Buổi sáng ngày mùng 10 tháng 3, trong thành phủ chủ Phổ Lí Tắc Lợi thành đã tổ chức một buổi hôn lễ vô cùng kỳ lạ.
Chú rể là người từng sáng tạo ra cả một truyền kỳ thần thoại trong quân đội. Sau đó lại dẫn Hắc Ưng quân đoàn tiêu diệt Huyết thần giáo, là vị anh hùng cứu cả Lam Nguyệt đại lục. Đó là hầu tước Lưu Vân. Còn tân nương là thiên chi kiêu nữ của hoàng thất Hỏa Vân đế quốc, được ca tụng là “Đế quốc chi hoa”, đại danh tướng Na Á công chúa.
Đáng lẽ hôn lễ này sẽ là một hôn lễ vô cùng tưng bừng hạnh phúc, được mọi người chú ý. Nhưng bởi vì tân nương đã ra đi. Một công chúa xinh đẹp cùng thần thoại kỵ sĩ đã phải hát khúc bi ca chia lìa.
Rất ít người tham dự hôn lễ. Ngoại trừ một số kẻ thân cận trong Hắc Ưng quân đoàn của Lưu Vân thì cũng không có người ngoài. Diễn viên chính là Lưu Vân còn chưa có xuất hiện nhưng bầu không khí bên trong nội đường đã vô cùng trầm trọng. Mỗi người ở đây đều cảm thấy điều đó. Mấy vị trung đội trưởng Hắc Ưng Đặc chiến đại đội từ trước đến nay luôn nói cười vui vẻ cũng đều im lặng.
- Thống khổ lớn nhất trong cuộc sống là tham dự một hôn lễ mà không có tân nương.
Bên trong nội đường, lão Tạp nhìn chữ Hỉ thật to dán trên tường rồi cảm thán nói.
- Nếu chưa từng mất đi, nam nhân thường không biết quý trọng những gì đang có. Lão là như thế. Tiểu tử này cũng thế!
Phỉ Lệ Ti trừng mắt nhìn lão Tạp rồi nói.
- Bởi vì nam nhân ưu tú thường rất quan tâm tới sự nghiệp mà xem nhẹ người bên cạnh!
Lão Tạp phản bác.
- Ai, hiện tại sự nghiệp thành công, khẩu khí nói chuyện cũng lớn hơn nhỉ. Không phải là lục hệ thánh ma đạo sư vĩ đại sao?
- Không, không. Lúc ta thành thánh ma đạo sư, ta mới đột nhiên ngộ ra một việc: ma pháp sắc bén nhất trên thế gian này là tình yêu. Chỉ có nó có thể dễ dàng xuyên thấu linh hồn một người!
Lão Tạp vội vàng nịnh nọt.
- Có lẽ là vậy!
Phỉ Lệ Ti nhìn về phía Thủy Linh Nhi cùng Hoa Phi Lệ đang vội vàng đón tiếp khách vào nội đường, bất đắc dĩ nói.
- Ít nhất từ trên người hai nữ hài này ta nhìn thấy ma lực thần kỳ của nó.
Phỉ Lệ Ti xem ra hôn lễ không có tân nương này là sự tàn nhẫn đối với hai nữ hài bên cạnh Lưu Vân. Các nàng nhìn nam nhân mà mình yêu dấu đi vào trong lễ đường thành hôn nhưng tân nương lại không phải là mình. Ngoại trừ tình yêu ra thì còn có lực lượng nào có thể trợ giúp các nàng vượt qua sự đau khổ trong lòng?
- Nhị ca, ngươi định khi nào để Phi Lệ tỷ tỷ cùng Linh Nhi tỷ tỷ trở thành thê tử đây?
Tại một chỗ khác trong đại đường, Kinh Lôi nhìn Hoa Phi Lệ cùng Thủy Linh Nhi, trong lòng khẽ thở dài.
Hôm nay là hôn lễ của nhị ca hắn với công chúa Na Á. Hai nữ nhân vốn sớm trở thành đại tẩu của hắn lại bận rộn vì hôn lễ này. Giống như người sắp sửa thành thân không phải là nam nhân của các nàng.
Mà hắn tới tham dự hôn lễ cũng bị kẹt ở giữa Hoa Hồng cùng Sắc Vi, không biết theo ai. Như hiện tại hắn thậm chí không cần quay đầu lại cũng có thể cảm giác rõ hai ánh mắt đang nhìn chằm chằm hắn ở phía sau.
- Nếu như có ngày nào đó ta mất đi, ngươi có thể đối với ta giống như Lưu Vân đại ca đối xử với công chúa Na Á không?
Sắc Vi yên lặng chăm chú nhìn Kinh Lôi, trong lòng âm thầm hỏi. Sắc Vi phát hiện Hoa Hồng đang mỉm cười nhìn nàng. Tâm tư bị người khám phá khiến cho Sắc Vi không khỏi khó xử, khẽ cười với Hoa Hồng.
Hoa Hồng lại hướng nàng vẫy vẫy tay, ý bảo nàng lại gần chút nữa.
Hoa Hồng liền bước tới hai bước.
- Linh Nhi tỷ tỷ đang tìm huấn luyện viên cho đám nữ sĩ quan của Hỏa Phượng quân đoàn. Ngươi có hứng thú gia nhập không?
Hoa Hồng khẽ nói vào tai nàng.
Thái độ của Hoa Hồng khiến Sắc Vi giật mình, không khỏi ngẩng đầu, hoang mang nhìn Hoa Hồng.
- Không cần lo lắng. Ta thành tâm mời ngươi! Ta không giống người nào đó, cả ngày đem tâm tư đặt trên người nam nhân kia!
Hoa Hồng khẽ liếc về phía Kinh Lôi rồi nói.
Trên mặt Sắc Vi không khỏi cảm thấy nóng lên.
Hoa Hồng tiếp tục nói:
- Na Á công chúa khiến ta hiểu được nữ nhân không nên phụ thuộc hoặc gây phiền toái cho nam nhân. Chúng ta nên có mục tiêu và lý tưởng sống của mình. Bởi vì Hỏa Phượng quân đoàn mà nàng có được sự tôn kính của cả đại lục. Một trận chiến ở pháo đài Tây Đặc, tuy rằng Hỏa Phượng quân đoàn bị hủy diệt nhưng nàng lại để lại những hạt mầm quý giá cho chi bộ đội này. Hiện tại ta muốn gia nhập các nàng, cũng mời ngươi tham gia.
Sắc Vi nghe xong cũng gật đầu:
- Được. Ta đáp ứng ngươi. Nếu Hỏa Phượng quân đoàn được xây dựng lại thì ta sẽ là một thành viên trong đó! Chúng ta cùng nhau tái hiện huy hoàng của Hỏa Phượng!
Nàng xuất thân quân đội, từng ở Cát Lợi Thành dẫn quân chiến đấu với phản quân, hiện tại khôi phục lại bản sắc vốn có của người nữ nhân trong quân đội.
- Tuy nhiên sự đọ sức giữa chúng ta mới chỉ bắt đầu.
Hoa Hồng tự tin nói.
- Đương nhiên.
Sắc Vi cũng cười.
Thời gian cũng tới rồi, Á Lịch Sơn Đại đi đến giữa đại đường. Hiện tại thân phận của hắn là quan chỉ huy chiến khu Tây Nam. Mà công chúa Na Á cùng Hỏa Phượng quân đoàn cũng thuộc về chiến khu Tây Nam cho nên Lưu Vân để cho hắn đảm nhiệm vai trò người chủ trì hôn lễ.
- Xin các vị yên tĩnh!
Á Lịch Sơn Đại nói.
- Ta rất vinh hạnh đảm nhiệm người chủ trì hôn lễ ngày hôm nay, cùng mọi người chứng kiến một tình yêu vĩ đại, chứng kiến một thời khắc vĩ đại.
Tất cả mọi người đều yên tĩnh. Ánh mắt mọi người cùng nhìn lên người hắn.
Chú rể là người từng sáng tạo ra cả một truyền kỳ thần thoại trong quân đội. Sau đó lại dẫn Hắc Ưng quân đoàn tiêu diệt Huyết thần giáo, là vị anh hùng cứu cả Lam Nguyệt đại lục. Đó là hầu tước Lưu Vân. Còn tân nương là thiên chi kiêu nữ của hoàng thất Hỏa Vân đế quốc, được ca tụng là “Đế quốc chi hoa”, đại danh tướng Na Á công chúa.
Đáng lẽ hôn lễ này sẽ là một hôn lễ vô cùng tưng bừng hạnh phúc, được mọi người chú ý. Nhưng bởi vì tân nương đã ra đi. Một công chúa xinh đẹp cùng thần thoại kỵ sĩ đã phải hát khúc bi ca chia lìa.
Rất ít người tham dự hôn lễ. Ngoại trừ một số kẻ thân cận trong Hắc Ưng quân đoàn của Lưu Vân thì cũng không có người ngoài. Diễn viên chính là Lưu Vân còn chưa có xuất hiện nhưng bầu không khí bên trong nội đường đã vô cùng trầm trọng. Mỗi người ở đây đều cảm thấy điều đó. Mấy vị trung đội trưởng Hắc Ưng Đặc chiến đại đội từ trước đến nay luôn nói cười vui vẻ cũng đều im lặng.
- Thống khổ lớn nhất trong cuộc sống là tham dự một hôn lễ mà không có tân nương.
Bên trong nội đường, lão Tạp nhìn chữ Hỉ thật to dán trên tường rồi cảm thán nói.
- Nếu chưa từng mất đi, nam nhân thường không biết quý trọng những gì đang có. Lão là như thế. Tiểu tử này cũng thế!
Phỉ Lệ Ti trừng mắt nhìn lão Tạp rồi nói.
- Bởi vì nam nhân ưu tú thường rất quan tâm tới sự nghiệp mà xem nhẹ người bên cạnh!
Lão Tạp phản bác.
- Ai, hiện tại sự nghiệp thành công, khẩu khí nói chuyện cũng lớn hơn nhỉ. Không phải là lục hệ thánh ma đạo sư vĩ đại sao?
- Không, không. Lúc ta thành thánh ma đạo sư, ta mới đột nhiên ngộ ra một việc: ma pháp sắc bén nhất trên thế gian này là tình yêu. Chỉ có nó có thể dễ dàng xuyên thấu linh hồn một người!
Lão Tạp vội vàng nịnh nọt.
- Có lẽ là vậy!
Phỉ Lệ Ti nhìn về phía Thủy Linh Nhi cùng Hoa Phi Lệ đang vội vàng đón tiếp khách vào nội đường, bất đắc dĩ nói.
- Ít nhất từ trên người hai nữ hài này ta nhìn thấy ma lực thần kỳ của nó.
Phỉ Lệ Ti xem ra hôn lễ không có tân nương này là sự tàn nhẫn đối với hai nữ hài bên cạnh Lưu Vân. Các nàng nhìn nam nhân mà mình yêu dấu đi vào trong lễ đường thành hôn nhưng tân nương lại không phải là mình. Ngoại trừ tình yêu ra thì còn có lực lượng nào có thể trợ giúp các nàng vượt qua sự đau khổ trong lòng?
- Nhị ca, ngươi định khi nào để Phi Lệ tỷ tỷ cùng Linh Nhi tỷ tỷ trở thành thê tử đây?
Tại một chỗ khác trong đại đường, Kinh Lôi nhìn Hoa Phi Lệ cùng Thủy Linh Nhi, trong lòng khẽ thở dài.
Hôm nay là hôn lễ của nhị ca hắn với công chúa Na Á. Hai nữ nhân vốn sớm trở thành đại tẩu của hắn lại bận rộn vì hôn lễ này. Giống như người sắp sửa thành thân không phải là nam nhân của các nàng.
Mà hắn tới tham dự hôn lễ cũng bị kẹt ở giữa Hoa Hồng cùng Sắc Vi, không biết theo ai. Như hiện tại hắn thậm chí không cần quay đầu lại cũng có thể cảm giác rõ hai ánh mắt đang nhìn chằm chằm hắn ở phía sau.
- Nếu như có ngày nào đó ta mất đi, ngươi có thể đối với ta giống như Lưu Vân đại ca đối xử với công chúa Na Á không?
Sắc Vi yên lặng chăm chú nhìn Kinh Lôi, trong lòng âm thầm hỏi. Sắc Vi phát hiện Hoa Hồng đang mỉm cười nhìn nàng. Tâm tư bị người khám phá khiến cho Sắc Vi không khỏi khó xử, khẽ cười với Hoa Hồng.
Hoa Hồng lại hướng nàng vẫy vẫy tay, ý bảo nàng lại gần chút nữa.
Hoa Hồng liền bước tới hai bước.
- Linh Nhi tỷ tỷ đang tìm huấn luyện viên cho đám nữ sĩ quan của Hỏa Phượng quân đoàn. Ngươi có hứng thú gia nhập không?
Hoa Hồng khẽ nói vào tai nàng.
Thái độ của Hoa Hồng khiến Sắc Vi giật mình, không khỏi ngẩng đầu, hoang mang nhìn Hoa Hồng.
- Không cần lo lắng. Ta thành tâm mời ngươi! Ta không giống người nào đó, cả ngày đem tâm tư đặt trên người nam nhân kia!
Hoa Hồng khẽ liếc về phía Kinh Lôi rồi nói.
Trên mặt Sắc Vi không khỏi cảm thấy nóng lên.
Hoa Hồng tiếp tục nói:
- Na Á công chúa khiến ta hiểu được nữ nhân không nên phụ thuộc hoặc gây phiền toái cho nam nhân. Chúng ta nên có mục tiêu và lý tưởng sống của mình. Bởi vì Hỏa Phượng quân đoàn mà nàng có được sự tôn kính của cả đại lục. Một trận chiến ở pháo đài Tây Đặc, tuy rằng Hỏa Phượng quân đoàn bị hủy diệt nhưng nàng lại để lại những hạt mầm quý giá cho chi bộ đội này. Hiện tại ta muốn gia nhập các nàng, cũng mời ngươi tham gia.
Sắc Vi nghe xong cũng gật đầu:
- Được. Ta đáp ứng ngươi. Nếu Hỏa Phượng quân đoàn được xây dựng lại thì ta sẽ là một thành viên trong đó! Chúng ta cùng nhau tái hiện huy hoàng của Hỏa Phượng!
Nàng xuất thân quân đội, từng ở Cát Lợi Thành dẫn quân chiến đấu với phản quân, hiện tại khôi phục lại bản sắc vốn có của người nữ nhân trong quân đội.
- Tuy nhiên sự đọ sức giữa chúng ta mới chỉ bắt đầu.
Hoa Hồng tự tin nói.
- Đương nhiên.
Sắc Vi cũng cười.
Thời gian cũng tới rồi, Á Lịch Sơn Đại đi đến giữa đại đường. Hiện tại thân phận của hắn là quan chỉ huy chiến khu Tây Nam. Mà công chúa Na Á cùng Hỏa Phượng quân đoàn cũng thuộc về chiến khu Tây Nam cho nên Lưu Vân để cho hắn đảm nhiệm vai trò người chủ trì hôn lễ.
- Xin các vị yên tĩnh!
Á Lịch Sơn Đại nói.
- Ta rất vinh hạnh đảm nhiệm người chủ trì hôn lễ ngày hôm nay, cùng mọi người chứng kiến một tình yêu vĩ đại, chứng kiến một thời khắc vĩ đại.
Tất cả mọi người đều yên tĩnh. Ánh mắt mọi người cùng nhìn lên người hắn.
/372
|