Dị Giới Quân Đội

Chương 267: Kiều mị song xu

/372


Xem Hắc Ưng đặc chiến đại đội cùng Hỏa Phượng quân đoàn diễn tập xong, Lưu Vân mới nặng nề mang theo thân hình uể oải trở lại trong phủ. Khi đi vào phòng thì thấy Hoa Phi Lệ cùng Thủy Lệ Nhi đang bận rộn ngồi ở trước bàn. Trên bàn là một đống những bông hoa nhỏ màu trắng --- đây là những bông hoa được chuẩn bị cho tang lễ của Nặc Đinh cùng Mai Sâm.

Lưu Vân hướng nhị nữ gật đầu, ngồi xuống ghế, im lặng nhìn lên nóc nhà.

Ánh mắt ôn nhu của Thủy Linh Nhi cùng Hoa Phi Lệ nhìn chăm chú về phía Lưu Vân. Trên khuôn mặt của hai nàng viết rõ ràng hai chữ thật to “Đau lòng”.

Nữ nhân thông minh khi tâm tình của nam nhân sa sút thì cần phải dùng phương pháp thỏa đáng để chăm sóc, quan tâm hắn. Ánh mắt của Hoa Phi Lệ cùng Thủy Linh nhi nhìn nhau một lát rồi gật đầu.

- Vân, mệt thì đi nghỉ đi. Để Phi Nhi giúp chàng thả lỏng.

Hoa Phi Lệ đi tới phía sau Lưu Vân, hai tay mềm mại ôm lấy cổ hắn trong chốc lát, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống hai bờ vai hắn. Khuôn mặt nàng áp vào tai Lưu Vân. Thủy Linh Nhi cũng thu hồi những bông hoa nhỏ màu trắng ở trên bàn, lẳng lặng đi ra khỏi phòng.

- Phu quân, uống một chút đi.

Một lát sau, Thủy Linh Nhi bưng một cái chén nóng hổi đi tới, đôi mông tròn trĩnh đặt trên đùi Lưu Vân, đưa cái chén lên miệng hắn.

- Lão công, ngươi muốn Linh Nhi muội muội cùng miệng giúp ngươi uống không?

Hoa Phi Lệ cười duyên, cố gắng đẩy bộ ngực đầy đặn vào đầu Lưu Vânm sau đo dùng hai tay xoa bóp cho hắn.

- Nếu như bây giờ ngươi yêu cầu, ta tin tưởng Linh Nhi muội muội sẽ không cự tuyệt.

- Hai người các nàng hôm nay làm sao vậy?

Lưu Vân thoải mái thở dài một hơi, sau đó mở mắt hỏi.

- Phi Lệ tỷ tỷ muốn dùng sự ôn nhu của tỷ ấy để chôn sống người anh hùng là chàng.

Thủy Linh Nhi cười duyên nói.

- Ừm.

- Linh Nhi muội muội, mau chặn miệng phu quân lại, đừng làm cho hắn nói lung tung.

Hoa Phi Lệ hiển nhiên so với Thủy Linh Nhi thì nóng bỏng hơn một chút.

- Phu quân sẽ không giống như tỷ vậy, sắc ….

Thủy Linh Nhi còn chưa dứt lời thì Lưu Vân đã mở miệng hôn nàng.

- Cám ơn các nàng!

Sau khi ba người thân thiết một lúc, Lưu Vân đột nhiên nói.

- Tuy nhiên các nàng không nên lo lắng, ta sẽ không dễ dàng bị đánh ngã như vậy. Mấy ngày nay mặc dù trong lòng ta cảm thấy áy náy nhưng sự áy náy này chỉ làm cho ta có thêm động lực. Ta chỉ đang do dự một việc có nên làm hay không.

- Khi ở Sồ Ưng học viên, phu quân từng có một câu danh ngôn: “Việc gì cần phải làm, cuối cùng cũng phải làm!”

- Ta nghĩ trong tương lai không xa ngươi nhất định sẽ báo thù các các Hắc Ưng tướng sĩ đã tử nạn. chàng muốn làm gì thì hãy làm đi. Ta cùng Phi Lệ tỷ tỷ đều toàn lực ủng hộ chàng.

Thủy Linh Nhi ôm lấy hắn, khuôn mặt đỏ bừng nói.

- Phi Lệ buôn bán lâu năm, cũng biết một đạo lý: Phải biết nắm bắt thời cơ, do dự sẽ đánh mất cơ hội. Hiện tại tình thế đại lục nghiêm trọng như vậy, lão công của ta cũng nên phát huy uy lực! Mỗi một tiểu ưng rời đi đều khiến ta đau xé lòng! Chỉ cần chàng quyết định làm, ta sẽ sử dụng tất cả tài lực của La Mạn gia tộc giúp chàng!

Hoa Phi Lệ ôm lấy cánh tay Lưu Vân, cùng Thủy Linh Nhi quấn lấy hắn, dựa vào người Lưu Vân, các nàng cảm thấy từ người nam nhân này truyền lại sự tin tưởng.

- Nếu như ta đi lên một con đường có thể thành ma, mang đến một trường hạo kiếp mới cho đại lục, làm cho đại lục máu chảy thành sông, trở thành một địa ngục mới thì sao?

Lưu Vân nhẹ giọng hỏi.

- Chỉ cần có chàng. Địa ngục cũng trở thành thiên đường với ta!

- Đêm nào chàng không là ma quỷ của ta!

Hai thanh âm kiều mị vang lên, nhất thời hoàn toàn hòa tan Lưu Vân.

- Nếu như thế cho dù thành ma, phải xuống địa ngục cũng được!

Lưu Vân cao giọng cười nói.

- Được rồi, cửa địa ngục đã mở, hiện tại là bóng đêm thuộc về ma vương! Linh Nhi muội muội, ngươi có muốn giúp ta gọi hắn về không?

Cái lưỡi mềm mại ẩm ướt, thơm tho của Hoa Phi Lệ liếm liếm vành tai Lưu Vân, ngẩng đầu nhìn Thủy Linh Nhi cười nói, con mắt tràn đầy tình ý.

Thủy Linh Nhi có chút do dự, nàng chưa bao giờ quá mức thân thiết với Lưu Vân khi ở trước mặt Hoa Phi Lệ. Mặc dù đã từng có kinh nghiệm ngủ cùng nhưng lúc này thần trí của nàng vẫn ở trạng thái mơ màng.

- Do dự cái gì, muội muội? Ma vương này sẽ cho ngươi lên trời!

Hoa Phi Lệ nói xong, bắt đầu xé rách quần áo của Lưu Vân, đồng thời ánh mắt như muốn bảo Thủy Linh Nhi rằng, đêm nay nàng phải cho phu quân hưởng thụ tối đa.

Khuôn mặt Thủy Linh Nhi không còn chút máu, liếc mắt nhìn Hoa Phi Lệ, bàn tay nhỏ nhắn dứt khoát hướng về phía quần lót của Lưu Vân. Bàn tay nhỏ bé linh hoạt hoạt động, nàng nhanh nhẹn cùng với Hoa Phi Lệ lột sạch quần áo của Lưu Vân.

Hoa Phi Lệ giật mình nhìn Thủy Linh Nhi, sau đó cắn răng xé tiếp quần áo của Lưu Vân, tiếp theo là cởi bỏ quần áo của mình, đưa lên miệng Lưu Vân, sau đó hai tay ôm lấy đầu Lưu Vân, phát ra tiếng kêu:

- Hôn ta!

- Hai nha đầu này thật sự là muốn lấy mạng người ta!

Lưu Vân luôn chủ động công kích đột nhiên bị kích thích khiến cho toàn thân run rẩy, thân hình nóng lên.

Hắn luôn tự nhận là một người giàu tình cảm, một người có tình. Cho dù là ở trên giường cũng sẽ dùng phương thức ôn nhu đối đãi với nữ nhân của mình, tạo cho các nàng cảm giác tốt nhất. Nhưng mà đêm nay, giai điệu chủ đạo là sự hoang dã.

Lưu Vân khẽ cắn lên ngực Hoa Phi Lệ, khiến cho nàng rên hừ hừ. Dưới sự công kích thô lỗ của Lưu Vân, trước ngực Hoa Phi Lệ nhanh chóng có một mảng đỏ, thân thể giãy dụa kịch liệt làm như mình không thể chịu nổi nên muốn liều chết. Đôi mắt đẹp tràn ngập một tầng hơi nước mỏng, không rõ là sung sướng hay thống khổ.

- Linh Nhi…

Lưu Vân đang toàn lực phản công, đột nhiên cảm giác dưới thân truyền đến sự lạnh lẽo rồi là cảm giác ấm áp. Nơi nào đó bất thình lình bị tập kích, dĩ nhiên là sinh ra cảm giác khoái cảm muốn nổ tung. Lạnh lẽo là bởi vì đang nóng bỏng đột nhiên gặp sự dịu dàng, ấm áp giống như một người mê loạn đột nhiên muốn xông vào gia viên.

- Muội muội, nghìn vạn lần đừng bỏ qua tiểu ma vương ghê tởm kia!

Hoa Phi Lệ thở hổn hển, hai tay vuốt ve trên lưng Lưu Vân, thỉnh thoảng lại lấy móng tay gãi nhẹ.

- Một mình ta không được, tỷ phải giúp ta!

Thủy Linh Nhi ngẩng đầu lên, bên mép vẫn còn dính ít nước bọt.

Hoa Phi Lệ nằm sấp xuống. Hai người phụ nữ một trái một phải, hai đầu lưỡi thơm tho cùng thổi khiến cho tiểu ma vương gật gù đắc ý. Nó ngông cuồng tự đại, vênh váo ngẩng lên, rồi bị hai đôi môi nhẹ nhàng lên xuống làm cho Lưu Vân cảm giác mình như đang bay bổng trên chín tầng mây.

Hai cánh tay ngọc cùng càn quét ở một điểm mẫn cảm trên người Lưu Vân, giống như nghệ sĩ đang chơi đàn làm cho dục vọng trong lòng Lưu Vân càng ngày càng được đẩy lên cao.

Thủy Linh Nhi cùng Hoa Phi Lệ đồng thời cảm giác được sự đau đớn. Bàn tay của Lưu Vân đang đặt ở trên ngực các nàng đột nhiên dùng sức nắm chặt, giống như đang bay ở giữa không trung, vội vàng muốn nắm lấy cái gì đó để dừng lại, cho dù trước mặt là một đám mây bay qua.

Hoa Phi Lệ nhìn Lưu Vân đang say mê, vẻ mặt hưởng thụ, cảm nhận được tiểu ma vương rung động kịch liệt, đột nhiên đem nó nuốt vào trong miệng. Thân thể Lưu Vân giật mạnh, cố gắng phun ra, khoái cảm mãnh liệt còn chưa biến mất, một trận tiết tấu lên xuống làm cho hồn Lưu Vân bay bổng lên trời.

Trước ngực, thân thể mềm mại của Thủy Linh Nhi quấn chặt lấy hắn, hai vú nẩy tưng tưng.

- Nhất tiêu thổi trúng - tam hồn tiêu tan.

Đêm nay mong thấy minh triều!

Người đã mất, chỉ có tiên khúc nhẹ nhàng thổi hàng đêm!

Một lúc sau thể xác và tinh thần thư thái, thoải mái. Đương nhiên hai tay của hắn cũng không có nhàn rỗi mà tuần du qua lại ở hai giải đất mẫn cảm của hai nàng. Kết quả cũng là----ngâm được một bài thơ hay.

- Hóa ra ma vương không chỉ có cắn người mà còn có thể tách người ta ra.

Sự yên lặng sau cơn mưa gió, Hoa Phi Lệ lười biếng nép trong lòng Lưu Vân, tay ngọc nhẹ nhàng vẽ lung tung, thỉnh thoảng nghịch ngợm, dùng sức bóp mạnh đầu vú của hắn, tựa hồ muốn trả thù lúc vừa rồi hắn thô lỗ với nàng.

- Tỷ tỷ, đều là ngươi làm liên lụy ta. Không bao giờ nghe ngươi nữa. Nói cái gì là làm cho hắn cảm thấy mới mẻ, hắn sẽ rất nhanh thỏa mãn. Ta hiện tại mới biết được nam nhân này vĩnh viễn không bao giờ no được.

Ánh mắt Thủy Linh Nhi mê ly, mệt mỏi duỗi lưng, sau đó đưa tay cầm lấy vật gì đó.

- Nếu mệt thì các nàng đi ngủ trước đi!

Lưu Vân cảm động ôm chặt lấy hai nàng. Đêm nay sự thể hiện của hai nàng đã mang lại hiệu quả tốt. Lưu Vân chưa bao giờ cảm thấy thỏa mãn như thế, đầu óc cũng chưa bao giờ tỉnh táo như vậy. Một hồi điên cuồng dường như đã vứt bỏ, giải tỏa hết sự mệt mỏi, phiền nào trên người hắn. Cuộc sống ngắn ngủi, chỉ cần mỗi một ngày đều có thể vui sướng như vậy là đủ rồi. Quá nhiều phiền não cùng lo lắng đều là tự mình chuốc lấy khổ.

“Lão tử không phải là cứu thế quân chủ, ta không quản thế giới này biến thành thiên đường hay địa ngục. Ta chỉ muốn mỗi ngày lúc mặt trời mọc, chính mình cũng mọi người vẫn còn sống tốt là được.”

Lưu Vân nhìn mỹ nhân ngủ say, âm thầm hạ quyết tâm.


/372

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status