“Nhiệm vụ mới?” Vivian phấn khích hỏi.
“Theo như lời Matthew thì là một nhiệm vụ không-chính-thức.” Viêm Khải truyền đạt lại, “Anh ấy nhấn mạnh đến ba lần rằng nhiệm vụ này rất quan trọng, làm không tốt sẽ ảnh hưởng đến cả tổ.”
Vivian bĩu môi. Matthew cứ thích dọa nạt tạo áp lực. Hai người không hề nghi ngờ tính chất quan trọng của nhiệm vụ. Nhưng một việc vừa quan trọng lại vừa khó nhằn, không lý nào lại giao cho người mới.
Sáng hôm sau, Viêm Khải và Vivian rời nhà từ rất sớm, đến nơi làm nhiệm vụ Matthew giao phó.
Nhiệm vụ lần này của hai người là tăng cường lực lượng cho đồn cảnh sát ngay trong quận. Họ được xếp vào đội hình sự, cùng chăm chỉ làm việc từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc.
Vào ngày cuối cùng của nhiệm vụ…
Viêm Khải và Vivian đang đuổi bắt một tên trộm trên vỉa hè. Mắt thấy sắp đuổi đến một ngã tư, làn xe phía trước có đèn tín hiệu vừa chuyển xanh, Viêm Khải không chần chừ rẽ ngay vào một con ngõ nhỏ.
Vivian tiếp tục “đeo bám” tên trộm, cũng giở tí chiêu trò. Vivian chỉ yên lặng kiên trì chạy theo, không la lối bắt hắn dừng lại, làm hắn không rõ đã cắt đuôi được chưa, thỉnh thoảng phải giảm tốc, ngoái đầu lại kiểm tra, thấy Vivian vẫn nhăn nhở bám theo thì hốt hoảng chạy tiếp. Còn đang thắc mắc thằng con trai đi cùng không thấy đâu thì Viêm Khải bỗng vọt ra từ một con ngõ nhỏ.
Tên trộm hoảng hốt quay đầu ngoái nhìn trước sau, nhận ra đã lâm vào tình cảnh bị chặn hai đầu, hắn bèn lao về phía Vivian vì nghĩ phía này không có gì nguy hiểm, thuận lợi còn có thể bắt làm con tin, ra điều kiện, tìm đường trốn. Vivian rút khăn len mỏng vắt quanh cổ, căng căng trên tay, tên trộm còn cách khoảng hai mét rưỡi thì vung đuôi khăn vào mặt hắn. Một cái khăn len, với sức của một cô gái thì làm được gì? Nhưng tên trộm lại thốt lên đau đớn, tay bưng lấy mặt. Một vài người đi đường đang chứng kiến, vốn không biết đây là một vụ đuổi bắt cướp, cũng không rõ mấy người này liệu có xích mích gì không, họ chỉ sửng sốt vì chiêu thức của Vivian. Trầm trồ sao một cái khăn len vào tay cô gái kia lại có uy lực đến thế.
Tên trộm bị ăn đau bất ngờ nên loạng choạng ngã, giật mình phát hiện Viêm Khải đã sớm tiếp cận, hắn quay sau định tung một cước nhằm ngực Viêm Khải. Cậu dễ dàng tránh được, đồng thời gạt ngã chân còn lại đang trụ trên đất của hắn. Tên trộm mất trụ, mông đập thẳng xuống đường, đôi mắt trợn như sắp rớt đến nơi, mặt phình đỏ như bị mắc nghẹn. Viêm Khải nhăn mũi, chắc xương chậu đau lắm đây, ngã như thế thì lớp mỡ cũng không cứu được.
Mấy người đi đường chứng kiến một màn đó, cảm giác Viêm Khải và Vivian đang làm chuyện chính nghĩa, nên hào hứng vỗ tay, suýt xoa khen ngợi.
Có hai đồn viên kịp chạy đến hiện trường ngay lúc tên trộm bị chặn hai đầu, đã được xem một màn bắt trộm nhanh, gọn, đẹp mắt, cảm thấy thám tử của tổ chức bí mật có khác, thật không khác trên phim là bao. Quả thực ngầu quá thể.
Một đồn viên đi giải tán đám đông, đồn viên kia nhanh nhẹn còng tên trộm lại.
Viêm Khải lục trong túi tên này chiếc điện thoại của nạn nhân, giải thích đại khái: trong bộ nhớ có thể có bằng chứng mang tính quyết định, có thể ngay lập tức quy án thủ phạm. Mang về kiểm tra ngay.
Đồn viên này ngay lập tức áp giải cả tên tội phạm trở về đồn.
Viêm Khải và Vivian nhìn nhau, nhịp thở vẫn còn chưa ổn định.
“Bây giờ chúng ta làm gì nhỉ?”
“… Nhập viện thôi.”
Đồn viên kia vừa làm xong công tác giữ gìn trật tự, tìm vài lý do giải thích bùi tai, giải tán mấy người dân tò mò đứng xem. Khi quay lại đã thấy Viêm Khải và Vivian có vẻ như đứng cũng không còn vững.
“Ôi trời, các cậu tự đi được không?” Đội viên hốt hoảng thấy một vài vết thương rơm rớm máu. Lúc đuổi kịp đến đây, họ đã được chứng kiến thấy hai người xuất toàn chiêu ngầu, không hiểu nổi bị thương lúc nào?
“Cậu quay lại đi. À trước đó vẫy taxi giúp chúng tôi là được rồi. Báo cáo với đội trưởng, đội phó giùm, chúng tôi vào viện.”
Thấy đội viên vì bàng hoàng mà động tác có phần chậm chạp, Vivian nở nụ cười kinh dị, “Nhanh lên, trước khi endorphin* của tôi tan hết.”
Tiễn hai người lên taxi, đội viên nhớ lại một vài bộ phim về các tổ chức mật, nghiêng đầu nghĩ ngợi, cảm thấy thật lạ lẫm.
Viêm Khải và Vivian ở trên taxi, thầm than: ai nói làm công ăn lương là đơn giản?
Chú thích:
*Endorphin: một chất tự nhiên do cơ thể tiết ra, có tác dụng như thuốc phiện trong việc giảm đau, giảm căng thẳng và gây hưng phấn.
“Theo như lời Matthew thì là một nhiệm vụ không-chính-thức.” Viêm Khải truyền đạt lại, “Anh ấy nhấn mạnh đến ba lần rằng nhiệm vụ này rất quan trọng, làm không tốt sẽ ảnh hưởng đến cả tổ.”
Vivian bĩu môi. Matthew cứ thích dọa nạt tạo áp lực. Hai người không hề nghi ngờ tính chất quan trọng của nhiệm vụ. Nhưng một việc vừa quan trọng lại vừa khó nhằn, không lý nào lại giao cho người mới.
Sáng hôm sau, Viêm Khải và Vivian rời nhà từ rất sớm, đến nơi làm nhiệm vụ Matthew giao phó.
Nhiệm vụ lần này của hai người là tăng cường lực lượng cho đồn cảnh sát ngay trong quận. Họ được xếp vào đội hình sự, cùng chăm chỉ làm việc từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc.
Vào ngày cuối cùng của nhiệm vụ…
Viêm Khải và Vivian đang đuổi bắt một tên trộm trên vỉa hè. Mắt thấy sắp đuổi đến một ngã tư, làn xe phía trước có đèn tín hiệu vừa chuyển xanh, Viêm Khải không chần chừ rẽ ngay vào một con ngõ nhỏ.
Vivian tiếp tục “đeo bám” tên trộm, cũng giở tí chiêu trò. Vivian chỉ yên lặng kiên trì chạy theo, không la lối bắt hắn dừng lại, làm hắn không rõ đã cắt đuôi được chưa, thỉnh thoảng phải giảm tốc, ngoái đầu lại kiểm tra, thấy Vivian vẫn nhăn nhở bám theo thì hốt hoảng chạy tiếp. Còn đang thắc mắc thằng con trai đi cùng không thấy đâu thì Viêm Khải bỗng vọt ra từ một con ngõ nhỏ.
Tên trộm hoảng hốt quay đầu ngoái nhìn trước sau, nhận ra đã lâm vào tình cảnh bị chặn hai đầu, hắn bèn lao về phía Vivian vì nghĩ phía này không có gì nguy hiểm, thuận lợi còn có thể bắt làm con tin, ra điều kiện, tìm đường trốn. Vivian rút khăn len mỏng vắt quanh cổ, căng căng trên tay, tên trộm còn cách khoảng hai mét rưỡi thì vung đuôi khăn vào mặt hắn. Một cái khăn len, với sức của một cô gái thì làm được gì? Nhưng tên trộm lại thốt lên đau đớn, tay bưng lấy mặt. Một vài người đi đường đang chứng kiến, vốn không biết đây là một vụ đuổi bắt cướp, cũng không rõ mấy người này liệu có xích mích gì không, họ chỉ sửng sốt vì chiêu thức của Vivian. Trầm trồ sao một cái khăn len vào tay cô gái kia lại có uy lực đến thế.
Tên trộm bị ăn đau bất ngờ nên loạng choạng ngã, giật mình phát hiện Viêm Khải đã sớm tiếp cận, hắn quay sau định tung một cước nhằm ngực Viêm Khải. Cậu dễ dàng tránh được, đồng thời gạt ngã chân còn lại đang trụ trên đất của hắn. Tên trộm mất trụ, mông đập thẳng xuống đường, đôi mắt trợn như sắp rớt đến nơi, mặt phình đỏ như bị mắc nghẹn. Viêm Khải nhăn mũi, chắc xương chậu đau lắm đây, ngã như thế thì lớp mỡ cũng không cứu được.
Mấy người đi đường chứng kiến một màn đó, cảm giác Viêm Khải và Vivian đang làm chuyện chính nghĩa, nên hào hứng vỗ tay, suýt xoa khen ngợi.
Có hai đồn viên kịp chạy đến hiện trường ngay lúc tên trộm bị chặn hai đầu, đã được xem một màn bắt trộm nhanh, gọn, đẹp mắt, cảm thấy thám tử của tổ chức bí mật có khác, thật không khác trên phim là bao. Quả thực ngầu quá thể.
Một đồn viên đi giải tán đám đông, đồn viên kia nhanh nhẹn còng tên trộm lại.
Viêm Khải lục trong túi tên này chiếc điện thoại của nạn nhân, giải thích đại khái: trong bộ nhớ có thể có bằng chứng mang tính quyết định, có thể ngay lập tức quy án thủ phạm. Mang về kiểm tra ngay.
Đồn viên này ngay lập tức áp giải cả tên tội phạm trở về đồn.
Viêm Khải và Vivian nhìn nhau, nhịp thở vẫn còn chưa ổn định.
“Bây giờ chúng ta làm gì nhỉ?”
“… Nhập viện thôi.”
Đồn viên kia vừa làm xong công tác giữ gìn trật tự, tìm vài lý do giải thích bùi tai, giải tán mấy người dân tò mò đứng xem. Khi quay lại đã thấy Viêm Khải và Vivian có vẻ như đứng cũng không còn vững.
“Ôi trời, các cậu tự đi được không?” Đội viên hốt hoảng thấy một vài vết thương rơm rớm máu. Lúc đuổi kịp đến đây, họ đã được chứng kiến thấy hai người xuất toàn chiêu ngầu, không hiểu nổi bị thương lúc nào?
“Cậu quay lại đi. À trước đó vẫy taxi giúp chúng tôi là được rồi. Báo cáo với đội trưởng, đội phó giùm, chúng tôi vào viện.”
Thấy đội viên vì bàng hoàng mà động tác có phần chậm chạp, Vivian nở nụ cười kinh dị, “Nhanh lên, trước khi endorphin* của tôi tan hết.”
Tiễn hai người lên taxi, đội viên nhớ lại một vài bộ phim về các tổ chức mật, nghiêng đầu nghĩ ngợi, cảm thấy thật lạ lẫm.
Viêm Khải và Vivian ở trên taxi, thầm than: ai nói làm công ăn lương là đơn giản?
Chú thích:
*Endorphin: một chất tự nhiên do cơ thể tiết ra, có tác dụng như thuốc phiện trong việc giảm đau, giảm căng thẳng và gây hưng phấn.
/96
|