Thủ đô vương quốc Obi, xây dựng trên vách núi cao. Ba mặt là tường thành do vách núi đá đen tạo thành, tường thành cao trên trăm mét, cung điện của quốc vương trực tiếp đào móng trên vách núi, núi đá lởm chởm và kiến trúc đại biểu vương quyền, kết hợp hoàn hảo, tạo cảm giác thô kệch, dày nặng.
Một dòng thác trực tiếp chảy từ đỉnh núi xuống, rót vào trong đầm sâu bên phía đông vương cung, mỗi khi mặt trời mọc, tia sáng đầu tiên luôn đúng chóc nhuộm sắc vàng lên dòng thác. Nước trong đầm không ngừng chảy vào trong con sông nhân tạo trong thành, bốn mùa lượng nước đầy đủ, các dân cư thủ đô Obi, chưa từng phải lo lắng về nước.
Suốt đường đi, Tống Mặc không thể không cảm thán, nếu so sánh với tòa đô thành này, Grilan của mình, nói là ngoại ô cũng là gượng ép. Xem thành phố quy hoạch ra dáng ra hình của người ta, lại nhớ tới từng mái nhà tranh trong lãnh địa của mình, nhìn cung điện người ta khí thế hùng vĩ, lại nhớ tới phủ lãnh chủ đã sập một nửa của mình, Tống Mặc cảm thấy, người nếu so sánh nhau, sẽ bị tức chết, câu này quả đúng là chính xác.
Cho dù đã nhìn quen những tòa nhà cao tầng ở hậu thế, nhưng đột nhiên nhìn thấy đại thành thị có quy phạm quốc tế thế này, vẫn không khỏi có cảm giác kẻ nhà quê lên tỉnh, mở rộng nhãn giới. Cảm giác của người lùn sống trong chốn đèn neon khi thấy Đường đô Trường An, chắc cũng không khác gì tâm tình mình hiện tại.
Từ xa thấy một đội binh sĩ mặc khôi giáp màu đen tuyền đi tới, Tống Mặc dừng chân.
Johnson thấp giọng hỏi: “Lãnh chủ đại nhân, còn muốn đi tiếp sao?”
Tống Mặc lắc đầu, “Không, trở về thôi.”
Mở mang kiến thức một chút rồi thôi, đi tiếp nữa, cũng không có ý nghĩa gì.
Sau khi về chỗ ở, Tống Mặc bất ngờ phát hiện, Saivans vốn nên vào vương cung tham gia yến hội lại đang đợi mình.
Một thân phục trang tơ lụa sang trọng, cổ áo và tay áo còn khảm các loại bảo thạch, xém chút lóa mù mắt Tống Mặc. Chỉ thiếu điều rút dao găm nhào qua, cắt hai miếng xuống nhét vào túi.
Sắc mặt Saivans không tốt lắm, Tống Mặc luôn cảm thấy trong vẻ mặt hắn có chút thành phần chột dạ.
Chột dạ? Tống Mặc nhíu mày.
“Tổng đốc các hạ, ngươi không đi tham gia yến hội cung đình sao?”
Saivans kéo kéo cổ áo, tựa hồ như vậy có thể khiến hắn cảm thấy thoải mái một chút, hắn không trả lời câu hỏi của Tống Mặc, mà nói với Tống Mặc: “Quốc vương biết ngươi ở trong quân đội của ta.”
“Cho nên?” Angris và Obi không phải địch quốc, độ nghèo của Grilan thì thế nhân đều biết, vì tiền, lãnh chủ đích thân giáp trụ ra trận, trở thành lính đánh thuê của hành tỉnh tây bắc, tuy nói có hơi khó nghe, nhưng cũng không phải là chuyện lớn gì thì phải?
“Quốc vương muốn gặp ngươi.”
Muốn gặp y?
Trước hôm nay, chỉ sợ quốc vương Obi ngay cả lãnh chủ Grilan tên gì cũng không rõ. Sau khi biết y ở trong quân đội của Saivans, phản ứng bình thường nhất nên là cười rồi thôi. Hiện tại lại đặc biệt yêu cầu gặp y?
Sắc mặt Tống Mặc càng khó coi, “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Thật ra, chuyện là thế này…”
Giọng nói của Saivans có hơi khô, nhưng vẫn nói rất rõ. Nghe sau, mặt Tống Mặc liền đen.
“Quốc vương hoài nghi ngươi có liên quan tới cái chết của Panvi, ngươi liền bán đứng ta?”
“Không làm vậy, căn bản không cách nào giải thích rõ xuất xứ của máy bắn đá và pháo công thành. Bệ hạ sẽ nhận định là ta cướp hình vẽ từ tay Panvi! Chỉ có nói hình vẽ lấy từ tay người khác, mới có thể đánh tan hoài nghi của quốc vương.”
Tống Mặc hoài nghi nhìn Saivans, cái tên dám diệt Panvi để tự lên ngôi, lá gan không nhỏ như vậy chứ? Chỉ bị hỏi vài câu, đã khai hết cả ra? Chắc không phải hắn cố ý làm chứ? Hình vẽ ở trong tay hắn, hoàn toàn có thể tìm công thợ nào mạo danh thay thế. Hà tất nhất định phải nói mình ra? Bất luận thế nào, lý do của hắn đều rất miễn cưỡng.
Saivans tuy miệng nói đầy hùng hồn, nhưng thật ra cũng một đầu sương mù, quốc vương bệ hạ chỉ tùy tiện hỏi hắn vài câu, hắn liền nói hết tất cả ra. Cứ như miệng mình có ý thức riêng, nên nói, không nên nói, toàn bộ đều dốc hết ra.
Nhưng, may mắn là, quốc vương chỉ hỏi máy ném đá và pháo công thành, còn có cung nỏ hắn mới hiến, nếu còn hỏi thêm vài thứ, khó bảo đảm hắn sẽ không đem chuyện bị Tống Mặc uy hiếp hiến thân cho nghệ thuật nói ra luôn. Nếu là vậy, hắn dứt khoát đập đầu chết trong trụ tại cung đình cho xong.
Tống Mặc thật sự không muốn đi gặp vị quốc vương có tình nghi là có huyết thống cự long kia, im hơi phát đại tài mới là chân lý, bị đưa ra trước bệ, dựa vào tay nhỏ chân nhỏ của y, chỉ có thể chịu phận mổ xẻ. Sớm biết chuyện sẽ biến thành thế này, đánh chết Tống Mặc cũng sẽ không tới thủ đô Obi.
“Nhất định phải gặp?”
“Nhất định phải gặp.”
Saivans đi tới trước cửa sổ, ý bảo Tống Mặc nhìn xuống, chỉ thấy, xung quanh nơi trú quân của quân đội hành tỉnh tây bắc, không biết từ bao giờ đã có thêm một đội binh sĩ mặc khôi giáp đen tuyền. Đứng chung với kỵ binh mặc khôi giáp bạc trắng của hành tỉnh tây bắc, nhìn thế nào cũng thấy uy vũ hùng dũng hơn.
“Đó là quân đội của quốc vương.”
Tống Mặc ngốc lăng.
Ý là, hôm nay y đi cũng được, không đi cũng phải đi, không có thương lượng?
Có cái đồ ác bá vầy sao?
Trong cung điện, Hắc Viêm cầm cung nỏ Saivans vừa cống hiến, đầu ngón tay lướt qua chỗ lõm của cò bắn, con mắt màu vàng nhạt hiện lên chút trầm tư, Tống Mặc Grilan, sẽ là người thế nào?
“Tể tướng, ngươi cảm thấy lời của Saivans có mấy phần đáng tin? Lãnh chủ Grilan, thật sự là người đã thiết kế ra những vũ khí này sao?”
Tể tướng Murphy đứng ở dưới, vừa rồi khi quốc vương hỏi Saivans, ông cũng có mặt, nghe quốc vương hỏi, ông liền trả lời: “Thần không dám suy đoán xằng bậy, phải gặp qua người đó rồi mới có thể xác định. Nhưng thần cho rằng, Saivans tổng đốc tuyệt đối là trung tâm với quốc vương bệ hạ.”
Tuy miệng thì nói thế, nhưng thực tế, đối với lời của Saivans, Murphy không mấy tin tưởng.
Mọi người đều biết, Grilan của Angris là một nơi nghèo tới mức chim không thèm ỉa. Không có tiền, có nghĩa là không cách nào tích lũy di sản của quý tộc quyền quý, thì không cách nào mời trí giả để dạy dỗ con cháu trong gia tộc.
Ngay cả Quang Minh giáo hội đều từ bỏ Grilan, khinh thường không thèm ngó tới nơi đó, còn có ai nghĩ không thông chạy tới chỗ nghèo nàn dạy dỗ một hài tử của quý tộc nghèo nàn? Ăn no rững mỡ à?
Có lẽ có người thông minh trời sinh, nhưng sự thông minh này chỉ là một hạt giống, chỉ có được giáo dục tốt đẹp, mới có thể được cấp dinh dưỡng phong phú, cho cây lớn ra lá, cuối cùng trở thành một đại thụ chọc trời.
Không học mà thành tài, chỉ là thần thoại mà thôi.
Hoài nghi thì hoài nghi, Murphy sẽ không chủ động phủ định lời của Saivans. Dù sao, bất kể Saivans có thật sự tiêu diệt Panvi không, trước mặt quốc vương, luôn chỉ có một cách nói.
Một khi Saivans bị nhận định có tội, không chỉ khó nhìn mặt lão hữu đã qua đời, mà công sức ba lần bốn lượt tiến cử Saivans cũng phí trắng.
Quân thần hai người ai mang tâm tư nấy, trong nhất thời, cung điện rộng rãi, tĩnh lặng yên ắng.
Cho dù Tống Mặc vạn lần không tình nguyện, vẫn bị đưa lên xe ngựa vào cung đình, binh sĩ hộ vệ mặc khôi giáp đen đi xung quanh xe ngựa, trông phô trương dị thường, nhưng tư vị trong đó chỉ mình Tống Mặc có thể lĩnh hội được.
Nhịn không được thò đầu ra khỏi cửa sổ xe ngựa, thấy đám người Johnson bị các kỵ sĩ chặn lại, Tống Mặc đột nhiên có một lỗi giác, mình là Hỉ Nhi bị lão địa chủ bắt lên xe ngựa, những binh sĩ hắc giáp này là tụi tay sai mượn oai hùm, đám người Johnson bị họ cản lại là Dương Bạch Lao khổ sở… (Các nhân vạt trong phim ‘Bạch mao nữ’)
Lúc này, chỉ có một bài hát có thể biểu đạt được tâm tình khổ bức của Tống Mặc, “Gió bắc cứ thổi, hoa tuyết cứ bay…”
Một dòng thác trực tiếp chảy từ đỉnh núi xuống, rót vào trong đầm sâu bên phía đông vương cung, mỗi khi mặt trời mọc, tia sáng đầu tiên luôn đúng chóc nhuộm sắc vàng lên dòng thác. Nước trong đầm không ngừng chảy vào trong con sông nhân tạo trong thành, bốn mùa lượng nước đầy đủ, các dân cư thủ đô Obi, chưa từng phải lo lắng về nước.
Suốt đường đi, Tống Mặc không thể không cảm thán, nếu so sánh với tòa đô thành này, Grilan của mình, nói là ngoại ô cũng là gượng ép. Xem thành phố quy hoạch ra dáng ra hình của người ta, lại nhớ tới từng mái nhà tranh trong lãnh địa của mình, nhìn cung điện người ta khí thế hùng vĩ, lại nhớ tới phủ lãnh chủ đã sập một nửa của mình, Tống Mặc cảm thấy, người nếu so sánh nhau, sẽ bị tức chết, câu này quả đúng là chính xác.
Cho dù đã nhìn quen những tòa nhà cao tầng ở hậu thế, nhưng đột nhiên nhìn thấy đại thành thị có quy phạm quốc tế thế này, vẫn không khỏi có cảm giác kẻ nhà quê lên tỉnh, mở rộng nhãn giới. Cảm giác của người lùn sống trong chốn đèn neon khi thấy Đường đô Trường An, chắc cũng không khác gì tâm tình mình hiện tại.
Từ xa thấy một đội binh sĩ mặc khôi giáp màu đen tuyền đi tới, Tống Mặc dừng chân.
Johnson thấp giọng hỏi: “Lãnh chủ đại nhân, còn muốn đi tiếp sao?”
Tống Mặc lắc đầu, “Không, trở về thôi.”
Mở mang kiến thức một chút rồi thôi, đi tiếp nữa, cũng không có ý nghĩa gì.
Sau khi về chỗ ở, Tống Mặc bất ngờ phát hiện, Saivans vốn nên vào vương cung tham gia yến hội lại đang đợi mình.
Một thân phục trang tơ lụa sang trọng, cổ áo và tay áo còn khảm các loại bảo thạch, xém chút lóa mù mắt Tống Mặc. Chỉ thiếu điều rút dao găm nhào qua, cắt hai miếng xuống nhét vào túi.
Sắc mặt Saivans không tốt lắm, Tống Mặc luôn cảm thấy trong vẻ mặt hắn có chút thành phần chột dạ.
Chột dạ? Tống Mặc nhíu mày.
“Tổng đốc các hạ, ngươi không đi tham gia yến hội cung đình sao?”
Saivans kéo kéo cổ áo, tựa hồ như vậy có thể khiến hắn cảm thấy thoải mái một chút, hắn không trả lời câu hỏi của Tống Mặc, mà nói với Tống Mặc: “Quốc vương biết ngươi ở trong quân đội của ta.”
“Cho nên?” Angris và Obi không phải địch quốc, độ nghèo của Grilan thì thế nhân đều biết, vì tiền, lãnh chủ đích thân giáp trụ ra trận, trở thành lính đánh thuê của hành tỉnh tây bắc, tuy nói có hơi khó nghe, nhưng cũng không phải là chuyện lớn gì thì phải?
“Quốc vương muốn gặp ngươi.”
Muốn gặp y?
Trước hôm nay, chỉ sợ quốc vương Obi ngay cả lãnh chủ Grilan tên gì cũng không rõ. Sau khi biết y ở trong quân đội của Saivans, phản ứng bình thường nhất nên là cười rồi thôi. Hiện tại lại đặc biệt yêu cầu gặp y?
Sắc mặt Tống Mặc càng khó coi, “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Thật ra, chuyện là thế này…”
Giọng nói của Saivans có hơi khô, nhưng vẫn nói rất rõ. Nghe sau, mặt Tống Mặc liền đen.
“Quốc vương hoài nghi ngươi có liên quan tới cái chết của Panvi, ngươi liền bán đứng ta?”
“Không làm vậy, căn bản không cách nào giải thích rõ xuất xứ của máy bắn đá và pháo công thành. Bệ hạ sẽ nhận định là ta cướp hình vẽ từ tay Panvi! Chỉ có nói hình vẽ lấy từ tay người khác, mới có thể đánh tan hoài nghi của quốc vương.”
Tống Mặc hoài nghi nhìn Saivans, cái tên dám diệt Panvi để tự lên ngôi, lá gan không nhỏ như vậy chứ? Chỉ bị hỏi vài câu, đã khai hết cả ra? Chắc không phải hắn cố ý làm chứ? Hình vẽ ở trong tay hắn, hoàn toàn có thể tìm công thợ nào mạo danh thay thế. Hà tất nhất định phải nói mình ra? Bất luận thế nào, lý do của hắn đều rất miễn cưỡng.
Saivans tuy miệng nói đầy hùng hồn, nhưng thật ra cũng một đầu sương mù, quốc vương bệ hạ chỉ tùy tiện hỏi hắn vài câu, hắn liền nói hết tất cả ra. Cứ như miệng mình có ý thức riêng, nên nói, không nên nói, toàn bộ đều dốc hết ra.
Nhưng, may mắn là, quốc vương chỉ hỏi máy ném đá và pháo công thành, còn có cung nỏ hắn mới hiến, nếu còn hỏi thêm vài thứ, khó bảo đảm hắn sẽ không đem chuyện bị Tống Mặc uy hiếp hiến thân cho nghệ thuật nói ra luôn. Nếu là vậy, hắn dứt khoát đập đầu chết trong trụ tại cung đình cho xong.
Tống Mặc thật sự không muốn đi gặp vị quốc vương có tình nghi là có huyết thống cự long kia, im hơi phát đại tài mới là chân lý, bị đưa ra trước bệ, dựa vào tay nhỏ chân nhỏ của y, chỉ có thể chịu phận mổ xẻ. Sớm biết chuyện sẽ biến thành thế này, đánh chết Tống Mặc cũng sẽ không tới thủ đô Obi.
“Nhất định phải gặp?”
“Nhất định phải gặp.”
Saivans đi tới trước cửa sổ, ý bảo Tống Mặc nhìn xuống, chỉ thấy, xung quanh nơi trú quân của quân đội hành tỉnh tây bắc, không biết từ bao giờ đã có thêm một đội binh sĩ mặc khôi giáp đen tuyền. Đứng chung với kỵ binh mặc khôi giáp bạc trắng của hành tỉnh tây bắc, nhìn thế nào cũng thấy uy vũ hùng dũng hơn.
“Đó là quân đội của quốc vương.”
Tống Mặc ngốc lăng.
Ý là, hôm nay y đi cũng được, không đi cũng phải đi, không có thương lượng?
Có cái đồ ác bá vầy sao?
Trong cung điện, Hắc Viêm cầm cung nỏ Saivans vừa cống hiến, đầu ngón tay lướt qua chỗ lõm của cò bắn, con mắt màu vàng nhạt hiện lên chút trầm tư, Tống Mặc Grilan, sẽ là người thế nào?
“Tể tướng, ngươi cảm thấy lời của Saivans có mấy phần đáng tin? Lãnh chủ Grilan, thật sự là người đã thiết kế ra những vũ khí này sao?”
Tể tướng Murphy đứng ở dưới, vừa rồi khi quốc vương hỏi Saivans, ông cũng có mặt, nghe quốc vương hỏi, ông liền trả lời: “Thần không dám suy đoán xằng bậy, phải gặp qua người đó rồi mới có thể xác định. Nhưng thần cho rằng, Saivans tổng đốc tuyệt đối là trung tâm với quốc vương bệ hạ.”
Tuy miệng thì nói thế, nhưng thực tế, đối với lời của Saivans, Murphy không mấy tin tưởng.
Mọi người đều biết, Grilan của Angris là một nơi nghèo tới mức chim không thèm ỉa. Không có tiền, có nghĩa là không cách nào tích lũy di sản của quý tộc quyền quý, thì không cách nào mời trí giả để dạy dỗ con cháu trong gia tộc.
Ngay cả Quang Minh giáo hội đều từ bỏ Grilan, khinh thường không thèm ngó tới nơi đó, còn có ai nghĩ không thông chạy tới chỗ nghèo nàn dạy dỗ một hài tử của quý tộc nghèo nàn? Ăn no rững mỡ à?
Có lẽ có người thông minh trời sinh, nhưng sự thông minh này chỉ là một hạt giống, chỉ có được giáo dục tốt đẹp, mới có thể được cấp dinh dưỡng phong phú, cho cây lớn ra lá, cuối cùng trở thành một đại thụ chọc trời.
Không học mà thành tài, chỉ là thần thoại mà thôi.
Hoài nghi thì hoài nghi, Murphy sẽ không chủ động phủ định lời của Saivans. Dù sao, bất kể Saivans có thật sự tiêu diệt Panvi không, trước mặt quốc vương, luôn chỉ có một cách nói.
Một khi Saivans bị nhận định có tội, không chỉ khó nhìn mặt lão hữu đã qua đời, mà công sức ba lần bốn lượt tiến cử Saivans cũng phí trắng.
Quân thần hai người ai mang tâm tư nấy, trong nhất thời, cung điện rộng rãi, tĩnh lặng yên ắng.
Cho dù Tống Mặc vạn lần không tình nguyện, vẫn bị đưa lên xe ngựa vào cung đình, binh sĩ hộ vệ mặc khôi giáp đen đi xung quanh xe ngựa, trông phô trương dị thường, nhưng tư vị trong đó chỉ mình Tống Mặc có thể lĩnh hội được.
Nhịn không được thò đầu ra khỏi cửa sổ xe ngựa, thấy đám người Johnson bị các kỵ sĩ chặn lại, Tống Mặc đột nhiên có một lỗi giác, mình là Hỉ Nhi bị lão địa chủ bắt lên xe ngựa, những binh sĩ hắc giáp này là tụi tay sai mượn oai hùm, đám người Johnson bị họ cản lại là Dương Bạch Lao khổ sở… (Các nhân vạt trong phim ‘Bạch mao nữ’)
Lúc này, chỉ có một bài hát có thể biểu đạt được tâm tình khổ bức của Tống Mặc, “Gió bắc cứ thổi, hoa tuyết cứ bay…”
/153
|