Hạ Lâm nhìn thấy Nhược Tuyết đã ngủ, liền mới yên tâm rời khỏi nhà. Trong lòng anh đang tràn ngập những suy nghĩ lẫn lộn, anh không thể khống chế nổi chúng đang khiến mình phân tâm đi như vậy. Kẻ từ lúc nhìn thấy vết sẹo trên ngực trái của cô, anh dường như rơi vào trạng thái tình lặng. Vết sẹo đó rất giống của một người, mà nhiều năm nay anh chưa từng gặp lại. Không thể có sự trùng hợp đến như vậy, người đó có quan hệ với Lăng gia, lại cùng với Lăng Hạo Thiên là bạn thân khi còn nhỏ và hơn cả, người đó đã chịu một vết thương nặng bến ngực trái do người mà anh yêu quí nhất gây ra. Giờ anh đã hiểu, lí do vì sao mà ông Diệp Qauang Thành và bà Lâm Tử Y lại có thái độ kì thị với mình như vậy.
Anh rút điện thoại ra và trực tiếp gọi điện cho Lăng Hạo Thiên.
“ Mày gọi cho tao có chuyện gì ?” Lần nào cũng vậy, mỗi khi thấy anh gọi điện là tâm tình hắn liền trở nên không vui, hắn không thích có một chút liên quan nào tới con người có tên Tử Hạ Lâm kia.
“ Là chuyện của Tuyết Nhi. Mày đã biết từ trước phải không ?” Giọng nói đầy phẫn nộ của anh khiến hắn có chút hả hê. Hắn chỉ không ngờ rằng, Hạ Lâm biết được chuyện này có vẻ hơi muộn.
“ Thì sao nào? Bây giờ mày chắc đang rất ‘vui’, tao thấy mày thật đáng thương, người mày yêu quí nhất cũng chính là người suýt nữa giết chết Tuyết Nhi đáng yêu.” Kèm sau đó là một tràng cười man rợ đáng sợ.
“ Thằng khốn, mày câm miệng ngay. Cứ chờ tao ở đó.” Hạ Lâm tắt máy, trong lòng anh tràn ngập đau khổ.
Chuyện mà anh không dám nghĩ tới nhất đã xảy ra. Vậy người đó mà anh hằng mong nhớ nhiều năm lại chính là Diệp Nhược Tuyết, người con gái anh đã yêu bằng cả trái tim mình. Sự thực thật phũ phàng, anh đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng năm đó và giờ lại bất lực nhìn nó hành hạ Tiểu Tuyết. Đúng là oan trái, trên đời luôn tồn tại duyên nghiệt song hành. Giữa anh và Diệp Nhược Tuyết, cuối cùng sẽ là duyên hay nghiệt. Chiếc xe máy màu đen vút lên trong màn đêm lạnh giá kia, những cơn gió táp vào mặt khiến anh đau buốt. Nhưng hiện tại, anh không còn cảm nhận được bất cứ điều gì. Nỗi đau trong lòng anh giờ đã chiếm cứ toàn bộ tâm hồn và thể xác anh. Hạ Lâm hận, rất hận, anh căm hận chính mình …
Anh dừng xe lại ở pub Diamond, ánh mắt tràn ngập ưu tư. Đây là nơi anh gặp lại Tuyết Nhi kể từ sau sự kiện kinh hoàng năm đó, thật buồn cười vì ngay từ đầu tiên, anh đã cảm nhận được sự cuốn hút kì diêu từ cô gái đó. Và anh không ngờ rằng, chính Tiểu Tuyết là người mà anh đã chờ đợi ngần đấy năm. Hiện giờ anh thực sự cảm thấy rối loạn, anh không thể tìm được lối thoát trong chuyện này. Người mà anh không có can đảm gặp lại nhất lại chính là người mà anh yêu thương nhất và đang ở bên cạnh anh ngay bây giờ.
“ Cậu là Diệp Nhược Tuyết sao? Không nghĩ có một ngày cậu lại gọi cho tôi như vậy.” Lăng Hạo Thiên ngồi một cách ngạo nghễ trên chiếc sofa, dưới ánh đèn mờ ảo trong pub, khuân mặt hắn đang tỏ vẻ vui sướng khôn cùng. Hắn nhìn thấy Hạ Lâm đang đứng đó, hắn biết anh muốn hỏi về chuyện gì. Và hắn đang cố tình khiến anh lo lắng bằng cuộc nói chuyện với Tiểu Tuyết !?
“ Không có gì. Tôi chỉ chắc rằng cậu muốn tìm tôi để hỏi chuyện gì. Sau bữa tiệc hôm ấy, có lẽ tôi nghĩ rằng, cậu sẽ không liên lạc gì với tôi nữa.” Hắn vẫn cố kéo dài cuộc nói chuyện để khiến anh thấp thỏm trong lo sợ.
“ À … cậu muốn hỏi tôi về kí ức năm lên năm tuổi kia phải không ?” Đôi mắt hắn nhướn về phía Hạ Lâm, vẻ chột dạ cùng sự lo sợ rằng cô sẽ biết về chuyện đó của anh khiến hắn chậm rãi nở một nụ cười. Nụ cười của sự chiến thắng.
“ Hiện giờ tôi hơi bận một chút. Khi nào có thời gian tôi sẽ liên lạc.” Hắn cảm thấy mình đã hành hạ đủ người con trai trước mặt kia, liền mới dừng lại.
“ Tìm tao có chuyện gì ? Tao đang nghĩ mày có hay không nên biến mất trên cõi đời này ?” Lăng Hạo Thiên đứng dậy, ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía anh. Nụ cười ngạo nghễ càng lộ rõ vẻ mặt tàn khốc của hắn.
“ Nói đi. Tuyết Nhi là đứa bé năm đó sao ?” Dù Hạ Lâm đã đoán được trước mọi việc nhưng anh vẫn cố hỏi lại. Anh muốn chứng thực lại toàn bộ chuyện này.
“ Cái đó mày chắc hẳn phải biết hơn tao chứ, vết sẹo đó rất đẹp đúng không? Vì tác giả của nó chính là người mẹ yêu quí của mày. Giờ tao nên gọi mày là gì nhỉ. Anh trai? Lăng Hạ Lâm? Tử Hạ Lâm? Hay là đứa con hoang?” Những lời nói của hắn như hàng ngàn mũi tên đâm vào trong lòng anh, khiến anh đau xót khôn nguôi, anh thực sự muốn mãi mãi chìm trong bóng đêm. Anh không muốn chấp nhận sự thực này.
“ Này, đừng có vác cái bộ mặt thê thảm đó đến trước mặt tao. Giờ mày nên trách bà mẹ thần kinh yêu quí của mình là tại sao khi xưa lại làm như vậy với Tuyết Nhi. Bây giờ mày đã cảm nhận được thế nào là sống không bằng chết chưa ?” Nhìn vẻ mặt đau khổ, tuyệt vọng của anh, hắn càng ra sức phỉ bám, nặng lời khiến anh giống như hoàn toàn rơi vào hố sâu mà không thể thoát ra được. Anh ước gì mình không hề hay biết gì về chuyện này mà có thể hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp, tràn ngập hạnh phúc với Nhược Tuyết.
“ Mẹ …” Anh thốt lên trong vô vọng. Dù bà ấy có phạm sai lầm nhiều đến bao nhiêu thì anh cũng hề oán hận, kể cả một chút cũng không. Người anh tôn trọng, yêu quí nhất trên cõi đời này, người đã mang sinh mạng của anh đến cõi đời này cũng chính là bà. Anh không bao giờ có suy nghĩ oán hận hay trách móc bà ấy. Vì anh là người thân duy nhất đối với mẹ. Và giờ chính mẹ là người đã suýt nữa giết chết Tuyết Nhi. Kí ức đẫ máu năm đó anh vẫn còn nhớ như in trong đầu, đứa bé gái nằm trên đất, bộ đồ nam vẫn không thể che đi được sự yếu đuối, sợ hãi đang hiện rõ trong đôi mắt cô. Đó là Tuyết Nhi, năm ấy, chỉ vì một chút sai lầm của mẹ mà đã khiến đứa bé như cô hấp hối chờ chết.
“ Là mày, mẹ tao chỉ nghĩ rằng cô ấy là mày.” Anh vẫn cố bào chữa tội lỗi cho mẹ. Dù biết rằng, điều đó không còn chút ý nghĩa nào nữa.
“ Vậy sao? Thế thì mà nghĩ rằng Tuyết Nhi nhận một nhát dao đó hoàn toàn là lỗi của tao, còn người mẹ yêu quí của mày chỉ có một lỗi là nhận nhầm ư ?” Hẵn lãnh đạm nhìn vào mắt anh, bên trong đó chưa những tia trào phùng, kinh bỉ đến tận đáy lòng.
“ Không …” Mội chút lí trí của cuối cùng của anh đã bị đánh bại. Anh biết rằng, đối với tội lỗi năm đó của mẹ, anh không thể nào có thể sửa chữa hay bù đắp cho được. Dù có bào chữa như thế nào đi chăng nữa thì mọi chuyện đều là lỗi của mẹ, anh không thể đối diện với điều này.
“ Đây là cái giá phải trả cho những kẻ đã cướp đoạt đi hạnh phúc của người khác. Mẹ mày đã hạ sinh một đứa nghiệt chủng cho Lăng gia, nhưng thật đáng tiếc là mày lại không được ba tao thừa nhận. Ông ấy chỉ coi mày là một sai lầm khi xưa. Và mẹ mày lại tiếp tục gây ra những việc làm khiến ông ấy không thể tha thứ cho được. Tao chỉ không ngờ rằng Tuyết Nhi lại là nạn nhân của những hành động điên loạn của bà ta. Thật nhục nhã phải không …” Lăng Hạo Thiên căm phẫn nói. Hắn đã chờ cơ hội này nhiều năm nay, hắn muốn hai mẹ con Hạ Lâm phải trá giá cho hành động khi xưa ấy. Dù cho trong huyết quản của anh có chảy dòng máu giống như hắn, nhưng Lăng Hạo Thiên tuyệt đối không thừa nhận người anh trai này. Vì hắn là đứa con hoang, đứa con mà Tử Đinh Nhu đã dùng mọi thủ đoạn để bắt ép ba hắn, phá hủy hạnh phúc gia đình hắn, khiến cho mẹ hắn phải nằm liệt vì đau xót. Đã vậy, khi biết Lăng gia có người nỗi dõi là hắn mà không phải là Hạ Lâm, bà ta liền rắp tâm muốn tiêu diệt hắn, để con trai mình có thể được Lăng Hy thừa nhận.
Nhưng thật tiếc, mọi kế hoạch của bà ta đều không thực hiện được. Vì tình yêu của ba hắn đối với mẹ vô cùng sâu sắc nên ông cảm thấy rất có lỗi khi đã có một đứa con ngoài giá thú bên ngoài. Mà người hạ sinh đứa bé đó lại chính là người bạn thân nhất của bà, Tử Đinh Nhu. Ông đã kiên quyết không nhìn mặt đứa trẻ đó mà luôn tỏ thái độ chán ghét, khinh thường với hai mẹ con nhà họ Tử. Khi Lăng Hy biết được, ông đã có đứa con trai nối dõi như hắn thì không thể kìm nén hạnh phúc mà yêu chiều hắn hết mực. Nhưng, hạnh phúc đến chưa được bao lâu thì nỗi ám ảnh do người đàn bà kia lại xuất hiện.
Tử Đinh Nhu vô cùng căm hận hắn, bà ta không phục một điều là tại sao con trai mình lại không thể nhận được sự thương yêu vô bờ bến của Lăng Hy mà hắn lại có được. Điều đó vô cùng đơn giản. Vì ông ấy yêu mẹ hắn còn đối với bà ta thì chỉ tồn tại sự khinh ghét về những thủ đoạn bỉ ổi, dơ dáy mà Tử Đinh Nhu đã làm với ông để có được một đứa con. Bà ta tưởng rằn làm như vậy thì có thể trói buộc được ông, nhưng mọi tính toán lại sai lầm. Lăng Hy đã dùng hết sức lực để cạn tuyệt tình cảm với hai mẹ con bà ta. Và rồi, Tử Đinh Nhu hóa điên, bà ta chỉ có một suy nghĩ duy nhất chính là giết chết Lăng Hạo Thiên.
Anh rút điện thoại ra và trực tiếp gọi điện cho Lăng Hạo Thiên.
“ Mày gọi cho tao có chuyện gì ?” Lần nào cũng vậy, mỗi khi thấy anh gọi điện là tâm tình hắn liền trở nên không vui, hắn không thích có một chút liên quan nào tới con người có tên Tử Hạ Lâm kia.
“ Là chuyện của Tuyết Nhi. Mày đã biết từ trước phải không ?” Giọng nói đầy phẫn nộ của anh khiến hắn có chút hả hê. Hắn chỉ không ngờ rằng, Hạ Lâm biết được chuyện này có vẻ hơi muộn.
“ Thì sao nào? Bây giờ mày chắc đang rất ‘vui’, tao thấy mày thật đáng thương, người mày yêu quí nhất cũng chính là người suýt nữa giết chết Tuyết Nhi đáng yêu.” Kèm sau đó là một tràng cười man rợ đáng sợ.
“ Thằng khốn, mày câm miệng ngay. Cứ chờ tao ở đó.” Hạ Lâm tắt máy, trong lòng anh tràn ngập đau khổ.
Chuyện mà anh không dám nghĩ tới nhất đã xảy ra. Vậy người đó mà anh hằng mong nhớ nhiều năm lại chính là Diệp Nhược Tuyết, người con gái anh đã yêu bằng cả trái tim mình. Sự thực thật phũ phàng, anh đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng năm đó và giờ lại bất lực nhìn nó hành hạ Tiểu Tuyết. Đúng là oan trái, trên đời luôn tồn tại duyên nghiệt song hành. Giữa anh và Diệp Nhược Tuyết, cuối cùng sẽ là duyên hay nghiệt. Chiếc xe máy màu đen vút lên trong màn đêm lạnh giá kia, những cơn gió táp vào mặt khiến anh đau buốt. Nhưng hiện tại, anh không còn cảm nhận được bất cứ điều gì. Nỗi đau trong lòng anh giờ đã chiếm cứ toàn bộ tâm hồn và thể xác anh. Hạ Lâm hận, rất hận, anh căm hận chính mình …
Anh dừng xe lại ở pub Diamond, ánh mắt tràn ngập ưu tư. Đây là nơi anh gặp lại Tuyết Nhi kể từ sau sự kiện kinh hoàng năm đó, thật buồn cười vì ngay từ đầu tiên, anh đã cảm nhận được sự cuốn hút kì diêu từ cô gái đó. Và anh không ngờ rằng, chính Tiểu Tuyết là người mà anh đã chờ đợi ngần đấy năm. Hiện giờ anh thực sự cảm thấy rối loạn, anh không thể tìm được lối thoát trong chuyện này. Người mà anh không có can đảm gặp lại nhất lại chính là người mà anh yêu thương nhất và đang ở bên cạnh anh ngay bây giờ.
“ Cậu là Diệp Nhược Tuyết sao? Không nghĩ có một ngày cậu lại gọi cho tôi như vậy.” Lăng Hạo Thiên ngồi một cách ngạo nghễ trên chiếc sofa, dưới ánh đèn mờ ảo trong pub, khuân mặt hắn đang tỏ vẻ vui sướng khôn cùng. Hắn nhìn thấy Hạ Lâm đang đứng đó, hắn biết anh muốn hỏi về chuyện gì. Và hắn đang cố tình khiến anh lo lắng bằng cuộc nói chuyện với Tiểu Tuyết !?
“ Không có gì. Tôi chỉ chắc rằng cậu muốn tìm tôi để hỏi chuyện gì. Sau bữa tiệc hôm ấy, có lẽ tôi nghĩ rằng, cậu sẽ không liên lạc gì với tôi nữa.” Hắn vẫn cố kéo dài cuộc nói chuyện để khiến anh thấp thỏm trong lo sợ.
“ À … cậu muốn hỏi tôi về kí ức năm lên năm tuổi kia phải không ?” Đôi mắt hắn nhướn về phía Hạ Lâm, vẻ chột dạ cùng sự lo sợ rằng cô sẽ biết về chuyện đó của anh khiến hắn chậm rãi nở một nụ cười. Nụ cười của sự chiến thắng.
“ Hiện giờ tôi hơi bận một chút. Khi nào có thời gian tôi sẽ liên lạc.” Hắn cảm thấy mình đã hành hạ đủ người con trai trước mặt kia, liền mới dừng lại.
“ Tìm tao có chuyện gì ? Tao đang nghĩ mày có hay không nên biến mất trên cõi đời này ?” Lăng Hạo Thiên đứng dậy, ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía anh. Nụ cười ngạo nghễ càng lộ rõ vẻ mặt tàn khốc của hắn.
“ Nói đi. Tuyết Nhi là đứa bé năm đó sao ?” Dù Hạ Lâm đã đoán được trước mọi việc nhưng anh vẫn cố hỏi lại. Anh muốn chứng thực lại toàn bộ chuyện này.
“ Cái đó mày chắc hẳn phải biết hơn tao chứ, vết sẹo đó rất đẹp đúng không? Vì tác giả của nó chính là người mẹ yêu quí của mày. Giờ tao nên gọi mày là gì nhỉ. Anh trai? Lăng Hạ Lâm? Tử Hạ Lâm? Hay là đứa con hoang?” Những lời nói của hắn như hàng ngàn mũi tên đâm vào trong lòng anh, khiến anh đau xót khôn nguôi, anh thực sự muốn mãi mãi chìm trong bóng đêm. Anh không muốn chấp nhận sự thực này.
“ Này, đừng có vác cái bộ mặt thê thảm đó đến trước mặt tao. Giờ mày nên trách bà mẹ thần kinh yêu quí của mình là tại sao khi xưa lại làm như vậy với Tuyết Nhi. Bây giờ mày đã cảm nhận được thế nào là sống không bằng chết chưa ?” Nhìn vẻ mặt đau khổ, tuyệt vọng của anh, hắn càng ra sức phỉ bám, nặng lời khiến anh giống như hoàn toàn rơi vào hố sâu mà không thể thoát ra được. Anh ước gì mình không hề hay biết gì về chuyện này mà có thể hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp, tràn ngập hạnh phúc với Nhược Tuyết.
“ Mẹ …” Anh thốt lên trong vô vọng. Dù bà ấy có phạm sai lầm nhiều đến bao nhiêu thì anh cũng hề oán hận, kể cả một chút cũng không. Người anh tôn trọng, yêu quí nhất trên cõi đời này, người đã mang sinh mạng của anh đến cõi đời này cũng chính là bà. Anh không bao giờ có suy nghĩ oán hận hay trách móc bà ấy. Vì anh là người thân duy nhất đối với mẹ. Và giờ chính mẹ là người đã suýt nữa giết chết Tuyết Nhi. Kí ức đẫ máu năm đó anh vẫn còn nhớ như in trong đầu, đứa bé gái nằm trên đất, bộ đồ nam vẫn không thể che đi được sự yếu đuối, sợ hãi đang hiện rõ trong đôi mắt cô. Đó là Tuyết Nhi, năm ấy, chỉ vì một chút sai lầm của mẹ mà đã khiến đứa bé như cô hấp hối chờ chết.
“ Là mày, mẹ tao chỉ nghĩ rằng cô ấy là mày.” Anh vẫn cố bào chữa tội lỗi cho mẹ. Dù biết rằng, điều đó không còn chút ý nghĩa nào nữa.
“ Vậy sao? Thế thì mà nghĩ rằng Tuyết Nhi nhận một nhát dao đó hoàn toàn là lỗi của tao, còn người mẹ yêu quí của mày chỉ có một lỗi là nhận nhầm ư ?” Hẵn lãnh đạm nhìn vào mắt anh, bên trong đó chưa những tia trào phùng, kinh bỉ đến tận đáy lòng.
“ Không …” Mội chút lí trí của cuối cùng của anh đã bị đánh bại. Anh biết rằng, đối với tội lỗi năm đó của mẹ, anh không thể nào có thể sửa chữa hay bù đắp cho được. Dù có bào chữa như thế nào đi chăng nữa thì mọi chuyện đều là lỗi của mẹ, anh không thể đối diện với điều này.
“ Đây là cái giá phải trả cho những kẻ đã cướp đoạt đi hạnh phúc của người khác. Mẹ mày đã hạ sinh một đứa nghiệt chủng cho Lăng gia, nhưng thật đáng tiếc là mày lại không được ba tao thừa nhận. Ông ấy chỉ coi mày là một sai lầm khi xưa. Và mẹ mày lại tiếp tục gây ra những việc làm khiến ông ấy không thể tha thứ cho được. Tao chỉ không ngờ rằng Tuyết Nhi lại là nạn nhân của những hành động điên loạn của bà ta. Thật nhục nhã phải không …” Lăng Hạo Thiên căm phẫn nói. Hắn đã chờ cơ hội này nhiều năm nay, hắn muốn hai mẹ con Hạ Lâm phải trá giá cho hành động khi xưa ấy. Dù cho trong huyết quản của anh có chảy dòng máu giống như hắn, nhưng Lăng Hạo Thiên tuyệt đối không thừa nhận người anh trai này. Vì hắn là đứa con hoang, đứa con mà Tử Đinh Nhu đã dùng mọi thủ đoạn để bắt ép ba hắn, phá hủy hạnh phúc gia đình hắn, khiến cho mẹ hắn phải nằm liệt vì đau xót. Đã vậy, khi biết Lăng gia có người nỗi dõi là hắn mà không phải là Hạ Lâm, bà ta liền rắp tâm muốn tiêu diệt hắn, để con trai mình có thể được Lăng Hy thừa nhận.
Nhưng thật tiếc, mọi kế hoạch của bà ta đều không thực hiện được. Vì tình yêu của ba hắn đối với mẹ vô cùng sâu sắc nên ông cảm thấy rất có lỗi khi đã có một đứa con ngoài giá thú bên ngoài. Mà người hạ sinh đứa bé đó lại chính là người bạn thân nhất của bà, Tử Đinh Nhu. Ông đã kiên quyết không nhìn mặt đứa trẻ đó mà luôn tỏ thái độ chán ghét, khinh thường với hai mẹ con nhà họ Tử. Khi Lăng Hy biết được, ông đã có đứa con trai nối dõi như hắn thì không thể kìm nén hạnh phúc mà yêu chiều hắn hết mực. Nhưng, hạnh phúc đến chưa được bao lâu thì nỗi ám ảnh do người đàn bà kia lại xuất hiện.
Tử Đinh Nhu vô cùng căm hận hắn, bà ta không phục một điều là tại sao con trai mình lại không thể nhận được sự thương yêu vô bờ bến của Lăng Hy mà hắn lại có được. Điều đó vô cùng đơn giản. Vì ông ấy yêu mẹ hắn còn đối với bà ta thì chỉ tồn tại sự khinh ghét về những thủ đoạn bỉ ổi, dơ dáy mà Tử Đinh Nhu đã làm với ông để có được một đứa con. Bà ta tưởng rằn làm như vậy thì có thể trói buộc được ông, nhưng mọi tính toán lại sai lầm. Lăng Hy đã dùng hết sức lực để cạn tuyệt tình cảm với hai mẹ con bà ta. Và rồi, Tử Đinh Nhu hóa điên, bà ta chỉ có một suy nghĩ duy nhất chính là giết chết Lăng Hạo Thiên.
/54
|