CHƯƠNG 34 QUYỂN 3: QUÁ KHỨ
Tên của ta — Diễm Thích. . . . . .
Mộc Diễm quốc quốc quân đứng đầu danh dương thiên hạ, ta nghĩ không có ai không biết đến người tên Diễm Thích, nhân vật hùng tài bá chủ lại thị huyết như Tu La của Mộc Diễm quốc, làm cho Mộc Diễm quốc quốc dân cuồng nhiệt quy thuận đồng thời cũng thời khắc lo lắng sợ hãi.
Mỗi lần vào triều, triều thần đều cúi đầu thấp thiệt thấp, giống như bọn họ tôn kính ta kể bao nhiêu cũng không hết, kỳ thật ta biết bọn họ sợ hãi đối diện với ta, sợ hãi ta điên cuồng khát máu, điên cuồng sát nghiệt, sẽ liên lụy đến bọn họ.
Ngu dân không biết gì a.
Tầm mắt xuyên qua triều thần đứng theo hàng thẳng tắp phía dưới, hướng ra ngoài hoàng hôn màu lửa đỏ, đúng là sắc màu đỏ tươi như lửa, tựa như nhiệt tình thiêu đốt vĩnh viễn không ngừng lại, song kỳ thật ta không thích cái màu sắc như máu này, điều này làm cho dạ dày của ta quay cuồng muốn nôn mửa, chuyện này sẽ không có ai tin tưởng đâu, mọi người chỉ biết chiến thần Tu La gây ra cảnh luyện ngục đẫm máu ở Thương Minh quốc kia, nhìn thấy Diễm Thích tất sẽ đổ máu! !
Ta nghĩ tới lúc ta còn rất nhỏ, còn là một hài đồng nhỏ như hạt đậu đỏ, khi đó ta không được coi trọng, không được mọi người biết tới, ta sinh ra là ngoài ý muốn, chỉ là kết quả ăn chơi của một thượng vị giả.
Ta là một trong số hoàng tử đông đúc của Mộc Diễm quốc, cũng không có bảo vệ chiếu cố đặc biệt linh tinh, bởi vì hoàng tử ở Mộc Diễm quốc nhiều lắm, nhiều đến mức Mộc Diễm quốc quốc quân có mất đi vài đứa cũng không quan tâm, ta ở trong hoàng cung không được coi trọng còn có một nguyên nhân khác, mẫu thân của ta, mẫu thân ôn nhu của ta chỉ là nữ tì tham sống sợ chết, thân phận thấp kém, vào một lần phụ vương say như chết, cưỡng ép mẫu thân của ta, cũng bởi vậy ta được sinh ra.
Khi ta còn là hạt đậu đỏ nhỏ xíu, ta giúp đỡ mẫu thân làm chút việc nặng, bà sinh hạ được hoàng tử cũng không có danh phận tương ứng nên có, vẫn là nữ tì của phi tử Mộc Diễm quốc. Hình thức sinh tồn đen tối Mộc Diễm quốc không thể không khiến ta phải lớn nhanh lên, không thể như những huynh đệ tỷ muội khác của ta thoải mái vui đùa, tính trẻ con chưa hết, bọn họ mặc cẩm diện tơ lụa vui chơi trong sân, không câu nệ vui cười, mà ta mặc áo vải thô, bưng trà rót nước từng góc hoàng cung, chỉ cần có thể no bụng đều làm.
Hận không? Hận chứ, ai lại nghĩ đường đường một hoàng tử Mộc Diễm quốc, lại sống cuộc sống khốn cảnh thấp kém nhất thế gian, nhưng đây là cuộc sống bất đắc dĩ, bất đắc dĩ lòng người lạnh thật lạnh mà không thể hạnh phúc.
Mỗi đêm, mẫu thân của ta sẽ bi thương nhìn ta, bởi vì thiếu thốn dinh dưỡng nghiêm trọng, khiến ta nhỏ mãi không lớn lại cả ngày mệt nhọc, dùng bàn tay thô ráp ôm ta nhỏ giọng nức nở, miệng cứ nói mãi một câu, thực xin lỗi, thực xin lỗi. . . . . . Con của ta. . . . . . Con của ta. . . . . .
Ta nghiêng đầu tựa vào hõm vai ấm áp của mẫu thân, mẫu thân của ta khi ấy chỉ là một thiếu nữ không thể nghi ngờ, bà khốn quẫn bất lực không thể cho ta cuộc sống giàu có như huynh đệ, song ta chỉ mỏi mệt nói với nàng, không sao hết, không sao nhết, con có mẫu thân thì tốt rồi. . . . . . con có mẫu thân thì tốt rồi. . .
Đúng vậy, ta xác thực chính là nghĩ như vậy, giờ phút ấy ta đã chết lặng không cầu gì khác, mỗi ngày làm hết việc xong, ta sẽ tựa vào bờ vai ấm áp của mẫu thân tìm kiếm an bình an ủi, ta biết cho dù toàn bộ thế giới ruồng bỏ ta, mẫu thân của ta vĩnh viễn cũng sẽ không, ở nơi cung điện hôn ám vô sắc tràn ngập âm u này, hai mẫu tử bọn ta sống nương tựa lẫn nhau, đây là căn cứ để tự sống sót.
Kỳ thật ta thật sự rất cảm tạ mẫu thân, bà mang thai mười tháng không để ý ánh mắt người ngoài hèn mọn, kiên cường sinh ta ra, ta không biết khi đó bà có ôm giấc mộng chim sẻ biến thành phượng hoàng không, nhưng về sau, năm tháng trôi qua mà mẫu tử bọn ta vẫn không được coi trọng, mẫu thân của ta vẫn không vứt bỏ ta, bà đem tất cả những gì tốt nhất bà có thể có được đều giành cho ta, mẫu thân như thế không thể nghi ngờ là rất kiên cường, chẳng trách thế gian thường nói mẫu thân yếu đuối khi thấy con mình gặp nguy hiểm, sẽ trong khoảnh khắc biến thành mãnh hổ, bất chấp mạng sống của mình, chỉ biết bảo vệ sinh mệnh của đứa con.
Ngày hôm sau, ta cứ như thường ngay châm trà rót nước cho các quan lớn quý, đứa nhỏ như ta bưng bình rượu loạn choạng bước giữa các nhân vật lớn, hôm nay là sinh nhật của Diệu Vương gia, Mộc Diễm quốc quốc quân đãi tiệc hơn cả trăm bàn, mời các đại nhân vật nổi danh có mặt đến chúc mừng, nếu không cũng không vì đủ người mà gọi ta đến hỗ trợ.
Ta chưa từng gặp qua Diệu Vương gia, nhưng ta biết Diệu Vương gia là một người rất có quyền lực ở quốc gia này, là một tồn tại quan trọng, Diệu Vương gia là tướng quân trụ cột của Mộc Diễm quốc, cũng là nhân vật duy nhất có thể trợ giúp quốc quân ngu ngốc của Mộc Diễm quốc xử lý chính sự, là một trong số nhân tài không nhiều lắm ở Mộc Diễm quốc lúc bấy giờ.
Mộc Diễm là quốc gia loạn trong giặc ngoài, nội có sài lang, ngoại có hổ báo. Mộc Diễm quốc là một quốc gia yếu đuối cần dựa vào Thương Minh quốc để duy trì sinh tồn, hoàng thất gây thất vọng, chìm đắm trong hưởng lạc tiêu xài không thể tự kềm chế, quốc khố từ từ trống rỗng, hàng năm còn phải cống nạp cho Thương Minh quốc cả trăm rương châu báo, ngựa gần ngàn con, nô bộc ngàn người, mỹ nhân gần cả trăm. Mà Mộc Diễm quốc quốc quân lại không có chính sách gì để bù đắp, tùy vào yêu cầu của Thương Minh quốc mà cướp đoạt, nhiễu loạn cuộc sống cư dân của Mộc Diễm quốc, đây là chiến tranh không có khói lửa, mà toàn bộ những việc này đều dựa vào Diệu Vương gia mà chống đỡ, ngày tàn của Mộc Diễm quốc cũng đã sắp tới.
Song chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến ta, ta cũng chỉ là một người cầu mỗi ngày có thể hai bữa ấm no mà thôi, ta bê bình rượu thật cẩn thận đặt lên trên cái bàn trước mặt một lão quan lớn mập mạp, khi ta chuẩn bị rút tay lại, bị một cánh tay đầy mỡ bắt lấy, mùi rượu nồng nặc ngạt thở ập vào mặt, làm cho ta nhịn không được choáng váng một trận, lão quan lớn kia kéo ta thẳng vào trong ngực lão, thẳng vào đống mỡ kia của lão ấy, ta ghét bỏ theo bản năng há mồm hung hăng cắn lên cánh tay run rẩy của người nọ.
Không chút ngoài ý muốn, bên tai truyền đến tiếng tru lên như giết heo của người nọ, toàn trường cũng bởi vì tiếng tru kia mà chú ý về nơi này, phía trên truyền đến tiếng quốc quân tức giận chửi bậy, mà ta đương nhiên bị phần đông cung phó nhanh chóng hung hăng đè xuống, cảm giác thân thể tứ chi đau đớn bị đè rất mạnh, ta không khỏi cảm thấy thật là buồn cười, nhỏ gầy như ta mà cần đến sáu cung phó kìm chế.
Trên đầu truyền đến tiếng quốc quân hỏi đứa nhỏ này là con ai mà không biết lễ nghi như thế, toàn trường vắng lặng, lòng ta rốt cục nhịn không được lạnh lùng cười, ta biết kết quả cuối cùng là ta bị quốc quân tùy ý ban cho quan lớn kia, mặc lão xử trí, mà mặt ta vẫn không chút thay đổi, giờ phút này ta sâu sắc cảm giác được bất đắc dĩ, bất đắc dĩ đến mức ta nhịn không được thét lớn rống giận, hận trong lòng vô năng.
Thời gian dài nhẫn nại vắng vẻ làm cho ta mở mắt thật to, khóe miệng lộ ra tươi cười quỷ dị, chộp lấy một con dao gọt hoa quả trên bàn, vào khoảnh khắc tất cả mọi người không chú ý cắm thẳng vào trái tim của lão quan kia, màu đỏ ấm áp phun lên khắp toàn thân ta, ta không có chút sợ hãi, chỉ có hưng phấn không ngừng, màu đỏ tuôn ra làm cho cả người ta chìm trong hưng phấn, hoàn toàn không có một cảm giác tội lỗi, ta nghĩ có thể ta điên rồi. . . . . .
Khắp nơi hỗn loạn, quốc quân khủng hoảng gọi cung phó tới lôi ta đi, mẫu thân của ta gào khóc ầm ỹ trong đám người, không, không, các ngươi không thể đụng đến con ta, các ngươi không thể, con của ta là hoàng tử thứ mười lăm của bệ hạ, các ngươi không thể xử tử nó. . . . . .
Mọi người nghe được mẫu thân kêu to như thế, cũng không nhịn được liếc nhìn, không thể tưởng được đường đường Thập Ngũ hoàng tử tuổi còn nhỏ lại như cung phó thay người châm trà rót nước, khốn quẫn như thế, như thế. . . . . . Quốc quân nghe được lăng lăng không biết nên nói gì, tựa hồ nghĩ thế nào cũng không nhớ ra kiệt tác phong lưu này từ đâu ra, cuối cùng là Diệu Vương gia đi từ trên cầu thang xuống, đứng trước mặt ta, bí hiểm nhìn ta từ trên xuống dưới, cuối cùng dùng mũi giày sa hoa nâng cằm ta lên.
“Như thế, tức là hoàng tử rồi, như vậy sau này theo ta đi, theo ta hành quân tác chiến, ngươi có bằng lòng không?”
Ta chưa từng nghĩ sẽ có thời khắc như ngày hôm nay, cuộc sống của ta hoàn toàn thay đổi tại đây, ta cũng chưa bao giờ tin tưởng có thần tồn tại, nhưng mà đúng vào giờ phút này, ta từ bình dân thấp hèn trở thành hoàng tử được coi trọng, nhìn thấy mẫu thân vui vẻ kích động liên tiếp dập đầu trước Diệu Vương gia nói lời cảm tạ, lòng lại không sáng lên chút nào, ta biết Diệu Vương gia này tuyệt đối không phải mời mọc hảo tâm, xem ta là một quân cờ vô năng mặc người khác bài bố, không có chút mong muốn nào, ta chỉ là từ ổ sói vào hang hổ mà thôi.
Quả nhiên, cuộc sống của ta cùng mẫu thân đã có thể đủ ấm no, cuộc sống thường ngày không cần phải lo lắng nữa, cũng không cần vất vả làm việc, ở phòng thật to, còn có năm cung nữ hầu hạ, vào lúc Diệu Vương gia ra trận, ta lưu tại trong hoàng cung học đọc học viết, dù sao một hoàng tử không thể ngay cả cơ bản nhất cũng không biết.
Lai lịch của ta nhanh chóng bị các huynh đệ tra ra, mẫu thân của ta là một nữ tì hoàn toàn không có hậu thuẫn, mà ta cũng chỉ là một nô bộc nho nhỏ, nửa năm đó cũng không thấy Diệu Vương gia đến thăm ta, lúc ban đầu ất, cuộc sống của ta là không thể chịu nổi, huynh đệ của ta dùng mực nước tô đầy bàn học của ta, giấu sách của ta, đem sâu màu xanh biếc bỏ vào bàn của ta, ý đồ làm ta sợ, cô lập ta, mà thái phó biết rõ tất cả những chuyện này lại mở một mắt nhắm một mắt, mặc
bọn họ chỉnh ta chết đi sống lại.
Ta tuyệt đối không muốn gây chuyện nữa, không vì lý do gì khác, chỉ vì muốn trấn an mẫu thân mà thôi, nhưng khi rơi xuống ao nước lạnh của mùa đông năm ấy, vẫn nhịn không được kéo theo tên huynh trưởng cố ý đẩy ta xuống kia, sau đó mẫu thân của đứa huynh trưởng kia cũng tới, hung hăng giáo huấn ta một chút, lúc ta bị đánh chết khiếp, mẫu thân của ta cũng nghe tin chạy tới, thấp kém quỳ trên mặt đất dập đầu trước mặt nữ nhân kia, cũng thay ta chịu ba mươi đại bản còn lại.
Trong gió lạnh cắt da, ta bị đè xuống ngẩng đầu nhìn mẫu thân bị người đánh cho cái mông chảy máu ròng ròng, còn có đôi môi bị mẫu thân cắn chặt đến chảy máu, mặt mày tái nhợt, mồ hôi rơi xuống từng giọt, mà những kẻ kia đứng cao cao tại thượng đứng, bén nhọn châm chọc cười nhạo, cười nhạo bọn ta, nô bộc đê tiện dưỡng ra đứa nhỏ bất quá cũng là nô bộc thôi, thật sự coi mình là chủ nhân à, ha ha. . . . . . ha ha. . . . . .
Móng tay của ta bấu sâu vào da thịt, lửa giận như gió bạo bị ta áp chế xuống, ta hung hăng nhìn thẳng sắc mặt âm hiểm từng người ở đây, từng vẻ mặt cười nhạo. . . . . .
Mười năm sau, ta — Diễm Thích sẽ làm cho các ngươi thấp kém giống như sâu chuột quỳ dưới chân ta!
Thuận ta thì sinh, nghịch ta thì tử! ! ! ! ! ! !
Thiên hạ duy ngã độc tôn! ! ! ! Đăng bởi: admin
Tên của ta — Diễm Thích. . . . . .
Mộc Diễm quốc quốc quân đứng đầu danh dương thiên hạ, ta nghĩ không có ai không biết đến người tên Diễm Thích, nhân vật hùng tài bá chủ lại thị huyết như Tu La của Mộc Diễm quốc, làm cho Mộc Diễm quốc quốc dân cuồng nhiệt quy thuận đồng thời cũng thời khắc lo lắng sợ hãi.
Mỗi lần vào triều, triều thần đều cúi đầu thấp thiệt thấp, giống như bọn họ tôn kính ta kể bao nhiêu cũng không hết, kỳ thật ta biết bọn họ sợ hãi đối diện với ta, sợ hãi ta điên cuồng khát máu, điên cuồng sát nghiệt, sẽ liên lụy đến bọn họ.
Ngu dân không biết gì a.
Tầm mắt xuyên qua triều thần đứng theo hàng thẳng tắp phía dưới, hướng ra ngoài hoàng hôn màu lửa đỏ, đúng là sắc màu đỏ tươi như lửa, tựa như nhiệt tình thiêu đốt vĩnh viễn không ngừng lại, song kỳ thật ta không thích cái màu sắc như máu này, điều này làm cho dạ dày của ta quay cuồng muốn nôn mửa, chuyện này sẽ không có ai tin tưởng đâu, mọi người chỉ biết chiến thần Tu La gây ra cảnh luyện ngục đẫm máu ở Thương Minh quốc kia, nhìn thấy Diễm Thích tất sẽ đổ máu! !
Ta nghĩ tới lúc ta còn rất nhỏ, còn là một hài đồng nhỏ như hạt đậu đỏ, khi đó ta không được coi trọng, không được mọi người biết tới, ta sinh ra là ngoài ý muốn, chỉ là kết quả ăn chơi của một thượng vị giả.
Ta là một trong số hoàng tử đông đúc của Mộc Diễm quốc, cũng không có bảo vệ chiếu cố đặc biệt linh tinh, bởi vì hoàng tử ở Mộc Diễm quốc nhiều lắm, nhiều đến mức Mộc Diễm quốc quốc quân có mất đi vài đứa cũng không quan tâm, ta ở trong hoàng cung không được coi trọng còn có một nguyên nhân khác, mẫu thân của ta, mẫu thân ôn nhu của ta chỉ là nữ tì tham sống sợ chết, thân phận thấp kém, vào một lần phụ vương say như chết, cưỡng ép mẫu thân của ta, cũng bởi vậy ta được sinh ra.
Khi ta còn là hạt đậu đỏ nhỏ xíu, ta giúp đỡ mẫu thân làm chút việc nặng, bà sinh hạ được hoàng tử cũng không có danh phận tương ứng nên có, vẫn là nữ tì của phi tử Mộc Diễm quốc. Hình thức sinh tồn đen tối Mộc Diễm quốc không thể không khiến ta phải lớn nhanh lên, không thể như những huynh đệ tỷ muội khác của ta thoải mái vui đùa, tính trẻ con chưa hết, bọn họ mặc cẩm diện tơ lụa vui chơi trong sân, không câu nệ vui cười, mà ta mặc áo vải thô, bưng trà rót nước từng góc hoàng cung, chỉ cần có thể no bụng đều làm.
Hận không? Hận chứ, ai lại nghĩ đường đường một hoàng tử Mộc Diễm quốc, lại sống cuộc sống khốn cảnh thấp kém nhất thế gian, nhưng đây là cuộc sống bất đắc dĩ, bất đắc dĩ lòng người lạnh thật lạnh mà không thể hạnh phúc.
Mỗi đêm, mẫu thân của ta sẽ bi thương nhìn ta, bởi vì thiếu thốn dinh dưỡng nghiêm trọng, khiến ta nhỏ mãi không lớn lại cả ngày mệt nhọc, dùng bàn tay thô ráp ôm ta nhỏ giọng nức nở, miệng cứ nói mãi một câu, thực xin lỗi, thực xin lỗi. . . . . . Con của ta. . . . . . Con của ta. . . . . .
Ta nghiêng đầu tựa vào hõm vai ấm áp của mẫu thân, mẫu thân của ta khi ấy chỉ là một thiếu nữ không thể nghi ngờ, bà khốn quẫn bất lực không thể cho ta cuộc sống giàu có như huynh đệ, song ta chỉ mỏi mệt nói với nàng, không sao hết, không sao nhết, con có mẫu thân thì tốt rồi. . . . . . con có mẫu thân thì tốt rồi. . .
Đúng vậy, ta xác thực chính là nghĩ như vậy, giờ phút ấy ta đã chết lặng không cầu gì khác, mỗi ngày làm hết việc xong, ta sẽ tựa vào bờ vai ấm áp của mẫu thân tìm kiếm an bình an ủi, ta biết cho dù toàn bộ thế giới ruồng bỏ ta, mẫu thân của ta vĩnh viễn cũng sẽ không, ở nơi cung điện hôn ám vô sắc tràn ngập âm u này, hai mẫu tử bọn ta sống nương tựa lẫn nhau, đây là căn cứ để tự sống sót.
Kỳ thật ta thật sự rất cảm tạ mẫu thân, bà mang thai mười tháng không để ý ánh mắt người ngoài hèn mọn, kiên cường sinh ta ra, ta không biết khi đó bà có ôm giấc mộng chim sẻ biến thành phượng hoàng không, nhưng về sau, năm tháng trôi qua mà mẫu tử bọn ta vẫn không được coi trọng, mẫu thân của ta vẫn không vứt bỏ ta, bà đem tất cả những gì tốt nhất bà có thể có được đều giành cho ta, mẫu thân như thế không thể nghi ngờ là rất kiên cường, chẳng trách thế gian thường nói mẫu thân yếu đuối khi thấy con mình gặp nguy hiểm, sẽ trong khoảnh khắc biến thành mãnh hổ, bất chấp mạng sống của mình, chỉ biết bảo vệ sinh mệnh của đứa con.
Ngày hôm sau, ta cứ như thường ngay châm trà rót nước cho các quan lớn quý, đứa nhỏ như ta bưng bình rượu loạn choạng bước giữa các nhân vật lớn, hôm nay là sinh nhật của Diệu Vương gia, Mộc Diễm quốc quốc quân đãi tiệc hơn cả trăm bàn, mời các đại nhân vật nổi danh có mặt đến chúc mừng, nếu không cũng không vì đủ người mà gọi ta đến hỗ trợ.
Ta chưa từng gặp qua Diệu Vương gia, nhưng ta biết Diệu Vương gia là một người rất có quyền lực ở quốc gia này, là một tồn tại quan trọng, Diệu Vương gia là tướng quân trụ cột của Mộc Diễm quốc, cũng là nhân vật duy nhất có thể trợ giúp quốc quân ngu ngốc của Mộc Diễm quốc xử lý chính sự, là một trong số nhân tài không nhiều lắm ở Mộc Diễm quốc lúc bấy giờ.
Mộc Diễm là quốc gia loạn trong giặc ngoài, nội có sài lang, ngoại có hổ báo. Mộc Diễm quốc là một quốc gia yếu đuối cần dựa vào Thương Minh quốc để duy trì sinh tồn, hoàng thất gây thất vọng, chìm đắm trong hưởng lạc tiêu xài không thể tự kềm chế, quốc khố từ từ trống rỗng, hàng năm còn phải cống nạp cho Thương Minh quốc cả trăm rương châu báo, ngựa gần ngàn con, nô bộc ngàn người, mỹ nhân gần cả trăm. Mà Mộc Diễm quốc quốc quân lại không có chính sách gì để bù đắp, tùy vào yêu cầu của Thương Minh quốc mà cướp đoạt, nhiễu loạn cuộc sống cư dân của Mộc Diễm quốc, đây là chiến tranh không có khói lửa, mà toàn bộ những việc này đều dựa vào Diệu Vương gia mà chống đỡ, ngày tàn của Mộc Diễm quốc cũng đã sắp tới.
Song chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến ta, ta cũng chỉ là một người cầu mỗi ngày có thể hai bữa ấm no mà thôi, ta bê bình rượu thật cẩn thận đặt lên trên cái bàn trước mặt một lão quan lớn mập mạp, khi ta chuẩn bị rút tay lại, bị một cánh tay đầy mỡ bắt lấy, mùi rượu nồng nặc ngạt thở ập vào mặt, làm cho ta nhịn không được choáng váng một trận, lão quan lớn kia kéo ta thẳng vào trong ngực lão, thẳng vào đống mỡ kia của lão ấy, ta ghét bỏ theo bản năng há mồm hung hăng cắn lên cánh tay run rẩy của người nọ.
Không chút ngoài ý muốn, bên tai truyền đến tiếng tru lên như giết heo của người nọ, toàn trường cũng bởi vì tiếng tru kia mà chú ý về nơi này, phía trên truyền đến tiếng quốc quân tức giận chửi bậy, mà ta đương nhiên bị phần đông cung phó nhanh chóng hung hăng đè xuống, cảm giác thân thể tứ chi đau đớn bị đè rất mạnh, ta không khỏi cảm thấy thật là buồn cười, nhỏ gầy như ta mà cần đến sáu cung phó kìm chế.
Trên đầu truyền đến tiếng quốc quân hỏi đứa nhỏ này là con ai mà không biết lễ nghi như thế, toàn trường vắng lặng, lòng ta rốt cục nhịn không được lạnh lùng cười, ta biết kết quả cuối cùng là ta bị quốc quân tùy ý ban cho quan lớn kia, mặc lão xử trí, mà mặt ta vẫn không chút thay đổi, giờ phút này ta sâu sắc cảm giác được bất đắc dĩ, bất đắc dĩ đến mức ta nhịn không được thét lớn rống giận, hận trong lòng vô năng.
Thời gian dài nhẫn nại vắng vẻ làm cho ta mở mắt thật to, khóe miệng lộ ra tươi cười quỷ dị, chộp lấy một con dao gọt hoa quả trên bàn, vào khoảnh khắc tất cả mọi người không chú ý cắm thẳng vào trái tim của lão quan kia, màu đỏ ấm áp phun lên khắp toàn thân ta, ta không có chút sợ hãi, chỉ có hưng phấn không ngừng, màu đỏ tuôn ra làm cho cả người ta chìm trong hưng phấn, hoàn toàn không có một cảm giác tội lỗi, ta nghĩ có thể ta điên rồi. . . . . .
Khắp nơi hỗn loạn, quốc quân khủng hoảng gọi cung phó tới lôi ta đi, mẫu thân của ta gào khóc ầm ỹ trong đám người, không, không, các ngươi không thể đụng đến con ta, các ngươi không thể, con của ta là hoàng tử thứ mười lăm của bệ hạ, các ngươi không thể xử tử nó. . . . . .
Mọi người nghe được mẫu thân kêu to như thế, cũng không nhịn được liếc nhìn, không thể tưởng được đường đường Thập Ngũ hoàng tử tuổi còn nhỏ lại như cung phó thay người châm trà rót nước, khốn quẫn như thế, như thế. . . . . . Quốc quân nghe được lăng lăng không biết nên nói gì, tựa hồ nghĩ thế nào cũng không nhớ ra kiệt tác phong lưu này từ đâu ra, cuối cùng là Diệu Vương gia đi từ trên cầu thang xuống, đứng trước mặt ta, bí hiểm nhìn ta từ trên xuống dưới, cuối cùng dùng mũi giày sa hoa nâng cằm ta lên.
“Như thế, tức là hoàng tử rồi, như vậy sau này theo ta đi, theo ta hành quân tác chiến, ngươi có bằng lòng không?”
Ta chưa từng nghĩ sẽ có thời khắc như ngày hôm nay, cuộc sống của ta hoàn toàn thay đổi tại đây, ta cũng chưa bao giờ tin tưởng có thần tồn tại, nhưng mà đúng vào giờ phút này, ta từ bình dân thấp hèn trở thành hoàng tử được coi trọng, nhìn thấy mẫu thân vui vẻ kích động liên tiếp dập đầu trước Diệu Vương gia nói lời cảm tạ, lòng lại không sáng lên chút nào, ta biết Diệu Vương gia này tuyệt đối không phải mời mọc hảo tâm, xem ta là một quân cờ vô năng mặc người khác bài bố, không có chút mong muốn nào, ta chỉ là từ ổ sói vào hang hổ mà thôi.
Quả nhiên, cuộc sống của ta cùng mẫu thân đã có thể đủ ấm no, cuộc sống thường ngày không cần phải lo lắng nữa, cũng không cần vất vả làm việc, ở phòng thật to, còn có năm cung nữ hầu hạ, vào lúc Diệu Vương gia ra trận, ta lưu tại trong hoàng cung học đọc học viết, dù sao một hoàng tử không thể ngay cả cơ bản nhất cũng không biết.
Lai lịch của ta nhanh chóng bị các huynh đệ tra ra, mẫu thân của ta là một nữ tì hoàn toàn không có hậu thuẫn, mà ta cũng chỉ là một nô bộc nho nhỏ, nửa năm đó cũng không thấy Diệu Vương gia đến thăm ta, lúc ban đầu ất, cuộc sống của ta là không thể chịu nổi, huynh đệ của ta dùng mực nước tô đầy bàn học của ta, giấu sách của ta, đem sâu màu xanh biếc bỏ vào bàn của ta, ý đồ làm ta sợ, cô lập ta, mà thái phó biết rõ tất cả những chuyện này lại mở một mắt nhắm một mắt, mặc
bọn họ chỉnh ta chết đi sống lại.
Ta tuyệt đối không muốn gây chuyện nữa, không vì lý do gì khác, chỉ vì muốn trấn an mẫu thân mà thôi, nhưng khi rơi xuống ao nước lạnh của mùa đông năm ấy, vẫn nhịn không được kéo theo tên huynh trưởng cố ý đẩy ta xuống kia, sau đó mẫu thân của đứa huynh trưởng kia cũng tới, hung hăng giáo huấn ta một chút, lúc ta bị đánh chết khiếp, mẫu thân của ta cũng nghe tin chạy tới, thấp kém quỳ trên mặt đất dập đầu trước mặt nữ nhân kia, cũng thay ta chịu ba mươi đại bản còn lại.
Trong gió lạnh cắt da, ta bị đè xuống ngẩng đầu nhìn mẫu thân bị người đánh cho cái mông chảy máu ròng ròng, còn có đôi môi bị mẫu thân cắn chặt đến chảy máu, mặt mày tái nhợt, mồ hôi rơi xuống từng giọt, mà những kẻ kia đứng cao cao tại thượng đứng, bén nhọn châm chọc cười nhạo, cười nhạo bọn ta, nô bộc đê tiện dưỡng ra đứa nhỏ bất quá cũng là nô bộc thôi, thật sự coi mình là chủ nhân à, ha ha. . . . . . ha ha. . . . . .
Móng tay của ta bấu sâu vào da thịt, lửa giận như gió bạo bị ta áp chế xuống, ta hung hăng nhìn thẳng sắc mặt âm hiểm từng người ở đây, từng vẻ mặt cười nhạo. . . . . .
Mười năm sau, ta — Diễm Thích sẽ làm cho các ngươi thấp kém giống như sâu chuột quỳ dưới chân ta!
Thuận ta thì sinh, nghịch ta thì tử! ! ! ! ! ! !
Thiên hạ duy ngã độc tôn! ! ! ! Đăng bởi: admin
/129
|