Dị Giới Quân Đội

Chương 76: Dạ tập (Hạ)

/372


Bên ngoài nơi đóng quân của tam đoàn là một rừng cỏ dại, dường như đã lâu lắm rồi chưa có người nào cắt dọn. Đêm có chút ánh sáng, mơ hồ nhìn thấy vài bụi cỏ dại chậm rãi tiến về phía trước. Phía chân trời thỉnh thoảng lại có sấm chớp lóe lên, khi sấm chớp lóe sáng, bụi cỏ dại này liền ngừng lại.

A Húc, trung đội trưởng Thiên Hỏa trung đội mang theo vài tên đội viên, với nhiệm vụ xử lý hai lính canh gác trước cửa nơi đóng trại của tam đoàn. Sau khi ngụy trang đơn giản, mấy người dựa vào sự che chắn, yểm hộ của cỏ dại bên ngoài khu đóng quân, đi tới cách trạm gác chỉ còn có hai ba trăm bước. Bởi vì không biết bên trong trạm gác có trang bị báo động hay không, cho nên A Húc cùng những kẻ dưới tay rất cẩn thận. Nếu như bọn họ hành động sai lầm sẽ khiến cho kế hoạch đánh bất ngờ bị phá sản.

- Mẹ kiếp, hôm nay trời như thế nào lại biến thành như vậy? Giằng co tới nửa đêm còn phải canh gác dưới thời tiết như thế này. Hai chúng ta thật là xui xẻo.

- Thời tiết quá xấu, nhưng cũng may còn có chỗ mà tránh mưa. Nhiệm vụ cấp trên giao, đêm nay phải cẩn thận một chút, chúng ta lấy lại tinh thần đi.

- Cũng không biết đám người đó ở nơi nào tới, dám giương oai trên đầu tam đoàn. Đội trưởng lúc này hình như đã thật sự giận dữ.

- Đúng vậy. Ta đang ở trong trấn ôm một nữ nhân thì cũng bị kêu trở về. Khiến cho lão tử tiến thoái lưỡng nan, còn chưa có địa phương tiết hỏa.

Trong trạm gác, hai gã lính canh gác của tam đoàn đang tán gẫu giết thời gian. Vài đống cỏ dại nhanh chóng di động đến cách trạm gác mười thước, nhưng lại lần nữa ngừng lại vì tiếng mở cửa từ trong truyền ra ‘cạch’.

- Ta đi ra ngoài tè phát.

- Mưa to gió lớn như vậy, ngươi giải quyết ở gần đây thôi.

- Ừ

- Một bóng đen từ trong trạm gác đi ra, vừa đi vừa hát khẽ. Chuyện phát sinh tiếp theo làm cho A Húc buồn bực mãi. Chỉ thấy người nọ đi ra xa xa một chút liền móc tiểu đệ đệ ra, vừa tè vừa đi, đi về phía mấy đống cỏ dại.

“Có người đi tiểu như vậy sao?” A Húc thầm mắng trong lòng, nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đi tới càng ngày càng gần.

Ẩn núp bên cạnh địch, cho dù bị côn trùng cắn cũng không thể di chuyển thân hình. Lưu Vân khi dạy các đội viên Hắc Ưng kỹ thuật ẩn nấp, thậm chí còn đem sự tích chiến đấu anh hùng, hy sinh trong lửa ở kiếp trước kể lại, rồi nghiêm túc nói:

- Cho dù các ngươi có chết, các ngươi cũng là anh hùng. Nhưng nếu các ngươi có bất cứ động tác gì ảnh tướng tới hành động của đơn vị bộ đội chính, tội đó không thể tha thứ!

Một dòng nước tiểu ấm áp chảy xuống bụi cỏ dại, bốc lên mùi khai của nước tiểu. Lính canh gác tự hồ rất hài lòng với việc này, thoải mái rùng mình, xoay người đi về trạm gác.

Lúc này bốn bóng đen từ trong bụi cỏ nhanh chóng lao ra, tấn công lính canh gác. Một cánh tay che miệng hắn từ phía sau, hai gã đội viên từ hai bên trế trụ thân thể hắn. A Húc đi tới, dùng cán dao, nặng nề đánh lên cổ hắn.

Một gã đội viên nhanh chóng cởi quân trang trên người hắn, mặc lên người mình, sau đó ti tới trạm gác. A Húc mang theo hai người khác ẩn nấp phía sau trạm gác.

- Ai ôi!

Đội viên giả trang làm lính canh gác đi tới trước cửa trạm gác, phát ra tiếng kêu đau đớn, sau đó ôm chân nằm trên mặt đất.

- Làm sao vậy tiểu tử? nước tiểu bắn vào hả?

Một gã lính canh gác khác ở trong trạm gác nghe thấy vậy, cười mắng, từ bên trong đi ra. Ba bóng đen từ phía sau tập kích hắn, lính canh gác rên lên một tiếng, ngã xuống trên mặt đất.

Sau khi giải quyết xong trạm gác, A Húc hướng về phía sau ra một cái thủ thế. Thành viên Thánh quang cùng Thiên hỏa trung đội từ địa điểm ẩn nấp nhanh chóng chạy về phía tường hai bên trạm gác của tam đoàn. Khi tới trước tường, cứ ba gã đội viên thành một tổ, hai gã trợ giúp, một gã đội viên phi thân giẫm lên, dưới sự phát lực giúp đỡ của hai người, nhẹ nhàng bay lên, rơi vào bên trong tường. Rất nhanh chóng, thành viên hai trung đội dưới sự che chở của đêm đen, mưa gió cùng sấm chớp đều ẩn vào trong doanh trại. Bắt đầu quét sạch các chốt canh gác.

Thủy Linh trung đội cũng theo sát sau đó, tiến nhập vào trong quân doanh, làm nhiệm vụ cảnh giới.

- Báo cáo chỉ huy, tất cả lính canh gác cùng trạm gác ngầm đã được dọn dẹp. Thánh quang, Thiên hỏa trung đội đã phối hợp với Thủy Linh trung đội triển khai cảnh giới.

A Húc từ bên trong khu đóng quân chạy ra, hướng Nã Luân Đa báo cáo tình hình.

- Tốt. Phát động lôi thần nhất kích.

Tử Văn Thành hướng mọi người phía sau, đưa ra một cái thủ thế, Lôi hệ trung đội nhanh chóng chạy tới bao vây tam đoàn. Ba người Ngải Phật Sâm, Ốc Khắc cùng A Lị Á cũng theo sát phía sau Tử Văn Thành.

Mỗi lần đêm tối có sấm chớp như vậy, Huyễn Nhận đều mất ngủ.

Hắn lại nhớ đêm mưa gió mấy năm trước, hắn bị đánh cho chết khiếp, nằm trên mặt đất, trơ mắt nhìn thê tử bị thủ hạ quý tộc kia lôi ra từ trong nhà. Hắn vẫn nhớ kỹ, dưới ánh chớp lóe lên, vẻ mặt tuyệt vọng cùng ánh mắt bất lực của thê tử.

Cái đêm đó qua đi, Huyễn Nhận rời nhà đi tìm Long Vân, người bạn thời thơ ấu của hắn. Long Vân sau khi nghe xong cảnh ngộ của hắn, lập tức mang binh quay về quê, bao vây nhà quý tộc đó, nhưng cuối cùng chỉ tìm được thi thể lạnh băng của thê tử Huyết Nhận. Nữ tử cương liệt sau khi bị thủ hạ gã quý tộc kéo đi liền cắn lưỡi tự vẫn. Sự tức giận khó tiêu tan trong lòng Long Vân, hắn đem gã quý tộc kia đánh thành tàn phế, cũng bởi vì vậy hắn có lần đầu tiên bị giáng chức.

Khi đó Long Vân vừa mới là đoàn trưởng một đạo tặc đoàn được quân đội đế quốc chiêu hàng, đảm nhiệm chức vụ đoàn trưởng tam đoàn. Từ đó về sau Huyễn Nhận cũng gia nhập tam đoàn, dưới sự dạy dỗ của Lưu Vân, hắn đã trở thành một sĩ quan chỉ huy.

- Khó trách, cuộc sống nhung lụa vàng son làm con người ta suy đồi, vĩnh viễn ở lại chỗ này làm hoàng đế một phương không phải tốt sao?

Huyễn Nhận lựa chọn nhập ngũ, bởi vì hy vọng có thể chết như một nam nhân, như vậy hắn mới có thể nhìn thấy vong thê. Bởi vì hắn từng là một kẻ nhu nhược, ngay cả thê tử của mình cũng không bảo vệ được. Hắn không chỉ một lần ảo tưởng được chết một cách anh hùng trên sa trường, song chờ đợi hắn lại là những ngày an nhàn cùng tam đoàn, cuộc sống phóng túng.

Huyễn Nhận thở dài đi về phía cửa sổ. Một ánh chớp lóe lên, chiếu sáng cả quân doanh. Hơn mười bóng đen chợt lóe lên trong đêm đen, hướng về khu nhà hắn đang đứng chạy tới.

- Địch tập kích!

Có chút không tin nhưng Huyễn Nhân vẫn làm ra một hành động chuẩn xác.

Xoay người mở cửa phòng, Huyễn Nhận vọt tới cửa phòng vệ đội môn, một cước đá bay cửa phòng.

- Đứng lên, chuẩn bị chiến đấu! địch nhân đánh lén!

Vệ đội binh lính mới mặc xong quần áo, cầm lấy vũ khí, từ không trung đột nhiên vang lên một tiếng sét đánh ngang tai. Dưới tiếng sấm, mười mấy người mặc chiến giáp màu đen phá cửa sổ xông vào, một hồi hỗn chiến diễn ra.

Huyết Nhận hoảng sợ phát hiện những kẻ tập kích này không phải là người mà bọn hắn có khả năng ứng phó. Đao kiếm của binh lính chém vào trên người những kẻ này chỉ để lại một dấu vết mờ, trong lòng mỗi người đều sinh ra sự sợ hãi, khủng hoảng. Những kẻ đánh lén lại không cần vũ khí, ngay lập tức dùng tay không đánh bại đối thủ. Huyễn Nhận cũng bị một nữ kiếm thủ đánh cho không còn lực hoàn thủ.

- Chẳng lẽ cứ như vậy, không minh bạch mà chết đi?

Trong lòng Huyễn Nhận không cách nào tiếp nhận sự thật này.

- Kẻ nào dám tập kích quân đội chính quy của đế quốc?

Huyễn Nhận giận dữ gào thét.

Nữ kiếm thủ cười khinh miệt rồi nói:

- Các ngươi cũng xứng đáng là quân chính quy của đế quốc?

Nói xong lại lập tức công kích.

Khi Long Vân xuất hiện tại thang lầu, nhìn thấy binh lính của mình nằm dưới đất. Duy nhất chỉ có Huyễn Nhận còn đứng, nhưng mà cổ của hắn cũng đang bị một thanh trường kiếm sáng loáng gác lên.

- Đội trưởng, mau chạy khỏi nơi này triệu tập bộ đội! Những người này chúng ta không thể đối phó được!

Khi nhìn thấy Long Vân, Huyễn Nhận vội vàng hét lớn.

- Muốn sống câm miệng lại cho ta!

Nữ kiếm thủ quát.

Long Vân sau khi khiếp sợ, rất nhanh chóng khôi phục tỉnh táo. Nhìn tình hình dưới lầu, hắn rất nhanh phát hiện rõ hai sự kiện. Thứ nhất là đối phương không có ý định giết người. Những binh lính đều là chỉ bị thương hoặc chiến đấu mệt quá mà ngất. Hai là đối phương nếu đánh đến nơi này, tất nhiên là nhằm vào hắn.

Nhưng bất luận đối phương có mục đích gì, là đoàn trưởng của tam đoàn, hắn đã hoàn toàn thất bại. Lý trí nói cho hắn biết, hắn nên chạy đi tập hợp bộ đội. Nhưng xét về khía cạnh tình cảm, hắn không thể bỏ lại thuộc hạ dưới tay mà chạy trốn. Vốn là kẻ thảo mãng nói chuyện nghĩa khí. Hơn nữa tại một chi quân đội như tam đoàn, chủ tướng lâm trận bỏ lại thuộc hạ chạy trốn một mình, sẽ không thể tiếp tục sống yên ổn.

- Có lẽ bọn họ chỉ nhằm vào ta.

Do dự trong chốc lát, Long Vân bình tĩnh hỏi:

- Các ngươi đêm khuya tập kích quân đội đế quốc, có biết tội gì chưa?

- Hắc hắc, việc này ta không quan tâm. Ta chỉ là phụng mệnh làm việc.

Tử Văn Thành cười khan nói, dường như không để ý tới việc ấy.

- Phụng mệnh ai làm việc ? Các ngươi có mục đích gì ?

Long Vân giận quá cười to nói.

Một đoàn có 3000 người, cứ như vậy bị đánh vào hang ổ, nhưng ngay cả lại lịch đối phương như thế nào hắn cũng không biết. Hắn cảm giác được đã bị chơi một vố.

- Theo lệnh của ta. Ta muốn nhìn xem tam đoàn được xưng là có lực chiến đấu cực mạnh trong quân đội đế quốc như thế nào.

Một thanh niên đi đem người đi vào tiểu lâu.

- Người là tam đoàn trưởng tiền nhậm, đội trưởng Lưu Vân?

- Đúng.

- Ta hiện tại là đội trưởng Lưu Vân Khải Đức của tam đoàn. Biểu hiện của tam đoàn làm cho ta thất vọng!

Lưu Vân cười, đem giấy bổ nhiệm giao cho Long Vân.

- Mẹ kiếp, ngươi như thế nào cũng mới tới đây, muốn thị uy với ta sao?

Long Vân nhìn giấy bổ nhiệm trong tay, trong lòng dâng lên lửa giận, phẫn nộ nói:

- Tân nhậm đội trưởng tam đoàn, nhị công tử Khải Đức gia? Không nghĩ tới ngươi lại lớn gan như thế!

- Ta đương nhiên có dũng khí! Kẻ trên trấn đập thủ hạ của ngươi cũng là ta! Trong lịch sử tam đoàn có câu nói rất nổi danh: Chẳng cần biết Long đoàn đáng sợ thế nào, ở tam đoàn, nắm tay kẻ nào lớn hơn kẻ đó thắng! Long đội trưởng cảm giác được, ta và ngươi, nắm tay người nào lớn hơn đây?

Lưu Vân lạnh nhạt cười, chậm rãi nói.

các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé

cám ơn trước

Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng

Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương


/372

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status