Bờ biển hiên giờ tối đen như mực, chỉ có chút ánh sáng của ngọn đèn hải đăng phía xa le lói trong màn đêm. Đám người của HELL hết chạy vào trong biệt thự lại chạy ra ngoài đùa giỡn, làm bát nháo cả một vùng trời.
Nhược Tuyết nằm uể oải trên nền cát, thưởng thức sự mát lạnh của gió biển về đêm.
“ Em nên gọi điện về nhà!” Hạ Lâm lại lải nhải bên tai cô về mấy vấn đề cổ hủ đó. Cô đã giải thích rõ ràng là Diệp gia không theo những truyền thống nghiêm khắc của Trung Hoa mà theo phong cách sống thoải mái như người Mĩ. Vậy mà anh vẫn nhất quyết bắt cô gọi điện về để thông báo.
“ Được rồi, cậu bé khó tính của em!” Cô đành chấp nhận hòa hõan với anh. Trước đây, khi Diệp Phong và Giang Nam qua đêm bên ngoài thường rất ít khi thông báo về nhà. Mà má Diệp cũng đâu có phản ứng gì nhiều, miễn là biết giữ chừng mực là được.
Cô lấy máy của anh để gọi. Vụ theo dõi tối hôm nay đã làm cô cảnh giác hơn rất nhiều, hiện giờ đã là 11h đêm, có lẽ nhị vị phụ huynh đã đi ngủ. Sau những hồi chuông dài, giọng nói nhẹ nhàng của bà Tử Y phát ra bên đầu dây.
“ Tiểu Tuyết Nhi! Con lại giở trò gì vậy. Đừng có nói là đang ở bệnh viện đó.” Quả đúng mà mama yêu quí của cô, có thế đoán trước được tình huống này.
“ Con cũng không đinh phá đám. Nhưng có người lại bắt làm vậy.” Nhược Tuyết như đang nói cho Hạ Lâm nghe vậy. Vẻ mặt xấu hổ của anh khiến cô thật buồn cười.
“ Tên nhóc đó được đấy. Bảo với nó là mẹ rất thích những chàng trai cổ hủ.” Má Lâm miệng nói, tay lại xoa xoa mái tóc của chồng.
“ Mẹ em nói anh rất được!” Cô truyền đạt lại đúng lời của mama cho anh nghe, rồi ném luôn chiếc điện thoại vào tay anh, để hai người đó tự xử lí. Không biết má Lâm nói gì mà anh vẫn chỉ một câu vâng hai câu dạ rất ngoan ngoãn, nếu không nhầm thì ngày mai mẹ cô sẽ bắt đưa Hạ Lâm về nhà để coi mắt mất.
“ Mẹ em rất vui tính.” Anh chốt lại một câu hùng hồn. Trông vẻ mặt ngây ngốc của anh có thể đã bị mấy lời mói của mama làm dọa cho chết khiếp rồi.
“ Đừng tự dối mình, có lẽ bà ấy bảo anh là đây là đêm đầu tiên của em, dạy anh công phu giường chiếu và mấy món nghề truyền thống của papa và mama hay dùng. Àh quên, chắc còn dặn anh là nên mua thuốc tránh thai …” Cả đám người đang chơi nghe thây vậy mà hết hồn, không nghĩ mama của Nhược Tuyết lại có thể kinh điển đến vậy.
Lời nói của cô chắc chắn là đúng vì khuân mặt đỏ hây hây trông vô cùng đáng yêu của Hạ Lâm đã tố cáo tất cả. Cô cúi đầu khẽ nói vào tai anh.
“ Đừng nói với em là anh không mang cái đó!” Vẻ mặt ác quỷ của cô hiện rõ trong đôi mắt màu hổ phách ngây thơ kia. Hiện giờ trông anh như một con cừu non săp bị ăn sống mà thủ phạm là con sói gian ác Diệp Nhược Tuyết kia.
“ Anh không … nghĩ đến … nên… không mang!” Hạ Lâm lắp bắp trả lời. Nhược Tuyết thích thú cười phá lên khi có thể trêu chọc anh như vậy.
Đôi mắt màu hổ phách kia khẽ ánh lên những tia gian tà, chẳng mấy chốc, khuân mặt anh thay đổi nhanh chóng, vẻ ngây thơ ban nãy đã biến mất không còn chút giấu vết.
“ Đừng cười như vậy!” Ngay tức khắc đôi môi mát rượi của anh đã áp xuống làn môi mỏng manh của Nhược Tuyết. Cô cảm thấy không quá đỗi bất ngờ trước hành dodọng này mà nhanh chóng tiếp nhận nụ hôn của anh. Chiếc lưỡi khôn ranh của cô nhanh chóng len lỏi khoang miệng của Hạ Lâm, cùng nhau dây dưa.
“ Tiểu mĩ nhân, đây là lần đầu của em sao?” Anh tách ra rồi lại nhanh chóng trụ áp cô. Hơi thở nóng hổi thổi vào khuân mặt bé nhỏ của Nhược Tuyết, tỏ vẻ hoài nghi
“ Em thích chủ động, không phải lần trước đã nói rồi sao?” Đôi môi của cô bị anh tham lam liếm mút đến sưng phồng lên, nhưng nhiệt tình trên mặt cô vẫn chưa hết, cô lại tiếp tục trở lại dây dưa với anh.
Một hồi triền miên, cô nằm lụi xơ trong lồng ngực rộng lớn của anh. Hít thở bây giờ tương đối khó, đôi mắt long lanh, vẻ mặt ngây ngốc của cô thật khiến Hạ Lâm hài lòng.
“ Cảm thấy thế nào? Không thất vọng chứ?” Anh liền ôm chặt lấy vòng eo bé nhỏ của cô mà hỏi.
“ Hỏi em sao! Chúng ta cũng giống nhau thôi.” Nụ cười tươi sáng của cô khiến anh ngây ngất. Thật đúng như cô nói, cả hai người có thể hợp nhau đến vậy vì bản chất vốn đã giống nhau. Những con người có hai mặt, hai nhân cách thì thường tìm được cảm giác an tòan khi ở bên nhau, vậy nên Nhược Tuyết và Hạ Lâm mới có thể dễ dàng đến với nhau như vậy.
“ Này, mau dậy đi. Đừng có ở đó mà tự kỉ nữa đi.” Tiếng gọi từ xa của Red vang lên, cô nàng đã nhanh chóng thay được một bộ bikini màu đỏ, lộ ra thân thể nóng bỏng đầy quyến rũ kia.
“ Có ai cần nói với chị ấy là bệnh đó chỉ dành cho một người không?” Hạ Lâm nói thì thầm vào tai Nhược Tuyết một cách tình tứ. Anh cẩn thận nâng cô đứng dậy rồi phủi sạch cát đang bám trên bộ quần áo cô rồi tiến về đám người đang náo loạn phía xa kia.
“ Mau thay đồ đi cô em!” Thủ lĩnh ném bộ bikini màu bạc hở hang về phía Nhược Tuyết, nhưng mới chỉ bay được một nửa thì đã bị cánh tay rắn chắc của Hạ Lâm chặn lại.
“ Mặc cái này sao? Đầu chị có vấn đề rồi.” Hạ Lâm nhìn bộ đồ tắm hở hang tới nỗi mặc cũng như không kia mà trừng mắt về phía Black, chắc chắn chị ấy có ý đồ xấu, muốn chọc tức mình.
“ Này Lâm thiếu gia, tôi đưa cho em dâu Sliver yêu quí của tôi mặc. Chứ đâu bảo cậu mặc mà phải phản ứng như vậy.” Nhìn vẻ mặt muốn giết người của White mà Black càng cố tình đùa giỡn.
“ Vậy thì chị tự giữ lấy mà mặc.” Anh liền ném bộ đồ tắm khó coi đó về phía thủ lĩnh rồi quay lại dặn dò Tiểu Tuyết. “ Mặc dù trời mát nhưng nước biển đêm khá lạnh, em không cần theo bọn họ. Ở trên bờ là được!”
Đám người của HELL thấy vậy liền bĩu môi chế giễu:
“ Này đừng có làm như chúng tôi là người ngoài hành tinh vậy!” Blue lên tiếng.
“ Sliver sẽ không cảm lạnh bởi chút nước này đâu.” Amber lắc đầu nhìn dáng vẻ giả bộ ngoan ngõan của Nhược Tuyết.
“ Này, đừng có quản Sliver của bọn ta như vậy nha!” Green ra mặt nạt nổ White. Anh ta nhanh chóng hướng về phía Tiểu Tuyết dụ dỗ. “Em thấy đó, chưa kết hôn mà tên này đã quản em vậy rồi, tốt nhất là theo anh đây …”
Phịch… Green đã nhận trọn một cú đạp của Hạ Lâm rồi đâm mặt xuống cát. Đó là hậu quả khi dám dụ dỗ Tuyết Nhi của anh. Tiếng cười man rợ của đám người đó lại vang lên, anh không khách khí mà ôm Nhược Tuyết về phía khác, chỉ sợ đứng đó thêm một lúc nữa cô lại nổi máu ham chơi thì sẽ khổ.
“ Thủ lĩnh chỉ chuẩn bị đồ cho đám con gái. Thế bọn ta thì làm sao đây.” Brown cay cú vì không được xuống dưới biển chơi, bơi dưới làn nước biển mát lạnh đen ngòm kia cũng có cái thú vị của nó.
“ Chi bằng ngươi tự nghĩ đi.” Yellow trêu chọc. Nhưng, cô không ngờ rằng tên mặt dày kia lại có thể ung dung tự tại, lột sạch quần áo ra và chỉ để lại duy nhất một chiếc underwear ?!
Tiếng hét của cô vang va, Brown đã không biết xấu hổ mà còn thúc giục mấy tên biến thái gần đó làm theo mình. Cuối cùng, bãi biển chỉ còn lại tiếng la thét thất thanh của đám con gái, còn mấy tên biến thái đang trình diễn màn thóat y miễn phí kia cười ha hả vì sung sướng. Bọn họ đang múa thóat y tập thể giống mấy cô nàng vũ công trong pub. Trông thật bệnh hoạn và biến thái.
Hạ Lâm lắc đầu nhìn về đám người bát nháo phía xa, một bàn tay anh vẫn đang che mắt Tuyết Nhi, để tránh đôi mắt đáng yêu kia của cô bị đám người điên cuồng kia làm hỏng.
Nhược Tuyết nằm uể oải trên nền cát, thưởng thức sự mát lạnh của gió biển về đêm.
“ Em nên gọi điện về nhà!” Hạ Lâm lại lải nhải bên tai cô về mấy vấn đề cổ hủ đó. Cô đã giải thích rõ ràng là Diệp gia không theo những truyền thống nghiêm khắc của Trung Hoa mà theo phong cách sống thoải mái như người Mĩ. Vậy mà anh vẫn nhất quyết bắt cô gọi điện về để thông báo.
“ Được rồi, cậu bé khó tính của em!” Cô đành chấp nhận hòa hõan với anh. Trước đây, khi Diệp Phong và Giang Nam qua đêm bên ngoài thường rất ít khi thông báo về nhà. Mà má Diệp cũng đâu có phản ứng gì nhiều, miễn là biết giữ chừng mực là được.
Cô lấy máy của anh để gọi. Vụ theo dõi tối hôm nay đã làm cô cảnh giác hơn rất nhiều, hiện giờ đã là 11h đêm, có lẽ nhị vị phụ huynh đã đi ngủ. Sau những hồi chuông dài, giọng nói nhẹ nhàng của bà Tử Y phát ra bên đầu dây.
“ Tiểu Tuyết Nhi! Con lại giở trò gì vậy. Đừng có nói là đang ở bệnh viện đó.” Quả đúng mà mama yêu quí của cô, có thế đoán trước được tình huống này.
“ Con cũng không đinh phá đám. Nhưng có người lại bắt làm vậy.” Nhược Tuyết như đang nói cho Hạ Lâm nghe vậy. Vẻ mặt xấu hổ của anh khiến cô thật buồn cười.
“ Tên nhóc đó được đấy. Bảo với nó là mẹ rất thích những chàng trai cổ hủ.” Má Lâm miệng nói, tay lại xoa xoa mái tóc của chồng.
“ Mẹ em nói anh rất được!” Cô truyền đạt lại đúng lời của mama cho anh nghe, rồi ném luôn chiếc điện thoại vào tay anh, để hai người đó tự xử lí. Không biết má Lâm nói gì mà anh vẫn chỉ một câu vâng hai câu dạ rất ngoan ngoãn, nếu không nhầm thì ngày mai mẹ cô sẽ bắt đưa Hạ Lâm về nhà để coi mắt mất.
“ Mẹ em rất vui tính.” Anh chốt lại một câu hùng hồn. Trông vẻ mặt ngây ngốc của anh có thể đã bị mấy lời mói của mama làm dọa cho chết khiếp rồi.
“ Đừng tự dối mình, có lẽ bà ấy bảo anh là đây là đêm đầu tiên của em, dạy anh công phu giường chiếu và mấy món nghề truyền thống của papa và mama hay dùng. Àh quên, chắc còn dặn anh là nên mua thuốc tránh thai …” Cả đám người đang chơi nghe thây vậy mà hết hồn, không nghĩ mama của Nhược Tuyết lại có thể kinh điển đến vậy.
Lời nói của cô chắc chắn là đúng vì khuân mặt đỏ hây hây trông vô cùng đáng yêu của Hạ Lâm đã tố cáo tất cả. Cô cúi đầu khẽ nói vào tai anh.
“ Đừng nói với em là anh không mang cái đó!” Vẻ mặt ác quỷ của cô hiện rõ trong đôi mắt màu hổ phách ngây thơ kia. Hiện giờ trông anh như một con cừu non săp bị ăn sống mà thủ phạm là con sói gian ác Diệp Nhược Tuyết kia.
“ Anh không … nghĩ đến … nên… không mang!” Hạ Lâm lắp bắp trả lời. Nhược Tuyết thích thú cười phá lên khi có thể trêu chọc anh như vậy.
Đôi mắt màu hổ phách kia khẽ ánh lên những tia gian tà, chẳng mấy chốc, khuân mặt anh thay đổi nhanh chóng, vẻ ngây thơ ban nãy đã biến mất không còn chút giấu vết.
“ Đừng cười như vậy!” Ngay tức khắc đôi môi mát rượi của anh đã áp xuống làn môi mỏng manh của Nhược Tuyết. Cô cảm thấy không quá đỗi bất ngờ trước hành dodọng này mà nhanh chóng tiếp nhận nụ hôn của anh. Chiếc lưỡi khôn ranh của cô nhanh chóng len lỏi khoang miệng của Hạ Lâm, cùng nhau dây dưa.
“ Tiểu mĩ nhân, đây là lần đầu của em sao?” Anh tách ra rồi lại nhanh chóng trụ áp cô. Hơi thở nóng hổi thổi vào khuân mặt bé nhỏ của Nhược Tuyết, tỏ vẻ hoài nghi
“ Em thích chủ động, không phải lần trước đã nói rồi sao?” Đôi môi của cô bị anh tham lam liếm mút đến sưng phồng lên, nhưng nhiệt tình trên mặt cô vẫn chưa hết, cô lại tiếp tục trở lại dây dưa với anh.
Một hồi triền miên, cô nằm lụi xơ trong lồng ngực rộng lớn của anh. Hít thở bây giờ tương đối khó, đôi mắt long lanh, vẻ mặt ngây ngốc của cô thật khiến Hạ Lâm hài lòng.
“ Cảm thấy thế nào? Không thất vọng chứ?” Anh liền ôm chặt lấy vòng eo bé nhỏ của cô mà hỏi.
“ Hỏi em sao! Chúng ta cũng giống nhau thôi.” Nụ cười tươi sáng của cô khiến anh ngây ngất. Thật đúng như cô nói, cả hai người có thể hợp nhau đến vậy vì bản chất vốn đã giống nhau. Những con người có hai mặt, hai nhân cách thì thường tìm được cảm giác an tòan khi ở bên nhau, vậy nên Nhược Tuyết và Hạ Lâm mới có thể dễ dàng đến với nhau như vậy.
“ Này, mau dậy đi. Đừng có ở đó mà tự kỉ nữa đi.” Tiếng gọi từ xa của Red vang lên, cô nàng đã nhanh chóng thay được một bộ bikini màu đỏ, lộ ra thân thể nóng bỏng đầy quyến rũ kia.
“ Có ai cần nói với chị ấy là bệnh đó chỉ dành cho một người không?” Hạ Lâm nói thì thầm vào tai Nhược Tuyết một cách tình tứ. Anh cẩn thận nâng cô đứng dậy rồi phủi sạch cát đang bám trên bộ quần áo cô rồi tiến về đám người đang náo loạn phía xa kia.
“ Mau thay đồ đi cô em!” Thủ lĩnh ném bộ bikini màu bạc hở hang về phía Nhược Tuyết, nhưng mới chỉ bay được một nửa thì đã bị cánh tay rắn chắc của Hạ Lâm chặn lại.
“ Mặc cái này sao? Đầu chị có vấn đề rồi.” Hạ Lâm nhìn bộ đồ tắm hở hang tới nỗi mặc cũng như không kia mà trừng mắt về phía Black, chắc chắn chị ấy có ý đồ xấu, muốn chọc tức mình.
“ Này Lâm thiếu gia, tôi đưa cho em dâu Sliver yêu quí của tôi mặc. Chứ đâu bảo cậu mặc mà phải phản ứng như vậy.” Nhìn vẻ mặt muốn giết người của White mà Black càng cố tình đùa giỡn.
“ Vậy thì chị tự giữ lấy mà mặc.” Anh liền ném bộ đồ tắm khó coi đó về phía thủ lĩnh rồi quay lại dặn dò Tiểu Tuyết. “ Mặc dù trời mát nhưng nước biển đêm khá lạnh, em không cần theo bọn họ. Ở trên bờ là được!”
Đám người của HELL thấy vậy liền bĩu môi chế giễu:
“ Này đừng có làm như chúng tôi là người ngoài hành tinh vậy!” Blue lên tiếng.
“ Sliver sẽ không cảm lạnh bởi chút nước này đâu.” Amber lắc đầu nhìn dáng vẻ giả bộ ngoan ngõan của Nhược Tuyết.
“ Này, đừng có quản Sliver của bọn ta như vậy nha!” Green ra mặt nạt nổ White. Anh ta nhanh chóng hướng về phía Tiểu Tuyết dụ dỗ. “Em thấy đó, chưa kết hôn mà tên này đã quản em vậy rồi, tốt nhất là theo anh đây …”
Phịch… Green đã nhận trọn một cú đạp của Hạ Lâm rồi đâm mặt xuống cát. Đó là hậu quả khi dám dụ dỗ Tuyết Nhi của anh. Tiếng cười man rợ của đám người đó lại vang lên, anh không khách khí mà ôm Nhược Tuyết về phía khác, chỉ sợ đứng đó thêm một lúc nữa cô lại nổi máu ham chơi thì sẽ khổ.
“ Thủ lĩnh chỉ chuẩn bị đồ cho đám con gái. Thế bọn ta thì làm sao đây.” Brown cay cú vì không được xuống dưới biển chơi, bơi dưới làn nước biển mát lạnh đen ngòm kia cũng có cái thú vị của nó.
“ Chi bằng ngươi tự nghĩ đi.” Yellow trêu chọc. Nhưng, cô không ngờ rằng tên mặt dày kia lại có thể ung dung tự tại, lột sạch quần áo ra và chỉ để lại duy nhất một chiếc underwear ?!
Tiếng hét của cô vang va, Brown đã không biết xấu hổ mà còn thúc giục mấy tên biến thái gần đó làm theo mình. Cuối cùng, bãi biển chỉ còn lại tiếng la thét thất thanh của đám con gái, còn mấy tên biến thái đang trình diễn màn thóat y miễn phí kia cười ha hả vì sung sướng. Bọn họ đang múa thóat y tập thể giống mấy cô nàng vũ công trong pub. Trông thật bệnh hoạn và biến thái.
Hạ Lâm lắc đầu nhìn về đám người bát nháo phía xa, một bàn tay anh vẫn đang che mắt Tuyết Nhi, để tránh đôi mắt đáng yêu kia của cô bị đám người điên cuồng kia làm hỏng.
/54
|