Gia Á quyết định rời khỏi Dạ Chi vực, vì mang thai bọn họ đã chậm trễ trong này suốt một năm rồi. Tuy rằng lúc đầu đã để Á Sắt quay về bộ lạc báo tin bình an, nhưng không biết tình hình bộ lạc hiện tại thế nào? Gia Á bắt đầu có cảm giác nhớ nhà.
Đại đa số tộc nhân của bộ lạc Tát Đức quyết định đi theo thần tử, còn một số ít trưởng lão và tộc nhân quyết định lưu lại cố thổ, dù sao Dạ Chi vực cũng là thánh thổ của bộ lạc Tát Đức, nhất định phải tiếp tục duy trì. Lạc Khả thu dọn đồ đạc, quay đầu nhìn lại quê hương của mình lần cuối đeo bọc hành lý lên lưng, đuổi theo Gia Á—— đang ôm thần tử. Lạc Khả cảm thấy vô cùng khẩn trương và hưng phấn, cậu tin là tất cả tộc nhân quyết định rời khỏi Dạ Chi vực cũng có cảm nhận như vậy.
Lúc tới đây chỉ có vài người rất thoải mái, lúc trở về lại giống như một đại đội hành quân. Gia Á bắt đầu đau đầu, một số lượng khảm đặc khổng lồ thế này về tới bộ lạc Phì Tư Thắc nên an trí thế nào? Nếu không thì cứ nhét họ vào nhà các lỗ đạt độc thân là được rồi. Đúng! Đó là một ý kiến hay! Gia Á nhìn lại đại đội sau lưng mình, lộ ra tươi cười quỷ dị.
Từ một khắc bắt đầu rời khỏi mảnh đất hắc ám kia, tộc nhân của bộ lạc Tát Đức giống hệt như người nhà quê đi lạc vào thành phố, bắt đầu hô to gọi nhỏ!
“Là ánh sáng!”
“Mau nhìn! Kia chính là mặt trời sao!”
“Trời ạ! Là ánh sáng mặt trời, ta có thể nhìn thấy mặt trời!”
Gia Á bị mấy đoạn đối thoại ngây ngốc này làm đổ mồ hôi, đúng vậy, trong bộ lạc Tát Đức chưa có ai thấy ban ngày, bọn họ nhìn thấy mặt trời có cảm giác kinh ngạc như vậy cũng không có gì lạ, chỉ là có cảm giác rất mất mặt.
Rời khỏi mảnh đất hắc ám, một màu xanh thẳm đập vào tầm mắt, mặt trời màu vàng trên không trung, những con dực long cực lớn bay lượn trên không trung, cây cối trước mắt cao hơn mười trượng! Lạc Khả chưa từng thấy qua, trên cơ bản từ đầu tới giờ không thể khép miệng lại được.
“Con mèo thật lớn!” Lạc Khả nhìn thấy một con dã thú thật to nghỉ ngơi trong rừng, vô cùng ngạc nhiên.
“Nó không phải mèo, là cát thắc thú, yên tâm, nó không phải mãnh thú có tính công kích, rất ngoan ngoãn.” Gia Á không dám nói ra lời trong lòng, con này mà cũng xem là lớn sao? thể hình cát thắc thú tương đương một con ngựa, ở Thụy Bá đại lục kích thước cỡ này quả thực nhỏ bé đáng yêu như một con thỏ.
Lạc Khả nhìn tới cái gì cũng một phen kinh ngạc, ngay cả đám lá cây màu xanh cũng nghẹn họng nhìn trân trối, bởi vì lá cây ở Dạ Chi vực toàn là màu trắng. Thật sự nhìn tốt lắm, Lạc Khả ngắt xuống một phiến lá, còn có các loài hoa có đủ màu sắc, trời xanh mây trắng, rừng rậm mênh mông bát ngát còn có rất nhiều sinh vật cậu chưa bao giờ nhìn thấy.
“Nơi này là khu vực rừng rậm, ở phía đông có biển rộng, phía bắc có núi cao, có những con sông có màu sắc bất đồng, về sau các ngươi sẽ được nhìn thấy.” Gia Á cảm thông nhìn đám người nhà quê này, đứa nhỏ đáng thương ngay cả lá cây màu xanh cũng chưa từng thấy.
Mang theo nhiều người nên tốc độ đi đường rất chậm, bất quá Gia Á cũng không sốt ruột, vì thế một đường du sơn ngoạn thủy, giống như đang đi du lịch. Tắc Vạn dĩ nhiên không nỡ để Gia Á đi bộ nhiều như vậy, vì thế dọc theo đường đi sẽ đảm đương nhiệm vụ làm tọa kỵ. Biến thân chở Gia Á và cục cưng, lúc thì bay lúc thì đi làm tộc nhân của bộ lạc Tát Đức ngạc nhiên vô cùng.
Nhìn lên bầu trời trong xanh, Sophie lẳng lặng đi theo sau đại đội, đây có lẽ là ngày cuối cùng cậu đi chung với mọi người, tối hôm nay cậu sẽ rời đi. Chờ đến lúc cậu trở về có lẽ đã là một Sophie hoàn toàn mới, cũng có lẽ, cậu không bao giờ….quay lại nữa. Khẽ mỉm cười, kỳ thật chuyện này cũng không có gì xấu, rốt cục cũng có thể tự cho mình một kết thúc, trước mắt không còn là bóng tối vô tận.
“Đang nghĩ gì?” Bàng Đốn nhìn thấy gương mặt vui vẻ của Sophie, nghĩ cái gì mà vui như vậy?
“Ta đang nghĩ không khí có hương vị gì?” Sophie nói.
“Không khí?” Bàng Đốn hít sâu vài hơi.
“Không có mùi gì cả.” Bàng Đốn có chút khó hiểu nói.
“Lời nói của ta người ngu ngốc như anh không thể hiểu được đâu.” Sophie liếc mắt, bộ dáng thực xem thường đối phương.
“Ta nói này, hiện tại chuyện bên này cũng giải quyết xong rồi, em không phải nên theo ta về bộ lạc Ba Tắc Tư sao? Khi đó nói chờ cục cưng sinh xong mới đi, em bây giờ không phải nói chờ cục cưng lớn lên đi?” Bàng Đốn kéo chuyện cũ ra nhắc lại, anh theo đuổi Sophie lâu như vậy, vất vả nhiều như vậy, Sophie cũng nên thưởng cho anh một chút a.
“Suy nghĩ một chút.” Sophie không muốn lừa Bàng Đốn nên chỉ trả lời qua quít cho có lệ.
“Này, đại ngốc, anh sẽ chờ ta chứ.” Sophie cười hỏi.
“Đương nhiên.” Bàng Đốn không chút do dự trả lời.
“Này, cúi đầu thấp một chút.” Sophie ngoắc ngoắc ngón tay, Bàng Đốn cúi đầu thấp xuống, Sophie đeo một cái vòng kim loại kì lạ lên cổ anh. Sau đó đột ngột hôn lên mặt anh một cái, cảm xúc lạnh lẽo từ hai nơi đồng thời truyền tới làm Bàng Đốn đỏ bừng mặt.
“Thưởng cho anh, anh đã muốn chờ ta, vậy cứ chờ đi.” Sophie biết dù mình có nói thế nào, Bàng Đốn cũng sẽ không thay đổi tâm ý. Nhưng nếu thật sự cậu bị hủy diệt, cậu không muốn Bàng Đốn phải chờ mình cả đời. Vòng cổ kia là cậu dùng hết tâm huyết để chế ra, một khi hệ thống tự hủy diệt của cậu khởi động, vòng cổ sẽ phát ra phóng xạ tẩy não Bàng Đốn. Người tên Sophie sẽ không còn tồn tại trong trí nhớ của anh. Này coi như là chút năng lực cuối cùng cậu có thể làm cho Bàng Đốn đi.
“Nhớ rõ nga, vòng cổ này nghìn vạn lần không được tháo xuống! Bằng không ta tuyệt đối không ta thứ!”
Cả người Bàng Đốn giống như bị hóa thạch, căng cứng hết cả, sau đó vẫn tiếp tục duy trì tư thế kia, không hề động đậy.
“Còn ngây ngốc ở đó làm gì?” Sophie cười hỏi.
“So, Sophie………….. em không phải đã đáp ứng ta chứ?” Bàng Đốn đột nhiên hoàn hồn, dùng một tay bế đứng sophie lên, trên mặt ngập tràn hân hoan vui sướng.
“Cứ xem là vậy đi, dù sao ta cũng không còn chọn lựa, chấp nhận vậy.” Sophie ra vẻ bất đắc dĩ thở dài.
“Trời ạ! Sophie!” Bàng Đốn vô cùng hưng phấn ôm Sophie nhảy tới nhảy lui, nhịn không được hóa thân, dùng tốc độ nhanh nhất xuyên qua rừng rậm không ngừng reo hò.
“Đúng là ngu ngốc!” Sophie nghe thấy tiếng cười của Bàng Đốn xen lẫn tiếng gió gào thét bên tai.
Màn đêm buông xuống, ánh trăng tỏa ra màu xám bạc mê người. Sophie mở to mắt, ngồi dậy nhìn bộ dáng ngây ngốc của Bàng Đốn đang say ngủ. Người này hôm nay hưng phấn quá độ nhất định đòi ôm cậu ngủ, dù sau cậu cũng không tổn thất gì nên gật đầu đồng ý. Hai tay nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt Bàng Đốn, in xuống một nụ hôn.
“Anh sẽ chờ ta đi, nếu ta có thể trở về nhất định sẽ ở với anh cả đời.” Sophie nhẹ nhàng mỉm cười.
Đứng lên, đeo trên lưng bọc hành lý Sophie đã chuẩn bị từ sớm, thân hình nhỏ bé cô độc đi dưới ánh trăng. Nhẹ nhàng bước vào lều Gia Á, Gia Á đang ôm cục cưng say ngủ, Sophie dịu dàng xoa đầu tròn vo xù lên mớ tóc tơ mềm mại của cục cưng, không tiếng động nói từ biệt, mỗi người đều có cuộc sống của mình, giống như Gia Á, cậu cũng vậy. Cho dù có đồng cảm thế nào cũng sẽ có một lúc phân tán.
Thở dài, Sophie chậm rãi rời khỏi nơi đóng trại, thổi một tiếng, một con Mã Khắc Đa cực lớn từ trên trời đáp xuống. Sophie nhảy lên lưng cự thú, liếc mắt nhìn những người bằng hữu quan trọng nhất của cậu lần cuối.
“Đi thôi.” Sophie vỗ nhẹ đầu Mã Khắc Đa.
Nó dường như cảm nhận được tâm tình tịch mịch của chủ nhân, vì thế không gào lên tiếng rống quen thuộc, im lặng khởi động cánh bay lượn dưới màn đêm, dần dần rời xa.
Đại đa số tộc nhân của bộ lạc Tát Đức quyết định đi theo thần tử, còn một số ít trưởng lão và tộc nhân quyết định lưu lại cố thổ, dù sao Dạ Chi vực cũng là thánh thổ của bộ lạc Tát Đức, nhất định phải tiếp tục duy trì. Lạc Khả thu dọn đồ đạc, quay đầu nhìn lại quê hương của mình lần cuối đeo bọc hành lý lên lưng, đuổi theo Gia Á—— đang ôm thần tử. Lạc Khả cảm thấy vô cùng khẩn trương và hưng phấn, cậu tin là tất cả tộc nhân quyết định rời khỏi Dạ Chi vực cũng có cảm nhận như vậy.
Lúc tới đây chỉ có vài người rất thoải mái, lúc trở về lại giống như một đại đội hành quân. Gia Á bắt đầu đau đầu, một số lượng khảm đặc khổng lồ thế này về tới bộ lạc Phì Tư Thắc nên an trí thế nào? Nếu không thì cứ nhét họ vào nhà các lỗ đạt độc thân là được rồi. Đúng! Đó là một ý kiến hay! Gia Á nhìn lại đại đội sau lưng mình, lộ ra tươi cười quỷ dị.
Từ một khắc bắt đầu rời khỏi mảnh đất hắc ám kia, tộc nhân của bộ lạc Tát Đức giống hệt như người nhà quê đi lạc vào thành phố, bắt đầu hô to gọi nhỏ!
“Là ánh sáng!”
“Mau nhìn! Kia chính là mặt trời sao!”
“Trời ạ! Là ánh sáng mặt trời, ta có thể nhìn thấy mặt trời!”
Gia Á bị mấy đoạn đối thoại ngây ngốc này làm đổ mồ hôi, đúng vậy, trong bộ lạc Tát Đức chưa có ai thấy ban ngày, bọn họ nhìn thấy mặt trời có cảm giác kinh ngạc như vậy cũng không có gì lạ, chỉ là có cảm giác rất mất mặt.
Rời khỏi mảnh đất hắc ám, một màu xanh thẳm đập vào tầm mắt, mặt trời màu vàng trên không trung, những con dực long cực lớn bay lượn trên không trung, cây cối trước mắt cao hơn mười trượng! Lạc Khả chưa từng thấy qua, trên cơ bản từ đầu tới giờ không thể khép miệng lại được.
“Con mèo thật lớn!” Lạc Khả nhìn thấy một con dã thú thật to nghỉ ngơi trong rừng, vô cùng ngạc nhiên.
“Nó không phải mèo, là cát thắc thú, yên tâm, nó không phải mãnh thú có tính công kích, rất ngoan ngoãn.” Gia Á không dám nói ra lời trong lòng, con này mà cũng xem là lớn sao? thể hình cát thắc thú tương đương một con ngựa, ở Thụy Bá đại lục kích thước cỡ này quả thực nhỏ bé đáng yêu như một con thỏ.
Lạc Khả nhìn tới cái gì cũng một phen kinh ngạc, ngay cả đám lá cây màu xanh cũng nghẹn họng nhìn trân trối, bởi vì lá cây ở Dạ Chi vực toàn là màu trắng. Thật sự nhìn tốt lắm, Lạc Khả ngắt xuống một phiến lá, còn có các loài hoa có đủ màu sắc, trời xanh mây trắng, rừng rậm mênh mông bát ngát còn có rất nhiều sinh vật cậu chưa bao giờ nhìn thấy.
“Nơi này là khu vực rừng rậm, ở phía đông có biển rộng, phía bắc có núi cao, có những con sông có màu sắc bất đồng, về sau các ngươi sẽ được nhìn thấy.” Gia Á cảm thông nhìn đám người nhà quê này, đứa nhỏ đáng thương ngay cả lá cây màu xanh cũng chưa từng thấy.
Mang theo nhiều người nên tốc độ đi đường rất chậm, bất quá Gia Á cũng không sốt ruột, vì thế một đường du sơn ngoạn thủy, giống như đang đi du lịch. Tắc Vạn dĩ nhiên không nỡ để Gia Á đi bộ nhiều như vậy, vì thế dọc theo đường đi sẽ đảm đương nhiệm vụ làm tọa kỵ. Biến thân chở Gia Á và cục cưng, lúc thì bay lúc thì đi làm tộc nhân của bộ lạc Tát Đức ngạc nhiên vô cùng.
Nhìn lên bầu trời trong xanh, Sophie lẳng lặng đi theo sau đại đội, đây có lẽ là ngày cuối cùng cậu đi chung với mọi người, tối hôm nay cậu sẽ rời đi. Chờ đến lúc cậu trở về có lẽ đã là một Sophie hoàn toàn mới, cũng có lẽ, cậu không bao giờ….quay lại nữa. Khẽ mỉm cười, kỳ thật chuyện này cũng không có gì xấu, rốt cục cũng có thể tự cho mình một kết thúc, trước mắt không còn là bóng tối vô tận.
“Đang nghĩ gì?” Bàng Đốn nhìn thấy gương mặt vui vẻ của Sophie, nghĩ cái gì mà vui như vậy?
“Ta đang nghĩ không khí có hương vị gì?” Sophie nói.
“Không khí?” Bàng Đốn hít sâu vài hơi.
“Không có mùi gì cả.” Bàng Đốn có chút khó hiểu nói.
“Lời nói của ta người ngu ngốc như anh không thể hiểu được đâu.” Sophie liếc mắt, bộ dáng thực xem thường đối phương.
“Ta nói này, hiện tại chuyện bên này cũng giải quyết xong rồi, em không phải nên theo ta về bộ lạc Ba Tắc Tư sao? Khi đó nói chờ cục cưng sinh xong mới đi, em bây giờ không phải nói chờ cục cưng lớn lên đi?” Bàng Đốn kéo chuyện cũ ra nhắc lại, anh theo đuổi Sophie lâu như vậy, vất vả nhiều như vậy, Sophie cũng nên thưởng cho anh một chút a.
“Suy nghĩ một chút.” Sophie không muốn lừa Bàng Đốn nên chỉ trả lời qua quít cho có lệ.
“Này, đại ngốc, anh sẽ chờ ta chứ.” Sophie cười hỏi.
“Đương nhiên.” Bàng Đốn không chút do dự trả lời.
“Này, cúi đầu thấp một chút.” Sophie ngoắc ngoắc ngón tay, Bàng Đốn cúi đầu thấp xuống, Sophie đeo một cái vòng kim loại kì lạ lên cổ anh. Sau đó đột ngột hôn lên mặt anh một cái, cảm xúc lạnh lẽo từ hai nơi đồng thời truyền tới làm Bàng Đốn đỏ bừng mặt.
“Thưởng cho anh, anh đã muốn chờ ta, vậy cứ chờ đi.” Sophie biết dù mình có nói thế nào, Bàng Đốn cũng sẽ không thay đổi tâm ý. Nhưng nếu thật sự cậu bị hủy diệt, cậu không muốn Bàng Đốn phải chờ mình cả đời. Vòng cổ kia là cậu dùng hết tâm huyết để chế ra, một khi hệ thống tự hủy diệt của cậu khởi động, vòng cổ sẽ phát ra phóng xạ tẩy não Bàng Đốn. Người tên Sophie sẽ không còn tồn tại trong trí nhớ của anh. Này coi như là chút năng lực cuối cùng cậu có thể làm cho Bàng Đốn đi.
“Nhớ rõ nga, vòng cổ này nghìn vạn lần không được tháo xuống! Bằng không ta tuyệt đối không ta thứ!”
Cả người Bàng Đốn giống như bị hóa thạch, căng cứng hết cả, sau đó vẫn tiếp tục duy trì tư thế kia, không hề động đậy.
“Còn ngây ngốc ở đó làm gì?” Sophie cười hỏi.
“So, Sophie………….. em không phải đã đáp ứng ta chứ?” Bàng Đốn đột nhiên hoàn hồn, dùng một tay bế đứng sophie lên, trên mặt ngập tràn hân hoan vui sướng.
“Cứ xem là vậy đi, dù sao ta cũng không còn chọn lựa, chấp nhận vậy.” Sophie ra vẻ bất đắc dĩ thở dài.
“Trời ạ! Sophie!” Bàng Đốn vô cùng hưng phấn ôm Sophie nhảy tới nhảy lui, nhịn không được hóa thân, dùng tốc độ nhanh nhất xuyên qua rừng rậm không ngừng reo hò.
“Đúng là ngu ngốc!” Sophie nghe thấy tiếng cười của Bàng Đốn xen lẫn tiếng gió gào thét bên tai.
Màn đêm buông xuống, ánh trăng tỏa ra màu xám bạc mê người. Sophie mở to mắt, ngồi dậy nhìn bộ dáng ngây ngốc của Bàng Đốn đang say ngủ. Người này hôm nay hưng phấn quá độ nhất định đòi ôm cậu ngủ, dù sau cậu cũng không tổn thất gì nên gật đầu đồng ý. Hai tay nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt Bàng Đốn, in xuống một nụ hôn.
“Anh sẽ chờ ta đi, nếu ta có thể trở về nhất định sẽ ở với anh cả đời.” Sophie nhẹ nhàng mỉm cười.
Đứng lên, đeo trên lưng bọc hành lý Sophie đã chuẩn bị từ sớm, thân hình nhỏ bé cô độc đi dưới ánh trăng. Nhẹ nhàng bước vào lều Gia Á, Gia Á đang ôm cục cưng say ngủ, Sophie dịu dàng xoa đầu tròn vo xù lên mớ tóc tơ mềm mại của cục cưng, không tiếng động nói từ biệt, mỗi người đều có cuộc sống của mình, giống như Gia Á, cậu cũng vậy. Cho dù có đồng cảm thế nào cũng sẽ có một lúc phân tán.
Thở dài, Sophie chậm rãi rời khỏi nơi đóng trại, thổi một tiếng, một con Mã Khắc Đa cực lớn từ trên trời đáp xuống. Sophie nhảy lên lưng cự thú, liếc mắt nhìn những người bằng hữu quan trọng nhất của cậu lần cuối.
“Đi thôi.” Sophie vỗ nhẹ đầu Mã Khắc Đa.
Nó dường như cảm nhận được tâm tình tịch mịch của chủ nhân, vì thế không gào lên tiếng rống quen thuộc, im lặng khởi động cánh bay lượn dưới màn đêm, dần dần rời xa.
/71
|