Dị Thế Đại Lĩnh Chủ

Chương 81: Ma tộc bá đạo

/165


Có câu võ công có cao, cũng không đấu lại dao phay, tường đồng vách sắt, cũng chống không lại đạn đạo.

Bắp quá hung tàn, chúng ta có thể bức gốc! Bức không lên, thì bẻ gãy eo! Tống Mặc không tin, mấy trăm người sống nhăn còn không đối phó được với mấy cây bắp!

Touro anh dũng được nâng vào phòng khám chui. Kỵ sĩ vàng Airth lại lần nữa được lên sàn diễn, đứng cách ruộng bắp năm mét, đấu khí màu vàng trên người bùng phát, trường kiếm được tuốt ra, gầm to một tiếng, một đường kiếm khí sắc bén quét tới ruộng bắp! Bắp vừa rồi còn uy phong bát diện, lập tức lũ lượt ngã xuống, ủ rũ nhụt chí. Đúng như Tống Mặc dự liệu, chỉ cần chém thân bắp, hạt bắp ở trên, sẽ không còn chút lực sát thương nào.

Thân hình Airth chấn động, bắt đầu vung kiếm đại sát tứ phương, Tống Mặc lập tức tổ chức lãnh dân đi nhặt bắp. Bắp còn thô hơn cả cổ tay, lột lá bì xanh mướt ra, chính là trái bắp đầy nhóc hạt vàng, nhịn không được cắn một miếng, cho dù còn sống, cũng không có vị đắng chát nào, chỉ tràn đầy ngọt ngào.

Tống Mặc ngồi bên ruộng, cầm trái bắp cười híp cả mắt. Đồ tốt nha, tuyệt đối là đồ tốt! Bắp bội thu, khiến trong đầu y lại nghĩ tới một loại thức ăn có thể kiếm tiền, kẹo bắp.

Hình dáng xinh đẹp, vào miệng giòn xốp, thuận tiện mang theo, vừa có thể ăn no, vừa có thể làm đồ ăn vặt. Khác với đường trắng, kẹo bắp bất luận là tiêu thụ theo tốp hay tiêu thụ đơn, đều là mối làm ăn không tồi.

Tống Mặc cắn bắp xong, chùi miệng, đứng ở chỗ cao, bắt đầu chỉ huy lãnh dân chất bắp vào một chỗ, thân bắp chất chỗ khác. Đây cũng là đồ tốt, phơi khô là có thể sử dụng thay củi. Hiện tại còn là đầu xuân, sớm tối vẫn rất lạnh, thành ngầm mới xây đã tiêu tốn không ít kim tệ của Tống Mặc, không còn nhiều tiền để mua noãn thạch từ chỗ người lùn, chỉ có thể dựng từng bức tường lửa ở chỗ thông gió, đốt củi để giữ độ ấm cho cả thành phố.

Hiện tại đã có thân bắp, không cần các lãnh dân phải dậy sớm ngủ trễ đi đốn củi, vừa tiết kiệm sức lực, vừa bảo vệ môi trường!

Có khoai tây và bắp, lại thêm mạch, lương thực chính của người Grilan tuyệt đối không cần phải lo lắng nữa, từ nay về sau trừ khi xảy ra biến cố lớn gì, nếu không, mọi người tự cung tự cấp ăn no bụng là không thành vấn đề.

Sau khi ăn no, thì phải ăn ngon, Tống Mặc xoa tay, có phải nên triển khai sự nghiệp gia súc không? Thịt trứng gia cầm, một cái cũng không thể thiếu.

Trước đó chỉ bận rộn phát triển võ lực, võ trang ình, giờ nghĩ lại, quan trọng nhất, vẫn là phải nâng ức sống của mọi người, ăn no, mặc ấm, tố chất thân thể sẽ lên, cộng thêm huấn luyện nghiêm khắc, vũ khí tiên tiến, quân tạp nham cuối cùng sẽ trở thành lịch sử, quân đội mạnh không còn là giấc mơ! Đợi tới ngày đó, ai còn dám tùy tiện đánh chủ ý với lãnh địa của y nữa?

Tống Mặc càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý, do tâm tình kích động, lại lột một trái bắp, bắt đầu cắn.

Dưới sự trợ giúp đắc lực của kỵ sĩ vàng Airth mồ hôi như mưa, thở phì phò như trâu, bắp của Grilan thu hoạch được phong phú.

Sau khi kiểm kê số lượng thu hoạch, Tống Mặc ngồi trước mặt Airth đã bệt dưới đất, nắm tay kỵ sĩ đại nhân, mặt cười tươi, trong mắt tràn đầy sự cảm kích, “Kỵ sĩ đại nhân, ngươi là người đáng yêu nhất cả Grilan!”

Airth ngẩng đầu lên, không cẩn thận nhìn ra sau lưng Tống Mặc một cái, gương mặt đã mệt tới mức đỏ bừng lập tức tái nhợt, liều mạng muốn rút cánh tay khỏi hai móng vuốt của Tống Mặc, kinh hoảng như cô nương bị ác bá đùa giỡn, “Lãnh chủ đại nhân, ngài buông ta ra!”

Tống Mặc không hiểu nghiêng đầu, rốt cuộc vẫn buông tay Airth ra, không đợi kỵ sĩ đại nhân thở phào một hơi, vai đã bị gác lên, “Airth, lần đầu gặp ngươi, ta đã phát hiện, ngươi và Grilan, tuyệt đối có duyên phận không thể giải a.”

Tống Mặc vừa nói ra, sắc mặt Airth đã không phải tái nhợt có thể hình dung nữa.

Ở không xa, Rhys Myers tựa vào thân cây, ngón tay thon dài như vô ý quấn lấy một lọn tóc rũ trước ngực, con mắt màu biển xanh bâng quơ đảo qua Airth bị Tống Mặc bá vai, khóe miệng cong cong. Airth lập tức cứng đờ, phảng phất như thứ ngón tay trắng nõn đó quấn lấy không phải là tóc, mà là cổ của mình.

Nhìn Rhys từng bước bước tới, Airth cứng đờ mở miệng nói: “Lãnh chủ đại nhân, cho dù tôi có từng phạm sai lầm, nhưng ngài từng nói, chỉ cần tôi nương nhờ Grilan, thì sẽ không tính toán chuyện xưa, đúng không?”

“Ờ đúng, ta từng nói thế.”

“Vậy thì, ngài nhất định sẽ không trân mắt nhìn tôi bị giết chết, đúng không?”

“Đương nhiên.”

Tống Mặc vừa nói xong, một cánh tay trắng nõn đã nắm lấy cổ tay y, kéo khỏi vai Airth. Airth lập tức đứng lên, dùng tốc độ nhanh nhất chạy mất tăm. Dường như vừa rồi mệt tới mức ngồi liệt dưới đất chỉ là lỗi giác.

Tống Mặc nhìn đống bụi lưu lại sau lưng Airth, chớp chớp mắt, ngẩng đầu lên, nhìn Rhys, “Hắn bị sao vậy?”

Rhys cầm ngón tay Tống Mặc, đưa vào miệng nhẹ cắn một cái, “Ngươi xác định ngươi không biết?”

Nhún vai, Tống Mặc cười cười, “Ta chỉ đùa thôi.”

“Đùa cũng không được.” Môi Rhys lướt từ đầu ngón tay tới lòng bàn tay, để lại một nụ hôn mang theo hơi lạnh, “Ngươi là của ta.”

“Ngươi có phải hơi quá bá đạo không?” Tống Mặc nhíu mày, kết hôn rồi còn có thể ly hôn, huống hồ hiện tại họ ngay cả người yêu chính thức cũng không phải mà? Tên này quản hơi rộng rồi đó. Chẳng lẽ y cả đời có thể không tiếp xúc với người khác sao?

“Bá đạo?” Rhys cười, cúi đầu, hôn chóp mũi Tống Mặc, “Ngươi vẫn chưa từng thấy qua khi ta chân chính bá đạo. Nhất thiết đừng chọc giận ta, Tống Mặc Grilan.” Con mắt biển xanh của Rhys, nhìn thật sâu vào mắt Tống Mặc, “Nếu không, ta sẽ bắt ngươi về thành trì của ta, vĩnh viễn nhốt lại.”

Tống Mặc rũ môi, “Nếu thật sự có ngày đó, ta hy vọng, phòng nhốt ta, tường phải xây bằng bảo thạch, giường phải là kim tệ chất thành, nóc nhà phải khảm châu báu, đồ trải sàn phải là miếng vàng, làm được không? Nếu làm được, không cần ngươi bắt, ta tự đi vào đó ở luôn.”

“… Ngươi nghiêm túc?”

“Đương nhiên.”

“Ha…”

Rhys ôm lấy Tống Mặc, nâng cằm Tống Mặc lên, hung hăng chặn môi y.

“Thân ái, ngươi luôn có thể khiến ta bất ngờ…”

Tống Mặc chép miệng, chuyện nhỏ, thiên triều năm ngàn năm lịch sử văn hóa, mạng lưới tin tức phát đạt của tân thế kỷ, thân là một người trạch trò chơi biết tiến tới, y có gì chưa từng thấy, chỉ một câu nói mà muốn uy hiếp y? Nằm mơ đi!

Nếu Tống đại lãnh chủ biết, ma tộc nào đó quả thật đang nghiêm túc suy nghĩ điều kiện y đưa ra, chắc sẽ không còn đắc ý nổi nữa.

Các lãnh dân đang bận thu hoạch bắp đảo mắt nhìn lãnh chủ đại nhân đang hôn nhập thần, hôn phát nghiện, chuyện tốt sắp tới rồi sao?

Tuy nói khác biệt chủng tộc, giới tính giống nhau, nhưng có một lãnh chủ phu nhân võ lực cường hãn tựa hồ cũng không tồi.

Nhưng, người kế tục tương lai của nhà Grilan nên làm sao?

Chẳng qua lãnh chủ đại nhân bị sét đánh cũng không chết, nói không chừng, đây không phải chuyện khó. Cho dù không phải tự sinh, thì cũng cướp về được, tuyệt đối không thành vấn đề!

Cùng Tống Mặc sớm chiều bên nhau, người Grilan mưa dầm thấm đất, tư duy như ngựa hoang đứt dây cương, nước sông đổi tuyến, không cách nào trở lại quỹ đạo chính quy nữa.

Mồ hôi cực nhọc cuối cùng đạt được hồi đáp, bắp và khoai tây thu hoạch được chất đầy nửa kho ngầm, cho dù hạt mạch không có thu hoạch, lương thực năm nay cũng không còn phải lo.

Đợt khoai tây và bắp mới lại được trồng xuống, người Grilan vì cái bụng của mình, đã chuẩn bị trường kỳ đối kháng với những cây trồng hung bạo này, yêu nhau giết nhau tới thiên trường địa cửu.

Còn khoai lang Rode tìm được cùng khoai tây, Tống Mặc tạm thời không định trồng, chủng loại cây trồng hiện tại đã đủ cho y đau đầu rồi, có vài người bị thương vẫn còn nằm trong phòng khám chui của Harold chưa ra, vạn nhất lại trồng ra loại hung tàn hơn nữa thì… Tống đại lãnh chủ biểu thị, trừ khi bắt thêm được vài kỵ sĩ vàng nữa, nếu không trồng thêm chủng loại mới quá mức nguy hiểm.

Nhưng kỵ sĩ vàng dễ bắt lắm sao? Đương nhiên không.

Cho nên, kế hoạch trồng chủng loại mới, chỉ có thể hoãn lại.

Rode cảm thấy hơi đáng tiếc với quyết định của Tống Mặc, thấy khoai lang bị Tống Mặc chất đống bên góc tường, người lùn vuốt râu đầy mặt, sờ cái đầu còn sưng to, lời đã lên tới miệng lại nuốt trở về.

Lương thực quả đáng quý, nhưng tính mạng còn đáng giá hơn.

Câu này là Tống Mặc nói, Rode cho rằng, tuyệt đối đủ chân lý.

“Rode, nếu biết khoai tây trồng thế nào rồi, khế ước trước kia của chúng ta, coi như hoàn thành rồi đi?” Tống Mặc và Rode ngồi đối diện, trong tay mỗi người cầm một trái bắp, vừa gặm, vừa nói chuyện. Nguồn :

Bắp và khoai tây hiện tại trở thành lương thực người Grilan thích nhất, người già thích khoai tây hơn, hoặc nấu hoặc nướng, không có răng vẫn ăn được. Hài tử thì thích mùi vị của bắp hơn, hương vị ngọt ngào. Nếu không phải Tống Mặc hạ lệnh nhất định phải trồngơ’ư mạch, chỉ sợ mọi người sẽ xem những cây mạch đã mọc mầm như cỏ hoang mà nhổ bỏ, toàn bộ trồng bắp và khoai tây thay thế.

Sản lượng của xưởng chế tạo đường dần nâng cao, đường tạo ra lại bán đi một đợt. Buôn bán đường trước đó khiến đội thương buôn của Rode kiếm được đầy chậu đầy bát, không tới nửa tháng, lại tới Grilan.

“Ừ, quả thật.” Rode gặm bắp xong, chùi nước dính trên râu, “Trong tộc đã có người hối thúc ta trở về rồi.”

“Vậy sao?”

“Đúng vậy.” Rode nhìn cái mâm đã rỗng, sờ bụng, vẫn chưa đã lắm, “Ta cũng không phải chưa từng ăn bắp, nhưng so với bắp trồng ở Grilan, mùi vị quả thật kém rất nhiều. Lẽ nào, đất đai ở chỗ ngươi phì nhiêu hơn những chỗ khác?”

“Đừng đùa.” Tống Mặc phủi tay, “Nếu thật như ngươi nói, tại sao sản lượng mạch ở chỗ ta vẫn thấp như thế?”

“Cũng đúng.” Rode gật đầu, “Lần này ta mang phương pháp trồng khoai tây về, trưởng lão khẳng định sẽ cho ta không ít thứ, lãnh chủ đại nhân, ta nên nói một tiếng cảm ơn với ngươi.”

“Nhất thiết đừng!” Tống Mặc vội xua tay, “Phiến tình gì đó, không phải chuyện người làm ăn nên làm. Cho dù ngươi làm vậy, ta cũng sẽ không hạ giá cho ngươi.”

“…” Gian thương!

“Ngươi đang thầm chửi ta đúng không?” Tống Mặc cười híp mắt bưng một mâm khác dưới bàn ra, trong mâm chất đầy kẹo màu vàng hình vuông.

Rode hiếu kỳ nhìn thứ trong mâm, “Đây là gì?”

“Nếm thử đi.” Tống Mặc cầm một cục, nhai vài cái rồi nuốt xuống, lại cầm một cục lên, “Mùi vị không tệ đâu.”

Rode cũng cầm một cục bỏ vào miệng, lập tức mắt phát sáng, “Đây là kẹo?”

“Đúng, kẹo bắp.” Tống Mặc đẩy mâm đầy kẹo tới trước mặt Rode, “Ta cảm thấy, cái này kiếm được nhiều hơn cả đường.”

Kẹo sữa, kẹo mềm quá bình thường, kẹo bắp tốt hơn nhiều, nguyên liệu cũng rất đơn giản, cách chế cũng dễ. Nhưng Tống Mặc kiên tin, cho dù xuất hiện đối thủ cạnh tranh, kẹo bắp Grilan làm ra, mùi vị vẫn ngon nhất.

Lúc này, kẹo trong mâm đã mất đi một nửa, Rode ý thức được mình vừa làm gì, mặt hơi đỏ lên, may là có râu đầy mặt che giấu, khiến hắn không tới nỗi lúng túng quá, “Lãnh chủ đại nhân, kẹo bắp, cũng có thể giao cho ta tiêu thụ chứ?”

“Đương nhân, ban đầu ta đã dự tính như thế.” Tống Mặc tựa vào lưng ghế, hai tay khoanh trước ngực, cười vô cùng hòa ái, “Nhưng, ta cũng có điều kiện.”

“Ngài yên tâm, kim tệ ta sẽ trả, một đồng cũng không thiếu.”

“Ta không chỉ cái này.” Tống Mặc lắc đầu, “Ngươi quên điều kiện giao dịch chúng ta bàn trước đó sao?”

“Ngài là nói?”

“Nhân khẩu.” Tống Mặc hơi nghiêng người tới, cùi chỏ chống lên bàn, “Thời gian ngươi ở lại Grilan, đội thương buôn của ngươi đã ngừng đưa nhân khẩu tới Grilan. Ngươi cũng nên biết, Grilan hiện tại thiếu cái gì. Kẹo bắp và đường trắng, ta có thể giao cho đội thương buôn của ngươi làm đại lý, nhưng, ngươi nhất định phải đưa nhiều người tới nữa cho ta.”

Rode suy nghĩ một lát, gật đầu. Quả thật, thời gian ở lại Grilan, hắn thấy được tiềm lực phát triển của Grilan, cũng thấy được thiếu sót ở đây.

Nếu cứ phát triển thế này, Grilan quả thật sẽ xuất hiện tình trạng không đủ lực lao động.

Từ lực lao động, cũng là Rode nghe được từ miệng Tống Mặc.

“Không hạn chế nhân loại hay chủng tộc khác, chỉ cần có thể làm việc là được, ta đều muốn.”

“Ta biết rồi, lãnh chủ đại nhân.” Rode cẩn trọng gật đầu, “Theo như ta biết, trong nội cảnh Sabisand bị vương quốc Obi chiếm lĩnh, đang phát sinh phản loạn, tin rằng không lâu sau, ngài sẽ có một lượng lớn lực lao động miễn phí có thể sử dụng.”

Phản loạn?

Tống Mặc nhướng một bên mày, khó trách con rồng bụng bự đó vội vàng đi lấy người, thì ra là trong nước có phản loạn, nhưng, Tống Mặc không cho rằng Hắc Viêm sẽ cho những tên dám giết người phóng hỏa trong nhà hắn một con đường sống.

Nhưng Rode cũng đã nhắc nhở Tống Mặc, tù binh, cũng là nguồn lực lao động quan trọng nha.

Nghĩ tới đây, Tống Mặc cảm thấy, kế hoạch được sắp đặt cho công tước Nelson, cần đưa lên thực hiện rồi.

/165

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status