Dị Giới Dược Sư

Chương 295: Khủng Hách

/431


Khi Đái Nhĩ Cát mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, gã liền vô ý thức đưa tay lên sờ vào chỗ đau nhức ở sau ót, đến lúc này thì gã mới nhớ ra mình đã bị hành thích, thế là thần trí đang mơ hồ cũng tỉnh táo lại ngay.

Tại Thần Phong đại lục, khi trời đến nửa đêm thì vầng trăng Linh Hằng sẽ xuất hiện. Nhìn mặt trăng đang treo lơ lửng ở nơi xa xa, điều đó nói cho Đái Nhĩ Cát biết lúc này đang là nửa đêm. Kể từ lúc rời phủ để đi phó hội cho tới bây giờ, đại khái tính ra cũng được nửa tiếng rồi (giờ của Thần Phong đại lục).

Đái Nhĩ Cát cảm thấy dưới thân mềm nhũn, cùng với mùi thơm của cỏ cây xộc vào mũi, xúc cảm cho gã biết là mình đang nằm trên bãi cỏ ướt át, cả bộ lễ phục bị sũng nước dán sát vào người, gây ra cảm giác ngứa ngáy khó chịu. Những điều đó cho thấy lớp thạch cơ trên người đã được giải trừ, chỉ là lúc này gã vẫn chưa thể nhúc nhích được, bởi vì hiện tại đang có một thanh trường kiếm màu xám gác lên cổ gã, hơi lạnh từ mũi kiếm truyền vào người khiến lông tóc toàn thân của gã đều dựng đứng lên. Đái Nhĩ Cát ngửi được mùi vị tử vong, nên trong lòng biết rõ, chỉ cần mình cử động một chút thôi thì sẽ phải nói vĩnh biệt với thế giới này ngay.

Khi một ma pháp sư bị quản chế thì trường hợp đó chẳng khác nào trường hợp của một chú chuột khi bị rơi vào móng vuốt của chú mèo chút nào. Đái Nhĩ Cát không có đất để phản kháng, lại càng không muốn vì xung động mà chết, do đó tuy linh lực của gã vẫn có thể vận chuyển như thường, nhưng lại chẳng dám hành động thiếu suy nghĩ, thậm chí, cả cổ cũng không dám xoay qua xoay lại nữa. Gã rất sợ nếu mình không cẩn thận một chút thì sẽ bị thanh trường kiếm kia cắt ngang yết hầu của mình, vậy thì gã sẽ không thể nhìn thấy được khuôn mặt của kẻ đã bắt cóc gã. Tuy nhiên, trong bốn người đang đứng trước mặt gã, một người là kẻ thích khách đã lẻn vào xe và bắt mình mang tới đây. Trông dáng vóc của y thì đó hẳn là một nữ tử, bên cạnh nàng còn có ba người nữa và ai nấy cũng đều mặc trang phục gần như hoàn toàn giống nhau, đều là hắc y từ đầu tới chân, không nhìn thấy được diện mục. Một người cao to lưng hùm vai gấu, còn một người khác thì lại tương phản, khô gầy thấp bé, và người cuối cùng thì không mập không gầy, không cao không lùn. Dựa theo vóc dáng của ba người này, không ai có điểm đặc thù nào của nữ nhân cả, vậy thì họ hẳn đều là nam nhân rồi.

Xem ra tình hình này chỉ là một vụ bắt cóc mà thôi. Đái Nhĩ Cát thầm rúng động trong lòng, đối phương tựa hồ như không có dự định sẽ giết chết mình, chí ít thì tạm thời là như thế. Gã quả không hổ là một nhân tài có đảm lược, gặp biến mà không kinh sợ, lúc này trong lòng xoay chuyển nhanh như điện, cố gắng tìm cách đào tẩu hoặc cầu cứu mới xong.

Tuy nhiên, trước lúc đó, điều quan trọng cần phải xác định chính là mình đang ở tại đâu. Là thành thủ, Đái Nhĩ Cát đương nhiên là rất quen thuộc với địa hình của Lỗ Sắt thành, điều đó rất có lợi cho việc chạy trốn.

Lúc này bên tai gã chợt truyền đến tiếng nước vỗ bì bõm, Đái Nhĩ Cát lập tức nghĩ đến ngay ba thác nước của ba đầm: thác nước Sắc Ước của Độc Long đàm ở thành tây, thác nước Thương Tình của Dạ Khấp đàm ở thành đông, và thác nước Cự Nhân của Đại Liệt Đa đàm ở phía bắc. Trong đó, thác nuớc Cự Nhân của Đại Liệt Đa đàm đã thiếu nước nhiều ngày, thời gian trước gã vừa khéo đã có lần đi khảo sát tại đó. Hiện tại tiếng nước có chút vang dội, điều đó cho thấy gã không phải đang ở vùng phụ cận của Đại Liệt Đa đàm. Còn thác nước Thương Tình của Dạ Khấp đàm thì lại có một đặc tính rất kỳ quái, đó là cứ vào mỗi đêm, tại nơi đó sẽ phát ra tiếng khóc nỉ non đầy mơ hồ như của thiếu nữ bị thất tình vậy, do đó mà nó mới có cái tên là Thương Tình. Đái Nhĩ Cát chăm chú lắng nghe, ngoài tiếng nước vang dội ra thì không có nghe tiếng khóc nào cả, vậy thì nơi này không thể là Dạ Khấp đàm rồi. Như vậy chỉ còn lại Độc Long đàm mà thôi. Thượng nguồn của thác nước Sắt Ước lúc nào cũng dư giả nước, còn dòng thác thì chảy thẳng xuống đầm, nên lúc nào cũng tạo ra tiếng nước vang dội, so với âm thanh mà gã đang nghe được lúc này cũng rất giống, vì vậy mà gã càng nắm chắc là mình đã đoán đúng.

Khoảng cách từ Độc Long đàm tới trung tâm thành Lỗ Sắt là chừng gần năm mươi dặm, hơn nữa dọc đường toàn đồi núi trùng điệp, đúng là không có lợi cho việc di chuyển. Nàng thích khách kia ở trong tình huống mang theo một người, vậy mà chỉ trong nửa tiếng mà đã đến được nơi đây. Tốc độ đó có thể nói là kinh người, quả không hổ danh của một cường giả am hiểu "Không gian phong tỏa".

Tuy rằng Đái Nhĩ Cát đã xoay chuyển ý nghĩ rất nhanh, nhưng trên thực tế thì gã không có nhiều thời gian để suy nghĩ.

Hắc y đại hán với thân hình cao to kia lên tiếng hỏi:

- Đông Tử, hắn tỉnh chưa?

Thanh âm khàn khàn của hắn không thích hợp với vóc người của hắn chút nào, hiển nhiên là dùng tới dụng cụ biến âm hoặc là đã cố sức cải biến thanh âm của mình.

- Các ngươi muốn sao?

Đái Nhĩ Cát cố gắng giữ cho mình được trấn tĩnh, lời tuy hỏi vậy, nhưng lại chẳng mong gì đối phương sẽ nói thật; tuy nhiên, như vậy cũng đủ kéo dài thời gian để tìm hiểu xem ai là kẻ chủ mưu. Gã tự biết mình đã đắc tội với rất nhiều người ở trong thành, nhưng dù có vắt hết óc mà cũng không nghĩ ra được nhân vật nào có thể điều động hạng cường giả có thể thi triển "Không gian phong tỏa" lợi hại như vậy được.

Đại hán kia ngồi xổm xuống, rồi đưa tay vỗ lên mặt Đái Nhĩ Cát vài cái và nói:

- Cũng chẳng làm gì cả, nhưng ta thích vậy đó.

Chỉ vì một lý do "thích" vô duyên vô cớ như vậy mà đã khiến cho một ma pháp sư bị vũ nhục như vậy, Đái Nhĩ Cát thật cảm thấy khó chịu vô cùng, mà gã lại còn là một công tử gia nữa chứ, thế là nhất thời lửa giận phừng phừng, trợn tròn mắt nhìn lại đại hán kia.

- Mẹ kiếp, ngươi nhìn cái gì? Có phải là không phục, đúng không?

Đại hán nọ tức giận há miệng mắng luôn một câu, tiếp theo đó là giáng một quyền thật mạnh ngay vào bụng Đái Nhĩ Cát.

Ma pháp sư vốn chỉ quen sống trong an nhàn, quả không giống với những chức nghiệp khác. Thân thể của họ yếu nhược đến thương cảm, nếu không có ma pháp thuẫn chống đỡ, vậy thì lực phòng ngự của bản thân họ rất kém. Đại hán kia tuy không hề dùng tới linh lực, nhưng nắm đấm của hắn cũng đủ khiến cho Đái Nhĩ Cát muốn thổ huyết ra luôn, ấy vậy mà gã vẫn không dám nhúc nhích cần cổ của mình.

- Ta nghĩ ngươi nhất định là cảm thấy mình rất oan uổng phải không? Hừ, được lắm, ta nói cho ngươi biết, tiểu tử, ngươi đã bất hạnh mà chọc giận đến thủ lãnh của bọn ta. Hắn thấy ngươi không thuận mắt nên muốn bọn ta giáo huấn ngươi một phen.

Đại hán đó lúc này tỏ ra rất giống một tên lưu manh, bộ dáng hung hăng hoàn toàn hiện ra hết.

Tuy rằng Đái Nhĩ Cát đang cố hết sức nhẫn nại, tránh chọc giận đối phương để tùy thời tìm cơ hội bỏ trốn, nhưng từ nhỏ tới lớn gã chưa từng chịu nhục đến như vậy, hà huống kẻ đang "giáo huấn" một ma pháp sư tôn quý như gã lại là một tên vừa thô tục lại vừa thô lỗ. Cục tức đó thật khó mà nuốt trôi được, vì vậy mà gã cứ trợn tròn hai mắt mà nhìn đối phương thôi.

- Tốt, để ta xem là ngươi cứng hay quả đấm của ta cứng hơn!

Đại hán vừa nói xong liền giáng thêm một quyền lên người Đái Nhĩ Cát, lần này không giống với cú đấm lúc nãy, bởi vì quả đấm trước đó chỉ thuần túy mang theo thể lực của người ra tay, còn lần này thì nó mang theo chiêu thức có tên gọi là "Tê Liệt quyền". Khi ra chiêu này, tuy vẫn chưa sử dụng tới linh lực nên sẽ không khiến Đái Nhĩ Cát bị mất mạng hay bị thương nặng gì, nhưng cú đấm đó lại mang lực lượng của hàng ngàn hàng vạn mũi châm nhỏ đâm vào các dây thần kinh của nạn nhân, chỗ bị trúng quyền sẽ rất đau đớn như bị xé toạc ra vậy, có thể gọi là cực hình.

Đái Nhĩ Cát nhịn không được mà bật tiếng rên rĩ, đại hán nọ còn chưa chịu buông tha cho gã, từng nắm đấm lại giáng xuống như mưa, trong mắt hắn lộ đầy nét hưng phấn, giống hệt như dáng dấp của một tên điên thích đi ngược đãi người ta vậy. Một vị thành thủ thường ngày vẫn luôn cao cao tại thượng, ngang ngược hống hách chừng nào, nhưng lúc này lại biến thành một con trùng đáng thương. Còn nàng nữ thích khách và hai hắc y nam tử kia thì vẫn lạnh lùng quan sát mọi diễn biến đang xảy ra.

Sau khi đấm một hơi hơn mười quyền, đại hán nọ mới dừng tay lại, rồi cao giọng cười hỏi:

- Đái Nhĩ Cát đại nhân của chúng ta, tư vị thế nào?

Toàn thân Đái Nhĩ Cát đau đớn như dần, gã gập người lại như con tôm bị luộc chín, tuy nhiên, gã quả thật là một người rắn rỏi, cố gắng nén cơn đau, còn đôi mắt thì không ngừng phát ra tia oán độc, rồi quát lớn:

- Có gan thì giết ta đi, bằng không thì ta nhất định sẽ trả lại cho ngươi gấp trăm ngàn lần.

- Tốt, có phong cách!

Đại hán giơ ngón cái lên như khen ngợi, sau đó hắn rút ra một thanh loan đao hình bán nguyệt và có đầy răng cưa. Hắn khẽ vung tay một cái, thanh loan đao liền xoay tít ở trong lòng bàn tay của hắn, đồng thời còn phát ra tiếng xé gió rất cường liệt và những tia điện nhỏ không ngừng bắn ra ngoài. Đại hán nọ nhổ một nhánh cỏ trên mặt đất rồi thả nhẹ nó xuống vòng xoáy của loan đao, chỉ nghe vài tiếng loẹt xoẹt rất nhỏ vang lên, nhánh cỏ sau khi rơi xuống mặt đất thì đã biến thành hơn mười khúc, điều đó cho thấy vận tốc xoay tròn của thanh loan đao đúng là cực nhanh.

- Yên tâm đi, ta sẽ không giết ngươi! Tuy nhiên, nghe nói bấy lâu nay Đái Nhĩ Cát đại nhân vẫn luôn phong lưu phóng khoáng, bởi vậy nên ta muốn biết, nếu như sau này đại nhân không còn.....phong lưu được nữa, vậy thì sẽ thế nào nhỉ? Ha ha ha.....

Vẻ mặt tươi cười đầy âm hiểm của đại hán kia như ẩn như hiện ở đằng sau lớp vải đen che mặt của hắn. Đái Nhĩ Cát nghe được lời đó thì rùng mình phát lạnh, một mối dự cảm bất lành chợt dấy lên trong lòng gã.

Dự cảm đó sắp sửa trở thành hiện thực, vì thanh loan đao trong tay đại hán lúc này đang vừa xoay tít vừa hạ dần xuống hạ thể của gã.

- Đái Nhĩ Cát đại nhân, chỉ vừa nghĩ tới hoàn cảnh sau này ngươi đối mặt với kiều thê mỹ thiếp trong hậu cung mà chỉ có thể nhìn chứ không thể làm được gì, ta cảm thấy đặc biệt thú vị, thật là thú vị đấy, ha ha ha....

Lời này đúng là đã chạm vào yếu huyệt của Đái Nhĩ Cát. Gã không sợ chết, nhưng nếu phải trở thành một nam nhân bị mất đi năng lực, vậy thì gã thật sống không bằng chết. Lúc này hàn quang của loan đao bắn vào mặt Đái Nhĩ Cát, sắc mặt gã liền biến thành tái nhợt, mồ hôi lạnh đổ ra như mưa.

- Xoẹt!

Hạ thể của Đái Nhĩ Cát chợt thấy mát lạnh. Thanh loan đao vẫn không ngừng xoay tít, nó vừa chạm vào lớp ngoại y của Đái Nhĩ Cát thì liền chém rơi mười mấy mảnh vải xuống đất.

- Dừng lại, dừng tay!

Rốt cuộc thì Đái Nhĩ Cát cũng kêu lên thất thanh, gần như là van xin. Chỉ cần chậm thêm vài giây nữa thôi, gã và tiểu huynh đệ của gã sẽ chia lìa mãi mãi, đến lúc đó mới khóc thì cũng không kịp nữa rồi. Mặt mũi tuy rằng quan trọng, nhưng so với hạnh phúc chung thân thì còn thua kém xa lắm.

Đại hán đắc ý bật cười cuồng dại, thanh loan đao ở trong tay hắn cũng dừng lại, sau đó mới lên tiếng chế nhạo:

- Đái Nhĩ Cát đại nhân, cả chết mà ngươi cũng không sợ, vậy còn sợ cái gì chứ?

Đái Nhĩ Cát không dám hó hé gì, gã sợ nếu tiếp tục tranh luận thì nói không chừng sẽ lại chọc giận đối phương, đến lúc đó không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Lúc này nữ thích khách có vẻ không còn kiên nhẫn được nữa, cất tiếng hỏi:

- Liệp Báo, chơi đủ rồi, mau làm việc chính đi.

Đại hán được gọi là Liệp Báo cười nói:

- Khà khà, nếu không để cho hắn thấy chút lợi hại thì hắn sao lại biết nghe lời chứ.

Dứt lời, hắn quay đầu lại, hung hăng nói với Đái Nhĩ Cát:

- Đông Tử, coi như là ngươi may mắn. Thủ lĩnh của bọn ta từng nói, chỉ cần ngươi đáp ứng hai điều kiện thì đêm nay có thể rời khỏi nơi này. Thứ nhất, từ nay trở đi phải biết khiêm tốn một chút, không được tự tung tự tác trêu ghẹo mỹ nữ ở trong thành nữa. Thứ hai, sau khi ngươi trở về, phải lập tức thương nghị lại việc phòng ngự ở tòa trấn nhỏ La Phúc Cống của mỹ nhân ngư ở thành nam. Nếu như không thể mở rộng phòng tuyến ra đến khu đồi núi Bạch Nhĩ thì....hừ hừ.....Hãy nhớ kỹ hai điều kiện trên, bằng không lần sau gặp lại, lão tử nhất định sẽ thiến ngươi!

Đái Nhĩ Cát không hề trả lời, mà biểu tình trên mặt thì thay đổi liên tục, không biết trong lòng đang nghĩ việc gì.

Liệp Báo tựa như nhìn thấu được gã đang nghĩ gì, hắn hừ lạnh một tiếng rồi nói:

- Có phải ngươi đang suy nghĩ, sau khi trở về thì sẽ tăng cường lực lượng bảo hộ, vậy thì bọn ta sẽ không thể bắt ngươi được nữa, phải không? Phi Ưng, đỡ hắn đứng lên.

Thanh trường kiếm đang kề trên cổ Đái Nhĩ Cát được dời đi, cùng lúc đó, thân thể của gã khẽ chấn động, rồi thì một ít ma lực vừa đề tụ được nhất thời liền bị hỗn loạn, tiếp theo đó thì từ dưới đất lại có một đạo ám kình xông tới đẩy thân thể gã đứng dậy. Đến khi cả người gã rơi trở lại xuống đất, sau khi ma lực được đề tụ trở lại thì thanh trường kiếm cũng kề lên cổ gã như trước.

Một loạt những động tác đó chẳng qua chỉ xảy ra trong một hơi thở, nhưng không hề lộ chút sơ hở nào, Đái Nhĩ Cát căn bản không thể thừa cơ để xoay chuyển cuộc diện. Điều đó cho thấy người được gọi là Phi Ưng kia cũng là một cao thủ có kinh nghiệm phong phú và tràn đầy tự tin.

Liệp Báo lạnh lùng thốt:

- Hãy cho ta xem chút nào.

Thế rồi thanh loan đao răng cưa trong tay hắn lại một lần nữa xoay tít thật nhanh. Lúc này hắn giơ nó cao quá đỉnh đầu, đấu khí quang mang từ thân đao không ngừng tỏa rộng ra ngoài, rồi từ từ bốc lên cao giống như một chiếc trực thăng vậy, chỉ là có vẻ còn lớn hơn nhiều lắm. Hiển nhiên không cần nói thì cũng biết lực lượng của nó cũng chênh lệch một trời một vực so với lúc trước rồi. Cuồng phong điên cuồng gầm rú, cây cỏ trong phương viên vài trăm thước đều bị thổi uốn cong xuống đất. Đái Nhĩ Cát chỉ có thể miễn cưỡng mở to đôi mắt để nhìn, trong lòng không ngừng khiếp sợ. Đại hán được gọi là Liệp Báo này có Phong hệ đấu khí thật kinh người, mà hắn sử dụng tuyệt kỹ lại càng được lô hỏa thuần thanh nữa.

- Đi!

Trong tiếng quát vang của Liệp Báo, thanh loan đao từ tay hắn bắn đi, mang theo tiếng rít rợn người mà bay vèo đi, trong quá trình bay, diện tích xoáy tròn của nó vẫn không ngừng mở rộng; mà chỗ đáng sợ hơn chính là mặt đất mềm nhũn nhất thời bị sức gió ép đến nỗi bị lún sâu xuống dưới.

Đái Nhĩ Cát biết là Liệp Báo đang muốn thị uy, nhưng gã lại thình lình phát hiện mục tiêu chẳng phải nơi nào khác, mà chính là thác nước Sắt Ước ở cách đó ngoài trăm thước. Công kích thác nước thì có gì đáng sợ mà chấn nhiếp được người khác chứ?

Nhưng rất nhanh sau đó, Đái Nhĩ Cát liền hiểu được lý do ngay. Thanh loan đao vốn nhỏ bé, nhưng bây giờ lại rất to lớn, chiều rộng tới hai mươi thước, đang hung hãn bay thẳng tới thác nước. Dòng nước đang chảy mạnh là thế, lúc này đột nhiên như bị cắt thành hai mảnh, nửa dưới thì chảy hết xuống Độc Long đàm, còn nửa trên thì bị tốc độ xoáy tròn của loan đao ngăn lại, khiến cho nó không cách nào tiếp tục chảy xuống bên dưới nữa, để rồi tạo thành một khoảng không gian không có nước ở ngay bên dưới thanh loan đao. Đúng là một cảnh kỳ quan hiếm thấy.

Đái Nhĩ Cát hít một hơi lãnh khí thật sâu, rồi kinh hãi thốt ra mấy chữ:

- Chém thác! Cuồng Phong liệp nhân!

So với chức nghiệp thích khách, một chức nghiệp có số người tu luyện Mộc hệ chiếm đại đa số thì trong giới liệp nhân, số người tu luyện Phong hệ có tỷ lệ rất cao. Do đó mà giới liệp nhân lấy sức gió để phân biệt đẳng cấp, và dùng phong làm danh hiệu, như là Vi Phong liệp nhân, Khinh Phong liệp nhân, Tật Phong liệp nhân, Kình Phong liệp nhân, Liệt Phong liệp nhân, Cuồng Phong liệp nhân, và Bạo Phong liệp nhân. Trong đó, Bạo Phong liệp nhân tương đương với trình độ thánh cấp, còn thần cấp thì đã thoát ly sự hạn chế của gió, nên được gọi chung là Hủy Diệt liệp thủ.

Đẳng cấp của Cuồng Phong liệp nhân ngang ngửa với Ảnh cấp thích khách, cả hai loại người này đều có những môn tuyệt kỹ biểu hiện rõ trình độ thăng cấp của mình. Môn tuyệt kỹ của Ảnh cấp thích khách là Thiểm Linh Tàn Ảnh, còn của Cuồng Phong liệp nhân thì giống như chiêu thức vừa rồi mà Liệp Báo đã thi triển, chính là chém thác. Vì vậy mà sau khi Đái Nhĩ Cát nhìn thấy chiêu thức của đối phương thì cả kinh đến há hốc miệng, xem ra lòng oán hận vì đã bị tên "vai u thịt bắp" kia vũ nhục cũng tiêu tan không ít, thân phận ma pháp sư của gã dù có tôn quý đến cỡ nào thì cũng còn kém xa một tên Cuồng Phong liệp nhân, ít ra về phương diện chức hàm thì đúng là như vậy.

Liệp Báo khẽ vẫy tay một cái, thanh loan đao liền bay trở về trong tay hắn. Sau khi mất đi trở lực, số lượng nước bị ngưng tụ từ nãy tới giờ liền ồ ạt đổ xuống, nhưng sự tình chưa kết thúc ở đó, đại hán khô gầy mà từ nãy giờ vẫn im lặng chợt xòe rộng tay phải, rồi lăng không chỉ vào thác nước một cái. Thế là một màn thần kỳ chợt xuất hiện, nửa phần thác nước vừa ồ ạt đổ xuống lập tức không tiếp tục đổ xuống nữa, mà trái lại, nó còn bắt đầu chảy ngược lên thượng nguồn.

Đôi tròng mắt của Đái Nhĩ Cát tựa như muốn lọt ra ngoài, cả tiếng cũng không thốt thành lời được, nhưng trong đầu gã lại hiện lên năm chữ rất rõ ràng: Thủy hệ chi phối giả!

Thủ pháp khống chế tinh diệu như vậy, ngoài chi phối giả ra, không ai có thể làm được cả; nhưng cũng không phải bất cứ chi phối giả tầm thường nào cũng làm được, bởi vì người có thể dễ dàng khống chế sức nước đang chảy mạnh ở ngoài xa trăm thước và khiến cho nó chảy ngược như vậy thật là cao siêu khó đo lường được.

Một thích khách biết sử dụng "Không gian phong tỏa", một Cuồng Phong liệp nhân, một Thủy hệ chi phối giả cao siêu, và một người nữa vẫn còn chưa hiển lộ thân thủ nhưng chắc cũng là một cường giả không kém ba người kia. Bốn tên hắc sơn lão yêu đều là những nhân vật biến thái, cùng lúc hội tụ tại đây, vả lại trên bọn họ còn có một "thủ lãnh" nữa. Người "thủ lãnh" này lại có thể khống chế được nhiều cường giả như vậy, không biết rốt cuộc hắn là thần thánh phương nào đây? Trước kia phụ thân của Đái Nhĩ Cát từng nhiều lần nói với gã là "thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân", gã vẫn không tin, nhưng hiện nay thì gã đã hiểu rõ ý tứ của câu nói đó rồi.

Nếu như người "thủ lãnh" kia thật sự muốn bỏ mặc tất cả mà ra tay đối phó với mình, vậy thì dù có tăng cường sự hộ vệ cho bản thân thêm bao nhiêu lần nữa cũng vô dụng, vừa rồi mấy người kia hiển lộ thân thủ như vậy, đủ cho thấy dù bản thân mình có hơn một ngàn tinh binh theo sát hộ tống thì cũng không thể ngăn cản được họ. Vừa nghĩ tới đây thì Đái Nhĩ Cát không khỏi sinh ra ý niệm thỏa hiệp, hai điều kiện mà đối phương vừa nêu ra cũng không phải là việc phản quốc hay là gây bất lợi cho gia tộc gì, tuy rằng có hơi chút mất mặt, nhưng dù sao thì tính mạng nhỏ bé và tiểu huynh đệ của mình vẫn quan trọng hơn.

- Lực lượng của bọn ta như vậy mà không thể đụng tới một con tiểu trùng như ngươi hay sao?

Giọng của Liệp Báo đầy vẻ trào phúng, sau đó lại nói tiếp:

- Tuy nhiên, trên đời này vẫn có nhiều chuyện bất như ý, vì vậy, để tránh phiền phức, còn một biện pháp khác nữa.

Hắn vừa dứt lời, người hắc y nhân với vóc dáng không mập không gầy, không cao không thấp liền chuyển động. Y nhẹ nhàng chậm rãi tiến về phía Đái Nhĩ Cát. Trong nhóm bốn người của đối phương, ba người kia đều đã hiển lộ bản lãnh không nhiều thì ít, chỉ có hắc y nhân này là từ đầu vẫn giữ trầm mặc, lẳng lặng đứng yên một chỗ, thậm chí cả đôi mắt cũng chưa từng mở ra nữa.

Với vóc dáng tầm thước và không có khí chất gì đặc biệt, những điều đó khiến cho bề ngoài của y chỉ rất bình thường. Loại người như vậy bất kể ở đâu cũng có, nhưng mỗi khi Đái Nhĩ Cát nhìn thấy y thì trong lòng gã lại có một cảm giác mơ hồ không rõ ràng nhưng lại cực kỳ khó chịu. Lúc này gã nhìn thấy hắc y nhân kia tiến đến gần thì tim không khỏi đập thình thịch, từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu tuôn ra không ngớt, từ trong nội tâm liền có một nỗi sợ hãi không biết tên lan tỏa đi khắp toàn thân, so với sự đe dọa bị thiến vừa rồi của Cuồng Phong liệp nhân còn kinh khủng hơn. Hai chân Đái Nhĩ Cát theo tiềm thức mà muốn thoái lui ra sau, nhưng chúng lại bị dán chặt xuống đất, không thể nào nhúc nhích được.

Hắc y nhân đi thẳng tới trước mặt Đái Nhĩ Cát, khi còn cách chừng hai thước thì dừng lại, sau đó đôi mắt của y bỗng nhiên mở lớn. Đái Nhĩ Cát vừa nhìn thấy đôi mắt của hắc y nhân thì hai chân gã như mềm nhũn ra, đôi mắt đó không có con ngươi, toàn bộ đều là tròng trắng, thật không khác gì với ác quỷ ở trong địa ngục cả.

- Tạp cách, lạc tư lôi lạp, la mại đạt, thụy á, cách đạt, phí hách......

Hắc y nhân mở miệng đọc ra một đoạn chú ngữ.

Đoạn chú ngữ này không trôi chảy giống như những đoạn chú ngữ bình thường khác, mà âm tiết của nó không đều đặn và lại còn liên tục gián đoạn nữa. Thanh âm của hắc y nhân rất bình thản và êm ru như nước hồ, thế nhưng khi lọt vào tai của Đái Nhĩ Cát thì khiến cho toàn thân gã run lên từng chập, ngũ quan lục thức của gã trong nhất thời đều biến mất hết, toàn thân phảng phất như đang ở tại một nơi hỗn độn, không thấy, không nghe, không sợ được bất cứ cái gì cả. Ngay cả thời gian cũng tựa như đã dừng lại, tất cả mọi thứ ở xung quanh gã đều như đã biến thành hư vô. Tất cả mọi cảm thụ như là tịch mịch, bất lực, kinh hoảng, sợ hãi, phiền muộn, buồn khổ, bi thương, khó chịu, vv....đều trở nên quái dị tuyệt luân, và vượt qua cả sự tưởng tượng của nhân loại. Cùng lúc đó, vô số các loại tâm tình tiêu cực đều dấy lên trong lòng, điều đó khiến cho Đái Nhĩ Cát gần sắp phát điên. Gã há miệng muốn kêu thật lớn, nhưng lại không nghe được một tí thanh âm nào của mình cả.

Đây giống như là lăng trì cực hình ở trên tinh thần vậy, ngay lúc Đái Nhĩ Cát gần như sụp đổ thì trước mắt gã chợt sáng bừng, không gian hỗn độn không còn nữa, mà bản thân thì lại đang ở địa điểm lúc trước, tại bãi cỏ cách Độc Long đàm không xa bao nhiêu. Lúc này Đái Nhĩ Cát tựa như người từ trong mộng mới tỉnh dậy vậy, gã thấy ánh trăng thật đẹp làm sao, không khí cũng tươi mát làm sao, ngay cả bộ ma pháp bào ướt đẫm dính sát vào người làm cho gã rất khó chịu, vậy mà bây giờ trông nó lại đáng yêu làm sao. Chỉ cần thấy được, nghe được, ngửi được, sờ được, vv....tất cả đều là mỹ vị, đều khiến cho gã cảm thấy vui sướng và thích thú. Tất cả những gì vừa kể trên chính là sự cảm ngộ cực kỳ mãnh liệt sau khi Đái Nhĩ Cát trải qua kinh nghiệm đáng sợ vừa rồi. Gã chỉ không rõ, rốt cuộc vừa rồi hắc y nhân kia đã làm gì, chẳng lẽ lại là tuyệt kỹ tấn công vào tinh thần hay sao?

Liệp Báo cười ha hả, nói:

- Tốt lắm, đã có trớ chú của Ma Yểm rồi, sẽ không còn sợ tiểu tử ngươi không nghe theo nữa.

Trớ chú?

Vừa nghe được hai chữ đó, trước mắt Đái Nhĩ Cát liền tối sầm lại, thiếu chút nữa thì ngất đi. Trớ chú còn đáng sợ hơn những môn tuyệt kỹ nhằm tấn công vào tinh thần gấp trăm lần. Trớ chú sư cũng là một chức nghiệp thần bí giống như Vu nữ vậy, nhưng nó còn tà dị hơn nhiều lắm. Ngay cả thánh cấp cường giả cũng rất kiêng kỵ với họ, bởi vì trớ chú có lực lượng kinh hồn mà không có bất kỳ lý thuyết võ học nào có thể giải thích được. Nếu như ai đó đã chọc vào trớ chú sư thì kể như người đó đã không gặp may, họ sẽ không ngừng gặp vận xúi quẩy, thậm chí còn bị chết đi một cách không minh bạch nữa. Mà trớ chú thuật ác độc nhất sẽ buộc trớ chú sư phải đánh đổi bằng cả mạng sống của mình, ngoài bản thân người bị trúng thuật ra, nó còn có thể gây ảnh hưởng đến con cháu đời sau của người đó nữa; thậm chí, hiệu lực còn có thể kéo dài tới trăm năm. Tại Lam Nguyệt đế quốc, huyết thống của Thụy Mạn gia tộc càng ngày càng xuống dốc, cho tới những năm gần đây lại càng khan hiếm nam đinh, để đến nỗi chỉ còn lại mỗi một mình Khiết Tây Tạp là hậu duệ kế thừa duy nhất. Sự kiện này quả thật là quỷ bí khôn lường. Đã có không ít người với kiến thức uyên bác cho rằng Thụy Mạn gia tộc chính là đã trúng phải trớ chú mà ra nông nỗi như vậy.

Xem lại lịch sử ân oán của các đời Thụy Mạn, trong đó có một việc đáng chú ý nhất. Đó là vào ba trăm năm trước, lúc bấy giờ Thụy Mạn cực thịnh, gia chủ của họ là Ai Nhĩ Duy Tư có thiên tư xuất chúng, có thể xem như ngang ngửa với Mạch Khắc Tắc Nhĩ bây giờ, đúng là tuổi trẻ khí thịnh, ý khí phấn khởi; nhưng y đã làm một việc không nên làm nhất, đó là đắc tội với một trớ chú sư đã gần đạt tới mức thánh cấp. Lúc bấy giờ, vị trớ chú sư kia chỉ nói một câu thôi: "Ngươi sẽ hối hận!"

Quyền thế và lực lượng của Ai Nhĩ Duy Tư lúc đó đều đang đạt đến đỉnh điểm, tất nhiên là không coi lời nói đó ra gì, chỉ xem nó như một lời hù dọa suông và còn cười nhạo vị trớ chú sư kia một phen, sau đó chỉ chặt đứt một cánh tay của y để trừng phạt tội thách thức sự uy nghiêm của mình.

Không lâu sau, tin tức vị trớ chú sư kia qua đời được truyền đến, Ai Nhĩ Duy Tư chỉ cười khì một tiếng mà thôi. Nhưng qua vài ngày sau, vận rủi liền ập tới. Con trai thứ tám của Ai Nhĩ Duy Tư trong một lần thi hành nhiệm vụ thực tập của học viện mà xông nhầm vào sào huyệt của Hỏa hệ ma thú cấp SS là Phần Hải giao. Thông thường thì các giống ma thú từ cấp SE trở lên đều có tập quán là giết sạch những ai xông vào sào huyệt của chúng để bảo mật vị trí sào huyệt. Lúc bấy giờ, Đạt Đức Lan (con trai thứ tám của Ai Nhĩ Duy Tư) không có được sự may mắn thu được yêu linh đan như của sư huynh thánh cấp ma pháp sư Ai Lâm Tạp La Na, do đó mà y đã không tránh khỏi kiếp vận của mình. Sự việc còn chưa kết thúc tại đó, sau khi tang lễ của Đạt Đức Lan kết thúc chưa bao lâu, trong số huynh đệ của Ai Nhĩ Duy Tư, có người vì tu luyện tuyệt kỹ cao cấp mà bị tẩu hỏa nhập ma, linh lực hoàn toàn bị tiêu hủy và trở thành một phế nhân. Hai sự kiện không may đó chỉ mới là khởi đầu, từ đó về sau, Thụy Mạn gia tộc thường bị xui xẻo không ngừng, Ai Nhĩ Duy Tư vì chịu đựng không nổi sự đả kích liên miên bất tận đó, vốn dĩ y có tiền đồ vô hạn, nhưng sau này lại vì u uất sầu muộn mà chết. Thế là Thụy Mạn gia tộc càng về sau thì càng xuống dốc thê thảm.

Khi đó trớ chú sư là một chức nghiệp không có tiếng tăm gì, sự ân oán giữa Ai Nhĩ Duy Tư và trớ chú sư cũng không kể là lớn lao gì, nhưng thời gian trôi qua, có một số trớ chú sư đã tạo nên những việc kinh thiên động địa, nên danh tiếng cũng tăng vọt. Đến lúc đó mọi người mới dần dần ý thức được chỗ đáng sợ của chức nghiệp đó. Mối ân oán gần như bị lãng quên của Thụy Mạn gia tộc lại bị đào xới lên, rất nhiều người cho rằng sự tuột dốc của Thụy Mạn có quan hệ trực tiếp đến mối ân oán với vị trớ chú sư đã gần đạt đến thánh cấp kia, và từ đó, lời đồn về trớ chú độc địa nhất có thể gây ảnh hưởng đến hậu thế cũng được phổ biến đi khắp đại lục. Tuy rằng trong giới trớ chú sư hiện nay, không còn ai có thể đạt tới được cảnh giới của vị tiền bối nọ, nhưng bấy nhiêu cũng đủ chấn nhiếp lòng người rồi.

Tuy nhiên, bình thường thì các trớ chú sư sẽ không thi triển trớ chú khơi khơi như vậy, bởi vì nó là một loại lực lượng cực kỳ tà ác, hại người mà không lợi mình. Mỗi một lần thi triển trớ chú, tuổi thọ của trớ chú sư sẽ bị giảm đi, giảm nhiều hay ít thì tùy vào mức độ tà ác mà quyết định. Mức độ tà ác càng nhiều thì người thi triển sẽ càng dễ nhận lấy thiên oán thần nộ. Những trớ chú sư thi triển trớ chú lần đầu đều lãnh nhận tác dụng phụ rất nghiêm trọng như là phế tay, hủy chân, điếc, mù, vv...

Nếu dùng hai chữ "tà dị" thì vẫn chưa lột tả hết được ý nghĩa của trớ chú. Đái Nhĩ Cát lúc này như chim sợ cành cong, cất giọng run rẩy hỏi lại:

- Ngươi....ngươi vừa nói cái gì?

Nhìn đôi mắt của hắc y nhân hiện nay chỉ còn có tròng trắng, hy vọng của gã cũng tan biến không ít. Trên đời làm gì có ai bẩm sinh mà đã có đôi mắt như vậy đâu chứ? Rất có khả năng y là trớ chú sư đã bị "thần phạt" như trong lời đồn đãi vậy.

Liệp Báo lập lại lần nữa:

- Ta nói là, tiểu tử ngươi đã trúng phải trớ chú rồi!

Thấy Đái Nhĩ Cát sắp sửa ngất đi, Liệp Báo liền cười nói:

- Yên tâm đi, chỉ là một loại trớ chú với cường độ thấp mà thôi. Ma Yểm còn chưa đáng phải hy sinh nhiều cho một tiểu tử như ngươi đâu. Cái loại trớ chú nho nhỏ này chỉ gây ảnh hưởng chút ít tới năng lực nam nhân của ngươi mà thôi, ha ha. Trước tiên ta phải đề tỉnh ngươi một chút, sau nửa đêm hôm nay, trong một khoảng thời gian ngắn thì ngươi sẽ mất đi năng lực về phương diện đó, còn về sau thì phải coi biểu hiện của ngươi mà định đoạt. Nếu ngươi không thể làm được hai điều kiện mà ta đã nêu ra, vậy thì có hậu quả gì cũng đừng trách ta.

Nói tới đây, dường như vừa nhớ tới điều gì, Liệp Báo lại nói tiếp:

- À, còn một việc nữa, ta thiếu chút đã quên.

Trong ánh mắt thắc mắc của Đái Nhĩ Cát, Liệp Báo đột nhiên co chân đá vào hạ bộ của gã một cú rồi nói:

- Chuyện thứ ba này, hãy nhớ kỹ cho lão tử. Tốt nhất là tránh xa Tân Địch Á ra, càng xa càng tốt. Hừ, dám tranh nữ nhân với thủ lãnh của bọn ta, đúng là chán sống con mẹ nó rồi!

Thân thể mềm nhũn của Đái Nhĩ Cát theo cú đá mà bay bổng lên không rồi rơi thẳng vào Độc Long đàm trong tiếng rên rỉ của gã.

Đái Nhĩ Cát cố nén cơn đau nơi hạ thể, gã cố gắng đề tụ ma lực rồi dùng ngự phong thuật mà vọt ra khỏi mặt nước để lên bờ. Bởi vì ở trong Độc Long đàm có rất nhiều loại mãng xà lớn nhỏ khác nhau, lỡ như bị thân thể cứng rắn khỏe mạnh có thể xiết đứt thân thể của một Dã Man nhân của chúng quấn lấy thì một tên ma pháp sư như gã chắc chắn là phải chết chứ không còn gì nghi ngờ nữa.

- Vèo, vèo!

Sau khi Đái Nhĩ Cát vừa đặt chân lên bờ, tâm tình còn chưa hết kinh sợ thì gã chợt phát hiện năm người vừa đứng trên bãi cỏ lúc nãy cũng không còn tăm hơi đâu nữa, chỉ còn lại lời cảnh cáo thoang thoảng trong gió truyền vào tai gã:

- Đông tử, hãy nhớ đấy, ngươi có thể không tin lời ta, nhưng cái giá đặt cuộc sẽ chính là hạnh phúc chung thân của ngươi.


/431

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status