Đẹp Nhất Chính Là Yêu Em

Chương 28

/48


Người bạn nhỏ An Minh Gia nằm ở trên giường, lại lấy tấm hình kia đem ra nhìn, tấm hình này là bé lấy từ trong tay chú Thất, mặc dù bé cũng như chú Thất cảm thấy khả năng người này là mình mẹ cực nhỏ, nhưng khi chú Thất chuẩn bị đem tấm hình này ném vào thùng rác thì bé lại ngăn cản chú ấy, cầm tấm hình này giữ lại. Bé nhìn một lúc lâu, thì nghe bên ngoài có tiếng xe liền đem hình nhét vào phía dưới gối nằm, sau đó ra khỏi phòng, chạy chậm xuống phía dưới lầu.

An Minh Gia hôm nay rất là khéo léo, bé nói cho ba biết bé học rất giỏi, ngày mai cuộc thi cuối kỳ khẳng định là không có vấn đề, vào lúc ăn cơm, còn cố ý ngay trước mặt An Diệc Thành, ăn những món bình thường bé không ăn, dĩ nhiên không quên nói là muốn được khen ngợi, bé nói hôm nay không có kiêng ăn. . . . . . Đối với việc con trai không giống ngày thường An Diệc Thành dĩ nhiên là nhìn ra, Tiểu Gia có biểu hiện này, hơn phân nửa là có chuyện muốn nhờ. Mặt anh không biến sắc nhìn Tiểu Gia làm những việc kia, anh biết con trai sẽ không nhịn được sẽ mở miệng trước.

Ăn cơm xong, An Diệc Thành ngồi ở trên ghế sa lon không đi lên thư phòng ở lầu hai, Tiểu Gia là cười hì hì ngồi vào bên cạnh anh, "Ba."

"Hả?"

An Minh Gia nuốt nước miếng một cái, bé biết ba không thích mình hỏi chuyện về mẹ, nhưng bé vẫn không nhịn được, "Mẹ của con là hạng người gì?"

Sắc mặt của An Diệc Thành của quả nhiên thay đổi, ánh mắt anh nhìn con trai mình cũng có chút biến hóa, anh chỉ híp mắt mà không nói gì.

An Minh Gia cúi thấp đầu, cái bộ dáng này khiến anh nhìn qua thấy hết sức đáng thương, rõ ràng đứa trẻ không có mẹ yêu thương trông rất tội nghiệp, "Con chưa từng thấy qua mẹ, con chính là muốn biết hình dáng của mẹ ra sao. . . . . ."

Bộ dạng của Tiểu Gia hình như là thật sự đau lòng, An Diệc Thành thở dài, đưa tay xoa đầu con trai, "Con muốn biết cái gì?"

"Mẹ con xinh đẹp không?"

Đây được coi là vấn đề gì? An Diệc Thành cau mày,

"Rất đẹp."

"Tính tình của mẹ có tốt không?"

"Bình thường"

. . . . . .

Sau đó An Minh Gia mới bất giác phát hiện, ba nói, nói như vậy cũng đồng nghĩ với chưa nói. Bé vốn là còn cho rằng căn cứ vào câu trả lời của ba, chú ý so sánh một chút với người phụ nữ trong hình kia, cũng có thể ba trả lời đầu đủ, dì ấy cũng có thể là mẹ của bé.

Thấy con trai có vẻ mặt rất thất vọng, An Diệc Thành nhìn vào mắt bé, "Chú Thất lại tới chơi với con?"

An Minh Gia lập tức lắc đầu, "Không có, chú Thất nói chú rất bận, cũng không rãnh rỗi đi chơi với con."

"Xem cậu ấy còn chưa đủ vội."

". . . . . ."

*******************************

Vào ngày Tiểu Gia đi thi vẫn là bộ dạng bình thường, bé tuyệt không căng thẳng, bé học rất tốt, bé biết bài thi này đối với bé mà nói không có chút áp lực nào, huống chi về mặt học tập ba của bé cũng không chủ động yêu cầu bé phải lấy được thành tích như thế nào, vì vậy bé cảm thấy thật rất thoải mái. Cảm giác duy nhất bé thấy là thời tiết rất lạnh, lúc ra cửa dì giúp việc đã cho bé nhiều mặc nhiều lớp quần áo, hơn nữa hôm nay đáng lẽ là ba chuẩn bị cùng bé đi tới trường học, nhưng ba tạm thời có chuyện, vậy là ba đi làm.

An Minh Gia nghe chú Thất của mình nói qua, trong khoảng thời gian này ba cũng rất vội, giúp đỡ đại thúc xử lý nhiều chuyện, bé hỏi chú Thất chuyện của chú Đại tại sao chú ấy không làm, chú Thất nói vợ của chú Đại đang mang thai, bây giờ chú ấy ở nhà cả ngày chăm sóc vợ, cũng chính là thím lớn của bé.

Chú Thất nói lúc phụ nữ mang thai cần chồng mình làm bạn, điều này làm cho Tiểu Gia lại có điểm muốn hỏi ba mình, lúc mẹ của bé mang thai, giống như chú Đại là ở cùng với thím ba mình có làm như vậy hay không?

Tiểu Gia nhéo cái mũi của mình, vào trường thi, những đề bài kia đều không khó khăn, bé làm được rất dễ dàng. Sau khí cuộc thi kết thúc, thầy giáo cũng không thu xếp bài tập, nói chỉ là cầm thư thông báo đợi thời gian, đến lúc đó bài tập biết sẽ được in ra giấy đưa đến tay phụ huynh, kỳ nghĩ đông này phụ huynh sẽ đốc thúc con em mình làm bài tập, phụ huynh sẽ kí tên chứng minh mấy ngày nghĩ này con mình ở nhà đã làm bài theo yêu cầu . . . . . .

Sau khi thầy giáo dặn dò xong, lập tức cho tan học, Tiểu Gia quảy túi sách nhỏ từ trong trường học đi ra. Ba hôm nay không có đi đón bé mà sắp xếp tài xế đưa rước, nhưng bé lại từ chối.

Chỗ bên cạnh trường học của bé có một nhà giữ trẻ, mỗi lần đến giờ tan giờ học so với giờ tan học của bé thì sớm hơn một tí, bây giờ nhà giữ trẻ này rốt cuộc cũng có một lần trùng giờ tan học giống trường của bé, của mấy em nhỏ vừa ra tới có rất nhiều phụ huynh sẽ lập tức cầm lấy bọc sách giúp mấy bé, sau đó đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ của đứa bé rồi dắt đi.

Bước chân của An Minh Gia dừng lại, không phải trước mắt đã bị hấp dẫn những còn nhỏ người bạn nhỏ, mà là bé nhìn thấy người quen, ngày đó chú Thất thúc lấy ra tấm hình của người phụ nữ này. Bé chỉ nhìn một cái, liền nhận ra dì ấy, dì ấy mặc một bộ áo khoác màu xanh ngọc, không mang khăn quàng cổ, nụ cười trông rất dịu dàng, mà trong tay dì ấy rõ ràng đang dắt một cô gái nhỏ tuổi hơn bé.

Cô bé đó hình như không vui, dì ấy vẫn còn ở dụ dỗ bé gái.

An Minh Gia mnh cũng không biết mình bây giờ ra sao, chính là giờ khắc này bé cảm thấy, giống như là mình bị ném bỏ rồi, mẹ của mình có đứa bé khác, không cần bé nữa. Nhưng rõ ràng chính bé cùng chú Thất cũng phân tích qua, khả năng người phụ nữ này là mẹ của bé thật sự rất nhỏ, nhưng bé còn vẫn cảm thấy khó chịu như vậy. Vì vậy lúc bé đang khó chịu, còn vội vàng đi theo. . . . . .

"Dì, mẹ của con chính là người mẹ xấu xa, con không muốn để ý đến người đó nữa. . . . . ."

An Minh Gia nghe được cô gái nhỏ kia cứ nói ra mấy lời như vậy, dì? Cô gái nhỏ kia không phải là con của dì ấy, bé giống như thở phào nhẹ nhõm, sau đó đi trở về.

Cùng lúc đó, Trình Vũ Phỉ vẫn còn ở an ủi Nhân Nhân, những người nhà này thật là kỳ cục, đầu tiên là người lớn giận dỗi, ngay sau đó là đứa nhỏ giận dỗi, còn cố tình làm giống nhau không ai chịu thua ai. Hôm nay ba Nhân Nhân ra khỏi nhà, không thể theo bé, bé cũng không cần mẹ mình giúp, vì vậy Tiết Giai Nhu phải gọi Trình Vũ Phỉ tới.

Tiết Giai Nhu thì đứng ở cách đó không xa, không nhịn được khi nhìn bộ đôi này so với lúc cô và Nhân Nhân ở chung một chỗ lúc càng giống như mẹ con một lớn một nhỏ, "Được rồi được rồi, dụ dỗ cái gì mà dụ dỗ . . . . . ." Cô nhìn Trình Vũ Phỉ, "Đừng để ý tới đứa nhóc đó nữa, muốn ồn ào lập tức náo loạn lên, bây giờ bia đỡ đạn của con bé ở chỗ khác, nhìn coi con bé này làm loạn thành cái dạng gì, con bé còn biết khóc nữa đấy. . . . . ."

Sau khi Từ Nhân nhân nghe được lời của mẹ, không dám khóc, hất mặt, tuyệt không muốn nhìn đến mẹ mình, "So với mẹ ba tốt hơn."

"Đúng vậy đấy, vậy con muốn thấy chuyện lúc trước lặp lại một lần nữa không?"

Từ Nhân Nhân không nói, cái này mẹ bé thật sự làm được, lần trước hình như mẹ cũng nói lời tương tự, mẹ lập tức đem nhét bé vào nhà bà nội, hơn nữa cũng không nhìn tới bé, gặp một người mẹ như vậy bé lúc ấy quả thật rất đáng thương.

Trình Vũ Phỉ chỉ muốn nâng trán, có thể không nói chuyện như vậy sao? Người nghe thật sự là khó chịu.

"Mình đói rồi, hay là chúng ta đi ăn cơm đi!" Trình Vũ Phỉ không mở miệng không được, nguyên nhân cô tới đây chính là giúp hai mẹ con nhà này ăn cơm. . . . . .

***********************

An Minh Gia về đến nhà, nghĩ tới cảnh lúc nãy, vẫn không thể nào ngủ được, chuyện của người lớn bé không xen vào, nhưng bé thấy mình thật là khó chịu, bé biết, mình thật sự muốn có một người mẹ. Bé rất hi vọng ba mẹ của mình chỉ là giống như trong phim truyền hình nhân vật bởi vì hiểu lầm mà rời ra như vậy, sau khi hiểu lầm được giải quyết, bọn họ sẽ trở lại tốt đẹp như xưa. Trong phim truyền hình bé thấy người ta diễn vai rất nhiều người mẹ sinh con ra, ba không biết chuyện, sau lại cũng trở về với nhau. . . . . . Chỉ là bé cảm thấy rất đau đớn phát hiện ra mẹ bé sẽ không quên đã sinh ra bé chứ?

Mấy ngày nay tâm trạng của bé rất nặng nề, ngày thứ hai, bé liền quyết định làm một chuyện lớn. Đầu tiên là gọi điện thoại cho chú Thất, hỏi rõ ràng cụ thể chỗ ở của dì kia, bé liền nhờ tài xế đưa bé đi đến nơi đó, mặc kệ dì ấy có phải là mẹ của bé hay không, bé đều muốn đi xem, chú Thất cũng nói, ba đang cùng dì này ở chung một chỗ, coi như dì ấy không phải là mẹ mình, thì tương lai cũng có thể là mẹ mình.

Bé càng nôn nóng muốn đứng ở trước mặt dì kia, kể từ sau ngày hôm qua,bé không thể nói rõ ràng cảm giác này là gì, chỉ phát hiện ra mình rất hồi hộp.

Tiểu Gia xuống xe, ngỏ ý cám ơn chú tài xế, sau khi bé xoay người đi, tài xế lập tức gọi điện thoại cho An Diệc Thành. Tài xế vốn cho là Tiểu Gia chỉ là tùy tiện đi dạo một chút, cũng không nói địa điểm cụ thể, chỉ là chỉ huy chú ấy đi phía trái rồi hướng phải, đến cuối cùng đã tới địa điểm, mới phát hiện có chút không đúng, lập tức thông báo An Diệc Thành.

Tiểu Gia đối với nơi này chưa quen thuộc, vòng vo một lúc lâu cũng không có tìm được số nhà chú Thất nói, không có cách nào, không thể làm gì hơn là hỏi người khác, sau khi hỏi xong, lúc này mới bé đi tới tòa nhà bên kia, trong miệng nói thầm số nhà chú Thất thúc nói, đi theo một số người cùng nhau vào thang máy.

Bé rất hồi hộp, không biết đợi lát nữa dì ấy có ở nhà không, bé cũng mơ hồ, không biết mình nên nói cái gì bây giờ . . . . . . Chú Thất nói ba đi công tác trở về, hầu như là cùng dì ấy ở chung một chỗ. . . . . .

Ra khỏi thang máy, bé tìm được biển số nhà chú Thất nói, chính là xuống lượt thang đầu tiên , tuyệt đối không khó tìm. Nhưng bé lại hồi hộp, vẫn do dự, nhưng rốt cuộc vẫn chọn gõ cửa, một lần, hai lần. . . . . .

Trình Vũ Phỉ ở trong phòng nghe được tiếng gõ cửa, nhưng cũng không quan tâm, nhà này đã cũ kĩ hiệu quả cách âm rất kém, chắc là tiếng gõ cửa của nhà bên cạnh vọng tới. Trình Gia Đống đã nói cho cô hay là sẽ từ chỗ học đi thẳng qua công ty kia, không ghé qua nhà, như vậy trong khoảng thời gian này cũng sẽ không có ai tìm cô.

Tiếng gõ cửa vẫn chưa chịu dừng, vẫn tiếp tục vang lên, cô không ngồi yên được đành đi tới mở cửa thì thấy một người bạn nhỏ, bé đang mở to hai mắt nhìn mình, hình như vì cô đột nhiên mở cửa, động tác này lại dạo tới bé. Cô có chút áy náy, cô lại mở cửa trễ như thế này. Cô ngồi xổm xuống, nhìn diện mạo khéo léo bé trai này, "Người bạn nhỏ, con tìm ai?"

Bé càng lộ ra sự khẩn trương, "Con tìm ba của con . . . . . ."

"Ba con sao lại ở đây, có phải con gõ nhầm cửa hay không?" Cô chỉ có thể suy đoán như vậy.

Bé liều mạng lắc đầu, không có tìm nhầm, bé chính là đến tìm cô, chính là chỗ này, bé mở to hai mắt lắc đầu bộ dạng đáng yêu vô cùng.

"Con thật đáng yêu, con bao nhiêu tuổi rồi hả ?"

Cô chỉ là vừa thuận miệng hỏi thì có người trả lời,

"Sáu tuổi."

Trả lời câu này không phải là người bạn nhỏ đáng yêu, mà là từ An Diệc Thành đang trong thang máy đi ra, mặt anh sa sầm đi tới, Tiểu Gia ngơ ngác nhìn ba mình đang đi tới, "Ba."

Một tiến g ba này giống như một tiếng sét, khiến Trình Vũ Phỉ kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ. Nhưng An Diệc Thành không nhìn tới cô, một cái thôi cũng chưa từng nhìn qua, mà là ôm An Minh Gia rời đi, nhiều một giây cũng không muốn nán lại.

Bọn họ cùng nhau đi tới thang máy, An Minh Gia phát hiện sắc mặt ba mình vẫn là rất u ám, ba không vui, bé thấy rõ ràng.

Mãi cho đến khi ra khỏi thang máy, bé mới dám mở miệng, "Ba tại sao nói dối, con rõ ràng đã bảy tuổi. . . . . ."

/48

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status