Dị Giới Quân Đội

Chương 299: Thánh giai cường giả

/372


Lúc Lâm Mị cùng A Đạo Phu đang thương lượng việc hướng Hỏa Vân cầu viện thì Lưu Vân đã tới trụ sở ở đại hành sơn.

Lúc này trụ sở đã gần xây dựng xong.

Dưới sự cố gắng của hai đại “quản đốc” là Hán Nặc cùng Tra Lý, lại được một ít dụng cụ cơ khí loại mới trợ giúp, tốc độ xây dựng các công trình trụ cột trong giai đoạn đầu diễn ra rất nhanh. Sau khi tiến vào giai đoạn sau, Long Vân được sự đồng ý của Lưu Vân lại điều thêm nhiều công tượng Ải nhân cùng tinh linh tộc ma pháp sư tiến vào trụ sở hỗ trợ.

-Lão đại, cuối cùng ngươi cũng tới!

Long Vân trở lại phòng, vừa nhìn thấy Lưu Vân nhất thời mừng rỡ.

Nhìn Long Vân người đầy bùn đất, Lưu Vân không khỏi bật cười nói:

- Ngươi là người phụ trách trụ sở này, không cần phải việc gì cũng tự mình đi làm như vậy chứ? Nhìn ngươi mặt mày đầy bụi, làm gì còn hình tượng của một lãnh đạo!

- Lão đại à, ta mỗi ngày đều phải trốn xuống dưới lòng đất!

Long Vân lấy chén trà ở trên bàn uống một hơi hết sạch rồi đau khổ nói.

- Sao?

Lưu Vân có chút ngoài ý muốn.

- Đây là địa bàn của ngươi, còn ai có thể đem ngươi bức đến nỗi như thế này?

- Đều là những lão gia hỏa do ngươi mời tới gây náo nhiệt!

Long Vân mỉm cười nói.

- Đánh thì đánh không lại, quản thì lại không quản được, ta không tìm cách trốn thì còn có thể làm gì bây giờ? Viêm Thiên nguyên soái khó khăn lắm mới đem bọn họ lưu lại, nhưng lão nhân gia vừa đi, những người này lại tìm đến ta gây phiền toái. Thánh ma đạo sư tìm ta lấy tài liệu nghiên cứu, Kiếm thánh tìm ta nhờ Ải nhân làm kiếm, còn có đủ các loại yêu cầu khác nữa, tiêu tiền cứ như là nước chảy, ta làm sao chịu được!

- Những người này đều là những kẻ nổi danh trên Lam Nguyệt đại lục! Kẻ nổi danh đương nhiên có chút tật xấu. Tuy nhiên muốn cầm tiền của ta thì phải bán mạng cho lão tử. Hắc hắc.

Trên mặt Lưu Vân lộ ra bản chất gian thương.

- Ngươi chỉ huy được những người này sao?

Long Vân không cho rằng hắn có thể chỉ huy được họ.

- Cái gì mà khách quý ở lâu. Ta xem phải đổi lại thành tiêu kim oa cũng không sai nhiều lắm!

- Ngươi biến đi, ta cũng không phải mở kỹ viện!

Lưu Vân cười mắng.

- Ngươi đã tới, vậy những người này giao cho ngươi đi đối phó. Được rồi, Lão đại, qua hai ngày nữa có thể cho Nhất sư cùng Nhị sư rút về phòng thủ đi. Những việc còn lại để cho Ải nhân cùng tinh linh tộc hoàn thành đi!

Long Vân nói.

- Được. Hiện tại ta đi tìm mấy lão già này tâm sự.

Lưu Vân nói xong liền đứng dậy đi ra khỏi phòng.

- Sau khi Nhất sư cùng Nhị sư quay về phòng thủ, ma thương, còn có Lạc Phu tạo cùng ma phấn ưu tiên cấp cho Tam sư. Công sự phòng ngự của pháo đài Tây Đặc phải hoàn thành đúng thời gian đã định. Ta đã hứa sẽ giao cho Mạc Qua. Phía Kỵ binh sư tạm thời chậm lại cũng được. Bọn họ đã có thiên tầng giáp, trang bị một ít Lạc Phu Tạo là được. Về phần Hỏa Phượng quân đoàn cũng phải đưa tới, ta đã đáp ứng công chúa.

Khi ra tới cửa, Lưu Vân xoay người giao phó vài câu.

- Được!

Quý tân lâu ở sâu trong đại hành sơn, được xây dựng ở bên một sườn núi nhỏ có cảnh sắc rất đẹp. Ở phía sau Quý tân lâu là núi non liên miên bất tận, ở phía trước là bích lục thủy đàm.

Các thánh giai cường giả của mỗi nước được Viêm Thiên, lão Tạp cùng Phỉ Lệ Ti cùng nhau mời đến đều ở chỗ này.

Vì có thể cung cấp cho những nhân vật đỉnh đỉnh đại danh, tầm mắt hơn người này một hoàn cảnh sống dễ chịu, Lưu Vân thậm chí tự mình vẽ thiết kế tòa building này. Sự bố trí ở bên trong là do hắn mô phỏng theo khách sạn cao cấp trong trí nhớ.

Từ xa Lưu Vân đã nhìn thấy một khối kiến trúc theo phong cách trung hoa cổ điển, trong lòng không khỏi dâng lên một loại cảm giác thân thiết. Hắn rốt cuộc hiểu được bản thân mình kiến thiết tòa building theo phong cách này, nói là để khiến cho tân khách rung động, nhưng thực chất là để cho bản thân tìm lại hình bóng cố hương trên đại lục này.

Một người, cuộc sống có thể thay đổi, dung mạo có thể thay đổi, tư tưởng có thể thay đổi nhưng ở sâu trong nội tâm lại có một số thứ vĩnh viễn không thể thay đổi.

Cho dù rời xa cuộc sống cố hương, nhưng trong lòng Lưu Vân vẫn cất kỹ một phần gánh nặng tình cảm.

Ở Quý tân lâu có bảy vị thánh giai cao thủ. Đến từ Hỏa Vân đế quốc có kiếm thánh Phỉ Lệ Ti, đến từ A Tư Mạn đế quốc có thủy hệ thánh ma đạo sư Khắc Lý Tư Na, hỏa hệ thánh ma đạo sư Đức Khắc, kiếm thánh La Lạp, đến từ Tây Tư vương quốc có kiếm thánh Lạc Tang, thổ hệ thánh ma đạo sư Uy Nhĩ Khắc, từ Thú nhân đế quốc là kiếm thánh Lôi Y Mạn.

Hơn nữa còn có lão Tạp, Lan Đặc cùng Viêm Thiên, số lượng thánh giai cao thủ vừa đủ mười người. Đấy là còn chưa tính đến thánh giai ma đạo sư của tinh linh tộc.

Đương nhiên điều này cũng không có nghĩa là trên cả Lam Nguyệt đại lục chỉ có mười người này. Mà phần lớn những người khác lựa chọn cuộc sống ẩn cư, giống như tinh linh tộc lựa chọn cuộc sống ngăn cách với bên ngoài.

Nếu như không có tứ vị thánh giai cường giả cùng liên danh yêu cầu, Lưu Vân muốn đem những người này tụ lại cùng một chỗ căn bản là không có khả năng.

Lưu Vân đối với những cường giả này thật ra cũng không có nhiều kính ý cho lắm.

Trong mắt hắn thì một người cho dù tu vi có cao cường bao nhiêu, nếu như không có ích đối với sự phát triển của xã hội thì đều là phế vật.

Nhưng bởi vì bọn họ có nắm tay cường ngạch nên hắn vẫn phải biểu hiện ra sự tôn kính, cũng cố gắng thực hiện việc lợi dụng các phế vật này.

Lưu Vân cũng không biết ở trong mắt những thánh giai cường giả này hắn cũng chỉ là một tên nhà giàu mới nổi mà thôi.

Cường giả chân chính phần lớn phải trải qua rất nhiều gian nan khốn khổ, cuối cùng mới thành công đi tới đỉnh cao. Lưu Vân chỉ trong thời gian hai, ba năm đã nhanh chóng bứt phá lên trong đám thanh niên cho nên cũng không đạt được sự tán thành của bọn họ.

Cho nên ngay từ đầu Lưu Vân cùng những thánh giai cường giả này gặp mặt đã không thuận lợi.

Khi Phỉ Lệ Ti mời sáu người ở Quý tân lâu tới phòng tiếp khách, ánh mắt mọi người nhìn về phía Lưu Vân đều như đang nhìn quái vật.

Bọn họ quả thực không tin người thanh niên trẻ tuổi trước mặt này chính là Lưu Vân bá tước, người đã làm dậy lên cơn sóng lớn trên Lam Nguyệt đại lục.

- Các vị tiền bối, xin thứ lỗi cho Lưu Vân quấy rầy!

Lưu Vân đứng dậy hướng sáu người hành lễ, mỉm cười nói.

- Không cần đa lễ. Ta tiếp nhận yêu cầu tới nơi này chỉ là nể mặt mũi Lan Đặc kiếm thánh, Phỉ Lệ Ti kiếm thánh. Có việc gì thì nói đi, không nên lãng phí thời gian của ta.

Một lão giả thân hình cao lớn, kiểu tóc con nhím, toàn thân cơ bắp nổi lên như muốn nứt ra khỏi áo, đưa tay chặn hắn lại, lạnh lùng nói. Đây là kiếm thánh Lôi Y Mạn đến từ Thú nhân đế quốc. Bởi vì quan hệ giữa Thú nhân cùng Nhân tộc thường hay căng thẳng cho nên hắn nói chuyện không một chút khách khí.

- Bá tước đại nhân có việc gì xin phân phó, nếu như có thể giúp đỡ, ta nhất định sẽ cố hết sức.

Thủy hệ thánh ma đạo sư Khắc Lý Tư Na từng bị Thủy Y Nhiên giả mạo lại cấp cho Lưu Vân mặt mũi.

Những người khác thì đứng ở một bên, lạnh lùng nhìn.

“Ngực lớn như vậy, đáng tiếc không phải là nữ nhân.”

Lưu Vân liếc mắt nhìn Lôi Y Mạn một cái, tà ác thầm nghĩ.

“Thú nhân đúng là đầu óc ngu si tứ chi phát triển, trong lòng nghĩ gì cũng không bao giờ dấu được. Có thể không cho ta mặt mũi nhưng ngay cả lão gia tử nhà ta cũng không để vào mắt, quả thực đáng hận!”

Lôi Y Mạn vừa rối nói nể mặt Phỉ Lệ Ti cùng Lan Đặc, hiển nhiên ngay cả Viêm Thiên, người mới đạt được cấp bậc kiếm thánh không lâu cũng không thèm để vào mắt.

- Các vị tiền bối ngồi xuống nói chuyện đi!

Sau khi mấy người ngồi xuống, thị nữ nhanh chóng dâng trà lên.

Lưu Vân đưa tay lấy chén trà trên bàn, khẽ uống một ngụm rồi mới từ từ nói:

- Đầu tiên ta muốn cảm tạ các vị tiền bối vì đã tới đây. Các tiền bối đều là thế ngoại cao nhân, nếu như không phải bởi vì ta mạo muội, ta nghĩ cho dù Lam Nguyệt đại lục có bị Huyết thần giáo thống trị các vị vẫn có thể đang có cuộc sống tiêu diêu tự tại. Lưu Vân ở chỗ này hướng chư vị bồi tội.

Một câu nói làm cho sắc mặt mọi người nhất thời trở nên cực kì khó coi.

Huyết thần giáo đột nhiên xuất thế làm xằng làm bậy, mấy người này đều rõ. Nhưng trước khi biết rõ ràng về tà giáo này thì trong bọn họ cũng không có ai dám dễ dàng ra tay chống lại tà giáo với thực lực kinh khủng này.

Người già càng sợ chết. Sống an nhàn sung sướng, càng nổi danh thì càng không muốn dây vào.

Giống như mọi người thưởng thức cảnh đẹp lúc hoàng hôn, có ai không muốn lúc tuổi già hưởng thụ danh dự cùng vinh quang mà mình đã dùng tuổi thanh xuân, mồ hôi và máu đổi lấy chứ?

- Bá tước đại nhân mời chúng ta đến chính là để nghe ngươi giáo huấn sao?

Lôi Y Mạn nặng nề kích một trưởng ở trên bàn, tức giận nói.

Hiển nhiên ở phương diện tu dưỡng khí độ thì Lôi Y Mạn còn có điều khiếm khuyết, ở tuổi này rồi mà vẫn còn hay nóng giận.

- Chẳng lẽ không đúng như vậy sao?

Lưu Vân trấn định hỏi ngược lại.

- Từ lúc Huyết thần giáo phát động chiến tranh cho tới hôm nay, dân chúng đại lục có từng chứng kiến một thân ảnh thánh giai cường giả nào ở trên chiến trường?

- Lôi Y Mạn, tính tình của ngươi đến già cũng không chịu thu liễm một chút?

Lạc Tang vội vàng đứng dậy giảng hòa cho hai người.

- Bá tước đại nhân có chút hiểu lầm, cho nên mới nói như vậy. Thật ra Lam Nguyệt đại lục có quy định bất thành văn, không tới lúc quốc gia sinh tử tồn vong, thánh giai cường giả không thể tham dự vào đấu tranh quyền lực của thế tục.

- Ta đối với quy định này cảm thấy rất tò mò. Vũ kỹ cùng ma pháp không có giới hạn quốc giới, nhưng người tu luyện cuối cùng cũng có quốc gia. Ta nghĩ các vị tiền bối đương nhiên sẽ mặc kệ sự sống chết trước mắt của quốc gia mình không thèm để ý. Cho nên ta mới mời các vị tiền bối tới đây, có vài việc muốn cùng thương lượng với các tiền bối. Việc này liên quan tới tương lai đại lục, Lưu Vân không thể không kinh động tới các bậc tiền bối, xin thứ lỗi.

Lưu Vân đứng dậy nói, không chút kiêu ngạo cũng không chút xiểm nịnh.

- Xin mời bá tước đại nhân nói!

Đức Khắc vẫn không nói gì rốt cuộc cũng lên tiếng, La Lạp ngồi ở bên cạnh hắn cũng gật đầu.

- Ta mời các vị tới đây, chuyện thứ nhất chính là hy vọng sau khi chiến tranh trên đại lục chấm dứt, bằng vào sự hùng mạnh của chư vị tại Lam Nguyệt đại lục thành lập một liên minh thống nhất của các quốc gia trên đại lục, chấm dứt tình trạng chiến loạn không ngừng trên đại lục!

Một câu nói long trời lở đất, khiến cho mọi người ở đây đều chết ngất.

“Đứa nhỏ này thật sự là khác người!”

Phỉ Lệ Ti cũng không có nghĩ đến Lưu Vân sẽ có ý nghĩ lớn gan như thế.

- Thống nhất liên minh các quốc gia trên đại lục!

Lôi Y Mạn thì thào nhắc lại, tựa hồ nhất thời vẫn chưa nghĩ ra đây là ý gì.

- Ở mỗi quốc gia độc lập thiết lập một cơ cấu điều giải, xử lý tranh cãi trong quốc gia này, đồng thời phổ biến một ít chính sách mới trên cả đại lục, hoàn thành xây dựng lại mỗi nước sau chiến tranh, đẩy mạnh sự phát triển của xã hội, cải thiện cuộc sống dân chúng.

Lưu Vân giải thích tiếp.

- Ý nghĩ của bá tước đại nhân rất mới mẻ độc đáo, nhưng không khác gì người si nói mộng.

Lạc Tang không chút khách khí nói.

Hắn thấy người trẻ tuổi này có dã tâm quá lớn, đề nghị như vậy đối với Tây Tư thật sự bất lợi. Phải biết rằng ở trong trận chiến này quốc gia bị thương nghiêm trọng nhất chính là Tây Tư. Cho dù đánh thắng Huyết thần giáo, ý nghĩ này của Lưu Vân sẽ đẩy Tây Tư vào hoàn cảnh mất nước.

- Chuyện Huyết thần giáo chúng ta sẽ không ngồi yên không lý đến, nhưng chúng ta sẽ không tham dự vào việc phân tranh quyền lực. Thánh giai cường giả vĩnh viễn là tồn tại siêu nhiên trên Lam Nguyệt đại lục.

Lạc Tang nói tới đây, ánh mắt nhìn Lưu Vân đã có chút khinh thường.


/372

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status