Lâm Tái là con trai trưởng của thành chủ thành Kerr – Kha Đức Nhạc · Peters.
Kha Đức Nhạc là một vong linh pháp sư, ông là con trai thứ của thành chủ thành Kerr đời trước, cho nên cuộc sống rất tự tại, đến năm năm mươi tuổi, ông rơi vào lưới tình của một thiếu nữ đột nhiên xuất hiện tại thành Kerr, tình cảm giữa hai người nhanh chóng nảy nở, hai tháng sau Kha Đức Nhạc liền cưới đối phương làm vợ, một năm sau, Lâm Tái ra đời.
Tất cả mọi người cảm thấy, Kha Đức Nhạc sẽ không cần kế thừa ngôi vị thành chủ, sau này sẽ sống hạnh phúc bên vợ và con trai đến già, không ai ngờ tới, đột nhiên có một ngày, sau khi ông và vợ cãi nhau một trận, bà ta liền bỏ con lại mà đi.
Lúc trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngay cả Lâm Tái cũng không biết, bất quá hắn biết rõ, cha hắn không cho phép bất cứ ai đàm luận về mẹ hắn, mà tình cảm dành cho hắn cũng vô cùng phức tạp.
Hiện tại Lâm Tái đã hai mươi bốn tuổi, khi hắn một tuổi, mẹ hắn đột nhiên bỏ đi, khi hắn năm tuổi, vốn dĩ bác hắn sẽ kế thừa ngôi vị thành chủ thành Kerr nhưng trong lúc quyết đấu với kẻ thù đã qua đời, sau khi bác hắn qua đời, ông nội hắn cấp tốc đem ngôi vị thành chủ truyền cho cha hắn, đồng thời cũng cấp tốc định ra hôn sự cho cha hắn.
Đến hiện tại, cặp em trai em gái song sinh của hắn cũng đã mười tám tuổi…
Lâm Tái cảm thấy cuộc sống của mình vẫn rất tốt, mặc dù thỉnh thoảng Kha Đức Nhạc có biểu cảm kỳ quái với hắn, nhưng thật ra vẫn rất thương yêu hắn, mỗi lần mẹ kế nhìn thấy hắn đều hỏi han ân cần, thậm chí đối xử với hắn còn tốt hơn em trai em gái… Mà ngay cả việc hắn bị thương nặng không thể tu luyện ma pháp và võ nghệ cũng có nguyên nhân, không có quan hệ đến việc đấu tranh giành quyền lợi gì cả, chẳng qua là khi mẹ hắn rời đi, thuận tay cùng cha hắn đánh một trận, lại thuận tay đánh hắn một chưởng mà thôi…
Lâm Tái rất nghi ngờ đối với mẹ mình, rất rất tò mò, đáng tiếc, ấn tượng của người khác dành cho mẹ hắn, trước khi bỏ đi chính là một người phụ nữ yếu đuối, sau khi mẹ hắn bỏ đi… Chính là một người phụ nữ hung dữ đánh chồng một tháng không thể xuống giường, trừ nhiêu đó ra, bọn họ hoàn toàn không biết gì cả.
Mà cha hắn… Ai cũng biết, muốn nói chuyện gì với Kha Đức Nhạc cũng có thể, nhưng lại không thể nói chuyện vợ trước với hắn.
Mặc kệ thế nào, Lâm Tái cẩm y ngọc thực mà lớn lên, di chứng lúc trước mẹ hắn đánh hắn bị thương cũng được Rammus chữa trị, nhưng mà hắn vẫn luôn cảm thấy mình thật đáng thương.
Ở nhà, bởi vì cha và mẹ kế sủng ái hắn, cho nên em trai em gái của hắn chưa từng có sắc mặt hoà nhã với hắn, còn chỗ này của lão tổ tông sao… Lúc nhỏ, hắn cảm thấy mặc kệ là chỗ của lão tổ tông hay là chỗ của sư phụ, sinh hoạt đều dị thường thú vị, hắn còn có thể làm chút nghiên cứu, nhưng mà, sau khi hắn phát hiện sư phụ của hắn thầm mến lão tổ tông của hắn vào một ngày đẹp trời nào đó, thì cuộc sống bi thảm của hắn bắt đầu, cái này còn chưa tính, vì sự an toàn của mạng sống, hắn không thể không cố gắng ăn để tăng cân, biến mình thành một con chim đuôi dài béo ụt ịt…
Chim đuôi dài là một loại ma thú cấp 1, có một bộ lông dài xinh đẹp nhưng lại không có chút lực công kích nào, hơn nữa, một khi có người nuôi nấng chúng nó thì chúng nó sẽ nghỉ bay, là ma thú dịu ngoan nhất.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Tái hoạt động thân thể của mình rồi đi theo Lục Vũ vào nhà bếp, nhìn thấy một đống rau dưa trước mặt Lục Vũ liền nhíu mày, hắn cười tủm tỉm mà lấy ra một cái thùng lớn từ không gian giới chỉ.
“Đây là cái gì?” Lục Vũ hỏi, nếu không phải mình sợ đối phương hoài nghi, hắn thật sự rất muốn lấy ra một thùng mì ăn liền, trực tiếp nấu cho đối phương ăn mà không cần phải ở chỗ này suy nghĩ nấu món gì!
“Tủ lạnh a!” Lâm Tái mở miệng.
“Tủ lạnh?” Lục Vũ nghẹn họng nhìn trân trối.
Lâm Tái hì hì cười hai tiếng, lập tức mở cái thùng kia ra kia, nhất thời một cảm giác lạnh lẽo truyền đến, khiến cho Lục Vũ nhịn không được lui về sau một bước.
Cái thùng này, đúng là tủ lạnh, bởi vì bên trong truyền đến dao động của băng hệ ma pháp, mà trong đó, chính là một đống thịt thượng vàng hạ cám.
Ma pháp thật thần kỳ, Lục Vũ nhịn không được liền muốn muốn nghiên cứu một chút, bất quá, hắn nhanh chóng ngăn chặn ý nghĩ này lại, nhưng vẫn cảm thấy tò mò với mấy thứ trong tủ lạnh: “Ngươi… Bỏ thịt vào?” Không phải nói chỉ có thức ăn chay thôi sao? Không phải nói mỗi lần hắn bị giam đều phải giảm béo sao? Rốt cuộc là chuyện gì vậy?
“Đúng vậy, ngươi xem, lão tổ tông hắn không ăn thịt, nhưng ta muốn ăn, lúc hắn có mặt ta không dám ăn, hiện tại sao… Hì hì.” Lâm Tái cười đến mức thịt béo trên mặt run lên, cho dù Bizani có mặt, ngoại trừ ăn cơm cùng Bizani thì sẽ lén gặm mấy khối thịt khô, hiện tại không cần phải lén lút như vậy nữa!
Đáng tiếc, những thức ăn mỹ vị bên ngoài bỏ vào tủ lạnh vài ngày, hương vị sẽ giảm xuống không ít, nếu không hắn khẳng định sẽ chuẩn bị thêm vài cái tủ lạnh!
“Vậy, buổi sáng làm cháo thịt nha?” Lục Vũ chần chờ mở miệng, trù nghệ của hắn… Thật là không thể gặp người a.
“Được a!” Lâm Tái lập tức đồng ý, có người nấu cơm cho hắn thì tốt rồi, hắn thật sự không có kén ăn, dù sao ý định ban đầu của hắn chỉ là, khi vong linh nấu ăn hắn sẽ bỏ vào một chút thịt mà thôi. Hơn nữa, lúc Lục Vũ nấu ăn rốt cuộc đã bỏ cái gì vào thức ăn, khiến hắn vô cùng tò mò.
Nấu cháo xong, liền bỏ thịt băm và rau củ cắt nhỏ vào, rồi bỏ thêm một chút muối, hương vị cũng không tồi nha, Lục Vũ cũng không nêm bột ngọt, cất bột ngọt trong một cái bình thủy tinh. Sau khi suy nghĩ một chút, Lục Vũ chiên thịt và chuẩn bị salad ăn kèm, cuối cùng lấy ra một chai tương ớt.
“Đây là cái gì vậy? Có thể ăn sao? Thơm quá!” Lâm Tái nhìn thấy chai tương ớt liền mở to hai mắt, loại chất lỏng màu đỏ này là gì vậy? Chẳng lẽ là một loại dược tề không biết tên?
“Đây là tương ớt.” Lục Vũ trả lời, chai tương ướt này có vị gà rất ngon và đặc biệt là không quá cay, hắn rất thích.
“Tương ớt?” Lâm Tái nhìn ra được đây là thứ có thể ăn, liền dùng ngón tay quẹt một chút đưa lên miệng, lập tức sắc mặt đại biến — đây thật sự không phải là độc dược mà là đồ ăn sao?
Lục Vũ cũng sắc mặt đại biến — Lâm Tái không có rửa tay liền chấm vào tương ớt… Chai tương ớt này đã bị hủy rồi!
“Đây rốt cuộc là cái gì vậy?” Lâm Tái há to miệng hỏi, hắn đã từng ăn không ít dược tề có hương vị cổ quái, nhưng thứ này quá mức kích thích a!
“Hương vị của nó rất ngon, ngươi thử vài lần sẽ biết… Bây giờ ta sẽ đem nó tặng cho ngươi.” Lục Vũ cười tủm tỉm.
“Vậy ta sẽ ăn thử vài lần, ngay cả cái chai cũng rất khác biệt.” Lâm Tái mở miệng, ngày hôm qua hắn đã phát hiện vong linh pháp sư đối diện đặc biệt yêu sạch sẽ, đồ ăn đồ dùng đều hận không thể rửa một trăm tám mươi lần, cho nên hiện tại cho hắn một chai… Ách, tương ớt, cũng là chuyện nằm trong dự kiến.
Bất quá, người tên Hughes này, rốt cuộc tại sao có thể lấy ra nhiều đồ vật cổ quái như vậy? Trước khi phát động cấm thuật, hình như hắn cũng không có yêu sạch sẽ như vậy a…
Ăn điểm tâm xong, Lục Vũ bắt đầu cùng đối phương thương lượng: “Ngươi đừng đưa cho ta tinh hạch cấp 2 nữa, ngươi có thể cho ta hai mươi viên tinh hạch cấp 1 không?”
“Tại sao? Tinh hạch cấp 1, trên người ta căn bản là không có!” Lâm Tái trực tiếp trả lời.
“Ngươi có thể đi ra ngoài không?” Lục Vũ lại hỏi.
“Cha ta bắt ta ở chỗ này rèn luyện một tháng… Cho nên ta không thể ra ngoài, nếu ngươi thật sự thích tinh hạch cấp 1, sau này ngươi có thể ra ngoài đổi mà, nếu gặp được thương đội lớn, một viên tinh hạch cấp 2 có lẽ bọn họ sẽ nguyện ý lấy hai mươi hai viên tinh hạch cấp 1 để đổi đó.” Lâm Tái mở miệng, sau khi ăn hết dĩa thịt chiên chấm với tương ớt, thì cảm giác hương vị không còn khủng bố như lần đầu nữa. Hắn quả nhiên bị dược tề tàn phá, khẩu vị khác hẳn với thường nhân sao?
Lục Vũ lập tức gật gật đầu, đó cũng là một biện pháp không tồi.
Trong tháp ma pháp vô cùng an tĩnh, đối với Lục Vũ mà nói, ở trong này có thể học tập tri thức, tên mập mạp kia cũng không tiếp tục đùa giỡn hắn nữa, cảm giác rất tốt, nhưng sau khi hắn thu thập được mười viên tinh hạch cấp 2, hắn rốt cục nhớ tới, hắn có thể lấy tinh hạch giao dịch cùng người khác mà.
Ngay từ đầu xuyên qua, Lục Vũ có một loại cảm giác không thực, đối với âm thanh thông báo nhận chủ của Hệ thống vị diện giao dịch cũng có cảm giác không thực, sau đó, hắn liền gặp được Khương Đào, sau đó lại mạc danh kỳ diệu*, tất cả sự chú ý của hắn đều tập trung trên Trái đất…
*Mạc danh kỳ diệu: không hiểu ra sao cả, không sao nói rõ được, quái lạ.
Lâu như vậy, trong tay Lục Vũ không có vật gì có thể giao dịch, bên cạnh đó, Khương Đào còn nói các tiền bối trong Hệ thống vị diện giao dịch không hề có phản ứng với hắn, cho nên Lục Vũ chậm rãi quên rằng mình có thể tìm người khác giao dịch, mà hiện tại, Lục Vũ nhìn mười viên tinh hạch cấp 2 sáng long lanh bên cạnh, đột nhiên nhớ lại chuyện này.
Nhấn vào nút 〈Người xa lạ〉 trong Hệ thống vị diện, hiện tại số người có mặt trong Hệ thống vị diện giao dịch không tới một phần mười, Lục Vũ xem qua một lượt, đột nhiên nhìn thấy một dãy số có chút quen mắt, dãy số này, chính là người gửi bán áo choàng chống bụi mà trước kia hắn rất thích.
Cái áo choàng chống bụi kia là một sản phẩm của luyện kim thuật, vị diện mà đối phương đang ở cho dù không có tu chân phỏng chừng cũng có ma pháp, lúc này, Lục Vũ nhìn cấp bậc vị diện của đối phương một chút, là vị diện trung cấp.
Nghĩ nghĩ, Lục Vũ che giấu dung mạo, sau đó phát ra yêu cầu trò chuyện với đối phương.
Vốn tưởng rằng phải chờ đợi một lát, đối phương mới có thể chấp nhận, nhưng Lục Vũ không ngờ, sau khi hắn vừa phát ra lời yêu cầu trò chuyện thì đối phương liền chấp nhận ngay, sau đó, trên màn hình xuất hiện một bóng người mơ hồ, đồng thời, một giọng nói vang lên: “Đại nhân! Ta có thể giúp gì cho ngươi?”
Đối phương nhiệt tình khiến cho Lục Vũ ngẩn người, lập tức nhớ tới bản thân đang ở vị diện cao cấp, có lẽ vì vậy đối phương mới vô cùng nhiệt tình với hắn đi?
“Ta muốn trao đổi cái áo choàng chống bụi của ngươi.”
“Đại nhân muốn cái áo choàng chống bụi kia sao? Muốn bao nhiêu?” Đối phương lập tức mở miệng, lại nói: “Cái áo choàng này còn có bản nâng cấp, đại nhân có muốn không?”
“Ta chỉ muốn một bộ…” Lục Vũ càng nghĩ càng cảm thấy không được bình thường: “Tại sao ngươi lại nhiệt tình với ta như vậy?” Thái độ của đối phương, rõ ràng không phải đối đãi với một người xa lạ, lại càng không giống như một người vừa mới nhận được Hệ thống vị diện… Không phải Khương Đào nói hắn yêu cầu trò chuyện cùng người khác thậm chí có vài người trực tiếp từ chối nữa mà?
“Ngươi… Chủ nhân Hệ thống vị diện giao dịch Số 1 đổi người rồi sao?” Đối phương đột nhiên lớn tiếng mở miệng, cho dù chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen, Lục Vũ cũng có thể nhìn ra người nọ đang kích động, này, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Kha Đức Nhạc là một vong linh pháp sư, ông là con trai thứ của thành chủ thành Kerr đời trước, cho nên cuộc sống rất tự tại, đến năm năm mươi tuổi, ông rơi vào lưới tình của một thiếu nữ đột nhiên xuất hiện tại thành Kerr, tình cảm giữa hai người nhanh chóng nảy nở, hai tháng sau Kha Đức Nhạc liền cưới đối phương làm vợ, một năm sau, Lâm Tái ra đời.
Tất cả mọi người cảm thấy, Kha Đức Nhạc sẽ không cần kế thừa ngôi vị thành chủ, sau này sẽ sống hạnh phúc bên vợ và con trai đến già, không ai ngờ tới, đột nhiên có một ngày, sau khi ông và vợ cãi nhau một trận, bà ta liền bỏ con lại mà đi.
Lúc trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngay cả Lâm Tái cũng không biết, bất quá hắn biết rõ, cha hắn không cho phép bất cứ ai đàm luận về mẹ hắn, mà tình cảm dành cho hắn cũng vô cùng phức tạp.
Hiện tại Lâm Tái đã hai mươi bốn tuổi, khi hắn một tuổi, mẹ hắn đột nhiên bỏ đi, khi hắn năm tuổi, vốn dĩ bác hắn sẽ kế thừa ngôi vị thành chủ thành Kerr nhưng trong lúc quyết đấu với kẻ thù đã qua đời, sau khi bác hắn qua đời, ông nội hắn cấp tốc đem ngôi vị thành chủ truyền cho cha hắn, đồng thời cũng cấp tốc định ra hôn sự cho cha hắn.
Đến hiện tại, cặp em trai em gái song sinh của hắn cũng đã mười tám tuổi…
Lâm Tái cảm thấy cuộc sống của mình vẫn rất tốt, mặc dù thỉnh thoảng Kha Đức Nhạc có biểu cảm kỳ quái với hắn, nhưng thật ra vẫn rất thương yêu hắn, mỗi lần mẹ kế nhìn thấy hắn đều hỏi han ân cần, thậm chí đối xử với hắn còn tốt hơn em trai em gái… Mà ngay cả việc hắn bị thương nặng không thể tu luyện ma pháp và võ nghệ cũng có nguyên nhân, không có quan hệ đến việc đấu tranh giành quyền lợi gì cả, chẳng qua là khi mẹ hắn rời đi, thuận tay cùng cha hắn đánh một trận, lại thuận tay đánh hắn một chưởng mà thôi…
Lâm Tái rất nghi ngờ đối với mẹ mình, rất rất tò mò, đáng tiếc, ấn tượng của người khác dành cho mẹ hắn, trước khi bỏ đi chính là một người phụ nữ yếu đuối, sau khi mẹ hắn bỏ đi… Chính là một người phụ nữ hung dữ đánh chồng một tháng không thể xuống giường, trừ nhiêu đó ra, bọn họ hoàn toàn không biết gì cả.
Mà cha hắn… Ai cũng biết, muốn nói chuyện gì với Kha Đức Nhạc cũng có thể, nhưng lại không thể nói chuyện vợ trước với hắn.
Mặc kệ thế nào, Lâm Tái cẩm y ngọc thực mà lớn lên, di chứng lúc trước mẹ hắn đánh hắn bị thương cũng được Rammus chữa trị, nhưng mà hắn vẫn luôn cảm thấy mình thật đáng thương.
Ở nhà, bởi vì cha và mẹ kế sủng ái hắn, cho nên em trai em gái của hắn chưa từng có sắc mặt hoà nhã với hắn, còn chỗ này của lão tổ tông sao… Lúc nhỏ, hắn cảm thấy mặc kệ là chỗ của lão tổ tông hay là chỗ của sư phụ, sinh hoạt đều dị thường thú vị, hắn còn có thể làm chút nghiên cứu, nhưng mà, sau khi hắn phát hiện sư phụ của hắn thầm mến lão tổ tông của hắn vào một ngày đẹp trời nào đó, thì cuộc sống bi thảm của hắn bắt đầu, cái này còn chưa tính, vì sự an toàn của mạng sống, hắn không thể không cố gắng ăn để tăng cân, biến mình thành một con chim đuôi dài béo ụt ịt…
Chim đuôi dài là một loại ma thú cấp 1, có một bộ lông dài xinh đẹp nhưng lại không có chút lực công kích nào, hơn nữa, một khi có người nuôi nấng chúng nó thì chúng nó sẽ nghỉ bay, là ma thú dịu ngoan nhất.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Tái hoạt động thân thể của mình rồi đi theo Lục Vũ vào nhà bếp, nhìn thấy một đống rau dưa trước mặt Lục Vũ liền nhíu mày, hắn cười tủm tỉm mà lấy ra một cái thùng lớn từ không gian giới chỉ.
“Đây là cái gì?” Lục Vũ hỏi, nếu không phải mình sợ đối phương hoài nghi, hắn thật sự rất muốn lấy ra một thùng mì ăn liền, trực tiếp nấu cho đối phương ăn mà không cần phải ở chỗ này suy nghĩ nấu món gì!
“Tủ lạnh a!” Lâm Tái mở miệng.
“Tủ lạnh?” Lục Vũ nghẹn họng nhìn trân trối.
Lâm Tái hì hì cười hai tiếng, lập tức mở cái thùng kia ra kia, nhất thời một cảm giác lạnh lẽo truyền đến, khiến cho Lục Vũ nhịn không được lui về sau một bước.
Cái thùng này, đúng là tủ lạnh, bởi vì bên trong truyền đến dao động của băng hệ ma pháp, mà trong đó, chính là một đống thịt thượng vàng hạ cám.
Ma pháp thật thần kỳ, Lục Vũ nhịn không được liền muốn muốn nghiên cứu một chút, bất quá, hắn nhanh chóng ngăn chặn ý nghĩ này lại, nhưng vẫn cảm thấy tò mò với mấy thứ trong tủ lạnh: “Ngươi… Bỏ thịt vào?” Không phải nói chỉ có thức ăn chay thôi sao? Không phải nói mỗi lần hắn bị giam đều phải giảm béo sao? Rốt cuộc là chuyện gì vậy?
“Đúng vậy, ngươi xem, lão tổ tông hắn không ăn thịt, nhưng ta muốn ăn, lúc hắn có mặt ta không dám ăn, hiện tại sao… Hì hì.” Lâm Tái cười đến mức thịt béo trên mặt run lên, cho dù Bizani có mặt, ngoại trừ ăn cơm cùng Bizani thì sẽ lén gặm mấy khối thịt khô, hiện tại không cần phải lén lút như vậy nữa!
Đáng tiếc, những thức ăn mỹ vị bên ngoài bỏ vào tủ lạnh vài ngày, hương vị sẽ giảm xuống không ít, nếu không hắn khẳng định sẽ chuẩn bị thêm vài cái tủ lạnh!
“Vậy, buổi sáng làm cháo thịt nha?” Lục Vũ chần chờ mở miệng, trù nghệ của hắn… Thật là không thể gặp người a.
“Được a!” Lâm Tái lập tức đồng ý, có người nấu cơm cho hắn thì tốt rồi, hắn thật sự không có kén ăn, dù sao ý định ban đầu của hắn chỉ là, khi vong linh nấu ăn hắn sẽ bỏ vào một chút thịt mà thôi. Hơn nữa, lúc Lục Vũ nấu ăn rốt cuộc đã bỏ cái gì vào thức ăn, khiến hắn vô cùng tò mò.
Nấu cháo xong, liền bỏ thịt băm và rau củ cắt nhỏ vào, rồi bỏ thêm một chút muối, hương vị cũng không tồi nha, Lục Vũ cũng không nêm bột ngọt, cất bột ngọt trong một cái bình thủy tinh. Sau khi suy nghĩ một chút, Lục Vũ chiên thịt và chuẩn bị salad ăn kèm, cuối cùng lấy ra một chai tương ớt.
“Đây là cái gì vậy? Có thể ăn sao? Thơm quá!” Lâm Tái nhìn thấy chai tương ớt liền mở to hai mắt, loại chất lỏng màu đỏ này là gì vậy? Chẳng lẽ là một loại dược tề không biết tên?
“Đây là tương ớt.” Lục Vũ trả lời, chai tương ướt này có vị gà rất ngon và đặc biệt là không quá cay, hắn rất thích.
“Tương ớt?” Lâm Tái nhìn ra được đây là thứ có thể ăn, liền dùng ngón tay quẹt một chút đưa lên miệng, lập tức sắc mặt đại biến — đây thật sự không phải là độc dược mà là đồ ăn sao?
Lục Vũ cũng sắc mặt đại biến — Lâm Tái không có rửa tay liền chấm vào tương ớt… Chai tương ớt này đã bị hủy rồi!
“Đây rốt cuộc là cái gì vậy?” Lâm Tái há to miệng hỏi, hắn đã từng ăn không ít dược tề có hương vị cổ quái, nhưng thứ này quá mức kích thích a!
“Hương vị của nó rất ngon, ngươi thử vài lần sẽ biết… Bây giờ ta sẽ đem nó tặng cho ngươi.” Lục Vũ cười tủm tỉm.
“Vậy ta sẽ ăn thử vài lần, ngay cả cái chai cũng rất khác biệt.” Lâm Tái mở miệng, ngày hôm qua hắn đã phát hiện vong linh pháp sư đối diện đặc biệt yêu sạch sẽ, đồ ăn đồ dùng đều hận không thể rửa một trăm tám mươi lần, cho nên hiện tại cho hắn một chai… Ách, tương ớt, cũng là chuyện nằm trong dự kiến.
Bất quá, người tên Hughes này, rốt cuộc tại sao có thể lấy ra nhiều đồ vật cổ quái như vậy? Trước khi phát động cấm thuật, hình như hắn cũng không có yêu sạch sẽ như vậy a…
Ăn điểm tâm xong, Lục Vũ bắt đầu cùng đối phương thương lượng: “Ngươi đừng đưa cho ta tinh hạch cấp 2 nữa, ngươi có thể cho ta hai mươi viên tinh hạch cấp 1 không?”
“Tại sao? Tinh hạch cấp 1, trên người ta căn bản là không có!” Lâm Tái trực tiếp trả lời.
“Ngươi có thể đi ra ngoài không?” Lục Vũ lại hỏi.
“Cha ta bắt ta ở chỗ này rèn luyện một tháng… Cho nên ta không thể ra ngoài, nếu ngươi thật sự thích tinh hạch cấp 1, sau này ngươi có thể ra ngoài đổi mà, nếu gặp được thương đội lớn, một viên tinh hạch cấp 2 có lẽ bọn họ sẽ nguyện ý lấy hai mươi hai viên tinh hạch cấp 1 để đổi đó.” Lâm Tái mở miệng, sau khi ăn hết dĩa thịt chiên chấm với tương ớt, thì cảm giác hương vị không còn khủng bố như lần đầu nữa. Hắn quả nhiên bị dược tề tàn phá, khẩu vị khác hẳn với thường nhân sao?
Lục Vũ lập tức gật gật đầu, đó cũng là một biện pháp không tồi.
Trong tháp ma pháp vô cùng an tĩnh, đối với Lục Vũ mà nói, ở trong này có thể học tập tri thức, tên mập mạp kia cũng không tiếp tục đùa giỡn hắn nữa, cảm giác rất tốt, nhưng sau khi hắn thu thập được mười viên tinh hạch cấp 2, hắn rốt cục nhớ tới, hắn có thể lấy tinh hạch giao dịch cùng người khác mà.
Ngay từ đầu xuyên qua, Lục Vũ có một loại cảm giác không thực, đối với âm thanh thông báo nhận chủ của Hệ thống vị diện giao dịch cũng có cảm giác không thực, sau đó, hắn liền gặp được Khương Đào, sau đó lại mạc danh kỳ diệu*, tất cả sự chú ý của hắn đều tập trung trên Trái đất…
*Mạc danh kỳ diệu: không hiểu ra sao cả, không sao nói rõ được, quái lạ.
Lâu như vậy, trong tay Lục Vũ không có vật gì có thể giao dịch, bên cạnh đó, Khương Đào còn nói các tiền bối trong Hệ thống vị diện giao dịch không hề có phản ứng với hắn, cho nên Lục Vũ chậm rãi quên rằng mình có thể tìm người khác giao dịch, mà hiện tại, Lục Vũ nhìn mười viên tinh hạch cấp 2 sáng long lanh bên cạnh, đột nhiên nhớ lại chuyện này.
Nhấn vào nút 〈Người xa lạ〉 trong Hệ thống vị diện, hiện tại số người có mặt trong Hệ thống vị diện giao dịch không tới một phần mười, Lục Vũ xem qua một lượt, đột nhiên nhìn thấy một dãy số có chút quen mắt, dãy số này, chính là người gửi bán áo choàng chống bụi mà trước kia hắn rất thích.
Cái áo choàng chống bụi kia là một sản phẩm của luyện kim thuật, vị diện mà đối phương đang ở cho dù không có tu chân phỏng chừng cũng có ma pháp, lúc này, Lục Vũ nhìn cấp bậc vị diện của đối phương một chút, là vị diện trung cấp.
Nghĩ nghĩ, Lục Vũ che giấu dung mạo, sau đó phát ra yêu cầu trò chuyện với đối phương.
Vốn tưởng rằng phải chờ đợi một lát, đối phương mới có thể chấp nhận, nhưng Lục Vũ không ngờ, sau khi hắn vừa phát ra lời yêu cầu trò chuyện thì đối phương liền chấp nhận ngay, sau đó, trên màn hình xuất hiện một bóng người mơ hồ, đồng thời, một giọng nói vang lên: “Đại nhân! Ta có thể giúp gì cho ngươi?”
Đối phương nhiệt tình khiến cho Lục Vũ ngẩn người, lập tức nhớ tới bản thân đang ở vị diện cao cấp, có lẽ vì vậy đối phương mới vô cùng nhiệt tình với hắn đi?
“Ta muốn trao đổi cái áo choàng chống bụi của ngươi.”
“Đại nhân muốn cái áo choàng chống bụi kia sao? Muốn bao nhiêu?” Đối phương lập tức mở miệng, lại nói: “Cái áo choàng này còn có bản nâng cấp, đại nhân có muốn không?”
“Ta chỉ muốn một bộ…” Lục Vũ càng nghĩ càng cảm thấy không được bình thường: “Tại sao ngươi lại nhiệt tình với ta như vậy?” Thái độ của đối phương, rõ ràng không phải đối đãi với một người xa lạ, lại càng không giống như một người vừa mới nhận được Hệ thống vị diện… Không phải Khương Đào nói hắn yêu cầu trò chuyện cùng người khác thậm chí có vài người trực tiếp từ chối nữa mà?
“Ngươi… Chủ nhân Hệ thống vị diện giao dịch Số 1 đổi người rồi sao?” Đối phương đột nhiên lớn tiếng mở miệng, cho dù chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen, Lục Vũ cũng có thể nhìn ra người nọ đang kích động, này, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
/112
|