Dị Giới Quân Đội

Chương 208: Sát khí chợt hiện

/372


Bố Lỗ Khắc sau khi rút kiếm ra liền ngưng thần tụ khí, ánh mắt vững vàng tập trung vào Lưu Vân. Một vầng sáng màu bạc xuất hiện chung quanh người hắn, hiển nhiên đấu khí đã trải rộng toàn thân. Bố Lỗ Khắc biết Lưu Vân không có đấu khí, hơn nữa ma pháp cũng tương đối kém cỏi. Thứ duy nhất hắn tinh thông là chiêu thức rất kì quái, uy lực cận thân công kích rất mạnh. Đối với một đối thủ như vậy Bố Lỗ Khắc vẫn duy trì sự kiêu ngạo của kiếm sư cao cấp, kiên nhẫn chờ đợi Lưu Vân phát động công kích trước.

- Xin lỗi Bố Lỗ Khắc tướng quân, ta có việc cấp bách. Xin chờ ta một chút, xong việc ta sẽ quay lại!

Lưu Vân đột nhiên lộ vẻ thống khổ nói với Bố Lỗ Khắc, cũng không quản hắn có đồng ý hay không, một lần nữa đi về phía trọng tài ở bên cạnh sân đấu.

- Tên quan viên trọng tài kia có kinh nghiệm bị phun nước bọt lúc trước, vội vàng đi lên.

- Bá tước đại nhân, xin hỏi ngươi có chuyện gì?

- À, WC ở chỗ nào? Hãy mang ta tới đó được chứ?

- Được. Mời đi theo ta.

Quan viên nhún nhún vai, mang theo Lưu Vân đi tới một ngõ cạnh đấu trường.

Khán giả không nhịn được lại một lần nữa ầm ĩ lên, có người thậm chí còn đứng lên, chỉ về phía Lưu Vân ở phía xa, mở miệng mắng chửi.

- Vị đại nhân này, sau khi đi ra ngươi cần phải làm cho những người đang xem yên tĩnh lại! Cao thủ so chiêu, bọn họ làm như vậy sẽ ảnh hưởng rất lớn tới chúng ta, việc này truyền ra sẽ có danh tiếng không tốt đối với A Tư Mạn!

Lưu Vân chưa vội đi vệ sinh mà không biết xấu hổ nói với quan viên đi ở phía trước.

- Tên vô lại này!

Bố Lỗ Khắc thu hồi đấu khí trên người, đứng tại chỗ nhìn Lưu Vân, cười khổ nói.

Lưu Vân nhanh chóng quay lại đấu trường.

- Lưu Vân bá tước, ngươi không còn chuyện gì phải làm nữa chứ?

Bố Lỗ Khắc cẩn thận hỏi thăm.

- Không. Đương nhiên là không còn. Sau khi giải quyết xong thì trong người thật là thoải mái! Bắt đầu đi!

Lưu Vân nói.

Nhưng khi Bố Lỗ Khắc chuẩn bị thì việc ngoài ý muốn lại xảy ra.

- Tướng quân, ta có thể hỏi một vấn đề chứ?

Bố Lỗ Khắc thật sự sắp phát điên, khổ não gật đầu, một lần nữa thu hồi đấu khí, cầm trường kiếm dầy đặc nặng nề trên tay hạ xuống mặt đất, trầm giọng nói.

- Đại nhân, xin mời nói!

- Ngươi vừa rồi mới giơ kiếm với bộ dáng kì lại, vừa nhìn là biết phong phạm danh gia. Có thể nói cho ta biết tên của vũ kỹ này được không? Thua bởi ngươi rất bình thường, nhưng ngươi phải cho ta thua tâm phục khẩu phục!

- Đây là vũ kỹ đắc ý nhất của cô cô ta, kiếm thánh Phỉ Lệ Ti --- Độc cô cửu kiếm. Kiếm pháp này một khi sử dụng rất khó thu tay lại, kiếm phong vô địch, có thể sống sót rời khỏi thường thường chỉ có một người. Cho nên tên của nó là Độc cô. Vì thể hiện sự tôn trọng đối với hậu nhân của Khải Đức gia tộc, ta sẽ sử dụng kiếm pháp này đối phó với ngươi. Nếu như đại nhân cảm thấy không cầm cự được nhất định phải sớm lên tiếng, không nên cậy mạnh. Đao kiếm không có mắt, ta không muốn làm bị thương đại nhân!

Bố Lỗ Khắc cố kìm sự tức giận trong lòng, cao giọng nói.

Đối lập với sự vô lại của Lưu Vân, sự quang minh lỗi lạc của Bố Lỗ Khắc làm cho mọi người hưởng ứng. Nhưng ở thời đại võ sĩ trọng vinh dự hơn tính mạng, cách làm của Bố Lỗ Khắc không nghi ngờ đã cấp cho Lưu Vân một nan đề: Ở thời điểm mấu chốt ngươi muốn tính mạng hay là danh dự?

“Đây không phải là ngươi buộc hắn phải liều mạng sao?”

Bạch Y nghe vậy, trong lòng khẽ thở dài. Khi nàng nhìn sang phía Lâm Mị nhất thời hiểu được huyền cơ trong đó. Khuôn mặt Lâm Mị hoàng hậu lộ vẻ đắc ý, thâm trầm nhìn Lưu Vân trong sân. Dường như rất chờ mong sự lựa chọn của hắn.

“Độc cô cửu kiếm. Hóa ra sau khi bà ta bị Tạp đại thúc vứt bỏ thì nghĩ ra được độc chiêu này! Không nghĩ tới ta lại là người xui xẻo tiếp theo!”

Lưu Vân âm thầm kêu khổ trong lòng. Hắn tưởng tượng ra một người phụ nữ điên cuồng sẽ thay đổi như thế nào. Cho nên kiếm pháp này tuyệt đối rất khó ứng phó.

- Độc cô cửu kiếm sao? Cái tên nghe rất hay. Tuy nhiên ta còn biết một môn vũ kỹ tên gọi là Quỳ hoa bảo điển. Rất mạnh, có cơ hội ngươi hẳn nên đi luyện! Bắt đầu đi tướng quân. Ta cũng giới thiệu ta dùng vũ kỹ gọi là Càn khôn đại na di!

Lưu Vân nhìn Bố Lỗ Khắc một chút, mập mờ cười nói.

- Tốt!

Lúc này Bố Lỗ Khắc lên tiếng, cũng không quản cái gì phong độ hay là không phong độ, trực tiếp một kiếm đâm tới Lưu Vân. Đấu khí gào thét phóng ra. Hai lần tụ khí tán khí đã làm cho trong lòng hắn buồn bực không thôi. Hắn sợ nếu còn chần chừ Lưu Vân sẽ lại làm ra điều gì ngoài ý muốn cho nên Lưu Vân vừa dứt lời hắn liền bắt đầu tấn công trước, không cho hắn cơ hội nói chuyện nữa. Khán giả cũng bị hắn làm cho sôi nổi hẳn lên, ánh mắt toàn đấu trường liền tập trung trên người hai người.

Lưu Vân xuất chiêu lại càng làm cho ánh mắt mọi người ngạc nhiên, rất nhiều người không khỏi đưa tay dụi mắt, căn bản không dám tin một màn phát sinh trước mắt.

Truyền kỳ nhân vật đến từ Hỏa Vân đế quốc, đại biểu Khải Đức gia tộc cùng Y Đặc gia tộc chiến đấu lại quay đầu bỏ chạy. Hơn nữa tốc độ bỏ trốn kia tương đối nhanh. Lưu Vân đã sớm chạy cách vị trí ban đầu khoảng mấy chục thước.

- Ngươi muốn bắt được ta sao? Lão tử đã mấy tháng nay bị sắc long ngược đãi xem ra không có uổng công!

Lưu Vân quay người nhìn về phía Bố Lỗ Khắc, đắc ý cười nói.

Trận chiến đấu nhanh chóng biến thành cuộc truy đuổi. Lưu Vân điên cuồng ở phía trước chạy trốn, Bố Lỗ Khắc toàn thân đấu khí lóng lánh theo sát phía sáu, ra sức huy động trường kiếm đem từng đạo đấu khí đánh về phía Lưu Vân ở phía xa xa.

Đương nhiên cố gắng của hắn không có bất cứ thu hoạch nào. Bởi vì thân pháp Lưu Vân quả thực quá nhanh. Nam nhân kiêu ngạo này không chỉ nghênh ngang chạy tán loạn chung quanh mà còn không ngừng kêu lớn:

- Tiểu Bố, cố gắng đánh mạnh một chút đi!

Công kích đấu khí của Bố Lỗ Khắc nhanh chóng yếu bớt. Bởi vì hắn biết nếu cứ như vậy bản thân sẽ nhanh chóng bị tên vô sỉ này làm cho kiệt sức. Nhưng hắn lại không thể thu đấu khí trên người xuống. Bởi vì làm như vậy thì hắn không thể nào đuổi theo Lưu Vân. Sau khi điều chỉnh sách lược, Bố Lỗ Khắc dùng đấu khí tăng tốc độ cùng sự nhanh nhẹn của mình lên, so sánh sức chịu đựng với Lưu Vân.

Thời gian chầm chậm trôi qua. Khán giả càng ngày càng thất vọng. Tưởng được xem một trận đấu kịch liệt, ảo tưởng nhìn thấy hình tượng Bố Lỗ Khắc sẽ chà đạp anh hùng Hỏa Vân đế quốc. Nhưng chỉ nhìn thấy hai thân ảnh đang chạy qua chạy lại giống như quan binh đang truy nã trộm cướp.

- Thật sự hòa bình. Trận đấu của bọn họ biến thành trận thi đấu chạy bộ!

Lâm Mị hoàng hậu ngơ ngác nhìn cảnh tượng trong đấu trường một hồi lâu mới nói ra được một câu.

- Lấy nhược đấu cường. Phương pháp của hắn mặc dù vô lại nhưng rất thực dụng. Đánh tiếp như vậy không có kết quả gì.

Mặc dù khán giả một mực cao giọng mắng nhiếc Lưu Vân nhưng Bạch Y nhìn nhật sự việc một cách rất sáng suốt.

- Hắn căn bản không cần thanh danh quý tộc, vinh dự võ sĩ và nhiều thứ khác. Tất cả đều xuất phát từ sự thực dụng, chỉ theo đuổi kết quả. Cũng khó trách hắn có thể có biểu hiện kì lạ như vậy ở trong chiến tranh.

- Muội muội, biểu hiện của hắn như vậy mà muội vẫn còn coi trọng hắn? Tuy nhiên lời của muội cũng có vài phần đúng.

- Tiểu Bố à, ngươi xem chúng ta coi như là hòa được chứ?

Lúc Bố Lỗ Khắc dừng lại nghỉ ngơi, Lưu Vân thở hổn hển đứng cách đối thủ không xa nói.

- Ngươi… …

Bố Lỗ Khắc tức giận đến mức nói không thành lời. Đưa ngón tay chỉ Lưu Vân hồi lâu vẫn không nói ra lời.

- Ta làm sao? Ngươi đừng quên ta là đại sứ hòa bình, động đao động kiếm đều tổn thương tới hòa khí!

Lưu Vân cười đắc ý, dùng sức hít sâu mấy hơi thở. Chạy một hồi lâu, hắn cũng bắt đầu cảm thấy có chút cố sức.

- Ngươi tiếp tục chạy đi!

Bố Lỗ Khắc cắn răng nói, sau đó lại phi thân chạy về phía Lưu Vân.

Khi hai người tiếp tục màn trình diễn đuổi nhau, các khán giả rốt cuộc không chịu được loại đấu pháp vui đùa này của hai người, đồng thanh hô lớn “Không đánh thì lăn xuống đi”, đồng thời các loại quả táo, chuối mang theo bên người cũng đướng ném tới Lưu Vân.

- Lão tử kháng nghị! Mẹ kiếp, lão từ là khách nước ngoài, không phải là đội viên bóng đá đâu mà ném!

Lưu Vân vừa tránh né các khán giả nhiệt tình đưa hoa quả tới vừa lớn tiếng kháng nghị. Nhưng lúc này kháng nghị không có tác dụng, nhanh chóng bị tiếng chửi mắng của người xem át đi.

Lúc này hắn đột nhiên cảm giác dưới trân chơn trượt, thân hình nhẹ nhàng bay ra ngoài, sau đó nặng nề ngã ở trên mặt đất.

“Vĩ nhân té ngã thường thường chỉ là bởi vì không cẩn thận mà giẫm phải một quả chuối tiêu!”

Sau này Lưu Vân đánh giá lại thất bại lần này của mình như vậy.

Mặc dù trên người có chiến giáp hộ thể, cú ngã này hoàn toàn không thương tổn tới hắn nhưng Bố Lỗ Khắc đã nắm lấy cơ hội này vọt tới trước người hắn, toàn thân đấu khí bộc phát, bổ một kiếm xuống đầu hắn.

Lưu Vân chật vật lăn một vòng trên mặt đất, xoay người đứng lên. Tránh được một kiếm này. Nhìn trên mặt đất bị đấu khí oanh kích thành một vết nứt lớn, lửa giận trong lòng Lưu Vân dâng cao, cuốn tới quần đấu với Bố Lỗ Khắc. Một khi cận thân, uy lực của đặc chiến kỹ liền được phát huy vô cùng nhuần nhuyễn. Mỗi một bộ phận trên người Lưu Vân đều biến thành vũ khí công kích sắc bén. Đấu khí hộ thể của Bố Lỗ Khắc bị Lưu Vân đánh cho một lúc, rõ ràng đã ảm đạm hơn vài phần.

- Hữu dụng sao?

Bố Lỗ Khắc cười lạnh lùng nói. Lúc này hắn vận đấu khí cường đại của bản thân, hoàn toàn vứt bỏ phòng ngự, đem kiếm khí hoàn toàn bao phủ lên Lưu Vân, không cho hắn bất cứ cơ hội chạy thoát.

Dưới sự bất đắc dĩ, Lưu Vân không thể làm gì khác hơn là rút Bôn nguyệt đao ra, sử dụng mấy chiêu vũ kỹ ngạnh kháng với Bố Lỗ Khắc.

Lưu Vân sử dụng các chiêu vũ kỹ đắc ý nhất là “Yến phản”, “Đoạn lãng”, “Lôi nộ”. Nhưng dưới sự chênh lệch thực lực lớn nên còn không có phát huy uy lực kì diệu như xưa. Đối với hắn mà nói, việc thất bại dường như đã không thể nghịch chuyển. Hắn không có xuất ra chiêu “Địa liệt”, bởi vì hắn thấy chiêu thức đó ngoài việc phá một lỗ hổng lớn trên mặt đát thì không có tác dụng gì lớn.

Khi Lưu Vân một lần nữa sử dụng “Đoạn lãng”, kiệt lực rơi xuống mặt đất. Bố Lỗ Khắc phối hợp giữa kiếm chiêu và đấu khí, cuối cùng cũng thành công phong tỏa hắn chặt chẽ, không nhúc nhích được nửa phần. Hắn chỉ có thể nửa ngồi xổm trên mặt đất giơ đao trong tay lên, đau khổ chống đỡ trên đỉnh đầu. Đại kiếm trong tay Bố Lỗ Khắc từng chút từng chút ép xuống đỉnh đầu hắn.

- Nhận thua đi bá tước đại nhân, ngươi không có cơ hội rồi!

Bố Lỗ Khắc nhìn Lưu Vân, thản nhiên nói.

- Bố Lỗ Khắc, ngươi lầm rồi! Đối mặt với địch nhân cường đại ta có thể né tránh, bởi vì như vậy ta còn có cơ hội chiến thắng địch nhân. Nhưng là một người quân nhân, ta tuyệt đối không đầu hàng địch nhân!

Thanh âm Lưu Vân vang lên một cách rõ ràng giữa sân. Sự thất bại bởi một câu nói hào hùng đó làm cho rất nhiều người thay đổi cách nhìn với Lưu Vân.

- Được, để ta xem ngươi còn kiên trì được bao lâu.

Bố Lỗ Khắc dường như cố ý hành hạ hắn.

- Cho tới khi kiếm của ngươi chém rơi đầu ta xuống!

Nhìn đại kiếm càng ngày càng gần đầu mình, Lưu Vân cố tươi cười nói.

- Vân, không nên!

Bên ngoài sân đột nhiên truyền đến tiếng kêu đầy lo lắng của Thủy Linh Nhi, thanh âm gần như sắp khóc.

Khi thể lực hoàn toàn tiêu hao hết, thân thể mềm mại đang ở trên mặt đất của Lưu Vân lộn ngược về phía sau. Bố Lỗ Khắc đột nhiên hiện lên một nụ cười kì quái trên mặt.

- Nói cho ngươi một bí mật, bá tước đại nhân. Lần này các quý tộc Hỏa Vân đề nghị phái ngươi tới nghị hòa với A Tư Mạn, mục đích chủ yếu thật ra là muốn tính mạng của ngươi! Hoàng hậu mặc dù đáp ứng bọn họ nhưng người vẫn nguyện ý cho ngươi một cơ hội cuối cùng! Đầu hàng A Tư Mạn đi. Nếu như ngươi muốn sống thì đáp ứng với ta đi!

Trong tình trạng kiệt sức, Lưu Vân sau khi nghe xong Bố Lỗ KHắc nói, trong lòng không khỏi cảm thấy đau đớn như dao cắt. Hắn từng cứu vớt đế quốc trong thời khắc nguy hiểm, từng vì Hỏa Vân mà cửu tử nhất sinh di chuyển chiến đấu mấy nghìn dặm. Hắn từng vị bọn họ mà huyết chiến sa trường dưới tường thành đế đô. Nhưng khi hắn một lần nữa vì đế quốc của mình mà bước lên con đường hung hiểm tới địch quốc thì bọn quý tộc đáng chết lại đâm cho hắn một đao ở sau lưng. Một đao đủ để trí mạng!

Sự không cam lòng cùng bi phẫn làm cho nội tâm Lưu Vân trở nên điên cuồng bạo lệ.

“Lão tử nếu như không chết, ta muốn để cho bọn họ biến thành vong hồn dưới đao của ta!”

- Sớm biết rằng sẽ như vậy, ta làm gì phải từ chối Lâm Mị! Mẹ kiếp, thật là tiếc!

Lưu Vân đột nhiên cười hăng hắc, nói một câu mà Bố Lỗ Khắc không thể hiểu nổi.

Trong cơn giận dữ, Bố Lỗ Khắc vận đấu khí toàn thân, nhảy lên không trung, giữa tiếng kêu gào thê thảm của Thủy Linh Nhi, đem một đạo đấu khí đánh thẳng xuống người Lưu Vân, làm hắn bắn ra xa hơn mười thước.

Thủy Hàn bị biến hóa ngoài ý muốn này làm cho cả kinh, chân tay lạnh lẽo. Còn Thủy Linh Nhi đã sớm té xỉu trong lòng hắn. Hắn cùng với vài tên tùy tùng đang muốn chạy về phía Lưu Vân thì lại bị quan binh A Tư Mạn vọt tới như thủy triều, bao vây chung quanh.

- Tất cả lui ra cho ta, không được vô lễ!

Thanh âm kiều mị của Lâm Mị hoàng hậu lập tức vang lên.

- Bá tước đại nhân chỉ cùng Bố Lỗ Khắc tướng quân công bình tỉ thí, chẳng may phát sinh việc ngoài ý muốn ! Lập tức phái hai gã thủy hệ ma đạo sư tới chữa thương cho bá tước đại nhân!

Nói xong Lâm Mị nhìn về phía Bố Lỗ Khắc. Hắn nặng nề hướng nàng gật đầu. Lâm Mị thất vọng thở dài.

- Hắn đã chết ?

Bạch Y hờ hững hỏi.

- Dưới một kích toàn lực của Bố Lỗ Khắc, hắn muốn sống sót thật là khó !

Lâm Mị ảm đạm nói.

- Hiện tại ngươi hẳn là hài lòng?

Bạch Y khẽ thở dài nói.

- Lưu lại hắn đối với chúng ta không có lợi. Ta đã cho hắn cơ hội, muội muội!

Bạch Y trầm mặc, một lần nữa nhìn về nam nhân đang nằm không nhúc nhích giữa sân.


/372

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status