CHƯƠNG 9 QUYỂN 2: TÌM DƯỢC
Khi Lâm Tịch tỉnh lại, toàn thân không giống như bình thường vô lực, trong ngực cũng không có từng trận đau. Đem một bàn tay đặt lên trên ngực mình dừng một chút, Lâm Tịch chưa bao giờ được như hôm nay thức tỉnh mà còn hoàn hảo như vậy, lúc vẻ mặt còn nghi hoặc, ngoài cửa truyền đến thanh âm nhu hòa của: “Lão gia, đã tỉnh chưa?”
Lâm Tịch chậm rãi khởi động thân mình, sau đó mới nói với quản gia Trương thúc bên ngoài: “Ân, vào đi.”
Quản gia ở ngoài cửa nghe được tiếng trầm của Lâm Tịch truyền đến, liền đẩy cửa ra, ngoắc gọi bọn nha hoàn ở một bên chờ đã lâu, tiến lên mặc y phục cho Lâm Tịch, rửa mặt chải đầu. Lâm Tịch cũng theo thói quen giơ hai tay ra, để bọn nha hoàn bận rộn trên người mình.
Sau đó không lâu, một vị mỹ nam tử mãng bào ngọc quan phiên phiên liền xuất hiện trước mặt mọi người, Lâm Tịch cũng thật vừa lòng gật gật đầu, phất tay bảo bọn nha hoàn lui ra.
“Trương thúc, tại sao hôm nay ta cảm giác thân thể hình như hoàn toàn không còn đau đớn giống trước kia nữa?” Lâm Tịch vội vàng nhìn khuôn mặt hiền lành của Trương thúc nói.
“Ân, lão gia, này là nhờ vị bằng hữu hiếm khi lão gia mang về kia, tối hôm qua lão gia chống đỡ hết nổi thân thể ngã xuống, chính là vị Mộ Dung công tử kia điều chế thử một ít thuốc cho lão gia uống vào, lão gia hiện tại chính là hoàn hảo.”
Nghe được quản gia trả lời, Lâm Tịch cũng là một trận ngạc nhiên, hoàn toàn thật không ngờ Mộ Dung Lâm Phong sau khi cứu y hai lần, lại còn cứu y đến lần thứ ba, một người nhìn như đơn giản bình thường, lại có năng lực lớn như vậy, thêm nữa bên cạnh còn có một tuyệt đỉnh cao thủ, Mộ Dung Lâm Phong tự thân cũng là một dược tề sư vĩ đại, một người như vậy lại tình nguyện sống một cuộc sống ở nông thôn biên dã, quả thật làm cho người ta cảm thấy nghi hoặc, bất quá nếu là một nhân tài hiếm có, có lẽ mình có thể giữ hắn ở Quốc sư phủ, để Lâm Tịch ta sở dụng. . . . . .
Trong mắt hiện lên một tia tính kế sau, Lâm Tịch nói: “Ân, hóa ra lại là Mộ Dung Đại ca cứu ta a, xem ra ta phải hảo hảo cảm tạ Mộ Dung Đại ca một phen.”
“Đúng vậy, lão gia, bất quá di chứng của lão gia cũng còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, vị Mộ Dung công tử kia nói chứng bệnh của lão gia phải chậm rãi uống dược điều trị mới có thể khỏi hẳn, cho nên lão gia phải tìm cách làm cho Mộ Dung công tử lưu lại mới được a.” Quản gia nhớ tới lời Mộ Dung Lâm Phong nói tối hôm qua, lập tức báo cho lão gia nhà mình.
“Nga. . . . . . Nguyên lai còn có chuyện này, xem ra ta thật sự là trong họa gặp phúc, phải tìm hết biện pháp lưu hắn lại mới được.” Lâm Tịch có chút đăm chiêu thấp giọng nói.
Lâm Tịch cùng quản gia tùy ý nói vài câu việc nhà, liền khởi bước đến tiểu viện tử Mộ Dung Lâm Phong ở lại, lúc đi trên đường suy nghĩ sự tình, phía trước truyền đến thanh âm phu nhân từ lúc y trở về vẫn chưa thấy mặt.
“Lão gia,” Nữ tử khuôn mặt lạnh như băng xinh đẹp nhìn Lâm Tịch liếc mắt một cái, cúi đầu kêu một tiếng.
Lâm Tịch dừng cước bộ lại, mặt không chút thay đổi nhìn phu nhân y hiếm khi thấy mặt, thanh âm trầm thấp nói: “Nghe nói ngày hôm qua ở Cửu Khúc kiều thượng, nha hoàn của ngươi lớn mật muốn đánh mắng khách nhân ta mang về, thật có chuyện này không?”
Nha hoàn Tiểu Ngọc ở bên cạnh nghe được lão gia nhà mình đột nhiên nhắc tới chuyện ngày hôm qua, dưới chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất, toàn thân run rẩy nói: “Lão. . . Gia. . . Lão gia. . . Là nô tỳ. . . . . . Nhưng mà. . . . . . Nô tỳ cũng là. . . . . .”
Lâm Tịch ngay lúc Tiểu Ngọc còn chưa nói xong, liền gọi hai nam phó mặt không chút thay đổi nói: “Nếu quả thật có chuyện này, như vậy ngươi sẽ vì hành vi của chính mình mà trả giá lớn. Người tới, kéo nha hoàn không biết trời cao đất rộng này xuống đánh ba mươi đại bản, làm gương khiển trách, về sau ai dám vô lễ với khách nhân ta mang về, sẽ không chỉ đơn giản như vậy.”
“Chờ một chút,” Phu nhân vừa nghe đến nha hoàn của mình bị đánh ba mươi đại bản, cho dù không chết, cũng đi nửa c
ái mạng, rốt cục vẻ mặt lo lắng gọi phu quân của mình lại.
Lâm Tịch dừng cước bộ chuẩn bị rời đi lại nói: “Chuyện gì?”
“Tuy rằng ngày hôm qua là Tiểu Ngọc không đúng, nhưng Tiểu Ngọc còn chưa ra tay, đã bị vị công tử kia ngăn trở, cho nên thỉnh lão gia thủ hạ lưu tình.”
Lâm Tịch hừ lạnh một tiếng, đi đến bên phu nhân của y, đôi môi hình thoi để bên tai phu nhân nhìn như thân mật kì thực lạnh lùng vô tình nói: “Ta còn chưa nói ngươi không để ý dạy dỗ nha hoàn của mình, bây giờ còn dám nêu ý kiến với ta, ngươi chỉ cần hảo hảo ở trong Quốc sư phủ làm tốt vị trí Quốc sư phu nhân của mình là được rồi, không cần vọng tưởng đến quản chuyện của ta, hừ. . . . . .”
Nói xong Lâm Tịch phủi tay mà đi, phía sau chính là tiếng kêu thảm thiết thê lương của nha hoàn bị vô tình kéo xuống. . . . . .
Lâm Tịch tiến đến tiểu viện tử Mộ Dung Lâm Phong ở lại, liền nhìn thấy ba người cầm cần câu cá không biết lấy từ đâu ra, ngồi cạnh cái hồ nhỏ trong suốt thấy đáy, im lặng mà nhàn nhã nhìn hồ nước chờ đợi con cá mắc câu.
Tiểu thiếu niên bên cạnh Mộ Dung Lâm Phong tựa hồ chờ lâu có chút không kiên nhẫn, kéo kéo tay áo Mộ Dung Lâm Phong nói: “Sư phụ, sao cá nhỏ lâu như vậy cũng chưa ăn mồi mắc câu mà? Sư phụ không phải nói cá nhỏ thích ăn cá chạch nhất sao?”
“Ha ha ha. . . . . . Tiểu ngu ngốc ngươi cho là cá nhỏ ngốc như ngươi sao, nghĩ có ăn liền liều lĩnh xông lên sao? Chỉ có tiểu ngu ngốc ngươi mới có thể ăn như vậy thôi. . . . . .” Trúc Tử nhịn không được nói.
Mộ Dung Lâm Phong sờ sờ tóc Tiểu Bạch, cưng chiều nói: “Tiểu Bạch không cần lo cho Trúc Tử, bởi vì tự Trúc Tử cũng không câu được con cá nào, cho nên mới nói thế với Tiểu Bạch, Tiểu Bạch chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, con cá sẽ mắc câu mà.”
Tiểu Bạch nghe xong vui vẻ nói: “Thật không? Sư phụ. . . . . .”
Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy dáng vẻ Tiểu Bạch đáng yêu, nhịn không được hôn nhẹ lên khóe miệng của Tiểu Bạch nói: “Đương nhiên rồi.”
Lâm Tịch ở một bên nhìn thấy Mộ Dung Lâm Phong thân mật hôn khóe miệng đồ nhi, trong lòng mặc dù có một tia quái dị, nhưng là cũng không để trong lòng, nghĩ đến mục đích của mình, chuẩn bị kỹ lời nói, liền đi đến vài bước nói với Mộ Dung Lâm Phong: “Hóa ra Mộ Dung Đại ca các ngươi ở đâu câu cá a, thật sự là hảo nhàn hạ tao nhã a.”
Mộ Dung Lâm Phong nghe được thanh âm quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Tịch liền nói: “Lâm Tịch hiện tại thân thể đã tốt chưa. . . . .”
“Ân, cám ơn Mộ Dung Đại ca quan tâm, thân thể ta hiện tại có cảm giác tốt chưa từng thấy, không nghĩ tới Mộ Dung Đại ca về dược lý cũng là giỏi như vậy, chỉ là nghe nói cơ thể của ta phải chậm rãi lâu dài điều trị mới có thể khỏe hơn, cho nên không biết Mộ Dung Đại ca có thể ở lại trong Quốc sư phủ, nghe nói Mộ Dung Đại ca cũng là muốn tới kinh thành du ngoạn, vậy vừa vặn có thể ở đây, Mộ Dung Đại ca muốn ở đây bao lâu đều được, Mộ Dung Đại ca cảm thấy được không?”
Mộ Dung Lâm Phong nhìn nhìn Lâm Tịch muốn nói lại thôi: “Này. . . . . .”
Lâm Tịch nhìn thấy Mộ Dung Lâm Phong bộ dạng muốn nói lại thôi: “Mộ Dung Đại ca là có chỗ nào không tiện?”
Mộ Dung Lâm Phong nhìn một chút Tiểu Bạch tỉnh tỉnh mê mê nhìn hắn nói: “Là như vậy, ta đến kinh thành trừ bỏ du ngoạn thì quan trọng nhất là còn muốn tìm kiếm một loại dược vật tên ‘ Bạch Quả ‘, không biết Lâm Tịch đã từng nghe qua?”
Lâm Tịch vừa nghe đến ‘ Bạch Quả ‘, lập tức nghĩ đến trước kia có một vị hoàng tử là nhờ Bạch Quả mà được cứu trợ, thế nhưng nhớ đến vị hoàng tử kia, trên mặt Lâm Tịch hiện lên lãnh ý không hiểu, điều chỉnh tình tự của mình một chút nói: “Vậy ra Mộ Dung Đại ca chính là tìm ‘ Bạch Quả ‘ a, Mộ Dung Đại ca cứ giao chuyện này cho ta là được rồi, ta sẽ mau chóng tìm cho Mộ Dung Đại ca, trước khi tìm được, Mộ Dung Đại ca cứ yên tâm ở lại đây đi.”
Mộ Dung Lâm Phong nghe xong, cũng là vẻ mặt cảm kích nói: “Vậy làm phiền Lâm Tịch.” Đăng bởi: admin
Khi Lâm Tịch tỉnh lại, toàn thân không giống như bình thường vô lực, trong ngực cũng không có từng trận đau. Đem một bàn tay đặt lên trên ngực mình dừng một chút, Lâm Tịch chưa bao giờ được như hôm nay thức tỉnh mà còn hoàn hảo như vậy, lúc vẻ mặt còn nghi hoặc, ngoài cửa truyền đến thanh âm nhu hòa của: “Lão gia, đã tỉnh chưa?”
Lâm Tịch chậm rãi khởi động thân mình, sau đó mới nói với quản gia Trương thúc bên ngoài: “Ân, vào đi.”
Quản gia ở ngoài cửa nghe được tiếng trầm của Lâm Tịch truyền đến, liền đẩy cửa ra, ngoắc gọi bọn nha hoàn ở một bên chờ đã lâu, tiến lên mặc y phục cho Lâm Tịch, rửa mặt chải đầu. Lâm Tịch cũng theo thói quen giơ hai tay ra, để bọn nha hoàn bận rộn trên người mình.
Sau đó không lâu, một vị mỹ nam tử mãng bào ngọc quan phiên phiên liền xuất hiện trước mặt mọi người, Lâm Tịch cũng thật vừa lòng gật gật đầu, phất tay bảo bọn nha hoàn lui ra.
“Trương thúc, tại sao hôm nay ta cảm giác thân thể hình như hoàn toàn không còn đau đớn giống trước kia nữa?” Lâm Tịch vội vàng nhìn khuôn mặt hiền lành của Trương thúc nói.
“Ân, lão gia, này là nhờ vị bằng hữu hiếm khi lão gia mang về kia, tối hôm qua lão gia chống đỡ hết nổi thân thể ngã xuống, chính là vị Mộ Dung công tử kia điều chế thử một ít thuốc cho lão gia uống vào, lão gia hiện tại chính là hoàn hảo.”
Nghe được quản gia trả lời, Lâm Tịch cũng là một trận ngạc nhiên, hoàn toàn thật không ngờ Mộ Dung Lâm Phong sau khi cứu y hai lần, lại còn cứu y đến lần thứ ba, một người nhìn như đơn giản bình thường, lại có năng lực lớn như vậy, thêm nữa bên cạnh còn có một tuyệt đỉnh cao thủ, Mộ Dung Lâm Phong tự thân cũng là một dược tề sư vĩ đại, một người như vậy lại tình nguyện sống một cuộc sống ở nông thôn biên dã, quả thật làm cho người ta cảm thấy nghi hoặc, bất quá nếu là một nhân tài hiếm có, có lẽ mình có thể giữ hắn ở Quốc sư phủ, để Lâm Tịch ta sở dụng. . . . . .
Trong mắt hiện lên một tia tính kế sau, Lâm Tịch nói: “Ân, hóa ra lại là Mộ Dung Đại ca cứu ta a, xem ra ta phải hảo hảo cảm tạ Mộ Dung Đại ca một phen.”
“Đúng vậy, lão gia, bất quá di chứng của lão gia cũng còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, vị Mộ Dung công tử kia nói chứng bệnh của lão gia phải chậm rãi uống dược điều trị mới có thể khỏi hẳn, cho nên lão gia phải tìm cách làm cho Mộ Dung công tử lưu lại mới được a.” Quản gia nhớ tới lời Mộ Dung Lâm Phong nói tối hôm qua, lập tức báo cho lão gia nhà mình.
“Nga. . . . . . Nguyên lai còn có chuyện này, xem ra ta thật sự là trong họa gặp phúc, phải tìm hết biện pháp lưu hắn lại mới được.” Lâm Tịch có chút đăm chiêu thấp giọng nói.
Lâm Tịch cùng quản gia tùy ý nói vài câu việc nhà, liền khởi bước đến tiểu viện tử Mộ Dung Lâm Phong ở lại, lúc đi trên đường suy nghĩ sự tình, phía trước truyền đến thanh âm phu nhân từ lúc y trở về vẫn chưa thấy mặt.
“Lão gia,” Nữ tử khuôn mặt lạnh như băng xinh đẹp nhìn Lâm Tịch liếc mắt một cái, cúi đầu kêu một tiếng.
Lâm Tịch dừng cước bộ lại, mặt không chút thay đổi nhìn phu nhân y hiếm khi thấy mặt, thanh âm trầm thấp nói: “Nghe nói ngày hôm qua ở Cửu Khúc kiều thượng, nha hoàn của ngươi lớn mật muốn đánh mắng khách nhân ta mang về, thật có chuyện này không?”
Nha hoàn Tiểu Ngọc ở bên cạnh nghe được lão gia nhà mình đột nhiên nhắc tới chuyện ngày hôm qua, dưới chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất, toàn thân run rẩy nói: “Lão. . . Gia. . . Lão gia. . . Là nô tỳ. . . . . . Nhưng mà. . . . . . Nô tỳ cũng là. . . . . .”
Lâm Tịch ngay lúc Tiểu Ngọc còn chưa nói xong, liền gọi hai nam phó mặt không chút thay đổi nói: “Nếu quả thật có chuyện này, như vậy ngươi sẽ vì hành vi của chính mình mà trả giá lớn. Người tới, kéo nha hoàn không biết trời cao đất rộng này xuống đánh ba mươi đại bản, làm gương khiển trách, về sau ai dám vô lễ với khách nhân ta mang về, sẽ không chỉ đơn giản như vậy.”
“Chờ một chút,” Phu nhân vừa nghe đến nha hoàn của mình bị đánh ba mươi đại bản, cho dù không chết, cũng đi nửa c
ái mạng, rốt cục vẻ mặt lo lắng gọi phu quân của mình lại.
Lâm Tịch dừng cước bộ chuẩn bị rời đi lại nói: “Chuyện gì?”
“Tuy rằng ngày hôm qua là Tiểu Ngọc không đúng, nhưng Tiểu Ngọc còn chưa ra tay, đã bị vị công tử kia ngăn trở, cho nên thỉnh lão gia thủ hạ lưu tình.”
Lâm Tịch hừ lạnh một tiếng, đi đến bên phu nhân của y, đôi môi hình thoi để bên tai phu nhân nhìn như thân mật kì thực lạnh lùng vô tình nói: “Ta còn chưa nói ngươi không để ý dạy dỗ nha hoàn của mình, bây giờ còn dám nêu ý kiến với ta, ngươi chỉ cần hảo hảo ở trong Quốc sư phủ làm tốt vị trí Quốc sư phu nhân của mình là được rồi, không cần vọng tưởng đến quản chuyện của ta, hừ. . . . . .”
Nói xong Lâm Tịch phủi tay mà đi, phía sau chính là tiếng kêu thảm thiết thê lương của nha hoàn bị vô tình kéo xuống. . . . . .
Lâm Tịch tiến đến tiểu viện tử Mộ Dung Lâm Phong ở lại, liền nhìn thấy ba người cầm cần câu cá không biết lấy từ đâu ra, ngồi cạnh cái hồ nhỏ trong suốt thấy đáy, im lặng mà nhàn nhã nhìn hồ nước chờ đợi con cá mắc câu.
Tiểu thiếu niên bên cạnh Mộ Dung Lâm Phong tựa hồ chờ lâu có chút không kiên nhẫn, kéo kéo tay áo Mộ Dung Lâm Phong nói: “Sư phụ, sao cá nhỏ lâu như vậy cũng chưa ăn mồi mắc câu mà? Sư phụ không phải nói cá nhỏ thích ăn cá chạch nhất sao?”
“Ha ha ha. . . . . . Tiểu ngu ngốc ngươi cho là cá nhỏ ngốc như ngươi sao, nghĩ có ăn liền liều lĩnh xông lên sao? Chỉ có tiểu ngu ngốc ngươi mới có thể ăn như vậy thôi. . . . . .” Trúc Tử nhịn không được nói.
Mộ Dung Lâm Phong sờ sờ tóc Tiểu Bạch, cưng chiều nói: “Tiểu Bạch không cần lo cho Trúc Tử, bởi vì tự Trúc Tử cũng không câu được con cá nào, cho nên mới nói thế với Tiểu Bạch, Tiểu Bạch chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, con cá sẽ mắc câu mà.”
Tiểu Bạch nghe xong vui vẻ nói: “Thật không? Sư phụ. . . . . .”
Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy dáng vẻ Tiểu Bạch đáng yêu, nhịn không được hôn nhẹ lên khóe miệng của Tiểu Bạch nói: “Đương nhiên rồi.”
Lâm Tịch ở một bên nhìn thấy Mộ Dung Lâm Phong thân mật hôn khóe miệng đồ nhi, trong lòng mặc dù có một tia quái dị, nhưng là cũng không để trong lòng, nghĩ đến mục đích của mình, chuẩn bị kỹ lời nói, liền đi đến vài bước nói với Mộ Dung Lâm Phong: “Hóa ra Mộ Dung Đại ca các ngươi ở đâu câu cá a, thật sự là hảo nhàn hạ tao nhã a.”
Mộ Dung Lâm Phong nghe được thanh âm quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Tịch liền nói: “Lâm Tịch hiện tại thân thể đã tốt chưa. . . . .”
“Ân, cám ơn Mộ Dung Đại ca quan tâm, thân thể ta hiện tại có cảm giác tốt chưa từng thấy, không nghĩ tới Mộ Dung Đại ca về dược lý cũng là giỏi như vậy, chỉ là nghe nói cơ thể của ta phải chậm rãi lâu dài điều trị mới có thể khỏe hơn, cho nên không biết Mộ Dung Đại ca có thể ở lại trong Quốc sư phủ, nghe nói Mộ Dung Đại ca cũng là muốn tới kinh thành du ngoạn, vậy vừa vặn có thể ở đây, Mộ Dung Đại ca muốn ở đây bao lâu đều được, Mộ Dung Đại ca cảm thấy được không?”
Mộ Dung Lâm Phong nhìn nhìn Lâm Tịch muốn nói lại thôi: “Này. . . . . .”
Lâm Tịch nhìn thấy Mộ Dung Lâm Phong bộ dạng muốn nói lại thôi: “Mộ Dung Đại ca là có chỗ nào không tiện?”
Mộ Dung Lâm Phong nhìn một chút Tiểu Bạch tỉnh tỉnh mê mê nhìn hắn nói: “Là như vậy, ta đến kinh thành trừ bỏ du ngoạn thì quan trọng nhất là còn muốn tìm kiếm một loại dược vật tên ‘ Bạch Quả ‘, không biết Lâm Tịch đã từng nghe qua?”
Lâm Tịch vừa nghe đến ‘ Bạch Quả ‘, lập tức nghĩ đến trước kia có một vị hoàng tử là nhờ Bạch Quả mà được cứu trợ, thế nhưng nhớ đến vị hoàng tử kia, trên mặt Lâm Tịch hiện lên lãnh ý không hiểu, điều chỉnh tình tự của mình một chút nói: “Vậy ra Mộ Dung Đại ca chính là tìm ‘ Bạch Quả ‘ a, Mộ Dung Đại ca cứ giao chuyện này cho ta là được rồi, ta sẽ mau chóng tìm cho Mộ Dung Đại ca, trước khi tìm được, Mộ Dung Đại ca cứ yên tâm ở lại đây đi.”
Mộ Dung Lâm Phong nghe xong, cũng là vẻ mặt cảm kích nói: “Vậy làm phiền Lâm Tịch.” Đăng bởi: admin
/129
|