CHƯƠNG 28 QUYỂN 2: GHEN
Lúc Tiểu Bạch tỉnh lại, trong phòng không có ai, chỉ có một đống lông ấm ấm trơn trơn mượt mượt cọ tới cọ lui trên cổ Tiểu Bạch, còn có tiếng kêu “ngao ngao” nho nhỏ hấp dẫn sự chú ý của Tiểu Bạch. Khi Tiểu Bạch hoàn toàn phục hồi tinh thần lại, liền thấy Bạch hồ giống như thực hưng phấn đang nhìn bé, cái đuôi trắng trắng nhung nhung vẫy a vẫy, hai mắt trong trong ướt ướt ngắm bé, gặp Bạch hồ tựa hồ đã lâu không thấy, thực tế chỉ là một ngày một đêm không gặp mà thôi, bốn con mắt ở giữa không trung ngó lẫn nhau một hồi. Sau đó Tiểu Bạch nhịn không được liền ôm lấy Bạch hồ lăn vài vòng trên giường.
“Ha hả. . . . . . Ha hả. . . . . .” Mềm ghê, ôm Bạch hồ thật là thoải mái, một người một cáo ở trên giường lăn qua lăn lại như trẻ con chưa ngủ, tiếng cười trong sáng, làm cho người ta nhịn không được cũng muốn ôm một đứa nhỏ đáng yêu giống như tinh linh kia.
Chờ Tiểu Bạch cùng Bạch hồ làm hỗn độn trên giường đủ, tựa hồ rốt cục nhớ tới sư phụ của bé sao không ở trên giường, sau đó Tiểu Bạch liền ôm Bạch hồ dừng động tác quay cuồng trên giường, xem xét xem xét chung quanh phòng, không thấy thân ảnh quen thuộc kia, vì thế liền nhìn Bạch hồ vẫn đang hưng phấn hỏi: “. . . . . . Tiểu Bạch hồ, sư phụ đi đâu rồi??”
Có thể nghĩ Bạ
ch hồ là một động vật hơi có linh tính, nhưng cũng chưa tới năng lực thiên lý nhãn, có thể bất cứ khi nào cũng biết Mộ Dung Lâm Phong ở nơi đâu, cho dù biết Bạch hồ cũng không thể nói chuyện, hơn nữa so với Mộ Dung Lâm Phong, Bạch hồ vẫn là thích ở bên Tiểu Bạch hơn, bởi vì thần kinh mẫn cảm của động vật cho biết, cho dù Mộ Dung Lâm Phong cũng chưa từng ngược đãi Bạch hồ, thoạt nhìn cũng là tao nhã, nhưng trên người Mộ Dung Lâm Phong luôn có một loại từ trường sắc bén, loại mẫn cảm này cũng chỉ là một loại thiên tính của động vật thôi. Cho nên Bạch hồ liền lắc lắc cái đầu xù lông, vẻ mặt “ta cũng chẳng biết” nhìn Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch cứ như vậy nhìn Bạch hồ trong chốc lát, Tiểu Bạch không nhận được đáp án, cũng chỉ có thể tự mình xuống giường đi tìm sư phụ, ôm Bạch hồ đi ra cửa. Nhìn cảnh vật chung quanh một chút, Tiểu Bạch biết bọn họ đã trở lại Quốc sư phủ, nhưng mà Tiểu Bạch không biết hiện tại sư phụ bé rốt cuộc là đi đâu rồi.
Tiểu Bạch không tìm được đối sách tốt, cũng chỉ có thể tùy tiện tìm một hướng mà đi tới, người hầu dọc theo đường đi nhìn thấy Tiểu Bạch đều cung kính gọi Tiểu Bạch một tiếng “Tiểu Bạch công tử”, sau đó ở sau lưng Tiểu Bạch vẻ mặt cổ quái trộm đánh giá Tiểu Bạch, sau lưng truyền đến tầm mắt cực nóng, Tiểu Bạch cảm thấy kỳ quái liền quay đầu lại, người hầu thấy Tiểu Bạch vừa ngoảnh đầu nhìn bọn họ, liền vẻ mặt vô tội tiếp tục công việc trước đó của mình. Kỳ thật này cũng không thể trách Tiểu Bạch ngốc, dù sao Tiểu Bạch cũng không có phần ký ức say rượu kia, cũng không biết chuyện xảy qua ở yến hội hoàng cung tối qua, rất nhanh liền truyền vào phủ Quốc sư, cũng có người để tâm. Dù sao cung nhân thân phận thấp kém sinh hoạt trong hoàng cung lúc rảnh rỗi luôn thích cắn cắn mồm mép, vì thế liền một truyền mười, mười truyền trăm, đây là cái gọi là chuyện xấu truyền ngàn dặm.
Tiểu Bạch cứ như vậy nhìn đám tôi tớ một chút, nhưng lại không nhìn ra cái gì lạ, sau đó liền ôm Bạch hồ tiếp tục đi, sau khi Tiểu Bạch rẽ qua một cái cửa hình bầu dục, đã đi tối đại đường chính ốc, nhưng trong đại đường lý chỉ có một vài người hầu đang quét dọn, Trúc Tử cùng Mộ Dung Lâm Phong cũng không có ở đây, Tiểu Bạch đi qua hỏi mấy người hầu đang quét dọn nọ một chút, một tôi tớ ngừng động tác trên tay nghiêng đầu suy nghĩ một chút nói, sáng nay hình như có nhìn thấy Mộ Dung công tử đi về phía phòng bếp.
Lần này Tiểu Bạch không quên hỏi một chút phòng bếp ở đâu, sau đó liền vui vẻ hớn hở ôm Bạch hồ đi về phía người hầu kia chỉ, Bạch hồ nhìn thấy Tiểu Bạch vui vẻ, cũng nhịn không được liếm liếm khuôn mặt phấn phấn của Tiểu Bạch “ngao ngao” kêu vài tiếng.
Tiểu Bạch bị Bạch hồ trong lòng liếm lên mặt ngứa ngứa, nhịn không được “Ha hả ” cười vài tiếng, đang lúc Tiểu Bạch đi ngang qua hoa viên đẹp đẽ của Quốc sư phủ, Tiểu Bạch với tầm mắt tốt lắm dừng bước lại, xuyên qua một hành lang dài thẳng tắp dùng gỗ xây thành, nhìn vào một cái đình nhỏ cách đó không xa trên hồ nước, Mộ Dung Lâm Phong cùng Thượng Quan Vân Nhi ngồi ở nơi đó trò chuyện cười nói vui vẻ, Mộ Dung Lâm Phong vẫn là giai công tử tuấn tú, phong độ phiên phiên, tuấn nhã ôn nhu, thường thường cười một chút với Thượng Quan Vân Nhi ngồi đối diện, Thượng Quan Vân Nhi hôm nay mặc một bộ trang phục màu vàng nhạt, dáng người nổi bật, cười đến hai mắt cong thành hình trăng khuyết, giọng cười thản nhiên, mỹ nhân như ngọc, ngay cả những đóa hoa hồng nho nhỏ quấn quanh đình cũng phối vào cảnh đẹp của hai người kia.
Tiểu Bạch ngơ ngác nhìn một màn tài tử giai nhân trước mắt, sau đó trong lòng liền nhịn không được một nỗi chua xót lan thẳng đến vị trí trái tim, rất không thoải mái, Tiểu Bạch cũng không biết vì cái gì đột nhiên trong lòng cứ nghèn nghẹn, trước mắt Tiểu Bạch rõ ràng vẫn là hình ảnh trai tài gái sắc rất mỹ lệ, một đôi giai nhân đang vui cười, nhưng khi Tiểu Bạch nhìn thấy Mộ Dung Lâm Phong cười với Thượng Quan Vân Nhi đến thực vui vẻ, trong lòng liền vô cùng đau đớn, giống như mất đi thứ gì đó rất đáng quý, Tiểu Bạch cảm thấy hình như bản thân sinh bệnh rồi, Bạch hồ trong lòng Tiểu Bạch cảm giác được Tiểu Bạch càng ôm càng chặt, không hiểu rõ liền kêu phát ra tiếng nho nhỏ kháng nghị.
“Sư phụ. . . . . .” Tiểu Bạch rống to một tiếng với Mộ Dung Lâm Phong đang cười nói vui vẻ.
Hai người đang trò chuyện, nghe được thanh âm, nhìn thấy Tiểu Bạch ôm Bạch hồ đứng cách đó không xa, trên mặt lúc sáng lúc tối dáng vẻ cảm xúc không tốt lắm, Mộ Dung Lâm Phong cũng là lần đầu tiên nghe được Tiểu Bạch lớn tiếng như thế kêu hắn, còn tưởng rằng Tiểu Bạch lại có chỗ nào không thoải mái, Mộ Dung Lâm Phong nghi hoặc bước đến bên Tiểu Bạch.
“Tiểu Bạch tỉnh rồi sao? Vi sư đang chuẩn bị lấy chút điểm tâm về cho Tiểu Bạch ăn, trên đường về vừa lúc gặp Vân Nhi tiểu thư, liền hàn huyên một chút, Tiểu Bạch có phải đã đói bụng rồi không?” Mộ Dung Lâm Phong sờ sờ tóc Tiểu Bạch nói.
Tiểu Bạch cúi đầu hưởng thụ sự ôn nhu Mộ Dung Lâm Phong, lắc lắc đầu rồi lại gật gật đầu.
Mộ Dung Lâm Phong nhìn Tiểu Bạch như vậy, liền kéo tay Tiểu Bạch vào đình ngồi xuống, đem Bạch hồ trong lòng Tiểu Bạch đặt lên bàn đá tròn, đưa cho Tiểu Bạch một khối điểm tâm, cùng Bạch hồ ngồi trên bàn đá một khối, ánh mắt Bạch hồ lóe sáng cắn thức ăn Mộ Dung Lâm Phong đặt trước mắt nó, nhưng Tiểu Bạch lần này cắn mấy miếng điểm tâm, lại giống như không nếm ra mùi vị gì.
Thượng Quan Vân Nhi đối diện vừa thấy Tiểu Bạch đến, trên mặt liền hiện lên một nét không được tự nhiên, nhưng vẫn tâm tình tốt nói với Tiểu Bạch nói: “Tiểu Bạch đệ đệ, nhất định là đã đói bụng đi, đầu bếp trong phủ Dĩnh tỷ tỷ làm điểm tâm ngon lắm đó.”
Tiểu Bạch chỉ cúi đầu chậm rãi cắn điểm tâm trong tay, trong lòng có hơi loạn loạn, Tiểu Bạch đột nhiên nhớ tới lúc trước trên đường từ chợ trở về, Mộ Dung Lâm Phong đã nói nếu hắn ở cùng Thượng Quan Vân Nhi, sẽ để Tiểu Bạch qua một bên, Tiểu Bạch nghĩ đến đây, liền trộm lo lắng ngẩng đầu liếc nhìn Mộ Dung Lâm Phong một cái. Tiểu Bạch hơi hơi nhíu hàng lông mi nhỏ, nhìn thấy Mộ Dung Lâm Phong cùng Thượng Quan Vân Nhi cười nói tự nhiên, trong lòng rầu rĩ ê ẩm, bé chỉ nghĩ là thân thể muốn bệnh không thoải mái thôi, Tiểu Bạch đơn thuần cũng không biết loại cảm xúc khó chịu này gọi là “Ghen”.
Mộ Dung Lâm Phong chú ý tới Tiểu Bạch buông bánh điểm tâm bé vẫn thường thích ăn xuống, lại hay trộm nhìn hắn cùng Thượng Quan Vân Nhi liếc mắt một cái, Tiểu Bạch không bình thường như vậy khiến cho Mộ Dung Lâm Phong chú ý.
“Tiểu Bạch, làm sao vậy, điểm tâm không ăn được sao?” Mộ Dung Lâm Phong hiếm khi nhìn thấy Tiểu Bạch không chịu ăn điểm, dáng vẻ không yên lòng, trước kia bé nhìn thấy điểm tâm sẽ thực vui vẻ.
“. . . . . .” Tiểu Bạch cầm lấy điểm tâm đã buông lên, lắc lắc đầu.
Tiểu Bạch thấy Mộ Dung Lâm Phong vẫn ôn nhu nhìn bé, không biết vì sao trong lòng giống như chuyện bế tắc như có như không, bất quá vẫn có vị chua xót lan tràn, Tiểu Bạch trong lòng nhói lên một chút, vì thế lại buông điểm tâm trên tay, rất nghiêm túc hỏi sư phụ của bé: “. . . . . . Sư phụ. . . . . . Tiểu Bạch có phải đang bị bệnh không??”
Mộ Dung Lâm Phong lập tức nghĩ tới chuyện tối hôm qua, chẳng lẽ hạ thân của Tiểu Bạch tới bây giờ vẫn không thoải mái sao? Mộ Dung Lâm Phong biết Tiểu Bạch là lần đầu tiên trải qua tình sự, cho nên tối hôm qua cũng không dây dưa quá nhiều, nhưng chỉ thấy Tiểu Bạch nắm tay hắn đặt lên trên ngực bé, “Nơi này. . . . . . Không thoải mái. . . . . .”
Mộ Dung Lâm Phong sửng sốt một chút, tâm không thoải mái sao? Sau đó lại liên tưởng một chút tới Tiểu Bạch hành vi quái dị mới rồi, chẳng lẽ Tiểu Bạch không hiểu biết tí gì về yêu đương vừa ghen sao? Là không nhìn được hắn ở cùng Thượng Quan Vân Nhi sao? Nghĩ đến đây Mộ Dung Lâm Phong không ức chế được hơi hơi cong một bên môi lên, Tiểu Bạch tinh thuần như giấy trắng cũng bắt đầu thông suốt rồi. Vì thế tay liền đặt lên ngực Tiểu Bạch nhẹ nhàng xoa xoa, “. . . . . . Xoa một chút sẽ không sao hết.”
Tiểu Bạch nhìn vào mắt Mộ Dung Lâm Phong, bé thấy trong ánh mắt ôn nhu như nước của sư phụ mình tràn đầy bóng dáng của bé, còn có hơi nhiều ánh sáng sung sướng hơn bình thường, xoa ngực bé xong còn hôn lên trán bé, mềm mềm trơn trơn, Tiểu Bạch cảm thấy trái tim mình được sư phụ xoa xoa tựa hồ thư thái hơn rất nhiều, không còn khó chịu nữa. Vị chua xót cũng biến mất không thấy, Tiểu Bạch nghĩ về sau nếu trái tim không thoải mái nữa, thì kêu sư phụ xoa xoa, được sư phụ ôn nhu xoa như vậy, Tiểu Bạch cảm thấy thật vui vẻ.
Tiểu Bạch tâm tình lại sảng khoái, sức ăn cũng tăng nhiều lên, vì thế lại bắt đầu ăn điểm tâm một khối tiếp một khối, giống như điểm tâm so với trước đó cũng mỹ vị hơn rất nhiều, Tiểu Bạch hạnh phúc liền ăn đến miệng đầy cặn điểm tâm, quay đầu nhìn thấy Bạch hồ cũng là ăn thực hưng phấn, vì thế liền lấy một ít để lên đĩa trước mặt Bạch hồ. Bạch hồ lại vui vẻ ngao ngao vẫy vẫy đuôi với Tiểu Bạch. Đăng bởi: admin
Lúc Tiểu Bạch tỉnh lại, trong phòng không có ai, chỉ có một đống lông ấm ấm trơn trơn mượt mượt cọ tới cọ lui trên cổ Tiểu Bạch, còn có tiếng kêu “ngao ngao” nho nhỏ hấp dẫn sự chú ý của Tiểu Bạch. Khi Tiểu Bạch hoàn toàn phục hồi tinh thần lại, liền thấy Bạch hồ giống như thực hưng phấn đang nhìn bé, cái đuôi trắng trắng nhung nhung vẫy a vẫy, hai mắt trong trong ướt ướt ngắm bé, gặp Bạch hồ tựa hồ đã lâu không thấy, thực tế chỉ là một ngày một đêm không gặp mà thôi, bốn con mắt ở giữa không trung ngó lẫn nhau một hồi. Sau đó Tiểu Bạch nhịn không được liền ôm lấy Bạch hồ lăn vài vòng trên giường.
“Ha hả. . . . . . Ha hả. . . . . .” Mềm ghê, ôm Bạch hồ thật là thoải mái, một người một cáo ở trên giường lăn qua lăn lại như trẻ con chưa ngủ, tiếng cười trong sáng, làm cho người ta nhịn không được cũng muốn ôm một đứa nhỏ đáng yêu giống như tinh linh kia.
Chờ Tiểu Bạch cùng Bạch hồ làm hỗn độn trên giường đủ, tựa hồ rốt cục nhớ tới sư phụ của bé sao không ở trên giường, sau đó Tiểu Bạch liền ôm Bạch hồ dừng động tác quay cuồng trên giường, xem xét xem xét chung quanh phòng, không thấy thân ảnh quen thuộc kia, vì thế liền nhìn Bạch hồ vẫn đang hưng phấn hỏi: “. . . . . . Tiểu Bạch hồ, sư phụ đi đâu rồi??”
Có thể nghĩ Bạ
ch hồ là một động vật hơi có linh tính, nhưng cũng chưa tới năng lực thiên lý nhãn, có thể bất cứ khi nào cũng biết Mộ Dung Lâm Phong ở nơi đâu, cho dù biết Bạch hồ cũng không thể nói chuyện, hơn nữa so với Mộ Dung Lâm Phong, Bạch hồ vẫn là thích ở bên Tiểu Bạch hơn, bởi vì thần kinh mẫn cảm của động vật cho biết, cho dù Mộ Dung Lâm Phong cũng chưa từng ngược đãi Bạch hồ, thoạt nhìn cũng là tao nhã, nhưng trên người Mộ Dung Lâm Phong luôn có một loại từ trường sắc bén, loại mẫn cảm này cũng chỉ là một loại thiên tính của động vật thôi. Cho nên Bạch hồ liền lắc lắc cái đầu xù lông, vẻ mặt “ta cũng chẳng biết” nhìn Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch cứ như vậy nhìn Bạch hồ trong chốc lát, Tiểu Bạch không nhận được đáp án, cũng chỉ có thể tự mình xuống giường đi tìm sư phụ, ôm Bạch hồ đi ra cửa. Nhìn cảnh vật chung quanh một chút, Tiểu Bạch biết bọn họ đã trở lại Quốc sư phủ, nhưng mà Tiểu Bạch không biết hiện tại sư phụ bé rốt cuộc là đi đâu rồi.
Tiểu Bạch không tìm được đối sách tốt, cũng chỉ có thể tùy tiện tìm một hướng mà đi tới, người hầu dọc theo đường đi nhìn thấy Tiểu Bạch đều cung kính gọi Tiểu Bạch một tiếng “Tiểu Bạch công tử”, sau đó ở sau lưng Tiểu Bạch vẻ mặt cổ quái trộm đánh giá Tiểu Bạch, sau lưng truyền đến tầm mắt cực nóng, Tiểu Bạch cảm thấy kỳ quái liền quay đầu lại, người hầu thấy Tiểu Bạch vừa ngoảnh đầu nhìn bọn họ, liền vẻ mặt vô tội tiếp tục công việc trước đó của mình. Kỳ thật này cũng không thể trách Tiểu Bạch ngốc, dù sao Tiểu Bạch cũng không có phần ký ức say rượu kia, cũng không biết chuyện xảy qua ở yến hội hoàng cung tối qua, rất nhanh liền truyền vào phủ Quốc sư, cũng có người để tâm. Dù sao cung nhân thân phận thấp kém sinh hoạt trong hoàng cung lúc rảnh rỗi luôn thích cắn cắn mồm mép, vì thế liền một truyền mười, mười truyền trăm, đây là cái gọi là chuyện xấu truyền ngàn dặm.
Tiểu Bạch cứ như vậy nhìn đám tôi tớ một chút, nhưng lại không nhìn ra cái gì lạ, sau đó liền ôm Bạch hồ tiếp tục đi, sau khi Tiểu Bạch rẽ qua một cái cửa hình bầu dục, đã đi tối đại đường chính ốc, nhưng trong đại đường lý chỉ có một vài người hầu đang quét dọn, Trúc Tử cùng Mộ Dung Lâm Phong cũng không có ở đây, Tiểu Bạch đi qua hỏi mấy người hầu đang quét dọn nọ một chút, một tôi tớ ngừng động tác trên tay nghiêng đầu suy nghĩ một chút nói, sáng nay hình như có nhìn thấy Mộ Dung công tử đi về phía phòng bếp.
Lần này Tiểu Bạch không quên hỏi một chút phòng bếp ở đâu, sau đó liền vui vẻ hớn hở ôm Bạch hồ đi về phía người hầu kia chỉ, Bạch hồ nhìn thấy Tiểu Bạch vui vẻ, cũng nhịn không được liếm liếm khuôn mặt phấn phấn của Tiểu Bạch “ngao ngao” kêu vài tiếng.
Tiểu Bạch bị Bạch hồ trong lòng liếm lên mặt ngứa ngứa, nhịn không được “Ha hả ” cười vài tiếng, đang lúc Tiểu Bạch đi ngang qua hoa viên đẹp đẽ của Quốc sư phủ, Tiểu Bạch với tầm mắt tốt lắm dừng bước lại, xuyên qua một hành lang dài thẳng tắp dùng gỗ xây thành, nhìn vào một cái đình nhỏ cách đó không xa trên hồ nước, Mộ Dung Lâm Phong cùng Thượng Quan Vân Nhi ngồi ở nơi đó trò chuyện cười nói vui vẻ, Mộ Dung Lâm Phong vẫn là giai công tử tuấn tú, phong độ phiên phiên, tuấn nhã ôn nhu, thường thường cười một chút với Thượng Quan Vân Nhi ngồi đối diện, Thượng Quan Vân Nhi hôm nay mặc một bộ trang phục màu vàng nhạt, dáng người nổi bật, cười đến hai mắt cong thành hình trăng khuyết, giọng cười thản nhiên, mỹ nhân như ngọc, ngay cả những đóa hoa hồng nho nhỏ quấn quanh đình cũng phối vào cảnh đẹp của hai người kia.
Tiểu Bạch ngơ ngác nhìn một màn tài tử giai nhân trước mắt, sau đó trong lòng liền nhịn không được một nỗi chua xót lan thẳng đến vị trí trái tim, rất không thoải mái, Tiểu Bạch cũng không biết vì cái gì đột nhiên trong lòng cứ nghèn nghẹn, trước mắt Tiểu Bạch rõ ràng vẫn là hình ảnh trai tài gái sắc rất mỹ lệ, một đôi giai nhân đang vui cười, nhưng khi Tiểu Bạch nhìn thấy Mộ Dung Lâm Phong cười với Thượng Quan Vân Nhi đến thực vui vẻ, trong lòng liền vô cùng đau đớn, giống như mất đi thứ gì đó rất đáng quý, Tiểu Bạch cảm thấy hình như bản thân sinh bệnh rồi, Bạch hồ trong lòng Tiểu Bạch cảm giác được Tiểu Bạch càng ôm càng chặt, không hiểu rõ liền kêu phát ra tiếng nho nhỏ kháng nghị.
“Sư phụ. . . . . .” Tiểu Bạch rống to một tiếng với Mộ Dung Lâm Phong đang cười nói vui vẻ.
Hai người đang trò chuyện, nghe được thanh âm, nhìn thấy Tiểu Bạch ôm Bạch hồ đứng cách đó không xa, trên mặt lúc sáng lúc tối dáng vẻ cảm xúc không tốt lắm, Mộ Dung Lâm Phong cũng là lần đầu tiên nghe được Tiểu Bạch lớn tiếng như thế kêu hắn, còn tưởng rằng Tiểu Bạch lại có chỗ nào không thoải mái, Mộ Dung Lâm Phong nghi hoặc bước đến bên Tiểu Bạch.
“Tiểu Bạch tỉnh rồi sao? Vi sư đang chuẩn bị lấy chút điểm tâm về cho Tiểu Bạch ăn, trên đường về vừa lúc gặp Vân Nhi tiểu thư, liền hàn huyên một chút, Tiểu Bạch có phải đã đói bụng rồi không?” Mộ Dung Lâm Phong sờ sờ tóc Tiểu Bạch nói.
Tiểu Bạch cúi đầu hưởng thụ sự ôn nhu Mộ Dung Lâm Phong, lắc lắc đầu rồi lại gật gật đầu.
Mộ Dung Lâm Phong nhìn Tiểu Bạch như vậy, liền kéo tay Tiểu Bạch vào đình ngồi xuống, đem Bạch hồ trong lòng Tiểu Bạch đặt lên bàn đá tròn, đưa cho Tiểu Bạch một khối điểm tâm, cùng Bạch hồ ngồi trên bàn đá một khối, ánh mắt Bạch hồ lóe sáng cắn thức ăn Mộ Dung Lâm Phong đặt trước mắt nó, nhưng Tiểu Bạch lần này cắn mấy miếng điểm tâm, lại giống như không nếm ra mùi vị gì.
Thượng Quan Vân Nhi đối diện vừa thấy Tiểu Bạch đến, trên mặt liền hiện lên một nét không được tự nhiên, nhưng vẫn tâm tình tốt nói với Tiểu Bạch nói: “Tiểu Bạch đệ đệ, nhất định là đã đói bụng đi, đầu bếp trong phủ Dĩnh tỷ tỷ làm điểm tâm ngon lắm đó.”
Tiểu Bạch chỉ cúi đầu chậm rãi cắn điểm tâm trong tay, trong lòng có hơi loạn loạn, Tiểu Bạch đột nhiên nhớ tới lúc trước trên đường từ chợ trở về, Mộ Dung Lâm Phong đã nói nếu hắn ở cùng Thượng Quan Vân Nhi, sẽ để Tiểu Bạch qua một bên, Tiểu Bạch nghĩ đến đây, liền trộm lo lắng ngẩng đầu liếc nhìn Mộ Dung Lâm Phong một cái. Tiểu Bạch hơi hơi nhíu hàng lông mi nhỏ, nhìn thấy Mộ Dung Lâm Phong cùng Thượng Quan Vân Nhi cười nói tự nhiên, trong lòng rầu rĩ ê ẩm, bé chỉ nghĩ là thân thể muốn bệnh không thoải mái thôi, Tiểu Bạch đơn thuần cũng không biết loại cảm xúc khó chịu này gọi là “Ghen”.
Mộ Dung Lâm Phong chú ý tới Tiểu Bạch buông bánh điểm tâm bé vẫn thường thích ăn xuống, lại hay trộm nhìn hắn cùng Thượng Quan Vân Nhi liếc mắt một cái, Tiểu Bạch không bình thường như vậy khiến cho Mộ Dung Lâm Phong chú ý.
“Tiểu Bạch, làm sao vậy, điểm tâm không ăn được sao?” Mộ Dung Lâm Phong hiếm khi nhìn thấy Tiểu Bạch không chịu ăn điểm, dáng vẻ không yên lòng, trước kia bé nhìn thấy điểm tâm sẽ thực vui vẻ.
“. . . . . .” Tiểu Bạch cầm lấy điểm tâm đã buông lên, lắc lắc đầu.
Tiểu Bạch thấy Mộ Dung Lâm Phong vẫn ôn nhu nhìn bé, không biết vì sao trong lòng giống như chuyện bế tắc như có như không, bất quá vẫn có vị chua xót lan tràn, Tiểu Bạch trong lòng nhói lên một chút, vì thế lại buông điểm tâm trên tay, rất nghiêm túc hỏi sư phụ của bé: “. . . . . . Sư phụ. . . . . . Tiểu Bạch có phải đang bị bệnh không??”
Mộ Dung Lâm Phong lập tức nghĩ tới chuyện tối hôm qua, chẳng lẽ hạ thân của Tiểu Bạch tới bây giờ vẫn không thoải mái sao? Mộ Dung Lâm Phong biết Tiểu Bạch là lần đầu tiên trải qua tình sự, cho nên tối hôm qua cũng không dây dưa quá nhiều, nhưng chỉ thấy Tiểu Bạch nắm tay hắn đặt lên trên ngực bé, “Nơi này. . . . . . Không thoải mái. . . . . .”
Mộ Dung Lâm Phong sửng sốt một chút, tâm không thoải mái sao? Sau đó lại liên tưởng một chút tới Tiểu Bạch hành vi quái dị mới rồi, chẳng lẽ Tiểu Bạch không hiểu biết tí gì về yêu đương vừa ghen sao? Là không nhìn được hắn ở cùng Thượng Quan Vân Nhi sao? Nghĩ đến đây Mộ Dung Lâm Phong không ức chế được hơi hơi cong một bên môi lên, Tiểu Bạch tinh thuần như giấy trắng cũng bắt đầu thông suốt rồi. Vì thế tay liền đặt lên ngực Tiểu Bạch nhẹ nhàng xoa xoa, “. . . . . . Xoa một chút sẽ không sao hết.”
Tiểu Bạch nhìn vào mắt Mộ Dung Lâm Phong, bé thấy trong ánh mắt ôn nhu như nước của sư phụ mình tràn đầy bóng dáng của bé, còn có hơi nhiều ánh sáng sung sướng hơn bình thường, xoa ngực bé xong còn hôn lên trán bé, mềm mềm trơn trơn, Tiểu Bạch cảm thấy trái tim mình được sư phụ xoa xoa tựa hồ thư thái hơn rất nhiều, không còn khó chịu nữa. Vị chua xót cũng biến mất không thấy, Tiểu Bạch nghĩ về sau nếu trái tim không thoải mái nữa, thì kêu sư phụ xoa xoa, được sư phụ ôn nhu xoa như vậy, Tiểu Bạch cảm thấy thật vui vẻ.
Tiểu Bạch tâm tình lại sảng khoái, sức ăn cũng tăng nhiều lên, vì thế lại bắt đầu ăn điểm tâm một khối tiếp một khối, giống như điểm tâm so với trước đó cũng mỹ vị hơn rất nhiều, Tiểu Bạch hạnh phúc liền ăn đến miệng đầy cặn điểm tâm, quay đầu nhìn thấy Bạch hồ cũng là ăn thực hưng phấn, vì thế liền lấy một ít để lên đĩa trước mặt Bạch hồ. Bạch hồ lại vui vẻ ngao ngao vẫy vẫy đuôi với Tiểu Bạch. Đăng bởi: admin
/129
|