Dị Thế Tà Quân

Chương 343: Thiên phạt kỳ ngộ

/1286


Một đầu huyền thú nhảy nhót trên tán cây rậm rạp, sau đó dưới mặt đất lại có một vài đầu nữa xoạt xoạt qua lại như con thoi, giúp nhau truyền tới vô số tin tức.
Huyền thú Phi hành canh gác luôn chú ý tới hướng Thiên Nam thành, thỉnh thoảng lại có một vài con bay về, sau đó một đàn khác bay đi, hiển nhiên là đang đổi ca.
Bố trí cảnh giới của đám huyền thú nghiêm mật không thua gì so với loài người.
Cách đó không xa, trong bóng tối còn không biết là có ẩn núp bao nhiêu huyền thú, có thể nói Thiên Phạt sâm lâm hiện tại chính là đối đầu với cả thế giới.
Mỗi một giờ mỗi một khắc mỗi một chỗ đều có thể gặp một cái bẫy rập trí mạng! Thế nhưng những thứ bẫy rập trí mạng này đối với Quân Đại thiếu gia mà nói lại chẳng đáng là gì! Tỷ như giờ phút này hai chân Quân đại thiếu gia đang vững vàng dẫm lên trên đầu của cửu cấp huyền thú Hoàng Kim Hổ.
Đáng tiếc, đầu hổ vương giả này lại không hề phát giác ra mảy may, vẫn đang cùng trao đổi với mấy tên hoàng kim hổ ở bên cạnh.
- Rống rống rống ngô? (ngươi có phát hiện gì không?)
- Ngô ngô rống (không có)
- Rống... Ngô ô két (ta muốn ăn thịt)
- Ngô ngô... Két (ta cũng muốn vậy a...)
- Ngô ngô rống rống cạc cạc hắc ngô? (chuyện của ngươi với Tiểu Mật kia thế nào rồi? Lão bà ngươi không phát hiện ra sao?)
- Ngô cạc cạc cạc cạc hắc rống chỉ (He he, thật đã ghiền, thiếu phụ luống tuổi có chồng quả là đã, lão bà ta sao có thể phát hiện chứ)
(Chỗ trong ngoặc này là tác giả chú thích lời của mấy con hổ này đang nói chuyện nha. Hok phải là anh em dịch giả bọn mình có thể hiểu mà dịch được tiếng hổ đâu :0 (4):.)
Quân Đại thiếu gia mặc dù thần thông quảng đại thế nhưng cũng không nghe ra bọn này đang nói gì, nhưng mà thấy hai đầu Kim Hổ này lại nháy mắt phi thường mờ ám, Quân Đại thiếu gia cũng rất hiếu kỳ.
Rốt cục không tự chủ được mà ngừng lại.
Dù sao.
Cũng là vì biểu tình của hai đầu lão hổ này.
Bình thường cũng rất khó gặp.
Đương nhiên Quân Mạc Tà khẳng định không có năng lực cường hãn hiểu được hổ ngữ, cho nên Quân đại thiếu rốt cuộc bất đắc dĩ vô thanh vô tức rời đi, trong nháy mắt này, còn cố ý dùng lực đạp mạnh một chút.
Khiến hai đầu hoàng kim hổ kia ù ù cạc cạc hung hăng cúi xuống dưới nền đất, thiếu chút nữa cái mặt dán xuống đất.
- Rống
Một tiếng rống vang lên, cái đuôi như roi sắt phe phẩy nghi hoặc, nó lắc đầu không xác định nhìn về phía chung quanh, sau đó hé miệng ra:
- Rống rống ngao sao? (các ngươi có phát hiện gì không? Ta sao lại có cảm giác đầu mình bị người đánh nhỉ?)
- Rống rống két hừ
Bốn đầu hoàng kim hổ bên cạnh đồng thời ngã nhào, khinh thường ném cho nó một ánh mắt khinh bỉ:
- Rống rống cát hừ hừ hừ hừ két. (Bệnh tâm thần à! Tối hôm qua lăn qua lăn lại nhiều quá hay sao? Nhìn ngươi ỉu xìu cúi đầu là biết rồi!)
- Két hừ hừ. (Nếu hắn thật sự gặp quỷ, lão tử làm thế thân hóa ra lại hay) đầu hoàng kim hổ này duỗi ra một cái móng vuốt, có phần thông cảm sờ lên đầu con hổ kia, cân nhắc một hồi cũng không ra, cuối cùng nó dứt khoát không thèm nghĩ nữa, vặn vẹo thân thể hai cái, lại nằm xuống, tiếp tục cùng đồng bọn thảo luận bí pháp tâm đắc về chuyện tán gái.
Ở chỗ sâu trong Thiên Phạt sâm lâm.
- Chiến thư đã phát chưa?
Hắc bào nhân ôm Tiểu Bạch Bạch trầm giọng hỏi.
- Dạ, phỏng chừng đám nhân loại cuồng vọng tự đại kia nhất định sẽ đáp ứng thôi!
Hạc Trùng Tiêu chớp chớp con mắt dài hẹp nói.
- Hừm, ta đi bế quan một hồi trước đây, nếu không có chuyện trọng yếu thì đừng có tới quấy rầy ta!
Hắc bào nhân âm u nói:
- Gần đây ta nhiều lần có cảm giác sắp đột phá, nguyên khí trong cơ thể đã tích lũy đến cực hạn rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá, lần chiến đấu này, thật sự là xảy ra không đúng lúc!
- Lão đại, ngài cứ yên tâm đi đi. Chuyện ngài đột phá quan trọng hơn, tuyệt đối không được chủ quan! Mọi chuyện đều có bọn đệ rồi, chắc chắn không xảy ra chuyện ngoài ý muốn đâu.
Hạc Trùng Tiêu cùng Hùng Khai Sơn đồng thời nói.
- Ừ, cứ quyết định như vậy đi, tiểu gia hỏa này trước tiên do các ngươi chiếu cố, dùng tất cả mọi khả năng để tìm chủ nhân của nó, tuyệt đối không để nó bị thương! Ta nghĩ chủ nhân của tiểu gia hỏa này rất có khả năng là có liên quan tới Độc Cô thế gia ở Thiên Hương! Có thể nói đây là một hướng để điều tra.
Hắc bào nhân đem Tiểu Bạch Bạch đặt ở trong ngực Hùng Khai Sơn.
Hùng Khai Sơn nhếch miệng cười, nhận lấy nó rồi đặt trên đỉnh đầu.
Giống y như một con đại tinh tinh đen xì đội một cái mũ trắng tinh vậy, trông có vẻ cực kỳ buồn cười.
Hắc bào nhân ha ha nở nụ cười, sau đó đột ngột biến mất không thấy, thân pháp cực nhanh làm cho người ta sợ hãi.
- Huyền công của lão đại càng ngày càng tinh xảo, nếu như lúc này có thể đột phá cấp mười hai thì có thể đạt tới siêu nhiên cảnh giới như Vương Thượng năm đó a! Cảnh giới bực này cả đời chúng ta cũng khó với tới được. Chỉ có thể ngưỡng mộ từ xa mà thôi!
Hạc Trùng Tiêu rất hâm mộ, lại có vài phần ảm đạm nói.
- Ài, hai ta cũng chỉ giống như khúc củi mục mà thôi, mãi mãi mắc kẹt ở cấp mười, đời này nếu như có thể đạt tới cấp mười một đã phải đốt hương cảm tạ tổ tông rồi!
Hùng Khai Sơn ủ rũ nói:
- Thật vất vả mới có người có thần thông tạo hóa trợ giúp chúng ta tiến giai, điều kiện cũng không khó, thế nhưng lại bị lão hỗn đản Lệ Tuyệt Thiên kia phá hư, lão thất phu này, nếu như để lão tử bắt được, nhất định phải ăn sống nuốt tươi lão tiểu tử đó!
Hắn càng nói càng giận, đột nhiên dùng một tay bắt Tiểu Bạch Bạch xuống, mở rộng cái miệng ra, hắn há cái miệng thật to như bồn máu ra, thoáng cái đem Tiểu Bạch Bạch ném vào trong miệng, sau đó lại "Hắt xì" một tiếng rồi phun ra, phun lên không trung, sau đó lại ngẩng đầu lên dùng miệng tiếp lấy, sau đó lại phun lên.
Tiểu Bạch Bạch bị thủ đoạn của Hùng lão tứ làm cho sợ hãi tới mức hồn bay phách tán, ô ô kêu to, thế nhưng hai tên Thú Vương lại làm như không thấy.
Nguyên lai bình thường không phải chỉ có Hắc Hùng thích chơi cầu, mà huyền thú chi vương đều như vậy cả.
Nhìn điệu bộ này của Hùng Khai Sơn, chính là một điển hình của loại đó.
- Đủ rồi, đừng chọc ghẹo nó nữa, ngươi nếu như hù chết nó, tiểu tử ngươi sẽ gặp phiền toái lớn đó.
- Chủ nhân của tiểu gia hỏa này khẳng định có quan hệ không tồi với vị cao nhân kia, nếu như nó tới tố cáo ngươi, ngươi cứ đợi mà giải thích đi!
Con mắt Hạc Trùng Tiêu nhìn về phía Thiên Phạt sâm lâm, dường như có điều suy nghĩ, nói:
- Không biết Xà Vương đang trông coi Phạt Thiên Thánh Quả bây giờ thế nào rồi?
- Suy nghĩ làm cái rắm gì, dù sao khẳng định cũng không có phần của chúng ta, hơn nữa nguyên lực của bản thân chúng ta cũng đã đột phá tới cực hạn rồi, nếu như không biết tốt xấu, sử dụng lung tung mà nói, kết quả duy nhất chỉ có bạo thể mà chết, điều này chẳng phải lão đại đã nói qua rồi sao? Lần này chỉ có thể để bọn họ dùng, giai đoạn hiện giờ của chúng ta cho dù có dùng cũng không thể dùng. Cũng không biết bọn chúng có vượt qua được hay không.
...
Hùng Khai Sơn lại đón lấy Tiểu Bạch Bạch đang sợ tới mức hữu khí vô lực, đội ở trên đầu, quả nhiên hắn không dám lấy tiểu gia hỏa này ra đùa nữa.
Đột nhiên Hùng lão tứ nổi giận vạn phần dậm chân nói:
- Hết thảy chuyện này đều là do tên khốn Lệ Tuyệt Thiên kia, còn có thằng con xui xẻo của hắn nữa, nếu như chúng ta hoàn thành nhiệm vụ trở về, bây giờ có thể biến thành trận chiến lớn như vậy sao? Đến lúc đó chúng ta sẽ được cao nhân hiệp trợ, đột phá cũng không phải là không có khả năng.
- Đúng là phục dụng Phạt Thiên Thánh Quả rất tốt! Mà chúng ta lại hết lần này tới lần khác lại bỏ qua cơ hội ngàn năm có một đối với phụ tử vô liêm sỉ kia! Thật sự là khiến ta giận không kềm được! Chờ ta tìm được cơ hội cho dù không thể đối phó được với lão, thế nhưng cũng phải giết chết tiểu tử kia! Chúng ta nếu như bỏ lỡ lần này sẽ không có lần thứ hai đâu. Mỗi một triều đại thiên phạt khi Thánh quả xuất hiện đều có mấy vị Thú Vương bất hạnh mà thử dùng, cuối cùng trực tiếp bạo thể mà chết! Nếu như lần này, ài!
Trong mắt Hạc Trùng Tiêu hiện lên vẻ sầu lo.
- Nếu như tại thời khắc khẩn yếu này mà tổn hại mất mấy vị mà nói, vậy phải làm thế nào đây?
Hai người đồng thời trầm mặc nhìn về phía ở chỗ sâu trong trong mảnh rừng rậm mờ mịt, đều có điều suy nghĩ, ẩn ẩn còn có phần khẩn trương.
...
Quân Mạc Tà giống như làn gió hướng thẳng tới trung tâm thiên phạt mà chạy, dọc đường đều dò tìm khí tức của Hùng Khai Sơn hai người, thế nhưng diện tích của Thiên Phạt sâm lâm lại quá lớn, sao có thể đơn giản tìm được hai cá thể trong đó.
Đang cấp tốc lướt đi, hắn đột nhiên ngẩn ra rồi ngừng lại.
Bởi vì sau khi tới chỗ này, hắn đột nhiên phát hiện nơi này tự nhiên lại có không khí dị thường sền sệt hơn các nơi khác.
Hơn nữa lại tràn đầy đủ loại khí độc! Ở đây không ngờ lại là một khu vực kịch độc! Theo như phán đoán của hắn, nếu như không khoa trương mà nói, cho dù là Thiên Huyền tầng thứ cao thủ Huyền khí nếu như không phòng bị hít phải một hơi khí này, trong nháy mắt cũng sẽ bị trúng độc thân vong, luông độc này quả nhiên là dị thường bá đạo! Rốt cuộc vẫn là không biết là loại độc gì mà bá đạo như vậy? Tức thì toàn thân Quân Mạc Tà toát ra một trận mồ hôi lạnh.
Chính mình nếu như không phải đang thi triển Âm Dương Độn công pháp thần dị này mà nói, tựa lấy đạo hạnh của mình mà xét, chỉ sợ giờ phút này đã sớm ngã xuống biến thành một đống bùn nhão rồi! Nghĩ tới đây hắn liền rùng mình. Phương xa đột nhiên vang lên tiếng động, thân hình Quân Mạc Tà đột nhiên ngưng trệ, phóng mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Lục quang lóe lên, một vị lục y thiếu nữ bỗng nhiên xuất hiện dưới một gốc đại thụ, khuôn mặt dị thường hưng phấn đang cúi người, dường như đang tìm tòi vật gì đó, làn da của lục y thiếu nữ này dị thường trắng nõn, khuôn mặt đẹp như vẽ, thanh lệ không thể tả, toàn thân tràn đầy khí tức kiều mỵ thần bí nhưng lại có phần ngây thơ khờ khạo, dáng người yểu điệu, có thể không khách khí mà nói, dáng người của lục y thiếu nữ này so với tất cả nữ tử mà Quân Mạc Tà đã thấy, tuyệt đối xứng đáng là đệ nhất! Trước sau lồi lõm cân đối, màu trắng nõn từ cổ ngọc tới mắt cá chân.
...
Làn da tựa như một viên bạch ngọc trắng sữa, dáng người chỗ lồi cần lồi chỗ lõm thì lõm, khắp thân thể dường như được tự nhiên nhào nặn, cực kỳ cân xứng khiến người ta kinh nhân động phách.
Nhìn khuôn mặt của nàng nhiều nhất bất quá cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, thật không biết tại sao người lại phát dục nhanh vậy, khuôn mặt thiên sứ, vóc dáng ma quỷ. (Biên: Ta tưởng vóc dáng thiên sứ, khuôn mặt ma quỷ chứ :0 (4):.)
Nhưng mà Quân Mạc Tà còn chưa kịp kinh diễm, cũng không kịp cảm thán.
Lục y thiếu nữ tại sao lại không hề phát hiện ra nguy cơ tứ phía ở trong Thiên Phạt sâm lâm, càng không nghĩ ra lục y thiếu nữ này tại sao lại không sợ độc tố khủng bố mãnh liệt bực này! Tinh thần của hắn đều bị chuyện này hấp dẫn.
...
Tinh thần của hắn hướng tới cây đại thụ, ở dưới gốc cây có một loại thực vật hình thù kì quái sinh trưởng, thân cây chỉ lớn bằng ngón tay út thế nhưng lại đủ các loại màu sắc, từ trên cao nhìn tới có chín phiến lá, óng ánh sáng long lanh, mỗi một phiến lá đều là một màu sắc bất đồng, trên mỗi một phiến là đều động một giọt sương sớm, qua lại lưu chuyển thế nhưng cũng không thoát ly khỏi phiến lá, tại cuống mỗi phiến lá sinh ra một quả tử phát ra huỳnh quang sắc lập loè.
...
Quả tử này nhẹ nhàng lay động, càng lúc càng phát ra một cỗ mùi vị kỳ diệu.
Mùi thơm phát tán ra không khí càng lúc càng đậm.
Mà bảy loại màu sắc trên mấy quả này càng lúc lại càng thêm đậm.
Dần dần trên thân mấy quả này bắt đầu có dấu hiệu biến đổi màu sắc.
Cùng lúc đó độc tố nồng đậm trong không khí tựa như phong bạo hình thành lên một cơn gió lốc nhỏ trực tiếp bị mấy quả tử trên thân cây này hấp thu.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm

/1286

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status