Bên ngoài đại sảnh của Lăng gia vang lên tiếng gầm ghè của Lăng Hạo Thiên. Hắn đang đứng đó, phía sau còn có tên yêu nghiệt Diệp Nhược Phong, vẻ mặt đang rất hào hứng để chờ xem trò hay.
“ Mày tới đây làm gì? Ai cho phép mày tới đây.” Hắn gầm lên điên cuồng rồi nắm lấy cổ áo của Hạ Lâm.
Anh hết tay hắn ra rồi trả lời một cách thẳng thừng, trên khuân mặt không biểu hiện một chút sợ hãi nào, còn mang theo vẻ đắc ý. “Vậy thì mày nên hỏi lại Lăng gia gia, xem ai là người mời tao đến đây. Tao nghĩ mày không phải là người có quyền hành nhất trong Lăng gia này nhỉ?” Điệu cười châm chọc của anh càng khiến hắn nổi điên lên.
“ Mày là thằng chó.” Hắn vung nắm đấm lên, những vị khách đang có mặt tại bữa tiệc sợ hãi tránh khỏi một bên.
Bốp … Nắm đấm đó không đến được phía Hạ Lâm mà bị một cái gì đó chặn lại. Tiểu Tuyết xuất hiện, đứng giữa hai người họ. Khuân mặt Hạ Lâm trở nên cứng đờ, anh thực sự không nghĩ hôm nay cô có mặt tại đây.Vậy ban nãy, khi anh và Lăng Hạo Thiên nói chuyện với nhau chắc hẳn cô đã đều nghe thấy hết.
“ Là anh sao? Em cứ tưởng mình nhầm người.” Vẻ mặt hồn nhiên của cô nhìn về phía anh khiến Hạ Lâm nhuq quên mất thực tại, trong tim bỗng nổi lên những cảm xúc khó tả.
“ Ngốc ah, em không nên lao vào khi đang có gây lộn như vậy chứ. Nhỡ bị thương thì sao.” Anh nhẹ nhàng trách móc cô, ánh mắt ôn nhu nhìn về phía người con gái đang đứng trước mặt mình.
Cả hai người tình tứ ân ái mà không để ý tới anh mắt tức giận nảy lửa của Lăng Hạo Thiên phía sau. Hạ Lâm kéo tay của Tuyết Nhi về phía mình nhưng dường như có một đạo lực giữ chặt cô lại.
“ Buông tay.” Cô lạnh lùng quay người về phía Lăng Hạo Thiên đang nắm chặt tay mình kia. Giữa chỗ đông người như vậy mà hắn không thèm để ý tới một chút lễ nghĩa nào thật khiến Lăng gia cảm thấy xấu hổ.
“ Không cho phép cậu đến gần tên đó.” Hắn bá đạo tuyên bố. Mọi người xung quanh bỗng bàn tán sôi nổi, họ coi đây là một chuyện tình tay ba.
“ Cái này không cần sự cho phép của cậu.” Nhược Tuyết trực tiếp ra tay, một trận đau nhói truyền đến cổ tay của Hạo Thiên khiến hắn phải buông tay.
Đám đông lại càng thêm xì xào, cô bỏ mặc hắn ở lại với cánh tay đau nhức mà chạy về phía Tử Hạ Lâm. Trong vòng tay ấm áp của anh, cô cảm nhận được sự đắc ý khôn cùng toát ra từ khuân mặt ngây thơ, non nớt này.
“ Đánh hay lắm! Haha …” Lại một giọng nói vui vẻ vang lên trong đại sảnh. Cooper bước vào bên trong, phía sau cô bé là khuân mặt kiều diễm đến động lòng của Black, thủ lĩnh HELL.
“ Hạ Vy, không nên nói Lăng thiếu gia như vậy. Chúng ta là khách mà, phải không?” Hạ Linh lên tiếng một cách châm chọc nhìn về phía Lăng Hạo Thiên. Những tia sét tức giận phát ra từ đôi mắt của hai người họ.
Đột nhiên, bầu không khí trở nên yên tĩnh lạ thường, từ trong đám đông kia. Lăng gia gia bước ra cùng một tiểu nữ hầu. Ánh mắt bà nhìn về phía Hạo Thiên tỏ ý không bằng lòng. Rồi chuyển hướng sang nhìn Hạ Lâm, ánh mắt lại đem theo phần dịu dàng, ôn nhu.
“ Là đứa cháu bất hiếu của ta gây sự trước, mong Hạ Linh tiểu thư không để ý.” Dù là lời nhận lỗi nhưng trong lời nói của Lăng bà vẫn không mất đi vẻ cao quý.
“ Đương nhiên là không. Hạ Linh là hạ bối, nào dám đắc tội với Lăng gia quyền quý, chẳng qua là không thích cách cư xử của Lăng thiếu gia với Hạ Lâm mà thôi.” Black đáp lại với vẻ kiêu ngạo vốn có của mình. Cô ấy thực sự tỏa sáng với vẻ đẹp và khí thế bức người của mình.
“ Cô nói cái gì!” Hạo Thiên lại quát rống lên, không thèm để ý tới hình tượng của mình. Ánh mắt khó coi của mọi người nhìn về phía hắn càng lúc càng nhiều.
“ Không có tai sao? Hay là Lăng thiếu gia bị khiếm thính.” Hạ Vy càng được thể châm chọc tên họ Lăng đáng ghét này. Cô bé ghét nhất vẻ mặt lạnh lùng, luôn mang vẻ nguy hiểm của hắn. Mặc dù vậy nhưng dù sao, với địa vị và thân phận của Tử gia, thì Lăng gia cũng không dám làm gì cả.
“ Cả hai người cũng bớt lời được không. Hôm nay là tiệc mừng thọ của Lăng gia gia mà.” Nhược Tuyết lên tiếng ngăn cản hai người đó. Nếu còn để một lúc nữa thì chắc chắn sẽ lại có ẩu đả xảy ra.
Cooper nghe lời cô mà không tiếp tục châm chọc Hạo Thiên nữa. Bất quá, lúc quay đi, cô nhóc còn làm mặt quỷ lè lưỡi ra để trêu tức hắn. Vẻ mặt tức giận của hắn nhìn chòng chọc về phía Hạ Vy như muốn ăn tươi nuốt sống cô bé. Nhưng, tất cả ở đây đềy hiểu, Tử Hạ Vy là một người không ai được động vào. Kể cả quyền quý hay cao sang đến đâu nhưng miễn là người có ý định tiếp cận bảo bối của nhà họ Tử thì chắc chắn sẽ bị xử theo đúng luật.
“ Thật vui khi được gặp lại anh.” Hạ Linh chủ động đến chào Diệp GiangNam, ánh mắt cũng bớt vẻ kiêu ngạo ban nãy.
“ Tôi cũng vậy, Hạ Linh tiểu thư.” Anh cũng đáp lại một cách chân thành, ánh mắt đem theo phần ôn nhu, mềm mỏng mà vốn chỉ trước đây chỉ giành cho Nhược Tuyết.
“ Xin mọi người chú ý !” Tiếng người đang đứng trên bục cao kia phát ra, thu hút sự chú của mọi người trong bữa tiệc. Tiểu Tuyết chú ý tới phía gần đó, ba cô và ai đó đang đứng nói chuyện với nhau, trông rất vui vẻ. Còn mama cô thì đang đứng tụm với đám phụ nữ phía sau kia, trông bà thật nổi bật với vẻ đẹp trẻ trung của mình.
“ Ba mẹ em đang nhìn chúng ta.” Hạ Lâm cười cười rồi nói. Dù anh cố tỏ vẻ như không có gì nhưng cô biết trong lòng anh đang rất buồn về chuyện đó.
“ Mặc kệ họ. Em nghĩ chúng ta nên rời khỏi đi thì hơn. Ở đây chán quá.” Cô muốn cùng anh đi dạo đâu đó, còn hơn là để phí thời gian với bữa tiệc này.
“ Được, nhưng chờ một chút. Anh có vài lời muốn nói với Lăng gia gia.”
Cô cũng rất thắc mắc tại sao anh lại có mặt tại đây, nhưng vì không tiện hỏi nên đành thôi. Cô đoán nó có liên quan tới ân oán giữa anh và Lăng Hạo Thiên.
“ Xin mời ông Lăng Hy và ông Diệp Quang Thành lên có đôi lời muốn thông báo cho quý vị.”
Nhìn dáng vẻ mờ ám của papa mình, Nhược Tuyết bỗng nổi lên những tia nghi hoặc. Cô đã cảm nhận được sự khác thường từ lúc sáng tới giờ.
“ Hôm nay, chúng tôi muốn thông báo về lễ đính hôn của Lăng Hạo Thiên và Diệp Nhược Tuyết. Đây là niềm vui bất ngờ mà tôi dành tặng cho Lăng gia gia.” Giọng nói của ba Diệp vang khăp đại sảnh. Không một ai còn tin vào tai mình nữa. Nhược Tuyết nghi hoặc nhìn về phía Giang Nam, ánh măt ngỡ ngàng của anh cũng biểu hiện giống hệt như cô. Chỉ duy nhất có vẻ đắc ý của Nhược Phong và Lăng Hạo Thiên đang đứng cạnh nhau là khiến cô muốn tức chết. Tiểu Tuyết không ngờ papa lại tự quyết định mọi thứ mà không thèm hỏi ý kiến của cô.
Đính hôn. Cô có nghe nhầm không chứ. Ba cư nhiên nói ra mấy từ lạ hoắc đó, chẳng phải là muốn trừng phạt chuyện cô và Hạ Lâm hay sao. Mà vẻ mặt papa nghiêm túc như vậy chứng tỏ lời nói ban nãy chắc chắn là thật.
“ Tôi phản đối.” Diệp Giang Nam đứng kế bên thủ lĩnh lên tiếng, làm mọi người trong bữa tiệc hết sức sửng sốt. Ánh mắt kiên định của anh chống lại đôi mắt đầy thâm u, khó hiểu hết của ba Diệp.
“ Con đang nói gì vậy. Đây là chuyện vui của em gái mà.” Má Lâm xuất hiện ngay sau đó. Vẻ mặt bất đắc dĩ khuyên can anh.
“ Tiểu Tuyết Nhi không thích tên đó. Lăng Hạo Thiên không xứng đáng có được con bé.” Anh lên tiếng một cách hùng hồn, đôt mắt tức giận nhìn về phía bản mặt đang đắc ý của hắn.
“ Chúng ta đi.” Nhược Tuyết không muốn đôi co cũng chẳng muốn phủ nhận chuyện này. Chỉ cần rời khỏi đây thì sẽ không một ai có thể bắt cô phải tiếp nhận chuyện đính hôn này cả. Thật bá đạo không tưởng tượng nổi. Cánh tay của cô nắm chặt lấy bàn tay của Hạ Lâm, trên khuân mặt vẫn nở nụ cười sủng nịnh như chưa có chuyện gì xảy ra cả.
“ Cậu mau đứng lại. Không được phép rời khỏi đây. Cậu nghĩ người nhà họ Tử có thể dễ dàng rời khỏi đây đến vậy sao?” Hắn hống hách tuyên bố. Đôi mắt đem theo nhưng tia nguy hiểm rình rập.
“ Nếu tôi nói là được thì sao? Hiện giờ chỉ cần một phút thì nơi này sẽ trở thành bãi phế thải, cậu tin chứ?” Tử Hạ Linh tức giận đe dọa. Cô không ngờ tên họ Lăng này lại dám ngang nhiên tuyên chiến với Tử gia như vậy. Để xem hôn nay, ai sẽ là người mất mặt.
“ Mày tới đây làm gì? Ai cho phép mày tới đây.” Hắn gầm lên điên cuồng rồi nắm lấy cổ áo của Hạ Lâm.
Anh hết tay hắn ra rồi trả lời một cách thẳng thừng, trên khuân mặt không biểu hiện một chút sợ hãi nào, còn mang theo vẻ đắc ý. “Vậy thì mày nên hỏi lại Lăng gia gia, xem ai là người mời tao đến đây. Tao nghĩ mày không phải là người có quyền hành nhất trong Lăng gia này nhỉ?” Điệu cười châm chọc của anh càng khiến hắn nổi điên lên.
“ Mày là thằng chó.” Hắn vung nắm đấm lên, những vị khách đang có mặt tại bữa tiệc sợ hãi tránh khỏi một bên.
Bốp … Nắm đấm đó không đến được phía Hạ Lâm mà bị một cái gì đó chặn lại. Tiểu Tuyết xuất hiện, đứng giữa hai người họ. Khuân mặt Hạ Lâm trở nên cứng đờ, anh thực sự không nghĩ hôm nay cô có mặt tại đây.Vậy ban nãy, khi anh và Lăng Hạo Thiên nói chuyện với nhau chắc hẳn cô đã đều nghe thấy hết.
“ Là anh sao? Em cứ tưởng mình nhầm người.” Vẻ mặt hồn nhiên của cô nhìn về phía anh khiến Hạ Lâm nhuq quên mất thực tại, trong tim bỗng nổi lên những cảm xúc khó tả.
“ Ngốc ah, em không nên lao vào khi đang có gây lộn như vậy chứ. Nhỡ bị thương thì sao.” Anh nhẹ nhàng trách móc cô, ánh mắt ôn nhu nhìn về phía người con gái đang đứng trước mặt mình.
Cả hai người tình tứ ân ái mà không để ý tới anh mắt tức giận nảy lửa của Lăng Hạo Thiên phía sau. Hạ Lâm kéo tay của Tuyết Nhi về phía mình nhưng dường như có một đạo lực giữ chặt cô lại.
“ Buông tay.” Cô lạnh lùng quay người về phía Lăng Hạo Thiên đang nắm chặt tay mình kia. Giữa chỗ đông người như vậy mà hắn không thèm để ý tới một chút lễ nghĩa nào thật khiến Lăng gia cảm thấy xấu hổ.
“ Không cho phép cậu đến gần tên đó.” Hắn bá đạo tuyên bố. Mọi người xung quanh bỗng bàn tán sôi nổi, họ coi đây là một chuyện tình tay ba.
“ Cái này không cần sự cho phép của cậu.” Nhược Tuyết trực tiếp ra tay, một trận đau nhói truyền đến cổ tay của Hạo Thiên khiến hắn phải buông tay.
Đám đông lại càng thêm xì xào, cô bỏ mặc hắn ở lại với cánh tay đau nhức mà chạy về phía Tử Hạ Lâm. Trong vòng tay ấm áp của anh, cô cảm nhận được sự đắc ý khôn cùng toát ra từ khuân mặt ngây thơ, non nớt này.
“ Đánh hay lắm! Haha …” Lại một giọng nói vui vẻ vang lên trong đại sảnh. Cooper bước vào bên trong, phía sau cô bé là khuân mặt kiều diễm đến động lòng của Black, thủ lĩnh HELL.
“ Hạ Vy, không nên nói Lăng thiếu gia như vậy. Chúng ta là khách mà, phải không?” Hạ Linh lên tiếng một cách châm chọc nhìn về phía Lăng Hạo Thiên. Những tia sét tức giận phát ra từ đôi mắt của hai người họ.
Đột nhiên, bầu không khí trở nên yên tĩnh lạ thường, từ trong đám đông kia. Lăng gia gia bước ra cùng một tiểu nữ hầu. Ánh mắt bà nhìn về phía Hạo Thiên tỏ ý không bằng lòng. Rồi chuyển hướng sang nhìn Hạ Lâm, ánh mắt lại đem theo phần dịu dàng, ôn nhu.
“ Là đứa cháu bất hiếu của ta gây sự trước, mong Hạ Linh tiểu thư không để ý.” Dù là lời nhận lỗi nhưng trong lời nói của Lăng bà vẫn không mất đi vẻ cao quý.
“ Đương nhiên là không. Hạ Linh là hạ bối, nào dám đắc tội với Lăng gia quyền quý, chẳng qua là không thích cách cư xử của Lăng thiếu gia với Hạ Lâm mà thôi.” Black đáp lại với vẻ kiêu ngạo vốn có của mình. Cô ấy thực sự tỏa sáng với vẻ đẹp và khí thế bức người của mình.
“ Cô nói cái gì!” Hạo Thiên lại quát rống lên, không thèm để ý tới hình tượng của mình. Ánh mắt khó coi của mọi người nhìn về phía hắn càng lúc càng nhiều.
“ Không có tai sao? Hay là Lăng thiếu gia bị khiếm thính.” Hạ Vy càng được thể châm chọc tên họ Lăng đáng ghét này. Cô bé ghét nhất vẻ mặt lạnh lùng, luôn mang vẻ nguy hiểm của hắn. Mặc dù vậy nhưng dù sao, với địa vị và thân phận của Tử gia, thì Lăng gia cũng không dám làm gì cả.
“ Cả hai người cũng bớt lời được không. Hôm nay là tiệc mừng thọ của Lăng gia gia mà.” Nhược Tuyết lên tiếng ngăn cản hai người đó. Nếu còn để một lúc nữa thì chắc chắn sẽ lại có ẩu đả xảy ra.
Cooper nghe lời cô mà không tiếp tục châm chọc Hạo Thiên nữa. Bất quá, lúc quay đi, cô nhóc còn làm mặt quỷ lè lưỡi ra để trêu tức hắn. Vẻ mặt tức giận của hắn nhìn chòng chọc về phía Hạ Vy như muốn ăn tươi nuốt sống cô bé. Nhưng, tất cả ở đây đềy hiểu, Tử Hạ Vy là một người không ai được động vào. Kể cả quyền quý hay cao sang đến đâu nhưng miễn là người có ý định tiếp cận bảo bối của nhà họ Tử thì chắc chắn sẽ bị xử theo đúng luật.
“ Thật vui khi được gặp lại anh.” Hạ Linh chủ động đến chào Diệp GiangNam, ánh mắt cũng bớt vẻ kiêu ngạo ban nãy.
“ Tôi cũng vậy, Hạ Linh tiểu thư.” Anh cũng đáp lại một cách chân thành, ánh mắt đem theo phần ôn nhu, mềm mỏng mà vốn chỉ trước đây chỉ giành cho Nhược Tuyết.
“ Xin mọi người chú ý !” Tiếng người đang đứng trên bục cao kia phát ra, thu hút sự chú của mọi người trong bữa tiệc. Tiểu Tuyết chú ý tới phía gần đó, ba cô và ai đó đang đứng nói chuyện với nhau, trông rất vui vẻ. Còn mama cô thì đang đứng tụm với đám phụ nữ phía sau kia, trông bà thật nổi bật với vẻ đẹp trẻ trung của mình.
“ Ba mẹ em đang nhìn chúng ta.” Hạ Lâm cười cười rồi nói. Dù anh cố tỏ vẻ như không có gì nhưng cô biết trong lòng anh đang rất buồn về chuyện đó.
“ Mặc kệ họ. Em nghĩ chúng ta nên rời khỏi đi thì hơn. Ở đây chán quá.” Cô muốn cùng anh đi dạo đâu đó, còn hơn là để phí thời gian với bữa tiệc này.
“ Được, nhưng chờ một chút. Anh có vài lời muốn nói với Lăng gia gia.”
Cô cũng rất thắc mắc tại sao anh lại có mặt tại đây, nhưng vì không tiện hỏi nên đành thôi. Cô đoán nó có liên quan tới ân oán giữa anh và Lăng Hạo Thiên.
“ Xin mời ông Lăng Hy và ông Diệp Quang Thành lên có đôi lời muốn thông báo cho quý vị.”
Nhìn dáng vẻ mờ ám của papa mình, Nhược Tuyết bỗng nổi lên những tia nghi hoặc. Cô đã cảm nhận được sự khác thường từ lúc sáng tới giờ.
“ Hôm nay, chúng tôi muốn thông báo về lễ đính hôn của Lăng Hạo Thiên và Diệp Nhược Tuyết. Đây là niềm vui bất ngờ mà tôi dành tặng cho Lăng gia gia.” Giọng nói của ba Diệp vang khăp đại sảnh. Không một ai còn tin vào tai mình nữa. Nhược Tuyết nghi hoặc nhìn về phía Giang Nam, ánh măt ngỡ ngàng của anh cũng biểu hiện giống hệt như cô. Chỉ duy nhất có vẻ đắc ý của Nhược Phong và Lăng Hạo Thiên đang đứng cạnh nhau là khiến cô muốn tức chết. Tiểu Tuyết không ngờ papa lại tự quyết định mọi thứ mà không thèm hỏi ý kiến của cô.
Đính hôn. Cô có nghe nhầm không chứ. Ba cư nhiên nói ra mấy từ lạ hoắc đó, chẳng phải là muốn trừng phạt chuyện cô và Hạ Lâm hay sao. Mà vẻ mặt papa nghiêm túc như vậy chứng tỏ lời nói ban nãy chắc chắn là thật.
“ Tôi phản đối.” Diệp Giang Nam đứng kế bên thủ lĩnh lên tiếng, làm mọi người trong bữa tiệc hết sức sửng sốt. Ánh mắt kiên định của anh chống lại đôi mắt đầy thâm u, khó hiểu hết của ba Diệp.
“ Con đang nói gì vậy. Đây là chuyện vui của em gái mà.” Má Lâm xuất hiện ngay sau đó. Vẻ mặt bất đắc dĩ khuyên can anh.
“ Tiểu Tuyết Nhi không thích tên đó. Lăng Hạo Thiên không xứng đáng có được con bé.” Anh lên tiếng một cách hùng hồn, đôt mắt tức giận nhìn về phía bản mặt đang đắc ý của hắn.
“ Chúng ta đi.” Nhược Tuyết không muốn đôi co cũng chẳng muốn phủ nhận chuyện này. Chỉ cần rời khỏi đây thì sẽ không một ai có thể bắt cô phải tiếp nhận chuyện đính hôn này cả. Thật bá đạo không tưởng tượng nổi. Cánh tay của cô nắm chặt lấy bàn tay của Hạ Lâm, trên khuân mặt vẫn nở nụ cười sủng nịnh như chưa có chuyện gì xảy ra cả.
“ Cậu mau đứng lại. Không được phép rời khỏi đây. Cậu nghĩ người nhà họ Tử có thể dễ dàng rời khỏi đây đến vậy sao?” Hắn hống hách tuyên bố. Đôi mắt đem theo nhưng tia nguy hiểm rình rập.
“ Nếu tôi nói là được thì sao? Hiện giờ chỉ cần một phút thì nơi này sẽ trở thành bãi phế thải, cậu tin chứ?” Tử Hạ Linh tức giận đe dọa. Cô không ngờ tên họ Lăng này lại dám ngang nhiên tuyên chiến với Tử gia như vậy. Để xem hôn nay, ai sẽ là người mất mặt.
/54
|