Buổi dạ hội tổng kết hàng năm được tổ chức vào trung tuần tháng 12. Hà Tử Nghiệp dâng trào khí huyết cố tình muốn cùng Lâm Cảnh Nguyệt mua áo tình nhân. Lâm Cảnh Nguyệt thật không nghĩ tới người này đã ba mươi tuổi lại cố chấp đối với suy nghĩ này như vậy, nếu như ngày hôm đó cô với anh mặc áo tình nhân, chẳng khác nào gián tiếp thừa nhận quan hệ của bọn họ, cô làm sao có thể đồng ý. Hà Tử Nghiệp cuối cùng vẫn không thể thắng cô trong vấn đề này, nhưng vẫn kiên trì muốn mặc áo quần màu sắc giống nhau, Lâm Cảnh Nguyệt hết cách, chỉ đành phải cùng anh đi mua quần áo.
Vậy là, một người luôn mặc tây trang màu đen lại mua một bộ màu xanh dương, lúc anh từ trong phòng thử đồ đi ra Lâm Cảnh Nguyệt thật sự phải thán phục, người này thật đúng là mặc cái gì cũng nhìn rất đẹp. Thay ra bộ tây trang màu đen, sự sắc bén trên người anh cũng giảm bớt một phần, trở nên tuấn tú khác thường, giơ tay nhấc chân đều tản ra hơi thở của quý tộc. Hà Tử Nghiệp nhìn ánh mắt si mê của cô, liền chắc chắn sẽ lấy bộ này, thử áo quần chỉ là lý do thứ yếu, quan trọng là muốn mê đảo cô gái của anh thôi.
Lâm Cảnh Nguyệt dĩ nhiên cũng mua một chiếc váy màu xanh dương, trên cổ áo viền lông chồn màu trắng, gương mặt tinh xảo của cô chôn trong lớp lông nhung trắng mịn, đôi mắt to đen lung liếng, nhìn cô thật giống như một chú hồ ly nhỏ, vừa sinh động lại cũng rất đáng yêu.
Hai người cuối cùng cũng hài lòng ra về, chỉ chờ đến buổi dạ hội cuối năm. Hà Tử Nghiệp mặc dù không hiểu cô nhóc nhà anh vì sao không có hứng thú với loại dạ tiệc này, nhưng suy nghĩ một chút cũng liền trở lại bình thường, vợ con của anh chỉ cần đem sự chú ý đặt trên người anh là được rồi, không cần phải phân tâm vì những chuyện vụn vặt khác!
Trước dạ hội một tuần, Hàn Mộ Vân trở lại công ty, thoạt nhìn rất mệt mỏi, tâm tình cũng không được tốt lắm. Khi hai người chạm mặt, Lâm Cảnh Nguyệt có chút kinh hãi, cũng không dám đây chính là một Hàn Mộ Vân luôn có tác phong nhanh nhẹn, nhưng bây giờ hắn có ra sao cũng không có quan hệ với cô nữa rồi. Lúc hai người thoáng gặp qua nhau, Lâm Cảnh Nguyệt cảm thấy nhẹ nhõm, biểu hiện như vậy xem ra bọn họ thật sự không còn dây dưa nữa rồi, hắn có thể bỏ xuống là tốt nhất.
Trần Huyễn đối với dạ tiệc cuối năm có vẻ rất hứng thú, lôi kéo Lâm Cảnh Nguyệt cùng đi mua sắm trang phục, lúc biết được Lâm Cảnh Nguyệt đã mua rồi, có vẻ không dám tin, giống như đang kinh ngạc vì không ngờ bạn tốt của mình lại bỏ rơi mình như vậy. Đang lúc Trần Huyễn muốn sử dụng bạo lực bức Lâm Cảnh Nguyệt lại đi mua thêm một lần với cô, Lâm Cảnh Nguyệt chỉ nói ba chữ Trần Huyễn liền liên tục bại lui, ảo não bỏ chạy. Lâm Cảnh Nguyệt ở phía sau cười rất gian trá, đúng là muốn đối phó với Trần Huyễn thì chỉ cần sử dụng ba chữ Vệ Minh Viễn là không bao giờ sai cả!
Vệ Minh Viễn ở trong nhà hắt hơi một cái, nhất thời ngã xuống giường lăn lộn vui mừng, nhất định là Trần Huyễn nhà anh nhớ anh rồi, nhất định là như vậy! Buổi trưa có nên hẹn cô ra ngoài ăn cơm không nhỉ?
Buổi dạ tiệc cuối năm lặng lẽ tới trong trạng thái khác nhau của mọi người. Trên dưới công ty đều rất hứng phấn. Dù sao một năm mới có một lần, có thể ăn uống thả ga, lại có thể vui chơi tận tình, quan trọng nhất là không cần phải bỏ tiền của mình ra!
Hà Tử Nghiệp là tổng giám đốc đương nhiên phải đứng lên phát biểu vài lời, thật ra đối với những hoạch định phát triển của công ty cơ bản không mấy người muốn nghe, nhưng mấy năm trước công ty cũng muốn mấy lãnh đạo thao thao bất tuyệt một phen, nhưng năm nay lại khác, Hà Tử Nghiệp chỉ nói vài câu ngắn gọn trong vài phút đồng hồ đã tuyên bố dạ tiệc chính thức bắt đầu, nhất thời phía dưới tiếng hoan hô trở nên vang dội.
Hà Tử Nghiệp ở trên khán đài nhìn bóng người mặc chiếc váy màu xanh ngọc dưới cười, vợ con anh thích ăn, không chừng đã sớm sốt ruột lắm rồi, nên sớm bắt đầu thôi.
Trước kia, vào dạ tiệc mỗi năm anh cũng chỉ hoàn thành nhiệm vụ của mình xong liền trực tiếp lái xe trở về, nhưng năm nay anh lại ở lại, khiến những cô gái độc thân trẻ tuổi trong công ty trở nên rất hứng phấn, liên tục chà sát tay nhao nhao muốn thử, từng người đều muốn hướng tới ông chủ để tiếp cận. Nhưng không ngờ, ông chủ lại là như một vật cách điện với con gái, chỉ cần nơi nào có nhiều phụ nữ anh liền rời đi, chỉ chọn những nơi ít người để nghỉ. Nhìn như vậy một đám cô gái trẻ thật vọng không thôi.
Lâm Cảnh Nguyệt đnag cùng Trần Huyễn trò chuyện nhanh chóng liếc thấy Hà Tử Nghiệp, nhìn thấy bên cạnh anh rỗng tuếch, xung quanh chỉ có mấy quản lý đầu trọc, không khỏi cười đến híp cả mắt, trẻ con thật dễ dạy, rất có tính tự giác!
Vậy mà chưa đến vài phút cô đã không thể cười được nữa, cô đã từng làm ở phòng nhân sự, nhân duyên cũng rất tốt, tuy nói về sau được điều nhiệm trở thành thư ký tổng giám đốc, nhưng vì chung một công ty, tuy khác phòng cũng không cản trở việc mọi người lui tới. Dạ tiệc hàng năm, quan hệ tốt đều không tránh được bị mời rượu, Lâm Cảnh Nguyệt là “phản đồ của phòng nhân sự” trong miệng của mọi người, việc nhân đức không nhường ai, liền trở thành đối tượng được mọi người mời rượu.
Thật ra tửu lượng Lâm Cảnh Nguyệt cũng khá tốt, nhưng trong trường hợp này không thể ai mời bao nhiêu cũng uống hết bấy nhiêu, cô đẩy tới đẩy lui, cuối cùng cũng không tránh được vài chén, nhưng cứ như vậy cô cũng rất thỏa mãn rồi, nếu bọn họ thật sự từng người từng người tới mời, không đến 15 phút cô đã ngã gục rồi?!
Cách đó không xa, Hà Tử Nghiệp nhìn cô nhóc nhà anh bị một đám nam nữ bụng dạ khó lường vây ở giữa, lập tức đoán ra chuyện gì đang xảy ra, vừa muốn đi đến, cô nhóc đã quay đầu lại, trừng lớn hai mắt với anh. Trong nháy mắt Hà Tử Nghiệp giống như điện giật. Đến khi phản ứng kịp, khóe miệng nhấc lên một nụ cười xấu xa, có lẽ cô nhóc uống say tối nay mình sẽ có phúc lợi!
Ở đâu đó, mấy hoa si vẫn đang chú ý đến Hà Tử Nghiệp, hưng phấn liên tiếp thét chói tai: “A! Tổng giám đốc cười!”
“Thật mê người!”
“Thật sự là quá đẹp trai rồi!”
Sau một vòng bị chuốc rượu, Lâm Cảnh Nguyệt có hơi choáng váng, không có cảm giác đến những thứ xung quanh, cô lắc đầu nghĩ, cha thường nói người nhà họ Lâm có thể uống rượu, quả nhiên là không giả! Lâm Cảnh Nguyệt vốn nghĩ đã tránh thoát, muốn đi lấy chút đồ ăn để lấp đầy bao tử, ai ngờ còn chưa đến bàn để thức ăn đã bị một nhóm người khác đến ngăn lại. Định thần nhìn lại, thật tốt! Đây không phải là đám người của phòng hành chính sao? Ở giữa không phải là Trần Huyễn à? Lại còn cười bỉ ổi như vậy!
“Cảnh Nguyệt! Cụng lỵ một cái!” Trần Huyễn hình như uống có chút say, bộ mặt hài hước nhào qua lôi kéo cô cùng uống, đám người phòng hành chính bên cạnh lại ồn ào lên, Lâm Cảnh Nguyệt bất đắc dĩ đành phải uống với Trần Huyễn một ly, nhất thời thu được một tràng khen ngợi.
Thế nhưng có chén đầu thì sẽ có chén thứ hai, đến khi cô cùng đám người ở phòng hành chính uống không sai biệt lắm thì cô phải đỡ bàn mới đứng lên nổi. Trên gương mặt cũng đỏ ửng, say lòng người, ánh mắt mông lung, khóe mắt nhuộm một tầng quyến rũ, nhìn thấy cô như vậy ánh mắt của các nhân viên nam cũng trợn hết cả lên.
Lâm Cảnh Nguyệt rất chóng mặt, lại vẫn suy nghĩ, bản thân lúc này thật sự không bằng khi làm việc ở phòng nhân sự, ít nhất khi uống rượu còn có đồng bọn, chứ vị trí thư ký tổng giám đốc này thật sự quá khổ ép, chỉ có một mình cô! Một mình cô lại uống chung với tất cả các phòng, thật sự quá ép người mà!
Hà Tử Nghiệp vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên Lâm Cảnh Nguyệt, ngay cả mấy quản lý đến chào hỏi cũng có chút không để ý lờ đi, khi nhìn thấy nhóm người của phòng hành chính đến chuốc rượu tập thể vợ con của anh thì chân mày liền nhíu lại, khi dễ người lại dám khi dễ đến trên đầu của anh sao? Vốn định trực tiếp đi tới, nhưng cô nhóc dường như biết suy nghĩ của anh, quay lại nhìn anh rất nhiều lần, trong mắt đều là van xin, anh cũng cố chịu, nhưng mà bây giờ, cô nhóc của anh đứng còn không vững thì anh còn chờ cái gì?
Anh muốn đi đến! Người là của anh, sớm muộn gì cũng sẽ công khai! Nghĩ như vậy, Hà Tử Nghiệp cũng không do dự, đi đến trước mặt Lâm Cảnh Nguyệt. Mọi người trong hội trường đều trợn mắt há mồm nhìn tổng giám đốc mặt lạnh của mình đi thẳng đến bên cạnh Lâm Cảnh Nguyệt, trực tiếp bế ngang cô lên, nhanh chóng biến mất ở cửa, phải mất một khoảng lâu mọi người mới hồi phục lại tinh thần, trong phòng bỗng chốc như nổ oanh một cái, rối rít suy đoán quan hệ giữa Lâm Cảnh Nguyệt và Hà Tử Nghiệp.
Được rồi, đã là thật thì không cần suy đoán, cả đám hoa si cõi lòng tan nát rơi đầy đất, một đám đàn ông cũng vỗ ngực liên tục than thở.
Lâm Cảnh Nguyệt sau khi uống rượu rất ngoan ngoãn, không đùa bỡn điên khùng, rất thành thật co lại một cục vùi ở trong ngực Hà Tử Nghiệp, níu lấy vạt áo của anh, mở to đôi mắt ngập nước mơ màn nhìn anh, hình như xem anh như chỗ dựa duy nhất có thể dựa vào, ngay cả lúc Hà Tử Nghiệp lái xe, phải để cô lên ghế bên cạnh cô cũng không muốn, vẻ mặt uất ức nhìn anh, nhìn dáng vẻ tội nghiệp này, lòng Hà Tử Nghiệp nhất thời tan chảy như nước mùa xuân.
Đem cô nhóc kéo lại, dùng sức hôn thật sâu mới có thể gạt cô đem về trên ghế. Nhưng mà ánh mắt Lâm Cảnh Nguyệt vẫn nhìn chằm chằm toàn thân Hà Tử Nghiệp từ trên xuống dưới, dáng vẻ thật sự sợ anh chạy trốn. Hà Tử Nghiệp bị cô nhìn đến miệng đắng lưỡi khô, hận không thể nhanh chóng biến về nhà.
“Diệp Tử…” cô nũng nịu gọi tên anh.
Nhịp tim Hà Tử Nghiệp lập tức gia tốc, hầu kết trượt nhanh mấy cái mới mở miệng: “Cái gì?”
“Hắc hắc.” Lâm Cảnh Nguyệt cười khúc khích, chỉ vẫn nhìn anh. Hà Tử Nghiệp nhìn thấy phía trước là cột đèn đỏ, lập tức ngừng xe, sờ sờ đầu của cô, Lâm Cảnh Nguyệt hé mắt, cười ngọt ngào với anh. Lỗ mũi Hà Tử Nghiệp nóng lên, quá…quá mê người rồi, cô nhóc này khi nào lại có dáng vẻ quyến rũ như vậy? Thật sự là hiếm có!
“Không đúng! anh là Hàn Mộ Vân!” Lâm Cảnh Nguyệt trợn tròn mắt, nụ cười cũng biến mất.
“Em nói cái gì?” Hà Tử Nghiệp cắn răng nghiến lợi quay đầu lại, cô lại nhớ đến người đàn ông khác? Rượu vào lời ra, chẳng lẽ cô thật sự thích tên kia? Nghĩ tới đây, Hà Tử Nghiệp dần dần tối mặt, ánh mắt cũng lạnh xuống.
“Anh là Hàn Mộ Vân!” Lâm Cảnh Nguyệt kêu la: “Tôi muốn xuống xe! Xuống xe!” Nói xong liền muốn mở cửa xe, Hà Tử Nghiệp bị động tác của cô làm cho hết hồn, vội vàng đem xe đậu bên đường, ôm cô lại, không để cho cô làm loạn: “Lâm Cảnh Nguyệt! Em nhìn rõ anh là ai?”
“Hàn Mộ Vân!” Cô giống như chắc chắn anh chính là Hàn Mộ Vân, Hà Tử Nghiệp rất tức giận, hận không thể chặn lên cái miệng nhỏ đang nói bậycủa cô, nhưng lời kế tiếp của cô lại làm cho mọi tức giận của anh tiêu tan, cô nói: “Hàn Mộ Vân anh buông tôi ra! Diệp Tử nhà tôi sẽ không mặt nặng mày nhẹ với tôi như vậy!”
Hà Tử Nghiệp sững ờ, ngay sau đó mừng như điên, đem cô ấn chặt vào lồng ngực của mình, cô nói là Diệp Tử nhà cô, chợt cảm thấy toàn bộ thế giới cũng bừng sáng, anh run rẩy buông cô ra, thanh âm luôn luôn trầm ổn có chút kích động: “Nguyệt Nha Nhi, em nhìn kỹ một chút, nhìn xem anh là ai?”
Lâm Cảnh Nguyệt nghiêng đầu, trong mắt lóe ra một tia nghi ngờ, dịu dàng như thế, lại gọi cô là Nguyệt Nha Nhi, hình như là Hà Tử Nghiệp a! Cô thử nhỏ giọng kêu: “Diệp Tử?”
“Chính là anh!” Anh nắm chặt tay cô lên tiếng.
“Thật sự là Diệp Tử.” Lâm Cảnh Nguyệt lộ ra nụ cười thật to, đem cả đầu đặt ở trên lòng bàn tay anh cọ xát: “Diệp Tử, anh có muốn em không?”
Vậy là, một người luôn mặc tây trang màu đen lại mua một bộ màu xanh dương, lúc anh từ trong phòng thử đồ đi ra Lâm Cảnh Nguyệt thật sự phải thán phục, người này thật đúng là mặc cái gì cũng nhìn rất đẹp. Thay ra bộ tây trang màu đen, sự sắc bén trên người anh cũng giảm bớt một phần, trở nên tuấn tú khác thường, giơ tay nhấc chân đều tản ra hơi thở của quý tộc. Hà Tử Nghiệp nhìn ánh mắt si mê của cô, liền chắc chắn sẽ lấy bộ này, thử áo quần chỉ là lý do thứ yếu, quan trọng là muốn mê đảo cô gái của anh thôi.
Lâm Cảnh Nguyệt dĩ nhiên cũng mua một chiếc váy màu xanh dương, trên cổ áo viền lông chồn màu trắng, gương mặt tinh xảo của cô chôn trong lớp lông nhung trắng mịn, đôi mắt to đen lung liếng, nhìn cô thật giống như một chú hồ ly nhỏ, vừa sinh động lại cũng rất đáng yêu.
Hai người cuối cùng cũng hài lòng ra về, chỉ chờ đến buổi dạ hội cuối năm. Hà Tử Nghiệp mặc dù không hiểu cô nhóc nhà anh vì sao không có hứng thú với loại dạ tiệc này, nhưng suy nghĩ một chút cũng liền trở lại bình thường, vợ con của anh chỉ cần đem sự chú ý đặt trên người anh là được rồi, không cần phải phân tâm vì những chuyện vụn vặt khác!
Trước dạ hội một tuần, Hàn Mộ Vân trở lại công ty, thoạt nhìn rất mệt mỏi, tâm tình cũng không được tốt lắm. Khi hai người chạm mặt, Lâm Cảnh Nguyệt có chút kinh hãi, cũng không dám đây chính là một Hàn Mộ Vân luôn có tác phong nhanh nhẹn, nhưng bây giờ hắn có ra sao cũng không có quan hệ với cô nữa rồi. Lúc hai người thoáng gặp qua nhau, Lâm Cảnh Nguyệt cảm thấy nhẹ nhõm, biểu hiện như vậy xem ra bọn họ thật sự không còn dây dưa nữa rồi, hắn có thể bỏ xuống là tốt nhất.
Trần Huyễn đối với dạ tiệc cuối năm có vẻ rất hứng thú, lôi kéo Lâm Cảnh Nguyệt cùng đi mua sắm trang phục, lúc biết được Lâm Cảnh Nguyệt đã mua rồi, có vẻ không dám tin, giống như đang kinh ngạc vì không ngờ bạn tốt của mình lại bỏ rơi mình như vậy. Đang lúc Trần Huyễn muốn sử dụng bạo lực bức Lâm Cảnh Nguyệt lại đi mua thêm một lần với cô, Lâm Cảnh Nguyệt chỉ nói ba chữ Trần Huyễn liền liên tục bại lui, ảo não bỏ chạy. Lâm Cảnh Nguyệt ở phía sau cười rất gian trá, đúng là muốn đối phó với Trần Huyễn thì chỉ cần sử dụng ba chữ Vệ Minh Viễn là không bao giờ sai cả!
Vệ Minh Viễn ở trong nhà hắt hơi một cái, nhất thời ngã xuống giường lăn lộn vui mừng, nhất định là Trần Huyễn nhà anh nhớ anh rồi, nhất định là như vậy! Buổi trưa có nên hẹn cô ra ngoài ăn cơm không nhỉ?
Buổi dạ tiệc cuối năm lặng lẽ tới trong trạng thái khác nhau của mọi người. Trên dưới công ty đều rất hứng phấn. Dù sao một năm mới có một lần, có thể ăn uống thả ga, lại có thể vui chơi tận tình, quan trọng nhất là không cần phải bỏ tiền của mình ra!
Hà Tử Nghiệp là tổng giám đốc đương nhiên phải đứng lên phát biểu vài lời, thật ra đối với những hoạch định phát triển của công ty cơ bản không mấy người muốn nghe, nhưng mấy năm trước công ty cũng muốn mấy lãnh đạo thao thao bất tuyệt một phen, nhưng năm nay lại khác, Hà Tử Nghiệp chỉ nói vài câu ngắn gọn trong vài phút đồng hồ đã tuyên bố dạ tiệc chính thức bắt đầu, nhất thời phía dưới tiếng hoan hô trở nên vang dội.
Hà Tử Nghiệp ở trên khán đài nhìn bóng người mặc chiếc váy màu xanh ngọc dưới cười, vợ con anh thích ăn, không chừng đã sớm sốt ruột lắm rồi, nên sớm bắt đầu thôi.
Trước kia, vào dạ tiệc mỗi năm anh cũng chỉ hoàn thành nhiệm vụ của mình xong liền trực tiếp lái xe trở về, nhưng năm nay anh lại ở lại, khiến những cô gái độc thân trẻ tuổi trong công ty trở nên rất hứng phấn, liên tục chà sát tay nhao nhao muốn thử, từng người đều muốn hướng tới ông chủ để tiếp cận. Nhưng không ngờ, ông chủ lại là như một vật cách điện với con gái, chỉ cần nơi nào có nhiều phụ nữ anh liền rời đi, chỉ chọn những nơi ít người để nghỉ. Nhìn như vậy một đám cô gái trẻ thật vọng không thôi.
Lâm Cảnh Nguyệt đnag cùng Trần Huyễn trò chuyện nhanh chóng liếc thấy Hà Tử Nghiệp, nhìn thấy bên cạnh anh rỗng tuếch, xung quanh chỉ có mấy quản lý đầu trọc, không khỏi cười đến híp cả mắt, trẻ con thật dễ dạy, rất có tính tự giác!
Vậy mà chưa đến vài phút cô đã không thể cười được nữa, cô đã từng làm ở phòng nhân sự, nhân duyên cũng rất tốt, tuy nói về sau được điều nhiệm trở thành thư ký tổng giám đốc, nhưng vì chung một công ty, tuy khác phòng cũng không cản trở việc mọi người lui tới. Dạ tiệc hàng năm, quan hệ tốt đều không tránh được bị mời rượu, Lâm Cảnh Nguyệt là “phản đồ của phòng nhân sự” trong miệng của mọi người, việc nhân đức không nhường ai, liền trở thành đối tượng được mọi người mời rượu.
Thật ra tửu lượng Lâm Cảnh Nguyệt cũng khá tốt, nhưng trong trường hợp này không thể ai mời bao nhiêu cũng uống hết bấy nhiêu, cô đẩy tới đẩy lui, cuối cùng cũng không tránh được vài chén, nhưng cứ như vậy cô cũng rất thỏa mãn rồi, nếu bọn họ thật sự từng người từng người tới mời, không đến 15 phút cô đã ngã gục rồi?!
Cách đó không xa, Hà Tử Nghiệp nhìn cô nhóc nhà anh bị một đám nam nữ bụng dạ khó lường vây ở giữa, lập tức đoán ra chuyện gì đang xảy ra, vừa muốn đi đến, cô nhóc đã quay đầu lại, trừng lớn hai mắt với anh. Trong nháy mắt Hà Tử Nghiệp giống như điện giật. Đến khi phản ứng kịp, khóe miệng nhấc lên một nụ cười xấu xa, có lẽ cô nhóc uống say tối nay mình sẽ có phúc lợi!
Ở đâu đó, mấy hoa si vẫn đang chú ý đến Hà Tử Nghiệp, hưng phấn liên tiếp thét chói tai: “A! Tổng giám đốc cười!”
“Thật mê người!”
“Thật sự là quá đẹp trai rồi!”
Sau một vòng bị chuốc rượu, Lâm Cảnh Nguyệt có hơi choáng váng, không có cảm giác đến những thứ xung quanh, cô lắc đầu nghĩ, cha thường nói người nhà họ Lâm có thể uống rượu, quả nhiên là không giả! Lâm Cảnh Nguyệt vốn nghĩ đã tránh thoát, muốn đi lấy chút đồ ăn để lấp đầy bao tử, ai ngờ còn chưa đến bàn để thức ăn đã bị một nhóm người khác đến ngăn lại. Định thần nhìn lại, thật tốt! Đây không phải là đám người của phòng hành chính sao? Ở giữa không phải là Trần Huyễn à? Lại còn cười bỉ ổi như vậy!
“Cảnh Nguyệt! Cụng lỵ một cái!” Trần Huyễn hình như uống có chút say, bộ mặt hài hước nhào qua lôi kéo cô cùng uống, đám người phòng hành chính bên cạnh lại ồn ào lên, Lâm Cảnh Nguyệt bất đắc dĩ đành phải uống với Trần Huyễn một ly, nhất thời thu được một tràng khen ngợi.
Thế nhưng có chén đầu thì sẽ có chén thứ hai, đến khi cô cùng đám người ở phòng hành chính uống không sai biệt lắm thì cô phải đỡ bàn mới đứng lên nổi. Trên gương mặt cũng đỏ ửng, say lòng người, ánh mắt mông lung, khóe mắt nhuộm một tầng quyến rũ, nhìn thấy cô như vậy ánh mắt của các nhân viên nam cũng trợn hết cả lên.
Lâm Cảnh Nguyệt rất chóng mặt, lại vẫn suy nghĩ, bản thân lúc này thật sự không bằng khi làm việc ở phòng nhân sự, ít nhất khi uống rượu còn có đồng bọn, chứ vị trí thư ký tổng giám đốc này thật sự quá khổ ép, chỉ có một mình cô! Một mình cô lại uống chung với tất cả các phòng, thật sự quá ép người mà!
Hà Tử Nghiệp vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên Lâm Cảnh Nguyệt, ngay cả mấy quản lý đến chào hỏi cũng có chút không để ý lờ đi, khi nhìn thấy nhóm người của phòng hành chính đến chuốc rượu tập thể vợ con của anh thì chân mày liền nhíu lại, khi dễ người lại dám khi dễ đến trên đầu của anh sao? Vốn định trực tiếp đi tới, nhưng cô nhóc dường như biết suy nghĩ của anh, quay lại nhìn anh rất nhiều lần, trong mắt đều là van xin, anh cũng cố chịu, nhưng mà bây giờ, cô nhóc của anh đứng còn không vững thì anh còn chờ cái gì?
Anh muốn đi đến! Người là của anh, sớm muộn gì cũng sẽ công khai! Nghĩ như vậy, Hà Tử Nghiệp cũng không do dự, đi đến trước mặt Lâm Cảnh Nguyệt. Mọi người trong hội trường đều trợn mắt há mồm nhìn tổng giám đốc mặt lạnh của mình đi thẳng đến bên cạnh Lâm Cảnh Nguyệt, trực tiếp bế ngang cô lên, nhanh chóng biến mất ở cửa, phải mất một khoảng lâu mọi người mới hồi phục lại tinh thần, trong phòng bỗng chốc như nổ oanh một cái, rối rít suy đoán quan hệ giữa Lâm Cảnh Nguyệt và Hà Tử Nghiệp.
Được rồi, đã là thật thì không cần suy đoán, cả đám hoa si cõi lòng tan nát rơi đầy đất, một đám đàn ông cũng vỗ ngực liên tục than thở.
Lâm Cảnh Nguyệt sau khi uống rượu rất ngoan ngoãn, không đùa bỡn điên khùng, rất thành thật co lại một cục vùi ở trong ngực Hà Tử Nghiệp, níu lấy vạt áo của anh, mở to đôi mắt ngập nước mơ màn nhìn anh, hình như xem anh như chỗ dựa duy nhất có thể dựa vào, ngay cả lúc Hà Tử Nghiệp lái xe, phải để cô lên ghế bên cạnh cô cũng không muốn, vẻ mặt uất ức nhìn anh, nhìn dáng vẻ tội nghiệp này, lòng Hà Tử Nghiệp nhất thời tan chảy như nước mùa xuân.
Đem cô nhóc kéo lại, dùng sức hôn thật sâu mới có thể gạt cô đem về trên ghế. Nhưng mà ánh mắt Lâm Cảnh Nguyệt vẫn nhìn chằm chằm toàn thân Hà Tử Nghiệp từ trên xuống dưới, dáng vẻ thật sự sợ anh chạy trốn. Hà Tử Nghiệp bị cô nhìn đến miệng đắng lưỡi khô, hận không thể nhanh chóng biến về nhà.
“Diệp Tử…” cô nũng nịu gọi tên anh.
Nhịp tim Hà Tử Nghiệp lập tức gia tốc, hầu kết trượt nhanh mấy cái mới mở miệng: “Cái gì?”
“Hắc hắc.” Lâm Cảnh Nguyệt cười khúc khích, chỉ vẫn nhìn anh. Hà Tử Nghiệp nhìn thấy phía trước là cột đèn đỏ, lập tức ngừng xe, sờ sờ đầu của cô, Lâm Cảnh Nguyệt hé mắt, cười ngọt ngào với anh. Lỗ mũi Hà Tử Nghiệp nóng lên, quá…quá mê người rồi, cô nhóc này khi nào lại có dáng vẻ quyến rũ như vậy? Thật sự là hiếm có!
“Không đúng! anh là Hàn Mộ Vân!” Lâm Cảnh Nguyệt trợn tròn mắt, nụ cười cũng biến mất.
“Em nói cái gì?” Hà Tử Nghiệp cắn răng nghiến lợi quay đầu lại, cô lại nhớ đến người đàn ông khác? Rượu vào lời ra, chẳng lẽ cô thật sự thích tên kia? Nghĩ tới đây, Hà Tử Nghiệp dần dần tối mặt, ánh mắt cũng lạnh xuống.
“Anh là Hàn Mộ Vân!” Lâm Cảnh Nguyệt kêu la: “Tôi muốn xuống xe! Xuống xe!” Nói xong liền muốn mở cửa xe, Hà Tử Nghiệp bị động tác của cô làm cho hết hồn, vội vàng đem xe đậu bên đường, ôm cô lại, không để cho cô làm loạn: “Lâm Cảnh Nguyệt! Em nhìn rõ anh là ai?”
“Hàn Mộ Vân!” Cô giống như chắc chắn anh chính là Hàn Mộ Vân, Hà Tử Nghiệp rất tức giận, hận không thể chặn lên cái miệng nhỏ đang nói bậycủa cô, nhưng lời kế tiếp của cô lại làm cho mọi tức giận của anh tiêu tan, cô nói: “Hàn Mộ Vân anh buông tôi ra! Diệp Tử nhà tôi sẽ không mặt nặng mày nhẹ với tôi như vậy!”
Hà Tử Nghiệp sững ờ, ngay sau đó mừng như điên, đem cô ấn chặt vào lồng ngực của mình, cô nói là Diệp Tử nhà cô, chợt cảm thấy toàn bộ thế giới cũng bừng sáng, anh run rẩy buông cô ra, thanh âm luôn luôn trầm ổn có chút kích động: “Nguyệt Nha Nhi, em nhìn kỹ một chút, nhìn xem anh là ai?”
Lâm Cảnh Nguyệt nghiêng đầu, trong mắt lóe ra một tia nghi ngờ, dịu dàng như thế, lại gọi cô là Nguyệt Nha Nhi, hình như là Hà Tử Nghiệp a! Cô thử nhỏ giọng kêu: “Diệp Tử?”
“Chính là anh!” Anh nắm chặt tay cô lên tiếng.
“Thật sự là Diệp Tử.” Lâm Cảnh Nguyệt lộ ra nụ cười thật to, đem cả đầu đặt ở trên lòng bàn tay anh cọ xát: “Diệp Tử, anh có muốn em không?”
/59
|