Nhược Tuyết lê bước trên con đường dài thê lê về nhà. Trong lòng cô đã thoát được khỏi sự bất an về Red và Violet nhưng lo lắng về Tử Hạ Lâm vẫn còn đó. Khi cô gửi tin SOS cho tòan bộ thành viên của HELL, chắc chắn anh có biết. Vậy mà khi đến nơi của Violet thì lại hoàn toàn không thấy bóng dáng của anh đâu cả. Có lẽ vì chuyện buổi sáng hôm nay, Hạ Lâm đang tìm cách tránh mặt cô.
“ Tiểu Tuyết Nhi, giờ con không nghe lời cả ba nữa hay sao?” Mặc dù Diệp Quang Thành vẫn ra vẻ tức giận, mắc nhiếc cô nhưng thực chất lại là lời cầu xin, van nài. Cô không nghĩ là papa và mama lại dậy sớm đến vậy để chờ cô. Đêm qua, lúc cô ra ngoài đã báo lại cho má Lâm biết rồi. Mặc dù mama có ngăn cản nhưng tất cả đều vô tác dụng.
“ Mới sáng sớm mà. Ba đừng có nổi điên như vậy được không?” Tiểu Tuyết ngang bướng cãi lại. Cô cũng đang rất tức giận, giống như papa của mình vậy. Chỉ vì mấy lời nói quá đáng của ba mà Hạ Lâm đang tránh mặt cô. Vẻ mặt ngỡ ngàng cùng sự xấu hổ của anh ngày hôm qua đã in đậm trong tâm trí cô, đồng thời nó cũng phá vỡ hình ảnh tốt đẹp của ba mẹ trong lòng Diệp Tuyết.
“ Hai người cứ bình tĩnh nói chuyện, không nên bất hòa như vậy.” Má Lâm ôn tồn khuyên nhủ, bình thường thì cô sẽ nghe theo mẹ, nhưng hiện giờ thì sẽ không. Nếu papa không cho cô một câu trả lời thỏa đáng về hành động của mình hôm qua thì sẽ không có chuyện hòa giải ở đây.
“ Con chỉ hỏi lại một lần cuối, tại sao hôm qua ba làm vậy?” Nhược Tuyết cố gắng cứng rắn, đây là lần đầu tiên cô chống đối lại ba mẹ mình. Nhìn vẻ mặt trắng bệch, gượng gạo của ba thì cô đã biết một điều, đằng sau chuyện này sẽ không chỉ đơn giản như vậy. Bọn họ muốn giấu cô thì co cũng sẽ có cách tìm ra được.
“ Con còn nhỏ, không cần để ý mấy chuyện đó. Chỉ cần con hứa với ba sẽ không …”
“ Con sẽ không làm vậy. Chuyện của con con sẽ tự biết cách, không cần những người khác phải quan tâm.”
Qua câu nói của đó, Nhược Tuyết đã vạch rõ ranh giới giữa mệnh lệnh của ba và chuyện giữa cô và Hạ Lâm. Không một ai có thể phá đám nó cũng như làm tổn thương anh, nếu như chuyện đó xảy ra thì hậu quả như thế nào chắc chắn mọi người trong nhà sẽ biết. Điều quan trọng bây giờ là cô cần nên tìm hiểu về lí do khiến papa và mama mình thay đổi thái độ với Hạ Lâm một cách nhanh chóng như vậy. Chắc chắn có ẩn tình gì bên trong chuyện này.
****************************
“ Vậy là Diệp ba không cho ngươi và sóai ca gặp nhau.” Lam Nhi kinh ngạc nhìn vào khuân mặt đang buồn ngủ của Nhược Tuyết trên bàn.
“ Ngươi nói câu này lần thứ bao nhiêu rồi. Mọi chuyện ta đã thưa hết, làm ơn cho tax in giấc ngủ, từ hôm qua tới giờ ta chưa được chợp mắt lúc nào đâu.” Cô lên tiếng van xin. Định bụng hôm nay sẽ hỏi Hạ Lâm về ân oán giữa anh và hai tên đầu sỏ của Thiên Phong hội nhưng lại thất bại. Anh đã nghỉ học, lí do ngàn năm quen thuộc, bị bệnh. Nhưng chỉ có một mình Tiểu Tuyết là hiểu rõ, anh hòan toàn không bị bệnh mà là đang tìm cách tránh mặt cô, chắc anh vẫn chưa tiêu hóa nổi sự việc ngày hôm qua.
Đến khi tan học, cô vẫn chưa nhìn thấy được bóng dáng của Tử Hạ Lâm, giống như anh đã biến mất khỏi thế gian này không một chút vết tích. Lyna gọi điện đến để báo tin của Red cho cô biết. Hiện giờ cô ấy đang ở tại Minh gia, tức nhà riêng của Minh Lạc Lạc. Tạm thời không có gì nguy hiểm về tính mạng nhưng còn vấn đề khác thì không thể nói rõ.
“ Vậy Violet sao rồi!” Nhược Tuyết nhẹ nhàng hỏi thăm. Cô đoán Lyna đang ở chỗ anh ta.
“ Tôi không rõ, tôi đang ở nhà và tìm cách cứu tiểu thư về. Tôi thực sự cảm thấy có lỗi khi đã không thể cứu cô ấy. Mà tôi nghe lão gia nói sẽ bàn chuyện đính hôn giữa Lãnh gia và Minh gia. Vậy chắc chắn tiểu thư đã xảy ra chuyện.” Tin tức của Lyna đem lại khiến cô muốn đau tim. Nếu bàn đến chuyện đó gì giữa hai người kia chắc chắn đã xảy ra chuyện gì vô cùng mờ ám rồi.
“ Nếu vậy khi nào đi thì gọi tôi.” Màn kịch hay như vậy làm sao có thể không đi xem được.
Sau khi Lyna cúp máy, cô liền liên lạc ngay với chàng trai thất tình Violet kia để an ủi, dfu sao hai người cũng đang trong hoàn cảnh giống nhau. Theo lời mời của anh ta, Nhược Tuyết liền tới khu chung cư Tam Vương, nơi của Triệt để bù khú cho quên sầu. Nhưng, thật không ngờ, tới được nơi đó, cô lại gặp được Tử Hạ Lâm. Trông dáng vẻ buồn rầu của anh khi xách túi đồ thật khiến cô đau lòng. Có vẻ như anh đi mua đồ về nấu cơm, túi đồ có đủ các loại thực phẩm rau xanh, cá, trứng, thị bò, thịt lợn làm Tiểu Tuyết hoa cả mắt. Cô nghi hoặc nhìn anh, không lẽ một soái ca có thể ăn hết từng này thức ăn ah, hay trong nhà anh còn người khác?
“ Ting tinh … đóan xem ai đây!” Nhược Tuyết tinh nghịch lấy hai bàn tay bặt mắt anh lại để chơi trò đóan người. Ban đầu bộ dạng giật mình ngây ngốc của Hạ Lâm thật giống như phản ứng không muốn gặp cô, nhưng ngay sau đó, anh nở nụ cười ngây thơ, hạnh phúc rồi đáp lại.
“ Tiểu mĩ nhân, em là tiểu hài tử sao mà chơi trò này.” Dường như không hài lòng với câu trả lời của anh, cô vẫn không thả tay ra mà hỏi ngược lại.
“ Teng! Trả lời sai rồi. Không có ai tên là tiểu mĩ nhân cả.” Hạ Lâm bật cười khi nghe cô nói, anh không nghĩ tới bộ dạng dễ thương của cô hiện tại, nhưng thật tiếc là đôi tay bé nhỏ đã chắn mất tầm nhìn của anh, không thể nhìn thấy bộ dạng đáng yêu của cô được.
“ Vậy thì … Diệp Nhược Tuyết sao?” Anh đang dần mất kiên nhẫn vì mong muốn gặp được cô. Cả ngày hôm nay không được nhìn thấy khuân mặt xin đẹp của cô làm trong lòng anh đau nhức không yên, giờ, nỗi nhớ đó lại trào lên khôn nguôi.
“ Teng! Sai rồi.” Nhược Tuyết vẫn duy trì trò chơi không có quy tắc của mình. Rõ ràng câu trả lời thứ hai của anh là đúng nhưng cô lại phủ nhận.
“ Tuyết Nhi ?” Đây là cai tên thân mật mà anh thường gọi cô.
“ Teng! Sai rồi.” Vẫn ngữ điệu cũ được lặp lại. Trong lòng Hạ Lâm đang thắc mắc xem câu trả lời mà cô đang muốn tìm là gì.
“ Tiểu Tuyết Nhi ?”
“ Teng!” Âm thanh ấy vọng lên, anh vẫn chưa thể đoán đúng được.
“ Tiểu Tuyết …Nhược Tuyết … Diệp Tuyết ?” Anh cnói liền một mạch các câu trả lời của mình nhưng vẫn chỉ nhận được một âm thanh teng của câu trả lời sai quen thuộc.
“ Anh chịu thua! Vậy nói xem em là ai nào?” Hạ Lâm ngọt ngào dụ dỗ cô. Hiện giờ anh không còn đủ kiên nhẫn để chờ đợi câu trả lời kia của cô nữa. Anh muốn nhanh chóng được nhìn thấy khuân mặt xinh đẹp kia.
Nhược Tuyết kiễng chân lền, làn môi ấm áp chạm nhẹ vào vành tai anh mà thì thầm.
“ Là tiểu bà xã của anh.” Câu nói của cô khiến trái tim anh rụng rời. Hơi ấm tràn ngập cơ thể anh giống như hàng loạt những tia máu đang chạy liên mục khắp làn da, phần da ở cỗ và ở mặt dần đỏ lên như các tiểu hài tử mới sinh.
Đôi bàn tay bé nhỏ của cô thả ra, tìm nhìn của đã được nới rộng. Hình ảnh cô gái xinh đẹp đang chiếm trọng trước mắt Hạ Lâm khiến anh muốn nổ tung, nụ cười của cô, dáng điệu yêu kiều dễ thương kia … Vậy mà ngày hôm nay anh lại cố tình tránh né cô, không nghe điện thoại, trả lời tin nhắn và cả đi học. Nhưng, anh làm vậy cũng chính là tự hành hạ mình.
Anh ôm chặt lấy cô, anh sợ cô sẽ tức giận mà bỏ đi mất.
“ Nghe nói anh bị bệnh, nhưng thấy anh khỏe như vậy chắc là không phải.” Tiểu Tuyết cô tình châm chọc anh.
“ Anh thực xin lỗi, anh chỉ muốn có chút thời gian để suy nghĩ. Anh không muốn em gây bất hòa với gia đình chỉ vì anh.” Hạ Lâm thành thực bày tỏ, mặc dù vậy nhưng lòng tự trọng của anh đã bị tổn thương không ít.
“ Em hiểu!” Cô nhẹ nhàng đáp lại
“ Anh sẽ nấu cho em một bữa thật ngon.” Hạ Lâm tươi cười tuyên bố. Thật may mắn là trực giác của anh mách bảo nên anh đã mua nhiều đồ ăn hơn thường ngày.
“ Tiểu Tuyết Nhi, giờ con không nghe lời cả ba nữa hay sao?” Mặc dù Diệp Quang Thành vẫn ra vẻ tức giận, mắc nhiếc cô nhưng thực chất lại là lời cầu xin, van nài. Cô không nghĩ là papa và mama lại dậy sớm đến vậy để chờ cô. Đêm qua, lúc cô ra ngoài đã báo lại cho má Lâm biết rồi. Mặc dù mama có ngăn cản nhưng tất cả đều vô tác dụng.
“ Mới sáng sớm mà. Ba đừng có nổi điên như vậy được không?” Tiểu Tuyết ngang bướng cãi lại. Cô cũng đang rất tức giận, giống như papa của mình vậy. Chỉ vì mấy lời nói quá đáng của ba mà Hạ Lâm đang tránh mặt cô. Vẻ mặt ngỡ ngàng cùng sự xấu hổ của anh ngày hôm qua đã in đậm trong tâm trí cô, đồng thời nó cũng phá vỡ hình ảnh tốt đẹp của ba mẹ trong lòng Diệp Tuyết.
“ Hai người cứ bình tĩnh nói chuyện, không nên bất hòa như vậy.” Má Lâm ôn tồn khuyên nhủ, bình thường thì cô sẽ nghe theo mẹ, nhưng hiện giờ thì sẽ không. Nếu papa không cho cô một câu trả lời thỏa đáng về hành động của mình hôm qua thì sẽ không có chuyện hòa giải ở đây.
“ Con chỉ hỏi lại một lần cuối, tại sao hôm qua ba làm vậy?” Nhược Tuyết cố gắng cứng rắn, đây là lần đầu tiên cô chống đối lại ba mẹ mình. Nhìn vẻ mặt trắng bệch, gượng gạo của ba thì cô đã biết một điều, đằng sau chuyện này sẽ không chỉ đơn giản như vậy. Bọn họ muốn giấu cô thì co cũng sẽ có cách tìm ra được.
“ Con còn nhỏ, không cần để ý mấy chuyện đó. Chỉ cần con hứa với ba sẽ không …”
“ Con sẽ không làm vậy. Chuyện của con con sẽ tự biết cách, không cần những người khác phải quan tâm.”
Qua câu nói của đó, Nhược Tuyết đã vạch rõ ranh giới giữa mệnh lệnh của ba và chuyện giữa cô và Hạ Lâm. Không một ai có thể phá đám nó cũng như làm tổn thương anh, nếu như chuyện đó xảy ra thì hậu quả như thế nào chắc chắn mọi người trong nhà sẽ biết. Điều quan trọng bây giờ là cô cần nên tìm hiểu về lí do khiến papa và mama mình thay đổi thái độ với Hạ Lâm một cách nhanh chóng như vậy. Chắc chắn có ẩn tình gì bên trong chuyện này.
****************************
“ Vậy là Diệp ba không cho ngươi và sóai ca gặp nhau.” Lam Nhi kinh ngạc nhìn vào khuân mặt đang buồn ngủ của Nhược Tuyết trên bàn.
“ Ngươi nói câu này lần thứ bao nhiêu rồi. Mọi chuyện ta đã thưa hết, làm ơn cho tax in giấc ngủ, từ hôm qua tới giờ ta chưa được chợp mắt lúc nào đâu.” Cô lên tiếng van xin. Định bụng hôm nay sẽ hỏi Hạ Lâm về ân oán giữa anh và hai tên đầu sỏ của Thiên Phong hội nhưng lại thất bại. Anh đã nghỉ học, lí do ngàn năm quen thuộc, bị bệnh. Nhưng chỉ có một mình Tiểu Tuyết là hiểu rõ, anh hòan toàn không bị bệnh mà là đang tìm cách tránh mặt cô, chắc anh vẫn chưa tiêu hóa nổi sự việc ngày hôm qua.
Đến khi tan học, cô vẫn chưa nhìn thấy được bóng dáng của Tử Hạ Lâm, giống như anh đã biến mất khỏi thế gian này không một chút vết tích. Lyna gọi điện đến để báo tin của Red cho cô biết. Hiện giờ cô ấy đang ở tại Minh gia, tức nhà riêng của Minh Lạc Lạc. Tạm thời không có gì nguy hiểm về tính mạng nhưng còn vấn đề khác thì không thể nói rõ.
“ Vậy Violet sao rồi!” Nhược Tuyết nhẹ nhàng hỏi thăm. Cô đoán Lyna đang ở chỗ anh ta.
“ Tôi không rõ, tôi đang ở nhà và tìm cách cứu tiểu thư về. Tôi thực sự cảm thấy có lỗi khi đã không thể cứu cô ấy. Mà tôi nghe lão gia nói sẽ bàn chuyện đính hôn giữa Lãnh gia và Minh gia. Vậy chắc chắn tiểu thư đã xảy ra chuyện.” Tin tức của Lyna đem lại khiến cô muốn đau tim. Nếu bàn đến chuyện đó gì giữa hai người kia chắc chắn đã xảy ra chuyện gì vô cùng mờ ám rồi.
“ Nếu vậy khi nào đi thì gọi tôi.” Màn kịch hay như vậy làm sao có thể không đi xem được.
Sau khi Lyna cúp máy, cô liền liên lạc ngay với chàng trai thất tình Violet kia để an ủi, dfu sao hai người cũng đang trong hoàn cảnh giống nhau. Theo lời mời của anh ta, Nhược Tuyết liền tới khu chung cư Tam Vương, nơi của Triệt để bù khú cho quên sầu. Nhưng, thật không ngờ, tới được nơi đó, cô lại gặp được Tử Hạ Lâm. Trông dáng vẻ buồn rầu của anh khi xách túi đồ thật khiến cô đau lòng. Có vẻ như anh đi mua đồ về nấu cơm, túi đồ có đủ các loại thực phẩm rau xanh, cá, trứng, thị bò, thịt lợn làm Tiểu Tuyết hoa cả mắt. Cô nghi hoặc nhìn anh, không lẽ một soái ca có thể ăn hết từng này thức ăn ah, hay trong nhà anh còn người khác?
“ Ting tinh … đóan xem ai đây!” Nhược Tuyết tinh nghịch lấy hai bàn tay bặt mắt anh lại để chơi trò đóan người. Ban đầu bộ dạng giật mình ngây ngốc của Hạ Lâm thật giống như phản ứng không muốn gặp cô, nhưng ngay sau đó, anh nở nụ cười ngây thơ, hạnh phúc rồi đáp lại.
“ Tiểu mĩ nhân, em là tiểu hài tử sao mà chơi trò này.” Dường như không hài lòng với câu trả lời của anh, cô vẫn không thả tay ra mà hỏi ngược lại.
“ Teng! Trả lời sai rồi. Không có ai tên là tiểu mĩ nhân cả.” Hạ Lâm bật cười khi nghe cô nói, anh không nghĩ tới bộ dạng dễ thương của cô hiện tại, nhưng thật tiếc là đôi tay bé nhỏ đã chắn mất tầm nhìn của anh, không thể nhìn thấy bộ dạng đáng yêu của cô được.
“ Vậy thì … Diệp Nhược Tuyết sao?” Anh đang dần mất kiên nhẫn vì mong muốn gặp được cô. Cả ngày hôm nay không được nhìn thấy khuân mặt xin đẹp của cô làm trong lòng anh đau nhức không yên, giờ, nỗi nhớ đó lại trào lên khôn nguôi.
“ Teng! Sai rồi.” Nhược Tuyết vẫn duy trì trò chơi không có quy tắc của mình. Rõ ràng câu trả lời thứ hai của anh là đúng nhưng cô lại phủ nhận.
“ Tuyết Nhi ?” Đây là cai tên thân mật mà anh thường gọi cô.
“ Teng! Sai rồi.” Vẫn ngữ điệu cũ được lặp lại. Trong lòng Hạ Lâm đang thắc mắc xem câu trả lời mà cô đang muốn tìm là gì.
“ Tiểu Tuyết Nhi ?”
“ Teng!” Âm thanh ấy vọng lên, anh vẫn chưa thể đoán đúng được.
“ Tiểu Tuyết …Nhược Tuyết … Diệp Tuyết ?” Anh cnói liền một mạch các câu trả lời của mình nhưng vẫn chỉ nhận được một âm thanh teng của câu trả lời sai quen thuộc.
“ Anh chịu thua! Vậy nói xem em là ai nào?” Hạ Lâm ngọt ngào dụ dỗ cô. Hiện giờ anh không còn đủ kiên nhẫn để chờ đợi câu trả lời kia của cô nữa. Anh muốn nhanh chóng được nhìn thấy khuân mặt xinh đẹp kia.
Nhược Tuyết kiễng chân lền, làn môi ấm áp chạm nhẹ vào vành tai anh mà thì thầm.
“ Là tiểu bà xã của anh.” Câu nói của cô khiến trái tim anh rụng rời. Hơi ấm tràn ngập cơ thể anh giống như hàng loạt những tia máu đang chạy liên mục khắp làn da, phần da ở cỗ và ở mặt dần đỏ lên như các tiểu hài tử mới sinh.
Đôi bàn tay bé nhỏ của cô thả ra, tìm nhìn của đã được nới rộng. Hình ảnh cô gái xinh đẹp đang chiếm trọng trước mắt Hạ Lâm khiến anh muốn nổ tung, nụ cười của cô, dáng điệu yêu kiều dễ thương kia … Vậy mà ngày hôm nay anh lại cố tình tránh né cô, không nghe điện thoại, trả lời tin nhắn và cả đi học. Nhưng, anh làm vậy cũng chính là tự hành hạ mình.
Anh ôm chặt lấy cô, anh sợ cô sẽ tức giận mà bỏ đi mất.
“ Nghe nói anh bị bệnh, nhưng thấy anh khỏe như vậy chắc là không phải.” Tiểu Tuyết cô tình châm chọc anh.
“ Anh thực xin lỗi, anh chỉ muốn có chút thời gian để suy nghĩ. Anh không muốn em gây bất hòa với gia đình chỉ vì anh.” Hạ Lâm thành thực bày tỏ, mặc dù vậy nhưng lòng tự trọng của anh đã bị tổn thương không ít.
“ Em hiểu!” Cô nhẹ nhàng đáp lại
“ Anh sẽ nấu cho em một bữa thật ngon.” Hạ Lâm tươi cười tuyên bố. Thật may mắn là trực giác của anh mách bảo nên anh đã mua nhiều đồ ăn hơn thường ngày.
/54
|