Dị Giới Quân Đội

Chương 105: Tuyệt địa phản kích [ hạ ]

/372


Khi Hách Đạt ở trong rừng rậm bố trí cạm bẫy, Ngải Phật Sâm cũng mang theo người tới xung quanh rừng rậm chém rất nhiều gậy trúc, sau đó đi tới phía tây bắc khu rừng rậm. Trong rừng rậm, địa hình từ nam tới bắc, từ thấp lên cao. Sau khi ra khỏi rừng rậm là một sườn núi dốc, phía dưới là một con đường nhỏ, phía dưới là dòng sông dậy sóng. Ngải Phật Sâm đứng ở phía trên núi nhìn xuống phía dưới, trái tim không khỏi băng giá: Đoạn dốc núi cao 100 trượng, giống như một thanh đao thẳng tắp bên bờ sông, phía dưới là dòng sông cuồn cuộn sóng.

“Đầu nhi thật là biết chọn địa phương!”

Ngải Phật Sâm cười khổ, xoay người đi xuống dưới núi, chỉ huy kẻ dưới tay theo phân phó của Lưu Vân, bắt đầu bố trí.

- Tất cả đã chuẩn bị tốt chưa?

Lưu Vân đi vào trong rừng rậm, gặp phải Hách Đạt cùng Tử Văn Thành đang vừa đi vừa cười nói từ bên trong đi ra, bèn hỏi.

- Đầu nhi, đã bố trí xong hết rồi, những gì có thể lợi dụng, ta đều dùng tới.

Hách Đạt xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, vừa cười vừa nói.

- Tốt. Ngươi vẽ một bức địa hình rừng rậm, đem tất cả vị trí các cạm bẫy chỉ rõ ràng, cũng đem mấy cái lộ tuyến đó vẽ ra thành nhiều bản, sau đó để đội viên Dạ Phong mang mọi người đi vào địa hình quen thuộc. Nói cho mọi người biết nhất định phải nghe theo chỉ huy, tập trung tinh lực nhớ kĩ vị trí cạm bẫy cùng lộ tuyến an toàn. Đến lúc đó cái này sẽ là phao cứu mạng, nhưng nếu không cẩn thận sẽ làm bị thương người một nhà.

- Vâng!

Hách Đạt đáp.

- Tiểu tử, chiến giáp của ngươi như thế nào lại nhiều vết như thế?

- Như thế nào có thể! Đầu nhi, ta mới vừa rồi khi đi vào thì nó vẫn còn rất nhỏ!

Tử Văn Thành vội cúi đầu, đánh giá chiến giáp của mình, sau đó ngẩng đầu lên đã không thấy bóng dáng Lưu Vân đâu nữa.

Sau khi tất cả bố trí xong, Lưu Vân cùng thủ hạ căn cứ vào địa đồ của Hách Đạt huấn luyện trong rừng rậm 2 ngày. Khi mọi người chỉ cần nhắm mắt cũng có thể an toàn đi qua khu vực cạm bẫy, Lưu Vân rốt cuộc hài lòng gật đầu, sau đó bắt đầu bước kế hoạch tiếp theo.

- Căn cứ tình huống trinh sát, Độc lập kỵ binh nhất sư của A Tư Mạn đế quốc còn cách chúng ta ba ngày lộ trình. Tả lộ quân ðoàn nhị sý ðã phong tỏa toàn bộ phía bắc, bộ đội còn cách nơi này 4 ngày lộ trình. Phía trước, bộ đội địch nơi biên giới đã phái trọng binh trấn thủ con đường biên giới thông tới Tây Tư. Cho nên cơ bản đã hình thành thế hợp vây đối với Hắc Ưng, thời gian còn lại của chúng ta không nhiều lắm. Ta quyết định trước khi phá vây sẽ dẫn Hắc Ưng triển khai phản kích địch nhân, mục tiêu là Lang quân của địch nhân! Trước khi chiến đấu bắt đầu, Ngải Phật Sâm dẫn một đoàn gồm hơn 100 quan binh đi chiếm lĩnh khu rừng rậm phía tây bắc, làm công sự đơn giản, chuẩn bị tốt công tác tiếp ứng. Tử Văn Thành, A Húc, cùng năm trung đội trưởng đem các thành viên trung đội tập hợp lại, tiến hành ngụy trang, sau đó áp dụng kế dụ địch. Hắc Ưng cần phải toàn lực ứng phó, trước khi Độc Lập kỵ binh nhất sư tới thì phải thoát ly chiến trường, rút lui tới khu rừng rậm phía tây bắc. Các vị nhờ chuyển lời tới đội viên Hắc Ưng, đây là trận đánh cuối cùng của chúng ta sau khi liên tục chiến đấu mấy nghìn dặm bên trong lòng quân địch, chúng ta nhất định phải thể hiện uy phong của Hắc Ưng, thể hiện uy danh của Hỏa Vân đế quốc!

Trước khi chiến đấu bắt đầu, Lưu Vân triệu tập Ngải Phật Sâm, Ốc Khắc cùng mấy vị trung đội trưởng, tiến hành phân chia nhiệm vụ cùng động viên, buổi nói chuyện làm cho nhiệt huyết mọi người đều sôi trào. Nếu đã có đường lui, như vậy thoải mái mà chém giết đi!

Sau khi Ngải Phật Sâm dẫn người rời đi, đội viên Hắc Ưng dưới sự chỉ huy của trung đội trưởng bắt đầu ngụy trang. Mục đích ngụy trang chính là muốn làm cho mỗi đội viên nhìn qua trông giống như chó nhà có tang.

- Đầu nhi, chuẩn bị bôi bẩn chiến giáp như vậy, ngươi không thể trừ tiền của ta!

Tử Văn Thành vừa bôi bùn lên chiến giáp, vừa nhìn Lưu Vân nói.

- Đáng tiếc lúc gần đi lại không thể cấp cho quân đội A Tư Mạn một hình dáng anh tuấn.

Uy Kiệt Khắc nhìn chiến giáp trên người đang dần dần biến dạng, thở dài nói.

Chiến giáp nguyên bản vốn đen bóng bị bôi bùn đất cùng máu động vật và một ít vải vụn lên nên trông rất rách rưới. Đội viên Hắc Ưng đối với chiến giáp bảo vệ tính mạng này đều rất yêu quý, ngoại trừ kẻ thô lỗ như Tử Văn Thành, bình thường mọi người đều cực kì chú ý chăm sóc chiến giáp. Hôm nay làm như vậy, khiến cho rất nhiều người đau lòng không thôi.

Binh lính bôi máu tươi của động vật lên người, lên mặt nhau, có người còn quấn vải vào cánh tay, cố gắng làm cho mình một bộ dáng chật vật.

- Huynh đệ, ngươi xem vẻ mặt ta đã đủ bi thảm chưa?

Một đội viên hướng người bên cạnh hỏi.

- Trông ta mới bi thảm, ngươi xem ngay cả tay của ta cũng bị chặt đứt!

Một đội viên giơ ống tay áo đang lay động, chỉ vào mảnh vải dính máu nói.

- Ha ha, ta bôi ta bôi, các ngươi xem ta bi thảm không này!

Tiểu cường mang theo con thỏ hoang, ra sức bôi máu thỏ lên người.

Mấy đội viên quay đầu nhìn, tất cả đều trợn tròn mắt… … tiểu cường đem máu thỏ bôi lên hạ bộ mình.

- Ta bảo này tiểu cường, ngươi đã thấy ai bị cắt tiểu đệ mà còn có thể bay, còn có thể cưỡi ngựa chiến đấu không ?

- Nam nhân cho dù đầu rơi xuống đất cũng không sợ, tiểu đệ đệ chết có tính là gì ? Tuy nhiên, nếu thật sự bị như vậy, chẳng lẽ không đủ bi thảm sao ?

Tiểu cường cười đắc ý nói.

Nạp Tháp Lợi nhận được tin vệ binh báo cáo, phát hiện một nhóm quân đội đang nhằm hướng Lang quân chạy tới, trong lòng hắn không khỏi vui sướng tưng bừng.

“Xem ra con mồi đưa đến tận cửa, cơ hội lập công của Lang quân đã tới! Cái gì mà Hắc Ưng, ta đem cánh của ngươi đánh cho tàn phế, cho ngươi thấy uy của Lang quân!”

Hắn lập tức hạ lệnh cho Lang quân làm tốt công tác chuẩn bị đánh địch. Nhưng tình hình tiếp theo lại làm hắn rất buồn bực. Hắc Ưng cũng không có cùng Lang quân va chạm, chỉ dừng trước trận Lang quân rồi quay đầu ngựa rút chạy.

“Xem bộ dáng bọn hắn, khẳng định bị truy binh làm cho rất chật vật, hơn nữa rất nhiều người đều mang thương thế, hiển nhiên đã giống chim sợ cành cong! Hoàng hậu bệ hạ đối với việc tiêu diệt Hắc Ưng, treo thưởng rất cao, để bọn họ chạy mất, không phải là đem công lao cho người khác sao ? Ta nên đuổi hay là không đuổi theo đây?”

Náp Tháp Lợi cau mày tự hỏi.

- Mai Cách phó thống lĩnh, ngươi mang hai ngàn người phòng thủ, ta dẫn 1000 người đuổi theo !

Đối với Lang quân rất tự tin, lại nhìn bộ dáng chật vật của Hắc Ưng, tham lam cùng dục vọng làm cho Nạp Tháp Lợi hạ quyết tâm.

- Vâng!

Mai Cách phó thống lĩnh cũng hiểu Hắc Ưng là miếng thịt đã tới miệng, không thể bỏ qua, do đó không chút do dự tiếp nhận mệnh lệnh của Nạp Tháp Lợi.

Lập tức 1000 Lang quân dưới sự dẫn đầu của Nạp Tháp Lợi, khí thế hung hăng đuổi theo Hắc Ưng.

- Báo cáo tướng quân, địch nhân tiến vào trong rừng rậm!

- Hả ? Còn loại chuyện tốt này nữa sao ? Tốt, truyền lệnh tiếp tục truy kích vào trong rừng!

Nạp Tháp Lợi lúc này càng kiên định trong lòng.

- Haha, thật sự là trời cũng giúp ta. Mỗi binh lính Lang quân đều là một dã thú lớn lên trong rừng rậm, vào trong rừng rậm, còn ai là đối thủ của Lang quân!

Nạp Tháp Lợi dẫn một ngàn Lang quân lao vào rừng rậm. Hắn thật không ngờ, một ngàn người bọn hắn giờ phút này trong mắt đối thủ cũng chỉ là đang chờ đợi thợ săn giết dã thú mà thôi.

Vào trong rừng rậm, Lang quân liền thấy được thân ảnh Hắc Ưng. Những người này tựa hồ đã kiệt sức, đem hết toàn lực mà chạy cũng không trốn thoát khỏi tầm nhìn của Lang quân.

- Toàn lực truy kích cho ta!

Dưới sự cố ý dẫn dắt của Hắc Ưng, Lang quân tránh được bẫy rập, bất tri bất giác đi vào chỗ sâu trong rừng rậm. Tiếp theo, Hắc Ưng lại mang bọn họ chạy vòng vo trong rừng, đem tất cả mọi người chạy lung tung lộn xộn, không rõ phương hướng, sau đó đột nhiên biến mất.

Nạp Tháp Lơi đang muốn phái người đi tìm, Tử Văn Thành mang theo Lôi thần trung đội xuất hiện cách đó không xa, hướng Lang quân phát động công kích.

- Nhớ kỹ, điều các ngươi phải làm không phải là giết người, mà không ngừng làm phiền bọn họ, chọc giận bọn họ, đem bọn họ chạy tới cạm bẫy!

Ngươi nếu như đều ngu giống Lang quân, trở về ta diệt ngươi!

Rất hiển nhiên Lưu Vân đã nói tác dụng của trung đội Tử Văn Thành, Lôi thần không có phát động công kích tập trung, mà trái một đạo phải một đạo, đánh lên người binh sĩ Lang quân. Những binh lính này bị đánh cho tê người, thân thể chỉ cảm thấy hơi tê tê, sau đó lại khôi phục cảm giác bình thường. Nạp Tháp Lợi đang xông tới trước cũng không tránh khỏi bị ma pháp làm phiền, bị khơi dậy lửa giận.

- Bọn họ có ma pháp sư! Tất cả xông lên cho ta, cận thân chiến đấu!

Lang quân binh sĩ bay vọt lên, hướng tới Lôi thần đội viên. Tử Văn Thành sau khi dẫn đội lui về phía sau, từng loạt cạm bẫy bị binh lính Lang quân chạm phải.

Trên đường nhìn như bằng phẳng đột nhiên xuất hiện hố sâu thật lớn, một đám Lang quân bị ngã vào trong đó, bị trúc gỗ trong hầm đâm trúng, phát ra tiếng kêu thảm thiết. Mặc dù trên người bọn họ có chiến giáp rất dầy, nhưng dù sao cũng không thể hoàn toàn phòng ngự mọi chỗ yếu hại của cơ thể. Binh lính không có bị thương, cũng bởi vì chiến giáp quá nặng, giãy dụa hồi lâu cũng không bò lên được. Có đường đột nhân dưới chân có dây, khiến cho binh linh té lăn trên mặt đất, trong rừng liền vang lên tiếng gió vun vút, một cây trường mâu bay tới với tốc độ cao, lực đạo cực mạnh, xuyên qua thân thể binh lính Lang quân, làm cho binh lính chết dính ở trên mặt đất. Một tảng đá lớn bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống, hung hăng đập vào binh lính Lang quân.

Đối mặt với công kích đột nhiên xuất hiện, Nạp Tháp Lợi tỉnh táo lại, truyền lệnh binh lính ngừng truy kích, cẩn thận tìm kiếm cạm bẫy trong rừng. Nhưng lúc này Lôi thần trung đội lại đột nhiên xuất hiện cách đó không xa, lặp đi lặp lại việc trêu tức, đồng thời cũng tập trung công kích, khiến cho binh lính thay phiên nhau ngã xuống trên mặt đất.

Đến lúc này Nạp Tháp Lợi mới ý thức được bản thân mình đã bước vào trong bẫy của địch nhân. Hắn muốn dẫn binh lính thoát khỏi rừng rậm, nhưng lại phát hiện mình đã bị lạc phương hướng. Dưới sự bất đắc dĩ hắn co cụm lại phòng thủ, khiến cho Lang quân chụm lại một chỗ cùng nhau. Lôi thần trung đội lúc này nhằm bộ đội của Nạp Tháp Lợi tiến hành công kích mạnh mẽ, khiến cho một đám binh lính kêu gào thảm thiết, ngã xuống trên mặt đất.

- Bắn tên, bắn chết bọn chúng!

Nạp Tháp Lợi rống lên.

Lang quân binh sĩ nhằm hướng Lôi thần trung đội bắn tên, nhưng bị một đạo ma pháp với quang mang nhu hòa cản lại.

Vừa đánh vừa bỏ trốn, Nạp Tháp Lợi thậm chí còn chưa đụng được cái lông nhỏ của Hắc Ưng, thủ hạ dưới tay đã thương vong gần trăm người. Lang quân Nạp Tháp Lợi không ngờ lại chiến đấu như thế này, địch nhân căn bản không cùng hắn so chiêu, làm cho hắn có lực nhưng lại không có chỗ thi triển.

Tự tin mù quáng hại chết người ! Chẳng lẽ ngay cả đạo lý gặp rừng chớ vào ngươi cũng không hiểu sao ? Lang quân, Hắc Ưng trước khi rời đi sẽ diễn một màn cuối cùng --- Trò chơi liệp sát trong rừng cây, các ngươi chậm rãi hưởng thụ đi!

Lưu Vân đứng dưới cây đại thụ cách đó không xa, nhìn Lang quân đang túm tụm một chỗ, trên mặt hiện lên nụ cười tàn nhẫn.

________________________________________


/372

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status