CHƯƠNG 40 QUYỂN 1: TIỄN NGƯỜI
Thượng Quan Vân Nhi nhìn thấy Mộ Dung Lâm Phong đột nhiên không nói, cũng không biết suy nghĩ cái gì, liền nhẹ nhàng gọi: “Mộ Dung Đại ca, ngươi làm sao vậy?”
Mộ Dung Lâm Phong nghe được Thượng Quan Vân Nhi kêu mình, liền lập tức phục hồi tinh thần lại nói: “Ân, không có gì, lại đột nhiên nghĩ đến chút việc.”
Thượng Quan Vân Nhi đỏ mặt lên ấp a ấp úng nói: “Không biết Mộ Dung Đại ca hôm nay có rảnh, ân. . . . . . Cái kia. . . người hầu của ta đều đã về rồi. . . . . . Không biết Mộ Dung Đại ca có thể tiễn ta một đoạn đường hay không?” Nói xong Thượng Quan Vân Nhi liền ngượng ngùng, người sáng suốt đều nhìn ra được Thượng Quan Vân Nhi xinh đẹp đối với Mộ Dung Lâm Phong tao nhã có ý, chỉ là không biết Tương vương hữu mộng, lưu thủy có vô tình hay không.
[Tương vương hữu mộng: nguyên câu là Tương vương hữu mộng, Thần nữ vô tâm. Truyện kể rằng thời Chiến quốc, Thần nữ của Vu sơn ngầm
ái mộ Sở Tương Vương, lén xuống phàm trần gặp gỡ. Tương vương vừa thấy liền say mê, nhưng tiên phàm cách trở, khi Tương vương về cung vẫn nhớ nhung Thần nữ không quên. Thần nữ vì hóa giải tương tư của Tương vương, đã vào giấc mộng của ngài cùng ngài kết hợp, tặng ngài ngọc bội ly biệt. Sau đó Tương vương lại đến Vu sơn thăm giai nhân, Thần nữ hiện ra và nói tiền duyên đã hết, mong Tương vương chuyên tâm vào xã tắc, nàng từ biệt mà quay về thiên đình.
Ý kiến của riêng ta thì là tác giả nghĩ đây là đam mỹ, đang nói về Thượng Quan Vân Nhi có tình ý với anh Phong, anh ấy lại vô tình, nên dùng câu Lưu thủy vô tình thay thế, vì dùng câu Thần nữ vô tâm với anh ấy có vẻ không hợp.]
Mộ Dung Lâm Phong chỉ nhìn mái tóc không gọn gàng của Tiểu Bạch, lấy tay giúp Tiểu Bạch sửa lại tóc, sau đó giống như hoàn toàn không hiểu lời nói của Thượng Quan Vân Nhi, “Ân, Vân Nhi tiểu thư một mình trở về, đích xác không an toàn lắm, vậy tại hạ tiễn Vân Nhi tiểu thư trở về đi.”
“Sư phụ. . . . . . Tiểu Bạch cũng muốn đi.” Tiểu Bạch nghe được Mộ Dung Lâm Phong phải đi ra ngoài, vội nắm chặt lấy tay áo Mộ Dung Lâm Phong, sợ lại bị bỏ lại một lần nữa, Tiểu Bạch hiện tại ngay cả Mộ Dung Lâm Phong rời khỏi tầm mắt của bé cũng không được.
“Ân, được. . . . . . Tiểu Bạch cũng đi cùng.” Mộ Dung Lâm Phong trấn an cười cười với Tiểu Bạch.
Thượng Quan Vân Nhi bên cạnh còn chưa hết vui vẻ nghe thấy Tiểu Bạch cũng muốn đi cùng, lập tức tâm tình vui vẻ trong lòng giảm một nửa, Thượng Quan Vân Nhi vốn còn tưởng rằng có thể cùng Mộ Dung Lâm Phong đi một mình cùng nhau, trong lòng cũng là có chút chuyện rất quan trọng muốn nói với Mộ Dung Lâm Phong, Thượng Quan Vân Nhi nghĩ Tiểu Bạch có ở đó, nói sẽ không tiện.
Mộ Dung Lâm Phong nhìn nhìn Tiểu Bạch, lại dặn dò một lần nữa nói: “Phải nắm chặt tay vi sư, không được đi lạc mát.”
Tiểu Bạch nghe được Mộ Dung Lâm Phong nói, lập tức lại nắm thật chặt tay Mộ Dung Lâm Phong, kiên định có thêm nói: “Ân ân. . . Tiểu Bạch sẽ nắm chặt tay sư phụ.”
Mộ Dung lại nhìn nhìn Tiểu Bạch trên đầu quấn lụa trắng, thương tiếc nói: “Vết thương trên trán còn đau không đau a?”
Tiểu Bạch vốn đang muốn dùng tay sờ sờ nơi quấn băng trắng thật dày trên trán, nhưng tay còn không có đụng tới dải lụa trắng, đã bị Mộ Dung Lâm Phong bắt được nói: “Đừng chạm tay vào. . .”
Thượng Quan Vân Nhi nhìn nhìn trên trán Tiểu Bạch, băng gạc quấn quanh thật dày thật khoa trương, “Tiểu Bạch đệ đệ trên trán có vẻ thực nghiêm trọng, nhất định là rất đau đi, nếu không Tiểu Bạch đệ đệ vẫn là ở lại để Trúc Tử chăm sóc đi, sư phụ ngươi rất nhanh sẽ trở lại.”
“Không cần. . . . . . Tiểu Bạch không đau. . . . . . Sư phụ đi nơi nào Tiểu Bạch đi nơi đó.” Tiểu Bạch vừa nghe thấy bé phải ở lại, lập tức kéo kéo tay áo Mộ Dung Lâm Phong, dáng vẻ ủy ủy khuất khuất.
“Tiểu ngu ngốc, không ai nói không cho ngươi đi. . . Muốn đi thì đi. . .” Trúc Tử ở một bên nhìn thấy Tiểu Bạch hoang mang rối loạn như vậy nhịn không được nói.
“Ân, mọi người cùng đi đi, tiễn hoàn Vân Nhi tiểu thư trở về xong, chúng ta cũng nên về nhà, chúng ta đi ra ngoài thời gian cũng không ngắn.” Mộ Dung Lâm Phong nhìn nhìn đường cái bên ngoài, trên đường cái mỗi người đều đang làm những việc lặp lại mỗi ngày, bọn họ từ rừng rậm sương mù đi ra cũng không tới hai ngày, vốn dự tính là nay đi mai về, không nghĩ tới trên đường thiếu chút nữa đánh mất Tiểu Bạch.
“Mộ Dung Đại ca các ngươi phải trở về vội như vậy sao? Nếu Mộ Dung Đại ca không gấp, có thể đến nhà ta ở vài ngày, cùng gia gia của ta nói chuyện về Bạch Quả, có lẽ có thể phát hiện ra cái gì. . . . . .” Thượng Quan Vân Nhi vừa nghe thấy Mộ Dung Lâm Phong hôm nay sẽ trở về, trong lòng rất là luyến tiếc, nghĩ chuyện gì có thể làm Mộ Dung Lâm Phong ở lại, nếu Mộ Dung Lâm Phong cứ như vậy trở về, về sau có thể cũng rất khó gặp được rồi.
Mộ Dung Lâm Phong chỉ là cười cười nói: “Không phiền toái gia gia ngươi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, sẽ có biện pháp thôi, Vân Nhi tiểu thư không cần để ý đến chúng ta, chúng ta bây giờ tiễn Vân Nhi tiểu thư trở về trước đi.”
Đợi Trúc Tử thu dọn một phen, kỳ thật chính là thanh toán hết thảy phí dụng ở Yến Thanh tửu lâu, còn có mang theo tấm vải vốn mua cho Tiểu Bạch.
Cứ như vậy, mọi người đi ra Yến Thanh tửu lâu, hướng đến Thượng Quan phủ.
Vừa ra tới đường cái đông người tấp nập, Tiểu Bạch lập tức toàn thân kề sát Mộ Dung Lâm Phong, Mộ Dung Lâm Phong thấy Tiểu Bạch khẩn trương đáng thương, liền hơi hơi cúi người, không quản Thượng Quan Vân Nhi bên cạnh vẻ mặt kinh ngạc, đưa tay bế Tiểu Bạch lên.
Tiểu Bạch bị Mộ Dung Lâm Phong bế lấy, thân thể nhất thời mất đi cân bằng lập tức vươn tay ôm lấy cổ Mộ Dung Lâm Phong.
“Như vậy, sẽ không sợ không thấy Tiểu Bạch nữa.”
Trúc Tử đã sớm thấy nhưng không thể trách tiếp tục đi về phía trước. . . . . .
Tiểu Bạch ý thức được, thật là ngượng ngùng hơi hơi giãy dụa trên người Mộ Dung Lâm Phong, Tiểu Bạch cảm thấy bé có tay có chân, còn để sư phụ bế, là không tốt, muốn đi xuống, tự mình đi. Dù sao hiện tại vẫn là đường cái người đến người đi, nhưng Mộ Dung Lâm Phong cũng không cho phản kháng vững vàng ôm lấy Tiểu Bạch nói: “Tiểu Bạch đừng lộn xộn, người ở đây nhiều như vậy, nếu lại đi lạc, vi sư lại rốt cuộc tìm không thấy Tiểu Bạch cho coi.”
Tiểu Bạch nghe xong, nháy mắt liền dừng giãy dụa, ngoan ngoãn để Mộ Dung Lâm Phong bế, Tiểu Bạch không bao giờ muốn tách khỏi Mộ Dung Lâm Phong nữa.
Thượng Quan Vân Nhi nhẹ giọng nói: “Mộ Dung Đại ca đối với Tiểu Bạch đệ đệ thật đúng là tốt, bình thường đều là đồ đệ chăm sóc sư phụ, mà không phải sư phụ chăm sóc đồ đệ, hiện tại rất ít có sư phụ cẩn thận săn sóc như vậy.”
Mộ Dung Lâm Phong đối với Thượng Quan Vân Nhi nói rất nhiều, chỉ là tỏ ý hiểu rõ cười cười cũng không nói gì.
Tiểu Bạch tuy rằng không tình nguyện để Mộ Dung Lâm Phong bế, nhưng là tâm cũng hoàn toàn an tĩnh, không có băn khoăn, liền yên tâm quan sát kì bốn phía, tầm nhìn cao, phạm vi nhìn cũng lớn, điều này làm cho Tiểu Bạch rất là hưng phấn.
Tiểu Bạch thường hay nói với Mộ Dung Lâm Phong về cái gì đó bé cảm thấy tò mò, Mộ Dung Lâm Phong cũng nhất nhất đáp lời Tiểu Bạch, Trúc Tử cùng Thượng Quan Vân Nhi phân biệt đi hai bên Mộ Dung Lâm Phong, cùng nhau đi trên con đường chậm rãi náo nhiệt lên theo thời gian, tiếng thét to, tiếng rao hàng, vẫn nối liền không dứt truyền tới, đường lớn ở trấn nhỏ so với nông thôn luôn náo nhiệt hơn rất nhiều. Đăng bởi: admin
Thượng Quan Vân Nhi nhìn thấy Mộ Dung Lâm Phong đột nhiên không nói, cũng không biết suy nghĩ cái gì, liền nhẹ nhàng gọi: “Mộ Dung Đại ca, ngươi làm sao vậy?”
Mộ Dung Lâm Phong nghe được Thượng Quan Vân Nhi kêu mình, liền lập tức phục hồi tinh thần lại nói: “Ân, không có gì, lại đột nhiên nghĩ đến chút việc.”
Thượng Quan Vân Nhi đỏ mặt lên ấp a ấp úng nói: “Không biết Mộ Dung Đại ca hôm nay có rảnh, ân. . . . . . Cái kia. . . người hầu của ta đều đã về rồi. . . . . . Không biết Mộ Dung Đại ca có thể tiễn ta một đoạn đường hay không?” Nói xong Thượng Quan Vân Nhi liền ngượng ngùng, người sáng suốt đều nhìn ra được Thượng Quan Vân Nhi xinh đẹp đối với Mộ Dung Lâm Phong tao nhã có ý, chỉ là không biết Tương vương hữu mộng, lưu thủy có vô tình hay không.
[Tương vương hữu mộng: nguyên câu là Tương vương hữu mộng, Thần nữ vô tâm. Truyện kể rằng thời Chiến quốc, Thần nữ của Vu sơn ngầm
ái mộ Sở Tương Vương, lén xuống phàm trần gặp gỡ. Tương vương vừa thấy liền say mê, nhưng tiên phàm cách trở, khi Tương vương về cung vẫn nhớ nhung Thần nữ không quên. Thần nữ vì hóa giải tương tư của Tương vương, đã vào giấc mộng của ngài cùng ngài kết hợp, tặng ngài ngọc bội ly biệt. Sau đó Tương vương lại đến Vu sơn thăm giai nhân, Thần nữ hiện ra và nói tiền duyên đã hết, mong Tương vương chuyên tâm vào xã tắc, nàng từ biệt mà quay về thiên đình.
Ý kiến của riêng ta thì là tác giả nghĩ đây là đam mỹ, đang nói về Thượng Quan Vân Nhi có tình ý với anh Phong, anh ấy lại vô tình, nên dùng câu Lưu thủy vô tình thay thế, vì dùng câu Thần nữ vô tâm với anh ấy có vẻ không hợp.]
Mộ Dung Lâm Phong chỉ nhìn mái tóc không gọn gàng của Tiểu Bạch, lấy tay giúp Tiểu Bạch sửa lại tóc, sau đó giống như hoàn toàn không hiểu lời nói của Thượng Quan Vân Nhi, “Ân, Vân Nhi tiểu thư một mình trở về, đích xác không an toàn lắm, vậy tại hạ tiễn Vân Nhi tiểu thư trở về đi.”
“Sư phụ. . . . . . Tiểu Bạch cũng muốn đi.” Tiểu Bạch nghe được Mộ Dung Lâm Phong phải đi ra ngoài, vội nắm chặt lấy tay áo Mộ Dung Lâm Phong, sợ lại bị bỏ lại một lần nữa, Tiểu Bạch hiện tại ngay cả Mộ Dung Lâm Phong rời khỏi tầm mắt của bé cũng không được.
“Ân, được. . . . . . Tiểu Bạch cũng đi cùng.” Mộ Dung Lâm Phong trấn an cười cười với Tiểu Bạch.
Thượng Quan Vân Nhi bên cạnh còn chưa hết vui vẻ nghe thấy Tiểu Bạch cũng muốn đi cùng, lập tức tâm tình vui vẻ trong lòng giảm một nửa, Thượng Quan Vân Nhi vốn còn tưởng rằng có thể cùng Mộ Dung Lâm Phong đi một mình cùng nhau, trong lòng cũng là có chút chuyện rất quan trọng muốn nói với Mộ Dung Lâm Phong, Thượng Quan Vân Nhi nghĩ Tiểu Bạch có ở đó, nói sẽ không tiện.
Mộ Dung Lâm Phong nhìn nhìn Tiểu Bạch, lại dặn dò một lần nữa nói: “Phải nắm chặt tay vi sư, không được đi lạc mát.”
Tiểu Bạch nghe được Mộ Dung Lâm Phong nói, lập tức lại nắm thật chặt tay Mộ Dung Lâm Phong, kiên định có thêm nói: “Ân ân. . . Tiểu Bạch sẽ nắm chặt tay sư phụ.”
Mộ Dung lại nhìn nhìn Tiểu Bạch trên đầu quấn lụa trắng, thương tiếc nói: “Vết thương trên trán còn đau không đau a?”
Tiểu Bạch vốn đang muốn dùng tay sờ sờ nơi quấn băng trắng thật dày trên trán, nhưng tay còn không có đụng tới dải lụa trắng, đã bị Mộ Dung Lâm Phong bắt được nói: “Đừng chạm tay vào. . .”
Thượng Quan Vân Nhi nhìn nhìn trên trán Tiểu Bạch, băng gạc quấn quanh thật dày thật khoa trương, “Tiểu Bạch đệ đệ trên trán có vẻ thực nghiêm trọng, nhất định là rất đau đi, nếu không Tiểu Bạch đệ đệ vẫn là ở lại để Trúc Tử chăm sóc đi, sư phụ ngươi rất nhanh sẽ trở lại.”
“Không cần. . . . . . Tiểu Bạch không đau. . . . . . Sư phụ đi nơi nào Tiểu Bạch đi nơi đó.” Tiểu Bạch vừa nghe thấy bé phải ở lại, lập tức kéo kéo tay áo Mộ Dung Lâm Phong, dáng vẻ ủy ủy khuất khuất.
“Tiểu ngu ngốc, không ai nói không cho ngươi đi. . . Muốn đi thì đi. . .” Trúc Tử ở một bên nhìn thấy Tiểu Bạch hoang mang rối loạn như vậy nhịn không được nói.
“Ân, mọi người cùng đi đi, tiễn hoàn Vân Nhi tiểu thư trở về xong, chúng ta cũng nên về nhà, chúng ta đi ra ngoài thời gian cũng không ngắn.” Mộ Dung Lâm Phong nhìn nhìn đường cái bên ngoài, trên đường cái mỗi người đều đang làm những việc lặp lại mỗi ngày, bọn họ từ rừng rậm sương mù đi ra cũng không tới hai ngày, vốn dự tính là nay đi mai về, không nghĩ tới trên đường thiếu chút nữa đánh mất Tiểu Bạch.
“Mộ Dung Đại ca các ngươi phải trở về vội như vậy sao? Nếu Mộ Dung Đại ca không gấp, có thể đến nhà ta ở vài ngày, cùng gia gia của ta nói chuyện về Bạch Quả, có lẽ có thể phát hiện ra cái gì. . . . . .” Thượng Quan Vân Nhi vừa nghe thấy Mộ Dung Lâm Phong hôm nay sẽ trở về, trong lòng rất là luyến tiếc, nghĩ chuyện gì có thể làm Mộ Dung Lâm Phong ở lại, nếu Mộ Dung Lâm Phong cứ như vậy trở về, về sau có thể cũng rất khó gặp được rồi.
Mộ Dung Lâm Phong chỉ là cười cười nói: “Không phiền toái gia gia ngươi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, sẽ có biện pháp thôi, Vân Nhi tiểu thư không cần để ý đến chúng ta, chúng ta bây giờ tiễn Vân Nhi tiểu thư trở về trước đi.”
Đợi Trúc Tử thu dọn một phen, kỳ thật chính là thanh toán hết thảy phí dụng ở Yến Thanh tửu lâu, còn có mang theo tấm vải vốn mua cho Tiểu Bạch.
Cứ như vậy, mọi người đi ra Yến Thanh tửu lâu, hướng đến Thượng Quan phủ.
Vừa ra tới đường cái đông người tấp nập, Tiểu Bạch lập tức toàn thân kề sát Mộ Dung Lâm Phong, Mộ Dung Lâm Phong thấy Tiểu Bạch khẩn trương đáng thương, liền hơi hơi cúi người, không quản Thượng Quan Vân Nhi bên cạnh vẻ mặt kinh ngạc, đưa tay bế Tiểu Bạch lên.
Tiểu Bạch bị Mộ Dung Lâm Phong bế lấy, thân thể nhất thời mất đi cân bằng lập tức vươn tay ôm lấy cổ Mộ Dung Lâm Phong.
“Như vậy, sẽ không sợ không thấy Tiểu Bạch nữa.”
Trúc Tử đã sớm thấy nhưng không thể trách tiếp tục đi về phía trước. . . . . .
Tiểu Bạch ý thức được, thật là ngượng ngùng hơi hơi giãy dụa trên người Mộ Dung Lâm Phong, Tiểu Bạch cảm thấy bé có tay có chân, còn để sư phụ bế, là không tốt, muốn đi xuống, tự mình đi. Dù sao hiện tại vẫn là đường cái người đến người đi, nhưng Mộ Dung Lâm Phong cũng không cho phản kháng vững vàng ôm lấy Tiểu Bạch nói: “Tiểu Bạch đừng lộn xộn, người ở đây nhiều như vậy, nếu lại đi lạc, vi sư lại rốt cuộc tìm không thấy Tiểu Bạch cho coi.”
Tiểu Bạch nghe xong, nháy mắt liền dừng giãy dụa, ngoan ngoãn để Mộ Dung Lâm Phong bế, Tiểu Bạch không bao giờ muốn tách khỏi Mộ Dung Lâm Phong nữa.
Thượng Quan Vân Nhi nhẹ giọng nói: “Mộ Dung Đại ca đối với Tiểu Bạch đệ đệ thật đúng là tốt, bình thường đều là đồ đệ chăm sóc sư phụ, mà không phải sư phụ chăm sóc đồ đệ, hiện tại rất ít có sư phụ cẩn thận săn sóc như vậy.”
Mộ Dung Lâm Phong đối với Thượng Quan Vân Nhi nói rất nhiều, chỉ là tỏ ý hiểu rõ cười cười cũng không nói gì.
Tiểu Bạch tuy rằng không tình nguyện để Mộ Dung Lâm Phong bế, nhưng là tâm cũng hoàn toàn an tĩnh, không có băn khoăn, liền yên tâm quan sát kì bốn phía, tầm nhìn cao, phạm vi nhìn cũng lớn, điều này làm cho Tiểu Bạch rất là hưng phấn.
Tiểu Bạch thường hay nói với Mộ Dung Lâm Phong về cái gì đó bé cảm thấy tò mò, Mộ Dung Lâm Phong cũng nhất nhất đáp lời Tiểu Bạch, Trúc Tử cùng Thượng Quan Vân Nhi phân biệt đi hai bên Mộ Dung Lâm Phong, cùng nhau đi trên con đường chậm rãi náo nhiệt lên theo thời gian, tiếng thét to, tiếng rao hàng, vẫn nối liền không dứt truyền tới, đường lớn ở trấn nhỏ so với nông thôn luôn náo nhiệt hơn rất nhiều. Đăng bởi: admin
/129
|