" Lần đó chủ trì hành động là hai vị tộc thúc Tiêu Tả cùng Tiêu Hữu, chỉ có điều bọn họ cũng không có xuất thủ. Mười người được phái đến cũng đã đủ, bọn họ cùng đi chỉ để đề phòng, mọi việc đều hết sức thuận lợi cũng sẽ không cần đến hai người bọn họ! " Tiêu Chân tiện tay đưa lên chỉ, hai lão đầu vốn đã thở dài nhẹ nhõm một hơi, giờ phút này thần tình ảm đạm, thân thể run rẩy đứng lên.
" Tốt lắm! Ta còn muốn biết rõ chuyện tình năm đó một cách cụ thể ... Nhất là... Cha ta, ông ấy rốt cuộc bị chết như thế nào! ... Ông ấy ... Rốt cuộc chết bởi tay ai! "Quân Mạc Tà từng chữ từng chữ nói, nhìn đám người trước mặt, bỗng nhiên từ trong thâm tâm Quân Mạc Tà dâng lên một nỗi đau thương căm giận!
Từ khi mình xuyên việt tiến vào thế giới này, hoà nhập vào gia đình này, đến hoàn toàn tiếp nhận bản thân chính là Quân Mạc Tà; mỗi lần nhớ tới vài cái tên như Quân Vô Hối, Quân Vô Mộng, Quân Mạc Ưu, Quân Mạc Sầu, mặc dù chưa hề gặp nhau nhưng trong lòng nhức nhối khó tả! Giống như xát muối vào tim vậy!
Một thế hệ quân soái huyền thoại, một thế hệ anh hùng cái thế, nhưng lại chết một cách bi thảm dưới tay bọn đạo chích! Oan uổng bi che đậy mười năm giờ phút này mới được rửa sạch!
Họ bảo vệ mấy trăm vạn nhân dân Thiên Hương, nhưng sau khi họ bị giết hại, nhân dân Thiên Hương quốc có thể bi thương hoặc là căm phẫn, nhưng thật sự đứng lên vì họ báo thù lại rất ít ỏi!
Họ không còn nữa nhưng gia tộc còn đó, càng ngày càng tiêu điều, trở thành đối tượng cho đối thủ chính trị mạnh mẽ công kích, người người thấy thế bỏ đá xuống giếng nhưng cũng không có ai nói nửa câu công đạo!
Khi nhà thông gia xuất động báo thù rửa hận thì gần như khắp bốn phương đều khoanh tay đứng nhìn xem náo nhiệt. Họ cũng đang chờ xem phải chăng thật sự có ở hiền gặp gặp lành, ác giả ác báo! Tất cả mọi người biết rõ Quân gia bị oan nhưng đều lựa chọn đứng ngoài quan sát.
Đến khi mà Đông Phương thế gia đang dần dần hết lực rồi bị bức phải lập lời thề không thể thực hiện mà phải rút khỏi giang hồ thì vẫn không ai dám ra mặt! Thử hỏi hai chữ đạo nghĩa được lưu truyền muôn thủa giờ đang tồn tại ở đâu? Quân Mạc Tà chợt cảm thấy cô tịch!
Khi mà người dân Thiên Hương được che chở bởi Quân Vô Hối không hề có một ai hiểu được như thế. Nhưng sau khi Quân Vô Hối không còn nữa, những người này đã bị xâm lược, đã bị lăng nhục, khi đó mới thốt lên: nếu là Bạch Y quân soái ở đây thì ai dám như thế?
Mỗi khi nhớ tới việc này, Quân Mạc Tà cũng cảm thấy oán giận và phẫn nộ!
Dã thú còn biết có ơn trả ơn, nhưng con người, rõ như ban ngày lại cư nhiên không biết!
Thật đáng buồn,thật sự đáng buồn!
Bất kể thị anh hùng sáng tạo lịch sử hay là lịch sử tạo anh hùng, nhưng cũng chỉ là sau khi anh hùng không còn nữa, con người mới nhận ra chỗ tốt khi có họ, lẽ nào chỉ có chết mới có thể thật sự làm cho lòng người ghi nhớ những anh hùng đã cố gắng hết sức vì bọn họ sao? Hơn nữa chỉ đơn thuần là ghi nhớ!
Quân Mạc Tà đã từng rất nhiều lần tự hỏi chính mình: Phụ thân Quân Vô Hối đứng ra tận lực bảo vệ nhiều người như vậy, thật sự có đáng không? Những người hoàn toàn không biết đến cái gì là cảm ơn như thế, có tư cách gì mà được tiếp nhận sự bảo vệ?
Các tướng sĩ ở tiền phương đổ máu nghìn dặm, lấy mạng sống bảo vệ danh dự và hòa bình, nhưng hậu phương ăn chơi trác táng, đi kỹ viện, ngồi chiếu bạc! Quan lại thì tham ô, nuôi vợ bé!
Vẫn như cũ tranh quyền đoạt lợi- vẫn như cũ sống mơ màng như ngươi say rượu!
Ngay cả dân thường chỉ biết chăm chỉ làm ăn liệu có ai biết được ở ngoài ngàn dặm kia còn có những tướng sĩ ở màn trời chiếu đất, trong phong ba bão táp, trong mưa máu chém giết, đấu tranh trong tuyệt vọng cho đến khi chảy hết giọt máu cuối cùng ánh mắt vẫn hướng về nơi mà rốt cuộc khó có thể trở về- quê hương.
Sau khi hắn hỏi câu kia, mấy người Tiêu gia đều cúi đầu, ngay cả Tiêu Hỉ cũng hết sức suy tư, dường như cố gắng nhớ lại sự tình năm đó.
Cũng không biết là chuyện tình năm đó đã quá lâu rồi hay căn bản là chúng nó chưa từng để "việc nhỏ" trong lòng, trong lúc nhất thời thủy chung không người nào đáp lại.
"Nói! " Lời nói của Quân Mạc Bang như một tiếng sấm vang lên trong lòng bọn họ.
"Năm đó. . . " Tiêu Chân cau mày, rõ ràng là đang khổ sở nhớ lại, cuối cùng nói: "... Ta còn nhớ chúng ta tới báo cáo đại trưởng lão, rồi cùng Tiêu Hàn rời khỏi Tuyết sơn, đi gần một tháng mới tới địa điểm chỉ định - đỉnh Quan Lĩnh..."
" Nơi ấy đang là nơi giao chiến của đại quân hai nước, thành luỹ sâm nghiêm, đâu cũng là trạm gác. Thấy doanh trướng kéo dài hơn mười dặm, chúng ta cũng cảm thấy rất bất lực, vô kế khả thi. Nếu muốn ở trong mười vạn nhân mã giết chết một đại soái, thật sự là nói dễ hơn làm!"
" Đừng nói chúng ta đều là xấp xỉ Thiên huyền, hai vị tộc thúc cũng chỉ là Thiên huyền đỉnh phong như thế, cho dù là Thần huyền đích thân đến cũng chưa chắc đã làm được. Nhưng Tiêu Hàn lại tuyên bố hắn sớm có sắp xếp, hơn nữa tuyệt nhiên không phải mạo hiểm..."
" Một đêm, Tiêu Hàn đi ra ngoài nhưng chúng tôi không hề biết hắn rốt cuộc đi làm cái gì, cho đến đêm hôm sau hắn mới trở về, theo sau là mấy Hắc y nhân ( người mặc áo đen). Trong tay người đứng đầu Hắc y nhân lại có một Kim phê Lệnh tiễn!"
" Đó chính là lệnh bài có thể tùy ý ra vào quân đội Thiên Hương, ngoài ra đó còn là vật thuộc thánh chỉ cao nhất, mặc dù Hắc y nhân nói đó là đồ giả nhưng lúc ấy chúng ta đều thấy rõ ràng đó là đồ thật"
" Nếu như đó là đồ giả thì với sự nghiêm luật của Bạch y tướng quân, như thế nào chúng ta có thể trà trộn vào được và nếu là giả chúng ta cần gì gải tự dấn thân vào nguy hiểm..."
"Sau đó, Hắc y nhân đưa ra vài bộ quần áo để chúng ta thay, trở thành tùy tùng của hắn; hắn mang theo chúng ta một đường thuận lợi vào doanh trại, đúng là làm cho chúng ta khó có thể tin!"
" Chỉ cần đưa ra Kim phê Lệnh tiễn kia là không có trở ngại gì, thế nhưng lại không hề có ai kiểm tra nên chúng ta một mạch đi vào soái trướng! Chuyện này làm cho chúng ta có chút hoài nghi, mặc dù Kim phê Lệnh tiễn chính là hàng thật giá thật gì đó, nhưng hiệu lực cũng quá kinh người"
"Sau khi sự việc xảy ra chúng ta mới biết được, trước đó hai tháng Hắc y nhân đó đã tới vài lần với Kim phê Lệnh tiễn trong tay, đối với quân đội Thiên Hương mà nói thì Lệnh tiễn hay người đều đã quen thuộc cho nên toàn bộ không nghi ngờ, nếu không thì doàn người chúng ta gần hai mươi người làm sao có thể dễ dàng qua mắt doanh trại quân đội hàng vạn người như thế..."
Quân Mạc Tà siết chặt hai tay. Hắn hoàn toàn có thể đoán được căn bản là Tiêu Hàn và những người này cấu kết, sau đó mới quay vềTuyết sơn gọi người, nói cách khác Hắc y nhân này cũng chính là thuộc hạ Huyết Kiếm đường mà bị mình giết chết ngày đó.
Ngự lâm quân căn bản là sớm có dự định hạ sát phụ thân mình! Chỉ sợ cho dù là Tiêu Hàn không động thủ, bọn họ cũng sẽ động thủ! Chẳng qua để cho đám người Tiêu Hàn ra tay lại càng nắm chắc mà không sợ Quân gia truy cứu. Rõ ràng đã chuẩn bị một thời gian dài trước khi hành động! Lợi dụng vô số lần ra vào để làm quân phòng thủ mất cảm giác, điều này làm cho Quân Mạc Tà càng hiểu quyền lực vô cùng lớn của nơi đã xuất ra cái Kim phê Lệnh tiễn kia!
Bởi vì trên đời chỉ có một người có thể xuất ra Kim phê Lệnh tiễn như thế: Thiên Hương hoàng đế Dương Hoài Vũ! Cũng chỉ có hắn tự tay xuất ra Kim phê Lệnh tiễn mới có thể khiến toàn bộ trăm vạn đại quân Thiên Hương không hề nghi ngờ.
Thậm chí sau khi sự việc xảy ra không ai dám nói Kim phê Lệnh tiễn kia tồn tại!
Có khả năng thảm kịch sẽ bị che giấu đi đằng sau Kim phê Lệnh tiến này!
"... Khi chúng ta tiến vào soái trướng, có không ít người đang ở bên trong bàn bạc kế sách đối địch, Quân Vô Hối chưa mặc quân trang, toàn thân bạch y, ngồi ở ghế chủ soái, bên phải là Quân Vô Mộng; phía dưới còn mười lăm mười sáu tướng lĩnh phân làm hai bên"
" Chúng ta mười người đi vào, chú ý tới chúng ta trước tiên là Quân Vô Mộng. Lúc ấy Quân Vô Mộng nói "Lão Mạnh, ngươi đến sao lại thay đổi nhóm người khác thế? Thủ hạ của ngươi đúng là không ít a. "
"Có vài tướng quân nở nụ cười, hiển nhiên đều cùng Hắc y nhân kia rất quen thuộc. Nhưng Quân Vô Hối vẫn lạnh lùng, vẫn nhìn chăm chú vào chúng ta, cũng không có mở lời mở lời, sau khi bọn họ chào hỏi mới nói: "Khâm sai đã đến đây sao tất cả mọi người không đi ra? Ngươi cũng đi ra ngoài đi, bổn soái và khâm sai đại nhân có chuyện quan trọng thương lượng."
" Câu nói sau cùng kia là nói với Quân Vô Mộng. Cũng không có gọi tên, ta phỏng đoán, tại lúc đó, Quân Vô Hối rồi phát hiện mục đích không tốt khi đến đây của chúng ta, bởi vì khẩu khí của hắn mặc dù bình tĩnh nhưng vẻ mặt nhưng thoáng đổi..."
" Sau khi sự việc xảy ra ta mới nghĩ ngay lúc đó hắn đã hy vọng chúng ta không nhận ra Quân Vô Mộng, khiến hắn cũng đi ra ngoài... Nhưng chúng ta chính là nhằm vào hai người bọn họ mà tới như thế nào lại không nhận biết Quân Vô Mộng? Cho dù chúng ta không biết, vậy Hắc y nhân họ Mạnh kia vẫn biết được mà! "
"Sau khi các tướng quân đi ra ngoài, Quân Vô Mộng lại ở lại, chỉ là không có nhìn đại ca hắn nữa, cũng không để ý tới chúng ta, nhưng sắc mặt dần dần căm uất lên. Đợi cho mọi người đi hết, Quân Vô Mộng mới quay đầu gắt gao nhìn chúng ta nói: các ngươi là người của Tiêu gia? "
"Lúc này chúng ta mới biết được, từ lúc mười người chúng ra tiến vào, Quân VôHối cũng đã cảm thấy không bình thường, nhưng đối phó với chúng ta, tướng lĩnh phổ thông tu vi quá thấp chính là tự tìm cái chết, một khi khai chiến khó có thể có tác dụng"
"Hơn nữa những tướng lĩnh ấy đều là tướng lĩnh, một khi nơi đây nơi đây phát sinh chuyện gì bất ngờ, trăm vạn binh sĩ binh sĩ Thiên Hương sẽ lâm vào cục diện rắn mất đầu cho nên Quân Vô Hối mới đưa bọn họ ra ngoài"
"Hơn nữa chúng ta đã tiến nhập soái trướng, ngoài ra chúng ta đã ngăn chặn mọi hướng, cho dù hắn muốn ngoan cố chống cự ngoan cố chống cự cũng vô dụng. Mặt khác, trong tay chúng ta có Kim phê Lệnh tiễn, một khi cổ động quân đội đối kháng, vậy đó là tạo phản"
"Vô luận như thế nào dưới tình huống bị nhiều cao thủ vây công, hắn đúng là rồi không còn lối thoát, cần gì phải để liên lụy đến các tướng sĩ khác nữa! Đó là lí do tại sao mà hắn làm như vậy, trước tiên tìm cách bảo toàn tính mạng của thủ hạ"
" Duy có Quân Vô Mộng cũng là từ vẻ mặt Quân Vô Hối nhận ra hoặc là Quân Vô Hối không có nói tên của hắn trong câu nói kia lại làm cho hắn phát hiện ra điều bất thường cho nên hắn chết cũng không chịu đi... "
Nói tới đây Tiêu Chân chỉ nghe thấy một hồi khanh khách khớp xương ngón tay, chính là nắm đấm của Quân Vô Ý, lệ quang trong mắt hắn đã muốn tràn ra ngoài.
Thân hình Đông Phương Vấn Tâm lay động, nhưng vẫn quật cường đứng vững, hàm răng siết chặt, đôi môi đã chảy máu.
Quân Mạc Tà nét mặt bất động nhưng trong lòng đang nghĩ bản thân sẽ làm gì nếu trong rơi vào trường hợp của Quân Vô Hối?
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành
" Tốt lắm! Ta còn muốn biết rõ chuyện tình năm đó một cách cụ thể ... Nhất là... Cha ta, ông ấy rốt cuộc bị chết như thế nào! ... Ông ấy ... Rốt cuộc chết bởi tay ai! "Quân Mạc Tà từng chữ từng chữ nói, nhìn đám người trước mặt, bỗng nhiên từ trong thâm tâm Quân Mạc Tà dâng lên một nỗi đau thương căm giận!
Từ khi mình xuyên việt tiến vào thế giới này, hoà nhập vào gia đình này, đến hoàn toàn tiếp nhận bản thân chính là Quân Mạc Tà; mỗi lần nhớ tới vài cái tên như Quân Vô Hối, Quân Vô Mộng, Quân Mạc Ưu, Quân Mạc Sầu, mặc dù chưa hề gặp nhau nhưng trong lòng nhức nhối khó tả! Giống như xát muối vào tim vậy!
Một thế hệ quân soái huyền thoại, một thế hệ anh hùng cái thế, nhưng lại chết một cách bi thảm dưới tay bọn đạo chích! Oan uổng bi che đậy mười năm giờ phút này mới được rửa sạch!
Họ bảo vệ mấy trăm vạn nhân dân Thiên Hương, nhưng sau khi họ bị giết hại, nhân dân Thiên Hương quốc có thể bi thương hoặc là căm phẫn, nhưng thật sự đứng lên vì họ báo thù lại rất ít ỏi!
Họ không còn nữa nhưng gia tộc còn đó, càng ngày càng tiêu điều, trở thành đối tượng cho đối thủ chính trị mạnh mẽ công kích, người người thấy thế bỏ đá xuống giếng nhưng cũng không có ai nói nửa câu công đạo!
Khi nhà thông gia xuất động báo thù rửa hận thì gần như khắp bốn phương đều khoanh tay đứng nhìn xem náo nhiệt. Họ cũng đang chờ xem phải chăng thật sự có ở hiền gặp gặp lành, ác giả ác báo! Tất cả mọi người biết rõ Quân gia bị oan nhưng đều lựa chọn đứng ngoài quan sát.
Đến khi mà Đông Phương thế gia đang dần dần hết lực rồi bị bức phải lập lời thề không thể thực hiện mà phải rút khỏi giang hồ thì vẫn không ai dám ra mặt! Thử hỏi hai chữ đạo nghĩa được lưu truyền muôn thủa giờ đang tồn tại ở đâu? Quân Mạc Tà chợt cảm thấy cô tịch!
Khi mà người dân Thiên Hương được che chở bởi Quân Vô Hối không hề có một ai hiểu được như thế. Nhưng sau khi Quân Vô Hối không còn nữa, những người này đã bị xâm lược, đã bị lăng nhục, khi đó mới thốt lên: nếu là Bạch Y quân soái ở đây thì ai dám như thế?
Mỗi khi nhớ tới việc này, Quân Mạc Tà cũng cảm thấy oán giận và phẫn nộ!
Dã thú còn biết có ơn trả ơn, nhưng con người, rõ như ban ngày lại cư nhiên không biết!
Thật đáng buồn,thật sự đáng buồn!
Bất kể thị anh hùng sáng tạo lịch sử hay là lịch sử tạo anh hùng, nhưng cũng chỉ là sau khi anh hùng không còn nữa, con người mới nhận ra chỗ tốt khi có họ, lẽ nào chỉ có chết mới có thể thật sự làm cho lòng người ghi nhớ những anh hùng đã cố gắng hết sức vì bọn họ sao? Hơn nữa chỉ đơn thuần là ghi nhớ!
Quân Mạc Tà đã từng rất nhiều lần tự hỏi chính mình: Phụ thân Quân Vô Hối đứng ra tận lực bảo vệ nhiều người như vậy, thật sự có đáng không? Những người hoàn toàn không biết đến cái gì là cảm ơn như thế, có tư cách gì mà được tiếp nhận sự bảo vệ?
Các tướng sĩ ở tiền phương đổ máu nghìn dặm, lấy mạng sống bảo vệ danh dự và hòa bình, nhưng hậu phương ăn chơi trác táng, đi kỹ viện, ngồi chiếu bạc! Quan lại thì tham ô, nuôi vợ bé!
Vẫn như cũ tranh quyền đoạt lợi- vẫn như cũ sống mơ màng như ngươi say rượu!
Ngay cả dân thường chỉ biết chăm chỉ làm ăn liệu có ai biết được ở ngoài ngàn dặm kia còn có những tướng sĩ ở màn trời chiếu đất, trong phong ba bão táp, trong mưa máu chém giết, đấu tranh trong tuyệt vọng cho đến khi chảy hết giọt máu cuối cùng ánh mắt vẫn hướng về nơi mà rốt cuộc khó có thể trở về- quê hương.
Sau khi hắn hỏi câu kia, mấy người Tiêu gia đều cúi đầu, ngay cả Tiêu Hỉ cũng hết sức suy tư, dường như cố gắng nhớ lại sự tình năm đó.
Cũng không biết là chuyện tình năm đó đã quá lâu rồi hay căn bản là chúng nó chưa từng để "việc nhỏ" trong lòng, trong lúc nhất thời thủy chung không người nào đáp lại.
"Nói! " Lời nói của Quân Mạc Bang như một tiếng sấm vang lên trong lòng bọn họ.
"Năm đó. . . " Tiêu Chân cau mày, rõ ràng là đang khổ sở nhớ lại, cuối cùng nói: "... Ta còn nhớ chúng ta tới báo cáo đại trưởng lão, rồi cùng Tiêu Hàn rời khỏi Tuyết sơn, đi gần một tháng mới tới địa điểm chỉ định - đỉnh Quan Lĩnh..."
" Nơi ấy đang là nơi giao chiến của đại quân hai nước, thành luỹ sâm nghiêm, đâu cũng là trạm gác. Thấy doanh trướng kéo dài hơn mười dặm, chúng ta cũng cảm thấy rất bất lực, vô kế khả thi. Nếu muốn ở trong mười vạn nhân mã giết chết một đại soái, thật sự là nói dễ hơn làm!"
" Đừng nói chúng ta đều là xấp xỉ Thiên huyền, hai vị tộc thúc cũng chỉ là Thiên huyền đỉnh phong như thế, cho dù là Thần huyền đích thân đến cũng chưa chắc đã làm được. Nhưng Tiêu Hàn lại tuyên bố hắn sớm có sắp xếp, hơn nữa tuyệt nhiên không phải mạo hiểm..."
" Một đêm, Tiêu Hàn đi ra ngoài nhưng chúng tôi không hề biết hắn rốt cuộc đi làm cái gì, cho đến đêm hôm sau hắn mới trở về, theo sau là mấy Hắc y nhân ( người mặc áo đen). Trong tay người đứng đầu Hắc y nhân lại có một Kim phê Lệnh tiễn!"
" Đó chính là lệnh bài có thể tùy ý ra vào quân đội Thiên Hương, ngoài ra đó còn là vật thuộc thánh chỉ cao nhất, mặc dù Hắc y nhân nói đó là đồ giả nhưng lúc ấy chúng ta đều thấy rõ ràng đó là đồ thật"
" Nếu như đó là đồ giả thì với sự nghiêm luật của Bạch y tướng quân, như thế nào chúng ta có thể trà trộn vào được và nếu là giả chúng ta cần gì gải tự dấn thân vào nguy hiểm..."
"Sau đó, Hắc y nhân đưa ra vài bộ quần áo để chúng ta thay, trở thành tùy tùng của hắn; hắn mang theo chúng ta một đường thuận lợi vào doanh trại, đúng là làm cho chúng ta khó có thể tin!"
" Chỉ cần đưa ra Kim phê Lệnh tiễn kia là không có trở ngại gì, thế nhưng lại không hề có ai kiểm tra nên chúng ta một mạch đi vào soái trướng! Chuyện này làm cho chúng ta có chút hoài nghi, mặc dù Kim phê Lệnh tiễn chính là hàng thật giá thật gì đó, nhưng hiệu lực cũng quá kinh người"
"Sau khi sự việc xảy ra chúng ta mới biết được, trước đó hai tháng Hắc y nhân đó đã tới vài lần với Kim phê Lệnh tiễn trong tay, đối với quân đội Thiên Hương mà nói thì Lệnh tiễn hay người đều đã quen thuộc cho nên toàn bộ không nghi ngờ, nếu không thì doàn người chúng ta gần hai mươi người làm sao có thể dễ dàng qua mắt doanh trại quân đội hàng vạn người như thế..."
Quân Mạc Tà siết chặt hai tay. Hắn hoàn toàn có thể đoán được căn bản là Tiêu Hàn và những người này cấu kết, sau đó mới quay vềTuyết sơn gọi người, nói cách khác Hắc y nhân này cũng chính là thuộc hạ Huyết Kiếm đường mà bị mình giết chết ngày đó.
Ngự lâm quân căn bản là sớm có dự định hạ sát phụ thân mình! Chỉ sợ cho dù là Tiêu Hàn không động thủ, bọn họ cũng sẽ động thủ! Chẳng qua để cho đám người Tiêu Hàn ra tay lại càng nắm chắc mà không sợ Quân gia truy cứu. Rõ ràng đã chuẩn bị một thời gian dài trước khi hành động! Lợi dụng vô số lần ra vào để làm quân phòng thủ mất cảm giác, điều này làm cho Quân Mạc Tà càng hiểu quyền lực vô cùng lớn của nơi đã xuất ra cái Kim phê Lệnh tiễn kia!
Bởi vì trên đời chỉ có một người có thể xuất ra Kim phê Lệnh tiễn như thế: Thiên Hương hoàng đế Dương Hoài Vũ! Cũng chỉ có hắn tự tay xuất ra Kim phê Lệnh tiễn mới có thể khiến toàn bộ trăm vạn đại quân Thiên Hương không hề nghi ngờ.
Thậm chí sau khi sự việc xảy ra không ai dám nói Kim phê Lệnh tiễn kia tồn tại!
Có khả năng thảm kịch sẽ bị che giấu đi đằng sau Kim phê Lệnh tiến này!
"... Khi chúng ta tiến vào soái trướng, có không ít người đang ở bên trong bàn bạc kế sách đối địch, Quân Vô Hối chưa mặc quân trang, toàn thân bạch y, ngồi ở ghế chủ soái, bên phải là Quân Vô Mộng; phía dưới còn mười lăm mười sáu tướng lĩnh phân làm hai bên"
" Chúng ta mười người đi vào, chú ý tới chúng ta trước tiên là Quân Vô Mộng. Lúc ấy Quân Vô Mộng nói "Lão Mạnh, ngươi đến sao lại thay đổi nhóm người khác thế? Thủ hạ của ngươi đúng là không ít a. "
"Có vài tướng quân nở nụ cười, hiển nhiên đều cùng Hắc y nhân kia rất quen thuộc. Nhưng Quân Vô Hối vẫn lạnh lùng, vẫn nhìn chăm chú vào chúng ta, cũng không có mở lời mở lời, sau khi bọn họ chào hỏi mới nói: "Khâm sai đã đến đây sao tất cả mọi người không đi ra? Ngươi cũng đi ra ngoài đi, bổn soái và khâm sai đại nhân có chuyện quan trọng thương lượng."
" Câu nói sau cùng kia là nói với Quân Vô Mộng. Cũng không có gọi tên, ta phỏng đoán, tại lúc đó, Quân Vô Hối rồi phát hiện mục đích không tốt khi đến đây của chúng ta, bởi vì khẩu khí của hắn mặc dù bình tĩnh nhưng vẻ mặt nhưng thoáng đổi..."
" Sau khi sự việc xảy ra ta mới nghĩ ngay lúc đó hắn đã hy vọng chúng ta không nhận ra Quân Vô Mộng, khiến hắn cũng đi ra ngoài... Nhưng chúng ta chính là nhằm vào hai người bọn họ mà tới như thế nào lại không nhận biết Quân Vô Mộng? Cho dù chúng ta không biết, vậy Hắc y nhân họ Mạnh kia vẫn biết được mà! "
"Sau khi các tướng quân đi ra ngoài, Quân Vô Mộng lại ở lại, chỉ là không có nhìn đại ca hắn nữa, cũng không để ý tới chúng ta, nhưng sắc mặt dần dần căm uất lên. Đợi cho mọi người đi hết, Quân Vô Mộng mới quay đầu gắt gao nhìn chúng ta nói: các ngươi là người của Tiêu gia? "
"Lúc này chúng ta mới biết được, từ lúc mười người chúng ra tiến vào, Quân VôHối cũng đã cảm thấy không bình thường, nhưng đối phó với chúng ta, tướng lĩnh phổ thông tu vi quá thấp chính là tự tìm cái chết, một khi khai chiến khó có thể có tác dụng"
"Hơn nữa những tướng lĩnh ấy đều là tướng lĩnh, một khi nơi đây nơi đây phát sinh chuyện gì bất ngờ, trăm vạn binh sĩ binh sĩ Thiên Hương sẽ lâm vào cục diện rắn mất đầu cho nên Quân Vô Hối mới đưa bọn họ ra ngoài"
"Hơn nữa chúng ta đã tiến nhập soái trướng, ngoài ra chúng ta đã ngăn chặn mọi hướng, cho dù hắn muốn ngoan cố chống cự ngoan cố chống cự cũng vô dụng. Mặt khác, trong tay chúng ta có Kim phê Lệnh tiễn, một khi cổ động quân đội đối kháng, vậy đó là tạo phản"
"Vô luận như thế nào dưới tình huống bị nhiều cao thủ vây công, hắn đúng là rồi không còn lối thoát, cần gì phải để liên lụy đến các tướng sĩ khác nữa! Đó là lí do tại sao mà hắn làm như vậy, trước tiên tìm cách bảo toàn tính mạng của thủ hạ"
" Duy có Quân Vô Mộng cũng là từ vẻ mặt Quân Vô Hối nhận ra hoặc là Quân Vô Hối không có nói tên của hắn trong câu nói kia lại làm cho hắn phát hiện ra điều bất thường cho nên hắn chết cũng không chịu đi... "
Nói tới đây Tiêu Chân chỉ nghe thấy một hồi khanh khách khớp xương ngón tay, chính là nắm đấm của Quân Vô Ý, lệ quang trong mắt hắn đã muốn tràn ra ngoài.
Thân hình Đông Phương Vấn Tâm lay động, nhưng vẫn quật cường đứng vững, hàm răng siết chặt, đôi môi đã chảy máu.
Quân Mạc Tà nét mặt bất động nhưng trong lòng đang nghĩ bản thân sẽ làm gì nếu trong rơi vào trường hợp của Quân Vô Hối?
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành
/1286
|