Nhược Tuyết không tìm được lí do nào thuyết phục để có thể nghĩ về sự khác lạ trong kí ức của mình. Cô không nhớ ra đã là một chuyện, đằng này ngay cả gia đình cô, papa, mama và Nhược Phong cũng đều muốn giấu. Vậy nên thật khó để biết chuyện gì đã xảy ra vào cái năm cô lên 5 tuổi đó.
Cô đột nhiên nhớ ra, người anh trai bệnh hoạn Diệp Giang Nam của mình. Dạo này không thấy anh ấy thường xuyên hỏi thăm nữa, tính ra anh đã gần 1 tháng không trở về nhà. Từ sau khi Tiểu Tuyết sinh ra đã được hưởng trọn tình yêu to lớn mà Giang Nam giành cho mình, nhưng nếu nó bình thường như bao người anh trai em gái khác thì thật tuyệt. Còn với Diệp đại công tử đẹp tra,i lãng tử kia thì lại là tình yêu giữa nam và nữ, dường như trong đầu anh luôn tồn tại một sự sùng bái tuyệt đối với tình yêu loạn luân như vậy.
Tiểu Tuyết bấm số gọi điện cho anh, đây là lần đầu tiên cô làm vậy. Trước đây, Giang Nam thường gọi cho cô ít nhất một ngày 10 lần chỉ để hỏi những câu với vẩn như em đang ở đâu? Em đang làm gì? Với ai? Và dặn dò cô cấm không được đi với bất cứ chàng trai nào. Vì vậy đến năm 17 tuổi mà cô vẫn chưa được một ai tỏ tình vì sự bảo vệ quá đáng của anh trai giành cho mình.
“ Anh đang ở đâu vậy?” Nhược Tuyết dùng giọng ngọt ngào để hỏi. Cô biết với dùng cách này với anh sẽ vô cùng hữu hiệu.
“ Tiểu Tuyết Nhi yêu quí của anh. Có thật là em không?” Giọng nói nghẹn ngào như sắp khóc của anh thật khiến cô buồn cười. Nhưng cô vẫn vui vì may mắn có được một người anh trai tốt và yêu thương mình như vậy mặc dù anh có phần biến thái.
“ Không cần khoa trương như vậy được không? Em chỉ muốn hỏi thăm …”
Diệp Tuyết chưa nói hết câu thì đã nghe thấy bên đầu dây điện thoại bên kia vang lên tiếng gào thét sung sướng của Diệp Giang Nam.
- Này, Tiểu Tuyết Nhi gọi điện cho tôi này.
- Con bé gọi cho tôi đấy !
- Tiểu Tuyết còn hỏi tôi đang ở đâu nữa cơ ?
- Các người thấy không? Tuyết Nhi đã gọi cho tôi đấy …
Cô cá chắc anh đang khoe với tất cả mọi người trong văn phòng của mình. Tiếng chúc mừng từ phía họ thật khiến cô cảm thấy xấu hổ.
“ Nếu anh đang bận thì em cúp máy đây!” Cô lên tiếng đe dọa.
“ Không không, anh đang rất rảnh. Đừng cúp máy, lâu lắm chúng ta mới được nói chuyện cùng nhau mà.” Giang Nam tiếp ngay sau đó, anh thực sự vui mừng khi biết hôm nay cô chủ động gọi cho mình. “ Vậy Tuyết Nhi gọi cho anh có chuyện gì vậy? Anh đang trên đường về nhà, cùng một số người trong công ty nữa.”
“ Vậy thì chút nữa về thì em sẽ nói! Anh mau về nhé.” Cô ngọt ngào đáp lại, đây là lần đầu tiên cô làm vậy với anh, tuy biết rằng lợi dụng Giang Nam có phần quá đáng nhưng dù sao đây cũng là cách duy nhất mà cô nghĩ ra được.
“ Được, anh về ngay đây! Chụt …..” Phong cách của anh ấy vẫn không thay đổi, mặc dù đã lớn như vậy rồi.
Chỉ vì tình yêu mù quáng giữa anh và Tiểu Tuyết nên một chàng trai 24 tuổi có sự nghiệp huy hoàng khi được làm Giám đốc công ty máy tính ở Thượng Hải, diện mạo thì đẹp như một bức tượng điêu khắc, ngọc thụ lâm phong như vậy mà đến giờ vẫn chưa có bạn gái. Mặc dù vậy nhưng papa và mama lại không ngăn cản những suy nghĩ lệch lạc của anh trai mà tự để cho anh ấy nhận ra mọi chuyện. Vậy nên, trong chuyện này thì người khổ nhất chắc chắn là Nhược Tuyết.
Cô bỏ mặc những người còn lại trong nhà mà đứng ngoài cửa chờ Giang Nam trở về. Chỉ cần mỗi lần nhìn thấy vẻ khó chịu mà ba Diệp khi nghĩ về Hạ Lâm cũng đã khiến cô tức chết, mà đồng tình với ba lại là tên tiểu dâm ô Diệp Nhược Phong kia. Hắn luôn khích bác anh trước mặc ba nên cùng khiến ba thêm có thái độ không tốt đối với anh. Còn vẻ mặt bất đắc dĩ của má Lâm thì khiến cô phát chán, thực sự nếu còn phải ở trong ngôi nhà này thêm một thời gian nữa chắc cô sẽ đi tự tử mất.
Kít … Chiếc audi màu đen sáng bóng đỗ trước cửa nhà, đem theo một luồng gió mát dịu êm. làm mái tóc của Diệp Tuyết bay phất phơ.
“ Tiểu Tuyết Nhi!” Giang Nam âu yếm gọi cô.
“ Anh trai.” Cô lạnh nhạt đáp theo nhưng thấy vẻ thất vọng của anh thật khiến cô không đành lòng. Cô chủ động lao đến sà vào vòng tay ấm áp của anh, tận hưởng sự sủng nịnh của anh giành cho mình.
Cánh tay rộng lớn của anh ôm chặt lấy cô, chiếc mũi tinh nghịch tham lam hít ngửi mùi thơm trên tóc của cô.
“ Em đã thay đổi, nhìn trông rất khác.” Sau một tháng không gặp lại mà Giang Nam như không tin vào mắt mình, cô em gái bé nhỏ của anh giờ đã trở thành một tiểu mĩ nhân xinh đẹp động lòng người như vậy. Điều đó vừa làm anh vui mừng nhưng cũng khiến anh lo lắng vì những kẻ theo đuôi cô.
“ Anh cũng vậy. Em nghĩ bệnh của anh cũng sắp khỏi rồi.” Nhược Tuyết cũng trêu chọc lại. Bằng trực giác của mình, cô cảm nhận được thái độ quan tâm của anh đối với mình có phần khác biệt, dường như có một phần xa cách và khác lạ hơn trước kia rất nhiều.
“ Oan uổng quá! Anh làm sao mà hết yêu Tiểu Tuyết Nhi xinh đẹp của anh cho được.” Giang Nam lại bày ra khuân mặt rưng rức muốn khóc đến buồn nôn của mình, nhưng đối với cô thì hoàn toàn vô hiệu.
“ Đừng có vậy nữa mà. Anh làm em sợ đó.” Tiểu Tuyết nũng nịu trong lòng anh. “Đưa em đi ăn nhà hàng được không, em muốn ăn cá chiên, cá hấp, anh cá …”
“ Đương nhiên là được. Nhưng chúng ta nên vào nhà trước, chắc ba mẹ sẽ rất bất ngờ khi biết anh về.” Nghe thấy vậy, cô liền ngăn cản lại, nếu để anh vào nhà thì chắc chắn mọi người sẽ báo cho anh biết trước để kịp thông đồng với nhau. Để vậy thì kế hoạch của cô sẽ bị thất bại nặng nề mà công sức sẽ đổ xuống sông xuống bể hết cả.
“ Không nên. Nếu vào họ sẽ đòi theo hai chúng ta đi ăn. Anh muốn vậy sao?” Cô ngọt ngào dụ dỗ. Và đương nhiên Giang Nam sẽ mắc câu.
“ Được! Vậy chúng ta đi trước.” Anh nở nụ cười ngây thơ mà không biết rằng mình đang mắc vào một cái bẫy chết người do cô em gái xảo quyệt kia bày ra.
*************************************
Trên bàn ăn đầy ắp các món ăn, tất cả đều liên quan đến cá. Nhược Tuyết hứng thú ăn quá mà suýt nữa quên mất công việc chính của mình.
“ Tiểu Nam, anh biết Lăng gia không ?” Cô giả vờ lơ đễnh hỏi. Nhìn biểu hiện cứng ngắc của anh thì hoàn toàn có thể xác định được điều này.
“ Sao em lại hỏi vậy? Có chuyện gì sao?” GiangNamcảnh giác hỏi lại, dường như anh đang rất nghi ngờ về thái độ ngày hôm nay của cô.
“ Không có gì! Hôm trước em thấy chiếc thiệp mời của họ trong nhà mình. Em có hỏi mama nên cảm thấy hơi lại mà thôi.” Cô phủ nhận mọi chuyện. Một người xảo quyệt như Diệp Nhược Tuyết sẽ không bao giờ bị ai nắm đuôi cả.
“ Vậy em có nhớ đến gì hay có bị đau đầu không.” Anh lo lắng hỏi lại, dù sao chuyện giữa Lăng gia và Diệp gia không nên để cô nhớ lại làm gì cả.
“ Không, em thấy bình thường. Chỉ có tên Lăng Hạo Thiên nhà đó là cứ bám lấy em rồi nói linh tinh mà thôi. Thật khiến người khác không chịu nổi.” Cô lại tiếp tục dùng thủ đoạn để dụ dỗ anh.
“ Lăng.Hạo.Thiên.” Giang Nam gằn rõ từng chữ. Trong đáy mắt anh hiện rõ sự hoảng sợ nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ của Tiểu Tuyết ở trước mặt mình thì anh đã cố gắng che giấu nó đi.
“ Có chuyện gì sao. Em nghe mẹ nói ngày xưa có chơi thân với tên đó. Nhưng em lại không nhớ chút gì cả. Vậy là sao nhỉ ?” Cô vẫn tiếp tục không buông tha cho anh mà lại dồn dập tấn công. Cô muốn rằng trong vòng ngày hôm nay phải biết được chân tướng của chuyện này.
“ Không nhớ được là tốt …” Anh lầm bẩm trong miệng nhưng lại không biết cô đều nghe rõ hết cả. “Thôi đứng nhắc tới tên đó nữa. Mau ăn đi.” Anh cố tình cắt đứt câu chuyện.
Tiểu Tuyết cũng đành buông tha cho anh vì không muốn bị âm mưu của mình bị bại lộ. Trong nháy mắt, cô lại tập trung đánh chiến món lẩu cá nóng hổi trước mắt kia mà không thèm để ý tới nhưng bóng đen ngồi trên tầng hai của nhà hàng đang chăm chú nhìn mình.
Cô đột nhiên nhớ ra, người anh trai bệnh hoạn Diệp Giang Nam của mình. Dạo này không thấy anh ấy thường xuyên hỏi thăm nữa, tính ra anh đã gần 1 tháng không trở về nhà. Từ sau khi Tiểu Tuyết sinh ra đã được hưởng trọn tình yêu to lớn mà Giang Nam giành cho mình, nhưng nếu nó bình thường như bao người anh trai em gái khác thì thật tuyệt. Còn với Diệp đại công tử đẹp tra,i lãng tử kia thì lại là tình yêu giữa nam và nữ, dường như trong đầu anh luôn tồn tại một sự sùng bái tuyệt đối với tình yêu loạn luân như vậy.
Tiểu Tuyết bấm số gọi điện cho anh, đây là lần đầu tiên cô làm vậy. Trước đây, Giang Nam thường gọi cho cô ít nhất một ngày 10 lần chỉ để hỏi những câu với vẩn như em đang ở đâu? Em đang làm gì? Với ai? Và dặn dò cô cấm không được đi với bất cứ chàng trai nào. Vì vậy đến năm 17 tuổi mà cô vẫn chưa được một ai tỏ tình vì sự bảo vệ quá đáng của anh trai giành cho mình.
“ Anh đang ở đâu vậy?” Nhược Tuyết dùng giọng ngọt ngào để hỏi. Cô biết với dùng cách này với anh sẽ vô cùng hữu hiệu.
“ Tiểu Tuyết Nhi yêu quí của anh. Có thật là em không?” Giọng nói nghẹn ngào như sắp khóc của anh thật khiến cô buồn cười. Nhưng cô vẫn vui vì may mắn có được một người anh trai tốt và yêu thương mình như vậy mặc dù anh có phần biến thái.
“ Không cần khoa trương như vậy được không? Em chỉ muốn hỏi thăm …”
Diệp Tuyết chưa nói hết câu thì đã nghe thấy bên đầu dây điện thoại bên kia vang lên tiếng gào thét sung sướng của Diệp Giang Nam.
- Này, Tiểu Tuyết Nhi gọi điện cho tôi này.
- Con bé gọi cho tôi đấy !
- Tiểu Tuyết còn hỏi tôi đang ở đâu nữa cơ ?
- Các người thấy không? Tuyết Nhi đã gọi cho tôi đấy …
Cô cá chắc anh đang khoe với tất cả mọi người trong văn phòng của mình. Tiếng chúc mừng từ phía họ thật khiến cô cảm thấy xấu hổ.
“ Nếu anh đang bận thì em cúp máy đây!” Cô lên tiếng đe dọa.
“ Không không, anh đang rất rảnh. Đừng cúp máy, lâu lắm chúng ta mới được nói chuyện cùng nhau mà.” Giang Nam tiếp ngay sau đó, anh thực sự vui mừng khi biết hôm nay cô chủ động gọi cho mình. “ Vậy Tuyết Nhi gọi cho anh có chuyện gì vậy? Anh đang trên đường về nhà, cùng một số người trong công ty nữa.”
“ Vậy thì chút nữa về thì em sẽ nói! Anh mau về nhé.” Cô ngọt ngào đáp lại, đây là lần đầu tiên cô làm vậy với anh, tuy biết rằng lợi dụng Giang Nam có phần quá đáng nhưng dù sao đây cũng là cách duy nhất mà cô nghĩ ra được.
“ Được, anh về ngay đây! Chụt …..” Phong cách của anh ấy vẫn không thay đổi, mặc dù đã lớn như vậy rồi.
Chỉ vì tình yêu mù quáng giữa anh và Tiểu Tuyết nên một chàng trai 24 tuổi có sự nghiệp huy hoàng khi được làm Giám đốc công ty máy tính ở Thượng Hải, diện mạo thì đẹp như một bức tượng điêu khắc, ngọc thụ lâm phong như vậy mà đến giờ vẫn chưa có bạn gái. Mặc dù vậy nhưng papa và mama lại không ngăn cản những suy nghĩ lệch lạc của anh trai mà tự để cho anh ấy nhận ra mọi chuyện. Vậy nên, trong chuyện này thì người khổ nhất chắc chắn là Nhược Tuyết.
Cô bỏ mặc những người còn lại trong nhà mà đứng ngoài cửa chờ Giang Nam trở về. Chỉ cần mỗi lần nhìn thấy vẻ khó chịu mà ba Diệp khi nghĩ về Hạ Lâm cũng đã khiến cô tức chết, mà đồng tình với ba lại là tên tiểu dâm ô Diệp Nhược Phong kia. Hắn luôn khích bác anh trước mặc ba nên cùng khiến ba thêm có thái độ không tốt đối với anh. Còn vẻ mặt bất đắc dĩ của má Lâm thì khiến cô phát chán, thực sự nếu còn phải ở trong ngôi nhà này thêm một thời gian nữa chắc cô sẽ đi tự tử mất.
Kít … Chiếc audi màu đen sáng bóng đỗ trước cửa nhà, đem theo một luồng gió mát dịu êm. làm mái tóc của Diệp Tuyết bay phất phơ.
“ Tiểu Tuyết Nhi!” Giang Nam âu yếm gọi cô.
“ Anh trai.” Cô lạnh nhạt đáp theo nhưng thấy vẻ thất vọng của anh thật khiến cô không đành lòng. Cô chủ động lao đến sà vào vòng tay ấm áp của anh, tận hưởng sự sủng nịnh của anh giành cho mình.
Cánh tay rộng lớn của anh ôm chặt lấy cô, chiếc mũi tinh nghịch tham lam hít ngửi mùi thơm trên tóc của cô.
“ Em đã thay đổi, nhìn trông rất khác.” Sau một tháng không gặp lại mà Giang Nam như không tin vào mắt mình, cô em gái bé nhỏ của anh giờ đã trở thành một tiểu mĩ nhân xinh đẹp động lòng người như vậy. Điều đó vừa làm anh vui mừng nhưng cũng khiến anh lo lắng vì những kẻ theo đuôi cô.
“ Anh cũng vậy. Em nghĩ bệnh của anh cũng sắp khỏi rồi.” Nhược Tuyết cũng trêu chọc lại. Bằng trực giác của mình, cô cảm nhận được thái độ quan tâm của anh đối với mình có phần khác biệt, dường như có một phần xa cách và khác lạ hơn trước kia rất nhiều.
“ Oan uổng quá! Anh làm sao mà hết yêu Tiểu Tuyết Nhi xinh đẹp của anh cho được.” Giang Nam lại bày ra khuân mặt rưng rức muốn khóc đến buồn nôn của mình, nhưng đối với cô thì hoàn toàn vô hiệu.
“ Đừng có vậy nữa mà. Anh làm em sợ đó.” Tiểu Tuyết nũng nịu trong lòng anh. “Đưa em đi ăn nhà hàng được không, em muốn ăn cá chiên, cá hấp, anh cá …”
“ Đương nhiên là được. Nhưng chúng ta nên vào nhà trước, chắc ba mẹ sẽ rất bất ngờ khi biết anh về.” Nghe thấy vậy, cô liền ngăn cản lại, nếu để anh vào nhà thì chắc chắn mọi người sẽ báo cho anh biết trước để kịp thông đồng với nhau. Để vậy thì kế hoạch của cô sẽ bị thất bại nặng nề mà công sức sẽ đổ xuống sông xuống bể hết cả.
“ Không nên. Nếu vào họ sẽ đòi theo hai chúng ta đi ăn. Anh muốn vậy sao?” Cô ngọt ngào dụ dỗ. Và đương nhiên Giang Nam sẽ mắc câu.
“ Được! Vậy chúng ta đi trước.” Anh nở nụ cười ngây thơ mà không biết rằng mình đang mắc vào một cái bẫy chết người do cô em gái xảo quyệt kia bày ra.
*************************************
Trên bàn ăn đầy ắp các món ăn, tất cả đều liên quan đến cá. Nhược Tuyết hứng thú ăn quá mà suýt nữa quên mất công việc chính của mình.
“ Tiểu Nam, anh biết Lăng gia không ?” Cô giả vờ lơ đễnh hỏi. Nhìn biểu hiện cứng ngắc của anh thì hoàn toàn có thể xác định được điều này.
“ Sao em lại hỏi vậy? Có chuyện gì sao?” GiangNamcảnh giác hỏi lại, dường như anh đang rất nghi ngờ về thái độ ngày hôm nay của cô.
“ Không có gì! Hôm trước em thấy chiếc thiệp mời của họ trong nhà mình. Em có hỏi mama nên cảm thấy hơi lại mà thôi.” Cô phủ nhận mọi chuyện. Một người xảo quyệt như Diệp Nhược Tuyết sẽ không bao giờ bị ai nắm đuôi cả.
“ Vậy em có nhớ đến gì hay có bị đau đầu không.” Anh lo lắng hỏi lại, dù sao chuyện giữa Lăng gia và Diệp gia không nên để cô nhớ lại làm gì cả.
“ Không, em thấy bình thường. Chỉ có tên Lăng Hạo Thiên nhà đó là cứ bám lấy em rồi nói linh tinh mà thôi. Thật khiến người khác không chịu nổi.” Cô lại tiếp tục dùng thủ đoạn để dụ dỗ anh.
“ Lăng.Hạo.Thiên.” Giang Nam gằn rõ từng chữ. Trong đáy mắt anh hiện rõ sự hoảng sợ nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ của Tiểu Tuyết ở trước mặt mình thì anh đã cố gắng che giấu nó đi.
“ Có chuyện gì sao. Em nghe mẹ nói ngày xưa có chơi thân với tên đó. Nhưng em lại không nhớ chút gì cả. Vậy là sao nhỉ ?” Cô vẫn tiếp tục không buông tha cho anh mà lại dồn dập tấn công. Cô muốn rằng trong vòng ngày hôm nay phải biết được chân tướng của chuyện này.
“ Không nhớ được là tốt …” Anh lầm bẩm trong miệng nhưng lại không biết cô đều nghe rõ hết cả. “Thôi đứng nhắc tới tên đó nữa. Mau ăn đi.” Anh cố tình cắt đứt câu chuyện.
Tiểu Tuyết cũng đành buông tha cho anh vì không muốn bị âm mưu của mình bị bại lộ. Trong nháy mắt, cô lại tập trung đánh chiến món lẩu cá nóng hổi trước mắt kia mà không thèm để ý tới nhưng bóng đen ngồi trên tầng hai của nhà hàng đang chăm chú nhìn mình.
/54
|