Bởi vì Bàng Đốn trúng độc nên hành trình chậm trễ một chút. Người cảm nhận có điều kỳ quái là Gia Á, Sophie có chút kỳ lạ, ngay cả Bàng Đốn cũng có gì đó là lạ. Trước kia hai người này vừa thấy mặt đã cãi nhau ầm trời, hiện tại lại không còn. Sophie cũng không còn hung hăng mắng Bàng Đốn, tuy nhiên thái độ cũng không phải là quá tốt, vẫn gọi là nô độn. Bất quá càng quỷ dị hơn chính là Bàng Đốn, lại không hề phản bác còn bày ra bộ dáng ngọt ngào nguy hiểm như vậy. Sophie nói anh ngu ngốc, anh nói đúng! Sophie mắng anh vô năng, anh bảo chửi giỏi lắm! Làm Gia Á có suy nghĩ có phải mặt trời mọc từ hướng Tây không.
Gia Á hỏi Sophie, Sophie nói Bàng Đốn rất ngu ngốc, chính mình mắng anh ta mỗi ngày như vậy lại còn bày ra cái bộ mặt như vậy. Gia Á hỏi Bàng Đốn thì anh chỉ mỉm cười ra vẻ thần bí, nói quy định thứ nhất của vợ yêu, lời vợ luôn luôn đúng, điều hai, nếu vợ nói sai xin xem lại điều một.
“Sophie, Bàng Đốn nói là thật à?” Gia Á biết rõ tình cảm của thú nhân, nếu quả thực không phải Bàng Đốn nói đùa thì tình huống thực sự rất phức tạp.
“Ngươi hỏi anh ta ấy.” Sophie vẫn bày ra bộ mặt thờ ơ như trước nhưng trong lòng đang dâng lên một trận sóng mãnh liệt.
“Ai!” Gia Á không hiểu Sophie muốn làm thế nào, kỳ thật trong lòng hắn không muốn Sophie sinh ra cảm giác với Bàng Đốn, bởi vì nếu như vậy Sophie sẽ rất đau khổ.
“Ta muốn nói thật với anh ta…….” im lặng một hồi, Sophie đột nhiên mở miệng nói.
“Chính là, ta không nói được, ta cũng không hiểu vì cái gì.” Sophie đối với tình cảm này thật sự còn rất nhiều nghi hoặc, hệ thống xử lý của cậu không có chức năng cảm xúc hóa vấn đề như vậy. Ngày đó cậu muốn nói cho Bàng Đốn biết cậu căn bản chỉ là một người máy, nhưng câu nói đó lại nghẹn trong cổ họng, thậm chí càng kỳ quái hơn là cậu lại lừa dối Bàng Đốn, đáp ứng lời cầu hôn của anh. Loại chuyện sai lầm này chỉ có người xấu mới hành động như vậy, trước đây cậu chưa bao giờ gặp phải tình huống này, thậm chí cậu có chút nghi ngờ hệ thống của mình bị trục trặc.
“Anh ta nói muốn kết hôn với ta…………….” Gia Á là người duy nhất Sophie có thể tâm sự.
“Cái gì!” Chuyện này không thể nói giỡn được a! Gia Á biết, lỗ đạt tuyệt đối sẽ không lấy chuyện cầu hôn ra làm trò đùa!
“Vậy ngươi trả lời thế nào?” Gia Á càng quan tâm tới câu trả lời của Sophie hơn, hắn hi vọng cậu sẽ cự tuyệt.
“Ta đáp ứng rồi………….” Sophie nhẹ giọng nói.
Gia Á hết sức kinh hãi, Sophie đáp ứng rồi, cậu thế mà lại đồng ý! Này có phải Sophie không? Một Sophie luôn bình tĩnh thờ ơ với mọi chuyện! Nếu Bàng Đốn biết được sự thật, kia quả thật………thật là đáng sợ, nhất định phải giấu chuyện này.
“Sophie, ngươi làm như vậy là hại chết anh ta…….” với tính cách của lỗ đạt, một khi đã yêu một người từ nay về sau cũng chỉ vì một mình người đó mà sống. Nếu Bàng Đốn biết người mình yêu là một người không tồn tại…………
“Ta biết là sai lầm, lúc ấy ta nên nói rõ sự thật.” Sophie không muốn hại chết Bàng Đốn, tuyệt đối không.
“Chính là ta lại không làm như vậy, ta nói chờ đến khi ta trưởng thành, ta sẽ gả cho anh.” Nhưng cậu và Gia Á hiểu rất rõ, cậu không thể lớn lên được.
“Ngươi thích anh ta?”
“Ta thích anh.”
“Ai……………….” Đã phát triển tới bước này rồi, Gia Á thực sự không ngờ, chuyện RWAR còn chưa giải quyết xong lại xuất hiện tình huống này.
“Sophie đừng sợ, còn có ta ở bên cạnh ngươi. Ngươi và ta đều không già, cũng sẽ không chết, kỳ thật chúng ta đều giống nhau.” Trong lòng Gia Á cũng có một vết thương rất sâu, hiện tại hắn có thể ở cùng một chỗ với Tắc Vạn chính là sau khi y chết đi, hắn còn có thể sống được sao? Loại thống khổ này, ngay cả nghĩ Gia Á cũng không muốn nghĩ tới.
“Sophie, nếu ngươi nguyện ý ngươi vẫn có thể gạt anh ta, ngươi còn có thể tự chế tạo cho mình một cơ thể trưởng thành, trong phi thuyền có tài liệu ngươi có thể làm được.” Nếu Sophie thích Bàng Đốn, Gia Á vẫn hi vọng hai người có thể được ở chung một chỗ.
“Làm vậy có ý nghĩa gì sao?” Sophie thản nhiên hỏi lại, cậu có thể chế tạo cơ thể cho mình nhưng máy móc vẫn là máy móc dù có giống đến thế nào đi nữa cũng không thể biến thành người. Cậu không thể giống như Gia Á có thể cùng người mình yêu thân thiết, cùng người đó ở một chỗ, chẳng lẽ bắt Bàng Đốn cấm dục cả đời sao.
Sinh mệnh vĩnh hằng, sẽ không có sự biến hóa hình dáng theo tuổi tác, đây là vấn đề khó khăn nhất mà Sophie và Gia Á phải đối mặt. Mà tình cảnh của Sophie lại càng khó khăn hơn, ngay cả máu thịt cũng không có.
Hai người chìm vào trầm mặc, xung quanh bao phủ một tầng không khí đau buồn.
Đi đến phía tây của đại lục Thụy Bá, thời gian ban ngày ngày càng ngắn, tới cuối cùng ngay cả một tia sáng cũng không có. Đoàn người dựa vào năng lượng hỏa của Tắc Vạn để mở đường, nương theo ánh lửa để tìm kiếm phương hướng.
“Chúng ta tới Dạ Chi vực chưa?” Trong bóng đêm, thời gian đặc biệt dài hơn bình thường, Gia Á có cảm giác mình đã đi suốt một thế kỷ.
“Ta cũng không xác định.” Tắc Vạn cũng chưa từng đi tới vùng đất hắc ám này, trước mắt chỉ là một mảng màu đen mù mịt.
Bốn phía không hề có động vật, không có thực vật chỉ có sự yên tĩnh tồn tại. Giống như một căn phòng thật lớn tối đen hoàn toàn trống trải, lại giống như hố đen trong không gian, ở nơi này thực sự có một bộ lạc tồn tại sao?
Một trận choáng váng ập tới Gia Á, hắn hơi ngừng lại một chút, thầm nghĩ di chứng khi hấp thu năng lượng lại phát tác.
“Tắc Vạn, ta có chút khó chịu………..” Gia Á ngẩng đầu, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc lại đột ngột bị một luồng sáng mãnh liệt đập vào mắt không thể mớ mắt ra được.
Gia Á nhíu mày, đợi đến khi có thể nhìn rõ, Gia Á không thể không kinh ngạc đến ngây dại. Đó là một khu vườn xinh đẹp, bốn phía có rào chắn màu trắng, có một tòa biệt thự trồng rất nhiều hoa cỏ nhân tạo, trên bãi cỏ còn có một chiếc xích đu bằng gỗ.
Gia Á không thể khống chế chân mình không ngừng bước về phía trước, chậm rãi bước tới gần nơi vô cùng quen thuộc kia, theo trí nhớ đẩy ra cánh cửa lớn, trong nháy mắt liền hít thở không thông.
“Gia Á, con về rồi!” Nhìn xuyên theo huyền quan, một nữ tử xinh đẹp đang chuẩn bị cơm chiều trên bàn ăn, nhìn Gia Á ôn nhu mỉm cười.
“Mẹ……….” Gia Á ngơ ngác trả lời, hắn hung hăng tự nhéo mình một chút, đau! Rất đau! Đây không phải là mơ sao?
Gia Á thất thểu chạy vào, ôm lấy mẹ tả hữu quan sát.
“Mẹ! Thật là mẹ sao………….”
“Đứa ngốc, đương nhiên là ta.” Mẫu thân làm biểu tình rất buồn cười.
“Không phải ngươi đi công việc một chuyến liên các vì sao lúc về ngay cả mẹ mình cũng không nhận ra đi?”
“Mẹ, người còn sống…………” Điều này sao có thể chứ! Gia Á quan sát khắp bốn phía, bàn, ghế dựa, chén đĩa, dĩa ăn, tất cả đều là thực, tường là thực, phòng ở là thực……….mẹ, mẹ cũng là thực!
“Gia Á, ta có thể hiểu đây là con đang không hài lòng không? Sao lại bảo ta còn sống chứ, ta dĩ nhiên còn sống.” Mẫu thân bất đắc dĩ nói.
Trên lầu một truyền tới tiếng bước chân lẹp xẹp, bóng dáng phụ thân cũng đập vào mắt Gia Á.
“Là Gia Á về sao.” Phụ thân cười hiền lành như trong trí nhớ của Gia Á.
“Đúng vậy, đứa nhỏ này cứ ngây ngốc nãy giờ, ngươi làm lão cha giáo dục thất trách a!” Mẫu thân thân thiết nhéo lỗ tai phụ thân.
“Lão bà, ta sai rồi, khi nào ăn cơm a? Ta đói đến sắp chết rồi đây.” Phụ thân từ sau lưng ôm lấy mẫu thân tiến hành chính sách dụ dỗ.
“Bây giờ ăn này, chỉ biết ăn thôi.” Mẫu thân quay sang Gia Á.
“Đừng đứng đó nữa, con trở về đúng giờ thật đấy, hai cha con các ngươi lúc nào cũng chấp nhất việc ăn cơm.”
Gia Á ngây ngốc bị mẫu thân kéo qua, ngồi trên ghế, trên bàn có rất nhiều món ngon phong phú, đều là đồ ăn Gia Á thích nhất. Cắn một ngụm, đúng là hương vị mẫu thân làm trong trí nhớ làm vành mắt Gia Á dần nóng lên.
“Mẹ, cha………..các người đều ở đây, thật tốt……… ” thật sự rất tốt…………..
“Gia Á!” Bên tai bỗng nhiên vang lên một âm thanh, Gia Á kinh ngạc! Là Tắc Vạn, là giọng của Tắc Vạn!
“Gia Á!Ngươi ở đâu?” Âm thanh Tắc Vạn ngày càng khẩn cấp, Gia Á vội bật người dậy.
“Tắc Vạn! Ta ở trong này! Ta nghe thấy ngươi!” Gia Á tìm kiếm bốn phía, âm thanh kia rõ ràng rất gần, giống như sát bên tai nhưng vì sao hắn lại không tìm được Tắc Vạn?
“Gia Á, con đang làm gì vậy?” Cha mẹ kinh ngạc nhìn hành động của Gia Á.
“Cha, mẹ! Hai người không nghe thấy sao? Có người gọi ta, là Tắc Vạn, y đang gọi ta!”
“Tắc Vạn? Tắc Vạn là ai? Chúng ta không nghe thấy gì cả!” Mẫu thân khó hiểu trả lời.
“Không! Ta biết y đang tìm ta……………..” Gia Á rối loạn tìm kiếm xung quanh, tiếng gọi bên tai ngày càng sốt ruột, một tiếng lại một tiếng ngày càng tuyệt vọng hơn, Gia Á cơ hồ sắp sụp đổ.
“Gia Á, con không cần cha mẹ sao?”
Phụ thân, mẫu thân đứng lên, vẻ mặt bi thương. Gia Á xoay người, rõ ràng gần trong gang tấc nhưng vì sao lại có cảm giác xa cách tận chân trời thế này?
“Cha!” Gia Á nhào tới nhưng bóng dáng phụ thân lại vụt tan biến trong chớp mắt, hóa thành một làn khói.
“Mẹ!” Đồng dạng như vậy, mẫu thân cũng biến mất, Gia Á luống cuống tay chân muốn giữ lại chút gì đó nhưng cái gì cũng không có, cái bàn không thấy, căn phòng không thấy, khoảng sân không thấy, nhà cũng không thấy! Chung quanh chỉ còn một mảnh hắc ám.
“Không có……….ta cái gì cũng không có………..” Gia Á ngã ngồi trên mặt đất, nước mắt theo bên má chảy xuống. Đột nhiên có một vòng tay ấm áp quen thuộc bao lấy hắn, Gia Á xoay lại…..
“Ngươi còn có ta, ta vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh ngươi………….” giọng nói Tắc Vạn êm dịu như tiếng đàn violon trầm thấp lướt qua bên tai hắn, Gia Á yên tâm tựa vào lồng ngực quen thuộc, đúng vậy, hắn còn Tắc Vạn.
“Tắc Vạn, ngươi sẽ bên ta, không vứt bỏ ta đi chứ.” Gia Á lo lắng nắm chặt Tắc Vạn, hắn rất sợ, hắn không muốn một mình.
“Gia Á, ta sẽ ở bên ngươi, mãi đến khi già, chết đi.” Tắc Vạn yêu thương nhìn Gia Á.
“Ngươi đang nói chuyện ngốc nghếch gì vậy, cái gì mà già, mà chết chứ?” Lời này chính xác đánh sâu vào nỗi sợ hãi cùng cực trong lòng Gia Á.
“Đúng vậy, ta sẽ già, ta cũng sẽ chết………chính là, ngươi sẽ không…………” Tắc Vạn khẽ thở dài, câu nói còn chưa nói xong, ngay trước mắt Gia Á, y nhanh chóng già đi.
“Không!” Gia Á bối rối ôm lấy Tắc Vạn, nhưng chính là vô ích, mái tóc Tắc Vạn dần trở nên bạc trắng, thân thể bắt đầu co rút lại, cuối cùng chỉ còn lại những mãnh xương cốt yếu ớt gãy vụn trước mắt hắn, hóa thành tro bụi phiêu tán theo cơn gió.
“Van cầu ngươi! Ta xin ngươi, đừng bỏ lại một mình ta, không cần!” Gia Á đuổi theo những mảnh xương cốt nhỏ bé muốn bắt chúng lại. Chính là mảnh nhỏ rãi rác vô số, hắn chụp không được, một trận gió lớn thổi qua, hắn đuổi theo không kịp.
“Không cần như vậy, trở về! Trở về đi!” Lảo đảo, Gia Á té ngã trên mặt đất, trong tay chỉ còn lưu lại vài mảnh xương cốt nhỏ xíu.
“A! A!” Gia Á thống khổ bật khóc, chính là không ai nghe thấy, bốn phía chỉ còn hắc ám không có điểm dừng……….không có gì cả, hắn không có gì hết……………….
Gia Á nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nhân sinh thống khổ như vậy vì cái gì hắn còn phải tiếp tục sống? Hắn đã không còn sức lực để theo đuổi nữa, hắn đuổi không kịp………..
Ý thức dần mơ hồ, Gia Á cảm thấy cơ thể ngày càng nhẹ nhàng, linh hồn cũng chậm chạp thoát ly khỏi cơ thể, phiêu tán….
“Gia Á! Mau tỉnh lại! Đó là ảo giác, đừng tin!”
Gia Á hỏi Sophie, Sophie nói Bàng Đốn rất ngu ngốc, chính mình mắng anh ta mỗi ngày như vậy lại còn bày ra cái bộ mặt như vậy. Gia Á hỏi Bàng Đốn thì anh chỉ mỉm cười ra vẻ thần bí, nói quy định thứ nhất của vợ yêu, lời vợ luôn luôn đúng, điều hai, nếu vợ nói sai xin xem lại điều một.
“Sophie, Bàng Đốn nói là thật à?” Gia Á biết rõ tình cảm của thú nhân, nếu quả thực không phải Bàng Đốn nói đùa thì tình huống thực sự rất phức tạp.
“Ngươi hỏi anh ta ấy.” Sophie vẫn bày ra bộ mặt thờ ơ như trước nhưng trong lòng đang dâng lên một trận sóng mãnh liệt.
“Ai!” Gia Á không hiểu Sophie muốn làm thế nào, kỳ thật trong lòng hắn không muốn Sophie sinh ra cảm giác với Bàng Đốn, bởi vì nếu như vậy Sophie sẽ rất đau khổ.
“Ta muốn nói thật với anh ta…….” im lặng một hồi, Sophie đột nhiên mở miệng nói.
“Chính là, ta không nói được, ta cũng không hiểu vì cái gì.” Sophie đối với tình cảm này thật sự còn rất nhiều nghi hoặc, hệ thống xử lý của cậu không có chức năng cảm xúc hóa vấn đề như vậy. Ngày đó cậu muốn nói cho Bàng Đốn biết cậu căn bản chỉ là một người máy, nhưng câu nói đó lại nghẹn trong cổ họng, thậm chí càng kỳ quái hơn là cậu lại lừa dối Bàng Đốn, đáp ứng lời cầu hôn của anh. Loại chuyện sai lầm này chỉ có người xấu mới hành động như vậy, trước đây cậu chưa bao giờ gặp phải tình huống này, thậm chí cậu có chút nghi ngờ hệ thống của mình bị trục trặc.
“Anh ta nói muốn kết hôn với ta…………….” Gia Á là người duy nhất Sophie có thể tâm sự.
“Cái gì!” Chuyện này không thể nói giỡn được a! Gia Á biết, lỗ đạt tuyệt đối sẽ không lấy chuyện cầu hôn ra làm trò đùa!
“Vậy ngươi trả lời thế nào?” Gia Á càng quan tâm tới câu trả lời của Sophie hơn, hắn hi vọng cậu sẽ cự tuyệt.
“Ta đáp ứng rồi………….” Sophie nhẹ giọng nói.
Gia Á hết sức kinh hãi, Sophie đáp ứng rồi, cậu thế mà lại đồng ý! Này có phải Sophie không? Một Sophie luôn bình tĩnh thờ ơ với mọi chuyện! Nếu Bàng Đốn biết được sự thật, kia quả thật………thật là đáng sợ, nhất định phải giấu chuyện này.
“Sophie, ngươi làm như vậy là hại chết anh ta…….” với tính cách của lỗ đạt, một khi đã yêu một người từ nay về sau cũng chỉ vì một mình người đó mà sống. Nếu Bàng Đốn biết người mình yêu là một người không tồn tại…………
“Ta biết là sai lầm, lúc ấy ta nên nói rõ sự thật.” Sophie không muốn hại chết Bàng Đốn, tuyệt đối không.
“Chính là ta lại không làm như vậy, ta nói chờ đến khi ta trưởng thành, ta sẽ gả cho anh.” Nhưng cậu và Gia Á hiểu rất rõ, cậu không thể lớn lên được.
“Ngươi thích anh ta?”
“Ta thích anh.”
“Ai……………….” Đã phát triển tới bước này rồi, Gia Á thực sự không ngờ, chuyện RWAR còn chưa giải quyết xong lại xuất hiện tình huống này.
“Sophie đừng sợ, còn có ta ở bên cạnh ngươi. Ngươi và ta đều không già, cũng sẽ không chết, kỳ thật chúng ta đều giống nhau.” Trong lòng Gia Á cũng có một vết thương rất sâu, hiện tại hắn có thể ở cùng một chỗ với Tắc Vạn chính là sau khi y chết đi, hắn còn có thể sống được sao? Loại thống khổ này, ngay cả nghĩ Gia Á cũng không muốn nghĩ tới.
“Sophie, nếu ngươi nguyện ý ngươi vẫn có thể gạt anh ta, ngươi còn có thể tự chế tạo cho mình một cơ thể trưởng thành, trong phi thuyền có tài liệu ngươi có thể làm được.” Nếu Sophie thích Bàng Đốn, Gia Á vẫn hi vọng hai người có thể được ở chung một chỗ.
“Làm vậy có ý nghĩa gì sao?” Sophie thản nhiên hỏi lại, cậu có thể chế tạo cơ thể cho mình nhưng máy móc vẫn là máy móc dù có giống đến thế nào đi nữa cũng không thể biến thành người. Cậu không thể giống như Gia Á có thể cùng người mình yêu thân thiết, cùng người đó ở một chỗ, chẳng lẽ bắt Bàng Đốn cấm dục cả đời sao.
Sinh mệnh vĩnh hằng, sẽ không có sự biến hóa hình dáng theo tuổi tác, đây là vấn đề khó khăn nhất mà Sophie và Gia Á phải đối mặt. Mà tình cảnh của Sophie lại càng khó khăn hơn, ngay cả máu thịt cũng không có.
Hai người chìm vào trầm mặc, xung quanh bao phủ một tầng không khí đau buồn.
Đi đến phía tây của đại lục Thụy Bá, thời gian ban ngày ngày càng ngắn, tới cuối cùng ngay cả một tia sáng cũng không có. Đoàn người dựa vào năng lượng hỏa của Tắc Vạn để mở đường, nương theo ánh lửa để tìm kiếm phương hướng.
“Chúng ta tới Dạ Chi vực chưa?” Trong bóng đêm, thời gian đặc biệt dài hơn bình thường, Gia Á có cảm giác mình đã đi suốt một thế kỷ.
“Ta cũng không xác định.” Tắc Vạn cũng chưa từng đi tới vùng đất hắc ám này, trước mắt chỉ là một mảng màu đen mù mịt.
Bốn phía không hề có động vật, không có thực vật chỉ có sự yên tĩnh tồn tại. Giống như một căn phòng thật lớn tối đen hoàn toàn trống trải, lại giống như hố đen trong không gian, ở nơi này thực sự có một bộ lạc tồn tại sao?
Một trận choáng váng ập tới Gia Á, hắn hơi ngừng lại một chút, thầm nghĩ di chứng khi hấp thu năng lượng lại phát tác.
“Tắc Vạn, ta có chút khó chịu………..” Gia Á ngẩng đầu, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc lại đột ngột bị một luồng sáng mãnh liệt đập vào mắt không thể mớ mắt ra được.
Gia Á nhíu mày, đợi đến khi có thể nhìn rõ, Gia Á không thể không kinh ngạc đến ngây dại. Đó là một khu vườn xinh đẹp, bốn phía có rào chắn màu trắng, có một tòa biệt thự trồng rất nhiều hoa cỏ nhân tạo, trên bãi cỏ còn có một chiếc xích đu bằng gỗ.
Gia Á không thể khống chế chân mình không ngừng bước về phía trước, chậm rãi bước tới gần nơi vô cùng quen thuộc kia, theo trí nhớ đẩy ra cánh cửa lớn, trong nháy mắt liền hít thở không thông.
“Gia Á, con về rồi!” Nhìn xuyên theo huyền quan, một nữ tử xinh đẹp đang chuẩn bị cơm chiều trên bàn ăn, nhìn Gia Á ôn nhu mỉm cười.
“Mẹ……….” Gia Á ngơ ngác trả lời, hắn hung hăng tự nhéo mình một chút, đau! Rất đau! Đây không phải là mơ sao?
Gia Á thất thểu chạy vào, ôm lấy mẹ tả hữu quan sát.
“Mẹ! Thật là mẹ sao………….”
“Đứa ngốc, đương nhiên là ta.” Mẫu thân làm biểu tình rất buồn cười.
“Không phải ngươi đi công việc một chuyến liên các vì sao lúc về ngay cả mẹ mình cũng không nhận ra đi?”
“Mẹ, người còn sống…………” Điều này sao có thể chứ! Gia Á quan sát khắp bốn phía, bàn, ghế dựa, chén đĩa, dĩa ăn, tất cả đều là thực, tường là thực, phòng ở là thực……….mẹ, mẹ cũng là thực!
“Gia Á, ta có thể hiểu đây là con đang không hài lòng không? Sao lại bảo ta còn sống chứ, ta dĩ nhiên còn sống.” Mẫu thân bất đắc dĩ nói.
Trên lầu một truyền tới tiếng bước chân lẹp xẹp, bóng dáng phụ thân cũng đập vào mắt Gia Á.
“Là Gia Á về sao.” Phụ thân cười hiền lành như trong trí nhớ của Gia Á.
“Đúng vậy, đứa nhỏ này cứ ngây ngốc nãy giờ, ngươi làm lão cha giáo dục thất trách a!” Mẫu thân thân thiết nhéo lỗ tai phụ thân.
“Lão bà, ta sai rồi, khi nào ăn cơm a? Ta đói đến sắp chết rồi đây.” Phụ thân từ sau lưng ôm lấy mẫu thân tiến hành chính sách dụ dỗ.
“Bây giờ ăn này, chỉ biết ăn thôi.” Mẫu thân quay sang Gia Á.
“Đừng đứng đó nữa, con trở về đúng giờ thật đấy, hai cha con các ngươi lúc nào cũng chấp nhất việc ăn cơm.”
Gia Á ngây ngốc bị mẫu thân kéo qua, ngồi trên ghế, trên bàn có rất nhiều món ngon phong phú, đều là đồ ăn Gia Á thích nhất. Cắn một ngụm, đúng là hương vị mẫu thân làm trong trí nhớ làm vành mắt Gia Á dần nóng lên.
“Mẹ, cha………..các người đều ở đây, thật tốt……… ” thật sự rất tốt…………..
“Gia Á!” Bên tai bỗng nhiên vang lên một âm thanh, Gia Á kinh ngạc! Là Tắc Vạn, là giọng của Tắc Vạn!
“Gia Á!Ngươi ở đâu?” Âm thanh Tắc Vạn ngày càng khẩn cấp, Gia Á vội bật người dậy.
“Tắc Vạn! Ta ở trong này! Ta nghe thấy ngươi!” Gia Á tìm kiếm bốn phía, âm thanh kia rõ ràng rất gần, giống như sát bên tai nhưng vì sao hắn lại không tìm được Tắc Vạn?
“Gia Á, con đang làm gì vậy?” Cha mẹ kinh ngạc nhìn hành động của Gia Á.
“Cha, mẹ! Hai người không nghe thấy sao? Có người gọi ta, là Tắc Vạn, y đang gọi ta!”
“Tắc Vạn? Tắc Vạn là ai? Chúng ta không nghe thấy gì cả!” Mẫu thân khó hiểu trả lời.
“Không! Ta biết y đang tìm ta……………..” Gia Á rối loạn tìm kiếm xung quanh, tiếng gọi bên tai ngày càng sốt ruột, một tiếng lại một tiếng ngày càng tuyệt vọng hơn, Gia Á cơ hồ sắp sụp đổ.
“Gia Á, con không cần cha mẹ sao?”
Phụ thân, mẫu thân đứng lên, vẻ mặt bi thương. Gia Á xoay người, rõ ràng gần trong gang tấc nhưng vì sao lại có cảm giác xa cách tận chân trời thế này?
“Cha!” Gia Á nhào tới nhưng bóng dáng phụ thân lại vụt tan biến trong chớp mắt, hóa thành một làn khói.
“Mẹ!” Đồng dạng như vậy, mẫu thân cũng biến mất, Gia Á luống cuống tay chân muốn giữ lại chút gì đó nhưng cái gì cũng không có, cái bàn không thấy, căn phòng không thấy, khoảng sân không thấy, nhà cũng không thấy! Chung quanh chỉ còn một mảnh hắc ám.
“Không có……….ta cái gì cũng không có………..” Gia Á ngã ngồi trên mặt đất, nước mắt theo bên má chảy xuống. Đột nhiên có một vòng tay ấm áp quen thuộc bao lấy hắn, Gia Á xoay lại…..
“Ngươi còn có ta, ta vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh ngươi………….” giọng nói Tắc Vạn êm dịu như tiếng đàn violon trầm thấp lướt qua bên tai hắn, Gia Á yên tâm tựa vào lồng ngực quen thuộc, đúng vậy, hắn còn Tắc Vạn.
“Tắc Vạn, ngươi sẽ bên ta, không vứt bỏ ta đi chứ.” Gia Á lo lắng nắm chặt Tắc Vạn, hắn rất sợ, hắn không muốn một mình.
“Gia Á, ta sẽ ở bên ngươi, mãi đến khi già, chết đi.” Tắc Vạn yêu thương nhìn Gia Á.
“Ngươi đang nói chuyện ngốc nghếch gì vậy, cái gì mà già, mà chết chứ?” Lời này chính xác đánh sâu vào nỗi sợ hãi cùng cực trong lòng Gia Á.
“Đúng vậy, ta sẽ già, ta cũng sẽ chết………chính là, ngươi sẽ không…………” Tắc Vạn khẽ thở dài, câu nói còn chưa nói xong, ngay trước mắt Gia Á, y nhanh chóng già đi.
“Không!” Gia Á bối rối ôm lấy Tắc Vạn, nhưng chính là vô ích, mái tóc Tắc Vạn dần trở nên bạc trắng, thân thể bắt đầu co rút lại, cuối cùng chỉ còn lại những mãnh xương cốt yếu ớt gãy vụn trước mắt hắn, hóa thành tro bụi phiêu tán theo cơn gió.
“Van cầu ngươi! Ta xin ngươi, đừng bỏ lại một mình ta, không cần!” Gia Á đuổi theo những mảnh xương cốt nhỏ bé muốn bắt chúng lại. Chính là mảnh nhỏ rãi rác vô số, hắn chụp không được, một trận gió lớn thổi qua, hắn đuổi theo không kịp.
“Không cần như vậy, trở về! Trở về đi!” Lảo đảo, Gia Á té ngã trên mặt đất, trong tay chỉ còn lưu lại vài mảnh xương cốt nhỏ xíu.
“A! A!” Gia Á thống khổ bật khóc, chính là không ai nghe thấy, bốn phía chỉ còn hắc ám không có điểm dừng……….không có gì cả, hắn không có gì hết……………….
Gia Á nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nhân sinh thống khổ như vậy vì cái gì hắn còn phải tiếp tục sống? Hắn đã không còn sức lực để theo đuổi nữa, hắn đuổi không kịp………..
Ý thức dần mơ hồ, Gia Á cảm thấy cơ thể ngày càng nhẹ nhàng, linh hồn cũng chậm chạp thoát ly khỏi cơ thể, phiêu tán….
“Gia Á! Mau tỉnh lại! Đó là ảo giác, đừng tin!”
/71
|