Chung Viễn Huỳnh cuộn mình cứng ngắc trong góc tường, lưng đổ mồ hôi lạnh, tim đập hẫng nhịp vì sợ hãi.
“Là em.” Tiếng gõ cửa ngừng lại, sau đó vang lên tiếng người.
Một lúc lâu sau Chung Viễn Huỳnh mới bình tĩnh lại, hít một hơi, run rẩy nói: “Phó, Phó Tẫn?”
“Ừ.” Phó Tẫn nói tiếp: “Em vào được không?”
“Cửa không khóa.” Chung Viễn Huỳnh buột miệng nói.
Giờ cô đang sợ muốn chết, không muốn bị bỏ rơi trong bóng tối một mình.
Phó Tẫn mở cửa đi vào, bật đèn pin điện thoại lên, sau đó tới cạnh giường, đưa điện thoại cho cô.
Chung Viễn Huỳnh ngơ ngác ngẩng đầu, đưa tay nhận lấy điện thoại của anh.
Giây phút đưa điện thoại ấy, Phó Tẫn nhìn thấy mặt cô trắng bệch, mắt đỏ lên vì khóc, hình như cô còn đang run.
“Xin lỗi.” Phó Tẫn rời mắt: “Em không muốn dọa chị.”
Ánh đèn phát ra từ điện thoại chiếu sáng chỗ cô đang ngồi, lòng cô cũng thả lỏng đôi chút, nhìn Phó Tẫn đang đi về phía cửa, cô không nhịn được lên tiếng: “Em…”
Câu “đang định đi à” còn chưa hỏi xong, cô đã thấy anh ngồi vào ghế ở cạnh cửa, giữ khoảng cách với cô.
Phó Tẫn giương mắt nhìn cô, hỏi: “Cái gì?”
Chung Viễn Huỳnh im lặng, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Sao em phải ngồi xa vậy.” Xa tới mức chỉ nhìn thấy một cái bóng mờ mờ, khiến người ta sợ hãi.
Câu nói này vừa đúng lúc bị tiếng sấm át mất, không biết do cô cố ý hay là vốn không muốn người ta nghe thấy.
Có vẻ như Phó Tẫn không nghe rõ, đứng dậy kéo ghế ngồi cách giường cô hai mét, sau đó không hỏi thêm gì nữa.
Chung Viễn Huỳnh cúi đầu nhìn điện thoại trong tay, còn 92% pin, thời gian cũng đã gần 12 giờ đêm.
Đôi vai căng cứng của cô cũng dần thả lỏng theo thời gian, sự sợ hãi cũng vơi bớt dần, Chung Viễn Huỳnh nhìn anh mấy cái, như muốn nói lại thôi.
Cô thấy Phó Tẫn không có ý định rời đi, lại sợ anh ngại cứ vậy rời đi, không biết có nên hỏi một tiếng hay không, cảm giác như nếu hỏi lại giống hạ lệnh đuổi khách.
Phó Tẫn ung dung dựa vào ghế, nói: “Phòng em bị dột, nếu chị không để ý, em có thể ở lại đây một lát không.”
“Tầng một không có ai, em hơi sợ.” Anh bổ sung thêm một câu.
“…”
Chung Viễn Huỳnh vốn không tin phòng anh bị dột, càng không tin anh sợ tối.
Sau 9 tuổi cô gặp anh, anh luôn lấy lý do bản thân sợ tối mà trốn vào lòng cô.
Sau này cô mới biết, anh không hề sợ tối, chỉ là anh biết cô sợ mà thôi.
Chung Viễn Huỳnh cũng ngại vạch trần, chỉ có thể nói: “Chị trải hai cái chăn xuống đất cho em nhé.”
“Em không ngủ được.” Phó Tẫn nói: “Không cần quan tâm em, chị cứ nghỉ ngơi đi.”
Chung Viễn Huỳnh hiểu lầm ý của Phó Tẫn, cô cho rằng Phó Tẫn không ngủ được trên đất, thực ra anh không ngủ được, ý chỉ không thể ngủ một cách bình thường.
Sau khi mất điện, độ ấm trong phòng càng lúc càng giảm, Chung Viễn Huỳnh đưa cho anh một chiếc chăn nhung dày.
Anh không ngủ, cô cũng ngại ngủ một cách thoải mái, cố gắng xốc lại tinh thần thức với anh.
Mưa nhỏ dần, giọt mưa đập vào cửa sổ vang lên âm thanh tí tách có tiết tấu.
Cơn buồn ngủ ập tới, ý thức dần dần mơ hồ, Chung Viễn Huỳnh ôm đầu ngủ gật, khuỷu tay ngày càng vô lực, đầu cũng theo đó mà lắc lư, đầu cứ lắc qua lắc lại, sau đó trượt khỏi khuỷu tay, vùi vào gối.
Chút ý thức cuối cùng khiến cô cảm nhận được có một bàn tay lành lạnh đặt lên má cô.
…
Có thể do xa cách nhiều năm, lần nữa gặp lại Phó Tẫn, Chung Viễn Huỳnh đã mơ một giấc mơ liên quan tới những chuyện lúc nhỏ.
Mùa hè thi đại học năm mười tám tuổi, tiếng ve ồn ào, mặt trời chói chang, cây cối ngoài cửa sổ xanh mướt tươi tốt.
Nhưng không khí trong phòng lại ngột ngạt khó chịu, áp lực vô hình lan tràn.
Thiếu niên vô lực cúi đầu, mặt trắng bệch, mí mắt run rẩy, trong đáy mắt là sự đau đớn giống thời khắc bị phán tử hình.
Dưới mắt anh bị cào thành một vệt đỏ, hàng mi dày bị một làn nước mỏng bao phủ, có cảm giác như vẻ đẹp kỳ lạ bị phá vỡ nhưng lại rung động lòng người.
Anh nhắm mắt, mỗi một câu nói ra cực kỳ khó khăn: “Em khiến chị khó chấp nhận như vậy ư.”
“Phải, em cố chấp, u ám lại đê hèn.”
Anh tự tay vạch trần mình khiến máu tươi đầm đìa.
“Em có thể cút.”
“Nhưng chị phải hứa với em, chị cũng sẽ không chấp nhận người khác.”
…
Hình ảnh sớm đã phai mờ lúc này lại rõ ràng đến mức khiến thần kinh cô đau đớn, Chung Viễn Huỳnh nửa tỉnh nửa mê mở mắt, đầu óc vừa hỗn loạn vừa mờ mịt.
Phó Tẫn dựa vào ghế, mắt nhắm chặt, dường như toàn thân đang hòa vào bóng tối, chỉ lúc tia chớp xẹt ngang trời, chiếu sáng một góc phòng mới có thể nhìn rõ khuôn mặt lạnh lùng của anh.
“Phó Tẫn.” Cô bỗng nhiên lên tiếng, nhỏ giọng nói.
“Mấy năm nay em sống có ổn không…”
Tiếng nói của cô không rõ, giống tiếng nỉ non trong lúc ngủ mê.
Trong chốc lát, căn phòng trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng gió thổi mưa rơi bên ngoài.
Phó Tẫn cắn môi, mắt tối sầm: “Em sống rất tốt.”
Sau khi có được đáp án, Chung Viễn Huỳnh bất giác thả lỏng tinh thần, lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Lần này, một đêm không mộng mị.
Đợi tới lúc Chung Viễn Huỳnh tỉnh giấc trời đã sáng, cô quét mắt nhìn một lượt, Phó Tẫn đã rời đi từ lâu.
Cô vươn vai chậm rãi rời giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa đã tạnh, bầu trời xám xịt.
Sau khi trải qua một trận mưa rền gió dữ, trên mặt đất rụng đầy hoa lá, cô mở cửa sổ, không khí mát mẻ thổi tới khiến người ta nháy mắt tỉnh táo hơn.
Rửa mặt xong, Chung Viễn Huỳnh đi ra khỏi phòng, cô nhìn thấy cửa phòng bên cạnh đang mở và Phó Lăng Thanh đang đứng ở hành lang.
Phó Lăng Thanh nghe thấy có tiếng động nên cũng nhìn qua, Chung Viễn Huỳnh đang muốn hỏi gì đó nhưng nghĩ rồi lại thôi.
“Đường đã dọn xong, nên cha mẹ về từ sáng sớm.” Phó Lăng Thanh nói: “A Tẫn đang ăn sáng dưới nhà, con cũng xuống ăn chút gì đi.”
Chung Viễn Huỳnh cảm thấy có lẽ vì Phó Lăng Thanh có bạn là bác sĩ tâm thần, hoặc là do bà đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm nên luôn dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của người khác.
Chung Viễn Huỳnh gật đầu, nói một câu ‘Chào buổi sáng’ rồi chuẩn bị đi xuống lầu, cô nhìn thấy sàn nhà trong phòng Phó Tẫn toàn là nước, động tác nhất thời dừng lại.
Thật sự bị dột?
Đúng vào lúc này, hai nhân viên sửa chữa xách đồ đi ra, nói với Phó Lăng Thanh: “Sửa xong rồi, không có vấn đề gì lớn.”
“Được, các anh vất vả rồi.” Phó Lăng Thanh hỏi: “Tại sao lại bị dột vậy?”
Dù sao với giá và nội thất của căn phòng này sẽ khó bị dột, đây là lần đầu tiên xuất hiện vấn đề.
Nhân viên nói: “Vòi nước bị hỏng, không đóng được nên nước cứ chảy mãi.”
Vì thói quen nghề nghiệp không cho phép bỏ qua bất cứ chi tiết nào nên Phó Lăng Thanh lại hỏi: “Sao vòi nước lại hỏng được? Cảm ứng có vấn đề à?”
Trong nhà đều là vòi nước loại cảm ứng, nhưng chưa thấy phòng nào bị hỏng.
Hỏi tới đây, biểu cảm của nhân viên một lời khó nói: “Trông giống như… bị ai đó cố ý đập hỏng.” Trong lời nói kèm theo vẻ khó tin.
Phó Lăng Thanh: “…”
Chung Viễn Huỳnh: “…”
…
“Là em.” Tiếng gõ cửa ngừng lại, sau đó vang lên tiếng người.
Một lúc lâu sau Chung Viễn Huỳnh mới bình tĩnh lại, hít một hơi, run rẩy nói: “Phó, Phó Tẫn?”
“Ừ.” Phó Tẫn nói tiếp: “Em vào được không?”
“Cửa không khóa.” Chung Viễn Huỳnh buột miệng nói.
Giờ cô đang sợ muốn chết, không muốn bị bỏ rơi trong bóng tối một mình.
Phó Tẫn mở cửa đi vào, bật đèn pin điện thoại lên, sau đó tới cạnh giường, đưa điện thoại cho cô.
Chung Viễn Huỳnh ngơ ngác ngẩng đầu, đưa tay nhận lấy điện thoại của anh.
Giây phút đưa điện thoại ấy, Phó Tẫn nhìn thấy mặt cô trắng bệch, mắt đỏ lên vì khóc, hình như cô còn đang run.
“Xin lỗi.” Phó Tẫn rời mắt: “Em không muốn dọa chị.”
Ánh đèn phát ra từ điện thoại chiếu sáng chỗ cô đang ngồi, lòng cô cũng thả lỏng đôi chút, nhìn Phó Tẫn đang đi về phía cửa, cô không nhịn được lên tiếng: “Em…”
Câu “đang định đi à” còn chưa hỏi xong, cô đã thấy anh ngồi vào ghế ở cạnh cửa, giữ khoảng cách với cô.
Phó Tẫn giương mắt nhìn cô, hỏi: “Cái gì?”
Chung Viễn Huỳnh im lặng, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Sao em phải ngồi xa vậy.” Xa tới mức chỉ nhìn thấy một cái bóng mờ mờ, khiến người ta sợ hãi.
Câu nói này vừa đúng lúc bị tiếng sấm át mất, không biết do cô cố ý hay là vốn không muốn người ta nghe thấy.
Có vẻ như Phó Tẫn không nghe rõ, đứng dậy kéo ghế ngồi cách giường cô hai mét, sau đó không hỏi thêm gì nữa.
Chung Viễn Huỳnh cúi đầu nhìn điện thoại trong tay, còn 92% pin, thời gian cũng đã gần 12 giờ đêm.
Đôi vai căng cứng của cô cũng dần thả lỏng theo thời gian, sự sợ hãi cũng vơi bớt dần, Chung Viễn Huỳnh nhìn anh mấy cái, như muốn nói lại thôi.
Cô thấy Phó Tẫn không có ý định rời đi, lại sợ anh ngại cứ vậy rời đi, không biết có nên hỏi một tiếng hay không, cảm giác như nếu hỏi lại giống hạ lệnh đuổi khách.
Phó Tẫn ung dung dựa vào ghế, nói: “Phòng em bị dột, nếu chị không để ý, em có thể ở lại đây một lát không.”
“Tầng một không có ai, em hơi sợ.” Anh bổ sung thêm một câu.
“…”
Chung Viễn Huỳnh vốn không tin phòng anh bị dột, càng không tin anh sợ tối.
Sau 9 tuổi cô gặp anh, anh luôn lấy lý do bản thân sợ tối mà trốn vào lòng cô.
Sau này cô mới biết, anh không hề sợ tối, chỉ là anh biết cô sợ mà thôi.
Chung Viễn Huỳnh cũng ngại vạch trần, chỉ có thể nói: “Chị trải hai cái chăn xuống đất cho em nhé.”
“Em không ngủ được.” Phó Tẫn nói: “Không cần quan tâm em, chị cứ nghỉ ngơi đi.”
Chung Viễn Huỳnh hiểu lầm ý của Phó Tẫn, cô cho rằng Phó Tẫn không ngủ được trên đất, thực ra anh không ngủ được, ý chỉ không thể ngủ một cách bình thường.
Sau khi mất điện, độ ấm trong phòng càng lúc càng giảm, Chung Viễn Huỳnh đưa cho anh một chiếc chăn nhung dày.
Anh không ngủ, cô cũng ngại ngủ một cách thoải mái, cố gắng xốc lại tinh thần thức với anh.
Mưa nhỏ dần, giọt mưa đập vào cửa sổ vang lên âm thanh tí tách có tiết tấu.
Cơn buồn ngủ ập tới, ý thức dần dần mơ hồ, Chung Viễn Huỳnh ôm đầu ngủ gật, khuỷu tay ngày càng vô lực, đầu cũng theo đó mà lắc lư, đầu cứ lắc qua lắc lại, sau đó trượt khỏi khuỷu tay, vùi vào gối.
Chút ý thức cuối cùng khiến cô cảm nhận được có một bàn tay lành lạnh đặt lên má cô.
…
Có thể do xa cách nhiều năm, lần nữa gặp lại Phó Tẫn, Chung Viễn Huỳnh đã mơ một giấc mơ liên quan tới những chuyện lúc nhỏ.
Mùa hè thi đại học năm mười tám tuổi, tiếng ve ồn ào, mặt trời chói chang, cây cối ngoài cửa sổ xanh mướt tươi tốt.
Nhưng không khí trong phòng lại ngột ngạt khó chịu, áp lực vô hình lan tràn.
Thiếu niên vô lực cúi đầu, mặt trắng bệch, mí mắt run rẩy, trong đáy mắt là sự đau đớn giống thời khắc bị phán tử hình.
Dưới mắt anh bị cào thành một vệt đỏ, hàng mi dày bị một làn nước mỏng bao phủ, có cảm giác như vẻ đẹp kỳ lạ bị phá vỡ nhưng lại rung động lòng người.
Anh nhắm mắt, mỗi một câu nói ra cực kỳ khó khăn: “Em khiến chị khó chấp nhận như vậy ư.”
“Phải, em cố chấp, u ám lại đê hèn.”
Anh tự tay vạch trần mình khiến máu tươi đầm đìa.
“Em có thể cút.”
“Nhưng chị phải hứa với em, chị cũng sẽ không chấp nhận người khác.”
…
Hình ảnh sớm đã phai mờ lúc này lại rõ ràng đến mức khiến thần kinh cô đau đớn, Chung Viễn Huỳnh nửa tỉnh nửa mê mở mắt, đầu óc vừa hỗn loạn vừa mờ mịt.
Phó Tẫn dựa vào ghế, mắt nhắm chặt, dường như toàn thân đang hòa vào bóng tối, chỉ lúc tia chớp xẹt ngang trời, chiếu sáng một góc phòng mới có thể nhìn rõ khuôn mặt lạnh lùng của anh.
“Phó Tẫn.” Cô bỗng nhiên lên tiếng, nhỏ giọng nói.
“Mấy năm nay em sống có ổn không…”
Tiếng nói của cô không rõ, giống tiếng nỉ non trong lúc ngủ mê.
Trong chốc lát, căn phòng trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng gió thổi mưa rơi bên ngoài.
Phó Tẫn cắn môi, mắt tối sầm: “Em sống rất tốt.”
Sau khi có được đáp án, Chung Viễn Huỳnh bất giác thả lỏng tinh thần, lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Lần này, một đêm không mộng mị.
Đợi tới lúc Chung Viễn Huỳnh tỉnh giấc trời đã sáng, cô quét mắt nhìn một lượt, Phó Tẫn đã rời đi từ lâu.
Cô vươn vai chậm rãi rời giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa đã tạnh, bầu trời xám xịt.
Sau khi trải qua một trận mưa rền gió dữ, trên mặt đất rụng đầy hoa lá, cô mở cửa sổ, không khí mát mẻ thổi tới khiến người ta nháy mắt tỉnh táo hơn.
Rửa mặt xong, Chung Viễn Huỳnh đi ra khỏi phòng, cô nhìn thấy cửa phòng bên cạnh đang mở và Phó Lăng Thanh đang đứng ở hành lang.
Phó Lăng Thanh nghe thấy có tiếng động nên cũng nhìn qua, Chung Viễn Huỳnh đang muốn hỏi gì đó nhưng nghĩ rồi lại thôi.
“Đường đã dọn xong, nên cha mẹ về từ sáng sớm.” Phó Lăng Thanh nói: “A Tẫn đang ăn sáng dưới nhà, con cũng xuống ăn chút gì đi.”
Chung Viễn Huỳnh cảm thấy có lẽ vì Phó Lăng Thanh có bạn là bác sĩ tâm thần, hoặc là do bà đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm nên luôn dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của người khác.
Chung Viễn Huỳnh gật đầu, nói một câu ‘Chào buổi sáng’ rồi chuẩn bị đi xuống lầu, cô nhìn thấy sàn nhà trong phòng Phó Tẫn toàn là nước, động tác nhất thời dừng lại.
Thật sự bị dột?
Đúng vào lúc này, hai nhân viên sửa chữa xách đồ đi ra, nói với Phó Lăng Thanh: “Sửa xong rồi, không có vấn đề gì lớn.”
“Được, các anh vất vả rồi.” Phó Lăng Thanh hỏi: “Tại sao lại bị dột vậy?”
Dù sao với giá và nội thất của căn phòng này sẽ khó bị dột, đây là lần đầu tiên xuất hiện vấn đề.
Nhân viên nói: “Vòi nước bị hỏng, không đóng được nên nước cứ chảy mãi.”
Vì thói quen nghề nghiệp không cho phép bỏ qua bất cứ chi tiết nào nên Phó Lăng Thanh lại hỏi: “Sao vòi nước lại hỏng được? Cảm ứng có vấn đề à?”
Trong nhà đều là vòi nước loại cảm ứng, nhưng chưa thấy phòng nào bị hỏng.
Hỏi tới đây, biểu cảm của nhân viên một lời khó nói: “Trông giống như… bị ai đó cố ý đập hỏng.” Trong lời nói kèm theo vẻ khó tin.
Phó Lăng Thanh: “…”
Chung Viễn Huỳnh: “…”
…
/64
|