Hắc Viêm nhìn quân đội hành tỉnh tây bắc đi xa, thấp giọng nói: “Grilan…”
“Bệ hạ?”
“Tể tướng, có chuyện cần ngươi làm.”
“Lời của ngài chính là mệnh lệnh, bệ hạ!”
Hắc Viêm quay đầu ngựa, hắn nhất định phải làm rõ chuyện này, đại lục Quang Minh, không phải là nơi ma tộc có thể ở!
Quân đội hành tỉnh tây bắc trên đường trở về, Tống Mặc dẫn người rời khỏi nửa ngày, khi trở về, ngựa thồ người vác thêm hơn ba mươi cái túi đầy căng.
Con ngựa thân cao chân dài Saivans tặng cho Tống Mặc, chiến mã Sabisand huyết thống quý tộc, đều bị xem thành ngựa thồ sử dụng.
Dù sao thồ người cũng là thồ, thồ kim tệ cũng là thồ, có gì khác biệt? Huống hồ thân phận những chiến mã này đều là ‘tù binh’, tù binh thì không có chỗ nói này nói nọ.
Thế là, mười đại mã cao to tung hoành trên chiến trường, trở thành tiểu đệ vác bao dưới tay lãnh chủ nghèo khổ. Có hai chiến mã cố gắng phản kháng, kiên quyết không hợp tác. Tống Mặc một không đánh, hai không mắng, chỉ dùng túi có thông khí cột miệng chiến mã lại, treo một bó cỏ xanh trước đầu ngựa, trong cỏ xanh còn cột một củ cà rốt. Không nghe lời, thì không cho ăn! Treo cho dòm!
Chiến mã nóng nảy dậm chân, nhưng dậm cũng vô dụng. Tống Mặc nên làm gì thì vẫn làm đó, còn cố ý kéo mấy chiến mã nghe lời tới trước mặt mấy con gây sự, chải lông cho chúng nó, cho chúng nó ăn kẹo.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, không chỉ người có thể tuấn kiệt, ngựa cũng có thể.
Hai ngày sau, mấy con gây sự đã thành thật rồi. Từ trinh tiết liệt nữ biến thành loli ngoan dễ đẩy ngã, người họ Tống nào đó rất vừa lòng.
May là đại lục Quang Minh không có pháp luật bảo vệ động vật, nếu không, Tống Mặc nhất định bị bắt nhốt mấy tháng rồi.
Tội danh: Ngược đãi tinh thần ngựa.
Những người khác thấy kết quả này, đều học theo. Chiến lợi phẩm Saivans đạt được ở Sabisand, có một phần lớn là chiến mã. Hành tỉnh tây bắc không thiếu tiền, là hành tỉnh biên giới, tác dụng của chiến mã lớn hơn. Ngặc nỗi những chiến mã Sabisand này tính cách không tốt lắm, hơn ba trăm con chiến mã, chỉ thuần phục được không tới một trăm con. Vì thế, Saivans mới hào phóng như vậy, trực tiếp cho Tống Mặc mười con.
Hiện tại, có biện pháp bỏ đói thuần ngựa của Tống Mặc, các kỵ sĩ không cần phải tiếp tục quất roi, vừa la hét vừa đợi bị hất ngã nữa. Chỉ cần chuẩn bị một cái bao, một bó cỏ xanh là vạn sự đại cát.
Đương nhiên, phương pháp này không phải đều có tác dụng với tất cả chiến mã Sabisand, khi thật sự gặp con ương ngạnh tới cùng, có treo kẹo cũng vô dụng.
Vừa hay có mười con chiến mã là phần tử ngoan cố này, không có kỵ sĩ nào nguyện ý tiếp quản chúng.
Tống Mặc liền mua chúng, chuẩn bị dẫn về Grilan, khai trai cho các lãnh dân.
“Ngươi thật sự định làm vậy?”
“Đương nhiên.” Tống Mặc vỗ một túi vàng vào mặt Saivans, “Đủ chưa?”
Saivans nhìn Tống Mặc mấy giây, lại nhìn kim tệ trong túi, hắn có thể nói, theo giá thị trường, chút kim tệ này, ngay cả nửa con chiến mã cũng không mua được không? Khỏi cần nói là chiến mã Sabisand.
“Thế nào, nhiều hả?” Tống Mặc thấy Saivans không nói, tực tiếp lấy ra mười mấy đồng trong túi, “Biết ngươi không tiện thu tiền của ta, mọi người đã rành nhau quá rồi. Nhưng, huynh đệ ruột còn tính toán rõ ràng mà, nên đưa thì vẫn phải đưa, đừng khách khí. Cứ lấy đi. Ta luôn rất trượng nghĩa, không cần cảm động quá.”
Saivans nhìn số kim tệ còn lại trong túi, nếu đổ ra đếm, đảm bảo không tới hai mươi đồng.
Da mặt Tống Mặc Grilan này rốt cuộc dày cỡ nào, hắn đã có nhận thức hoàn toàn mới.
Cuối cùng, Tống Mặc với giá hữu nghị mười tám đồng kim tệ, mua mười sáu con chiến mã Sabisand còn lại trong tay Saivans, dắt vào trong đội ngũ của mình. Nói cũng kỳ quái, mấy con chiến mã tính nóng như lửa, bị các kỵ sĩ quất roi, cột cỏ, cũng vẫn hất chân sau, vào tay Tống Mặc rồi, không tới một ngày, đã ngoan như tiểu bạch thỏ.
Mấy kỵ sĩ bị hất ngã đặc biệt tới hỏi Tống Mặc, Tống Mặc nhe răng: “Vấn đề nhân phẩm.”
“…”
Vấn đề nhân phẩm?
Các kỵ sĩ quay mặt nhìn nhau, đây chính là ngựa ác cần người xấu trị sao? Có phải nó đã nói rõ, so với Tống Mặc Grilan, họ vẫn là người cao thượng, người chân thành, người đã thoát ly hứng thú cấp thấp?
Nghĩ thế, các kỵ sĩ liền cân bằng.
Nhìn các kỵ sĩ vẻ mặt lâng lâng, một bộ vui vẻ, Tống Mặc không hiểu.
Bị nói là nhân phẩm có vấn đề, mà lại cảm thấy cao hứng như thế? Những tên này khi bị hất xuống ngựa, khẳng định mặt đã chạm đất trước.
Trên thực tế, công lao thuần phục mười sáu con chiến mã này, phải tính lên người Rhys. Hắn chỉ cần đi một vòng trước mặt đám ngựa, vuốt tóc, hết sức lả lơi địa mắt cười, mười sáu con hán tử cứng và cô nương thép, lập tức đều quỵ. Không phải chỉ là thồ túi sao? Không sao, tới đi, có bao nhiêu chúng thồ bấy nhiêu! Trọng giáp kỵ binh còn có thể thồ, mấy túi kim tệ, hoàn toàn là chuyện nhỏ!
Biểu hiện của chúng hiện tại, khiến Tống Mặc cũng không nhẫn tâm hạ thủ động dao.
“Johnson, bọn chúng hiện tại, nếu đâm dao trắng vào rút dao đỏ ra thì ta thật sự không thể hạ thủ được!”
“Cho nên?” Không ăn thịt?
“Cho nên, sau khi trở về, sẽ do ngươi và Jason cầm dao.”
“…”
Tuyết lớn tới bất ngờ làm giảm tốc độ trở về. Thỉnh thoảng có người sinh bệnh ngã xuống, Harold và ba tu sĩ, hiện tại trở thành người được hoan nghênh nhất trong đội ngũ.
Tống Mặc cưỡi trên ngựa, tay cằm dây cương bị đông cứng đờ, hơi thở ra cũng biến thành sương trắng, chân mày đều đọng một lớp băng.
Tuyết lớn như thế, không biết trong nhà hiện tại ra sao rồi?
Tuy người Grilan năm nay không cần lo lắng rầu rĩ vì lương thực nữa, nhưng đa số nhà ở của lãnh dân, trong mắt Tống Mặc đều thuộc dạng công trình bã đậu, gặp tuyết lớn thế này, tám chín phần sẽ gặp vấn đề.
“Thời tiết đáng chết này!”
Rhys Myers đi tới cạnh Tống Mặc, hắn không cưỡi ngựa, áo trùm đen toàn thân rõ ràng hơi đơn bạc. Quanh thân lại giống như có một màn chắn trong suốt, ngăn cản hoa tuyết phất phới, đi vào trong tuyết, mà đôi ủng đen vẫn sạch sẽ.
“Lại là ma pháp?”
Tống Mặc kéo khăn cột quanh miệng xuống, hiếm khi chủ động nói chuyện với Rhys.
“Chỉ là một pháp thuật nhỏ.” Rhys ngẩng đầu cười nhìn Tống Mặc, thấy Tống Mặc bị đông tái nhợt, liền gác tay lên lưng ngựa, nhảy vọt lên ngồi sau lưng Tống Mặc.
“Ngươi…”
“Đừng tức giận.” Rhys ôm Tống Mặc từ sau lưng, cánh tay trắng nõn thay Tống Mặc cầm dây cương, dùng áo trùm của mình bọc Tống Mặc vào lòng, “Cứ coi như lãnh chủ đại nhân đại phát thiện tâm một lần, chở ta một đoạn thế nào?”
Tống Mặc hơi cử động môi, cuối cùng không nói gì.
Y không phải không biết tốt xấu, cho dù y cực kỳ không thích thú gì Rhys, nhưng hiện tại hắn quả thật đang giúp mình. Được áo trùm trông đơn bạc đó bao lấy, y lập tức trở nên ấm áp.
“Ngươi không cần phải vì mặt mũi của ta mà nói thế.” Tống Mặc cũng luồn tay vào trong áo chùm, thoải mái tựa lên người Rhys, “Tuy ta vẫn muốn dùng súng bắn bể đầu ngươi, nhưng, một tiếng cảm tạ, ta vẫn biết nói.”
“Vậy sao?” Rhys nhếch môi, ghé vào tai Tống Mặc, “Nếu ta nói, cách cảm tạ mà ta muốn, là ngươi hôn ta một cái, ngươi sẽ làm thế nào?”
“Thế nào?” Một cây súng kiểu K54 chỉ vào cằm Rhys, “Đáp án này, vừa lòng chứ?”
“… Ta có thể nói không vừa lòng không?”
“Tùy ngươi. Nhưng đáp án đều như nhau.”
“Được rồi.” Rhys lặng lẽ một lát, đột nhiên lại cười, “Ta phát hiện, ta thật sự thích ngươi rồi.”
“Ta phát hiện, ngươi một ngày không giở trò lưu manh thì toàn thân không thoải mái đúng không? Cẩn thận ta thật sự bắn ngươi, không nổ đứt đầu, thì cũng bắn rớt mấy cái răng cửa của ngươi!”
“Ha ha…”
Ngực Rhys vì tiếng cười mà không ngừng lay động, Tống Mặc cảm thấy có hơi không thoải mái, nghĩ lại, bỏ đi, chịu đựng vậy. Trời tuyết giá lạnh, muốn tìm một lò sưởi hơi người miễn phí như thế, thực sự là quá khó.
Johnson và đám người Harold đi sau lưng Tống Mặc, đều là những người đã chứng kiến tại chỗ Rhys ôm Tống Mặc nói “đêm đó”. Tuy lãnh chủ đại nhân thẹn quá hóa giận đã nhốt hắn vào địa lao, nhưng theo như tình hình hiện tại, đêm thần bí đó, có lẽ thật sự là rất đáng nghiên cứu…
Đây chính là yêu trong lòng miệng lại chọi nhau? Lãng mạn trong trời tuyết giá lạnh?
Không biết tại sao, Johnson và đám người Harold nghĩ tới đây, đột nhiên cảm thấy càng lạnh.
Do thời tiết ác liệt, thời gian đội ngũ trở về gần như gấp đôi lúc đi.
Khi nhìn thấy cánh rừng Phỉ Thúy rậm rạp xa xa, bất luận là các đại binh hành tỉnh tây bắc, hay là người Grilan, đều bắt đầu lớn tiếng hoan hô.
Cuối cùng cũng sắp tới nhà, thật không dễ, thật không dễ mà.
Đám người Touro cùng Tống Mặc trở về, thì không vui vẻ gì nổi.
Suốt đường đi, bị bức ép, bị nô dịch, lúc nào cũng trải qua trong lo lắng, Touro muốn dẫn huynh đệ bỏ trốn giữa đường, nhưng luôn có thể nhìn thấy gương mặt yêu diễm đó cười với mình mỗi khi quay đầu.
Lúc đó sao hắn lại bị gương mặt thế này làm mê mẩn?
Tên này nào phải thiên sứ mỹ lệ, căn bản chính là ma quỷ tới từ địa ngục!
Nhìn Tống Mặc cùng cưỡi chung một con ngựa với Rhys Myers, Touro thật sự hối hận. Lúc đó sao hắn lại bị quỷ mê mất tâm, quyết định ‘làm ăn lớn’ với cái tên mặt ngoài thuần lương, nội tâm gian xảo này? Làm ăn xong, sao còn nghĩ không thông muốn giở trò đen ăn đen làm chi?
Hiện tại thì tốt rồi, không chỉ không lấy được kim tệ, mà người cũng bị gô cổ…
Các huynh đệ, Touro ta thật có lỗi với các ngươi… đến hang ổ của người ta rồi, muốn chạy càng khó khăn a…
Touro càng nghĩ càng bi thúc, nhất thời quá mức bi thương, hai hàng lệ nam nhi chảy ra. Một cơn gió lạnh thổi tới, nước mắt chưa kịp rơi xuống, đã đông cứng ở khóe mắt.
Nam nhân mặt sẹo trông không giống người tốt chút nào, nhưng ở khóe mắt lại đeo hai giọt lệ châu lóng lánh, êm dịu, trong suốt, hiệu quả thị giác này, người bình thường không thể tưởng tượng ra.
Tống Mặc nhìn thấy, lại lần nữa cảm thán. “Touro, cho dù ngươi có cao hứng, cũng không cần khóc chứ. Lẽ nào ngươi không biết thời tiết quỷ này, ngay cả hơi thở cũng bị đóng băng sao? Còn dám khóc, không sợ mắt bị đông cứng sao? Có thể thấy vấn đề trí thông minh của ngươi khiến người lo lắng cỡ nào.”
Touro muốn phản bác, kết quả quá kích động, miệng mở hơi lớn, một cơn gió lạnh trực tiếp thổi vào miệng, hắn lập tức nói không ra tiếng.
“May là ngươi theo ta, nếu không, ngươi và đám huynh đệ của ngươi, làm sao sống nổi qua ngày.”
Touro: “…”
“Sao không nói chuyện?”
Touro: “…”
Tống Mặc ghé lại ngó ngó, lập tức quay đầu, “Harold, tới giúp chút đi, Touro bị đông lưỡi rồi!”
Harold: “Tới đây, lãnh chủ đại nhân. Ồ! Thật sự bị đông! Mora, Jack, Dorsha, lại xem này, người này để lưỡi bị đóng băng rồi!”
Touro: “…”
Harold vừa la lên, không chỉ ba tu sĩ tới xem, mà người cảm thấy hiếu kỳ, ba tầng trong ba tầng ngoài vây lấy Touro chặt kín. Có thể thấy, thói quen tốt đẹp vây coi, không chỉ thịnh hành ở địa cầu.
Sau khi vây xem Touro, đội ngũ tiếp tục đi, mọi người một lòng muốn về nhà, không tự giác đi nhanh hơn, sau trưa liền tới rìa rừng Phỉ Thúy. Saivans và Tống Mặc hẹn lần gặp mặt sau, rồi hai đội ngũ tách ra. Các đại binh quay đầu ngựa, đi về hành tỉnh tây bắc, đám người Tống Mặc thì đi hướng ngược lại. Nhưng khi tới biên giới Grilan, Tống Mặc liền ngẩn ra.
Đây còn là lãnh địa của y không?
Chỉ thấy một bức tường đất được xây cao trên hai mét, kéo dài mấy chục mét, sừng sững ở biên giới lãnh địa.
Tống Mặc chớp chớp mắt, y xác định mình không đi lầm chỗ, nhưng bức tường này là sao? Lẽ nào, có người nhân lúc y không ở đây, đã cướp ổ của y?
Bà nó! Là ai?! Ông muốn dẫn huynh đệ diệt toàn gia hắn!
“Bệ hạ?”
“Tể tướng, có chuyện cần ngươi làm.”
“Lời của ngài chính là mệnh lệnh, bệ hạ!”
Hắc Viêm quay đầu ngựa, hắn nhất định phải làm rõ chuyện này, đại lục Quang Minh, không phải là nơi ma tộc có thể ở!
Quân đội hành tỉnh tây bắc trên đường trở về, Tống Mặc dẫn người rời khỏi nửa ngày, khi trở về, ngựa thồ người vác thêm hơn ba mươi cái túi đầy căng.
Con ngựa thân cao chân dài Saivans tặng cho Tống Mặc, chiến mã Sabisand huyết thống quý tộc, đều bị xem thành ngựa thồ sử dụng.
Dù sao thồ người cũng là thồ, thồ kim tệ cũng là thồ, có gì khác biệt? Huống hồ thân phận những chiến mã này đều là ‘tù binh’, tù binh thì không có chỗ nói này nói nọ.
Thế là, mười đại mã cao to tung hoành trên chiến trường, trở thành tiểu đệ vác bao dưới tay lãnh chủ nghèo khổ. Có hai chiến mã cố gắng phản kháng, kiên quyết không hợp tác. Tống Mặc một không đánh, hai không mắng, chỉ dùng túi có thông khí cột miệng chiến mã lại, treo một bó cỏ xanh trước đầu ngựa, trong cỏ xanh còn cột một củ cà rốt. Không nghe lời, thì không cho ăn! Treo cho dòm!
Chiến mã nóng nảy dậm chân, nhưng dậm cũng vô dụng. Tống Mặc nên làm gì thì vẫn làm đó, còn cố ý kéo mấy chiến mã nghe lời tới trước mặt mấy con gây sự, chải lông cho chúng nó, cho chúng nó ăn kẹo.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, không chỉ người có thể tuấn kiệt, ngựa cũng có thể.
Hai ngày sau, mấy con gây sự đã thành thật rồi. Từ trinh tiết liệt nữ biến thành loli ngoan dễ đẩy ngã, người họ Tống nào đó rất vừa lòng.
May là đại lục Quang Minh không có pháp luật bảo vệ động vật, nếu không, Tống Mặc nhất định bị bắt nhốt mấy tháng rồi.
Tội danh: Ngược đãi tinh thần ngựa.
Những người khác thấy kết quả này, đều học theo. Chiến lợi phẩm Saivans đạt được ở Sabisand, có một phần lớn là chiến mã. Hành tỉnh tây bắc không thiếu tiền, là hành tỉnh biên giới, tác dụng của chiến mã lớn hơn. Ngặc nỗi những chiến mã Sabisand này tính cách không tốt lắm, hơn ba trăm con chiến mã, chỉ thuần phục được không tới một trăm con. Vì thế, Saivans mới hào phóng như vậy, trực tiếp cho Tống Mặc mười con.
Hiện tại, có biện pháp bỏ đói thuần ngựa của Tống Mặc, các kỵ sĩ không cần phải tiếp tục quất roi, vừa la hét vừa đợi bị hất ngã nữa. Chỉ cần chuẩn bị một cái bao, một bó cỏ xanh là vạn sự đại cát.
Đương nhiên, phương pháp này không phải đều có tác dụng với tất cả chiến mã Sabisand, khi thật sự gặp con ương ngạnh tới cùng, có treo kẹo cũng vô dụng.
Vừa hay có mười con chiến mã là phần tử ngoan cố này, không có kỵ sĩ nào nguyện ý tiếp quản chúng.
Tống Mặc liền mua chúng, chuẩn bị dẫn về Grilan, khai trai cho các lãnh dân.
“Ngươi thật sự định làm vậy?”
“Đương nhiên.” Tống Mặc vỗ một túi vàng vào mặt Saivans, “Đủ chưa?”
Saivans nhìn Tống Mặc mấy giây, lại nhìn kim tệ trong túi, hắn có thể nói, theo giá thị trường, chút kim tệ này, ngay cả nửa con chiến mã cũng không mua được không? Khỏi cần nói là chiến mã Sabisand.
“Thế nào, nhiều hả?” Tống Mặc thấy Saivans không nói, tực tiếp lấy ra mười mấy đồng trong túi, “Biết ngươi không tiện thu tiền của ta, mọi người đã rành nhau quá rồi. Nhưng, huynh đệ ruột còn tính toán rõ ràng mà, nên đưa thì vẫn phải đưa, đừng khách khí. Cứ lấy đi. Ta luôn rất trượng nghĩa, không cần cảm động quá.”
Saivans nhìn số kim tệ còn lại trong túi, nếu đổ ra đếm, đảm bảo không tới hai mươi đồng.
Da mặt Tống Mặc Grilan này rốt cuộc dày cỡ nào, hắn đã có nhận thức hoàn toàn mới.
Cuối cùng, Tống Mặc với giá hữu nghị mười tám đồng kim tệ, mua mười sáu con chiến mã Sabisand còn lại trong tay Saivans, dắt vào trong đội ngũ của mình. Nói cũng kỳ quái, mấy con chiến mã tính nóng như lửa, bị các kỵ sĩ quất roi, cột cỏ, cũng vẫn hất chân sau, vào tay Tống Mặc rồi, không tới một ngày, đã ngoan như tiểu bạch thỏ.
Mấy kỵ sĩ bị hất ngã đặc biệt tới hỏi Tống Mặc, Tống Mặc nhe răng: “Vấn đề nhân phẩm.”
“…”
Vấn đề nhân phẩm?
Các kỵ sĩ quay mặt nhìn nhau, đây chính là ngựa ác cần người xấu trị sao? Có phải nó đã nói rõ, so với Tống Mặc Grilan, họ vẫn là người cao thượng, người chân thành, người đã thoát ly hứng thú cấp thấp?
Nghĩ thế, các kỵ sĩ liền cân bằng.
Nhìn các kỵ sĩ vẻ mặt lâng lâng, một bộ vui vẻ, Tống Mặc không hiểu.
Bị nói là nhân phẩm có vấn đề, mà lại cảm thấy cao hứng như thế? Những tên này khi bị hất xuống ngựa, khẳng định mặt đã chạm đất trước.
Trên thực tế, công lao thuần phục mười sáu con chiến mã này, phải tính lên người Rhys. Hắn chỉ cần đi một vòng trước mặt đám ngựa, vuốt tóc, hết sức lả lơi địa mắt cười, mười sáu con hán tử cứng và cô nương thép, lập tức đều quỵ. Không phải chỉ là thồ túi sao? Không sao, tới đi, có bao nhiêu chúng thồ bấy nhiêu! Trọng giáp kỵ binh còn có thể thồ, mấy túi kim tệ, hoàn toàn là chuyện nhỏ!
Biểu hiện của chúng hiện tại, khiến Tống Mặc cũng không nhẫn tâm hạ thủ động dao.
“Johnson, bọn chúng hiện tại, nếu đâm dao trắng vào rút dao đỏ ra thì ta thật sự không thể hạ thủ được!”
“Cho nên?” Không ăn thịt?
“Cho nên, sau khi trở về, sẽ do ngươi và Jason cầm dao.”
“…”
Tuyết lớn tới bất ngờ làm giảm tốc độ trở về. Thỉnh thoảng có người sinh bệnh ngã xuống, Harold và ba tu sĩ, hiện tại trở thành người được hoan nghênh nhất trong đội ngũ.
Tống Mặc cưỡi trên ngựa, tay cằm dây cương bị đông cứng đờ, hơi thở ra cũng biến thành sương trắng, chân mày đều đọng một lớp băng.
Tuyết lớn như thế, không biết trong nhà hiện tại ra sao rồi?
Tuy người Grilan năm nay không cần lo lắng rầu rĩ vì lương thực nữa, nhưng đa số nhà ở của lãnh dân, trong mắt Tống Mặc đều thuộc dạng công trình bã đậu, gặp tuyết lớn thế này, tám chín phần sẽ gặp vấn đề.
“Thời tiết đáng chết này!”
Rhys Myers đi tới cạnh Tống Mặc, hắn không cưỡi ngựa, áo trùm đen toàn thân rõ ràng hơi đơn bạc. Quanh thân lại giống như có một màn chắn trong suốt, ngăn cản hoa tuyết phất phới, đi vào trong tuyết, mà đôi ủng đen vẫn sạch sẽ.
“Lại là ma pháp?”
Tống Mặc kéo khăn cột quanh miệng xuống, hiếm khi chủ động nói chuyện với Rhys.
“Chỉ là một pháp thuật nhỏ.” Rhys ngẩng đầu cười nhìn Tống Mặc, thấy Tống Mặc bị đông tái nhợt, liền gác tay lên lưng ngựa, nhảy vọt lên ngồi sau lưng Tống Mặc.
“Ngươi…”
“Đừng tức giận.” Rhys ôm Tống Mặc từ sau lưng, cánh tay trắng nõn thay Tống Mặc cầm dây cương, dùng áo trùm của mình bọc Tống Mặc vào lòng, “Cứ coi như lãnh chủ đại nhân đại phát thiện tâm một lần, chở ta một đoạn thế nào?”
Tống Mặc hơi cử động môi, cuối cùng không nói gì.
Y không phải không biết tốt xấu, cho dù y cực kỳ không thích thú gì Rhys, nhưng hiện tại hắn quả thật đang giúp mình. Được áo trùm trông đơn bạc đó bao lấy, y lập tức trở nên ấm áp.
“Ngươi không cần phải vì mặt mũi của ta mà nói thế.” Tống Mặc cũng luồn tay vào trong áo chùm, thoải mái tựa lên người Rhys, “Tuy ta vẫn muốn dùng súng bắn bể đầu ngươi, nhưng, một tiếng cảm tạ, ta vẫn biết nói.”
“Vậy sao?” Rhys nhếch môi, ghé vào tai Tống Mặc, “Nếu ta nói, cách cảm tạ mà ta muốn, là ngươi hôn ta một cái, ngươi sẽ làm thế nào?”
“Thế nào?” Một cây súng kiểu K54 chỉ vào cằm Rhys, “Đáp án này, vừa lòng chứ?”
“… Ta có thể nói không vừa lòng không?”
“Tùy ngươi. Nhưng đáp án đều như nhau.”
“Được rồi.” Rhys lặng lẽ một lát, đột nhiên lại cười, “Ta phát hiện, ta thật sự thích ngươi rồi.”
“Ta phát hiện, ngươi một ngày không giở trò lưu manh thì toàn thân không thoải mái đúng không? Cẩn thận ta thật sự bắn ngươi, không nổ đứt đầu, thì cũng bắn rớt mấy cái răng cửa của ngươi!”
“Ha ha…”
Ngực Rhys vì tiếng cười mà không ngừng lay động, Tống Mặc cảm thấy có hơi không thoải mái, nghĩ lại, bỏ đi, chịu đựng vậy. Trời tuyết giá lạnh, muốn tìm một lò sưởi hơi người miễn phí như thế, thực sự là quá khó.
Johnson và đám người Harold đi sau lưng Tống Mặc, đều là những người đã chứng kiến tại chỗ Rhys ôm Tống Mặc nói “đêm đó”. Tuy lãnh chủ đại nhân thẹn quá hóa giận đã nhốt hắn vào địa lao, nhưng theo như tình hình hiện tại, đêm thần bí đó, có lẽ thật sự là rất đáng nghiên cứu…
Đây chính là yêu trong lòng miệng lại chọi nhau? Lãng mạn trong trời tuyết giá lạnh?
Không biết tại sao, Johnson và đám người Harold nghĩ tới đây, đột nhiên cảm thấy càng lạnh.
Do thời tiết ác liệt, thời gian đội ngũ trở về gần như gấp đôi lúc đi.
Khi nhìn thấy cánh rừng Phỉ Thúy rậm rạp xa xa, bất luận là các đại binh hành tỉnh tây bắc, hay là người Grilan, đều bắt đầu lớn tiếng hoan hô.
Cuối cùng cũng sắp tới nhà, thật không dễ, thật không dễ mà.
Đám người Touro cùng Tống Mặc trở về, thì không vui vẻ gì nổi.
Suốt đường đi, bị bức ép, bị nô dịch, lúc nào cũng trải qua trong lo lắng, Touro muốn dẫn huynh đệ bỏ trốn giữa đường, nhưng luôn có thể nhìn thấy gương mặt yêu diễm đó cười với mình mỗi khi quay đầu.
Lúc đó sao hắn lại bị gương mặt thế này làm mê mẩn?
Tên này nào phải thiên sứ mỹ lệ, căn bản chính là ma quỷ tới từ địa ngục!
Nhìn Tống Mặc cùng cưỡi chung một con ngựa với Rhys Myers, Touro thật sự hối hận. Lúc đó sao hắn lại bị quỷ mê mất tâm, quyết định ‘làm ăn lớn’ với cái tên mặt ngoài thuần lương, nội tâm gian xảo này? Làm ăn xong, sao còn nghĩ không thông muốn giở trò đen ăn đen làm chi?
Hiện tại thì tốt rồi, không chỉ không lấy được kim tệ, mà người cũng bị gô cổ…
Các huynh đệ, Touro ta thật có lỗi với các ngươi… đến hang ổ của người ta rồi, muốn chạy càng khó khăn a…
Touro càng nghĩ càng bi thúc, nhất thời quá mức bi thương, hai hàng lệ nam nhi chảy ra. Một cơn gió lạnh thổi tới, nước mắt chưa kịp rơi xuống, đã đông cứng ở khóe mắt.
Nam nhân mặt sẹo trông không giống người tốt chút nào, nhưng ở khóe mắt lại đeo hai giọt lệ châu lóng lánh, êm dịu, trong suốt, hiệu quả thị giác này, người bình thường không thể tưởng tượng ra.
Tống Mặc nhìn thấy, lại lần nữa cảm thán. “Touro, cho dù ngươi có cao hứng, cũng không cần khóc chứ. Lẽ nào ngươi không biết thời tiết quỷ này, ngay cả hơi thở cũng bị đóng băng sao? Còn dám khóc, không sợ mắt bị đông cứng sao? Có thể thấy vấn đề trí thông minh của ngươi khiến người lo lắng cỡ nào.”
Touro muốn phản bác, kết quả quá kích động, miệng mở hơi lớn, một cơn gió lạnh trực tiếp thổi vào miệng, hắn lập tức nói không ra tiếng.
“May là ngươi theo ta, nếu không, ngươi và đám huynh đệ của ngươi, làm sao sống nổi qua ngày.”
Touro: “…”
“Sao không nói chuyện?”
Touro: “…”
Tống Mặc ghé lại ngó ngó, lập tức quay đầu, “Harold, tới giúp chút đi, Touro bị đông lưỡi rồi!”
Harold: “Tới đây, lãnh chủ đại nhân. Ồ! Thật sự bị đông! Mora, Jack, Dorsha, lại xem này, người này để lưỡi bị đóng băng rồi!”
Touro: “…”
Harold vừa la lên, không chỉ ba tu sĩ tới xem, mà người cảm thấy hiếu kỳ, ba tầng trong ba tầng ngoài vây lấy Touro chặt kín. Có thể thấy, thói quen tốt đẹp vây coi, không chỉ thịnh hành ở địa cầu.
Sau khi vây xem Touro, đội ngũ tiếp tục đi, mọi người một lòng muốn về nhà, không tự giác đi nhanh hơn, sau trưa liền tới rìa rừng Phỉ Thúy. Saivans và Tống Mặc hẹn lần gặp mặt sau, rồi hai đội ngũ tách ra. Các đại binh quay đầu ngựa, đi về hành tỉnh tây bắc, đám người Tống Mặc thì đi hướng ngược lại. Nhưng khi tới biên giới Grilan, Tống Mặc liền ngẩn ra.
Đây còn là lãnh địa của y không?
Chỉ thấy một bức tường đất được xây cao trên hai mét, kéo dài mấy chục mét, sừng sững ở biên giới lãnh địa.
Tống Mặc chớp chớp mắt, y xác định mình không đi lầm chỗ, nhưng bức tường này là sao? Lẽ nào, có người nhân lúc y không ở đây, đã cướp ổ của y?
Bà nó! Là ai?! Ông muốn dẫn huynh đệ diệt toàn gia hắn!
/153
|