*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Thú vị đấy, kiến thức của cậu, năng lực và cách nói chuyện của cậu không giống một tư tế nhỏ nên có.”
Nghiêm Mặc không thích để nghi vấn này sang ngày hôm sau, lập tức quyết định đi gặp Đại Vu tộc Người Cá, hắn không sợ đối phương chơi xấu hoặc làm gì gây hại cho hắn, năng lực của hắn ít nhất vẫn có thể tự bảo vệ mình, hơn nữa Cửu Phong cũng đã trở lại, đối với những người cá đó, Cửu Phong chính là thiên địch của bọn họ.
Cửu Phong đáp xuống bên cạnh Nghiêm Mặc, đầu củng vào ngực hắn, thân thiết một phen.
Nghiêm Mặc có đầy bụng những điều muốn hỏi nó, nhưng có người ngoài ở đây, chỉ đành tạm thời gác lại, rồi hắn bảo Đại Hà chuyển lời cho Nguyên Chiến, nói hắn đi gặp Đại Vu tộc Người Cá.
Đại Hà nhận mệnh rời đi.
“Ầm!” Mưa lớn trút xuống tầm tã, trong nháy mắt có thể làm người ướt nhẹp.
Trước khi mưa đến, hộ vệ đã phủ áo tơi lên người Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc lo lắng cho Cửu Phong, nhưng lúc chạm vào thân thể nó, hắn cảm nhận được một chút lực cản, sau đó hắn phát hiện hạt mưa không dính vào người Cửu Phong, giống như quanh thân Cửu Phong sinh ra một dòng khí nhỏ, dòng khí này ngăn cản toàn bộ nước mưa bên ngoài.
Đây là cách sử dụng năng lực hệ phong ư? Nhìn dáng vẻ Cửu Phong không giống như cố ý làm ra, vậy chẳng lẽ là một trong những bản năng được thức tỉnh của Côn Bằng mặt người sau khi lớn lên?
“Kiệt?” Cửu Phong nghiêng đầu nhìn hắn.
“Không có gì, tao cảm thấy mày càng ngày càng lợi hại.”
Cửu Phong kiêu ngạo ngẩng đầu, nhưng rất nhanh sau đó, vẻ mặt nó thay đổi: “Khặc khặc!” Cá! Thật nhiều cá to! Muốn ăn.
Cửu Phong thấy thức ăn liền quên những lời muốn nói, nhìn các chiến sĩ tộc Người Cá bên bờ sông mà chảy nước miếng ròng ròng.
Các chiến sĩ người cá lập tức đề phòng.
Nghiêm Mặc ngại ngùng cười, vội vàng dời lực chú ý của Cửu Phong: “Đây là bạn bè của Cửu Nguyên, chẳng phải trước kia mày đã gặp rồi sao? Quên hả? Mày đã đồng ý với tao, chỉ cần bọn họ không làm hại chúng ta, thì mày sẽ không ăn bọn họ.”
Lạp Mông bị uy hiếp cười khổ một tiếng, dịch chuyển thân thể, lặn xuống nước, một lát sau, anh xách mấy con cá béo trồi lên. Những chiến sĩ người cá khác thấy thế, cũng có người nhanh chóng lặn xuống nước, một lát sau liền xách theo mấy con cá tới.
Mấy con cá sống được thảy lên bờ.
“Cho Cửu Phong hả?”
Các chiến sĩ người cá gật đầu lia lịa.
“Cảm ơn.” Nghiêm Mặc còn chưa nói hết chữ cảm ơn, thì Cửu Phong đã vùi đầu ăn tế phẩm mà các tiểu đệ người cá dâng hiến cho nó.
“Kiệt!” Không đủ!
“Khụ khụ, à ừm, Cửu Phong đói bụng, nó cảm thấy mấy con cá này ăn rất ngon.”
Các chiến sĩ người cá hiểu, Lạp Mông vung tay lên, tất cả chiến sĩ tộc Người Cá ở gần đó đều chạy đi bắt cá cho Cửu Phong đại nhân.
Chờ Đại Hà quay lại, thì Cửu Phong đang dùng móng vuốt của mình đẩy đẩy hai con cá béo mà các tiểu đệ người cá dâng hiến cho nó đến trước mặt Nghiêm Mặc, ý bảo hắn cùng ăn với mình.
Nghiêm Mặc sờ sờ nó: “Không cần gấp, mày ăn đi, còn lại bao nhiêu thì tao ăn.”
Cửu Phong hài lòng, thân thể nó rất khổng lồ, nhưng sức ăn lại không quá lớn, một đống gần trăm con cá nó căn bản ăn không hết.
Nghiêm Mặc thấy chỉ có một mình Đại Hà trở lại, không khỏi ngạc nhiên, hắn còn tưởng Nguyên Chiến cũng sẽ tới cùng, nên nãy giờ vẫn lo suy nghĩ xem làm sao để dỗ hắn, không cho hắn theo, kết quả Đại Hà chỉ chuyển lại có một câu, thủ lĩnh bảo tư tế đi nhanh về nhanh.
Nghiêm Mặc kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng không để trong lòng, hắn nào biết Nguyên Chiến lúc này vì không muốn hắn khổ sở thất vọng, nên giấu hắn, dốc sức đi tìm tên tặc dám ăn trộm quả thổ nguyên.
Lúc này Lạp Mông đã bảo các chiến sĩ tộc Người Cá kéo bè gỗ tới, cái bè gỗ này không phải cái lần trước Nghiêm Mặc làm, mà là bọn họ tự làm ra.
“Mặc đại nhân, mời.”
Nghiêm Mặc vỗ vỗ Cửu Phong đã ăn no, bảo nó bay lên trời, nhưng lúc Cửu Phong thấy bè gỗ thì lại như thấy được món đồ chơi thú vị, thế là cũng nhảy lên.
Lạp Mông tiếp xúc gần gũi với thiên địch, khó khăn lắm mới kiếm chế được cái cảm giác không khoẻ trong người: “Mặc đại nhân, có thể bảo Cửu Phong đại nhân đừng đi theo chúng ta được không?”
“Tôi cũng muốn lắm, nhưng nó là Sơn Thần, không phải chuyện gì cũng nghe theo tôi.” Nghiêm Mặc bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
Lạp Mông sẽ tin sao? Nói chung, dù anh tin hay không, anh vẫn thừa biết con chim mặt người kia chắc chắn không đuổi đi được. Có điều… anh bỗng nhiên có chút chờ mong được nhìn thấy vẻ mặt của Đại Vu khi gặp Côn Bằng mặt người.
Đây là một hòn đảo có diện tích không nhỏ, đó cũng là cấm địa mà lúc trước Lạp Mông chỉ cho hắn xem.
Nghiêm Mặc nhìn ra được, rất có thể hòn đảo này là đảo lớn nhất trong hồ Thanh Uyên, thảm thực vật trên đảo um tùm, mưa to xối trên mặt đất, nhiệt độ chênh lệch trong ngày làm mặt đất bốc lên những luồng khói trắng nhàn nhạt, cả hòn đảo nhìn qua vừa xinh đẹp vừa thần bí.
Các chiến sĩ người cá và Lạp Mông đẩy bè gỗ chở Nghiêm Mặc và Cửu Phong lên bờ cát ở phía nam hòn đảo.
Cát trên bờ rất mịn, còn trắng tinh, nếu không phải có phong cảnh quen thuộc xung quanh, thì chắc Nghiêm Mặc đã tưởng mình đang ở trên một hòn đảo giữa biển.
“Mặc đại nhân, ngài ở đây đợi một chút, Đại Vu tộc tôi sẽ nhanh chóng lên đảo. Bọn tôi không được phép ở đây lâu, chờ khi ngài trở về, Đại Vu sẽ kêu bọn tôi tới đón ngài.” Lạp Mông nói xong câu đó, chờ Nghiêm Mặc bước chân lên bờ, liền cùng những chiến sĩ người cá khác đẩy bè gỗ nhanh chóng rời đi.
Cửu Phong giẫm tới giẫm lui trên bờ cát, có vẻ rất thích cảm giác móng vuốt giẫm trên cát mịn.
Nghiêm Mặc đứng ở bờ cát ngẩng đầu quan sát hòn đảo, phía sau bờ cát là rừng cây rậm rạp, hắn nên chờ ở chỗ này, hay tiến vào rừng cây tìm kiếm?
Đây là cơ hội tốt để khám phá hòn đảo này, nhưng mà… Nghiêm Mặc khom lưng, vốc một nắm cát lên.
Cát mịn trắng bạc chảy xuống từ khe hở giữa các ngón tay.
Nơi này trước kia là biển ư? Nếu không thì tại sao lại có loại cát này? Nghiêm Mặc cố ý nhìn xung quanh một vòng, nhưng không tìm ra loại hình đất tầng và nham thạch màu trắng, vậy sự hình thành của bờ cát trắng bạc này có chút kỳ quái.
Nghiêm Mặc cởi giày rơm ném sang một bên, chân trần đi vài bước trên cát, hắn thử chấm một ít cát để vào miệng nếm thử.
“Đây là vỏ sò và đá san hô sau khi được mài nhỏ, tạo nên cát biển.” Một giọng nói mang theo ý cười truyền đến từ phía sau.
Nghiêm Mặc vỗ vỗ tay phủi cát, chậm rãi xoay người.
Cửu Phong bỗng nhiên bay lên giữa không trung, nhìn chằm chằm người vừa xuất hiện.
Một người đàn ông tóc dài rũ xuống bên chân, thân cao ngang ngửa Nguyên Chiến, diện mạo cực kỳ anh tuấn, y yên lặng đứng trên bờ cát, giữa mưa to.
Vóc dáng người đàn ông nọ rất đẹp, bên hông chỉ tùy tiện quấn một khúc vải bố, cơ bắp trên người thon thả chứ không thô kệch, đường cong tám múi cơ bụng rất rõ ràng, nhân ngư tuyến đẹp đẽ bên dưới cơ bụng kéo dài xuống vị trí khiến người ta phải suy tư, đôi chân thon dài có một nửa bị che sau vải bố, chỉ có cẳng chân thon chắc lộ ra là đủ để thấy dáng chân hoàn mỹ.
Ánh mắt Nghiêm Mặc xẹt qua vị trí hơi gồ lên giữa háng được che lại bằng khúc vải bố ôm sát cơ thể của người đàn ông nọ, kích cỡ rất đáng để kiêu ngạo, chắc cũng tầm cỡ của gia súc Chiến. Khụ, không đúng, trọng điểm không phải cái này, trọng điểm là khúc vải bố thoạt nhìn thực quen mắt, nhìn qua giống loại vải hắn đang mặc trên người như đúc.
Mà hắn nhớ rõ, mới mấy ngày trước, hắn vừa tặng cho tộc Người Cá khúc vải bố tốt nhất mới được dệt ra.
“Đại Vu tộc Người Cá?”
“Tư tế nhỏ Cửu Nguyên.”
Nghiêm Mặc làm như không nghe thấy chữ ‘nhỏ’ kia, hai mắt hắn đều dừng trên cặp giò của đối phương.
Người nọ cười, bước một bước đến bên cạnh Nghiêm Mặc: “Ngạc nhiên lắm sao?”
“Ừ. Tôi tưởng tộc Người Cá không thể biến ra hai chân, đây là năng lực của Đại Vu, hay là mọi người cá đều có thể như vậy?”
Người nọ không trả lời hắn, mà vươn ngón tay thon dài ra nâng cằm hắn lên: “Thú vị đấy, kiến thức của cậu, năng lực và cách nói chuyện của cậu không giống một tư tế nhỏ nên có.”
Có ý gì? Nghiêm Mặc muốn tách khỏi tay đối phương, nhưng lại phát hiện tốc độ của đối phương thoạt nhìn thì như thong thả mà kỳ thật không hề chậm chút nào, rõ ràng hắn thấy đối phương thò tay sang, nhưng lại không thể tránh được.
Nghiêm Mặc muốn đẩy cái tay không chút lịch sự và kính trọng kia ra.
Nhưng cái tay đó lại không chút sứt mẻ.
Nghiêm Mặc lập tức móc kim châm, đâm vào huyệt vị trên tay người nọ.
Nhưng mà! Đối phương lại không có chút phản ứng, không đúng, người nọ vẫn có phản ứng, y nhìn nhìn tay mình, hơi dùng sức siết chặt cằm hắn: “Cậu bé hư, cậu muốn làm gì?”
Huyệt vị của người cá và nhân loại khác nhau. Đây là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Nghiêm Mặc.
Nhưng ngay sau đó, hắn liền biết không chỉ như thế.
“Chỉ với một chiến sĩ cấp ba nho nhỏ như cậu, thì sao có thể làm ta bị thương?”
“Anh cấp mấy?” Ngay cả kính ngữ Nghiêm Mặc cũng vứt bỏ, không chút khách khí hỏi lại.
Đại Vu người cá đẹp đến không giống người phàm kia cười to, tựa như vấn đề này không đáng để trả lời.
“Kiệt ——!” Cửu Phong cảm thấy quái hai chân nhỏ nhà mình bị người ta ăn hiếp, lập tức ‘phốc phốc phốc’ phun ba lưỡi dao gió.
Đại Vu người cá ngay cả tránh cũng không thèm tránh, ba lưỡi dao gió còn chưa chạm tới người y thì đã biến mất không thấy tung tích.
Nghiêm Mặc nuốt nuốt nước miếng.
Cửu Phong bất ngờ lao xuống dưới, dùng móng vuốt chụp lấy Đại Vu người cá.
Đại Vu giơ tay, thế mà tóm được hai cái móng vuốt của Cửu Phong, dùng sức quật mạnh xuống đất.
“Ầm!” Thân thể to lớn của Cửu Phong rớt xuống, cánh quạt bay một đống cát, nửa ngày trời không bò dậy nổi.
“Cửu Phong!” Nghiêm Mặc đau lòng, tay vặn một cái, mấy chục cây kim phóng về phía mặt Đại Vu.
Nhưng tất cả kim châm đều biến thành bột phấn, chỉ có một cây là lành lặn. Đại Vu cầm nó trong tay xem xét, còn đưa lên miệng cắn cắn, nhướng mày: “Gai của tộc Phong? Rốt cuộc cậu là nhân loại hay là tộc cây Trường Sinh?”
Đụng phải tên có máu mặt rồi! Nghiêm Mặc nhanh chóng nghĩ cách đối phó. Hắn có thể cảm giác được thật ra đối phương không muốn giết hắn, nhưng hắn vẫn phải đưa ra thứ đủ để gây uy hiếp cho đối phương, nếu không… cuộc nói chuyện giữa bọn họ sẽ không thể ngang hàng nhau, đối phương bây giờ còn đang nhéo cằm hắn.
Hắn có nên dùng tuyệt chiêu cuối cùng không?
Nhưng tên Đại Vu không biết giá trị vũ lực rốt cuộc cao bao nhiêu kia lại dùng một cái tay khác vuốt ve hình xăm chiến sĩ trên mặt hắn, nói bằng giọng điệu có hơi hoài niệm và kinh ngạc: “Lại là ký hiệu này, đã bao nhiêu năm không thấy rồi? Ta còn tưởng sẽ không bao giờ được gặp lại. Tư tế nhỏ, cậu vẫn chưa học được cách che giấu ấn ký chiến sĩ sao? Không được đâu, cậu mà mang cái ấn ký này thì sẽ sống chẳng được bao lâu.”
Nghiêm Mặc trầm mặc, qua một hồi lâu mới nói: “Anh có thể buông tôi ra không? Tôi cảm thấy tư thế này không thích hợp để nói chuyện.”
Đại Vu cười, cười một cách tà mị và dâm đãng, nhéo nhéo má hắn một phen, rồi kéo cái áo tơi trên người hắn ném sang một bên, sau đó vươn tay đẩy hắn ngã trên bờ cát: “Nhóc con, trước tiên thỏa mãn ta đã, rồi sau đó lại bàn tiếp.”
Cái đệt! Nghiêm Mặc lúc này dù không muốn sử tuyệt chiêu cuối thì cũng phải sử dụng thôi.
Có lẽ Đại Vu cũng không ngờ tới một tư tế cấp ba nho nhỏ trong mắt y lại có thể làm y bị thương, sau khi đẩy ngã Nghiêm Mặc, y liền trực tiếp cởi phăng khúc vải bố trên người mình, áp lên người cậu thiếu niên.
Nhưng trong nháy mắt khi thân thể y đã kề sát cậu thiếu niên, một tay đã giữ eo cậu thiếu niên, đang chuẩn bị lật người qua hưởng thụ một phen, thì đột nhiên thả cậu thiếu niên ra, thân thể thoáng cái đã lùi ra thật xa.
Nghiêm Mặc bò dậy, kéo vạt áo bị xốc lên xuống, sau đó không thèm nhìn đến Đại Vu người cá, bước nhanh tới chỗ Cửu Phong vẫn chưa đứng dậy được.
Cửu Phong tủi thân ục ục hai tiếng, nó lớn như vầy rồi mà chưa bị đánh thế này bao giờ.
“Có bị thương ở đâu không?” Nghiêm Mặc vuốt ve thân thể Cửu Phong, nhanh chóng kiểm tra cho nó.
“Kiệt” Không có bị thương, nhưng bị quật choáng đầu. Con cá lớn kia rất lợi hại!
“Cá lớn? Mày biết người đó không phải nhân loại?”
“Khặc khặc.” Nó là cá lớn, không phải quái hai chân, ta muốn ăn nó!
“…Tao cảm thấy mày bây giờ không đánh lại anh ta đâu.”
“Kiệt!” Ăn nó, ta sẽ mạnh hơn nữa.
“Ha ha!” Từ xa có tiếng cười nhạo truyền tới: “Ngay cả tổ tông nhà chim mi cũng chưa chắc làm gì được ta, thằng nhãi chim mi còn chưa thay sạch lông mao mà cũng đòi ăn ta? Nếu không phải cha mi năn nỉ ta thỉnh thoảng trông mi một chút, có tin ta nhổ hết lông mi rồi ăn sống luôn không?”
“Kiệt ——! Phốc phốc phốc!” Cửu Phong phẫn nộ tấn công.
“Thằng nhãi chim non không biết nghe lời này.” Đại Vu vung tay, Cửu Phong đột nhiên bị hất bay, ùm một tiếng rơi vào trong hồ.
Nghiêm Mặc không thèm suy nghĩ nhảy vào hồ theo.
“Nó không chết được đâu, ta chỉ khiến nó biết ngoan hơn chút mà thôi, để sau này nó đừng có hỡ một tý là chảy nước miếng với tộc người cá bọn ta.”
Nước trong hồ biến thành một bàn tay to, túm lấy cổ Nghiêm Mặc ném lên bờ.
Mà nơi Cửu Phong rơi xuống thì xuất hiện xoáy nước, nhanh chóng nuốt chửng thân thể Cửu Phong.
Nghiêm Mặc trừng to mắt nhìn nơi Cửu Phong biến mất, trên tròng trắng nỗi lên những đường gần xanh lá, đường gân như những sợi dây leo bò về phía con ngươi.
“Đúng là một cậu nhóc lớn gan, dám nuôi quả Vu Vận trong cơ thể, ai dạy cậu vậy?”
Những đường gân màu xanh đột nhiên rút đi, hai mắt Nghiêm Mặc khôi phục lại như cũ: “Đại Vu, bây giờ chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng được không?”
“Ha! Cậu cảm thấy chỉ như vậy là có thể uy hiếp được ta? Nhóc con, ta nói này, trước tiên thỏa mãn ta đã, nếu không cậu cũng chỉ có thể ôm một bụng nghi vấn trở về, à, còn mang theo một bụng tinh trùng của người cá, mặt khác, cậu cũng đừng hòng ngóng trông tộc Người Cá sau này sẽ trợ giúp các cậu.”
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Thú vị đấy, kiến thức của cậu, năng lực và cách nói chuyện của cậu không giống một tư tế nhỏ nên có.”
Nghiêm Mặc không thích để nghi vấn này sang ngày hôm sau, lập tức quyết định đi gặp Đại Vu tộc Người Cá, hắn không sợ đối phương chơi xấu hoặc làm gì gây hại cho hắn, năng lực của hắn ít nhất vẫn có thể tự bảo vệ mình, hơn nữa Cửu Phong cũng đã trở lại, đối với những người cá đó, Cửu Phong chính là thiên địch của bọn họ.
Cửu Phong đáp xuống bên cạnh Nghiêm Mặc, đầu củng vào ngực hắn, thân thiết một phen.
Nghiêm Mặc có đầy bụng những điều muốn hỏi nó, nhưng có người ngoài ở đây, chỉ đành tạm thời gác lại, rồi hắn bảo Đại Hà chuyển lời cho Nguyên Chiến, nói hắn đi gặp Đại Vu tộc Người Cá.
Đại Hà nhận mệnh rời đi.
“Ầm!” Mưa lớn trút xuống tầm tã, trong nháy mắt có thể làm người ướt nhẹp.
Trước khi mưa đến, hộ vệ đã phủ áo tơi lên người Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc lo lắng cho Cửu Phong, nhưng lúc chạm vào thân thể nó, hắn cảm nhận được một chút lực cản, sau đó hắn phát hiện hạt mưa không dính vào người Cửu Phong, giống như quanh thân Cửu Phong sinh ra một dòng khí nhỏ, dòng khí này ngăn cản toàn bộ nước mưa bên ngoài.
Đây là cách sử dụng năng lực hệ phong ư? Nhìn dáng vẻ Cửu Phong không giống như cố ý làm ra, vậy chẳng lẽ là một trong những bản năng được thức tỉnh của Côn Bằng mặt người sau khi lớn lên?
“Kiệt?” Cửu Phong nghiêng đầu nhìn hắn.
“Không có gì, tao cảm thấy mày càng ngày càng lợi hại.”
Cửu Phong kiêu ngạo ngẩng đầu, nhưng rất nhanh sau đó, vẻ mặt nó thay đổi: “Khặc khặc!” Cá! Thật nhiều cá to! Muốn ăn.
Cửu Phong thấy thức ăn liền quên những lời muốn nói, nhìn các chiến sĩ tộc Người Cá bên bờ sông mà chảy nước miếng ròng ròng.
Các chiến sĩ người cá lập tức đề phòng.
Nghiêm Mặc ngại ngùng cười, vội vàng dời lực chú ý của Cửu Phong: “Đây là bạn bè của Cửu Nguyên, chẳng phải trước kia mày đã gặp rồi sao? Quên hả? Mày đã đồng ý với tao, chỉ cần bọn họ không làm hại chúng ta, thì mày sẽ không ăn bọn họ.”
Lạp Mông bị uy hiếp cười khổ một tiếng, dịch chuyển thân thể, lặn xuống nước, một lát sau, anh xách mấy con cá béo trồi lên. Những chiến sĩ người cá khác thấy thế, cũng có người nhanh chóng lặn xuống nước, một lát sau liền xách theo mấy con cá tới.
Mấy con cá sống được thảy lên bờ.
“Cho Cửu Phong hả?”
Các chiến sĩ người cá gật đầu lia lịa.
“Cảm ơn.” Nghiêm Mặc còn chưa nói hết chữ cảm ơn, thì Cửu Phong đã vùi đầu ăn tế phẩm mà các tiểu đệ người cá dâng hiến cho nó.
“Kiệt!” Không đủ!
“Khụ khụ, à ừm, Cửu Phong đói bụng, nó cảm thấy mấy con cá này ăn rất ngon.”
Các chiến sĩ người cá hiểu, Lạp Mông vung tay lên, tất cả chiến sĩ tộc Người Cá ở gần đó đều chạy đi bắt cá cho Cửu Phong đại nhân.
Chờ Đại Hà quay lại, thì Cửu Phong đang dùng móng vuốt của mình đẩy đẩy hai con cá béo mà các tiểu đệ người cá dâng hiến cho nó đến trước mặt Nghiêm Mặc, ý bảo hắn cùng ăn với mình.
Nghiêm Mặc sờ sờ nó: “Không cần gấp, mày ăn đi, còn lại bao nhiêu thì tao ăn.”
Cửu Phong hài lòng, thân thể nó rất khổng lồ, nhưng sức ăn lại không quá lớn, một đống gần trăm con cá nó căn bản ăn không hết.
Nghiêm Mặc thấy chỉ có một mình Đại Hà trở lại, không khỏi ngạc nhiên, hắn còn tưởng Nguyên Chiến cũng sẽ tới cùng, nên nãy giờ vẫn lo suy nghĩ xem làm sao để dỗ hắn, không cho hắn theo, kết quả Đại Hà chỉ chuyển lại có một câu, thủ lĩnh bảo tư tế đi nhanh về nhanh.
Nghiêm Mặc kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng không để trong lòng, hắn nào biết Nguyên Chiến lúc này vì không muốn hắn khổ sở thất vọng, nên giấu hắn, dốc sức đi tìm tên tặc dám ăn trộm quả thổ nguyên.
Lúc này Lạp Mông đã bảo các chiến sĩ tộc Người Cá kéo bè gỗ tới, cái bè gỗ này không phải cái lần trước Nghiêm Mặc làm, mà là bọn họ tự làm ra.
“Mặc đại nhân, mời.”
Nghiêm Mặc vỗ vỗ Cửu Phong đã ăn no, bảo nó bay lên trời, nhưng lúc Cửu Phong thấy bè gỗ thì lại như thấy được món đồ chơi thú vị, thế là cũng nhảy lên.
Lạp Mông tiếp xúc gần gũi với thiên địch, khó khăn lắm mới kiếm chế được cái cảm giác không khoẻ trong người: “Mặc đại nhân, có thể bảo Cửu Phong đại nhân đừng đi theo chúng ta được không?”
“Tôi cũng muốn lắm, nhưng nó là Sơn Thần, không phải chuyện gì cũng nghe theo tôi.” Nghiêm Mặc bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
Lạp Mông sẽ tin sao? Nói chung, dù anh tin hay không, anh vẫn thừa biết con chim mặt người kia chắc chắn không đuổi đi được. Có điều… anh bỗng nhiên có chút chờ mong được nhìn thấy vẻ mặt của Đại Vu khi gặp Côn Bằng mặt người.
Đây là một hòn đảo có diện tích không nhỏ, đó cũng là cấm địa mà lúc trước Lạp Mông chỉ cho hắn xem.
Nghiêm Mặc nhìn ra được, rất có thể hòn đảo này là đảo lớn nhất trong hồ Thanh Uyên, thảm thực vật trên đảo um tùm, mưa to xối trên mặt đất, nhiệt độ chênh lệch trong ngày làm mặt đất bốc lên những luồng khói trắng nhàn nhạt, cả hòn đảo nhìn qua vừa xinh đẹp vừa thần bí.
Các chiến sĩ người cá và Lạp Mông đẩy bè gỗ chở Nghiêm Mặc và Cửu Phong lên bờ cát ở phía nam hòn đảo.
Cát trên bờ rất mịn, còn trắng tinh, nếu không phải có phong cảnh quen thuộc xung quanh, thì chắc Nghiêm Mặc đã tưởng mình đang ở trên một hòn đảo giữa biển.
“Mặc đại nhân, ngài ở đây đợi một chút, Đại Vu tộc tôi sẽ nhanh chóng lên đảo. Bọn tôi không được phép ở đây lâu, chờ khi ngài trở về, Đại Vu sẽ kêu bọn tôi tới đón ngài.” Lạp Mông nói xong câu đó, chờ Nghiêm Mặc bước chân lên bờ, liền cùng những chiến sĩ người cá khác đẩy bè gỗ nhanh chóng rời đi.
Cửu Phong giẫm tới giẫm lui trên bờ cát, có vẻ rất thích cảm giác móng vuốt giẫm trên cát mịn.
Nghiêm Mặc đứng ở bờ cát ngẩng đầu quan sát hòn đảo, phía sau bờ cát là rừng cây rậm rạp, hắn nên chờ ở chỗ này, hay tiến vào rừng cây tìm kiếm?
Đây là cơ hội tốt để khám phá hòn đảo này, nhưng mà… Nghiêm Mặc khom lưng, vốc một nắm cát lên.
Cát mịn trắng bạc chảy xuống từ khe hở giữa các ngón tay.
Nơi này trước kia là biển ư? Nếu không thì tại sao lại có loại cát này? Nghiêm Mặc cố ý nhìn xung quanh một vòng, nhưng không tìm ra loại hình đất tầng và nham thạch màu trắng, vậy sự hình thành của bờ cát trắng bạc này có chút kỳ quái.
Nghiêm Mặc cởi giày rơm ném sang một bên, chân trần đi vài bước trên cát, hắn thử chấm một ít cát để vào miệng nếm thử.
“Đây là vỏ sò và đá san hô sau khi được mài nhỏ, tạo nên cát biển.” Một giọng nói mang theo ý cười truyền đến từ phía sau.
Nghiêm Mặc vỗ vỗ tay phủi cát, chậm rãi xoay người.
Cửu Phong bỗng nhiên bay lên giữa không trung, nhìn chằm chằm người vừa xuất hiện.
Một người đàn ông tóc dài rũ xuống bên chân, thân cao ngang ngửa Nguyên Chiến, diện mạo cực kỳ anh tuấn, y yên lặng đứng trên bờ cát, giữa mưa to.
Vóc dáng người đàn ông nọ rất đẹp, bên hông chỉ tùy tiện quấn một khúc vải bố, cơ bắp trên người thon thả chứ không thô kệch, đường cong tám múi cơ bụng rất rõ ràng, nhân ngư tuyến đẹp đẽ bên dưới cơ bụng kéo dài xuống vị trí khiến người ta phải suy tư, đôi chân thon dài có một nửa bị che sau vải bố, chỉ có cẳng chân thon chắc lộ ra là đủ để thấy dáng chân hoàn mỹ.
Ánh mắt Nghiêm Mặc xẹt qua vị trí hơi gồ lên giữa háng được che lại bằng khúc vải bố ôm sát cơ thể của người đàn ông nọ, kích cỡ rất đáng để kiêu ngạo, chắc cũng tầm cỡ của gia súc Chiến. Khụ, không đúng, trọng điểm không phải cái này, trọng điểm là khúc vải bố thoạt nhìn thực quen mắt, nhìn qua giống loại vải hắn đang mặc trên người như đúc.
Mà hắn nhớ rõ, mới mấy ngày trước, hắn vừa tặng cho tộc Người Cá khúc vải bố tốt nhất mới được dệt ra.
“Đại Vu tộc Người Cá?”
“Tư tế nhỏ Cửu Nguyên.”
Nghiêm Mặc làm như không nghe thấy chữ ‘nhỏ’ kia, hai mắt hắn đều dừng trên cặp giò của đối phương.
Người nọ cười, bước một bước đến bên cạnh Nghiêm Mặc: “Ngạc nhiên lắm sao?”
“Ừ. Tôi tưởng tộc Người Cá không thể biến ra hai chân, đây là năng lực của Đại Vu, hay là mọi người cá đều có thể như vậy?”
Người nọ không trả lời hắn, mà vươn ngón tay thon dài ra nâng cằm hắn lên: “Thú vị đấy, kiến thức của cậu, năng lực và cách nói chuyện của cậu không giống một tư tế nhỏ nên có.”
Có ý gì? Nghiêm Mặc muốn tách khỏi tay đối phương, nhưng lại phát hiện tốc độ của đối phương thoạt nhìn thì như thong thả mà kỳ thật không hề chậm chút nào, rõ ràng hắn thấy đối phương thò tay sang, nhưng lại không thể tránh được.
Nghiêm Mặc muốn đẩy cái tay không chút lịch sự và kính trọng kia ra.
Nhưng cái tay đó lại không chút sứt mẻ.
Nghiêm Mặc lập tức móc kim châm, đâm vào huyệt vị trên tay người nọ.
Nhưng mà! Đối phương lại không có chút phản ứng, không đúng, người nọ vẫn có phản ứng, y nhìn nhìn tay mình, hơi dùng sức siết chặt cằm hắn: “Cậu bé hư, cậu muốn làm gì?”
Huyệt vị của người cá và nhân loại khác nhau. Đây là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Nghiêm Mặc.
Nhưng ngay sau đó, hắn liền biết không chỉ như thế.
“Chỉ với một chiến sĩ cấp ba nho nhỏ như cậu, thì sao có thể làm ta bị thương?”
“Anh cấp mấy?” Ngay cả kính ngữ Nghiêm Mặc cũng vứt bỏ, không chút khách khí hỏi lại.
Đại Vu người cá đẹp đến không giống người phàm kia cười to, tựa như vấn đề này không đáng để trả lời.
“Kiệt ——!” Cửu Phong cảm thấy quái hai chân nhỏ nhà mình bị người ta ăn hiếp, lập tức ‘phốc phốc phốc’ phun ba lưỡi dao gió.
Đại Vu người cá ngay cả tránh cũng không thèm tránh, ba lưỡi dao gió còn chưa chạm tới người y thì đã biến mất không thấy tung tích.
Nghiêm Mặc nuốt nuốt nước miếng.
Cửu Phong bất ngờ lao xuống dưới, dùng móng vuốt chụp lấy Đại Vu người cá.
Đại Vu giơ tay, thế mà tóm được hai cái móng vuốt của Cửu Phong, dùng sức quật mạnh xuống đất.
“Ầm!” Thân thể to lớn của Cửu Phong rớt xuống, cánh quạt bay một đống cát, nửa ngày trời không bò dậy nổi.
“Cửu Phong!” Nghiêm Mặc đau lòng, tay vặn một cái, mấy chục cây kim phóng về phía mặt Đại Vu.
Nhưng tất cả kim châm đều biến thành bột phấn, chỉ có một cây là lành lặn. Đại Vu cầm nó trong tay xem xét, còn đưa lên miệng cắn cắn, nhướng mày: “Gai của tộc Phong? Rốt cuộc cậu là nhân loại hay là tộc cây Trường Sinh?”
Đụng phải tên có máu mặt rồi! Nghiêm Mặc nhanh chóng nghĩ cách đối phó. Hắn có thể cảm giác được thật ra đối phương không muốn giết hắn, nhưng hắn vẫn phải đưa ra thứ đủ để gây uy hiếp cho đối phương, nếu không… cuộc nói chuyện giữa bọn họ sẽ không thể ngang hàng nhau, đối phương bây giờ còn đang nhéo cằm hắn.
Hắn có nên dùng tuyệt chiêu cuối cùng không?
Nhưng tên Đại Vu không biết giá trị vũ lực rốt cuộc cao bao nhiêu kia lại dùng một cái tay khác vuốt ve hình xăm chiến sĩ trên mặt hắn, nói bằng giọng điệu có hơi hoài niệm và kinh ngạc: “Lại là ký hiệu này, đã bao nhiêu năm không thấy rồi? Ta còn tưởng sẽ không bao giờ được gặp lại. Tư tế nhỏ, cậu vẫn chưa học được cách che giấu ấn ký chiến sĩ sao? Không được đâu, cậu mà mang cái ấn ký này thì sẽ sống chẳng được bao lâu.”
Nghiêm Mặc trầm mặc, qua một hồi lâu mới nói: “Anh có thể buông tôi ra không? Tôi cảm thấy tư thế này không thích hợp để nói chuyện.”
Đại Vu cười, cười một cách tà mị và dâm đãng, nhéo nhéo má hắn một phen, rồi kéo cái áo tơi trên người hắn ném sang một bên, sau đó vươn tay đẩy hắn ngã trên bờ cát: “Nhóc con, trước tiên thỏa mãn ta đã, rồi sau đó lại bàn tiếp.”
Cái đệt! Nghiêm Mặc lúc này dù không muốn sử tuyệt chiêu cuối thì cũng phải sử dụng thôi.
Có lẽ Đại Vu cũng không ngờ tới một tư tế cấp ba nho nhỏ trong mắt y lại có thể làm y bị thương, sau khi đẩy ngã Nghiêm Mặc, y liền trực tiếp cởi phăng khúc vải bố trên người mình, áp lên người cậu thiếu niên.
Nhưng trong nháy mắt khi thân thể y đã kề sát cậu thiếu niên, một tay đã giữ eo cậu thiếu niên, đang chuẩn bị lật người qua hưởng thụ một phen, thì đột nhiên thả cậu thiếu niên ra, thân thể thoáng cái đã lùi ra thật xa.
Nghiêm Mặc bò dậy, kéo vạt áo bị xốc lên xuống, sau đó không thèm nhìn đến Đại Vu người cá, bước nhanh tới chỗ Cửu Phong vẫn chưa đứng dậy được.
Cửu Phong tủi thân ục ục hai tiếng, nó lớn như vầy rồi mà chưa bị đánh thế này bao giờ.
“Có bị thương ở đâu không?” Nghiêm Mặc vuốt ve thân thể Cửu Phong, nhanh chóng kiểm tra cho nó.
“Kiệt” Không có bị thương, nhưng bị quật choáng đầu. Con cá lớn kia rất lợi hại!
“Cá lớn? Mày biết người đó không phải nhân loại?”
“Khặc khặc.” Nó là cá lớn, không phải quái hai chân, ta muốn ăn nó!
“…Tao cảm thấy mày bây giờ không đánh lại anh ta đâu.”
“Kiệt!” Ăn nó, ta sẽ mạnh hơn nữa.
“Ha ha!” Từ xa có tiếng cười nhạo truyền tới: “Ngay cả tổ tông nhà chim mi cũng chưa chắc làm gì được ta, thằng nhãi chim mi còn chưa thay sạch lông mao mà cũng đòi ăn ta? Nếu không phải cha mi năn nỉ ta thỉnh thoảng trông mi một chút, có tin ta nhổ hết lông mi rồi ăn sống luôn không?”
“Kiệt ——! Phốc phốc phốc!” Cửu Phong phẫn nộ tấn công.
“Thằng nhãi chim non không biết nghe lời này.” Đại Vu vung tay, Cửu Phong đột nhiên bị hất bay, ùm một tiếng rơi vào trong hồ.
Nghiêm Mặc không thèm suy nghĩ nhảy vào hồ theo.
“Nó không chết được đâu, ta chỉ khiến nó biết ngoan hơn chút mà thôi, để sau này nó đừng có hỡ một tý là chảy nước miếng với tộc người cá bọn ta.”
Nước trong hồ biến thành một bàn tay to, túm lấy cổ Nghiêm Mặc ném lên bờ.
Mà nơi Cửu Phong rơi xuống thì xuất hiện xoáy nước, nhanh chóng nuốt chửng thân thể Cửu Phong.
Nghiêm Mặc trừng to mắt nhìn nơi Cửu Phong biến mất, trên tròng trắng nỗi lên những đường gần xanh lá, đường gân như những sợi dây leo bò về phía con ngươi.
“Đúng là một cậu nhóc lớn gan, dám nuôi quả Vu Vận trong cơ thể, ai dạy cậu vậy?”
Những đường gân màu xanh đột nhiên rút đi, hai mắt Nghiêm Mặc khôi phục lại như cũ: “Đại Vu, bây giờ chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng được không?”
“Ha! Cậu cảm thấy chỉ như vậy là có thể uy hiếp được ta? Nhóc con, ta nói này, trước tiên thỏa mãn ta đã, nếu không cậu cũng chỉ có thể ôm một bụng nghi vấn trở về, à, còn mang theo một bụng tinh trùng của người cá, mặt khác, cậu cũng đừng hòng ngóng trông tộc Người Cá sau này sẽ trợ giúp các cậu.”
/660
|