“ Hai người có quan hệ gì vậy ? “ Trúc Vân không nhịn được mà hỏi. Lập tức, mọi người trên bàn dừng ăn, chăm chú lắng nghe câu trả lời từ phía một trong hai người kia. Thê nhưng, vẻ mặt của Diệp Tuyểt vẫn bình thản như không, cánh tay dài, trắng nõn kia cứ khều khều sang phần cơm của Nhược Phong để lấy lại vẫn cá chiên ban nãy bị hắn ăn mất.
“ Không cần … để ý. Ăn tiếp đi !” Nhược Tuyết trả lời gọn nhẹ. Cô cảm giác được tên tiểu dâm ô ngồi bên cạnh có vẻ không vui, khuân mặt của hắn xịu xuống tỏ vẻ bất công. Nhưng, không ai có thể thlàm thay đổi chủ kiến của Diệp Nhược Tuyết cô, đã không nhận là không nhận. “ Thế sao cô cứ tỏ vẻ thân thiết với anh Phong vậy. ? Cô tưởng mình là ai ? “ Con nhỏ ẻo lả kia cũng thật kém cỏi mà. Có chút xíu như vậy đã không chịu nổi rồi, không đủ tư cách làm con dâu Diệp gia.
“ Vậy cô nghĩ mình là ai ? “ Tiểu Tuyết ngạo mạn trả lời lại. Sắc mặt cô phi thường khinh bỉ loại con gái này. Lam Nhi và Đình Giang biết cô sắp giờ trò cũng nên lại tiếp tục ngồi ăn, không thèm để ý chiến sự. Chỉ có Trúc Vân và Hạo Thiên là chăm chú xem mọi chuyện. “ Tôi là bạn gái anh Phong, làm sao nào ? Tôi nói cho cô biết. đừng tưởng mình có chút nhan sắc thì lên mặt với người khác. Diệp Phong sẽ không bao giờ thích cô. “ Con nhỏ đó thét toáng lên, chứng tỏ vô cùng tức giận.
Có chút nhan sắc ư ? Tiểu Tuyết khinh. Con nhỏ đó không nghĩ rằng mấy lời đó phù hợp với mình hơn hay sao mà có thể dễ dàng nói ra đến vậy. Nếu muốn chơi thì Diệp Nhược Tuyết này sẽ chơi đến cùng. “ Bạn gái sao ? Vậy tôi là lão bà của Diệp Nhược Phong đấy. Cô định thế nào ? “ Vừa nói cô vừa ném chiếc thìa xuống khay đựng. khiến cơm và thức ăn bắn tung tóe lên bàn. Bất quá, đó không phải là khay cơm của cô mà là khay cơm của Nhược Phong. Khuân mặt hắn đang khốn khổ nhìn cô như muốn cầu xin cô đừng gây chuyện. Nhưng kẻ khiêu chiến lại là con nhỏ kia trước nên Tiểu Tuyết cô nhất định không buông tha.
“ Cô … nói cái … gì ? “ Khuân mặt con nhỏ đó bỗng dưng trắng bệch. Đôi mắt đau thương hướng về phía Nhược Phong rồi lại chăm chú nhìn Diệp Tuyết. Cô ta cần một sự giải thích ngay bây giờ nhưng bạn trai yêu quí của cô ta Diệp Phong lại không nói lời nào. Đôi mắt hắn chỉ hướng về người con gái mới đến kia. “ Không … em không tin. Diệp Phong anh mau nói gì đi. “ Cô ta van xin hắn, đôi mắt đẫm lệ trông thật đáng thương.
Lam Nhi và Đình Giang cảm thấy không ổn. Nếu cứ tiếp tục để im như vậy chắc Tiểu Tuyết sẽ làm thịt con nhỏ kia tại đây mất. “ Ăn xong rồi … Đi chứ ? “ Lam Nhi hướng về phía Nhược Tuyết, ý cũng muốn nói nên dừng lại thì hơn. Diệp Tuyết gật đầu, đứng dậy cầm khay cơm của mình đi. “ Cô không được đi. Mau ở lại giải thích cho tôi. “ Con nhỏ đang nằm trong vòng tay an ủi của Diệp Phong vẫn tiếp tục không chịu buông tha cô. Nhưng, nếu không nể tình Lam Nhi đang đau buồn vì màn tình yêu nồng cháy giữa tên tiểu dâm ô và cô ta thì Tiểu Tuyết sẽ chơi đến cùng.
Cả ba người đều đứng dậy bỏ đi. Nhưng, chưa quá được ba bước đã nghe thấy tiếng la thét thảm thương của Lam Nhi. Cô ấy bị vấp ngã, khuân mặt bé nhỏ, đáng yêu giờ đã dính đầy cơm và thức ăn trông thật thê thảm. Và kẻ làm ra chuyện này không ai khác chính là hoa khôi Trúc Vân, cô ta đang cười một cách đầy ẩn ý khi nhìn thấy bộ dạng khó coi của Lam Nhi. Cơn giận dữ trong người bùng lên.
Diệp Tuyết đã chịu hết nổi. Cô cướp lấy khay của Đình Giang mà ném thẳng về hướng Trúc Vân và Hạo Thiên.( Đố biết vì sao phải lấy khay cơm của Hoắc ca ~,,~ ) Cơm còn thừa trong khay bắn tung tóe lên người họ, cả mùi canh cá chua đặc biệt hấp dẫn giờ đã chảy từng giọt, từng giọt tong tỏng từ đỉnh đầu của hoa khôi Trúc Giang xuống. Giờ thì xem ai thê thảm hơn ai.
“ Cô kia … cô làm cái gì vậy hả. ? Mau đứng lại cho tôi. “ Trúc Vân hét lên. Âm thanh chua the thé của cô ta khiến người khác phải rợn long mao. Trông bộ dạng cô ta chẳng khác gì một kẻ điên. Đình Giang cũng cười khẩy rồi đỡ Lam Nhi đi. Chỉ có Diệp Tuyết là nán lại một chút để xem nốt trò vui. Bộ dạng điên khùng của Trúc Vân khiến cô cảm thấy phi thường sung sướng, nhưng đôi mắt bắn ra những tia dọa người của Hạo Thiên lại khiến cô bất giác giật mình. Cô biết rằng, đây là kẻ mình không nên dây vào.
Trên người Hạo Thiên vẫn dính cơm, đôi mắt lạnh lùng nhìn người con gái đang tỏ ra ngạo nghễ, vui sướng vì chiến tích của mình. Anh biết rằng, cô cũng không phải là kẻ tầm thường. Một người có thể chế ngự được Diệp Phong mà còn ngang nhiên ném khay cơm vào người của anh và Trúc Vân thì chắc chắn cô phải có một thế lực khá lớn hậu thuẫn phía sau. Tiểu Tuyết quay lại hướng Diệp Phong và con nhỏ ẻo lả nhẹ nhàng mỉm cười. Nụ cười của thần chết. Bộ dạng mất hồn của hai đứa nó thật khiến người khác sung sướng mà.
Diệp Tuyết vứt nốt khay cơm nhẵn như chùi của mình lên bàn. ( Trên kia là câu hỏi, phía dưới này là câu trả lời. ha ha ) rồi chạy theo hướng hai nguời kia. Bỏ mặc bốn kẻ bại trận đang ngồi đó. Đương nhiên tòan bộ cảnh này đều được tòan bộ học sinh của trường Song Phúc chứng kiến không sót chút nào. Thật kém may mắn cho những kẻ hôm nay không xuống căn tin. Tiếng xì xào bàn tán không ngớt.
Trúc Vân không chịu nổi, với thân phận bạn gái của thủ lĩnh như cô ta lại bị một người khác bắt nạt như vậy. “ Hạo Thiên àh, anh phải giúp em trả thù. “ Ánh mắt nảy lửa của cô ta quả thật đáng sợ.Nhược Phong biết chị mình đã gây ra họa lớn nên đành phải ra mặt nói giúp vài lời. “ Đừng vậy, là em đắc tội với người ta trước mà. “ Khuân mặt Trúc Vân liền xịu xuống ngay tức khắc, cô ta ra hiệu với con nhỏ ẻo lả ngồi phía kia khuyên can Nhược Phong nhưng vì quá sợ hãi trước nụ cười ban nãy của Diệp Tuyết nên giờ không khác gì người mất hồn.
Hạo Thiên đăm chiêu suy nghĩ một chút rồi đứng dậy. Trúc Vân cũng tự động tiến bước theo. Chỉ còn Nhược Phong và Bích Vy ( con nhỏ ẻo lả mà Tuyết tỷ gọi ), vẫn còn ngồi lại bên bàn ăn. Hắn nhẹ nhàng vỗ đầu cô ta rồi nói.
“ Nếu Trúc Vân có làm gì thì không được theo hiểu chưa ? Đừng kiếm chuyện với cô gái ban nãy. “
“ Nhưng, … được, em hiểu rồi. “ Cô ta cũng biết một điều, nếu Nhược Phong đã nói như vậy thì chắc cô gái kia không phải là kẻ bình thường. ( Mà là kẻ bất bình thường ~,,~ ) Ánh mắt chợt léo lên những tia giảo hoạt. Cô ta đã có cách báo đáp lại chuyện này là không cần ra mặt. Đợi Diệp Phong đi, Bích Vy liền gọi điện thoại cho ai đó, khuân mặt tràn đầy sự hả hê.
***********************
Diệp Tuyết đưa Lam Nhi đi thay quần áo xong, liền trở về lớp. Nhưng, chưa bước tới cửa cô đã cảm thấy cơn buồn ngủ bỗng ập đến. ( Đây là công thức cơm no coca say = buồn ngủ. Thực ra là rượu say nhưng Tuyết tỷ uống coca nên cho thành vậy ^^ ).Tuyết Nhi đành mạn phép tới phòng y tế để xin thuốc vậy.
Bên trong phòng y tế nồng nặc mùi thuốc khử trùng, chắc vừa mới dọn dẹp lại. Trên chiếc giường bệnh ( đây là thuốc ban nãy Tuyết tỷ nhắc đến) trải ga trắng muốt, cả chiếc chăn mềm mại kia đang quyến rũ cô, ngỏ lời muốn cô ngả lưng xuống. Một con người bình thường như Diệp Nhược Tuyết cô làm sao chống cự lại được lời mời tuyệt vời đó.( Ta tưởng là bất bình thường) Nằm trên chiếc giường êm ái đó, Tiểu Tuyết mở điện thoại ra, bật mấy bài nhạc cổ điển nhè nhẹ cho dễ ngủ.
Trong phòng y tế trống vắng, chỉ mỗi lúc lại nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ, đều đều của Nhược Tuyết. Tiếng nhạc cổ điển đã ngắt từ lâu, giờ là thời gian để cô và Chu Công đi dạo mát, thật thích thú mà. Càng ngủ càng sâu, những giấc mộng đẹp đang tìm đến với cô. Trong mơ, cô thấy mình rơi vào một mỏ vàng, tòan những châu báu ngọc ngà quý giá.Cô nhanh nhẹn cởi chiếc áo khóac bên ngoài, đem hết chỗ vàng bạc đó giấu gọn vào bên trong. Nhưng, khi thóat ra khỏi được cái hang đó thì cô bị vấp ngã, bọc áo đựng chỗ vàng ban nãy đã rơi xuống một cái vực không đáy. Diệp Tuyết khóc không ra nước mắt. Cả người run bần bật khó chịu, bình thường cô khóc sẽ không bao giờ tun rẩy đến mức này.
Tỉnh dậy, hóa ra cảm giác run rẩy ban nãy trong cơn mơ là do chế độ rung của điện thoại. ( Ta đi chết đây T.T ). 5 cuộc gọi nhỡ của Lam Nhi, 2 cuộc của mama và 1 cuộc của Diệp Phong. Màn hình điện thoại hiện 4h30 PM. Lão thiên ơi, đã tan học rồi. Ban đầu chỉ định ngủ 1 tiếng thôi nhưng vì ngủ ngon quá ( hay là bận nhặt vàng trong mơ) mà cô đã ngủ đến lúc tan học luôn rồi. Cô phải nhanh chóng đến võ quán trông nếu không sẽ bị má Lâm cắt mất một hộp kẹo chanh.
“ Không cần … để ý. Ăn tiếp đi !” Nhược Tuyết trả lời gọn nhẹ. Cô cảm giác được tên tiểu dâm ô ngồi bên cạnh có vẻ không vui, khuân mặt của hắn xịu xuống tỏ vẻ bất công. Nhưng, không ai có thể thlàm thay đổi chủ kiến của Diệp Nhược Tuyết cô, đã không nhận là không nhận. “ Thế sao cô cứ tỏ vẻ thân thiết với anh Phong vậy. ? Cô tưởng mình là ai ? “ Con nhỏ ẻo lả kia cũng thật kém cỏi mà. Có chút xíu như vậy đã không chịu nổi rồi, không đủ tư cách làm con dâu Diệp gia.
“ Vậy cô nghĩ mình là ai ? “ Tiểu Tuyết ngạo mạn trả lời lại. Sắc mặt cô phi thường khinh bỉ loại con gái này. Lam Nhi và Đình Giang biết cô sắp giờ trò cũng nên lại tiếp tục ngồi ăn, không thèm để ý chiến sự. Chỉ có Trúc Vân và Hạo Thiên là chăm chú xem mọi chuyện. “ Tôi là bạn gái anh Phong, làm sao nào ? Tôi nói cho cô biết. đừng tưởng mình có chút nhan sắc thì lên mặt với người khác. Diệp Phong sẽ không bao giờ thích cô. “ Con nhỏ đó thét toáng lên, chứng tỏ vô cùng tức giận.
Có chút nhan sắc ư ? Tiểu Tuyết khinh. Con nhỏ đó không nghĩ rằng mấy lời đó phù hợp với mình hơn hay sao mà có thể dễ dàng nói ra đến vậy. Nếu muốn chơi thì Diệp Nhược Tuyết này sẽ chơi đến cùng. “ Bạn gái sao ? Vậy tôi là lão bà của Diệp Nhược Phong đấy. Cô định thế nào ? “ Vừa nói cô vừa ném chiếc thìa xuống khay đựng. khiến cơm và thức ăn bắn tung tóe lên bàn. Bất quá, đó không phải là khay cơm của cô mà là khay cơm của Nhược Phong. Khuân mặt hắn đang khốn khổ nhìn cô như muốn cầu xin cô đừng gây chuyện. Nhưng kẻ khiêu chiến lại là con nhỏ kia trước nên Tiểu Tuyết cô nhất định không buông tha.
“ Cô … nói cái … gì ? “ Khuân mặt con nhỏ đó bỗng dưng trắng bệch. Đôi mắt đau thương hướng về phía Nhược Phong rồi lại chăm chú nhìn Diệp Tuyết. Cô ta cần một sự giải thích ngay bây giờ nhưng bạn trai yêu quí của cô ta Diệp Phong lại không nói lời nào. Đôi mắt hắn chỉ hướng về người con gái mới đến kia. “ Không … em không tin. Diệp Phong anh mau nói gì đi. “ Cô ta van xin hắn, đôi mắt đẫm lệ trông thật đáng thương.
Lam Nhi và Đình Giang cảm thấy không ổn. Nếu cứ tiếp tục để im như vậy chắc Tiểu Tuyết sẽ làm thịt con nhỏ kia tại đây mất. “ Ăn xong rồi … Đi chứ ? “ Lam Nhi hướng về phía Nhược Tuyết, ý cũng muốn nói nên dừng lại thì hơn. Diệp Tuyết gật đầu, đứng dậy cầm khay cơm của mình đi. “ Cô không được đi. Mau ở lại giải thích cho tôi. “ Con nhỏ đang nằm trong vòng tay an ủi của Diệp Phong vẫn tiếp tục không chịu buông tha cô. Nhưng, nếu không nể tình Lam Nhi đang đau buồn vì màn tình yêu nồng cháy giữa tên tiểu dâm ô và cô ta thì Tiểu Tuyết sẽ chơi đến cùng.
Cả ba người đều đứng dậy bỏ đi. Nhưng, chưa quá được ba bước đã nghe thấy tiếng la thét thảm thương của Lam Nhi. Cô ấy bị vấp ngã, khuân mặt bé nhỏ, đáng yêu giờ đã dính đầy cơm và thức ăn trông thật thê thảm. Và kẻ làm ra chuyện này không ai khác chính là hoa khôi Trúc Vân, cô ta đang cười một cách đầy ẩn ý khi nhìn thấy bộ dạng khó coi của Lam Nhi. Cơn giận dữ trong người bùng lên.
Diệp Tuyết đã chịu hết nổi. Cô cướp lấy khay của Đình Giang mà ném thẳng về hướng Trúc Vân và Hạo Thiên.( Đố biết vì sao phải lấy khay cơm của Hoắc ca ~,,~ ) Cơm còn thừa trong khay bắn tung tóe lên người họ, cả mùi canh cá chua đặc biệt hấp dẫn giờ đã chảy từng giọt, từng giọt tong tỏng từ đỉnh đầu của hoa khôi Trúc Giang xuống. Giờ thì xem ai thê thảm hơn ai.
“ Cô kia … cô làm cái gì vậy hả. ? Mau đứng lại cho tôi. “ Trúc Vân hét lên. Âm thanh chua the thé của cô ta khiến người khác phải rợn long mao. Trông bộ dạng cô ta chẳng khác gì một kẻ điên. Đình Giang cũng cười khẩy rồi đỡ Lam Nhi đi. Chỉ có Diệp Tuyết là nán lại một chút để xem nốt trò vui. Bộ dạng điên khùng của Trúc Vân khiến cô cảm thấy phi thường sung sướng, nhưng đôi mắt bắn ra những tia dọa người của Hạo Thiên lại khiến cô bất giác giật mình. Cô biết rằng, đây là kẻ mình không nên dây vào.
Trên người Hạo Thiên vẫn dính cơm, đôi mắt lạnh lùng nhìn người con gái đang tỏ ra ngạo nghễ, vui sướng vì chiến tích của mình. Anh biết rằng, cô cũng không phải là kẻ tầm thường. Một người có thể chế ngự được Diệp Phong mà còn ngang nhiên ném khay cơm vào người của anh và Trúc Vân thì chắc chắn cô phải có một thế lực khá lớn hậu thuẫn phía sau. Tiểu Tuyết quay lại hướng Diệp Phong và con nhỏ ẻo lả nhẹ nhàng mỉm cười. Nụ cười của thần chết. Bộ dạng mất hồn của hai đứa nó thật khiến người khác sung sướng mà.
Diệp Tuyết vứt nốt khay cơm nhẵn như chùi của mình lên bàn. ( Trên kia là câu hỏi, phía dưới này là câu trả lời. ha ha ) rồi chạy theo hướng hai nguời kia. Bỏ mặc bốn kẻ bại trận đang ngồi đó. Đương nhiên tòan bộ cảnh này đều được tòan bộ học sinh của trường Song Phúc chứng kiến không sót chút nào. Thật kém may mắn cho những kẻ hôm nay không xuống căn tin. Tiếng xì xào bàn tán không ngớt.
Trúc Vân không chịu nổi, với thân phận bạn gái của thủ lĩnh như cô ta lại bị một người khác bắt nạt như vậy. “ Hạo Thiên àh, anh phải giúp em trả thù. “ Ánh mắt nảy lửa của cô ta quả thật đáng sợ.Nhược Phong biết chị mình đã gây ra họa lớn nên đành phải ra mặt nói giúp vài lời. “ Đừng vậy, là em đắc tội với người ta trước mà. “ Khuân mặt Trúc Vân liền xịu xuống ngay tức khắc, cô ta ra hiệu với con nhỏ ẻo lả ngồi phía kia khuyên can Nhược Phong nhưng vì quá sợ hãi trước nụ cười ban nãy của Diệp Tuyết nên giờ không khác gì người mất hồn.
Hạo Thiên đăm chiêu suy nghĩ một chút rồi đứng dậy. Trúc Vân cũng tự động tiến bước theo. Chỉ còn Nhược Phong và Bích Vy ( con nhỏ ẻo lả mà Tuyết tỷ gọi ), vẫn còn ngồi lại bên bàn ăn. Hắn nhẹ nhàng vỗ đầu cô ta rồi nói.
“ Nếu Trúc Vân có làm gì thì không được theo hiểu chưa ? Đừng kiếm chuyện với cô gái ban nãy. “
“ Nhưng, … được, em hiểu rồi. “ Cô ta cũng biết một điều, nếu Nhược Phong đã nói như vậy thì chắc cô gái kia không phải là kẻ bình thường. ( Mà là kẻ bất bình thường ~,,~ ) Ánh mắt chợt léo lên những tia giảo hoạt. Cô ta đã có cách báo đáp lại chuyện này là không cần ra mặt. Đợi Diệp Phong đi, Bích Vy liền gọi điện thoại cho ai đó, khuân mặt tràn đầy sự hả hê.
***********************
Diệp Tuyết đưa Lam Nhi đi thay quần áo xong, liền trở về lớp. Nhưng, chưa bước tới cửa cô đã cảm thấy cơn buồn ngủ bỗng ập đến. ( Đây là công thức cơm no coca say = buồn ngủ. Thực ra là rượu say nhưng Tuyết tỷ uống coca nên cho thành vậy ^^ ).Tuyết Nhi đành mạn phép tới phòng y tế để xin thuốc vậy.
Bên trong phòng y tế nồng nặc mùi thuốc khử trùng, chắc vừa mới dọn dẹp lại. Trên chiếc giường bệnh ( đây là thuốc ban nãy Tuyết tỷ nhắc đến) trải ga trắng muốt, cả chiếc chăn mềm mại kia đang quyến rũ cô, ngỏ lời muốn cô ngả lưng xuống. Một con người bình thường như Diệp Nhược Tuyết cô làm sao chống cự lại được lời mời tuyệt vời đó.( Ta tưởng là bất bình thường) Nằm trên chiếc giường êm ái đó, Tiểu Tuyết mở điện thoại ra, bật mấy bài nhạc cổ điển nhè nhẹ cho dễ ngủ.
Trong phòng y tế trống vắng, chỉ mỗi lúc lại nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ, đều đều của Nhược Tuyết. Tiếng nhạc cổ điển đã ngắt từ lâu, giờ là thời gian để cô và Chu Công đi dạo mát, thật thích thú mà. Càng ngủ càng sâu, những giấc mộng đẹp đang tìm đến với cô. Trong mơ, cô thấy mình rơi vào một mỏ vàng, tòan những châu báu ngọc ngà quý giá.Cô nhanh nhẹn cởi chiếc áo khóac bên ngoài, đem hết chỗ vàng bạc đó giấu gọn vào bên trong. Nhưng, khi thóat ra khỏi được cái hang đó thì cô bị vấp ngã, bọc áo đựng chỗ vàng ban nãy đã rơi xuống một cái vực không đáy. Diệp Tuyết khóc không ra nước mắt. Cả người run bần bật khó chịu, bình thường cô khóc sẽ không bao giờ tun rẩy đến mức này.
Tỉnh dậy, hóa ra cảm giác run rẩy ban nãy trong cơn mơ là do chế độ rung của điện thoại. ( Ta đi chết đây T.T ). 5 cuộc gọi nhỡ của Lam Nhi, 2 cuộc của mama và 1 cuộc của Diệp Phong. Màn hình điện thoại hiện 4h30 PM. Lão thiên ơi, đã tan học rồi. Ban đầu chỉ định ngủ 1 tiếng thôi nhưng vì ngủ ngon quá ( hay là bận nhặt vàng trong mơ) mà cô đã ngủ đến lúc tan học luôn rồi. Cô phải nhanh chóng đến võ quán trông nếu không sẽ bị má Lâm cắt mất một hộp kẹo chanh.
/54
|