịt, lại cường tráng. Thấy cô cắn mình, Cố Chuẩn dừng lại.
“Làm sao vậy?”. Thanh âm của anh có chút kiềm chế dục niệm.
Mạc Ninh ậm ừ một tiếng, không nói chuyện, nhưng cũng không nhả ra.
“Anh vừa nói rồi, nếu em cắn anh, anh sẽ cắn lại”.
Mạc Ninh xấu hổ không kiềm chế được, sợ anh thực sẽ cắn cô, đành thấp giọng nói: “Đau”.
Cố Chuẩn im lặng một lúc, sau Mạc Ninh mới nghe thấy anh hít sâu một hơi. Sau đó anh nói: “Ráng nhẫn một chút”. Dứt lời, bước chân vẫn bình ổn như vậy nhưng biên độ từng bước dường như tăng lên thì phải.
Hai người theo con đường mòn trở về, Cố Chuẩn trước đem cô đặt ở trên giường, đắp chăn cho cô, lấy áo choàng trong tay cô, đơn giản quấn quanh người mình đi vào trong phòng tắm. Mạc Ninh nhịn không được cười anh: “Lúc ở bên ngoài thì không mặc gì, sao vào trong nhà lại mặc làm gì?”.
Cố Chuẩn lắc đầu đi về phía phòng tắm, Mạc Ninh mơ hồ thấy anh mỉm cười.
Tắm rửa xong đã hơn mười giờ, Mạc Ninh mệt muốn chết, không muốn động đậy thân mình, chính là để Cố Chuẩn ôm ra khỏi phòng tắm. Tóc của cô vốn dính cát, liền làm nũng Cố Chuẩn giúp cô gột sạch. Phía sau, Cố Chuẩn cực kì dịu dàng giúp cô. Sau đó, anh cũng đi tắm rửa.
Mạc Ninh nằm trên giường lớn, được khăn tắm lau đi nước trên người nên cơ thể khô ráo lại rất ấm áp, tuy rằng thân thể vẫn bủn rủn vô lực, nhưng tinh lực đã mau chóng tràn đầy trở lại trong cô. Nhịn không được lăn mình trên giường, nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, cô bỗng nhiên cảm thấy hạnh phúc.
Ấm áp, kiên định, an toàn, thoả mãn… dù sao cô cũng là người theo nghiệp văn chương, không tránh khỏi ngập chìm trong từ ngữ.
Nhất thời nhớ ra một việc, cô nhịn không được hướng người trong phòng tắm hỏi: “Ôi, hai chiếc áo choàng tắm sao rồi?”.
Tiếng nước dừng lại, phòng tắm mở cửa ra, âm thanh từ bên trong truyền ra: “Cái gì?”. Tiếng nước lại vang lên lần nữa.
“Hai bộ áo choàng của anh và của em?”.
“Một cái ở trên bờ cát, một cái ngay bên cạnh anh”.
“Em muốn giữ lại”. Mạc Ninh nói: “Về sau nếu anh không còn tình cảm hay không muốn ở bên em nữa, em sẽ giữ làm kỉ niệm”.
“Anh nghĩ em muốn giữ nó vì muốn anh chịu trách nhiệm”.
Mạc Ninh bỗng nhiên có chút buồn bã nói: “Anh không muốn chịu trách nhiệm thì lưu lại cũng có ích sao?”.
Tiếng nước nhỏ lại, thanh âm của Cố Chuẩn vang lớn hơn nhiều: “Em làm sao vậy?”.
Mạc Ninh cố gắng bật cười, nhưng thật gượng gạo, hoàn toàn không giống cô mọi ngày, cô khẽ hít nhẹ không khí trong lành nói: “Không sao cả. Chỉ là không ốm mà rên thôi”.
Cố Chuẩn không khỏi tiếp. Tiếng nước chảy lại vang lên, phiền muộn của Mạc Ninh cũng không xua đi được, cô đành đơn giản kép chăn, đem chính mình cuộn lại trong chăn ấm mong xóa đi tạp niệm trong đáy lòng.
Cố Chuẩn nhẹ nhàng kéo chăn ra khỏi người cô, hai tay chống trên giường, ngắm nhìn gương mặt Mạc Ninh. Đôi mắt anh lúc này chứa biết bao nhiêu là nhu tình, Mạc Ninh chưa bao giờ thấy qua, nhưng bị anh nhìn chăm chú như vậy, cô lại nhịn không được muốn khóc.
Cố Chuẩn nhíu mày hỏi: “Em vẫn chưa sẵn sàng? Không tin tưởng anh?”.
Mạc Ninh cố gắng không để cho đôi mắt mình trở nên phiếm hồng, sợ anh hiểu lầm, cũng không che dấu tâm ý của mình cứ như vậy nói: “Anh đột nhiên tốt như vậy, em nghĩ, có một ngày chúng ta chia tay, hoặc là anh tìm thấy được người tốt hơn em, hoặc là anh không tốt với em…”.
Cố Chuẩn hôn cô.
Trên người anh, mùi hương sữa tắm còn chưa tản đi hết, hòa quyện cùng hương thơm trên người cô. Hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái thoảng lan truyền trong gian phòng, phòng ngủ mở điều hòa, thân thể Mạc Ninh lúc này khô ráo nên cực độ mẫn cảm, trong chốc lát cô lại có cảm giác bị đánh úp. Kích tình đợt này chưa lắng xuống lại dâng trào lên một đợt khác như sóng vỗ đánh úp vào bờ.
Giường lớn rung động mà hỗn độn. Mạc Ninh bị anh ép buộc đến thét chói tai vang vọng bốn phía, nhưng cô không cố gắng kìm nén bản thân, cũng không gây áp lực với chính mình, bởi vì cô có thể cảm thấy rõ ràng, phản ứng của mình khiến cho Cố Chuẩn càng thêm hưng phấn, lại càng ra sức… Anh đã bị lạc. Cô thích nhìn thấy anh lạc lối, nhìn anh điên cuồng, nhìn thấy anh mê say.
Hai người lại trầm luân một vòng ác chiến.
Mạc Ninh trong lòng loáng thoáng cảm thấy, ngày mai khẳng định là không xuống giường được. Nhưng rồi chính cô cũng không rõ là mình mệt mỏi mà thiếp đi lúc nào, chỉ là run rẩy ngất đi khi bị chạm tới nơi tận sâu trong linh hồn mình.
Đêm nay, Mạc Ninh nằm mơ, trong mơ, Chu Nhất Nặc giống như một người thầy, chỉ cô mà nói: “Đàn ông càng cường hãn, sẽ chỉ làm phụ nữ càng không thể rời đi”.
“Cậu xem, Mạc Ninh, anh ta là đang tìm cách không để cho cậu rời khỏi anh ta”.
“Vì cái gì? Bởi trên đời này không phải cô gái nào cũng có hạnh phúc được gặp người đàn ông của mình, hơn nữa, thê thảm nữa là, nếu cậu cứ đối nghịch với anh ta, cậu sẽ càng thống khổ”.
“Cho nên, đối với anh ta! Phải nắm thật chắc, đừng buông tay!”.
Sau đó Chu Nhất Nặc nở nụ cười quỷ dị, hình ảnh khuôn mặt ấy như đi ra từ trong giấc mơ làm đau mắt của cô. Giật mình bừng mở mắt, thì ra là ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào phòng. Cố Chuẩn vẫn nằm bên cạnh cô, anh ngủ thật an lành, đường nét ngũ quan vững vàng mà thư thái. Mạc Ninh chống đầu nhìn anh một lúc, nhịn không được vụng trộm hôn anh một chút, mời rời khỏi giường.
Nội y phơi nắng cả ngày hôm qua đã khô, cô đi vào trong phòng tắm Mạc quần áo, Cố Chuẩn vẫn chưa tỉnh. Cô có chút thỏa mãn nhìn anh ngủ say, sau đó xoay người mở cửa, đi ra ngoài.
Khu vườn hoa được chiếu rọi bởi ánh mặt trời chói lòa, Mạc Ninh tùy tiện hái một bông hoa, bước đi trong chiếc váy dài màu lam. Từ trong hoa viên nhìn xa xa, ngập tràn trong mắt cô là sắc xanh thẳm của biển. Tầm mắt nhịn không được mà đảo qua nơi hôm qua cùng Cố Chuẩn làm càn, không ngoài ý muốn mà nhìn thấy áo choàng tắm nằm hỗn độn trên cát, lặng im không hề suy chuyển, cách nước biển một khoảng. Mạc Ninh nhịn không được đi về phía đó.
Mới từ nơi ấm áp bước tới, thình lình bị gió thổi qua, Mạc Ninh có chút không quen, vội ôm lấy chính mình, ngồi xổm xuống nhấc áo lên. Cô không biết mình có loại tâm tình gì khi nhặt nó lên, nhưng cô biết khi chính mình nhìn thấy vệt máu ghê người kia, lòng chợt thấy thật phức tạp.
Cho tới bây giờ cô cũng không biết rằng lần đầu tiên lại lưu lại vết máu lớn như vậy.
Chiếc áo dính đầy cát, thoạt nhìn thật bẩn, nhưng Mạc Ninh lại coi như là trân bảo, muốn lưu giữ lại. Vì thế liền giũ sạch cát, đặt lại trên bờ cát, mà cô cũng ngồi xuống.
Chống mặt xem cảnh biển. Trong lòng không ngừng nghĩ tới đêm qua mây mưa thất thường, dần dần, cô lại cảm thấy đói, lúc này mới nhớ tới chính mình trừ lúc uống chút cháo tối hôm qua đã không ăn gì cho tới lúc này.
Nhưng cô lại miễn cưỡng không muốn động, liền nằm ngửa ra trên cát, đầu gối lên hai tay, nhìn trời xanh.
Lúc Cố Chuẩn xuất hiện, Mạc Ninh ngửi thấy được mùi thức ăn. Ngồi dậy nhìn theo hướng anh đi tới từ ngôi biệt thự, phía sau có một người phục vụ bưng theo một cái khay, mùi thức ăn từ đó mà truyền đến.
Cố Chuẩn đi tới trước mặt cô, tiếp nhận cái khay từ người phục vụ, nói: “Cám ơn”.
Người phục vụ khẽ gật đầu làm dấu hiệu chữ thập rồi cung kính rời đi.
“Thật là! Vì sao anh không tự mình mang lấy? Không nên lãnh phí nhân lực như vậy chứ?”.
Cố Chuẩn cười cười, ngồi xuống cạnh cô, nói: “Món cơm này không phải ai cũng có thể làm”. Dứt lời, liền lấy từ trong khay gói cơm đưa cô “Đặc sản bản địa”.
Mạc Ninh nhận lấy, trong tay là một gói thực nóng hỏi, cũng không quá nhỏ, lại có cảm giác dính dính. Cô tò mò hỏi: “Cái này với bánh chưng có gì khác nhau?”.
“So với bánh chưng lớn hơn, lại thơm hơn, gói bằng loại lá của cây bản địa, bọn họ không cần nguyên liệu nấu ăn đặc thù nào, chỉ là cơm bình thường, thêm một chút rau dưa hoặc là quả hạch, nhưng mùi vị rất khác biệt”. Cố Chuẩn nói xong liền lấy gói cơm trong tay Mạc Ninh, tinh tế thay cô mở ra.
Mạc Ninh nhìn động tác của anh, trong lòng mau chóng cảm thấy ngọt ngào.
/54
|