Dị Địa Trọng Sinh Chi Bạch

Chương 101 - Thỉnh Cầu Của Lý Tướng Quân

/129


CHƯƠNG 16 QUYỂN 3: THỈNH CẦU CỦA LÝ TƯỚNG QUÂN

Khi Mộ Dung Lâm Phong mang theo Tiểu Bạch được người hầu ở phủ Lý tướng quân dẫn vào, liền thấy Trần Thần hai mắt vô thần trống rỗng, ngốc ngây người đứng nhìn cửa phòng khép kín, ngay cả Mộ Dung Lâm Phong cùng Tiểu Bạch đi đến trước mặt cũng không biết, cuối cùng vẫn là Tiểu Bạch đi lên đi kéo kéo Trần Thần đang ngây người, “. . . . . . Trúc Tử đâu?”

Trần Thần bị Tiểu Bạch níu kéo mới tỉnh lại, nhìn nhìn Tiểu Bạch vẻ mặt nghi hoặc, lại nhìn nhìn Mộ Dung Lâm Phong bên cạnh mỉm cười gật đầu với hắn, thấp giọng nói: “Ở bên trong. . . . . . Trúc Tử đang cùng Lý tướng quân trò chuyện.” Trần Thần mơ mơ hồ hồ tựa hồ cũng không biết chính mình nói cái gì, nói xong loạng choạng rời khỏi.

“Sư phụ. . . . . . ca ca kia làm sao vậy? Là thân thể không thoải mái sao?”

“Ân, hẳn là tâm bệnh đi.”

“Nga. . . . . . Sư phụ. . . . . . Chúng ta vẫn là đi tìm Trúc Tử đi.”

Mộ Dung Lâm Phong gật đầu với Tiểu Bạch, gõ gõ cửa, rất nhanh có một người dáng vẻ là quản gia ra mở cửa, nhìn thấy là gương mặt xa lạ, nghi hoặc hỏi: “Vị công tử này. . . . . .” Quản gia còn chưa hỏi xong, Bạch hồ không thú vị nằm ở bên trong hứng thú chạy đến nhảy vào lòng Tiểu Bạch, “ngao ngao” phe phẩy cái đuôi kêu to.

Bên trong, Trúc Tử nghe được thanh âm cũng xoay người lại, thấy Mộ Dung Lâm Phong mang theo Tiểu Bạch đến tìm y, bước lại, “Chủ nhân, Tiểu Bạch, các ngươi sao lại đến đây ? A, đúng rồi, Từ bá, vị này chính là chủ nhân hiện tại của ta– Mộ Dung Lâm Phong, này là đồ đệ của chủ nhân– Mộ Dung Bạch, một tiểu hài tử ngốc nghếch, ha hả. . . . . .”

“Tiểu Bạch không phải ngốc nghếch mà. . . . . .” Tiểu Bạch cảm thấy được suy nghĩ bản thân vừa rồi nhớ Trúc Tử đều bị người ta phá hủy.

“Ách. . . . . . Vậy ra chính là vị công tử này lúc trước thu lưu Trúc thiếu gia nhà chúng ta a. . . . . . Lão thân cám ơn vị công tử này . . . . . .” Quản gia nghe được là chủ nhân của Trúc Tử, trong lòng nhiều ít vẫn không được tự nhiê, dù sao đứa con của đường đường một tướng quân Mộc Diễm quốc thế mà làm người hầu của một người qua đường Giáp không nghe nói đến, trong lòng không thế nào thoải mái được, trước kia là cấp dưới của người thống trị cao nhất Mộc Diễm quốc còn hay, mà hiện tại. . . . . . Quản gia không được tự nhiên nhíu mi một chút, song làm một quản gia của phủ tướng quân nên có lễ phép không thể bỏ qua được.

Mộ Dung Lâm Phong cũng thấy được quản gia nhíu i, bất quá Mộ Dung Lâm Phong trong lòng cũng không buồn bực, không sao hết cười cười, “Quản gia khách khí rồi.”

“Được rồi, vậy chúng ta ra ngoài trước đi, ở trong này nói chuyện không tiện.” Trúc Tử nhìn nhìn Lý tướng quân trên giường đã ngủ, vì thế liền nhờ quản gia dắt đi vào trắc đường, quản gia phân phó hạ nhân bưng trà nóng lên đã vội đi xuống.

Trúc Tử: “Chủ nhân, sao các ngươi tới nơi này ?”

Mộ Dung Lâm Phong: “Ân, bởi vì Tiểu Bạch muốn đến xem ngươi, cho nên mới tới.”

Tiểu Bạch: “Trúc Tử. . . . . . Có phải về sau không cùng ở chung nữa không . . . . . . Trúc Tử tìm được nhà rồi. . . có phải sẽ bỏ đi không?”

Trúc Tử nhìn thấy Tiểu Bạch vẻ mặt luyến tiếc ngó y, trong lòng như có một dòng nước ấm, sau đó một tay mạnh mẽ làm rối mái tóc của Tiểu Bạch, nói: “Hắc. . . . . . Ngươi bé ngốc này nói cái gì thế, ta còn nghĩ ngươi đến đây là muốn ta nấu gì đó cho ngươi ăn chứ, ha ha. . . . . .”

Tiểu Bạch cảm giác được tóc trên đầu vốn gọn gàng bị một tay Trúc Tử làm cho lộn xộn, lập tức giãy khỏi bàn tay quấy rối của Trúc Tử, tóc của Tiểu Bạch chính là do sư phụ tỉ mỉ chải cho, tóc dài như vậy bới lên rất là tốn công. Tiểu Bạch cũng không muốn bị làm rối.

“. . . . . . Trúc Tử, dựa theo tâm mình đi thôi.” Mộ Dung Lâm Phong bưng ly trà nóng trên bàn lên, uống một ngụm, nhìn thấy Tiểu Bạch hai tay đùa nghịch mái tóc có chút loạn trên đầu, kéo Tiểu Bạch qua, giúp bé sửa lại một chút.

“Thực xin lỗi. . . Chủ nhân. . . khiến ngươi lo lắng . . . . . . Chủ yếu là ta thật sự không muốn ở nơi này . . . . . . cũng không có ý muốn miễn cưỡng. . . . . . Từ lâu. . . . . . Ta đã nghĩ rời khỏi nơi này . . . . . . Vốn lần này cũng không phải có ý về đây ở. . . . . . Lần này trở về xem qua một chút. . . . . . cũng không bởi vì vậy mà ở lại chỗ này. . . . . .”

Mộ Dung Lâm Phong tinh tế liếc nhìn Trúc Tử một cái, “Chính ngươi trong lòng nghĩ làm sao tốt thì cứ làm như thế, hơn nữa Tiểu Bạch. . . . . . Ta không thể trì hoãn thời gian nữa. . . . . . Còn phải đi một chuyến đến chỗ Diễm Oánh, chuyện của ngươi mau chóng làm tốt đi.”

“Chủ nhân. . . . . . Tiểu Bạch?” Trúc Tử nghi hoặc nhìn nhìn Tiểu Bạch vẻ mặt mơ hồ, thoạt nhìn so với bình thường không có gì bất đồng, lại nhìn Mộ Dung Lâm Phong hơi hơi nhíu mi tâm, chẳng lẽ thân thể Tiểu Bạch lại xảy ra vấn đề ?

“Sư phụ. . . . . . Làm sao vậy?” Tiểu Bạch đưa tay xoa xoa giữa hai chân mày của Mộ Dung Lâm Phong, Tiểu Bạch rất ít khi sư phụ như vậy, trong ấn tượng của Tiểu Bạch, sư phụ bé luôn thường xuyên ôn nhu đối diện với mọi thứ.

Mộ Dung Lâm Phong cầm bàn tay nhỏ bé Tiểu Bạch đặt trên mi tâm của mình, kéo đến bên môi, “Không có việc gì, Tiểu Bạch không phải vẫn luôn muốn về nhà sao? Chúng ta lấy được ‘ Bạch Quả ‘ liền trở về nhà, Tiểu Bạch có chịu không?”

Tiểu Bạch mở to mắt nhìn, không nghĩ tới Mộ Dung Lâm Phong nói đến chuyện này, trước kia Mộ Dung Lâm Phong đều cố ý lảng tránh, gần đậy tựa hồ rất có tâm sự, bất quá Tiểu Bạch vẫn ngoan ngoãn đáp: “Ân, hảo, sư phụ, chúng ta về nhà.”

Mộ Dung Lâm Phong kéo Tiểu Bạch ôm vào lòng, Tiểu Bạch cũng ngoan ngoãn tiến lên ôm lấy thắt lưng Mộ Dung Lâm Phong, nhưng bởi vì mặc quần áo nhiều lắm, nên hai tay chỉ có thể quơ được bên hông Mộ Dung Lâm Phong thôi, một cái đầu nhỏ nhẹ nhàng cọ cọ trên cổ Mộ Dung Lâm Phong, Bạch hồ trong lòng Tiểu Bạch bởi vì chịu không nổi không gian nhỏ hẹp giữa hai người mà nhảy đi ra.

“Nếu nói như vậy, ta sẽ sớm kết thúc mọi chuyện ở đây, chủ nhân, sáng mai chúng ta đi tìm Diễm Oánh đi, chủ nhân cảm thấy thế nào?” Trúc Tử nhíu mi suy nghĩ một chút, quả thật, từ khi Mộc Diễm quốc có nhiều việc linh tinh, không nghĩ tới trì hoãn lâu như vậy, chủ nhân đột nhiên vội vàng tới nơi này tìm y, vậy Tiểu Bạch. . . . . .

. . . . . . Mộ Dung Lâm Phong cằm dưới cọ xát trên đỉnh đầu của Tiểu Bạch một chút, hai mắt phiếm u quang chậm rãi liếc về phía bên phải, nhìn thấy Trần Thần bị ván cửa che khuất chỉ lộ ra một chút góc áo sau lưng Trúc Tử, đứng giữa băng thiên tuyết địa, trầm mặc không nói.

“. . . . . . Chủ nhân?” Trúc Tử thấy Mộ Dung Lâm Phong im lặng không lên tiếng, nghi hoặc gọi một câu.

“Trúc Tử, hóa ra các ngươi đều ở trong này a, ta còn nghĩ ngươi vẫn còn ở chỗ Lý bá bá, vừa nãy ta đụng phải Từ bá, ông ấy nói ta đến đây kêu các ngươi cùng ăn bữa tối, lấp đầy bụng rồi từ từ tán gẫu.” Khi Trúc Tử nghi hoặc theo tầm mắt của Mộ Dung Lâm Phong xoay người qua, Trần Thần đột nhiên từ bên ngoà

i thong thả bước vào.

Trúc Tử nhìn thấy Trần Thần, nghĩ đến lời lúc nãy y nói với Trần Thần, cũng là một trận xấu hổ, đang nghĩ phải làm sao đối mặt Trần Thần, lại thấy Trần Thần hoàn toàn không có khúc mắc gì đi về phía y, tựa như bình thường vui cười nói với y, “Trúc Tử, hiện tại cũng không còn sớm, không bằng ăn bữa tối trước đi, Lý bá bá cũng ra, khó được cả nhà đoàn viên, chuyện về sau từ từ nói đi.” Trần Thần nói xong còn nhìn Mộ Dung Lâm Phong gật gật đầu chào một cái, tựa hồ đứng ngây người ở trước cửa cũng không phải hắn, biểu hiện cực giống như Trần Thần từ bên ngoài đi một vòng mới về.

“Ân. . . . . . Như vậy cũng tốt. . . . . . Kia chủ nhân chúng ta cứ hãy đi ăn cơm trước đi.” Trúc Tử rời ánh mắt khỏi Trần Thần, Trúc Tử nghĩ đêm nay cũng phải nói rõ với Lý tướng quân– quyết định của bản thân.

Song khi cả đám người Mộ Dung Lâm Phong tới chủ đường dùng cơm, trên bàn tròn đã đầy người ngồi, ngay cả Lý tướng quân xưa nay ăn cơm trên giường cũng khó có dịp rời khỏi phòng, ngồi trên chủ vị của bàn cơm, có thể bởi vì Trúc Tử trở về, trên mặt thoạt nhìn có tinh thần không ít, vui tươi hớn hở nhìn Trúc Tử, mà một bên của Lý tướng quân là Nhị phu nhân ăn mặc trang điểm kỹ càng, mà đứng phía sau Nhị phu nhân là Đại phu nhân mặc y phục vải thô, trên đầu tóc hoa râm một nửa, trên mặt có nếp nhăn thật sâu.

Đại phu nhân thần khí uể oải đã không còn tư thái cao ngạo lúc trước đứng sau Nhị phu nhân, hiện tại Đại phu nhân chỉ là một ‘ Đại phu nhân ‘ hữu danh vô thực, một chút uy tín cũng không có, có xách giày cho Nhị phu nhân, Nhị phu nhân cũng không thèm, hiện tại Đại phu nhân ngủ cùng với bọn nha hoàn trong phủ, làm việc như bọn nha hoàn, còn nhớ rõ mới đầu, Đại phu nhân bởi vì thân kiều nhục quý, rất nhiều chuyện bình thường đều không làm, còn có tăng thêm nhiều việc cho bọn hạ nhân, châm chọc khiêu khích, có khi còn dùng quyền cước, Đại phu nhân ngày xưa cao ngạo không có Mộc Diễm quốc quốc quân che chở, không có vinh quang của vương miện ‘ công chúa ‘, ở phủ Lý tướng quân chỉ là nữ nhân đáng thương không quyền không thế không được mọi người tôn kính, tùy ý người khác khi dễ, mà Lý tướng quân chưa bao giờ để ý tới, có lẽ cũng là dung túng.

Đại phu nhân nhìn thấy phủ Lý tướng quân có hai khách nhân xa lạ cùng Trúc Tử mười năm không thấy vốn nghĩ đã sớm chết, sửng sốt không ít, song há miệng thở dốc cũng không nói được gì, mà Nhị phu nhân thấy Trúc Tử khe khẽ “hừ” một tiếng cũng chưa nói câu nào, chỉ là khi thấy Trần Thần, nhiệt tình chào một tiếng, bên cạnh Nhị phu nhân chính là Tiểu Tư cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì.

“Vị này hẳn là Mộ Dung công tử đi, quả nhiên dáng vẻ đường đường, lúc nãy đã nghe Trúc Nhi nói về Mộ Dung công tử, mười năm này Mộ Dung công tử chiếu cố Trúc Nhi nhà ta, lão phu vạn phần cảm tạ Mộ Dung công tử.” Nói xong được quản gia nâng dậy, cầm lấy chén rượu muốn kính Mộ Dung Lâm Phong một ly.

Mộ Dung Lâm Phong cũng đứng lên nhận lấy một chén này của Lý tướng quân, sảng khoái một ngụm uống hết, hữu lễ nói: “Tướng quân khách khí.” Mộ Dung Lâm Phong uống xong buông chén xuống, rất nhanh lại được rót đầy, Tiểu Bạch ngồi ở bên cạnh Mộ Dung Lâm Phong nhìn nhìn Mộ Dung Lâm Phong, lại nhìn nhìn chén rượu cách mình không xa, “Sư phụ, Tiểu Bạch có thể uống không?”

Mộ Dung Lâm Phong đem chén rượu trước mắt lại một ngụm uống hết, “Hiện tại đừng uống, vi sư về sau sẽ mua cho Tiểu Bạch uống.”

Trúc Tử đã nhướng mi, “Đúng vậy, bé ngốc, ta cũng không muốn nhìn đến một con thỏ nhỏ say khướt làm nên hành vi lớn mật đâu.” Đối với chuyện trong yến hội ở Mộc Triệt quốc, Trúc Tử ghi nhớ kỹ trong lòng — thần kinh Tiểu Bạch phản ứng trì độn.

“Nếu tiểu công tử muốn uống, trong phủ lão phu còn có một loại rượu hoa quả, cũng không khiến say rượu, tin chắc tiểu công tử sẽ thích.” Nói xong, Lý tướng quân đã kêu hạ nhân lấy rượu hoa quả trân quý rót một chén đầy cho Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch được Mộ Dung Lâm Phong cười yếu ớt tán thành, từ từ nhấm nháp rượu hoa quả của riêng bé.

Trừ bỏ Đại phu nhân trầm mặc ít lời, trên bàn cơm chậm rãi náo nhiệt lên, trong thời gian mọi người ăn uống ồn ào, Trúc Tử cân nhắc thật lâu chuẩn bị nói chuyện với Lý tướng quân, Lý tướng quân tựa hồ có ý thức từ ái nhìn thoáng qua Trúc Tử, sau đó đột nhiên nói với Mộ Dung Lâm Phong, “Mộ Dung công tử, lão phu có một yêu cầu quá đáng, không biết có nên nói ra không?”

Mộ Dung Lâm Phong buông chiếc đũa trong tay nhìn Lý tướng quân, cũng không ngoài ý muốn nói, “Tướng quân mời cứ nói.”

“Vậy lão phu cũng mặt dày nói ra, Mộ Dung công tử hẳn cũng biết Trúc Nhi là con trai của lão phu, hiện tại Trúc Nhi đã về, lão phu cũng thật sự không muốn Trúc Nhi lại ra bên ngoài chịu khổ, lão phu nghĩ, nếu Mộ Dung công tử có chuyện gì, chỉ cần lão phu có thể làm, lão phu nhất định sẽ thỏa mãn cho Mộ Dung công tử, cho nên có thể để Trúc Tử ở lại trong phủ để lão phu cố gắng bồi thường những năm gần đây vẫn chịu khổ vất vả. . .”

Nhị phu nhân bên cạnh nghe được, phản đối đầu tiên, “Lão gia, điều này sao được chứ, lúc trước chính là nó bỏ chúng ta chạy trước. . .”

Lý tướng quân bỏ tay Nhị phu nhân đang túm tay áo ông, “Làm càn. . . . . . Chẳng lẽ ta nói chuyện còn phải được ngươi đồng ý. . .”

Trúc Tử: “Ta phải theo chủ nhân đi, sẽ không ở lại chỗ này.”

Trần Thần: “Trúc Tử, Lý bá bá đã mặt dày thỉnh cầu Mộ Dung công tử cho ngươi ở lại, ngươi sao lại như vậy. . . cố tình gây sự, ngươi vốn chính là một thiếu gia, sao có thể làm hạ nhân của người khác, ngươi nói mặt mũi của Lý bá bá để đâu?”

Lý tướng quân cũng không để ý tới Trúc Tử nhìn ông bất mãn, “Mộ Dung công tử, ngươi xem xem thế nào?”

Mộ Dung Lâm Phong đối mặt mọi người chú mục, vẫn không chút hoang mang rót cho Tiểu Bạch vẻ mặt nghi hoặc nhìn hắn một ly rượu trái cây cuối cùng, “Lý tướng quân yên tâm, Trúc Tử trong mắt tại hạ cho tới bây giờ vẫn luôn là một người tự do, về phần Trúc Tử đi hay ở, hoàn toàn phải xem ý nguyện của bản thân Trúc Tử, tại hạ sẽ không cản trở.” Đăng bởi: admin


/129

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status