Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc cũng chỉ cỡ chừng vài hơi hít thở, cây giống nho nhỏ lúc trước đã cao lớn đến đùi, cỡ năm sáu trượng. Quân Mạc Tà mỉm cười, ngón tay trái thay đổi, quả cầu sáng màu xanh nhạt đột nhiên biến mất, một lát sau, lại nổi lên một vầng sáng màu xanh lá đậm.
"Oành" một tiếng, cây thất thải thánh thụ nho nhỏ lại thẳng tắp cao hơn hai mươi trượng nữa, thân cây cũng lập tức to hơn, tán cây thì giống như mây đen đột ngột hình thành trên bầu trời trong xanh, nhanh chóng dài ra, trong chớp mắt đã che phủ một vùng trời. Lại thêm vài cái hít thở, cây giống đã không còn được gọi là "Cây giống" nữa, vì cây thất thải thánh thụ mới sinh ra này đã đạt tới đường kính thân cây là ba bốn thước, vô số lá cây chín góc tản ra, nhẹ nhàng lay động, cả cây đều phát ra một vầng sáng tự nhiên bảy máu….
Lại qua một lúc, tại nơi của cái cây cành lá rầm rập, dần dần tỏa ra một mùi hương nồng đậm nhưng cũng rất trong sạch, mát mẻ, một đóa hoa thất thải bất ngờ xuất hiện, lấy bảy đóa hoa làm thành một chùm, mà toàn bộ trên cây, lại xuất hiện hơn bảy chùm!
Quân Mạc Tà sợ run một lát:
- Không phải năm trăm năm mới ra hai chùm sao? Tại sao cái cây này lại xuất hiện đến bảy chùm? Chẳng lẽ là đột biến gien sao?
Khi hắn đang lo lắng vấn đề này, từ vầng sáng năng lượng màu xanh lá đậm, cái cây thất thải thánh thụ trong hồng tháp quân chưa vượt qua một phút, đã bắt đầu ra trái lần đầu tiên.
Đóa hoa lấy tốc độ mắt thường có thể thấy lớn dần, quả bảy màu, trong chớp mắt treo đầy trên cành, không nhiều không ít, bảy bảy bốn mươi chín trái! Đúng là bảy chùm!
Sau đó, lại trong mấy cái chớp mắt, toàn bộ thế giới trong hồng quân tháp, nơi nơi đều tràn ngập mùi hương ngào ngạt trong sạch thoải mái!
Quân Mạc Tà lúc này mới dừng lại việc đưa mộc lực, hắn cũng không muốn giống như lần trước bị hồng quân tháp đá ra. Cẩn thận nhìn quả của thất thải thánh thụ, cùng với chùm quả mình nếm qua giống nhau, tuyệt đối không có chỗ nào khác cả, điểm khác biệt duy nhất chính là, những quả thánh thụ kết ở trong đây, so với những quả mình ăn, ít nhất lớn gấp hai! Xem ra, những thứ đào tạo trong hồng quân tháp mạnh hơn so với những thứ bên ngoài……
Còn có xem ra vị thánh thụ đại nhân kia cũng không ở sau lưng mình vụng trộm làm tay chân gì đó. Đáng được khen ngợi a……
Người kính ta một trượng, ta như thế nào cũng phải trả người một thước, cái gọi là lương tâm, ta vẫn là có!
Nhưng Quân Mạc Tà cũng không biết, năm mà thánh thụ đại nhân còn một hạt giống, cũng chỉ ở trong máu của tiền bối ngâm khoảng một phút mà thôi, sao có thể giống như cái cây này, ăn uống no đủ mới ra……
Đãi ngộ như vậy căn bản chính là tạo thành hai sự việc khác nhau!
Đối với cây thất thải, đây chính là trụ cột tiên thiên nguyên thủy nhất! Thậm chí còn có thể nói: thánh quả thất thải trong hồng quân tháp của Quân Mạc Tà, mới chính là từ cổ đến nay, là thánh quả thất thải ở hình dạng ban đầu của chính nó……
Đang lúc Quân đại thiếu gia thở dài nhẹ nhõm, trong hồng quân tháp lại một lần nữa xảy ra dị biến, trên thân thất thải thánh thụ, đột nhiên xuất hiện một dải cầu vồng bảy màu, bắt ngang qua không gian trong suốt, vô cùng chính xác nối từ sườn bên này sang linh lung liên bên kia…
Lập tức, cầu vồng bảy màu này ở đây đột nhiên biến thành một cái cầu, Quân Mạc Tà thậm chí có thể cảm giác được, thông qua chiếc cầu vồng này, linh lung liên và thất thải thánh thụ cùng nhau sinh trưởng nhanh hơn, đúng là lẫn nhau hỗ trợ đẩy nhanh hiệu quả. Quá tuyệt vời! Đúng là rất tuyệt vời!
Quân Mạc Tà vui sướng đến vẫy vẫy nắm tay.
Đem bảy chùm thất thải thánh quả đều để lại trên cây, sau đó làm thêm vài thứ, cam đoan mấy quả đó không rơi xuống mặt đất, lúc này mới chịu đi ra ngoài.
Kỳ thật động tác lúc nãy của Quân đại thiếu gia đều là thừa thải cả. Thất thải thánh quả còn trên cành, có hiệu quả hơn là hái xuống, hơn nữa, có dùng hết sức hái xuống, cũng sẽ không hái xuống được……
- Sao rồi? Đây là sao vậy?
Quân đại thiếu gia bận bịu xong cái cây thất thải thánh thụ của mình, cộng thêm chuyện liên kết với linh lung liên, tâm trạng rất vui sướng đi ra ngoài, nhưng tới lúc đi ra thì lại có chút không vui.
Xà vương Thiên Tầm lúc này đã được thánh thụ vớt ra, đang nằm trên giường, nhưng lại vẫn như cũ là bộ dạng công chúa ngủ trong rừng, không có dấu hiệu tỉnh lại, cơ bản là cùng lúc đầu không khác nhau mấy, thậm chí là hơi thở, trạng thái cũng không có thay đổi, lông mi không khỏi vì tâm trạng khó chịu nhíu lên một chút.
- Đại gia, đại gia, ngài bình tĩnh chút, vị cô nương này đã khỏi bệnh rồi, thật sự đã khỏi hẳn rồi.
Quân đại thiếu gia ừ một tiếng, cơ hồ là dọa thánh thụ đại nhân sợ đến mức tè ra quần, không ngừng giải thích.
Vết thương của nàng, ta thật sự đã chữa khỏi rồi. Không tin ngài nhìn kỹ đi, cho ta một trăm lá gan ta cũng dám gạt ngài a…
Nói xong lời cuối cùng, giọng điệu thánh thụ đại nhân đã có chút nức nở.
Quân Mạc Tà quay đầu lại nhìn cũng không khỏi bị dọa nhảy dựng lên. Cái ao lúc trước luôn luôn ở trong trạng thái tràn đầy máu đỏ, bây giờ đã biến mất hơn một nửa, bây giờ thoạt nhìn, cũng chỉ là một tầng nhợt nhạt, cũng chỉ miễn cưỡng tràn đầy cái ao mà thôi, có vẻ như cây thánh thụ xương sắp sụn này cũng đã ra rất nhiều sức lực…….
- Đại gia…. Vị tiểu phu nhân này của ngài lúc trước bị thương rất nặng, xem vết thương của nàng, đã sớm về trời rồi, nhưng ngài lại vận dụng nhiều thiên tài địa bảo, vì nàng tạo nên một trạng thái hoàn cảnh như là bào thai, mới để lại được cho nàng một con đường sống, cố gắng đến giờ, tuy nàng vì máu của ta mà sống lại, nhưng vì ngủ sâu quá lâu, cho dù là tinh thần, huyền nguyên, ** tất cả đều đã rơi vào trạng thái bản năng nguyên thủy nhất, nếu tùy tiện đáng thức nàng dậy, sẽ đối với tinh thần thân thể nàng tạo thành một gánh nặng lớn, nếu như không chịu đựng nổi, sẽ gây ra hậu quả không thể cứu được……
Thánh thụ đại nhân uất ức nói:
– Cho nên ngài phải giúp nàng điều trị một đoạn thời gian mới được, chỉ cần nàng tự nhiên tỉnh dậy, tất cả các ảnh hưởng xấu, sẽ không tồn tại.
Thánh thụ đại nhân có thể nói thật sự rất uất ức, hắn lần này đúng là vì vị công chúa ngủ này suy nghĩ a. Một người, mê man vài tháng, trong khoảng thời gian này, cho dù người chăm sóc nàng có cỡ nào tận tâm hết sức, vì nàng an bài một hoàn cảnh đông lạnh, nhưng cũng không bằng tự nàng ăn uống no đủ! Huống chi nàng lại mang theo vết thương nghiêm trọng, mười phần hết chín phần là phải chết. Mỗi ngày cho uống một chút nước là được. Nếu thật sự tùy tiện đánh thức nàng dậy, tin tưởng cho dù là ngũ tạng lục phủ hay là cơ năng cơ thể, đều chịu không nổi! Đây cần là một quá trình từ từ, đương nhiên, thánh thụ đại nhân an bài như thế này, cũng có chỗ vì bản thân mình lo lắng, nếu vị công chúa ngủ này lập tức tỉnh dậy mà cơ thể không chịu nổi gánh nặng xảy ra vấn đề, vậy bản thân mình không phải sẽ biến thành tro bụi…. Cho nên thánh thụ đại nhân cũng là bất đắc dĩ mới làm như vậy.
- Nga, ngươi nói rất có đạo lý! Ta đã biết.
Đạo lý này, Quân Mạc Tà cũng biết, đầu biết nhưng một khi quan tâm sẽ bị loạn, con người nghe theo trái tim, là không thể tránh được.
Quân đại thiếu gia tuy không phải là người tốt, phần lớn thời điểm là không phân rõ đúng sai cộng thêm gian xảo, nhưng khi phải phân rõ đúng sai hắn vẫn có thể làm được!
- Cảm ơn, cảm ơn ngài đã hiểu.
Thánh thụ đại nhân cơ hồ muốn rớt nước mắt, có thể thấy được phường ăn trộm trước mặt này hiểu biết lí lẽ, dường như rất không dễ dàng a……
- Ừ, chuyện cứu người ngươi làm tốt lắm, ta rất vừa lòng, thứ ta trả ngươi, sẽ cho ngươi ngay, nhưng, ta có một vấn đề muốn hỏi, hy vọng ngươi thành thật trả lời, thất thải thánh quả của ngươi…. Một trăm năm hẳn cũng không chỉ kết được hai chùm phải không?
Quân Mạc Tà cau mày nhìn hắn.
Thánh thụ đại nhân ngẩn người, tận lực không cho mồ hôi chảy xuống như thác nước…… Bí mật này, sao hắn biết? Chẳng lẽ hắn đang làm bộ như đã biết để gạt ta? Cần phải vậy không?
Nhìn lại vẻ mặt chắc chắn của Quân Mạc Tà, thánh thụ đại nhân rốt cuộc vẫn không dám nói dối, nhưng nếu quyết định nói thật, vậy cứ để đổ đậu đầy ống trúc vậy, toàn bộ đều thú nhận:
- Đúng, đại gia ngài đã nhìn rõ mọi việc. Nhưng…. Đại gia, ta không còn cách nào khác cả, ta cũng muốn sống sót thôi.
- Sống sót?
Quân Mạc Tà dùng ánh mắt tràn ngập nghi hoặc nhìn chằm chằm thánh thụ đại nhân, số lượng quả thì liên quan gì đến sự sống sót của ngươi?
- Đại gia, người đời đều có sinh lão bệnh tử, đây cũng là chuyện rất bình thường phải không? Trên thực tế, tất cả các sinh linh trên thế gian này đều nằm trong vòng quy luật đó!
Thánh thụ đại nhân vẻ mặt đau khổ nói:
– Ví dụ như cây cối chúng tôi, tuy có thể sống lâu hơn con người, nhưng cuộc đời cũng không phải là vô hạn, cho dù ta có là vua của muôn loài cây, là linh loại của trời đất, cho dù ta có thể sống được một vạn năm cũng được, hai vạn năm cũng được, nhưng cuối cùng, vẫn có một ngày thọ nguyên tận, cũng sẽ chết……
Nếu những lời trên là thật, thì quả nhiên rất ít có sinh linh có thể thoát khỏi quy luật đó, Quân Mạc Tà tỏ vẻ hiểu biết gật gật đầu, cũng bảo hắn tiếp tục nói.
- Về quá trình sinh lão bệnh tử của cây, tin rằng đại gia ngài cũng có một mức hiểu biết nhất định, ta cũng không nói nhiều vấn đề đó, sẽ trực tiếp đi vào vấn đề chính, muốn được đến thất thải thánh quả, tất nhiên phải trải qua quá trình ra hoa kết quả, mà toàn bộ quá trình này đều hao tổn rất lớn! Đối với chúng tôi, cũng giống như loài người sinh con vậy…… Thánh quả, muốn có phải hao tổn nguyên khí…… Mỗi một quả thất thải, đều chứa đựng bên trong nó tinh hoa sinh mệnh. Mà những tinh hoa sinh mệnh đó, đều là sự tích lũy năm trăm năm qua của ta, mới có thể tích lũy đủ để ra một chùm thánh quả…. Những tinh hoa sinh mệnh đó, nếu toàn bộ đều cung cấp cho quả trưởng thành, như vậy, quá trình này cũng tương đương với việc ta tiêu hao trăm năm thọ nguyên của chính mình, ngoài trừ thân cây có thể cao thêm to thêm, đối với chính bản thân ta mà nói, không hề có ích lợi gì cả! – Thánh thụ đại nhân hít thêm mấy hơi rồi nói – Thật không giấu diếm gì ngài, thất thải thánh thụ chúng tôi, năm ngàn năm lớn lên, một lần có thể ra bảy chùm quả! Mà từ năm ngàn năm đến một vạn năm có thể ra được mười bốn chùm. Mỗi năm ngàn năm trôi qua, lượng quả sẽ tăng gấp đôi…… Nhưng nếu cứ bảo trì xu thế này, kết quả với số lượng cực hạn, như vậy chúng tôi sẽ sống không qua ba vạn năm, biến mất trên thế gian này.
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.
"Oành" một tiếng, cây thất thải thánh thụ nho nhỏ lại thẳng tắp cao hơn hai mươi trượng nữa, thân cây cũng lập tức to hơn, tán cây thì giống như mây đen đột ngột hình thành trên bầu trời trong xanh, nhanh chóng dài ra, trong chớp mắt đã che phủ một vùng trời. Lại thêm vài cái hít thở, cây giống đã không còn được gọi là "Cây giống" nữa, vì cây thất thải thánh thụ mới sinh ra này đã đạt tới đường kính thân cây là ba bốn thước, vô số lá cây chín góc tản ra, nhẹ nhàng lay động, cả cây đều phát ra một vầng sáng tự nhiên bảy máu….
Lại qua một lúc, tại nơi của cái cây cành lá rầm rập, dần dần tỏa ra một mùi hương nồng đậm nhưng cũng rất trong sạch, mát mẻ, một đóa hoa thất thải bất ngờ xuất hiện, lấy bảy đóa hoa làm thành một chùm, mà toàn bộ trên cây, lại xuất hiện hơn bảy chùm!
Quân Mạc Tà sợ run một lát:
- Không phải năm trăm năm mới ra hai chùm sao? Tại sao cái cây này lại xuất hiện đến bảy chùm? Chẳng lẽ là đột biến gien sao?
Khi hắn đang lo lắng vấn đề này, từ vầng sáng năng lượng màu xanh lá đậm, cái cây thất thải thánh thụ trong hồng tháp quân chưa vượt qua một phút, đã bắt đầu ra trái lần đầu tiên.
Đóa hoa lấy tốc độ mắt thường có thể thấy lớn dần, quả bảy màu, trong chớp mắt treo đầy trên cành, không nhiều không ít, bảy bảy bốn mươi chín trái! Đúng là bảy chùm!
Sau đó, lại trong mấy cái chớp mắt, toàn bộ thế giới trong hồng quân tháp, nơi nơi đều tràn ngập mùi hương ngào ngạt trong sạch thoải mái!
Quân Mạc Tà lúc này mới dừng lại việc đưa mộc lực, hắn cũng không muốn giống như lần trước bị hồng quân tháp đá ra. Cẩn thận nhìn quả của thất thải thánh thụ, cùng với chùm quả mình nếm qua giống nhau, tuyệt đối không có chỗ nào khác cả, điểm khác biệt duy nhất chính là, những quả thánh thụ kết ở trong đây, so với những quả mình ăn, ít nhất lớn gấp hai! Xem ra, những thứ đào tạo trong hồng quân tháp mạnh hơn so với những thứ bên ngoài……
Còn có xem ra vị thánh thụ đại nhân kia cũng không ở sau lưng mình vụng trộm làm tay chân gì đó. Đáng được khen ngợi a……
Người kính ta một trượng, ta như thế nào cũng phải trả người một thước, cái gọi là lương tâm, ta vẫn là có!
Nhưng Quân Mạc Tà cũng không biết, năm mà thánh thụ đại nhân còn một hạt giống, cũng chỉ ở trong máu của tiền bối ngâm khoảng một phút mà thôi, sao có thể giống như cái cây này, ăn uống no đủ mới ra……
Đãi ngộ như vậy căn bản chính là tạo thành hai sự việc khác nhau!
Đối với cây thất thải, đây chính là trụ cột tiên thiên nguyên thủy nhất! Thậm chí còn có thể nói: thánh quả thất thải trong hồng quân tháp của Quân Mạc Tà, mới chính là từ cổ đến nay, là thánh quả thất thải ở hình dạng ban đầu của chính nó……
Đang lúc Quân đại thiếu gia thở dài nhẹ nhõm, trong hồng quân tháp lại một lần nữa xảy ra dị biến, trên thân thất thải thánh thụ, đột nhiên xuất hiện một dải cầu vồng bảy màu, bắt ngang qua không gian trong suốt, vô cùng chính xác nối từ sườn bên này sang linh lung liên bên kia…
Lập tức, cầu vồng bảy màu này ở đây đột nhiên biến thành một cái cầu, Quân Mạc Tà thậm chí có thể cảm giác được, thông qua chiếc cầu vồng này, linh lung liên và thất thải thánh thụ cùng nhau sinh trưởng nhanh hơn, đúng là lẫn nhau hỗ trợ đẩy nhanh hiệu quả. Quá tuyệt vời! Đúng là rất tuyệt vời!
Quân Mạc Tà vui sướng đến vẫy vẫy nắm tay.
Đem bảy chùm thất thải thánh quả đều để lại trên cây, sau đó làm thêm vài thứ, cam đoan mấy quả đó không rơi xuống mặt đất, lúc này mới chịu đi ra ngoài.
Kỳ thật động tác lúc nãy của Quân đại thiếu gia đều là thừa thải cả. Thất thải thánh quả còn trên cành, có hiệu quả hơn là hái xuống, hơn nữa, có dùng hết sức hái xuống, cũng sẽ không hái xuống được……
- Sao rồi? Đây là sao vậy?
Quân đại thiếu gia bận bịu xong cái cây thất thải thánh thụ của mình, cộng thêm chuyện liên kết với linh lung liên, tâm trạng rất vui sướng đi ra ngoài, nhưng tới lúc đi ra thì lại có chút không vui.
Xà vương Thiên Tầm lúc này đã được thánh thụ vớt ra, đang nằm trên giường, nhưng lại vẫn như cũ là bộ dạng công chúa ngủ trong rừng, không có dấu hiệu tỉnh lại, cơ bản là cùng lúc đầu không khác nhau mấy, thậm chí là hơi thở, trạng thái cũng không có thay đổi, lông mi không khỏi vì tâm trạng khó chịu nhíu lên một chút.
- Đại gia, đại gia, ngài bình tĩnh chút, vị cô nương này đã khỏi bệnh rồi, thật sự đã khỏi hẳn rồi.
Quân đại thiếu gia ừ một tiếng, cơ hồ là dọa thánh thụ đại nhân sợ đến mức tè ra quần, không ngừng giải thích.
Vết thương của nàng, ta thật sự đã chữa khỏi rồi. Không tin ngài nhìn kỹ đi, cho ta một trăm lá gan ta cũng dám gạt ngài a…
Nói xong lời cuối cùng, giọng điệu thánh thụ đại nhân đã có chút nức nở.
Quân Mạc Tà quay đầu lại nhìn cũng không khỏi bị dọa nhảy dựng lên. Cái ao lúc trước luôn luôn ở trong trạng thái tràn đầy máu đỏ, bây giờ đã biến mất hơn một nửa, bây giờ thoạt nhìn, cũng chỉ là một tầng nhợt nhạt, cũng chỉ miễn cưỡng tràn đầy cái ao mà thôi, có vẻ như cây thánh thụ xương sắp sụn này cũng đã ra rất nhiều sức lực…….
- Đại gia…. Vị tiểu phu nhân này của ngài lúc trước bị thương rất nặng, xem vết thương của nàng, đã sớm về trời rồi, nhưng ngài lại vận dụng nhiều thiên tài địa bảo, vì nàng tạo nên một trạng thái hoàn cảnh như là bào thai, mới để lại được cho nàng một con đường sống, cố gắng đến giờ, tuy nàng vì máu của ta mà sống lại, nhưng vì ngủ sâu quá lâu, cho dù là tinh thần, huyền nguyên, ** tất cả đều đã rơi vào trạng thái bản năng nguyên thủy nhất, nếu tùy tiện đáng thức nàng dậy, sẽ đối với tinh thần thân thể nàng tạo thành một gánh nặng lớn, nếu như không chịu đựng nổi, sẽ gây ra hậu quả không thể cứu được……
Thánh thụ đại nhân uất ức nói:
– Cho nên ngài phải giúp nàng điều trị một đoạn thời gian mới được, chỉ cần nàng tự nhiên tỉnh dậy, tất cả các ảnh hưởng xấu, sẽ không tồn tại.
Thánh thụ đại nhân có thể nói thật sự rất uất ức, hắn lần này đúng là vì vị công chúa ngủ này suy nghĩ a. Một người, mê man vài tháng, trong khoảng thời gian này, cho dù người chăm sóc nàng có cỡ nào tận tâm hết sức, vì nàng an bài một hoàn cảnh đông lạnh, nhưng cũng không bằng tự nàng ăn uống no đủ! Huống chi nàng lại mang theo vết thương nghiêm trọng, mười phần hết chín phần là phải chết. Mỗi ngày cho uống một chút nước là được. Nếu thật sự tùy tiện đánh thức nàng dậy, tin tưởng cho dù là ngũ tạng lục phủ hay là cơ năng cơ thể, đều chịu không nổi! Đây cần là một quá trình từ từ, đương nhiên, thánh thụ đại nhân an bài như thế này, cũng có chỗ vì bản thân mình lo lắng, nếu vị công chúa ngủ này lập tức tỉnh dậy mà cơ thể không chịu nổi gánh nặng xảy ra vấn đề, vậy bản thân mình không phải sẽ biến thành tro bụi…. Cho nên thánh thụ đại nhân cũng là bất đắc dĩ mới làm như vậy.
- Nga, ngươi nói rất có đạo lý! Ta đã biết.
Đạo lý này, Quân Mạc Tà cũng biết, đầu biết nhưng một khi quan tâm sẽ bị loạn, con người nghe theo trái tim, là không thể tránh được.
Quân đại thiếu gia tuy không phải là người tốt, phần lớn thời điểm là không phân rõ đúng sai cộng thêm gian xảo, nhưng khi phải phân rõ đúng sai hắn vẫn có thể làm được!
- Cảm ơn, cảm ơn ngài đã hiểu.
Thánh thụ đại nhân cơ hồ muốn rớt nước mắt, có thể thấy được phường ăn trộm trước mặt này hiểu biết lí lẽ, dường như rất không dễ dàng a……
- Ừ, chuyện cứu người ngươi làm tốt lắm, ta rất vừa lòng, thứ ta trả ngươi, sẽ cho ngươi ngay, nhưng, ta có một vấn đề muốn hỏi, hy vọng ngươi thành thật trả lời, thất thải thánh quả của ngươi…. Một trăm năm hẳn cũng không chỉ kết được hai chùm phải không?
Quân Mạc Tà cau mày nhìn hắn.
Thánh thụ đại nhân ngẩn người, tận lực không cho mồ hôi chảy xuống như thác nước…… Bí mật này, sao hắn biết? Chẳng lẽ hắn đang làm bộ như đã biết để gạt ta? Cần phải vậy không?
Nhìn lại vẻ mặt chắc chắn của Quân Mạc Tà, thánh thụ đại nhân rốt cuộc vẫn không dám nói dối, nhưng nếu quyết định nói thật, vậy cứ để đổ đậu đầy ống trúc vậy, toàn bộ đều thú nhận:
- Đúng, đại gia ngài đã nhìn rõ mọi việc. Nhưng…. Đại gia, ta không còn cách nào khác cả, ta cũng muốn sống sót thôi.
- Sống sót?
Quân Mạc Tà dùng ánh mắt tràn ngập nghi hoặc nhìn chằm chằm thánh thụ đại nhân, số lượng quả thì liên quan gì đến sự sống sót của ngươi?
- Đại gia, người đời đều có sinh lão bệnh tử, đây cũng là chuyện rất bình thường phải không? Trên thực tế, tất cả các sinh linh trên thế gian này đều nằm trong vòng quy luật đó!
Thánh thụ đại nhân vẻ mặt đau khổ nói:
– Ví dụ như cây cối chúng tôi, tuy có thể sống lâu hơn con người, nhưng cuộc đời cũng không phải là vô hạn, cho dù ta có là vua của muôn loài cây, là linh loại của trời đất, cho dù ta có thể sống được một vạn năm cũng được, hai vạn năm cũng được, nhưng cuối cùng, vẫn có một ngày thọ nguyên tận, cũng sẽ chết……
Nếu những lời trên là thật, thì quả nhiên rất ít có sinh linh có thể thoát khỏi quy luật đó, Quân Mạc Tà tỏ vẻ hiểu biết gật gật đầu, cũng bảo hắn tiếp tục nói.
- Về quá trình sinh lão bệnh tử của cây, tin rằng đại gia ngài cũng có một mức hiểu biết nhất định, ta cũng không nói nhiều vấn đề đó, sẽ trực tiếp đi vào vấn đề chính, muốn được đến thất thải thánh quả, tất nhiên phải trải qua quá trình ra hoa kết quả, mà toàn bộ quá trình này đều hao tổn rất lớn! Đối với chúng tôi, cũng giống như loài người sinh con vậy…… Thánh quả, muốn có phải hao tổn nguyên khí…… Mỗi một quả thất thải, đều chứa đựng bên trong nó tinh hoa sinh mệnh. Mà những tinh hoa sinh mệnh đó, đều là sự tích lũy năm trăm năm qua của ta, mới có thể tích lũy đủ để ra một chùm thánh quả…. Những tinh hoa sinh mệnh đó, nếu toàn bộ đều cung cấp cho quả trưởng thành, như vậy, quá trình này cũng tương đương với việc ta tiêu hao trăm năm thọ nguyên của chính mình, ngoài trừ thân cây có thể cao thêm to thêm, đối với chính bản thân ta mà nói, không hề có ích lợi gì cả! – Thánh thụ đại nhân hít thêm mấy hơi rồi nói – Thật không giấu diếm gì ngài, thất thải thánh thụ chúng tôi, năm ngàn năm lớn lên, một lần có thể ra bảy chùm quả! Mà từ năm ngàn năm đến một vạn năm có thể ra được mười bốn chùm. Mỗi năm ngàn năm trôi qua, lượng quả sẽ tăng gấp đôi…… Nhưng nếu cứ bảo trì xu thế này, kết quả với số lượng cực hạn, như vậy chúng tôi sẽ sống không qua ba vạn năm, biến mất trên thế gian này.
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.
/1286
|