Dị Thế Tà Quân

Chương 447: Lương tâm là như vậy sao.

/1286


- Không cấp quyền? Có thể sao? Có được không? Năm đó Thiên Hương chính là đang ở hoàn cảnh nguy hiểm, bốn phía thọ địch! Quân Chíến Thiên vì bị thương không thể chủ trì quân sự. Độc Cô Tung Hoành chỉ là kẻ hữu dũng vô mưu, không đủ để chống đỡ đại cục. Vũ Đường đế quốc khởi binh sáu mươi vạn, xâm phạm biên cương lãnh thổ của ta! Thần Tứ đế quốc với năm mươi vạn binh mã, tiến đánh ở phía tây, còn có Lăng Tiêu đế quốc, bốn mươi vạn đại quân xâm phạm biên cương phía Đông Nam. Còn ở Bắc Cương, thảo nguyên Vương với bốn mươi vạn kỵ binh tiến quân thần tốc! Thiên Hương đế quốc tứ bề thọ địch, nguy cơ đầy rẫy!
- Mà khi đó, trẫm tin dùng và hạ lệnh cho Quân Vô Hối dẫn hai mươi vạn quân, một mình đối phó với Vũ Đường sáu mươi vạn binh mã cùng với Đông Nam Lăng Tiêu đế quốc bốn mươi vạn đại quân, lấy hai mươi vạn đối với một trăm vạn. Quân Vô Mộng cùng Quân Vô Ý nghênh chiến Bắc Cương thảo nguyên, Độc Cô Vô Địch cùng với Mộ Dung Phong Vân dẫn hai mươi vạn quân, đại chiến Thần Tứ đế quốc năm mươi vạn đại quân. Binh lực chia ra như vậy, kề cả Ngự Lâm Quân ở Thiên Hương thành cũng điều động ra tiền tuyến, thủ vệ kinh thành còn lại không quá một vạn người!
- Lúc ấy, bất cứ người nào đều nghĩ Thiên Hương vậy là xong rồi, hai bên thực lực quá chênh lệch, nghênh chiến tứ phía, bất quá cũng chỉ là châu chấu đá xe, vùng vẫy giãy chết. Nhưng ai lại có thể nghĩ đến, Quân Vô Hối tài năng quân sự siêu quần, như liệu được tiên cơ. Đầu tiên là đòn phủ đầu sấm sét, dùng lửa đốt Vũ Đường suốt ba tháng!
- Bảy nghìn dặm núi rừng đều bị đốt cháy không còn gì. Cho đến bây giờ, bảy nghìn dặm rừng trong núi đó, cây cao lớn nhất cũng chưa cao tới đùi người. Vẫn trong ba tháng này, liên tiếp đánh tan Lăng Tiêu đế quốc bốn mươi vạn đại quân, một đường hát vang dũng mãnh đánh hạ mười chín thành! Đem tù binh bắt được nhập vào quân đội chính mình, làm cho binh mã dưới trướng tăng vọt tới tám mươi vạn, cuối cùng tiêu diệt luôn Lăng Tiêu Đế Quốc, hoàn toàn trừ đi mối nguy hiểm ở phía Nam Thiên Hương! Sau đó xua binh thẳng tiến Vũ Đường, đại binh khi tới nơi liên tiếp đại chiến, từng bước ép sát thành, thanh danh từ đó mà thành, Thiên Hương quân thần, Bạch Y quân soái vang danh khắp nơi!
Mà Quân Vô Mộng và Quân Vô Ý cũng không kém đại ca Quân Vô Hối chút nào, tung hoành Bắc Cương, đại chiến thảo nguyên. Ban đầu ở thế hạ phong, từng bước tiến tới ngang ngửa, sau đó tiến quân thần tốc, ở đại thảo nguyên tung hoành ngang dọc. Ta còn nhớ Quân Vô Ý năm đó bất quá cũng chỉ mười chín tuổi, chiến bào mỗi một trận chiến đều là uớt đẫm máu tươi, tung hoành giữa trăm vạn người, đến mức máu tươi lênh lánh, đầu người khắp nơi, đánh một trận tạo thành uy danh Huyết Y đại tướng quân sát khí vang khắp thiên hạ! Quân Vô Mộng lãnh khốc vô tình, chấp pháp như sơn, trị quân nghiêm khắc. Cố kim hiếm gặp, nói là làm ngay, kỷ luật nghiêm minh, uy danh vang dội. Mỗi cuộc chiến là tàn sát hết tù binh, không lưu lại bất kỳ nhân chứng sống nào, được xưng là ý chí kiên cường, không ngại hi sinh, mệnh danh Chiến thần! Cũng chính vì hắn mà đại thảo nguyên nhân khẩu giảm bớt thảm hại. Đến nay vẫn không khôi phục nổi nguyên khí, đối mặt với triều đình ta không dám có một bước vọng động!
Quân gia một nhà bốn tướng uy danh hiển hách, vang vọng khắp thiên hạ! Sau đó là nam chinh bắc chiến, không ngừng dẹp loạn. Quân gia uy danh ngày càng lớn. Bạch Y quân soái, ý chí kiên cường, giàu lòng vị tha. Chiến Thần, Huyết Y đại tướng quân uy danh càng ngày càng vang dội! Chỉ ngắn ngủi thời gian vài năm công phu, nhưng đến khi ta muốn cắt giảm binh quyền, thì đã đến nước không thể không chế đại cuộc rồi! Thiên hạ đều biết rõ Quân gia một nhà bốn tướng, nhưng Thiên Hương quốc chủ đã từng lo lắng an nguy thì không mấy người nhớ rõ.
- Quân gia, lúc bấy giờ đã đứng ở vị trí độc tôn trong giang sơn vạn dặm, không chỉ là giang sơn vạn dặm của Thiên Hương đế quốc mà là toàn bộ thiên hạ!
Hoàng đế bệ hạ nói tới đây thở dài một hơi rồi tiếp:
-Thời thế tạo anh hùng. Những lời này thật sự là chí lý! Ngắn ngủi ba năm rưỡi, mọi nhà trong Thiên Hương đế quốc đều cung phụng bài vị của Quân Vô Hối, một trường sinh bài vị. Quân Vô Hối huynh đệ ba người đã trở thành thần tượng sống trong huyền huyền đại lục, trở thành truyền thuyết bất diệt!
- Nhưng, truyền thuyết như vậy, với ta mà nói, chính là ba thanh cương đao sắc bén lơ lửng ngay trên đầu! Nguy cơ sau khi được giải trừ, cả nước vui mừng, quốc khố tài chính cũng được bổ sung, qua khỏi thời kì gian lao, đế quốc đang bước tới một thời kì cường thịnh trước nay chưa từng có. Phạm vi lãnh thổ quốc gia cũng tiến tới một trình độ cực kì huy hoàng! Xưng hùng thiên hạ, quần hùng run rẩy không giám nhìn thẳng. Trong khi tứ phía đã được bình định, họa ngoại xâm đã được giải trừ nhưng nguy cơ trong lòng trẫm liền phát triển đến mức cực nhanh. Ta tin rằng lúc Thiên Hương thống nhất thiên hạ cũng cũng chính là Quân Chiến Thiên hoặc Quân Vô Hối chân chính khoác hoàng bào mà không phải là trẫm. Bởi vì lúc đó Thiên Hương có thể đã không còn là Thiên Hương nữa rồi!
Linh Mộng công chúa ngồi nghe một bên mà cả người nhiệt huyết sôi trào. Chiến tích của Quân Vô Hối nàng đã từng nghe vô số người kể, nhưng lúc này, nghe chính phụ hoàng, người quyền hành khuynh đảo thiên hạ, đứng ở địa vị cao nhất kể lại chiến tích huy hoàng năm đó làm cho công chúa cực kỳ xúc động!
Quân Vô Hối! Nam nhi anh hùng chính là như thế!
Quân Mạc Tà, chính là cốt nhục duy nhất của vị anh hùng vang dội cổ kim này!
- Băn khoăn của ngươi ta hiện giờ có thể hiểu được, thậm chí có thể chấp nhận được, nhưng vì sao ngươi sau khi đã ra tay với huynh đệ Quân Vô Hối, Quân Vô Mộng, và Quân Vô Ý, lại còn ra tay với Quân Mạc Ưu cùng Quân Mạc Sầu?
Thanh âm của Hoàng hậu mang theo một tia rõ ràng nhưng cũng không phải là lý giải hết toàn bộ, âm thanh vẫn bén nhọn như cũ.
- Bọn chúng dù gì cũng chỉ là những hài tử. Hơn nữa còn là hậu nhân lớn nhất của đế quốc công thần! Nguơi nhẫn tâm vậy sao? Lương tâm ngươi có thể yên tĩnh sao?
- Quân Mạc Ưu cùng Quân Mạc Sầu tuy tuổi còn trẻ nhưng cũng đã là những thiên tài thống soái ngay buổi ban đầu! Trong những phiên đại chiến sau này, thanh danh trong quân ngày càng vang dội như mặt trời gần lên tới đỉnh lúc giữa trưa! Với những thiên tài thống soái như vậy, có một ngày họ biết phụ thân, thúc thúc hắn chết ở trong tay ta, kết quả sẽ như thế nào đây? Ta đã khi phụ bọn họ một lần, khi phụ thêm một lần nữa thì có làm sao? Với nguy nan của ta, ta có thể phụ người trong thiên hạ, thiên hạ có người nào ta không thể phụ?
Hoàng đế bệ hạ âm trầm nở nụ cười.
- Lúc ấy bốn phía đều không có chiến sự, chỉ có chiến sự với Vũ Đường nhưng Vũ Đường liên tục tháo chạy đến nổi phải cầu hòa. Từ đó về sau, chỉ sợ là không còn chiến tranh nữa, ta vừa lúc thừa dịp bọn hắn như cánh chim không gió, liền nhổ đi cây đinh trong mắt!
- Còn một việc, đó là việc người Quân gia chết đi, ta chẳng qua chỉ là thuận tay đẩy thuyền mà thôi. Chân chính giết chết bọn họ chính là Phong Tuyết Ngân Thành, là người của Tiêu gia! Không phải ta!
- Thật là một lí do to lớn. Ngươi thật là vô sỉ!
Hoàng hậu nói một câu trào phúng.
- Nhưng ngươi đang ở đây, lại làm nhiều việc như vậy, không phải là chậm rãi chèn ép Quân gia một thời danh chấn thiên hạ, giờ chỉ còn một lão nhân, một người tàn phế, một tên quần là áo lụa thôi sao? Nhưng ngươi vẫn không buông tay! Đây là tại vì sao? Vì cái li do to tát gì mà lại khiến ngươi làm như vậy?
- Vì sao? Nàng hỏi ta vì sao?
Hoàng đế bệ hạ mở to hai mắt nhìn như nhìn người ngoài hành tinh:
- Vấn đề này nàng cũng phải hỏi ta? Nàng thật sự không hiểu?
- Ta quả thật không biết! Một nhà công thần, một nhà anh hùng có công cứu Thiên Hương đế quốc. Bọn họ đã không nghi ngờ năng lực của vị hoàng đế như ngươi, nhưng chính là qua nhiều năm như vậy, thủy chung vẫn chịu sự chén ép của ngươi. Chưa bao giờ chịu ngừng lại, ta thật không hiểu đây rốt cuộc là vì cái gì? Chẳng lẽ đây là cái gọi là lòng dạ đế vương. Người không phụ ngươi nhưng ngươi cũng vẫn phụ hắn?
Hoàng hậu trong ánh mặt càng thêm lãnh đạm.
- Bởi vì ta cũng là người. Hiểu không?
Hoàng đế đè thấp âm thanh, rít gào lên.
- Mỗi lần đối mặt với Quân Chiến Thiên, ta đều cảm thấy lương tâm bất an, nội tâm áy náy! Chính là áy náy đó, ngươi hiểu không? Ta cảm giác thực là muốn xin lỗi hắn, xin lỗi Quân gia! Cho nên ta mỗi lần thấy hắn đều cảm giác khó chịu, cảm giác không dám gặp, cùng với lương tâm bất an! Chỉ cần bọn hắn chết sạch, chết xong rồi thì vĩnh viễn biến mất trước mắt ta, cảm giác áy náy của ta cũng không còn nữa! Nói như vậy, nàng có hiểu không?
- Ta hiểu, cũng là câu nói trước kia của ngươi, ngươi đã phụ Quân gia một lần, phụ nhiều hơn nữa cũng không sao! So với an nguy của ngươi, ngươi liền phụ người trong thiên hạ, thiên hạ người nào không thể phụ đúng không? Nói như vậy, giết hại ân nhân của mình, giết hại anh hùng của đế quốc, chỉ vì để cho lương tâm của mình được yên ổn!
Hoàng hậu nương nương hoàn toàn không nói gì thêm, trong miệng thì thầm nhắc tới hai chữ:
- Lương tâm, lương tâm, nguyên lai lại có thể giải thích như vậy. Ta thật sự lần đầu tiên nghe nói về lương tâm kiểu này! Thì ra ngươi là người tốt sao? Ngươi cũng có lương tâm sao? Thật sự nghe cũng êm tai.
- Ha ha ha!
Nàng cuời lạnh một nói:
- Vậy ngươi hiện tại sao không tiếp tục đối phó với Quân gia? Hiện tại, lại quay ngược bắt đầu giữ gìn Quân gia? Chẳng lẽ không sợ lương tâm bất an sao? Một đường chèn ép, rốt cuộc lần này mượn sự kiện Quân Mạc Tà loạn luân, đem Quân gia một đường chèn ép đến diệt tộc, chẳng phải là hợp với tâm nguyện của ngươi sao? Ngươi sao đột nhiên đổi ý, nói vậy lại có lí do to tát nào khác nữa sao?
- Đơn giản là hiện giờ, ta không thể hiểu rõ nội tình của Quân gia, thật sự không thể, cũng không dám tùy tiện động thủ, vị cái thế cao nhân sau lưng Quân gia kia, rốt cuộc là ai?
Hoàng đế bệ hạ cau mày, uy nghiêm hiện ra trên khuôn mặt, cũng đầy một mảnh u mê:
- Nếu ta chính thức ra tay tiêu diệt Quân gia, người nay có thể hay không ra mặt can dự đây? Năm đó Đông Phương thế gia vì Quân Vô Hối từng đem ba trăm đầu người ném vào hoàng cung. Mà khi đó, hoài nghi vẫn chỉ là hoài nghi.
- Hiện tai muốn tiêu diệt Quân gia, cũng không có Phong Tuyết Ngân Thành làm ngụy trang. Ta làm sao có thể tùy tiện động thủ?
- Nguyên lai ngươi bây giờ đang sợ hãi! Mà không phải là nhớ tới công trạng của Quân gia!
Hoàng hậu nương nương ha hả cười lạnh nói:
- Lúc trước vì sợ hãi, ngươi hãm hại trung lương, tàn sát danh tướng, bây giờ cũng vì sợ hãi, ngươi không dám vọng động, chỉ có thể tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục! Có đúng vậy không?
- Tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục! Tại sao là tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục?
Hoàng đế giận dữ.
- Vì cái gì mà những gì ta làm trong mắt nàng đều là ghê tởm không thể chấp nhận được? Nàng vì sao không đứng ở góc độ của ta, dùng ánh mắt đế vương quan sát nhân gian, nhận xét chuyện này. Đặt lợi ích của thiên hạ lên trên, cân nhắc một chút?
- Ánh mắt đế vương quan sát nhân gian. Cho tới bây giờ chỉ toàn là vô sỉ!
Hoàng hậu mặt lạnh nói:
- Ta khâm phục ngươi, lương tâm của ngươi, không biết cẩn phải có bao nhiêu da mặt dày mới có thể có được lương tâm vĩ đại như vậy. Ta cũng rất khiếp sợ trước hùng tài vĩ lược của ngươi! Càng thêm bội phục tâm cảnh của ngươi, không biết có bao nhiêu vô sỉ mới có thể bảo trì tâm tính bình tĩnh như hiện tại! Thêm nữa còn sùng bái khí thế đế vương của ngươi! Bởi vì ngươi làm cho ta hiểu được cuộc sống có nhiều ghê tởm xấu xa đến dường nào! Nhưng ta đã mệt chết đi được, hi vọng ngươi có thể nhanh đi ra ngoài, được chứ?
- Ta cho tới bây giờ đều nghĩ nàng thực sự hiểu ta. Nguyên lai ta đã sai lầm rồi, nàng thực sự không hiểu ta chút nào cả!
Hoàng đế ảm đạm nói:
- Quân gia mấy chục vạn người chết đi thì xong, nhưng Thiên Hương diệt cũng mấy trăm vạn, mấy ngàn vạn, một triều đại quật khởi, cũng không phải chỉ có danh tướng là có thể đứng vững không đổ được! Sự bất đắc dĩ của đế vương, sự hi sinh trong mắt đế vương, há có thể theo lẽ thường mà phán xét?
- Ta có thể dễ dàng khoan dung đối với một vị đế vương tâm địa kiêu hùng, vì mục đích mà không từ thủ đoạn nào! Cũng có thể tha thứ cho một vị đế vương tâm ngoan thủ lạt, tàn sát thiên hạ chỉ vì mong muốn thông nhất thiên hạ, thống trị mãi mãi! Nhưng, một đế vương nếu chỉ vì ham muốn cá nhân mà đê tiện vô sỉ, thậm chí hạ lưu, bỉ ổi, hạ tiện, vô luận hắn có đạt được cái dạng thành tựu gì, ở trong mắt ta, đều chỉ là đồ bỏ đi, không đáng tồn tại! Ngay cả khi hắn thành thiên cổ đế vương cũng không khác gì rác rưởi!
d
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành

/1286

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status