Trời dần tối, Bùi Oanh bị Hoắc Đình Sơn đưa đi nhận tạ lễ. Nàng không muốn quá gần hắn, bèn lùi lại hai bước, đi sau lưng người đàn ông.
Ánh hoàng hôn kéo dài bóng hai người, Bùi Oanh bước lên bóng của Hoắc Đình Sơn, lén lút dậm mạnh một cái.
"Phu nhân."
Bùi Oanh giật mình, ngẩng đầu nhanh chóng, thấy Hoắc Đình Sơn đang ngoảnh đầu lại.
Hắn, chắc không thấy nhỉ.
Hoắc Đình Sơn quả thật không nhìn thấy động tác nhỏ của Bùi Oanh, nhưng nét lo lắng và chột dạ trên gương mặt nàng thì không thể giấu được. Chỉ cần không mù là có thể nhận ra: “Phu nhân vừa làm gì đó?"
Bùi Oanh lắc đầu, không chịu thừa nhận: “Không làm gì cả.”
Hoắc Đình Sơn nghe vậy gật đầu. Khi nàng nghĩ rằng chuyện đã qua, hắn lại nói: “Phu nhân có gì cần, cứ nói với ta. Chỉ cần không phải chuyện hoang đường, ta đại khái có thể đồng ý.”
Bùi Oanh nhớ lại những lời hắn nói trước đây về tín nghĩa, không nhịn được mà nói: “Tất nhiên sẽ không phải chuyện hoang đường, tướng quân, ta chỉ muốn cùng con gái về nhà.”
Hôm nay nàng đã thử dò ý hắn nhiều lần, người này đều đồng ý. Giờ lại nhắc đến, không biết có được bất ngờ gì không.
Hoắc Đình Sơn cười, trong ánh mắt ngày càng mong chờ của Bùi Oanh, hắn nói: “Để phu nhân về nhà là chuyện nằm ngoài 'đại khái'.”
Bùi Oanh quay đầu, không muốn nhìn hắn nữa.
Hoắc Đình Sơn vẫn nhìn Bùi Oanh, càng tiếp xúc nhiều, hắn càng hiểu rõ nàng hơn. Nàng không nghi ngờ gì là một người hiền lành, đối với những người xung quanh, dù là tỳ nữ xuất thân thấp hèn, nàng cũng rất dịu dàng. Nhưng không phải là một người không có góc cạnh, nàng cũng có những lúc có chút ngang ngạnh.
Ví dụ như bây giờ, hắn không cho nàng đi, nàng liền không vui, không vui thì không thèm nói chuyện với hắn.
Hoắc Đình Sơn nói: “Phu nhân, đi theo ta.”
Cuối cùng, Bùi Oanh bị dẫn đến trước một căn phòng. Hoắc Đình Sơn đứng trước nàng, đưa tay đẩy cửa: “Những thứ trong phòng, phu nhân có thể tùy ý chọn, không giới hạn số lượng.”
Một tiếng kẽo kẹt vang lên, cánh cửa mở ra.
Trong phòng đã được thắp đèn, ánh đèn rọi xuống một loạt bảo vật được bày đặt cẩn thận, ánh sáng rực rỡ, chói lóa.
Bảo vật rất đa dạng, từ trâm cài mã não và vòng tay bằng vàng mà các thiếu nữ yêu thích, đến gối ngọc điêu khắc tinh xảo, tượng thú bằng vàng, d.a.o găm vàng nạm đủ loại bảo thạch, hộp đựng đầy những viên ngọc trai tròn trịa...
Căn phòng này đã được dỡ bỏ giường và bàn ghế, những chiếc kệ mới được mang vào chỉ để trưng bày bảo vật, kệ được sắp xếp ngay ngắn thành hàng, phô bày tối đa những thứ trên đó.
Bùi Oanh ngỡ ngàng: “Tướng quân, đây là?”
Hoắc Đình Sơn cũng không giấu giếm: “Đây vốn là kho báu của huyện lệnh, chỉ là giờ nó là của ta. Hành quân bên ngoài, mọi thứ đều giản đơn, bên cạnh ta chẳng có thứ gì quý giá, phu nhân tạm thời lấy tạm, sau này trở về U Châu, ta sẽ tìm thêm bảo vật tặng phu nhân.”
Bùi Oanh thoáng chút cảm xúc phức tạp.
Thì ra tạ lễ mà hắn nói, chính là lấy tài sản của người chết.
Đứng ngoài cửa có lẽ không nhìn rõ, phu nhân vào xem kỹ hơn đi. Hoắc Đình Sơn nắm tay nàng, kéo Bùi Oanh bước vào trong.
Chỉ khựng lại một chút, bàn tay nàng đã bị một bàn tay lớn bọc lấy, không biết hắn có phải là yêu tinh lò lửa hay không, mỗi lần tiếp xúc với hắn, người hắn luôn nóng như thiêu đốt.
“Tướng quân, không cần làm phiền ngài.” Bùi Oanh thử rút tay ra.
Hoắc Đình Sơn nắm chặt, cho đến khi kéo nàng đến bên kệ mới buông tay: “Phu nhân xem thử, thích cái nào thì lấy cái đó, đều có thể mang đi.”
Bùi Oanh cúi mắt, ánh nhìn lướt qua đôi tay hắn đang giấu sau lưng.
Người này thật khiến nàng không biết phải đánh giá ra sao. Bảo hắn tuân thủ lễ nghi, nhưng hắn coi chuyện nam nữ thụ thụ bất thân chẳng là gì. Bảo hắn không tuân thủ, nhưng hắn lại biết giữ chừng mực.
Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, yên tĩnh đến mức khiến người ta không thoải mái, Bùi Oanh đành phải hướng mắt nhìn vào bảo vật trên kệ.
Nhưng mà nói thật, một kẻ đã từng đến thủ đô, qua bờ bên kia của đại dương, cũng từng tham quan đại bảo tàng Anh Quốc, thì rất khó để tỏ ra kinh ngạc trước những bảo vật này, dù trong đó có không ít vàng bạc và ngọc quý, so với những báu vật được quyền quý Trường An thu thập còn thua kém xa.
Khi nàng đang ngắm nhìn bảo vật, hắn lại đang ngắm nàng.
Ánh đèn dịu dàng chiếu lên gương mặt mỹ phụ, tạo nên một tầng ánh sáng mờ ảo phủ lên dung nhan tuyệt sắc, chiếc mũi ngọc tinh tế phản chiếu ánh sáng mềm mại, đôi mắt nàng lấp lánh phản chiếu ánh đèn, ánh sáng và bóng tối đan xen, làm say đắm lòng người.
Thế nhưng, Hoắc Đình Sơn lại phát hiện ra rằng đôi mắt đẹp ấy vẫn tĩnh lặng vô cùng, khi nhìn vào những bảo vật này, nàng chẳng hề tỏ ra kinh ngạc, cũng chẳng có chút tham lam.
Là, không thích sao?
Hắn lại thấy mấy thứ này cũng khá tốt, món nào cũng có thể bán lấy tiền, đổi thành bạc có thể nuôi binh lính.
Nhưng nếu nàng đã không ưng ý, thì sau này sẽ tìm thứ tốt hơn.
Bước một vòng quanh, nhìn hết các kệ trưng bày, cuối cùng nàng chọn một hộp phấn hồng có khảm mã não.
Chiếc hộp nhỏ hơn cả bàn tay nữ nhân, nàng cầm gọn trong tay.
“Đại tướng quân, ta chỉ muốn chiếc hộp phấn này.” Nàng nói với Hoắc Đình Sơn.
Hoắc Đình Sơn hỏi: “Không chọn thêm vài món sao?”
Nàng lắc đầu, nói rằng không có món nào khiến nàng thích.
Chỉ có chiếc hộp phấn này là đủ nhỏ gọn, dễ mang theo, nếu cầm đi cầm đồ cũng có thể bán được giá cao.
Thấy nàng quả thực không muốn món nào khác, Hoắc Đình Sơn đành thôi.
...
Nàng ở lại trong phủ huyện lệnh bảy ngày nữa, bảy ngày trôi qua cũng khá êm đềm, thỉnh thoảng Hoắc Đình Sơn sai tỳ nữ mời nàng cùng dùng bữa, nhưng cũng chỉ là ăn uống xong thì để nàng tự do đi đâu tùy ý.
Đến ngày thứ ba, người môi giới mà nàng trước đó đã ủy thác bán căn nhà truyền tin đến, có người mua đã ưng ý.
Ngôi nhà họ Mạnh là nhà hai gian, được bảo tồn nguyên vẹn, tọa lạc ở vị trí khá tốt, chẳng lo không bán được. Bên mua cũng hiểu rõ điều này, không mặc cả giá, liền ký kết giao dịch.
Sau khi trừ đi phần tiền hoa hồng cho người môi giới, nàng nhận được hai mươi lăm lượng bạc.
Chiều ngày thứ sáu, Hoắc Đình Sơn nói với nàng rằng ngày mai họ sẽ khởi hành rời khỏi huyện Bắc Xuyên. Do đó, sáng hôm sau, sau khi dùng xong bữa sáng, nàng và Mạnh Linh Nhi được mời lên xe ngựa.
“Người muốn đi đâu, mẫu thân?” Mạnh Linh Nhi ngồi cạnh nàng, đầu dựa vào vai nàng.
C”ó lẽ sẽ đi về phía nam, hoặc là sang Bính Châu bên cạnh, dù sao cũng không trở lại U Châu.” Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, tấm rèm được cuộn lên, từ đó có thể thấy Hoắc Đình Sơn đang cưỡi ngựa không xa.
Con ngựa ô của hắn đã được trang bị yên Cao Kiều và bàn đạp mới, hắn cưỡi đi qua đi lại vài vòng, rõ ràng rất hài lòng.
So với sự trầm lặng của Hoắc Đình Sơn, thì các tướng như Hùng Mậu và Tần Dương lại phấn khích lộ rõ ra ngoài.
Hùng Mậu mặt đỏ gay vì kích động, hắn nhận lấy thanh đao dài từ tay vệ binh, trước tiên cầm bằng tay phải, rồi ra hiệu cho vệ binh mang thêm một thanh kiếm khác đến, một tay nắm mỗi món vũ khí, cưỡi ngựa chạy đi chạy lại trên đường: “Đại tướng quân, đã đời quá!”
“Hahaha tuyệt vời, tuyệt vời!”
Hoắc Đình Sơn nhìn các thuộc hạ chạy nhốn nháo trên phố, thầm hiểu rõ tâm trạng hân hoan của họ lúc này.
Kỵ binh được trang bị hai món thần khí này, quả thật như hổ mọc thêm cánh. Dù rằng sớm muộn gì thần khí này cũng bị người khác biết đến, nhưng chỉ cần nắm trước tiên cơ là đủ.
Hoắc Đình Sơn nói: “Được rồi, xuất phát thôi.”
Đại quân khởi hành.
Việc hành quân đánh trận cũng là đi theo quan đạo, quân đội đông đảo, uy phong lẫm liệt, dân chúng đều phải tránh đường.
Nàng đoán không sai, quân của Hoắc Đình Sơn quả thực đang tiến về phía nam. Suốt cả ngày hầu như đều là hành quân, mãi đến khi kim ô lặn về phía tây, đại quân mới dừng chân nghỉ ngơi.
Hai canh giờ trước, họ vừa rời khỏi một quận huyện, chưa đến quận huyện tiếp theo, nên đành phải hạ trại giữa vùng đồng hoang.
Việc cắm trại nơi dã ngoại rất có quy củ, trận doanh hình vuông, chủ soái ở giữa, trong trại có trại, trong đội có đội, liên lạc c.h.ặ.t chẽ với nhau để dễ dàng ứng cứu.
Lúc này, doanh trại chính ở trung tâm đã được dựng lên, Hoắc Đình Sơn cùng các tướng lĩnh và mưu sĩ đều tụ tập bên trong.
Mọi người ngồi quanh án thư, trên bàn trải ra một tấm bản đồ da dê.
“Tiên sinh quả nhiên liệu sự như thần, chúng ta đi suốt dọc đường mà không gặp phải một trận phục kích lớn nào.” Hùng Mậu bái phục Công Tôn Lương đến tận tâm can.
Bọn họ là quân U Châu, theo lý mà nói, không có lệnh vua thì không được rời khỏi U Châu, nếu không thì chính là kẻ có tâm mưu phản.
Quân phòng thủ của các châu khác đối với những nghịch tặc như thế này có thể trực tiếp khởi binh tiêu diệt, thậm chí đánh thẳng đến đại bản doanh của họ cũng được xem là danh chính ngôn thuận.
Nhưng thời thế nay đã khác trước, châu mục Ký Châu, Viên Đinh, đang nguy kịch, thêm vào đó, trong Ký Châu lại vừa bùng phát một cuộc khởi nghĩa.
Khởi nghĩa trong mấy năm gần đây là chuyện rất thường tình, hoàng đế nước Sở thì hoang dâm sa đọa, thiên tử nước Triệu thì u mê, chỉ biết sủng ái hoạn quan, cuộc đấu tranh giữa ngoại thích và phe hoạn quan ngày càng gay gắt, khiến triều đình bại hoại.
Hai năm gần đây, khởi nghĩa càng nổ ra liên tục, mấy tháng thì có một cuộc khởi nghĩa nhỏ, mỗi năm lại có một cuộc khởi nghĩa lớn.
Nhưng cuộc khởi nghĩa bùng phát ở Ký Châu lần này là lớn chưa từng có, quân khởi nghĩa ban đầu lấy băng Lam Cân làm dấu hiệu, âm thầm kết bè kéo cánh, khi quân phòng thủ Ký Châu chưa kịp đề phòng thì nhanh chóng phát triển, lại lan ra các quận huyện xung quanh, cuối cùng khi sự việc không thể che giấu được nữa, thế gian mới bàng hoàng nhận ra rằng chỉ riêng quân khởi nghĩa ở Ký Châu thôi cũng đã lên tới hơn mười vạn người.
Viên Đinh vừa kinh hãi vừa phẫn nộ, nghe nói dù đang bị phong hàn vẫn thân chinh dẫn quân Ký Châu ra trận, không ngờ rằng trong quân Ký Châu lại có gián điệp của quân khởi nghĩa, ngay khi Viên Đinh ra trận đã bị b.ắ.n trộm một mũi tên từ sau lưng.
Chủ soái Viên Đinh ngã ngựa tại chỗ, quân Ký Châu sĩ khí tan rã, bại trận trở về, sau đó lại bị quân khởi nghĩa sĩ khí ngút trời chiếm thêm mấy thành trì trong Ký Châu.
Thiên tử nước Triệu nghe tin nổi giận, chấp nhận đề nghị của triều đình, phong Hoàng Mộc Dũng làm hộ quốc đại tướng quân, điều một phần quân phòng thủ triều đình, lệnh hắn nhanh chóng dẫn quân đến Ký Châu trấn áp loạn dân, đồng thời gửi chiếu trách phạt Viên Đinh, lệnh hắn giao binh quyền cho Hoàng Mộc Dũng.
Viên Đinh đã đóng quân ở Ký Châu nhiều năm, không dễ dàng gì mà chịu giao binh quyền cho một kẻ ngoại nhân, thuộc hạ của hắn cũng không phục Hoàng Mộc Dũng là một ngoại tướng.
Nhưng Viên Đinh bị thương nặng, Ký Châu như rắn mất đầu, còn Hoàng Mộc Dũng dù có quân triều đình trong tay nhưng quân số không nhiều, khó mà khống chế được quân Ký Châu.
Hai bên giằng co không dứt, tạo cơ hội cho quân khởi nghĩa lan tràn, quân Lam Cân như hổ dữ, lại chiếm thêm mấy thành trong Ký Châu. Viên Đinh và Hoàng Mộc Dũng thấy tình thế không ổn, tạm thời gạt bỏ mâu thuẫn, hợp sức chống lại quân Lam Cân.
Tuy nhiên, đã quá muộn, quân Lam Cân như một con mãnh thú không biết no là gì, sau khi chiếm lấy liên tiếp mấy thành, quân số phình to ra rất nhiều.
Dù cho toàn bộ binh mã trong tay Viên Đinh và Hoàng Mộc Dũng hợp lại cũng chưa chắc đánh bại được quân Lam Cân với sĩ khí ngất trời và chiến mã tung hoành.
Quân U Châu của Hoắc Đình Sơn, trong tình huống ấy, lấy danh nghĩa viện trợ mà kéo quân nam hạ đến Ký Châu.
Công Tôn tiên sinh, chuyến này đến Ký Châu, liệu có gặp người từ châu khác hay không? Nếu gặp thì phải làm sao? Sa Anh cau mày hỏi.
Công Tôn Lương vuốt râu dê: “Chín phần mười là sẽ gặp. Ký Châu phía bắc tựa vào U Châu, phía tây dựa vào Tịnh Châu, phía nam lại giáp với Thanh Châu, Đới Châu, Tư Châu. Không chỉ có chúng ta từ U Châu, các châu khác cũng đang theo dõi, chỉ đợi thời cơ chín muồi mà thôi. Còn nếu gặp phải, thì tùy cơ ứng biến.”
Thời cơ chín muồi là khi nào?
Đó chính là lúc liên quân giữa Ký Châu và triều đình đã kiệt quệ sau khi giao chiến với quân Lam Cân, khi đó mới là lúc kẻ thứ ba hưởng lợi. Ai cũng muốn làm kẻ đó.
Trước đây, quân U Châu vẫn lưu lại ở huyện Bắc Xuyên, không chỉ đợi thời cơ, chờ thế cuộc trở nên tồi tệ hơn, mà còn chờ khi yên ngựa và bàn đạp được chế tạo xong.
Giờ thì thời cơ đã chín muồi, bảo vật cũng đã gửi đến tiền tuyến.
Mọi sự đã chuẩn bị sẵn sàng.
Ánh hoàng hôn kéo dài bóng hai người, Bùi Oanh bước lên bóng của Hoắc Đình Sơn, lén lút dậm mạnh một cái.
"Phu nhân."
Bùi Oanh giật mình, ngẩng đầu nhanh chóng, thấy Hoắc Đình Sơn đang ngoảnh đầu lại.
Hắn, chắc không thấy nhỉ.
Hoắc Đình Sơn quả thật không nhìn thấy động tác nhỏ của Bùi Oanh, nhưng nét lo lắng và chột dạ trên gương mặt nàng thì không thể giấu được. Chỉ cần không mù là có thể nhận ra: “Phu nhân vừa làm gì đó?"
Bùi Oanh lắc đầu, không chịu thừa nhận: “Không làm gì cả.”
Hoắc Đình Sơn nghe vậy gật đầu. Khi nàng nghĩ rằng chuyện đã qua, hắn lại nói: “Phu nhân có gì cần, cứ nói với ta. Chỉ cần không phải chuyện hoang đường, ta đại khái có thể đồng ý.”
Bùi Oanh nhớ lại những lời hắn nói trước đây về tín nghĩa, không nhịn được mà nói: “Tất nhiên sẽ không phải chuyện hoang đường, tướng quân, ta chỉ muốn cùng con gái về nhà.”
Hôm nay nàng đã thử dò ý hắn nhiều lần, người này đều đồng ý. Giờ lại nhắc đến, không biết có được bất ngờ gì không.
Hoắc Đình Sơn cười, trong ánh mắt ngày càng mong chờ của Bùi Oanh, hắn nói: “Để phu nhân về nhà là chuyện nằm ngoài 'đại khái'.”
Bùi Oanh quay đầu, không muốn nhìn hắn nữa.
Hoắc Đình Sơn vẫn nhìn Bùi Oanh, càng tiếp xúc nhiều, hắn càng hiểu rõ nàng hơn. Nàng không nghi ngờ gì là một người hiền lành, đối với những người xung quanh, dù là tỳ nữ xuất thân thấp hèn, nàng cũng rất dịu dàng. Nhưng không phải là một người không có góc cạnh, nàng cũng có những lúc có chút ngang ngạnh.
Ví dụ như bây giờ, hắn không cho nàng đi, nàng liền không vui, không vui thì không thèm nói chuyện với hắn.
Hoắc Đình Sơn nói: “Phu nhân, đi theo ta.”
Cuối cùng, Bùi Oanh bị dẫn đến trước một căn phòng. Hoắc Đình Sơn đứng trước nàng, đưa tay đẩy cửa: “Những thứ trong phòng, phu nhân có thể tùy ý chọn, không giới hạn số lượng.”
Một tiếng kẽo kẹt vang lên, cánh cửa mở ra.
Trong phòng đã được thắp đèn, ánh đèn rọi xuống một loạt bảo vật được bày đặt cẩn thận, ánh sáng rực rỡ, chói lóa.
Bảo vật rất đa dạng, từ trâm cài mã não và vòng tay bằng vàng mà các thiếu nữ yêu thích, đến gối ngọc điêu khắc tinh xảo, tượng thú bằng vàng, d.a.o găm vàng nạm đủ loại bảo thạch, hộp đựng đầy những viên ngọc trai tròn trịa...
Căn phòng này đã được dỡ bỏ giường và bàn ghế, những chiếc kệ mới được mang vào chỉ để trưng bày bảo vật, kệ được sắp xếp ngay ngắn thành hàng, phô bày tối đa những thứ trên đó.
Bùi Oanh ngỡ ngàng: “Tướng quân, đây là?”
Hoắc Đình Sơn cũng không giấu giếm: “Đây vốn là kho báu của huyện lệnh, chỉ là giờ nó là của ta. Hành quân bên ngoài, mọi thứ đều giản đơn, bên cạnh ta chẳng có thứ gì quý giá, phu nhân tạm thời lấy tạm, sau này trở về U Châu, ta sẽ tìm thêm bảo vật tặng phu nhân.”
Bùi Oanh thoáng chút cảm xúc phức tạp.
Thì ra tạ lễ mà hắn nói, chính là lấy tài sản của người chết.
Đứng ngoài cửa có lẽ không nhìn rõ, phu nhân vào xem kỹ hơn đi. Hoắc Đình Sơn nắm tay nàng, kéo Bùi Oanh bước vào trong.
Chỉ khựng lại một chút, bàn tay nàng đã bị một bàn tay lớn bọc lấy, không biết hắn có phải là yêu tinh lò lửa hay không, mỗi lần tiếp xúc với hắn, người hắn luôn nóng như thiêu đốt.
“Tướng quân, không cần làm phiền ngài.” Bùi Oanh thử rút tay ra.
Hoắc Đình Sơn nắm chặt, cho đến khi kéo nàng đến bên kệ mới buông tay: “Phu nhân xem thử, thích cái nào thì lấy cái đó, đều có thể mang đi.”
Bùi Oanh cúi mắt, ánh nhìn lướt qua đôi tay hắn đang giấu sau lưng.
Người này thật khiến nàng không biết phải đánh giá ra sao. Bảo hắn tuân thủ lễ nghi, nhưng hắn coi chuyện nam nữ thụ thụ bất thân chẳng là gì. Bảo hắn không tuân thủ, nhưng hắn lại biết giữ chừng mực.
Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, yên tĩnh đến mức khiến người ta không thoải mái, Bùi Oanh đành phải hướng mắt nhìn vào bảo vật trên kệ.
Nhưng mà nói thật, một kẻ đã từng đến thủ đô, qua bờ bên kia của đại dương, cũng từng tham quan đại bảo tàng Anh Quốc, thì rất khó để tỏ ra kinh ngạc trước những bảo vật này, dù trong đó có không ít vàng bạc và ngọc quý, so với những báu vật được quyền quý Trường An thu thập còn thua kém xa.
Khi nàng đang ngắm nhìn bảo vật, hắn lại đang ngắm nàng.
Ánh đèn dịu dàng chiếu lên gương mặt mỹ phụ, tạo nên một tầng ánh sáng mờ ảo phủ lên dung nhan tuyệt sắc, chiếc mũi ngọc tinh tế phản chiếu ánh sáng mềm mại, đôi mắt nàng lấp lánh phản chiếu ánh đèn, ánh sáng và bóng tối đan xen, làm say đắm lòng người.
Thế nhưng, Hoắc Đình Sơn lại phát hiện ra rằng đôi mắt đẹp ấy vẫn tĩnh lặng vô cùng, khi nhìn vào những bảo vật này, nàng chẳng hề tỏ ra kinh ngạc, cũng chẳng có chút tham lam.
Là, không thích sao?
Hắn lại thấy mấy thứ này cũng khá tốt, món nào cũng có thể bán lấy tiền, đổi thành bạc có thể nuôi binh lính.
Nhưng nếu nàng đã không ưng ý, thì sau này sẽ tìm thứ tốt hơn.
Bước một vòng quanh, nhìn hết các kệ trưng bày, cuối cùng nàng chọn một hộp phấn hồng có khảm mã não.
Chiếc hộp nhỏ hơn cả bàn tay nữ nhân, nàng cầm gọn trong tay.
“Đại tướng quân, ta chỉ muốn chiếc hộp phấn này.” Nàng nói với Hoắc Đình Sơn.
Hoắc Đình Sơn hỏi: “Không chọn thêm vài món sao?”
Nàng lắc đầu, nói rằng không có món nào khiến nàng thích.
Chỉ có chiếc hộp phấn này là đủ nhỏ gọn, dễ mang theo, nếu cầm đi cầm đồ cũng có thể bán được giá cao.
Thấy nàng quả thực không muốn món nào khác, Hoắc Đình Sơn đành thôi.
...
Nàng ở lại trong phủ huyện lệnh bảy ngày nữa, bảy ngày trôi qua cũng khá êm đềm, thỉnh thoảng Hoắc Đình Sơn sai tỳ nữ mời nàng cùng dùng bữa, nhưng cũng chỉ là ăn uống xong thì để nàng tự do đi đâu tùy ý.
Đến ngày thứ ba, người môi giới mà nàng trước đó đã ủy thác bán căn nhà truyền tin đến, có người mua đã ưng ý.
Ngôi nhà họ Mạnh là nhà hai gian, được bảo tồn nguyên vẹn, tọa lạc ở vị trí khá tốt, chẳng lo không bán được. Bên mua cũng hiểu rõ điều này, không mặc cả giá, liền ký kết giao dịch.
Sau khi trừ đi phần tiền hoa hồng cho người môi giới, nàng nhận được hai mươi lăm lượng bạc.
Chiều ngày thứ sáu, Hoắc Đình Sơn nói với nàng rằng ngày mai họ sẽ khởi hành rời khỏi huyện Bắc Xuyên. Do đó, sáng hôm sau, sau khi dùng xong bữa sáng, nàng và Mạnh Linh Nhi được mời lên xe ngựa.
“Người muốn đi đâu, mẫu thân?” Mạnh Linh Nhi ngồi cạnh nàng, đầu dựa vào vai nàng.
C”ó lẽ sẽ đi về phía nam, hoặc là sang Bính Châu bên cạnh, dù sao cũng không trở lại U Châu.” Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, tấm rèm được cuộn lên, từ đó có thể thấy Hoắc Đình Sơn đang cưỡi ngựa không xa.
Con ngựa ô của hắn đã được trang bị yên Cao Kiều và bàn đạp mới, hắn cưỡi đi qua đi lại vài vòng, rõ ràng rất hài lòng.
So với sự trầm lặng của Hoắc Đình Sơn, thì các tướng như Hùng Mậu và Tần Dương lại phấn khích lộ rõ ra ngoài.
Hùng Mậu mặt đỏ gay vì kích động, hắn nhận lấy thanh đao dài từ tay vệ binh, trước tiên cầm bằng tay phải, rồi ra hiệu cho vệ binh mang thêm một thanh kiếm khác đến, một tay nắm mỗi món vũ khí, cưỡi ngựa chạy đi chạy lại trên đường: “Đại tướng quân, đã đời quá!”
“Hahaha tuyệt vời, tuyệt vời!”
Hoắc Đình Sơn nhìn các thuộc hạ chạy nhốn nháo trên phố, thầm hiểu rõ tâm trạng hân hoan của họ lúc này.
Kỵ binh được trang bị hai món thần khí này, quả thật như hổ mọc thêm cánh. Dù rằng sớm muộn gì thần khí này cũng bị người khác biết đến, nhưng chỉ cần nắm trước tiên cơ là đủ.
Hoắc Đình Sơn nói: “Được rồi, xuất phát thôi.”
Đại quân khởi hành.
Việc hành quân đánh trận cũng là đi theo quan đạo, quân đội đông đảo, uy phong lẫm liệt, dân chúng đều phải tránh đường.
Nàng đoán không sai, quân của Hoắc Đình Sơn quả thực đang tiến về phía nam. Suốt cả ngày hầu như đều là hành quân, mãi đến khi kim ô lặn về phía tây, đại quân mới dừng chân nghỉ ngơi.
Hai canh giờ trước, họ vừa rời khỏi một quận huyện, chưa đến quận huyện tiếp theo, nên đành phải hạ trại giữa vùng đồng hoang.
Việc cắm trại nơi dã ngoại rất có quy củ, trận doanh hình vuông, chủ soái ở giữa, trong trại có trại, trong đội có đội, liên lạc c.h.ặ.t chẽ với nhau để dễ dàng ứng cứu.
Lúc này, doanh trại chính ở trung tâm đã được dựng lên, Hoắc Đình Sơn cùng các tướng lĩnh và mưu sĩ đều tụ tập bên trong.
Mọi người ngồi quanh án thư, trên bàn trải ra một tấm bản đồ da dê.
“Tiên sinh quả nhiên liệu sự như thần, chúng ta đi suốt dọc đường mà không gặp phải một trận phục kích lớn nào.” Hùng Mậu bái phục Công Tôn Lương đến tận tâm can.
Bọn họ là quân U Châu, theo lý mà nói, không có lệnh vua thì không được rời khỏi U Châu, nếu không thì chính là kẻ có tâm mưu phản.
Quân phòng thủ của các châu khác đối với những nghịch tặc như thế này có thể trực tiếp khởi binh tiêu diệt, thậm chí đánh thẳng đến đại bản doanh của họ cũng được xem là danh chính ngôn thuận.
Nhưng thời thế nay đã khác trước, châu mục Ký Châu, Viên Đinh, đang nguy kịch, thêm vào đó, trong Ký Châu lại vừa bùng phát một cuộc khởi nghĩa.
Khởi nghĩa trong mấy năm gần đây là chuyện rất thường tình, hoàng đế nước Sở thì hoang dâm sa đọa, thiên tử nước Triệu thì u mê, chỉ biết sủng ái hoạn quan, cuộc đấu tranh giữa ngoại thích và phe hoạn quan ngày càng gay gắt, khiến triều đình bại hoại.
Hai năm gần đây, khởi nghĩa càng nổ ra liên tục, mấy tháng thì có một cuộc khởi nghĩa nhỏ, mỗi năm lại có một cuộc khởi nghĩa lớn.
Nhưng cuộc khởi nghĩa bùng phát ở Ký Châu lần này là lớn chưa từng có, quân khởi nghĩa ban đầu lấy băng Lam Cân làm dấu hiệu, âm thầm kết bè kéo cánh, khi quân phòng thủ Ký Châu chưa kịp đề phòng thì nhanh chóng phát triển, lại lan ra các quận huyện xung quanh, cuối cùng khi sự việc không thể che giấu được nữa, thế gian mới bàng hoàng nhận ra rằng chỉ riêng quân khởi nghĩa ở Ký Châu thôi cũng đã lên tới hơn mười vạn người.
Viên Đinh vừa kinh hãi vừa phẫn nộ, nghe nói dù đang bị phong hàn vẫn thân chinh dẫn quân Ký Châu ra trận, không ngờ rằng trong quân Ký Châu lại có gián điệp của quân khởi nghĩa, ngay khi Viên Đinh ra trận đã bị b.ắ.n trộm một mũi tên từ sau lưng.
Chủ soái Viên Đinh ngã ngựa tại chỗ, quân Ký Châu sĩ khí tan rã, bại trận trở về, sau đó lại bị quân khởi nghĩa sĩ khí ngút trời chiếm thêm mấy thành trì trong Ký Châu.
Thiên tử nước Triệu nghe tin nổi giận, chấp nhận đề nghị của triều đình, phong Hoàng Mộc Dũng làm hộ quốc đại tướng quân, điều một phần quân phòng thủ triều đình, lệnh hắn nhanh chóng dẫn quân đến Ký Châu trấn áp loạn dân, đồng thời gửi chiếu trách phạt Viên Đinh, lệnh hắn giao binh quyền cho Hoàng Mộc Dũng.
Viên Đinh đã đóng quân ở Ký Châu nhiều năm, không dễ dàng gì mà chịu giao binh quyền cho một kẻ ngoại nhân, thuộc hạ của hắn cũng không phục Hoàng Mộc Dũng là một ngoại tướng.
Nhưng Viên Đinh bị thương nặng, Ký Châu như rắn mất đầu, còn Hoàng Mộc Dũng dù có quân triều đình trong tay nhưng quân số không nhiều, khó mà khống chế được quân Ký Châu.
Hai bên giằng co không dứt, tạo cơ hội cho quân khởi nghĩa lan tràn, quân Lam Cân như hổ dữ, lại chiếm thêm mấy thành trong Ký Châu. Viên Đinh và Hoàng Mộc Dũng thấy tình thế không ổn, tạm thời gạt bỏ mâu thuẫn, hợp sức chống lại quân Lam Cân.
Tuy nhiên, đã quá muộn, quân Lam Cân như một con mãnh thú không biết no là gì, sau khi chiếm lấy liên tiếp mấy thành, quân số phình to ra rất nhiều.
Dù cho toàn bộ binh mã trong tay Viên Đinh và Hoàng Mộc Dũng hợp lại cũng chưa chắc đánh bại được quân Lam Cân với sĩ khí ngất trời và chiến mã tung hoành.
Quân U Châu của Hoắc Đình Sơn, trong tình huống ấy, lấy danh nghĩa viện trợ mà kéo quân nam hạ đến Ký Châu.
Công Tôn tiên sinh, chuyến này đến Ký Châu, liệu có gặp người từ châu khác hay không? Nếu gặp thì phải làm sao? Sa Anh cau mày hỏi.
Công Tôn Lương vuốt râu dê: “Chín phần mười là sẽ gặp. Ký Châu phía bắc tựa vào U Châu, phía tây dựa vào Tịnh Châu, phía nam lại giáp với Thanh Châu, Đới Châu, Tư Châu. Không chỉ có chúng ta từ U Châu, các châu khác cũng đang theo dõi, chỉ đợi thời cơ chín muồi mà thôi. Còn nếu gặp phải, thì tùy cơ ứng biến.”
Thời cơ chín muồi là khi nào?
Đó chính là lúc liên quân giữa Ký Châu và triều đình đã kiệt quệ sau khi giao chiến với quân Lam Cân, khi đó mới là lúc kẻ thứ ba hưởng lợi. Ai cũng muốn làm kẻ đó.
Trước đây, quân U Châu vẫn lưu lại ở huyện Bắc Xuyên, không chỉ đợi thời cơ, chờ thế cuộc trở nên tồi tệ hơn, mà còn chờ khi yên ngựa và bàn đạp được chế tạo xong.
Giờ thì thời cơ đã chín muồi, bảo vật cũng đã gửi đến tiền tuyến.
Mọi sự đã chuẩn bị sẵn sàng.
/90
|