Đến Đây Nào, Bác Sĩ Của Anh

Chương 56: Thực ra em luôn ở đây

/59


Xuống máy bay hai người lên taxi, chiếc taxi dưới sự chỉ đẫn của Tô Nhất Minh chạy vào một khu dân cư nhỏ, Trình Vũ Phi ngó ra: "Nhất Minh, có phải là đến nhầm chỗ rồi không?"

“Không đâu. Vũ Phi, chúng ta đổi nhà mới rồi.Trước đây nguồn vốn gặp khó khăn, anh đã bán biệt thự, căn hộ ở tầng trên cùng anh cũng cho thuê rồi."

Khủng hoảng kinh tế thật thảm khốc vậy sao? Trình Vũ Phi thận trọng an ủi anh: "Không sao, tất cả đều có thể bắt đầu lại từ đầu. Cũng may là em vẫn còn có công ăn việc làm."

Tô Nhất Minh ngừng một lát "Bởi thế em định nuôi anh?"

"Đừng có mơ!" Trình Vũ Phi không chút khách khí đập tan giấc mộng đẹp của anh, "Anh đâu phải là không có tay chân. Anh cũng phải đi làm. Em thấy tiếng Anh của anh không tệ, có thể đi làm phiên dịch kiếm tiền."

"Không chỉ tiếng Anh tốt mà tiếng Pháp cũng rất lưu loát." Tô Nhất Minh cười.

Vào đến nơi Trình Vũ Phi mới phát hiện ra mình bị lừa.

"Tô Nhất Minh, sao anh lại xa hoa như vậy chứ? Chuyển tới chuyển lui nhà nào cũng sang trọng hết?"

Tô Nhất Minh cười: "Cưng ơi, em không phải là một củ khoai tây thích bám đất sao? Anh cố ý đổi nhà đấy. Anh đã bán biệt thự kia rồi. Còn biệt thự này rất nhỏ, giá tiền cũng chỉ bằng một phần tám cái cũ, chi có hai phòng, một tầng hầm và một vườn hoa nhỏ. Anh nghĩ, củ khoai tây nhỏ sẽ thích."

"Nhưng hiện nay đang khủng hoảng kinh tế.."

"Là lúc nào thì cũng phải sống chứ. Anh đã thắt lưng buộc bụng lắm rồi, nhưng không quên lời hứa của bọ rùa vàng, nó hứa là sẽ làm hết sức để em vui. Vũ Phi em uống chút gì đã, chuyện khác từ từ rồi nói." Tô Nhất Minh vỗ về "củ khoai tây" đang kinh ngạc.

Màn đêm buông xuống, buổi tối đầu hạ gió thổi hiu hiu, trong vườn hoa nhỏ mấy con côn trùng không biết tên cứ chí cha chí chách không thôi. Trình Vũ Phi đến bên giường: "Vậy là, thời điểm khó khăn nhất đã qua rồi?"

Tô Nhất Minh từ từ quay đầu sang: "Thời điểm khó khăn nhất vừa qua đi. Sau khi em quay trở về bên anh... vừa mới qua đây thôi"

"Nhất Minh” Trình Vũ Phi xót xa ôm lấy anh Tô Nhất Minh lật sấp cô lên giường, chầm chậm hôn vào gáy cô: "Em đi rồi anh rất đau lòng. Nhưng ngay từ đầu anh tin là em sẽ quay lại, sau đó công ty xảy ra sự cố anh chạy sang nói chia tay, lúc đó mới cảm thấy thật sự mất em. Mỗi ngày sau đó anh giống như sống trong địa ngục, mỗi đêm anh đều mơ thấy em, mơ thấy em trở về, nói ra tất cả những điều này giống như nói đùa, khi tỉnh lại thì.. "

Anh bỗng im bặt, có cái gi đó rơi xuống gáy cô, nong nóng ươn ướt. Trình Vũ Phi kinh ngạc định lật người lại, thì bị anh dùng tay đè xuống.

Cô xót xa im lặng hồi lâu, nhẹ nhàng gọi: "Nhất Minh?"

Người phía sau lưng không lên tiếng, chỉ có thân thể nhè nhẹ run lên, càng nhiều nước rơi xuống lưng cô.

Trình Vũ Phi cười: "Chảy máu cam à? Nhất Minh anh không kém như thế chứ? Thấy phụ nữ là chảy máu cam?"

Người phía sau lưng vẫn không lên tiếng.

Trình Vũ Phi cười: "Chẳng lẽ là nước mũi?"

Tô Nhất Minh cuối cùng cũng cố nặn ra hứ một tiếng, không biết là khóc hay là cười. Anh chuyển thẹn thành giận cúi đầu cắn vào vai cô một cái xem như trừng phạt. Trình Vũ Phi kêu đau, thừa cơ lật người lại, giữ lấy đầu anh.

Anh đã bình tình trở lại, trên mặt không hề có dấu vết của nước mắt. Trình Vũ Phi thở dài ôm chặt anh: "Nhất Minh, tất cả đã qua đi rồi. Sau này chúng ta sống thật hạnh phúc nhé."

Tô Nhất Minh cười: "Vũ Phi, anh muôn hỏi em, nếu sau này anh lại phạm sai lầm, em có bỏ đi không thèm quay đầu lại như thế này nữa không?"

"Anh còn muốn sau này phạm lỗi?"

"Nhỡ khi mà. Anh chỉ là một người đàn ông bình thường, khó tránh khỏi phạm sai lầm. Vũ Phi, sau này em đừng như thế nữa nhé. Sau này cho dù anh có phạm lỗi lầm gì, em cũng không thể đá anh như thế này đâu nhé."

Trình Vũ Phi gật đầu nói được.

Tô Nhất Minh không ngờ cô đồng ý nhanh như vậy, có chút kinh ngạc nhìn cô. Trình Vũ Phi cười: "Nhất Minh, thật ra lúc đi Mỹ em đã nghĩ rất kỹ. Tĩnh yêu giống như là trị bệnh, hầu như không có căn bệnh nào có cách chữa trị hoàn hảo, nhưng em không muốn vì thế mà bỏ bệnh nhân, vẫn tận tâm cứu chữa trị liệu. Tình yêu cũng nên như vậy, trên đời này hầu như không có tình yêu hoàn hảo, em cũng không thể vì thế mà từ bỏ tình yêu đích thực, chỉ cần cố gắng hòa hợp với nhau. Bởi thế Nhất Minh, em đã hiểu ra rồi, sau này cho dù anh có phạm lỗi lầm gì, em sẽ trừng phạt anh, nhưng sẽ không từ bỏ anh, trừ phi, tình yêu của chúng ta hết phương cứu chữa."

Tô Nhất Minh vừa kinh ngạc vừa cảm động: "Thât ư Vũ Phi? Em hiểu ra từ lúc nào thế?"

"Đó là lần anh uống say gọi điện cho em. Lần đó anh nói với em rất nhiều, lúc đầu em rất tức giận, em thật sự cảm thấy anh đang đùa giỡn với em. Sau đó bình tĩnh suy nghĩ lại, con người anh dù có tồi tệ, nhưng lời nói khi say đều là những lời thật lòng, Nhất Minh, thật ra em thấy anh say rượu đáng yêu hơn lúc tỉnh táo nhiều. Cộng thêm anh bạn Lục Dã Bình ngày ngày nửa đêm gọi điện cho em, nói là anh gặp thất bại trong sự nghiệp mới nói chia tay với em. Em cũng tự kiểm điểm mình, em luôn bị động trong tình yêu, có chút khúc mắc cũng không nói ra với anh để cùng tìm giải pháp. Lúc anh gặp khó khăn thì em lại cãi cọ với anh, khiến anh đau khổ. Hơn nữa em cũng không hề cố gắmg níu kéo tình yêu của chúng ta. Giữa chúng ta nảy sinh vấn đề em cũng có trách nhiệm rất lớn trong đó. Em nghĩ mình phải cố gắng một lần nữa, nếu không sẽ có lỗi với bản thân. Cho nên em từ chối khéo lời đề nghị ở lại làm việc của bênh viện M, định về nước tìm anh làm lành."

"Vũ Phi!" Lần này Tô Nhất Minh thật sự mắt chữ A mồm chữ O.

Trình Vũ Phi mỉm cười: “Thật đấy. Còn nữa Nhất Minh, nếu lúc đó công ty anh thật sự không vực dậy được, anh có mãi mãi không đi tìm em nữa không?"

Tô Nhất Minh im lặng hồi lâu rồi trả lời: "Nếu anh thật sự xuống dốc, có thể sẽ tìm một nơi không có ai quen biết để chữa lành vết thương. Ai cũng không gặp, nhất là em. Vả lại như thế cũng tốt cho em."

"Chính điều này làm em lo lắng. Bởi thế em mới quyết tâm chủ động trước, em sợ muộn rồi thì sẽ không biết anh chạy đi đâu. Em còn lo anh sẽ nghĩ quẩn. May mà... anh sang Mỹ trước."

“Vậy là anh lỗ nặng rồi! Sớm biết thế anh chẳng mất công sang Mỹ, ở nhà đợi em chủ động đến làm lành, được phụ nữ theo đuổi anh hãnh diện biết chừng nào. Hơn nữa sau này còn nắm được đuôi của em chứ!" Tô Nhất Minh hối hận.

Trình Vũ Phi cười: "Lại giở trò rồi! Nhất Minh, em cảm thấy tình yêu đích thực là phải giúp đỡ nhau lúc khó khăn, không xa không rời, rơi vào cảnh hiểm nghèo hơn anh cũng đừng nghĩ sẽ đơn độc một mình đối mặt với nó, chúng ta cùng hội cùng thuyền mà."

"Cùng hội cùng thuyền? Nhưng anh chỉ là một chiếc thuyền rách. Em phải chuẩn bị tâm lý quyết đánh đến cùng đấy nhé."

Trình Vũ Phi cười: "Anh không phải là chiếc thuyền rách. Nhiều nhất cũng chỉ là thuyền hải tặc mà thôi."

Tô Nhất Minh cười ha ha, dang rộng hai tay: "Vậy thì hoan nghênh em lên thuyền hải tặc Tô Nhất Minh! Anh bảo đảm nó nhất định sẽ đưa em đến bến bờ hạnh phúc, cũng bảo đảm phong cảnh dọc đường sẽ vô cùng độc đáo và tươi đẹp..."

Trình Vũ Phi mãn nguyện, sà cả người vào vòng tay anh.

Tô Nhất Minh ôm chặt cô thì thầm “Đến đây nào, bác sĩ của anh.”


/59

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status