Dị Thế Tà Quân

Chương 337: Bách Lý Lạc Vân.

/1286


- Giống như tu vi của người trẻ tuổi này, đi vào Thiên Nam trợ chiến cơ bản đều là đi tìm cái chết. Đối mặt với huyền thú cao cấp nhiều như vậy, một người cho dù là Ngọc Huyền, Địa Huyền. Căn bản cũng không có nhiều cơ hội giữ mạng, đây không phải là chịu chết thì là cái gì? Nói không dễ nghe, chính như ngươi nói, pháo hôi!
Đông Phương Vấn Kiếm vô tình cười nói.
- Mạc Tà, ngàn vạn lần đừng cho rằng thân pháp của mình tinh diệu, nhưng nếu như vứt ngươi vào trong đám huyền thú kia, tứ phía đều bị trọng trọng bao vây, cho dù thân pháp có xảo hơn nữa cũng khó thoát khỏi cái chết! Cho nên ngươi ngàn vạn lần không nên tùy ý vọng động, tuyệt đối không nên rời xa khỏi ba người chúng ta!
- Thế nhưng người tuổi trẻ này nhiều nhất cũng chỉ có hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi mà thôi? Tu vi của hắn hiển nhiên cũng là Ngọc Huyền, đây chính là một thiên tài thập phần khó có được! Nhân tài như vậy nhà nào chả giữ trong tay? Vì sao Bách Lý gia tộc lại cam lòng để người này đi chịu chết? Đây chẳng phải là một chuyện đáng tiếc sao?
Quân Mạc Tà khó hiểu nói.
- Nguyên nhân này nói ra cũng không đáng một xu, thật sự rất đơn giản, người này cũng không phải là con của người vợ cả Bách Lý thế gia. Chỉ là thứ mà thôi!
Đông Phương Vấn Tình có chút tiếc hận cười nói.
- Người này tên là Bách Lý Lạc Vân, chính là một bất thế thiên tài không gặp thời của Bách Lý thế gia! Giống như rất nhiều gia tộc Huyền khí, khi sinh ra hài nhi, đều được người có tu vi cao trong gia tộc đả thông kinh mạch, một là để giảm bớt bệnh tật, thứ hai là tạo nền móng tu luyện huyền công.
- Mà Bách Lý Lạc Vân khi sinh ra, lại không có người đả thông kinh mạch, nhưng từ khi ba tuổi hắn đã bắt đầu tu luyện Huyền khí, đến mười tuổi đã thành công đột phá cửu phẩm Huyền khí, mười lăm tuổi đột phá Ngân Phẩm đỉnh phong đến Kim Phẩm cảnh giới khi hai mươi hai tuổi. Lại lần nữa đột phá Kim Phẩm, trở thành Ngọc Huyền võ giả, tu vi bây giờ của hắn xác thực đã là Ngọc Huyền đỉnh phong rồi! Trong đám người trẻ tuổi, người này được coi là đệ nhất thiên tài! Căn cốt ổn định, ít người có thể sánh kịp. Đương nhiên ngươi là người không thuộc trong số đó, chỉ là Ngọc Huyền cảnh giới mà có thể giao thủ cùng thần huyền cường giả, thậm chí còn thắng được một chiêu, tiểu tử ngươi thật đúng là yêu quái mà!
- Một nhân tài như vậy mặc dù không phải là con vợ cả, thực sự cũng không nên đãi ngộ như vậy chứ? Mặc dù không phải là con vợ cả, nhưng hắn vẫn là huyết mạch của Bách Lý thế gia, mặc dù không thể làm người thừa kế chức gia chủ, nhưng hắn ít nhất cũng là cao thủ hậu bối khó có được của Bách Lý thế gia, với độ tuổi của hắn, cùng với tu vi thăng tiến như hiện tại mà nói, không khó để tưởng tượng trong vòng mười năm hắn tất có thể tiến vào trong nhóm Thiên Huyền, thậm chí ba mươi năm có hi vọng tiến nhập Thần Huyền cảnh giới! Nhân vật như thế, chẳng lẽ cũng bởi vì không phải là con vợ cả mà buông tha cho một nhân tài khó có được như vậy hay sao? Phương pháp đối xử của Bách Lý thế gia không khỏi quá ngu đi!
Quân Mạc Tà nghe vậy càng kinh ngạc, chuyện như vậy đối với hắn mà nói, căn bản chính là chuyện không cách nào giải thích, càng khó có thể tưởng tượng.
Nên biết một người xuất sắc như thế, trẻ tuổi như thế, tiền đồ không thể hạn lượng, đừng nói là giang hồ thế gia tầm thường, cho dù là Băng Tuyết Ngân Thành, Huyết Hồn sơn trang những nơi này cũng là tuyệt đối có một không hai, thậm chí phóng nhãn ra cả Huyền Huyền đại lục cũng chưa chắc có thể tìm được vài người, tin tưởng bất luận gia tộc gì có một nhân tài như vậy đều muốn coi như châu như bảo. Cũng giống như ba vị Đông Phương đại gia bảo vệ Quân đại thiếu gia vậy!
- Thật sự ra cũng không phải tất cả đều là vì nguyên nhân này, nguyên nhân căn bản là ở chỗ phụ thân của hắn, phụ thân hắn chính là trong lúc say rượu đã cường bạo một thị nữ sau đó phong lưu kết tinh ra hắn, cho nên hắn mặc dù chính là trưởng tử, nhưng mà Bách Lý gia tộc thủy chung không có thừa nhận địa vị của hắn, trong gia tộc càng chèn ép, đến nay hắn đối với huyết mạch của mình càng thêm xa cách, mặc dù hắn có thiên phú, tu vi cực cao. Bị chèn ép cũng rất thảm, giống như phụ tử nhà hắn tình cảnh xấu hổ bực này, trong thế gia thân phận của hắn cơ hồ chẳng khác gì nô bộc, thậm chí còn còn không được sủng ái như một nha hoàn. Cho nên hắn mang tâm trả thù rất mãnh liệt, đặc biệt khi huyền công của hắn thành công tấn thăng đến Ngọc Huyền cảnh giới, gặp một sự kiện ngẫu nhiên, hắn làm ra một chuyện.
Trên mặt có Đông Phương Vấn Tình hiện lên chút tiếc hận:
- Thật ra việc này cũng không phải hắn chủ động tiến hành, quá trình cũng rất đơn giản, chính là hắn muốn quấy rối vài tên đích tôn thiếu gia của vợ cả, đều hung hăng giáo huấn bọn này! Hơn nữa ra tay rất tàn nhẫn. Đến lúc này khiến cho lửa giận bớt đi mới thôi, tuy nhiên tu vi huyền công của hắn còn hơn xa so với đám đệ tử từ nhỏ đã thường xuyên được ngoại lực thông tẩy kinh mạch, tu luyện tiến nhanh hơn, càng xuất sắc hơn, thế nhưng hắn ở Bách Lý thế gia lại chẳng có bất luận địa vị gì.
- Qua chuyện này hắn không có bị đánh chết, xem như Bách Lý gia cũng đã nể huyết mạch thân tình lắm rồi. Thế nhưng hôm nay tới đây, hiển nhiên đám người Bách Lý thế gia cũng không bỏ qua hắn. Lần này hành trình tới Thiên Nam, không thể nghi ngờ là một cơ hội rất tốt để mượn đao giết người!
- Thì ra là thế!
Quân Mạc Tà thở một hơi thật dài.
Hắn thì thào:
- Bách Lý... Lạc Vân à...
Ánh mắt chớp động, cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì nữa.
- Nhưng mà chúng ta xem ra hành động này chính là Bách Lý thế gia tự hủy đi căn cơ của mình! Chính như Mạc Tà ngươi phán đoán vậy, kẻ này thiên tư trác tuyệt, nhiều nhất chỉ kém ngươi một nửa thôi, tin tưởng chỉ cần có có ba, năm mươi năm thời gian, chỉ sợ sẽ có một vị chí tôn cường giả được sinh ra!
- Phải biết rằng trong một gia đình thế gia, nhất là giang hồ thế gia, nếu như xuất hiện cường giả cấp chí tôn, chính là một bước lên trời, trong nháy mắt thân phận thế lực tăng vọt a!
- Huyết Hồn sơn trang cùng Phong Tuyết ngân thành chính là như thế. Loại cơ hội này đối với bất luận một thế gia nào mà nói. Thường thường mấy trăm năm hơn mười thế hệ cũng khó xuất hiện một lần, mà Bách Lý thế gia lại bỏ qua cơ hội như vậy, thật sự khiến người khác tiếc hận. Nhưng lại khó hiểu ở chỗ, cũng không biết Bách Lý thế gia đến tột cùng là đầu óc quá ngắn hay là sợ một khi Bách Lý Lạc Vân có thành tựu sẽ quay lại trả thù bọn họ? Hoặc là trong đó còn có nguyên nhân khác?
Đông Phương Vấn Tình lắc đầu ha ha cười nói:
- Quả là thật đáng tiếc, thế nhưng dù sao cũng không có liên quan đến chúng ta.
- Dù sao đó cũng là chuyện của nhà nguời ta, tiểu tử này là một đại cao thủ, đối với đại thế gia chúng ta mà nói mâu thuẫn giữa bọn họ chính là một chuyện tốt, mọi người đều thấy vui mừng. Dù sao khi có một vị anh hùng quật khởi đều phải giẫm trên vô số thi cốt của địch nhân, mỗi một vị cường giả khi trèo lên đỉnh cao đều phải ngâm mình trong bể máu! Mà cộng đồng chín đại thế gia chúng ta cho dù không phải tử thù địch nhân thế nhưng cũng là đối thủ cạnh tranh...
Liền tại lúc này, người của các đại gia tộc cũng nhảy từ chỗ cao xuống, đám người đều hướng tới đại sảnh nghị sự mà qua, Đông Phương Vấn Tình nhìn về phía xa, nói:
- Ta cùng Tam thúc của ngươi vào trước đây, nếu không Phong Tuyết ngân thành kia sẽ tới gây chuyện, có ta ở đây bọn họ tối thiểu không dám quá làm càn đâu.
Hắn mỉm cười ào ào mà đi. Liền thấy hắn tới giúp đẩy xe lăn cho Quân Vô Ý tiến vào trong.
Quân Mạc Tà nhìn Tam thúc ngồi trên xe lăn, đột nhiên nghĩ đến chân của Tam thúc đã rất tốt rồi, chẳng qua không biết khi nào mới có thể khiến hắn chính thức rời khỏi xe lăn đây? Khi nào thì mới có thể khiến cho Huyết Y đại tướng lại lần nữa ngạo nghễ đứng thẳng trước mặt người trong thiên hạ, biểu hiện ra ngạo khí của hắn?
Mà hết thảy chuyện này lại đều quyết định bởi thực lực, thực lực tuyệt cường!
Thực lực giống như.... Nhân tài....
Quân Mạc Tà nghĩ tới đây, đột nhiên bước dài mà đi. Hướng về phía Bách Lý Lạc Vân ở bên dưới.
Mà lúc này đám người của Bách Lý thế gia cũng đã trở lại, ba người vừa đi vừa đàm tiếu trở lại trong trướng bồng, ngay cả nhìn cũng chưa từng liếc mắt nhìn Bách Lý Lạc Vân. Về phần đầu lĩnh Bách Lý Hùng Phong, hắn lại không thèm chớp mắt, vẻ mặt lạnh nhạt tiến vào trong phòng nghị sự.
Con mắt đạm mạc của Bách Lý Lạc Vân quan sát tiếng động lớn cùng khói bụi trên bầu trời, trong lòng có phần khổ sáp cùng với vẻ tiếu ý, tràng diện rối bời như vậy mà nói, không biết mình còn có thể nhìn được mấy ngày nữa đây? Vạn thú phân thây có phải là kết cục duy nhất của mình?
Đối với chuyện gia tộc phái mình ra lần này, trong lòng Bách Lý Lạc Vân cũng rất minh bạch.
"Lạc Vân không chết, Bách Lý khó có thể bình an!" Đây cũng là lời của vị phụ thân của tên đại thiếu gia trong gia tộc hắn nói, chính là đương đại gia chủ Bách Lý thế gia nhận xét về mình. Mà chính mình từ khi mười tuổi đã đột phá cửu phẩm, sau đó một mực sống trong nỗi ám ảnh này!
Có đôi khi suy nghĩ một chút lại cảm thấy việc này rất trào phúng, tại gia tộc khác, chỉ cần là hài tử có chút thiên phú, gia tộc đó sẽ toàn lực bồi dưỡng, mà với thiên phú của mình, bất luận kẻ nào cũng có thể nhìn ra được, nhưng vì sao lại bị Bách Lý thế gia đãi ngộ như vậy?
Thậm chí lúc này đây, người nọ sợ mình có tư tâm, lại không tiếc uy hiếp tính mạng của cha mình để bản thân đi tới Thiên Nam tham chiến. Đây đều là vì cái gì? Mỗi lần hỏi phụ thân, phụ thân luôn né tránh, muốn nói lại thôi. Một câu có giá trị nhất, chính là một lần người nói ra: Lạc Vân, tâm trả thù của ngươi quá nặng, có một số việc ngươi không nên biết, chuyện đó cũng không phải là chuyện tốt.
"Tâm trả thù quá nặng?" Ta sao lại nghĩ muốn gây chuyện, nếu không phải vì các ngươi ép buộc ta đến mức không thể nhịn được nữa thì sao có kết quả là ta muốn phản kháng? Kết quả như vậy, đều thật rõ ràng, chỉ cần là một nam nhân, đối mặt với chuyện như vậy, lại không nên phản kháng? Chẳng lẽ trong đó còn có chuyện khác mà ta không biết?
Nếu như lần này ta may mắn không chết, sau khi trở về nhất định phải vạch trần tất cả nghi ngờ này!
Vẻ mặt Bách Lý Lạc Vân vẫn đạm mạc, muốn xoay người tiến vào trướng bồng.
Bọn họ tuy không đem mình để vào mắt, thế nhưng trong lòng mình cũng có coi bọn họ làm người một nhà đâu? Đối với bọn họ mà nói bản thân mình chết càng sớm càng tốt, thế nhưng đối với chính mình mà nói làm sao lại có thể giống như vậy!
Đúng lúc này, hắn thấy một vị thiếu niên tiến về phía mình.
Tuy không nhận ra người này, thế nhưng hắn đoán được ra người này gọi là Quân Mạc Tà, nghe nói là một tên quần áo lụa là nhị thế tổ của bọn người phá của, rất giống mấy tên trong nhà mình.
Không cần nhìn thêm, hắn chỉ biết, Quân Mạc Tà này chính là đến tìm mình. Bởi vì phương hướng mà Quân Mạc Tà tiến lên, mục tiêu là phi thường rõ ràng. Chứ đừng nói chi là hai con mắt trên mặt hắn đang dùng một lại ánh mắt "quái lạ mà thú vị" nhìn chằm chằm lên người mình.
- Bách Lý Lạc Vân?
Quân Mạc Tà gật đầu, dò xét hắn từ trên xuống dưới.
- Quân Mạc Tà? Quân gia tam thiếu?
Trên mặt Bách Lý Lạc Vân trước sau như một vẫn là đạm mạc, tự nhiên lại xuất hiện một vị thiếu niên tìm mình, không kinh không mừng. Trong lòng hắn thậm chí cũng chẳng buồn suy nghĩ đối phương tới tìm mình làm gì.
- Tìm một chỗ nói chuyện? Đi theo ta.
Quân Mạc Tà làm ra bộ dạng mời người. Tuy nhiên ngôn từ hỏi han lại mang khẩu khí khẳng định. Thậm chí còn tăng thêm một chút giọng điệu ra lệnh.
Kiếp trước làm một tên sát thủ cao ngạo, cả đời này tính cách đó không tự cảm nhận được đã thay đổi rất nhiều, nhưng hắn biết để đối phó với cái loại người cao ngạo quái gở này thì nên dùng thủ đoạn nào.
Đối phó với loại người này, vĩnh viễn không thể hy vọng đối phương chủ động tìm mình, mặc dù trong lòng chính là khát vọng tới cực điểm, nhưng loại người này sẽ rất khó mở miệng. Bởi vì Quân đại sát thủ chính là một người trong số đó.
Chỉ có đem điều kiện để khống chế hắn trong tay, nắm giữ chủ động tuyệt đối sau đó đối phương ngược lại sẽ không tự giác được mà hành động theo sự xếp đặt của ngươi. Mặc dù trong lòng phản cảm thế nhưng bởi vì không cam lòng hoặc là không phục nhưng hắn vẫn theo sự an bài của ngươi mà tiến hành tiếp. Bởi vì hắn muốn san bằng khoảng cách, tìm một tư cách nói chuyện, ít nhất là cơ hội nói chuyện ngang hàng!
- Không quen, không nói chuyện!
Bách Lý Lạc Vân nhàn nhạt quay đầu, muốn đi vào trướng bồng.
Cũng chính là cái trướng bồng mà hắn cảm thấy phản cảm.
- Nghe nói ngươi là thiên tài Huyền khí đương thời ai cũng biết. Ngươi không phải là không dám đi chứ?
Quân Mạc Tà tiến lên một bước.
Thân hình cao ngất của Bách Lý Lạc Vân đột nhiên dừng lại.
- Nghe đồn ngươi hiện tại chỉ mới hai mươi sáu tuổi vậy mà đã là Ngọc Huyền đỉnh phong cảnh giới, lúc này lại không dám nói chuyện cùng ta? Sợ ta ám toán ngươi sao?
Quân Mạc Tà cười hắc hắc.
Bách Lý Lạc Vân đột nhiên xoay người lại, trên mặt vẫn không hiện lên chút biểu tình nào, trong mắt cũng rất bình thản, lẳng lặng nhìn hắn.
- Thì ra cũng chỉ là tin đồn mà thôi! Cũng khó trách, đồn đại mười phần cũng chỉ tin được một phần mà thôi.
Quân Mạc Tà xoay người rời đi, trước khi đi còn lưu lại một cậu:
- Chỉ với đảm lược như vậy, thật sự ta không nên tới.
Quân Mạc Tà bước đi, cũng không phải trở lại trướng bồng của mình, mà là đi ra phía bên ngoài.
Tiếng bước chân vang lên sau lưng hắn, Bách Lý Lạc Vân lẳng lặng bám sát theo, vẫn không lên tiếng.
Quân Mạc Tà trong mắt lóe lên vẻ đắc ý.
Nếu như nói, có thể đi theo ta nói chuyện một chút được không? Vì cái gì không thể nói chuyện? Phương thức đưa ra nghi vấn như vậy, chỉ sợ hiện tại Bách Lý Lạc Vân đã sớm trở lại trong trướng bồng mà ngủ to đầu ra rồi, dù sao cũng không có đi theo mình như bây giờ...
Quân Đại thiếu gia thủy chung không quay đầu lại, ngược lại mạnh mẽ tiến lên phía trước, thân pháp nhìn mà rợn cả người, mà Bách Lý Lạc Vân cũng không có mở miệng, vẫn như vậy giữ một khoảng cách nhất định.
Sau đó...
Hai người đồng thời là người tuổi trẻ đạt đến Ngọc Huyền cảnh giới, cứ như vậy người sau theo người phía trước, bởi vì tất cả mọi người đều tập trung sự chú ý vào nghị sự đại sảnh. Cho nên không có cảm giác có hai thiếu niên ưu tú đã rời đi.
Quân Mạc Tà dần dần tăng cước bộ, càng lúc càng nhanh, giống như đã bay khỏi mặt đất. Dần dần kéo dài khoảng cách giữa hai người...
Trong con mắt đạm mạc của Bách Lý Lạc Vân thoáng lộ ra vẻ kinh ngạc cùng giật mình, không thể tưởng được tên đại thiếu gia tiếng xấu đồn xa này tốc độ còn nhanh hơn chính mình! Hắn tuy không chịu thua, nhưng vô luận dùng sức cỡ nào, cũng không đuổi kịp đối phương, lại càng không cách nào rút ngắn khoảng cách, ngược lại dần dần bị bỏ rơi lại phía sau!
Trận so đấu này mình đã thất bại! Tuy nhiên hắn lại không muốn thừa nhận, thế nhưng Bách Lý Lạc Vân rất rõ ràng, thiếu niên này tuy nhỏ tuổi hơn mình, thế nhưng thực lực lại vượt xa chính mình.
Ít nhất trên phương diện tốc độ là thế!
Hơn mười dặm ngoài thành, tại một sườn núi bí ẩn, Quân Mạc Tà dẫn đầu đi tới. Không hề để ý tới hình tượng ngồi xuống, vỗ vỗ bãi cỏ bên người, nói:
- Ngồi đi!
Không có người lên tiếng, Bách Lý Lạc Vân vẫn đứng thẳng tắp như cây thương, đứng chính là một thói quen trường kỳ của hắn, cũng sẽ không cho phép chính mình có bất cứ thời điểm nào được thư giãn! Bởi vì ở chỗ nào trong gia tộc, từ trường bối cho đến đường huynh đệ, mỗi một người đều không thể chờ đợi muốn dồn hắn vào chỗ chết!
Hắn sớm đã thành thói quen như vậy!
Chẳng qua là từ sâu trong ánh mắt, đã xuất hiện một tia bội phục.
- Mục đích của ngươi là gì?
Đây là lời nói của Bách Lý Lạc Vân. Chữ quý như vàng (ý nói là ít lời). Hắn vốn không có thói quen thao thao bất tuyệt, mọi chuyện cần thiết đều được chôn kín trong lòng hắn, mở miệng ra hỏi trước cũng là vì đã nhìn thấy thân thủ của Quân đại thiếu gia, một người tuổi còn kém nhiều so với mình, thế nhưng tu vi lại không hề kém chút nào.
- Chuyến này ngươi là đi tìm chết sao?
Quân Mạc Tà cũng không quay đầu lại, từ lúc ở trên chiến trường đi tới đây, Quân Mạc Tà một mực cũng không quay đầu lại. Tựa hồ rất chắc chắn, Bách Lý Lạc Vân nhất định sẽ đi theo, nhưng chỉ có thể đi theo mà không thể vượt qua chính mình.
Đương nhiên đây cũng là điều mà trong lòng Bách Lý Lạc Vân cảm thấy rất khó chịu.
- Có liên quan gì tới ngươi?
Bách Lý Lạc Vân nhàn nhạt nói.
- Xác thực là không liên quan gì tới ta, dù sao ngươi chết cũng không có ảnh hưởng gì tới đất nhà ta.
Quân Mạc Tà cười cười nói tiếp:
- Bất quá ta cảm thấy hơi lạ, vì cái gì ngươi biết rõ tới đây là tìm chết, thế nhưng vẫn tới?
- Điều này không liên quan tới ngươi!
Bách Lý Lạc Vân có phần tức giận. Tiểu tử trước mặt này nói nhăng nói cuội như vậy là có ý gì?
- Có lẽ là do có người uy hiếp ngươi đúng không?
Quân Mạc Tà trầm ngâm nói:
- Hơn nữa, là uy hiếp tới người mà ngươi quan tâm nhất? Hừm, nhất định là như vậy, nếu không với tính cách của ngươi, biết rõ là không tốt, sao vẫn chạy tới chứ? Nhìn ngươi thế nào cũng không giống thằng ngu.
Bách Lý Lạc Vân rốt cục lại im lặng.
Đối phương nói cũng không sai, hơn nữa còn nhắm chuẩn vào nhược điểm của mình nữa. Chính mình tuy không nói, thế nhưng đối phương lại nhìn thấu bản thân mình!
Lấy niên kỉ đối phương còn nhỏ như vậy mà nói, thật sự rất khó có được.
- Ngươi muốn làm gia chủ của Bách Lý gia tộc! Là như thế vậy sao?
Trong miệng Quân Mạc Tà ngậm một cành cỏ khô, tựa hồ như đang cùng Bạch Vân nói chuyện:
- Ngươi rất tỉnh táo, rất lãnh khốc, rất tàn nhẫn, cũng rất có dũng khí, dám làm dám chịu, tâm trả thù của ngươi rất nặng. Ham muốn quyền lực cũng lớn, ngươi nghĩ muốn trả thù, thế nhưng ngươi không có đủ thực lực, tại Bách Lý thế gia ngươi không có tiền đồ, không có được quyền lợi lớn nhất của gia tộc, cho nên tới đây ngươi mới có thể hoàn thành tâm nguyện trả thù, phải không?
- Những thứ này có quan hệ gì với ngươi? Ngươi nói với ta như vậy, quả thực làm ta rất khó hiểu!
Bách Lý Lạc Vân rất không khách khí nói, hơn nữa giọng điệu có vẻ rất chán nản, rất căm ghét, thế nhưng Quân Mạc Tà biết, chính mình đã nói trúng. Nói trúng nội tâm của một vị thiếu niên lạnh lùng, nếu không với tính cách quái gở của hắn, tuyệt sẽ không nhiều lời như vậy!
- Thì ra là đúng như vậy, hết thảy mọi chuyện ta nói đều đúng, thế nhưng nếu như nguơi vẫn ở Bách Lý thế gia, nguyện vọng này của ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không thực hiện được!
Quân Mạc Tà đứng lên, đột nhiên xoay người dùng ánh mắt thẳng tắp nhìn hắn, từng chữ một nói ra:
- Theo ta. Ta có thể khiến ngươi thực hiện được nguyện vọng của mình!
- Ngươi!
Bách Lý Lạc Vân lạnh lùng liếc mắt dò xét hắn:
- Dựa vào cái gì? Quân gia chưa hẳn đã tốt như vậy, Bách Lý thế gia cũng chính là một trong những chín đại thế gia, ta đối với chuyện của Quân gia cũng biết một chút! Như hiện tại mà nói, Bách Lý thế gia không phải là Quân gia có thể so sánh được!
- Ngươi lại sai rồi, Quân gia như thế nào lại không có quan hệ cùng ngươi. Ngươi chỉ cần nói ra, thế nào mới có thể theo ta?
Quân Mạc Tà cười nói:
- Nói ra điều kiện của ngươi đi. Ngươi nên biết, ngươi bây giờ, tại Bách Lý thế gia căn bản không có nửa điểm hy vọng, việc này cũng chỉ là thập tử vô sinh mà thôi, vạn lần không nên cầu may! Tin tưởng vào ta, ngươi mới có hi vọng chạy trốn, dù là ta lừa ngươi, ngươi cũng nên biết rằng nếu ngươi không bắt lấy cơ hội cứu mạng cuối cùng này, chỉ sợ qua vài ngày nữa, ngươi sẽ chết tại Thiên Phạt sâm lâm, ngay cả thi cốt cũng biến thành bữa ăn của huyền thú!
Bách Lý Lạc Vân lẳng lặng nhìn hắn, Quân Mạc Tà mỉm cười đối mặt với ánh mắt của hắn. Thật lâu sau, Bách Lý Lạc Vân đột nhiên nghiêng đầu, khẽ nói:
- Cho dù là chết thì cũng sao chứ? Sinh tử với ta mà nói, bất quá cũng chỉ là như vậy mà thôi. Sống ở trên đời này vốn cũng không có bao nhiêu thú vị! Chết có lẽ mới là một sự giải thoát, ít nhất đối với ta mà nói đó là một sự giải thoát không tệ!
- Giải thoát? Thế nhưng ta lại không giống với ngươi, mặc dù là chết, ta cũng sẽ lựa chọn là sau khi báo thù mới chết!
Quân Mạc Tà lẳng lặng nói.
- Báo thù?
Trong mắt Bách Lý Lạc Vân bạo phát ra quang mang lạnh lùng, tựa hồ như bị người nói trúng tâm sự, đột nhiên xoay người đưa lưng về phía Quân Mạc Tà, từng chữ từng chữ nói ra:
- Có hai điều kiện, nếu như có thể sống sót sau khi chấm dứt chiến tranh với thiên phạt! Ta liền cùng ngươi bàn điều kiện thứ nhất chính là ngươi phải đánh bại ta!
Với thực lực của mình đánh bại ta! Ta biết thực lực của ngươi cũng rất mạnh. Thế nhưng ta cần phải xác nhận, một người đồng lứa đệ nhất nhân mới đáng giá để ta đi theo!
- Thứ hai, Bách Lý thế gia lần này có năm người tới Thiên Nam, Thiên Huyền có bốn người. Một người còn lại là ta! Ta muốn bốn người kia phải chết.
- Chỉ cần ngươi có thể làm được hai chuyện này, ta sẽ theo ngươi mười năm! Trong vòng mười năm, nếu như ngươi không thể hoàn thành nguyện vọng của ta, vậy ta sẽ đi! Trái lại, nếu như ngươi hoàn thành, như vậy không chỉ cái mạng này của ta, mà ngay cả Bách Lý thế gia cũng là của ngươi!
Đây là đề nghị của Bách Lý Lạc Vân. Quân Mạc Tà nhìn bóng lưng thẳng tắp đang rời xa của Bách Lý Lạc Vân, trên miệng lộ ra tia cười. Tiểu tử này bỏ đi mà ngay cả một lần quay đầu lại cũng không có.
Điều kiện như vậy với ta mà nói căn bản không thành vấn đề! Không nói đến chuyện bản thiếu gia hiện tại có thể hàng phục ngươi! Về phần mấy tên tạp ngư Bách Lý thế gia, tiễn bọn họ về quê càng không phải là việc khó! Ngươi đưa ra điều kiện chẳng có tý thử thách nào cả!
Tiểu tử, chờ để bị ta huấn luyện đi!
Quân Mạc Tà thi triển thân pháp tuyệt nhanh, bí ẩn trở về khu trại, đã thấy hai vạn đại quân gọn gàng cắm trại xong, tạo thành một khu doanh trại kiên cố. Mặc dù là ở trong thành, thế nhưng trướng bồng vẫn lấy lưng tựa vào thành, hai bên dùng bẫy rập thủ hộ. Cung tiến thủ mai phục, trước doanh trại còn có rất nhiều thủ vệ đi tuần, binh lính tuần tra đều là người của hắn. Mỗi thời mỗi khắc đều có hai đội thủ hộ đi tuần qua lại trong doanh địa.
Đội tuần tra chia làm bốn ca, hai ca sáng hai ca tối, cứ như vậy luân phiên nhau.
Quy chế sâm nghiêm như vậy, có thể nói dưới bất kỳ tình huống nào đều không cần lo lắng bị người đánh lén! Hơn nữa có thể đảm bảo giấc ngủ cho các binh sĩ!
Chỉ tiếc hiện tại đang ở huyền thú triều, sớm đã không còn đất dụng võ cho đám binh lính bình thường nữa! Khi Quân Mạc Tà chứng kiến huyền thú dày đặc như thủy triều, hắn càng khẳng định, với hai vạn đại quân tính cả tướng lãnh lãnh binh cùng với đám đệ tử thế gia, mỗi một người đều là đi tìm chết mà thôi!
Mười phần thì đủ mười phần làm pháo hôi!
Quân Mạc Tà khẽ thở dài, hướng về phía doanh trại của mình mà đi.
Vừa tới cửa, hắn liền cảm giác có điểm bất thường.
Quản Thanh Hàn đang an ủi Độc Cô Tiểu Nghệ. Vẻ mặt Độc Cô đại tiểu thư giống như lê hoa sau cơn mưa, giống như là gặp được chuyện gì rất ủy khuất vậy.
- Làm sao vậy?
- Hu hu... Mạc Tà ca ca... Tiểu Bạch Bạch, Tiểu Bạch Bạch không thấy nữa...
Độc Cô Tiểu Nghệ thấy hắn rốt cục đã trở về, chạy tới, lớn tiếng mà khóc.
- Hả, ta còn nghĩ là chuyện gì cơ, không thấy thì không thấy chứ sao.
Quân Mạc Tà cười khổ, ngươi mang Tiểu Bạch Bạch tới đây, vốn là thả hổ về rừng. Hơn nữa vừa rồi đệ nhất vương giả huyền thú ra mệnh lệnh, tất cả huyền thú đều tập hợp lại. Tiểu Bạch Bạch há có thể ngoại lệ? Tiểu Bạch Bạch mà còn ở nơi này, mới chính là lạ đó!
- Hu hu. Không được, ta nhất định phải dụ nó ra. Nó còn chưa có ăn cơm trưa mà.
Độc Cô Tiểu Nghệ cực kỳ đau lòng. Tiểu Bạch Bạch đây chính là bảo bối cưng của nàng mà!
- Được rồi, được rồi, có thời gian chúng ta sẽ đi tìm nó, không chừng nói chỉ chạy ra ngoài chơi đùa thôi, một lát nữa sẽ trở lại.
Quân Mạc Tà hữu khí vô lực an ủi.
Ở chỗ sâu trong Thiên Phạt sâm lâm!
Hạc Trùng Tiêu, Hùng Khai Sơn đang cung kính đứng đó, còn có hai người lánh ngoại đứng sau lưng hai người. Xa hơn chính là các chủng tộc huyền thú vương giả, tất cả đều mang một bộ dạng thành thành thật thật ngồi ở phía sau, thỉnh thoảng lại dùng cái đuôi quét rác dưới đất, quét một hồi khiến mặt đất sạch không còn hạt bụi.
Ở trước mặt bọn họ chính là một bóng người quỷ dị toàn thân bị một tấm vải che phủ, mà ngay cả đầu chân mặt cũng bị trùm hết, tạo thành một màn đen sì, thậm chí ngay cả con mắt cũng không lộ ra.
Ngay cả nửa điểm thân hình cũng không nhìn ra chứ đừng nói chi là diện mạo.
- Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Ta bế quan chưa đến hai năm, tại sao các ngươi lại làm ra chuyện lớn như vậy? Trực tiếp triệu hồi toàn bộ lục cấp trở lên tới, lá gan của các ngươi khá lớn đó!
Người vừa mới mở miệng này, đúng là người đã cùng nói chuyện với Lệ Tuyệt Thiên, vị huyền thú đệ nhất vương giả kia
- Thưa lão đại, cái này, cái này…
Hùng Khai Sơn cùng Hạc Trùng Tiêu đưa mắt nhìn nhau, ấp úng hai tiếng. Nói không ra lời!
- Hơn ba trăm vạn lục cấp, toàn bộ bị các ngươi điều động chạy ra khỏi thiên phạ...t Cứ như vậy điều động lực lượng của thiên phạt chúng ta xuất hiện trước mặt con người!
Hắc bào nhân cười lạnh hai tiếng, nói:
- Thật đúng là rất khá a, đối phó với một tên Lệ Tuyệt Thiên có đáng phải xuất động lực lượng lớn như vậy không?
- Lão đại, việc này không hoàn toàn là như vậy.
Hạc Trùng Tiêu méo miệng nói một tiếng, lời vừa mới chuẩn bị nói ra đành nuốt xuống.
- Đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra?
Hắc y toàn thân hắc bào nhân lay động, khí tức áp lực khôn cùng tỏa ra:
- Ta muốn biết hết mọi chuyện! Hùng Tứ, ngươi tới nói đi!
- Đệ, đệ, cái này, đệ, cái kia, đệ.
Hùng Khai Sơn toàn thân kịch liệt run rẩy. Lắp bắp nói lắp.
Bóng người lóe lên, Hùng Khai Sơn thét dài một tiếng, thân thể hùng tráng giống như viên bi lăn ra ngoài, một hồi tiếng nổ ầm ầm vang lên sau lưng đám thú này, một cái cây đại thụ ba người ôm không hết nằm trên lộ tuyến bay của hắn bị đụng gẫy đôi.
- Trở về!
Một tiếng quát vang lên, Hùng Khai Sơn bưng lấy cái lưng, nhe răng nhếch miệng chạy trở về, thành thành thật thật đứng trước mặt người nọ.
- Nói!
Kết quả là, Hùng Khai Sơn ôm vẻ mặt đau khổ, bắt đầu nói từ chuyện nhận được tin tức thành Thiên Hương có cửu cấp huyền thú nội đan. Từng bước một nói ra chuyện mình cùng Hạc Trùng Tiêu hai người chém giết đám người tranh đoạt nội đan, từ đầu tới cuối nói ra hết thảy.
- Ngươi nói là. Người kia có năng lực có thể làm cho chúng ta nhẹ nhàng tiến giai? Chuyện này xác định là có?
Hắc bào nhân âm u nói, hắc bào toàn thân cũng rung động như sóng cồn.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm

/1286

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status