Tâm trạng hoảng loạn của Tiểu Tuyết đã được thay thế bằng cảm giác kích thích khó tả lạ thường. Tiếng trực thăng rì rì trên cao phát ra một cách ầm ĩ, các luồng gió mạnh được tạo thành khiến mái tóc của cô bay tản mát.
“Cốp” âm thanh vang dội khiến đám người của Thiên Phong hội giật bắn mình. Chiếc gậy bóng chày bằng gỗ-thứ vũ khí yêu quí của Brown đã được hạ đài. Cầm được chiếc gậy trên tay, Nhược Tuyết ngước đầu lên, nhìn về hướng chiếc trực thưng vẫn đang lơ lửng trên cao mà không chịu bay đi kia.
“ Nhập cuộc đi, Sliver đáng yêu của ta.” Giọng nói khàn khàn của Brown càng khiến cô thêm bực tức. Anh ta đang đắm đuối ôm chặt lấy Purple theo kiểu một tay ôm mĩ nhân ngồi xem kịch hay của mấy kẻ vương giả khốn khiếp.
“ Bỏ từ đáng yêu đi!” Cô lạnh lùng phản bác lại. Nhưng cùng lúc đó thì khoảng 5, 6 tên của bên đối thủ đã tiến lên trước, có ý định giao chiến. Cô thực sự muốn khóc mà, làm sao một mình cô có thể đấu lại với từng này tên. Mà trong khi đó, bọn chúng còn vô cùng lực lưỡng và to cao.
“ Bình tĩnh nào cô em, bọn anh sẽ không làm em bị thương đâu. Chỉ cần ngoan ngoãn nghe theo lời anh là được.” Thật buồn nôn! Nhược Tuyết liếc mắt nhìn tên đi đầu đám người ứng chiến kia, ánh mắt của bọn chúng như ác lang, chỉ chực muốn giật chiếc mặt nạ màu bạc của cô ra, để xem khuân mặt thật của Sliver là gì. Nhưng, ý đồ của bọn chúng sẽ không bao giờ hòan thành được.
Một gậy vung lên. Bốp bốp… Tiếng va đạp của gậy vang ròn tan, nghe rất vui tai. 6 tên ra ứng chiến thì máu trên đầu đã chảy thành suối trông rất đáng sợ. Màu đỏ của máu nhuốm kín mặt bọn chúng. Giờ, chúng nằm co quắp dưới đất mà ôm đầu, tiếng rên la thất thanh nghe thật đau lòng. Đối phương thật sự hoảng sợ, họ không nghĩ rằng một cô gái lại có thể ra tay tàn độc đến vậy, những cú đập gậy không chút lưu tình, nhanh tới nỗi không thể nhìn thấy được và nhắm thẳng hướng đầu của đối phương để ra đòn.
Ngạo khí của bên Thiên Phong hội đã giảm hẳn. Ánh mắt lo lắng của bọn chúng hướng về phía Nhược Tuyết mang vẻ dè chừng. Bọn chúng đã đánh giá quá thấp khả năng của cô, nên nhận được một bài học đắt giá như vậy cũng tốt. Trái ngược với chúng là tiếng huýt sáo, hò hét của đám người trên trực thăng kia. Thật không có chút lương tâm nào cả, bọn họ nhẫn tâm để cô một mình và giờ lại vui sướng khi thấy cô giao chiến đến thế.
“ Tiếp tục đi. Cho bọn chúng biết thế nào là động vào HELL.” Pink hét to hết cỡ. Phía sau cậu nhóc còn có Copper đang nhổm cả người ra ngoài để cổ vũ. “ Sliver ~ ~ ~ I love you.”
Có ai cần nhắc nhở với cô bé là Nhược Tuyết không phải là dân les không đây. Vấn đề hiện giờ nếu còn tiếp tục giao chiến thì người bị hại chắc chắn sẽ là cô.
“ Ta muốn lên đó …” Cô không thèm để ý đến sĩ diện nữa mà hét to. Nếu chết rồi thì còn cần sĩ diện để làm gì nữa nên tốt nhất là giữ lại cái mạng bé nhỏ này trước đã.
“ Đừng lo … một chút nữa là ổn.” Red lên tiếng. Nhưng ánh mắt đầy kiêu ngạo vẫn hướng về phía inh Lạc Lạc để thị uy. Đáp lại ánh mắt đó của cô nàng là sự tức giận bùng nổ trong đôi mắt sáng quắc của Lạc Lạc. Hắn đang rất tức giận, cực kì tức giận. Hắn không ngờ kế hoạch ngày hôm nay của mình lại có thể dễ dàng bị phá vỡ đến vậy. Thật không ngờ thế lực của HELL lại lớn đến vậy, một trực thăng lơ lửng tại bầu trời Bắc Kinh lại không bị bất cứ phương tiện của cơ quan an ninh Trung Quốc nhòm ngó đến. Mặc dù hắn đã cố tình thông báo với cảnh sát nhưng chỉ nhận lại được sự im lặng từ phía họ. Không còn nghi ngờ gì nữa, kế hoạch ngày hôm nay của bọn hắn đã thất bại nặng nề. Giờ chỉ còn một cơ hội duy nhất chính là bắt sống được cô nàng Sliver từ phía HELL để có thể lấy lại được danh dự.
Trong lúc đang đau đầu để nghĩ cách rời khỏi đây thì bỗng có bóng người bước lên khiến Nhược Tuyết cả thấy lo ngại.
“ Lần này là tôi được chứ? Nghe đại danh của Sliver đã lâu nhưng giờ mới được dịp gặp mặt.” Kẻ bước lên là Diệp Nhược Phong. Tên này rất thính, có thể hắn đã đánh hơi được điều gì đó nên mới ra mặt. Cô hiểu được điều đó vì 1 trong những nguyên tắc của hắn là không bao giờ ra tay với con gái.
Diệp Tuyết không nói gì vì sợ hắn nhận ra giọng của mình. Một cánh tay của cô chìa ra phía hắn ý nói không cần nhiều lời mà trực tiếp tới luôn đi. Nhưng, tên gian manh đó thực sự thông mình, hắn vẫn tiếp tục không buông tha cho cô.
“ Trông dáng người, là cử chỉ của cô rất giống một người tôi đã quen.” Hắn trầm ngâm suy nghĩ. Đương nhiên là những cặp song sinh thường có những thần giao cách cảm lạ kì. Chị gái hắn đứng trước mặt mà không nhận ra thì thật quá mất mặt rồi. Ánh mắt nguy hiểm của hắn như nhìn thấu chíec mặt nạ màu bạc kia của Nhược Tuyết.
Cô nhanh chóng vứt chiếc gậy bảo bối của Brown xuống đất, rồi phi lên phía trước, trực tiếp ra đòn về phía Nhược Phong. Dù sao cũng là người nhà, cô nên lưu tình giữ cho hắn một mạng, sau này còn có cháu để bế, Diệp gia không bị tuyệt tử tuyệt tôn. Cô ra đòn không quá hiểm, nhưng căn bản là tiểu tử kia không muốn đấu nên chỉ phòng thủ chứ không tấn công. Tình thế thật chán ngắt. Tiểu Tuyết không muốn đấu với một khúc gỗ nên lùi lại phía sau.
Nhưng bất ngừ, tên đó ra đòn nhanh lẹ khiến cô không ngờ nỗi. Trúng một cước của hắn, cánh tay cô đau nhức. Cô dám cá hắn chưa phát hiện được gì nên mới ra đòn mạnh tay đến vậy.
“ Oh … Có sao không vậy? “ Blue nhẹ nhàng hỏi thăm.
“ Đập chết hắn đi, Sliver!” Amber lại phấn khích gào to. Cô cũng muốn lắm nhưng hiện giờ tay bị thương nên sức chiến đấu giảm hẳn. Muốn thắng cũng rất khó. Tên Nhược Phong kia thật bỉ ổi. Hắn lợi dụng người khác lúc sơ hở để tấn công, hắn căn bản không để gia quy của Diệp gia vào đầu.
“ Vừa nãy là tay. Giờ sẽ là chiếc mặt nạ màu bạc xinh đẹp kia.” Vẻ mặt yêu nghiệt của hắn pha chút tà ác thực sự khiến cô muốn cho hắn một đập. Ma trảo vươn tới phía cô, Nhươc Tuyết hòan tòan không có khả năng chống đỡ nên chỉ đành lui về phía sau chờ chết.
Nhưng, cánh tay của hắn bị chặn lại giữa chừng. Một cánh tay khác đang chắn trước mặt cô để bảo vệ cho chiếc mặt nạ. Ai nấy cũng đều sững sờ. Nhược Tuyết quay người ra phía sau, ánh mắt cô bắt gặp chiếc mặt nạ màu trắng tinh khôi. Là White! Tại sao anh ta lại có mặt ở đây? Và xuất hiện ở đây bằng cách nào?
Đồng tử của Tiểu Tuyết dãn to hết cỡ. White xuất hiện không chút động tĩnh, không thể từ trực thăng nhảy xuống. Cô nhìn về thân người anh, sợi dây cáp bảo hộ thắt ngang hông nối liền với bức tường kính phía xa kia chứng tỏ, anh là từ tầng dưới đi lên. Cô nghĩ chuyện này chỉ xảy ra ở trong các bộ phim hành động chứ không ngờ rằng ở bên ngoài thực tế cũng có. Thật giống như những lời đồn đại. Các thành viên trong HELL chỉ tòan quái nhân.
“ Đây là kịch hay mà bọn họ muốn xem sao?” Sliver liếc mắt nhìn White rồi nhìn về hướng chiếc trực thăng kia. Anh cũng nhanh chóng hiểu được ý của cô. “ Có vẻ như là vậy rồi.”
Đáp lại lời của anh là một tràng tiếng huýt sáo, gào thét của đám thành viên trong HELL. Bọn họ đang cực kì thích màn anh hùng cứu mĩ nhân này của White. Ánh mắt căm phẫn của Nhược Phong nồi lên khi thấy cánh tay của White đang ôm chặt lấy vòng eo bé nhỏ của Sliver. Hiện giờ, cuộc chiến mới thực sự bắt đầu.
“Cốp” âm thanh vang dội khiến đám người của Thiên Phong hội giật bắn mình. Chiếc gậy bóng chày bằng gỗ-thứ vũ khí yêu quí của Brown đã được hạ đài. Cầm được chiếc gậy trên tay, Nhược Tuyết ngước đầu lên, nhìn về hướng chiếc trực thưng vẫn đang lơ lửng trên cao mà không chịu bay đi kia.
“ Nhập cuộc đi, Sliver đáng yêu của ta.” Giọng nói khàn khàn của Brown càng khiến cô thêm bực tức. Anh ta đang đắm đuối ôm chặt lấy Purple theo kiểu một tay ôm mĩ nhân ngồi xem kịch hay của mấy kẻ vương giả khốn khiếp.
“ Bỏ từ đáng yêu đi!” Cô lạnh lùng phản bác lại. Nhưng cùng lúc đó thì khoảng 5, 6 tên của bên đối thủ đã tiến lên trước, có ý định giao chiến. Cô thực sự muốn khóc mà, làm sao một mình cô có thể đấu lại với từng này tên. Mà trong khi đó, bọn chúng còn vô cùng lực lưỡng và to cao.
“ Bình tĩnh nào cô em, bọn anh sẽ không làm em bị thương đâu. Chỉ cần ngoan ngoãn nghe theo lời anh là được.” Thật buồn nôn! Nhược Tuyết liếc mắt nhìn tên đi đầu đám người ứng chiến kia, ánh mắt của bọn chúng như ác lang, chỉ chực muốn giật chiếc mặt nạ màu bạc của cô ra, để xem khuân mặt thật của Sliver là gì. Nhưng, ý đồ của bọn chúng sẽ không bao giờ hòan thành được.
Một gậy vung lên. Bốp bốp… Tiếng va đạp của gậy vang ròn tan, nghe rất vui tai. 6 tên ra ứng chiến thì máu trên đầu đã chảy thành suối trông rất đáng sợ. Màu đỏ của máu nhuốm kín mặt bọn chúng. Giờ, chúng nằm co quắp dưới đất mà ôm đầu, tiếng rên la thất thanh nghe thật đau lòng. Đối phương thật sự hoảng sợ, họ không nghĩ rằng một cô gái lại có thể ra tay tàn độc đến vậy, những cú đập gậy không chút lưu tình, nhanh tới nỗi không thể nhìn thấy được và nhắm thẳng hướng đầu của đối phương để ra đòn.
Ngạo khí của bên Thiên Phong hội đã giảm hẳn. Ánh mắt lo lắng của bọn chúng hướng về phía Nhược Tuyết mang vẻ dè chừng. Bọn chúng đã đánh giá quá thấp khả năng của cô, nên nhận được một bài học đắt giá như vậy cũng tốt. Trái ngược với chúng là tiếng huýt sáo, hò hét của đám người trên trực thăng kia. Thật không có chút lương tâm nào cả, bọn họ nhẫn tâm để cô một mình và giờ lại vui sướng khi thấy cô giao chiến đến thế.
“ Tiếp tục đi. Cho bọn chúng biết thế nào là động vào HELL.” Pink hét to hết cỡ. Phía sau cậu nhóc còn có Copper đang nhổm cả người ra ngoài để cổ vũ. “ Sliver ~ ~ ~ I love you.”
Có ai cần nhắc nhở với cô bé là Nhược Tuyết không phải là dân les không đây. Vấn đề hiện giờ nếu còn tiếp tục giao chiến thì người bị hại chắc chắn sẽ là cô.
“ Ta muốn lên đó …” Cô không thèm để ý đến sĩ diện nữa mà hét to. Nếu chết rồi thì còn cần sĩ diện để làm gì nữa nên tốt nhất là giữ lại cái mạng bé nhỏ này trước đã.
“ Đừng lo … một chút nữa là ổn.” Red lên tiếng. Nhưng ánh mắt đầy kiêu ngạo vẫn hướng về phía inh Lạc Lạc để thị uy. Đáp lại ánh mắt đó của cô nàng là sự tức giận bùng nổ trong đôi mắt sáng quắc của Lạc Lạc. Hắn đang rất tức giận, cực kì tức giận. Hắn không ngờ kế hoạch ngày hôm nay của mình lại có thể dễ dàng bị phá vỡ đến vậy. Thật không ngờ thế lực của HELL lại lớn đến vậy, một trực thăng lơ lửng tại bầu trời Bắc Kinh lại không bị bất cứ phương tiện của cơ quan an ninh Trung Quốc nhòm ngó đến. Mặc dù hắn đã cố tình thông báo với cảnh sát nhưng chỉ nhận lại được sự im lặng từ phía họ. Không còn nghi ngờ gì nữa, kế hoạch ngày hôm nay của bọn hắn đã thất bại nặng nề. Giờ chỉ còn một cơ hội duy nhất chính là bắt sống được cô nàng Sliver từ phía HELL để có thể lấy lại được danh dự.
Trong lúc đang đau đầu để nghĩ cách rời khỏi đây thì bỗng có bóng người bước lên khiến Nhược Tuyết cả thấy lo ngại.
“ Lần này là tôi được chứ? Nghe đại danh của Sliver đã lâu nhưng giờ mới được dịp gặp mặt.” Kẻ bước lên là Diệp Nhược Phong. Tên này rất thính, có thể hắn đã đánh hơi được điều gì đó nên mới ra mặt. Cô hiểu được điều đó vì 1 trong những nguyên tắc của hắn là không bao giờ ra tay với con gái.
Diệp Tuyết không nói gì vì sợ hắn nhận ra giọng của mình. Một cánh tay của cô chìa ra phía hắn ý nói không cần nhiều lời mà trực tiếp tới luôn đi. Nhưng, tên gian manh đó thực sự thông mình, hắn vẫn tiếp tục không buông tha cho cô.
“ Trông dáng người, là cử chỉ của cô rất giống một người tôi đã quen.” Hắn trầm ngâm suy nghĩ. Đương nhiên là những cặp song sinh thường có những thần giao cách cảm lạ kì. Chị gái hắn đứng trước mặt mà không nhận ra thì thật quá mất mặt rồi. Ánh mắt nguy hiểm của hắn như nhìn thấu chíec mặt nạ màu bạc kia của Nhược Tuyết.
Cô nhanh chóng vứt chiếc gậy bảo bối của Brown xuống đất, rồi phi lên phía trước, trực tiếp ra đòn về phía Nhược Phong. Dù sao cũng là người nhà, cô nên lưu tình giữ cho hắn một mạng, sau này còn có cháu để bế, Diệp gia không bị tuyệt tử tuyệt tôn. Cô ra đòn không quá hiểm, nhưng căn bản là tiểu tử kia không muốn đấu nên chỉ phòng thủ chứ không tấn công. Tình thế thật chán ngắt. Tiểu Tuyết không muốn đấu với một khúc gỗ nên lùi lại phía sau.
Nhưng bất ngừ, tên đó ra đòn nhanh lẹ khiến cô không ngờ nỗi. Trúng một cước của hắn, cánh tay cô đau nhức. Cô dám cá hắn chưa phát hiện được gì nên mới ra đòn mạnh tay đến vậy.
“ Oh … Có sao không vậy? “ Blue nhẹ nhàng hỏi thăm.
“ Đập chết hắn đi, Sliver!” Amber lại phấn khích gào to. Cô cũng muốn lắm nhưng hiện giờ tay bị thương nên sức chiến đấu giảm hẳn. Muốn thắng cũng rất khó. Tên Nhược Phong kia thật bỉ ổi. Hắn lợi dụng người khác lúc sơ hở để tấn công, hắn căn bản không để gia quy của Diệp gia vào đầu.
“ Vừa nãy là tay. Giờ sẽ là chiếc mặt nạ màu bạc xinh đẹp kia.” Vẻ mặt yêu nghiệt của hắn pha chút tà ác thực sự khiến cô muốn cho hắn một đập. Ma trảo vươn tới phía cô, Nhươc Tuyết hòan tòan không có khả năng chống đỡ nên chỉ đành lui về phía sau chờ chết.
Nhưng, cánh tay của hắn bị chặn lại giữa chừng. Một cánh tay khác đang chắn trước mặt cô để bảo vệ cho chiếc mặt nạ. Ai nấy cũng đều sững sờ. Nhược Tuyết quay người ra phía sau, ánh mắt cô bắt gặp chiếc mặt nạ màu trắng tinh khôi. Là White! Tại sao anh ta lại có mặt ở đây? Và xuất hiện ở đây bằng cách nào?
Đồng tử của Tiểu Tuyết dãn to hết cỡ. White xuất hiện không chút động tĩnh, không thể từ trực thăng nhảy xuống. Cô nhìn về thân người anh, sợi dây cáp bảo hộ thắt ngang hông nối liền với bức tường kính phía xa kia chứng tỏ, anh là từ tầng dưới đi lên. Cô nghĩ chuyện này chỉ xảy ra ở trong các bộ phim hành động chứ không ngờ rằng ở bên ngoài thực tế cũng có. Thật giống như những lời đồn đại. Các thành viên trong HELL chỉ tòan quái nhân.
“ Đây là kịch hay mà bọn họ muốn xem sao?” Sliver liếc mắt nhìn White rồi nhìn về hướng chiếc trực thăng kia. Anh cũng nhanh chóng hiểu được ý của cô. “ Có vẻ như là vậy rồi.”
Đáp lại lời của anh là một tràng tiếng huýt sáo, gào thét của đám thành viên trong HELL. Bọn họ đang cực kì thích màn anh hùng cứu mĩ nhân này của White. Ánh mắt căm phẫn của Nhược Phong nồi lên khi thấy cánh tay của White đang ôm chặt lấy vòng eo bé nhỏ của Sliver. Hiện giờ, cuộc chiến mới thực sự bắt đầu.
/54
|