Tô Nhất Minh không gọi điện cho Trình Vũ Phi mà trực tiếp mò đến bệnh viện. Hành lang dài đối diện với ban công ngoài trời, chút gió xuân lành lạnh từ cửa sổ thôi vào làm bay mái tóc ngắn mềm mượt của anh. Mùa xuân cuối cùng cũng đã đến.
Anh đi loanh quanh mấy vòng, bệnh viện đối với anh như một mê cung. Mặc dù Trình Vũ Phi đã từng đưa anh đến phòng khám một lần nhưng anh vẫn không tìm được đường đến đó.
Có tiếng động từ hành lang vọng đến, Tô Nhất Minh hiếu kỳ đưa mắt nhìn về hướng đó, chỉ nghe thấy một tiếng rầm từ sau lưng, Tô Nhất Minh quay đầu nhìn lại, bất giác sợ đến nỗi tay chân luống cuống.
Một ông già từ bên ngoài cửa sổ nhanh thoăn thoắt nhảy vào trong, toàn thân ông ta lõa lồ, nét mặt hoảng hốt, ánh mắt hoảng loạn, nhưng kỳ quặc nhất đó là trên người lủng lẳng một chiếc túi ni lông, bên trong có chất dịch màu vàng. Ông ta giống như một con thú bị nhốt đang tìm đường tháo chạy, Tô Nhất Minh cảm thấy ánh mắt ông ta đang nhìn mình.
Tô Nhất Minh thất kinh hồn vía, hoảng hốt hơn cả ông ta, lùi lại mấy bước, đẩy cánh cửa khép hờ phòng kế bên lao vào, rồi vừa sợ hãi vừa hiếu kỳ quan sát bên ngoài qua cánh cửa trong suốt phía sau.
Phía sau bỗng có tiếng bước chân đi tới, Tô Nhất Minh vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy mấy người mặc áo blu trắng đang tiến về phía anh. Không đợi Tô Nhất Minh có phản ứng, đám người đó đã đi qua anh mở cửa lao ra ngoài. Cảnh kế tiếp Tô Nhất Minh chỉ thấy trên tivi, nó giống như cuộn băng ghi hình của cảnh sát chống tội phạm 110. Cuối cùng bao giờ cũng là cảnh sát tóm gọn tên tội phạm. Tô Nhất Minh mắt mở trừng trừng nhìn đám người mặc áo blu trắng cố sức ấn ông già đó ngã ra đất rồi lôi ông ta đi
Tô Nhất Minh vô cùng kinh ngạc khi chứng kiến cảnh đó. Anh không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, một lát sau đám người đó lại vừa nói vừa cười mở cửa bước vào.
"Cũng may Ngô sư huynh lợi hại, hành động quyêt đoán mới có thể khắc chế được ông ta, nếu ông ta chạy ra khỏi khu vực bệnh viện thì phiền phức to rồi". Giọng một nữ bác sĩ trẻ măng như rót mật vào tai, Tô Nhất Minh nhớ ra đó là bác sĩ Tiểu Hà đã mắng anh lần trước,
"Đương nhiên rồi, ai bảo sư huynh tôi to khỏe thế này chứ?". Một nam bác sĩ cao to như bò mộng dương dương tự đắc vỗ ngực xưng oai.
"Ha, ha, chính xác. Bác sĩ Ngô dịu dàng bác ái, nhưng cơ bắp thì vạm vỡ như lực sĩ!". Một bác sĩ nam đi kế bên nói, không biết là nịnh bợ hay chế giễu.
Tô Nhất Minh nhíu mày, ánh mắt săm soi cơ thế của bác sĩ Ngô, quả thật cơ bắp cuồn cuộn, săn chắc, lộ qua chiếc áo blu trắng.
"Anh là…" Các bác sĩ đang cười cười cười nói nói, cuối cùng cũng nhìn thấy Tô Nhất Minh.
"Tôi tìm bác sĩ Trình Vũ Phi". Tô Nhất Minh lập tức nở nụ cười thật thà.
Một nữ y tá có nụ cười dễ thương đột nhiện xuất hiện, vừa cười vừa thì thầm gì đó vào tai mấy bác sĩ, Tô Nhất Minh nghe được loáng thoáng hai chữ "phân chó".
Đám bác sĩ bỗng nhìn Tô Nhất Minh bằng một con mắt khác, nhiệt tình hơn, bác sĩ Ngô nhìn Tô Nhất Minh từ trên xuống dưới rồi lại từ dưới lên trên, rồi như hiểu ra điều gì, "Ồ, anh là bạn trai của Trình Vũ Phi? Tôi là Ngô Chấn Phong, là sư huynh của Vũ Phi. Bó hoa hồng vàng buổi sáng là anh gửi tặng Vũ Phi đúng không, còn cả ví tiền hiệu LV nữa, khiến cho biết bao cô gái trẻ ở đây đỏ mắt ghen tị đấy."
Không biết có phải vì nghe được hai chữ "phân chó" không mà khóe miệng của Tô Nhất Minh giật giật, nụ cười vẫn rạng rỡ.
"Tại sao lại tặng bác sĩ Trình hoa hồng vàng? Có phải anh đã làm khiến cô ấy không vui không?" Bác sĩ Tiểu Hà vẫn nhanh miệng nhất.
"Sao dám? Hoa hồng tượng trưng cho tình yêu, tặng cô ấy chỉ để nói tôi yêu cô ấy thôi." Tô Nhất Minh vô cùng thành khẩn.
"Hoa hồng vàng chẳng lẽ không phải có ý nghĩa xin lỗi sao?" Tiểu Hà có chút băn khoăn.
"Thật không? Tôi chỉ biết hoa hồng tượng trưng cho tình yêu. Mấy thứ khác phức tạp quá, tôi cũng không rõ nữa." Tô Nhất Minh vò vò đầu, mặt lộ vẻ tội nghiệp, lập tức nhận được sự đồng cảm của cô gái trẻ, Tiếu Hà lập tức dẫn anh đi tìm Trình Vũ Phi.
Tô Nhất Minh bị Trình Vũ Phi lôi vào một chỗ vắng vẻ, trong lòng vẫn còn sợ hãi kể lại cho cô nghe cảnh tượng mà mình vừa chứng kiến, tất nhiên không quên thêm mắm dặm muối cho câu chuyện thêm li kì. Trình Vũ Phi cảm thấy biểu hiện khoa trương của anh vô cùng đáng yêu, đưa tay bẹo bẹo má anh: "Không sao đâu. Đó là hội chứng ở phòng chăm sóc đặc biệt. Bệnh nhân ở trong môi trường chăm sóc đặc biệt quá lâu, có người bỗng nhiên bị mất thăng bằng về thần kinh. Vừa nãy là một bệnh nhân bị phát bệnh, xuất hiện hoang tưởng, cho rằng tất cả mọi người đều muốn giết ông ta, nhân lúc y tá không để ý đã nhảy ra ngoài từ cửa sổ phòng chăm sóc đặc biệt. Anh sợ à?"
Tô Nhất Minh bị câu nói cuối cùng làm cho tự ái, lạnh lùng hừ một tiếng, "Anh chỉ hiếu kì thôi. Sợ gì chứ? Vũ Phi… Bệnh nhân đó bị bắt về rồi sẽ đối phó thế nào với ông ấy?"
"Đối phó? Bệnh nhân đâu phải là kẻ địch của bọn em. Ông ta có thể nhảy ra khỏi cửa sổ xem ra không cần phải ở chăm sóc đặc biệt nữa. Dự định sẽ cho ông ấy về để người nhà chăm sóc. Thường thì thay đổi môi trường lại có người nhà ở bên cạnh, bệnh về thần kinh sẽ có chuyển biến tốt."
"Trên người ông ấy có treo lủng lẳng một cái bịch ni lông, bên trong không biết là thứ gì?"
"Nước tiểu. Em nhớ là ông ấy có lắp ống dẫn tiểu, trên người tất nhiên là phải treo túi tiểu cá nhân rồi."
"…" Tô Nhất Minh kết thúc câu chuyện, "Không ngờ công việc của bọn em lại vất vả và cao quý như vậy."
"Vâng… ở Trung Quốc bác sĩ là lao động tay chân, có thể xếp vào đội ngũ áo xanh, tuy chúng em mặc áo trắng." Trình Vũ Phi nhún vai tự hào. "Không phải em đã nói với anh hôm nay em trực rồi ư, sao anh lại đến đây?"
"Anh hiếm hoi lắm mới được rảnh rỗi như hôm nay, đến trực cùng em."
"Không được. Lúc trực em sẽ rất bận… Đợi khi em rảnh em sẽ ở bên anh được không? Thời gian sau này còn dài mà."
"Sai rồi Vũ Phi, đừng có tin vào những câu nói vớ vẩn đại loại như tình cảm sâu đậm thì cho dù xa cách cũng không bao giờ thay đổi. Tình yêu không phải là nỗi nhớ khắc cốt ghi tâm, mà là sớm tối bên nhau. Cuộc sống này thay đổi quá nhanh, chẳng có gì đuổi kịp thời gian. Chúng ta đều rất bận rộn, thời gian bên nhau không nhiều. Thời gian xa cách lâu ngày tình cảm cũng phai nhạt dần. Lần này coi như anh quấy rầy em, mai mốt nếu anh bận em cũng có thể đến quấy rầy anh… Nếu không tình cảm chẳng giữ được lâu."
Tô Nhất Minh dáo dác nhìn xung quanh không có người, hôn trộm cô một cái. Đã trải qua mấy cuộc tình, cho dù không tiếp thu được bài học nhưng đúc kết trong bài học thì anh có thừa khả năng, đây là những lời ruột gan anh.
Trong khoảnh khắc đó Trình Vũ Phi nhớ lại những chuyện đã qua, bác sĩ lúc nào cũng bận rộn, đặc biệt là những bác sĩ có bản lĩnh. Cô luôn xót xa khi thấy Mục Thuần vất vả, cố hết sức không làm phiền anh, không để những chuyện nhỏ nhặt không vui của mình quấy rầy anh. Mục Thuần luôn cảm thấy cô độc mạnh mẽ, thậm chí phàn nàn về sự lạnh nhạt của cô. Lúc đó cô thật chậm hiểu, không hiểu tâm tư của Mục Thuần. Bây giờ nghĩ lại cô thấy việc chia tay với Mục Thuần là do cô không cho anh ta thấy tình yêu sâu đậm và sự quan tâm hết lòng sau vẻ lạnh nhạt ấy của cô, là do cô đã đẩy Mục Thuần vào tay người khác.
Cô lắc đầu xua đi những chuyện đã qua, nắm chặt tay Tô Nhất Minh, "Đúng rồi, Nhất Minh, món quà là do anh tặng à? Sau này đừng phô trương như vậy nữa nhé. Hoa rồi cả chiếc ví đắt tiền nữa, khiến người ta nghĩ em đang bám lấy đại gia…"
Ánh mắt Tô Nhất Minh chợt lóe lên điều gì đó, "Bám đại gia tốt chứ sao, chứng tỏ em có sức mê hoặc lớn. Đàn ông có tiền đều háo sắc, không thể nhìn bề ngoài là đánh giá hết được… Đúng rồi, em có thích món quà đó không?"
Trình Vũ Phi thích thú mỉm cười, lại kéo Tô Nhất Minh vào phòng nghỉ. Một bó hoa hồng vàng thật to đã được cắm cẩn thận vào lọ, nhìn rất chói mắt. Trình Vũ Phi lấy ra chiếc ví LV đưa cho anh, "Đẹp thật đấy, cám ơn anh."
Tô Nhất Minh cầm chiếc ví, nhướng mày, "LV? LV nghĩa là gì? Low Value? Giá trị thấp?"
"…" Trình Vũ Phi nhìn anh cười, chỉ nghĩ anh đang nói đùa.
Tô Nhất Minh lật đi lật lại chiếc ví, cười càng kỳ quặc, "Lúc trước anh đọc được một bài thơ ở trên mạng, viết rất sâu sắc "Biển khơi ơi, em toàn là nước, tuấn mã ơi, bốn chân của mi, người đẹp ơi, em thật đẹp, phía dưới mũi là cái miệng xinh xắn…"
Trình Vũ Phi cảm thấy Tô Nhất Minh đang trêu mình, không nhịn được cười, lại cảm thấy anh có chút lạc đề, bỗng nhiên lại lôi bài thơ đó vào. Không biết bài thơ sâu sắc này có phải là của một trường phái mới nào sáng tác hay không? Chủ nghĩa siêu thực?
Thời gian rảnh rỗi ở bên cạnh Tô Nhất Minh trôi qua nhanh chóng, Trình Vũ Phi xem đồng hồ, đã hơn mười giờ, cô ngầm bảo Tô Nhất Minh phải về rồi. Tô Nhất Minh lưu luyến nhìn chiếc giường ở phòng trực, "Ở đây có nhiều giường thế này, hôm nay anh có thể ở lại đây được không?"
Trình Vũ Phi thất kinh, "Không được! Buổi tối bệnh nhân có thể đến gõ cửa, lỡ bọn họ nghe thấy có tiếng người… sẽ đồn đại lung tung."
"Vậy anh sẽ giả vờ là khóc, oa oa oa… Người ta có hỏi thì em nói là trẻ sơ sinh."
"…"
"Có phải em sợ người khác nghĩ bác sĩ Trình chưa kết hôn mà đã có em bé không, ảnh hưởng đến danh tiếng của em?"
"Không thể có chuyện đó, anh khóc khó nghe như vậy, người ta chắc chắn sẽ cho rằng anh là em bé cú mèo."
"…"
Tô Nhất Minh có năn nỉ ỉ ôi thế nào cũng không lay chuyển được trái tim sắt đá của Trình Vũ Phi, đành lủi thủi ra về, sắp tạm biệt anh không biết xấu hổ giở trò lưu manh với Trình Vũ Phi.
Tô Nhất Minh đi rồi, Trình Vũ Phi vẫn còn ngây ngất, sau đó cô dáo dác nhìn ngó khắp phòng, quay trở lại phòng trực ban mới phát hiện chiếc ví LV đã không cánh mà bay. Cô lùng sục khắp nơi không thấy mới do dự gọi cho Tô Nhất Minh: "Nhất Minh, anh có thấy chiếc ví đó ở đâu không?"
"Ví tiền mất rồi à? Trong đó có những gì? Tiền? Giấy tờ tùy thân?"
"Chiếc ví LV ấy. Em không thấy đâu cả… Hình như hồi chiều lúc đưa cho anh xem, anh chưa trả lại cho em đúng không?"
"Cái đó hả? Mất thì mất, dù sao cũng là của tặng mà, hơn nữa 'giá trị thấp' nên em cứ coi như là không có đi. Em nên mừng vì chưa để bất cứ thứ gì trong đó…"
"Ấy… nhưng đó là do anh tặng mà…"
"Không sao cưng à, để hôm khác anh tặng em một chiếc còn đẹp hơn nữa."
Không biết có phải do ảo giác không Trình Vũ Phi cảm thấy hơi thở phì phì của Tô Nhất Minh giống như loài rắn đang phun nọc độc.
"Ừm. Để em tìm lại đã." Trình Vũ Phi rầu rĩ nói xong rồi cúp điện thoại, rồi lại lục tung cả phòng lên lại một lần nữa, nhưng vẫn không tìm thấy tung tích chiếc ví. Thế là xong, quà của anh ấy bị mình làm mất rồi, anh ấy nhất định sẽ nổi giận… Trình Vũ Phi vô cùng buồn bã.
Tô Nhất Minh cúp điện thoại, tức giận chửi mẹ kiếp, rồi ném chiếc ví trong tay ra ngoài cửa sổ.
Mấy ngày liền tâm trạng Trình Vũ Phi lúc nào cũng nặng nề, cô không dám gọi điện cho Tô Nhất Minh. Hoa hồng cũng đã héo, những thứ đẹp đẽ thường không chịu nổi thử thách thời gian.
Mùa xuân đến thật rồi, trên cây hạnh to lớn trong bệnh viện, những chiếc lá non hình cánh quạt khẽ khàng nở ra, e ấp trong gió, như đứa trẻ đang quan sát thời tiết xem có thích hợp để ùa ra chơi đùa hay không.
Một chiếc Buick mới cóng dừng trước mặt Trình Vũ Phi, Chung Viễn thò đầu ra, "Bác sĩ Trình, lên xe đi, tôi đưa cô về."
Trình Vũ Phi đứng khựng lại, kiên quyết từ chối, "Không cần đâu, chủ nhiệm Chung, việc lần trước anh nói với tôi, tôi…"
Chung Viễn nhe răng cười, "Lên đi rồi nói, bệnh viện tấp nập như thế này người quen nhìn thấy lại gây ra lắm điều thị phi."
Trình Vũ Phi có một linh cảm, vội vàng mỉm cười, nghe lới mở cửa bước lên xe, "À, chủ nhiệm Chung, cô gái bị viêm cơ tim nặng ở chỗ chúng tôi chuyển lên khoa anh lần trước dùng ECMO, bây giờ thế nào rồi."
"Cô gái đó hả? Rất tốt, đã xuất viện rồi. Bác sĩ Trình, ghế sau có nước uống, cô tự lấy nhé, đừng khách sáo."
"Đây là… xe mới của anh à?" Trình Vũ Phi nhìn khắp lượt nội thất bên trong xe, không tồi chút nào, đẹp hơn Satana nhiều.
Chung Viễn cười ha ha, "Tôi ấy à, không giữ được tiền, có chút tiền tiết kiệm là nghĩ đến tiêu xài. Đã nhiều năm đi làm rồi mà ngoài hai căn nhà và quỹ giáo dục dành cho Quả Quả ra, tài sản của tôi còn lại đủ loại máy chụp ảnh mà thôi…"
"Chủ nhiệm Chung, sở thích của anh là sưu tầm máy chụp ảnh?"
"… Nhiếp ảnh. Sở thích của tôi là nhiếp ảnh… Đó là nghệ thuật, nghệ thuật của ánh sáng và hình ảnh…" Chung Viễn chống tay trước trán khoa trương, không biết thế nào mà xe lảo đảo suýt nữa đâm phải con lươn giữa đường.
"…" Trình Vũ Phi mở nắp chai nước, đang nghĩ cách khéo léo từ chối đề nghị lần trước của Chung Viễn, lại bị câu nói của anh làm cho thất kinh, suýt nữa bị sặc.
"Cho nên.. Tôi mới cố tình tặng em chiếc ví, tôi thấy em là người quản lý tiền rất giỏi, sau này tiền của tôi sẽ giao hết cho em, để em quản lý… Tôi và tiền của tôi, đều do em quản lý." Chung Viễn cười hơi bối rối, cẩn thận quan sát biểu hiện của Trình Vũ Phi qua kính chiếc hậu.
Anh đi loanh quanh mấy vòng, bệnh viện đối với anh như một mê cung. Mặc dù Trình Vũ Phi đã từng đưa anh đến phòng khám một lần nhưng anh vẫn không tìm được đường đến đó.
Có tiếng động từ hành lang vọng đến, Tô Nhất Minh hiếu kỳ đưa mắt nhìn về hướng đó, chỉ nghe thấy một tiếng rầm từ sau lưng, Tô Nhất Minh quay đầu nhìn lại, bất giác sợ đến nỗi tay chân luống cuống.
Một ông già từ bên ngoài cửa sổ nhanh thoăn thoắt nhảy vào trong, toàn thân ông ta lõa lồ, nét mặt hoảng hốt, ánh mắt hoảng loạn, nhưng kỳ quặc nhất đó là trên người lủng lẳng một chiếc túi ni lông, bên trong có chất dịch màu vàng. Ông ta giống như một con thú bị nhốt đang tìm đường tháo chạy, Tô Nhất Minh cảm thấy ánh mắt ông ta đang nhìn mình.
Tô Nhất Minh thất kinh hồn vía, hoảng hốt hơn cả ông ta, lùi lại mấy bước, đẩy cánh cửa khép hờ phòng kế bên lao vào, rồi vừa sợ hãi vừa hiếu kỳ quan sát bên ngoài qua cánh cửa trong suốt phía sau.
Phía sau bỗng có tiếng bước chân đi tới, Tô Nhất Minh vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy mấy người mặc áo blu trắng đang tiến về phía anh. Không đợi Tô Nhất Minh có phản ứng, đám người đó đã đi qua anh mở cửa lao ra ngoài. Cảnh kế tiếp Tô Nhất Minh chỉ thấy trên tivi, nó giống như cuộn băng ghi hình của cảnh sát chống tội phạm 110. Cuối cùng bao giờ cũng là cảnh sát tóm gọn tên tội phạm. Tô Nhất Minh mắt mở trừng trừng nhìn đám người mặc áo blu trắng cố sức ấn ông già đó ngã ra đất rồi lôi ông ta đi
Tô Nhất Minh vô cùng kinh ngạc khi chứng kiến cảnh đó. Anh không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, một lát sau đám người đó lại vừa nói vừa cười mở cửa bước vào.
"Cũng may Ngô sư huynh lợi hại, hành động quyêt đoán mới có thể khắc chế được ông ta, nếu ông ta chạy ra khỏi khu vực bệnh viện thì phiền phức to rồi". Giọng một nữ bác sĩ trẻ măng như rót mật vào tai, Tô Nhất Minh nhớ ra đó là bác sĩ Tiểu Hà đã mắng anh lần trước,
"Đương nhiên rồi, ai bảo sư huynh tôi to khỏe thế này chứ?". Một nam bác sĩ cao to như bò mộng dương dương tự đắc vỗ ngực xưng oai.
"Ha, ha, chính xác. Bác sĩ Ngô dịu dàng bác ái, nhưng cơ bắp thì vạm vỡ như lực sĩ!". Một bác sĩ nam đi kế bên nói, không biết là nịnh bợ hay chế giễu.
Tô Nhất Minh nhíu mày, ánh mắt săm soi cơ thế của bác sĩ Ngô, quả thật cơ bắp cuồn cuộn, săn chắc, lộ qua chiếc áo blu trắng.
"Anh là…" Các bác sĩ đang cười cười cười nói nói, cuối cùng cũng nhìn thấy Tô Nhất Minh.
"Tôi tìm bác sĩ Trình Vũ Phi". Tô Nhất Minh lập tức nở nụ cười thật thà.
Một nữ y tá có nụ cười dễ thương đột nhiện xuất hiện, vừa cười vừa thì thầm gì đó vào tai mấy bác sĩ, Tô Nhất Minh nghe được loáng thoáng hai chữ "phân chó".
Đám bác sĩ bỗng nhìn Tô Nhất Minh bằng một con mắt khác, nhiệt tình hơn, bác sĩ Ngô nhìn Tô Nhất Minh từ trên xuống dưới rồi lại từ dưới lên trên, rồi như hiểu ra điều gì, "Ồ, anh là bạn trai của Trình Vũ Phi? Tôi là Ngô Chấn Phong, là sư huynh của Vũ Phi. Bó hoa hồng vàng buổi sáng là anh gửi tặng Vũ Phi đúng không, còn cả ví tiền hiệu LV nữa, khiến cho biết bao cô gái trẻ ở đây đỏ mắt ghen tị đấy."
Không biết có phải vì nghe được hai chữ "phân chó" không mà khóe miệng của Tô Nhất Minh giật giật, nụ cười vẫn rạng rỡ.
"Tại sao lại tặng bác sĩ Trình hoa hồng vàng? Có phải anh đã làm khiến cô ấy không vui không?" Bác sĩ Tiểu Hà vẫn nhanh miệng nhất.
"Sao dám? Hoa hồng tượng trưng cho tình yêu, tặng cô ấy chỉ để nói tôi yêu cô ấy thôi." Tô Nhất Minh vô cùng thành khẩn.
"Hoa hồng vàng chẳng lẽ không phải có ý nghĩa xin lỗi sao?" Tiểu Hà có chút băn khoăn.
"Thật không? Tôi chỉ biết hoa hồng tượng trưng cho tình yêu. Mấy thứ khác phức tạp quá, tôi cũng không rõ nữa." Tô Nhất Minh vò vò đầu, mặt lộ vẻ tội nghiệp, lập tức nhận được sự đồng cảm của cô gái trẻ, Tiếu Hà lập tức dẫn anh đi tìm Trình Vũ Phi.
Tô Nhất Minh bị Trình Vũ Phi lôi vào một chỗ vắng vẻ, trong lòng vẫn còn sợ hãi kể lại cho cô nghe cảnh tượng mà mình vừa chứng kiến, tất nhiên không quên thêm mắm dặm muối cho câu chuyện thêm li kì. Trình Vũ Phi cảm thấy biểu hiện khoa trương của anh vô cùng đáng yêu, đưa tay bẹo bẹo má anh: "Không sao đâu. Đó là hội chứng ở phòng chăm sóc đặc biệt. Bệnh nhân ở trong môi trường chăm sóc đặc biệt quá lâu, có người bỗng nhiên bị mất thăng bằng về thần kinh. Vừa nãy là một bệnh nhân bị phát bệnh, xuất hiện hoang tưởng, cho rằng tất cả mọi người đều muốn giết ông ta, nhân lúc y tá không để ý đã nhảy ra ngoài từ cửa sổ phòng chăm sóc đặc biệt. Anh sợ à?"
Tô Nhất Minh bị câu nói cuối cùng làm cho tự ái, lạnh lùng hừ một tiếng, "Anh chỉ hiếu kì thôi. Sợ gì chứ? Vũ Phi… Bệnh nhân đó bị bắt về rồi sẽ đối phó thế nào với ông ấy?"
"Đối phó? Bệnh nhân đâu phải là kẻ địch của bọn em. Ông ta có thể nhảy ra khỏi cửa sổ xem ra không cần phải ở chăm sóc đặc biệt nữa. Dự định sẽ cho ông ấy về để người nhà chăm sóc. Thường thì thay đổi môi trường lại có người nhà ở bên cạnh, bệnh về thần kinh sẽ có chuyển biến tốt."
"Trên người ông ấy có treo lủng lẳng một cái bịch ni lông, bên trong không biết là thứ gì?"
"Nước tiểu. Em nhớ là ông ấy có lắp ống dẫn tiểu, trên người tất nhiên là phải treo túi tiểu cá nhân rồi."
"…" Tô Nhất Minh kết thúc câu chuyện, "Không ngờ công việc của bọn em lại vất vả và cao quý như vậy."
"Vâng… ở Trung Quốc bác sĩ là lao động tay chân, có thể xếp vào đội ngũ áo xanh, tuy chúng em mặc áo trắng." Trình Vũ Phi nhún vai tự hào. "Không phải em đã nói với anh hôm nay em trực rồi ư, sao anh lại đến đây?"
"Anh hiếm hoi lắm mới được rảnh rỗi như hôm nay, đến trực cùng em."
"Không được. Lúc trực em sẽ rất bận… Đợi khi em rảnh em sẽ ở bên anh được không? Thời gian sau này còn dài mà."
"Sai rồi Vũ Phi, đừng có tin vào những câu nói vớ vẩn đại loại như tình cảm sâu đậm thì cho dù xa cách cũng không bao giờ thay đổi. Tình yêu không phải là nỗi nhớ khắc cốt ghi tâm, mà là sớm tối bên nhau. Cuộc sống này thay đổi quá nhanh, chẳng có gì đuổi kịp thời gian. Chúng ta đều rất bận rộn, thời gian bên nhau không nhiều. Thời gian xa cách lâu ngày tình cảm cũng phai nhạt dần. Lần này coi như anh quấy rầy em, mai mốt nếu anh bận em cũng có thể đến quấy rầy anh… Nếu không tình cảm chẳng giữ được lâu."
Tô Nhất Minh dáo dác nhìn xung quanh không có người, hôn trộm cô một cái. Đã trải qua mấy cuộc tình, cho dù không tiếp thu được bài học nhưng đúc kết trong bài học thì anh có thừa khả năng, đây là những lời ruột gan anh.
Trong khoảnh khắc đó Trình Vũ Phi nhớ lại những chuyện đã qua, bác sĩ lúc nào cũng bận rộn, đặc biệt là những bác sĩ có bản lĩnh. Cô luôn xót xa khi thấy Mục Thuần vất vả, cố hết sức không làm phiền anh, không để những chuyện nhỏ nhặt không vui của mình quấy rầy anh. Mục Thuần luôn cảm thấy cô độc mạnh mẽ, thậm chí phàn nàn về sự lạnh nhạt của cô. Lúc đó cô thật chậm hiểu, không hiểu tâm tư của Mục Thuần. Bây giờ nghĩ lại cô thấy việc chia tay với Mục Thuần là do cô không cho anh ta thấy tình yêu sâu đậm và sự quan tâm hết lòng sau vẻ lạnh nhạt ấy của cô, là do cô đã đẩy Mục Thuần vào tay người khác.
Cô lắc đầu xua đi những chuyện đã qua, nắm chặt tay Tô Nhất Minh, "Đúng rồi, Nhất Minh, món quà là do anh tặng à? Sau này đừng phô trương như vậy nữa nhé. Hoa rồi cả chiếc ví đắt tiền nữa, khiến người ta nghĩ em đang bám lấy đại gia…"
Ánh mắt Tô Nhất Minh chợt lóe lên điều gì đó, "Bám đại gia tốt chứ sao, chứng tỏ em có sức mê hoặc lớn. Đàn ông có tiền đều háo sắc, không thể nhìn bề ngoài là đánh giá hết được… Đúng rồi, em có thích món quà đó không?"
Trình Vũ Phi thích thú mỉm cười, lại kéo Tô Nhất Minh vào phòng nghỉ. Một bó hoa hồng vàng thật to đã được cắm cẩn thận vào lọ, nhìn rất chói mắt. Trình Vũ Phi lấy ra chiếc ví LV đưa cho anh, "Đẹp thật đấy, cám ơn anh."
Tô Nhất Minh cầm chiếc ví, nhướng mày, "LV? LV nghĩa là gì? Low Value? Giá trị thấp?"
"…" Trình Vũ Phi nhìn anh cười, chỉ nghĩ anh đang nói đùa.
Tô Nhất Minh lật đi lật lại chiếc ví, cười càng kỳ quặc, "Lúc trước anh đọc được một bài thơ ở trên mạng, viết rất sâu sắc "Biển khơi ơi, em toàn là nước, tuấn mã ơi, bốn chân của mi, người đẹp ơi, em thật đẹp, phía dưới mũi là cái miệng xinh xắn…"
Trình Vũ Phi cảm thấy Tô Nhất Minh đang trêu mình, không nhịn được cười, lại cảm thấy anh có chút lạc đề, bỗng nhiên lại lôi bài thơ đó vào. Không biết bài thơ sâu sắc này có phải là của một trường phái mới nào sáng tác hay không? Chủ nghĩa siêu thực?
Thời gian rảnh rỗi ở bên cạnh Tô Nhất Minh trôi qua nhanh chóng, Trình Vũ Phi xem đồng hồ, đã hơn mười giờ, cô ngầm bảo Tô Nhất Minh phải về rồi. Tô Nhất Minh lưu luyến nhìn chiếc giường ở phòng trực, "Ở đây có nhiều giường thế này, hôm nay anh có thể ở lại đây được không?"
Trình Vũ Phi thất kinh, "Không được! Buổi tối bệnh nhân có thể đến gõ cửa, lỡ bọn họ nghe thấy có tiếng người… sẽ đồn đại lung tung."
"Vậy anh sẽ giả vờ là khóc, oa oa oa… Người ta có hỏi thì em nói là trẻ sơ sinh."
"…"
"Có phải em sợ người khác nghĩ bác sĩ Trình chưa kết hôn mà đã có em bé không, ảnh hưởng đến danh tiếng của em?"
"Không thể có chuyện đó, anh khóc khó nghe như vậy, người ta chắc chắn sẽ cho rằng anh là em bé cú mèo."
"…"
Tô Nhất Minh có năn nỉ ỉ ôi thế nào cũng không lay chuyển được trái tim sắt đá của Trình Vũ Phi, đành lủi thủi ra về, sắp tạm biệt anh không biết xấu hổ giở trò lưu manh với Trình Vũ Phi.
Tô Nhất Minh đi rồi, Trình Vũ Phi vẫn còn ngây ngất, sau đó cô dáo dác nhìn ngó khắp phòng, quay trở lại phòng trực ban mới phát hiện chiếc ví LV đã không cánh mà bay. Cô lùng sục khắp nơi không thấy mới do dự gọi cho Tô Nhất Minh: "Nhất Minh, anh có thấy chiếc ví đó ở đâu không?"
"Ví tiền mất rồi à? Trong đó có những gì? Tiền? Giấy tờ tùy thân?"
"Chiếc ví LV ấy. Em không thấy đâu cả… Hình như hồi chiều lúc đưa cho anh xem, anh chưa trả lại cho em đúng không?"
"Cái đó hả? Mất thì mất, dù sao cũng là của tặng mà, hơn nữa 'giá trị thấp' nên em cứ coi như là không có đi. Em nên mừng vì chưa để bất cứ thứ gì trong đó…"
"Ấy… nhưng đó là do anh tặng mà…"
"Không sao cưng à, để hôm khác anh tặng em một chiếc còn đẹp hơn nữa."
Không biết có phải do ảo giác không Trình Vũ Phi cảm thấy hơi thở phì phì của Tô Nhất Minh giống như loài rắn đang phun nọc độc.
"Ừm. Để em tìm lại đã." Trình Vũ Phi rầu rĩ nói xong rồi cúp điện thoại, rồi lại lục tung cả phòng lên lại một lần nữa, nhưng vẫn không tìm thấy tung tích chiếc ví. Thế là xong, quà của anh ấy bị mình làm mất rồi, anh ấy nhất định sẽ nổi giận… Trình Vũ Phi vô cùng buồn bã.
Tô Nhất Minh cúp điện thoại, tức giận chửi mẹ kiếp, rồi ném chiếc ví trong tay ra ngoài cửa sổ.
Mấy ngày liền tâm trạng Trình Vũ Phi lúc nào cũng nặng nề, cô không dám gọi điện cho Tô Nhất Minh. Hoa hồng cũng đã héo, những thứ đẹp đẽ thường không chịu nổi thử thách thời gian.
Mùa xuân đến thật rồi, trên cây hạnh to lớn trong bệnh viện, những chiếc lá non hình cánh quạt khẽ khàng nở ra, e ấp trong gió, như đứa trẻ đang quan sát thời tiết xem có thích hợp để ùa ra chơi đùa hay không.
Một chiếc Buick mới cóng dừng trước mặt Trình Vũ Phi, Chung Viễn thò đầu ra, "Bác sĩ Trình, lên xe đi, tôi đưa cô về."
Trình Vũ Phi đứng khựng lại, kiên quyết từ chối, "Không cần đâu, chủ nhiệm Chung, việc lần trước anh nói với tôi, tôi…"
Chung Viễn nhe răng cười, "Lên đi rồi nói, bệnh viện tấp nập như thế này người quen nhìn thấy lại gây ra lắm điều thị phi."
Trình Vũ Phi có một linh cảm, vội vàng mỉm cười, nghe lới mở cửa bước lên xe, "À, chủ nhiệm Chung, cô gái bị viêm cơ tim nặng ở chỗ chúng tôi chuyển lên khoa anh lần trước dùng ECMO, bây giờ thế nào rồi."
"Cô gái đó hả? Rất tốt, đã xuất viện rồi. Bác sĩ Trình, ghế sau có nước uống, cô tự lấy nhé, đừng khách sáo."
"Đây là… xe mới của anh à?" Trình Vũ Phi nhìn khắp lượt nội thất bên trong xe, không tồi chút nào, đẹp hơn Satana nhiều.
Chung Viễn cười ha ha, "Tôi ấy à, không giữ được tiền, có chút tiền tiết kiệm là nghĩ đến tiêu xài. Đã nhiều năm đi làm rồi mà ngoài hai căn nhà và quỹ giáo dục dành cho Quả Quả ra, tài sản của tôi còn lại đủ loại máy chụp ảnh mà thôi…"
"Chủ nhiệm Chung, sở thích của anh là sưu tầm máy chụp ảnh?"
"… Nhiếp ảnh. Sở thích của tôi là nhiếp ảnh… Đó là nghệ thuật, nghệ thuật của ánh sáng và hình ảnh…" Chung Viễn chống tay trước trán khoa trương, không biết thế nào mà xe lảo đảo suýt nữa đâm phải con lươn giữa đường.
"…" Trình Vũ Phi mở nắp chai nước, đang nghĩ cách khéo léo từ chối đề nghị lần trước của Chung Viễn, lại bị câu nói của anh làm cho thất kinh, suýt nữa bị sặc.
"Cho nên.. Tôi mới cố tình tặng em chiếc ví, tôi thấy em là người quản lý tiền rất giỏi, sau này tiền của tôi sẽ giao hết cho em, để em quản lý… Tôi và tiền của tôi, đều do em quản lý." Chung Viễn cười hơi bối rối, cẩn thận quan sát biểu hiện của Trình Vũ Phi qua kính chiếc hậu.
/59
|