Đế quốc lịch năm 753 ngày 8 tháng 1, quân vụ đại thần Hỏa Vân đế quốc, gia chủ hiện thời của Khải Đức gia tộc – Viêm Thiên Khải Đức bị đầu độc mà chết. Hoàng đế Kiều Trì Cửu Thế nghe tin dữ bất ngờ, đã ngất xỉu ngay tại chỗ.
Mặc dù quan phương đế quốc toàn lực ngăn chặn việc truyền bá tin tức này nhưng mọi người từ các kênh khác nhau đã biết được --- đế quốc đã mất đi cây cột trụ vững chãi nhất.
Thành vệ quân thường xuyên được điều động, đám quan viên thần sắc sợ hãi, trong Khải Đức phủ không khí vô cùng trầm tĩnh, điều đó càng chứng thực tin tức này là chân thật. Đế đo chìm đắm trong sự bi thương. Một đời đại tướng cứ như vậy mà rơi rụng, cũng tựa như những năm tháng hòa bình của đế quốc cũng vě vậy mŕ kết thúc.
Dưới sự bảo vệ của Quý Phong, Lâm Thi Nhã mới bình an rời khỏi đế đô. Cho đến tận lúc rời đi trong đầu nàng vẫn tràn đầy hình ảnh của Viêm Thiên trước khi chết, tận lực che chở cho nàng. Một tiếng ‘nữ nhi’ đã làm lòng nàng tan nát, làm cho nàng hiểu được, trí mạng nhất thế gian là vũ khí, rộng lớn là tình yêu.
- Mị Ảnh, ngươi đã thành công! Nhưng ngươi lại hại chết cha ta, làm cho người yêu ta hận khắc cốt ghi tâm đối với ta!
Lâm Thi Nhã giãy dụa trong tay Quý Phong, thân hình loạng choạng giữa nơi hoang dã, khóc rống lên thất thanh, làm cho Quý Phong không khỏi lắc đầu.
- Đã biết như vậy, lúc đầu cần gì phải làm chứ, Thi Nhã?
- Hơn mười năm qua ta vẫn được bồi dưỡng như công cụ giết người, nhiều máu tanh đã sớm làm cho ta chết lặng. Nhưng lúc này trái tim của ta tại sao lại đau nhức như vậy?
Một con người đau khổ, đột nhiên gặp được tình yêu, tìm được hạnh phúc, rồi sau đó có gia đình thuộc về mình, nhưng rồi lại dùng chính bàn tay của mình để xé nát tất cả. Sự đau lòng này không ai có thể hiểu được.
- Đội trưởng, thuộc hạ chờ hộ tống người quay về A Tư Mạn đế quốc.
Bên cạnh Quý Phong cùng Lâm Thi Nhã xuất hiện vài tên bịt mặt. Nhìn Lâm Thi Nhã điên cuồng, mỗi người đều có chút hoang mang, một người trong đó cẩn thận hướng Lâm Thi Nhã nói.
Lần này nhiệm vụ ám sát Viêm Thiên vốn do Lâm Thi Nhã dẫn đầu bọn họ hoàn thành. Nhưng sau khi đến đế đô, vẫn không thể nào xuống tay, cuối cùng Lâm Thi Nhã lựa chọn một mình mạo hiểm hoàn thành nhiệm vụ.
Lâm Thi Nhã nghe tiếng, xoay người, hai mắt thất thần nhìn vài người bên cạnh
- Ảnh Tử?
- Các ngươi trở về đi. Trở về nói cho hoàng hậu biết, Mị Ảnh đã biến mất khỏi thế giới này. Nhiệm vụ nàng giao ta đã hoàn thành, Viêm Thiên đã chết, trong tiệc cưới ngày đó mọi người đã tận mắt chứng kiến. Nếu nàng còn có chút tình chủ tớ đối với Mị Ảnh, xin hãy đối xử tử tế đối với muội muội của ta, đừng hận nàng ta.
Lâm Thi Nhã thản nhiên nói.
- Tại sao không quay về? Ngươi hiện tại chuẩn bị làm gì bây giờ?
Sau khi mấy người đó rời đi, Quý Phong đi tới bên cạnh Lâm Thi Nhã, muốn nâng nàng đứng dậy.
- Bỏ tay ngươi ta, ta hiện tại là con dâu Viêm Thiên!
Lâm Thi Nhã nhìn Quý Phong, lạnh lùng nói.
- Một sát thủ, có tình cảm, nàng không bao giờ có thể tiến hành nghề nghiệp hắc ám này nữa. Ta trở về thì phải làm thế nào đây?
- Vậy ngươi tìm một địa phương, an tĩnh sống qua một khoảng thời gian đi. Nhớ kỹ lời ta nói, còn sống là còn hy vọng.
Quý Phong do dự thật lâu, nhưng cuối cùng chỉ nói một câu như vậy.
- Viêm thiên đã chết?
Ước Sắt Phu sau khi nghe tin tức này, căn bản không tin, hắn thậm chí hoài nghi đây là một âm mưu nhằm vào hắn. Nhưng mà tin tức từ bốn phương tám hướng như thủy triều truyền tới, hơn nữa những người tham gia hôn lễ kể lại rõ mọi chi tiết phát sinh hôm đó cho hắn, hắn rốt cuộc cũng cười thoải mái.
Tư Đức Lạc khi tới gặp hắn, cũng vẻ mặt hớn hở, tươi vui. Hắn bằng tốc độ nhanh nhất đã chứng thực được sự đáng tin của tin tức này, sau đó tới ngay vương phủ, chúc mừng Ước Sắt Phu.
- Thân vương điện hạ, đây chính là trời giúp người!
- Thừa tướng nói đúng! Điều này đối với chúng ta mà nói là chuyện tốt.
Ước Sắt Phu ngăn chặn nội tâm vui sướng, nhưng cố gắng làm cho mình bình tĩnh. Tương lai sẽ làm hoàng đế, không có chút ít công phu hàm dưỡng sẽ không thể làm được.
- Thân vương định khi nào động thủ? Ta cảm giác được hiện tại loạn mới bắt đầu, không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Mặc dù Viêm Thiên chết là một tin tức thật tốt, nhưng Tư Đức Lạc cảm giác được lúc này động thủ vẫn còn quá sớm.
- Đúng. Mấy ngày này là lúc hắn cảnh giác cao nhất, bởi vì Viêm Thiên chết tạo thành thương tổn thật lớn đối với đế quốc. Huống chi chuyện Viêm Thiên bị ám sát còn cần phải chứng thực thêm nữa!
- Điện hạ, lo lắng của người rất có lý, hai lão hồ ly nọ rất giảo hoạt! Chuyện này sẽ do ta xử lý, ta sẽ nhanh chóng điều tra rõ việc này.
Tư Đức Lạc mỗi bước hành động đều rất cẩn thận. Bởi vì mưu phản, nếu sai một bước sẽ mang họa đến cho cả nhà.
- Đúng. Không cần sốt ruột. Người đàn bà A Tư Mạn kia sau khi biết được tin này nhất định dụng binh đối với đế quốc. Khi đó ngoại trừ ta lĩnh quân xuất chinh, hắn còn có thể trông cậy vào ai? Lúc đó cơ hội sẽ tới.
Ước Sắt Phu cười nói.
Ba ngày sau Hoàng đế Kiều Trì Cửu Thế của Hỏa Vân đế quốc hạ lệnh: Truy phong công tước Viêm Thiên Khải Đức chức nguyên soái đế quốc, lấy quốc lễ hậu táng, do thừa tướng Tư Đức Lạc phụ trách an bài hậu sự, cả nước truy tang 3 ngày. Mộc Phong được gia phong làm bá quốc đế tước. Hoàng hậu liền nhận ấu nữ A Lôi vừa mất phụ thân làm nghĩa nữ, phong làm Thiên Kiều công chúa.
Ngày tiếp theo, hoàng đế lại một lần nữa hạ lệnh: Ước Hàn công tước tiếp nhận chức quân vụ đại thần của đế quốc. Mộc Phong thăng làm quâng đoàn trưởng đệ nhất quân đoàn. Đồng thời ra lệnh điều chỉnh một ít đối với các quan quân đang nhậm chức trong quân đoàn đế quốc.
Cuối cùng còn có một người không chớp mắt được bổ nhiệm, năm người Lưu Vân phân biệt được bổ nhiệm làm đội trưởng năm đoàn trong quân đội đế quốc.
Hết thảy nhìn qua đều rất bình tĩnh, không người nào biết một cái lưới lớn đã lén lút mở ra. Một hồi loạn động cũng bởi vậy mà chuẩn bị bắt đầu.
- Chuyện của nàng, các ngươi an bài tốt chứ?
Lưu Vân đứng ở trước mặt Quý Phong, mỉm cười đánh giá nam nhân chất phác, si tình này.
- An bài tốt rồi.
Quý Phong gật đầu.
- Còn gì chưa nói sao?
- Ừ
- Được. Chuyện ta đáp ứng ngươi, ta sẽ làm. Ngươi hiện tại có phải muốn đi theo ta không?
Lưu Vân cười nói.
- Có thể đi theo một vị kiếm thánh, là vinh hạnh của ta.
Quý Phong bình tĩnh đáp.
- Có thể có được một vị cao cấp kiếm sư làm tay đấm của ta, đó là phúc khí của ta.
Lưu Vân vỗ nhẹ vào vai Quý Phong, trong lòng cười thích thú.
- Người trẻ tuổi, chỉ cần ngươi cố gắng, trong tương lai thành tựu của ngươi nhất định sẽ hơn ta.
Lừa dối, vô sỉ lừa lừa dối, nhưng lại làm cho Quý Phong cảm giác được hắn thật sự có phong độ cao thủ.
- Chuyện của nàng ngươi không cần lo lắng. Ta sẽ đem hành tung của nàng nói cho đại ca biết. Nàng là đại tẩu ta, ngươi sau này không cần bận tâm gì, bất cứ tình cảm nào còn vướng mắt đều trở thành chướng ngại võ đạo.
Lưu Vân tiếp tục lừa dối.
- Ngươi vì sao không sợ chướng ngại bên người?
Quý Phong hỏi.
- Cái này… … đối với cao thủ chân chính mà nói, chướng ngại là khảo nghiệm mới. Chờ ngươi tới cảnh giới này rồi sẽ biết.
Lúc này trong một gian mật thất, hai vị lão nhân đang ngồi đối diện. Một chiếc khăn lụa mỏng che mặt, làm cho người ta không cách nào nhìn rõ dung mạo hai người, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy thanh âm đàm thoại.
- Thế sự như cờ, một ván cờ này có bao nhiêu người phải chết đây?
Một lão giả cầm quân cờ, do dự thật lâu mà không đi.
- Thật đáng tức giận, ngay cả ta cũng trở thành quân cờ trong tay hắn!
Người còn lại cười cười.
- Một chiêu này hạ xuống, ván cờ sẽ thay đổi lớn!
- Chúng ta cuối cùng cũng già. Người tuổi trẻ nhiều chuyện, để tự hắn đi. Không được, một ván này cũng lưu lại cho bọn họ.
Lão nhân đem quân cờ cất vào trong hộp.
- Buồn cười chính là bao nhiêu người ở trong cuộc còn tưởng rằng mình là người đánh cờ.
Người còn lại phát ra một trang cười khoái trá.
Hết quyển 2!
Mặc dù quan phương đế quốc toàn lực ngăn chặn việc truyền bá tin tức này nhưng mọi người từ các kênh khác nhau đã biết được --- đế quốc đã mất đi cây cột trụ vững chãi nhất.
Thành vệ quân thường xuyên được điều động, đám quan viên thần sắc sợ hãi, trong Khải Đức phủ không khí vô cùng trầm tĩnh, điều đó càng chứng thực tin tức này là chân thật. Đế đo chìm đắm trong sự bi thương. Một đời đại tướng cứ như vậy mà rơi rụng, cũng tựa như những năm tháng hòa bình của đế quốc cũng vě vậy mŕ kết thúc.
Dưới sự bảo vệ của Quý Phong, Lâm Thi Nhã mới bình an rời khỏi đế đô. Cho đến tận lúc rời đi trong đầu nàng vẫn tràn đầy hình ảnh của Viêm Thiên trước khi chết, tận lực che chở cho nàng. Một tiếng ‘nữ nhi’ đã làm lòng nàng tan nát, làm cho nàng hiểu được, trí mạng nhất thế gian là vũ khí, rộng lớn là tình yêu.
- Mị Ảnh, ngươi đã thành công! Nhưng ngươi lại hại chết cha ta, làm cho người yêu ta hận khắc cốt ghi tâm đối với ta!
Lâm Thi Nhã giãy dụa trong tay Quý Phong, thân hình loạng choạng giữa nơi hoang dã, khóc rống lên thất thanh, làm cho Quý Phong không khỏi lắc đầu.
- Đã biết như vậy, lúc đầu cần gì phải làm chứ, Thi Nhã?
- Hơn mười năm qua ta vẫn được bồi dưỡng như công cụ giết người, nhiều máu tanh đã sớm làm cho ta chết lặng. Nhưng lúc này trái tim của ta tại sao lại đau nhức như vậy?
Một con người đau khổ, đột nhiên gặp được tình yêu, tìm được hạnh phúc, rồi sau đó có gia đình thuộc về mình, nhưng rồi lại dùng chính bàn tay của mình để xé nát tất cả. Sự đau lòng này không ai có thể hiểu được.
- Đội trưởng, thuộc hạ chờ hộ tống người quay về A Tư Mạn đế quốc.
Bên cạnh Quý Phong cùng Lâm Thi Nhã xuất hiện vài tên bịt mặt. Nhìn Lâm Thi Nhã điên cuồng, mỗi người đều có chút hoang mang, một người trong đó cẩn thận hướng Lâm Thi Nhã nói.
Lần này nhiệm vụ ám sát Viêm Thiên vốn do Lâm Thi Nhã dẫn đầu bọn họ hoàn thành. Nhưng sau khi đến đế đô, vẫn không thể nào xuống tay, cuối cùng Lâm Thi Nhã lựa chọn một mình mạo hiểm hoàn thành nhiệm vụ.
Lâm Thi Nhã nghe tiếng, xoay người, hai mắt thất thần nhìn vài người bên cạnh
- Ảnh Tử?
- Các ngươi trở về đi. Trở về nói cho hoàng hậu biết, Mị Ảnh đã biến mất khỏi thế giới này. Nhiệm vụ nàng giao ta đã hoàn thành, Viêm Thiên đã chết, trong tiệc cưới ngày đó mọi người đã tận mắt chứng kiến. Nếu nàng còn có chút tình chủ tớ đối với Mị Ảnh, xin hãy đối xử tử tế đối với muội muội của ta, đừng hận nàng ta.
Lâm Thi Nhã thản nhiên nói.
- Tại sao không quay về? Ngươi hiện tại chuẩn bị làm gì bây giờ?
Sau khi mấy người đó rời đi, Quý Phong đi tới bên cạnh Lâm Thi Nhã, muốn nâng nàng đứng dậy.
- Bỏ tay ngươi ta, ta hiện tại là con dâu Viêm Thiên!
Lâm Thi Nhã nhìn Quý Phong, lạnh lùng nói.
- Một sát thủ, có tình cảm, nàng không bao giờ có thể tiến hành nghề nghiệp hắc ám này nữa. Ta trở về thì phải làm thế nào đây?
- Vậy ngươi tìm một địa phương, an tĩnh sống qua một khoảng thời gian đi. Nhớ kỹ lời ta nói, còn sống là còn hy vọng.
Quý Phong do dự thật lâu, nhưng cuối cùng chỉ nói một câu như vậy.
- Viêm thiên đã chết?
Ước Sắt Phu sau khi nghe tin tức này, căn bản không tin, hắn thậm chí hoài nghi đây là một âm mưu nhằm vào hắn. Nhưng mà tin tức từ bốn phương tám hướng như thủy triều truyền tới, hơn nữa những người tham gia hôn lễ kể lại rõ mọi chi tiết phát sinh hôm đó cho hắn, hắn rốt cuộc cũng cười thoải mái.
Tư Đức Lạc khi tới gặp hắn, cũng vẻ mặt hớn hở, tươi vui. Hắn bằng tốc độ nhanh nhất đã chứng thực được sự đáng tin của tin tức này, sau đó tới ngay vương phủ, chúc mừng Ước Sắt Phu.
- Thân vương điện hạ, đây chính là trời giúp người!
- Thừa tướng nói đúng! Điều này đối với chúng ta mà nói là chuyện tốt.
Ước Sắt Phu ngăn chặn nội tâm vui sướng, nhưng cố gắng làm cho mình bình tĩnh. Tương lai sẽ làm hoàng đế, không có chút ít công phu hàm dưỡng sẽ không thể làm được.
- Thân vương định khi nào động thủ? Ta cảm giác được hiện tại loạn mới bắt đầu, không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Mặc dù Viêm Thiên chết là một tin tức thật tốt, nhưng Tư Đức Lạc cảm giác được lúc này động thủ vẫn còn quá sớm.
- Đúng. Mấy ngày này là lúc hắn cảnh giác cao nhất, bởi vì Viêm Thiên chết tạo thành thương tổn thật lớn đối với đế quốc. Huống chi chuyện Viêm Thiên bị ám sát còn cần phải chứng thực thêm nữa!
- Điện hạ, lo lắng của người rất có lý, hai lão hồ ly nọ rất giảo hoạt! Chuyện này sẽ do ta xử lý, ta sẽ nhanh chóng điều tra rõ việc này.
Tư Đức Lạc mỗi bước hành động đều rất cẩn thận. Bởi vì mưu phản, nếu sai một bước sẽ mang họa đến cho cả nhà.
- Đúng. Không cần sốt ruột. Người đàn bà A Tư Mạn kia sau khi biết được tin này nhất định dụng binh đối với đế quốc. Khi đó ngoại trừ ta lĩnh quân xuất chinh, hắn còn có thể trông cậy vào ai? Lúc đó cơ hội sẽ tới.
Ước Sắt Phu cười nói.
Ba ngày sau Hoàng đế Kiều Trì Cửu Thế của Hỏa Vân đế quốc hạ lệnh: Truy phong công tước Viêm Thiên Khải Đức chức nguyên soái đế quốc, lấy quốc lễ hậu táng, do thừa tướng Tư Đức Lạc phụ trách an bài hậu sự, cả nước truy tang 3 ngày. Mộc Phong được gia phong làm bá quốc đế tước. Hoàng hậu liền nhận ấu nữ A Lôi vừa mất phụ thân làm nghĩa nữ, phong làm Thiên Kiều công chúa.
Ngày tiếp theo, hoàng đế lại một lần nữa hạ lệnh: Ước Hàn công tước tiếp nhận chức quân vụ đại thần của đế quốc. Mộc Phong thăng làm quâng đoàn trưởng đệ nhất quân đoàn. Đồng thời ra lệnh điều chỉnh một ít đối với các quan quân đang nhậm chức trong quân đoàn đế quốc.
Cuối cùng còn có một người không chớp mắt được bổ nhiệm, năm người Lưu Vân phân biệt được bổ nhiệm làm đội trưởng năm đoàn trong quân đội đế quốc.
Hết thảy nhìn qua đều rất bình tĩnh, không người nào biết một cái lưới lớn đã lén lút mở ra. Một hồi loạn động cũng bởi vậy mà chuẩn bị bắt đầu.
- Chuyện của nàng, các ngươi an bài tốt chứ?
Lưu Vân đứng ở trước mặt Quý Phong, mỉm cười đánh giá nam nhân chất phác, si tình này.
- An bài tốt rồi.
Quý Phong gật đầu.
- Còn gì chưa nói sao?
- Ừ
- Được. Chuyện ta đáp ứng ngươi, ta sẽ làm. Ngươi hiện tại có phải muốn đi theo ta không?
Lưu Vân cười nói.
- Có thể đi theo một vị kiếm thánh, là vinh hạnh của ta.
Quý Phong bình tĩnh đáp.
- Có thể có được một vị cao cấp kiếm sư làm tay đấm của ta, đó là phúc khí của ta.
Lưu Vân vỗ nhẹ vào vai Quý Phong, trong lòng cười thích thú.
- Người trẻ tuổi, chỉ cần ngươi cố gắng, trong tương lai thành tựu của ngươi nhất định sẽ hơn ta.
Lừa dối, vô sỉ lừa lừa dối, nhưng lại làm cho Quý Phong cảm giác được hắn thật sự có phong độ cao thủ.
- Chuyện của nàng ngươi không cần lo lắng. Ta sẽ đem hành tung của nàng nói cho đại ca biết. Nàng là đại tẩu ta, ngươi sau này không cần bận tâm gì, bất cứ tình cảm nào còn vướng mắt đều trở thành chướng ngại võ đạo.
Lưu Vân tiếp tục lừa dối.
- Ngươi vì sao không sợ chướng ngại bên người?
Quý Phong hỏi.
- Cái này… … đối với cao thủ chân chính mà nói, chướng ngại là khảo nghiệm mới. Chờ ngươi tới cảnh giới này rồi sẽ biết.
Lúc này trong một gian mật thất, hai vị lão nhân đang ngồi đối diện. Một chiếc khăn lụa mỏng che mặt, làm cho người ta không cách nào nhìn rõ dung mạo hai người, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy thanh âm đàm thoại.
- Thế sự như cờ, một ván cờ này có bao nhiêu người phải chết đây?
Một lão giả cầm quân cờ, do dự thật lâu mà không đi.
- Thật đáng tức giận, ngay cả ta cũng trở thành quân cờ trong tay hắn!
Người còn lại cười cười.
- Một chiêu này hạ xuống, ván cờ sẽ thay đổi lớn!
- Chúng ta cuối cùng cũng già. Người tuổi trẻ nhiều chuyện, để tự hắn đi. Không được, một ván này cũng lưu lại cho bọn họ.
Lão nhân đem quân cờ cất vào trong hộp.
- Buồn cười chính là bao nhiêu người ở trong cuộc còn tưởng rằng mình là người đánh cờ.
Người còn lại phát ra một trang cười khoái trá.
Hết quyển 2!
/372
|