Quân Mạc Tà lông mi như lợi kiếm dựng thẳng lên, trong mắt bắn ra từng luồng thần quang. Nhìn thấy mười bốn chữ rồng bay phượng múa trên thạch bích kia, khóe miệng chậm rãi vẻ mĩm cười, từ tốn nói:
- Ngươi có thể làm được, chẳng lẽ Quân Mạc Tà ta không làm được hay sao?
Đúng lúc này, Quân Mạc Tà nhìn chăm chăm vào quyển trục đang nằm trên mặt đất, nó không cánh mà tự động bay lên lơ lửng trong không trung dừng trước mặt Quân Mạc Tà, dường như muốn nói là nó đã hoàn thành sứ mệnh của mình, sau đó từ từ hóa thành một ngọn lửa nhỏ nhưng chói mắt.
Ánh lửa cháy giữa không trung, tỏa khói xanh lượn lờ nhưng không tan, mà từ từ ngưng tụ thành một quả cầu không lớn không nhỏ. Sau đó mặt ngoài quả cầu chậm rãi biến hóa hình thành một đồ án phi thường quen thuộc với Quân Mạc Tà.
Bảy phiến đại lục uy nghiêm vây quanh là nước, nhưng có thể thấy được kiến trúc một cách rõ ràng, giống như nhìn Vạn Lý Trường Thành từ trên cao, uốn lượn, đó chính là ...địa cầu. Không hề có dấu hiệu báo trước, Quân Mạc Tà đột nhiên rơi lệ. Ta quả thật nhớ quê hương của kiếp trước. Khi nào thì ta có thể trở về? Thật sự nhớ...quá, ta muốn trở về, nhớ...quá, nhớ...quá.
Quân Mạc Tà trong lòng dâng trào cảm xúc khó tả, một hồi lâu sau, hắn mới chậm rãi ngẩng đầu lên, đồ án Địa Cầu thu nhỏ trước mặt đã biến mất không thấy tăm hơi, quyển trục mà Cửu U đệ nhất thiểu tự tay viết lưu lại cũng đã biến mất.
- Chờ ta đạt tới cảnh giới của Cửu U đệ nhất thiểu, ta nhất định phải quay về thăm. Cho dù... là chỉ nhìn một chút thôi cũng tốt.
Quân Mạc Tà yên lặng tự nói với chính mình. Định thần lại, Quân Mạc Tà mới bắt đầu cẩn thận đánh giá đại điện này.
Nơi này, Cửu U đệ nhất thiểu nói rằng đây là nơi hắn tích lũy bảo vật kiếm được trong mấy vạn năm. Tuyệt đối có thể không sai, nếu Cửu U đệ nhất thiểu nói thật, thì nơi này chính là kho báu lớn nhất trong thiên hạ.
Lần này Quân Mạc Tà tràn ngập kỳ vọng.
Nhất là Cửu U đệ nhất thiểu còn từng nói qua: Ở trong này ta để lại cho ngươi một điều bất ngờ to lớn.
Như vậy thì cái gì mới có thể gọi là bất ngờ lớn đây? Hơn nữa chính miệng tên điên nói đây là một bất ngờ lớn.
Tuy nhiên, Quân đại thiếu lại không để ý tới điều đó lắm, món đồ kia không nhất thiết phải tìm thấy, dù sao tìm ra được chỗ ở này của ngươi cũng là một bất ngờ to lớn rồi.
Quân Mạc Tà dọc theo thạch bích gần nhất sờ soạng từng chút từng chút một.
Bởi vì này tòa thạch điện to lớn này phóng mắt nhìn đều có thể thấy hết mọi thứ, không sót thứ gì, trừ bỏ mười bốn chữ trên hai tấm thạch bia, khoảng trống ở giữa có thể đủ để đặt bàn ghế cho cho năm trăm người đồng thời dùng cơm, ngoài ra cũng không còn thứ gì khác.
Với thân phận của Cửu U đệ nhất thiểu, và tính cách của hắn, tuyệt đối không có khả năng lừa gạt mình.
Về điểm này Quân Mạc Tà rất có lòng tin.
Sờ soạng một cách tỉ mỉ, Quân Mạc Tà tìm tòi từng chút một trên tấm thạch bích. Hắn tin chắc, nếu chỗ này có ẩn tàng cơ quan thì phải tồn tại ở trên vách đá này.
Hiện tại chỉ còn việc cẩn thận tỉ mỉ tìm tòi mà thôi.
Vạn nhất có điều gì sơ sẩy, thì quả là tiếc nuối lớn. Bởi vì nếu một khi rời đi, cũng không biết khi nào mới có thể quay lại.
Nhưng tìm tòi tỉ mỉ hơn mười trượng vẫn hoàn toàn không tìm được thứ gì.
Quân Mạc Tà giật mình đột nhiên ngừng lại.
Hắn đang tự hỏi:
- Nếu ta là Cửu U đệ nhất thiểu, ta sẽ đem cơ quan bố trí ở đâu đây? Nếu ta là Cửu U đệ nhất thiểu, như vậy bình thường ta ở trong đại điện, ta sẽ ở vị trí nào?
Nghĩ lâu như vậy, Quân Mạc Tà đột nhiên lại nhớ tới mười bốn chữ ở thạch bích phía trước.
Hắn nhắm mắt lại, cẩn thận tưởng tượng lại một chút, lấy tư thế cuồng ngạo của Cửu U đệ nhất thiểu, như vậy, nếu ngồi ở đây phía dưới mười bốn chữ. Để người khác thấy mình, đầu tiên là phải nhìn thấy mười bốn chữ cuồng ngạo ngang ngược uy phong ngạo thị thiên hạ. Như vậy mới có một loại cảm giác siêu nhiên, quân lâm thiên hạ. Hơn nữa, bản thân mình cũng cảm thấy hài lòng.
Cho nên Quân Mạc Tà nhớ tới phía dưới mười bốn chữ to này, mở to hai mắt, cẩn thận quan sát mặt đất. Bởi vì hắn đoán nơi này tất nhiên từng được bài trí qua. Mẹ nó chứ, ghế thật là lớn.
Ống tay áo vung lên "Oanh" một tiếng, một đống bụi đất cuồn cuộn nổi lên, nhưng bụi đất chỗ này không giống bụi đất thông thường, mặc dù có thể di động nhưng không giống như bị thổi bay lên không trung, thổi tứ tung như thông thường. Thật sự là tà môn, tại chỗ ở của Cửu U đệ nhất thiểu, ngay cả bụi đất cũng có thể khác biệt. Quân đại thiếu lắc đầu, líu lưỡi.
Quả nhiên giống như hắn nghĩ, phía dưới có bốn vị trí có vẻ bị mài mòn. Quân Mạc Tà vừa nhìn liền đoán được đây là bốn cái chân trường kỷ lưu lại trên mặt đất. Cửu U đệ nhất thiểu năm đó tất nhiên đã từng ngồi ở chỗ này.
Bất quá, khoảng cách giữa bốn dấu vết này sao lại hơi lớn một chút? Tới ba bốn trượng, ghế gì mà có thể lớn như vậy? Quân Mạc Tà sờ lên cằm, lâm vào trạng thái khó hiểu. Bên cạnh một dấu vết có một thứ tròn tròn, cồm cộm nổi lên trông giống ngón tay cái vậy. Quân Mạc Tà đi tới, dùng đầu ngón chân nhấn xuống. Đột nhiên "Hô" một tiếng, một vật to lớn từ phía trên rớt xuống, sau đó không nhúc nhích chút nào, cũng không có phát ra bất kỳ thanh âm nào, bốn chân cùng với bốn dấu vết kia kết nối kín kẽ với nhau, không sai lệch nửa điểm. Quân Mạc Tà đứng tại cơ quan cũng không làm bất cứ động tác gì, cũng không trốn tránh.
Bởi vì hắn biết, Cửu U đệ nhất thiểu tất nhiên là đứng ở chỗ này khởi động cơ quan, với cách suy luận này, Cửu U đệ nhất thiểu há lại để đồ chơi này nện vào đầu hắn. Cho nên thoạt nhìn mặc dù có chút mạo hiểm, nhưng ở lúc thứ này rơi xuống, chỉ có duy nhất chỗ Quân Mạc Tà đứng mới là vị trí an toàn nhất.
Rốt cục cũng tìm ra, nhưng nó là cái gì? Quân Mạc Tà không khỏi bật thốt lên thành tiếng.
- Ta nhổ vào.
Đây không phải là ghế ngồi mà chính là một cái giường.
Một cái giường, hơn nữa còn rất lớn, rất rất lớn.
Trên giường này, ước chừng có thể chứa trên dưới một trăm người nằm ngủ thoái mái.
Người này thật đúng là tên hoang dâm vô sỉ.
Quân Mạc Tà vừa khinh bỉ vừa hâm mộ nhìn cái giường này, thầm nghĩ nếu tương lai có một ngày đem Mai Tuyết Yên, Quản Thanh Hàn, Độc Cô Tiểu Nghệ các nàng đồng thời lên chiếc giường này, "mang thương lên ngựa, rong ruổi tung hoành", Hắc hắc hắc. Nghĩ đi nghĩ lại, Quân đại thiếu không khỏi sờ cằm cười rộ lên. Trong mắt toát ra quang mang xanh thẳm.
Đi tới gần, Quân Mạc Tà cảm thấy toàn thân ấm áp, lúc này hắn mới phát hiện, một cái giường khổng lồ như vậy thế nhưng đều làm từ ôn ngọc vạn năm.
Nhưng không có vết chắp vá nào, nguyên cả chiếc giường chính là một miếng vạn ôn ngọc không lồ tạo thành. Bất kể là chạm trổ hay vách giường, toàn bộ đều từ đó mà ra. Quân Mạc Tà hít một hơi hàn khí, chỉ riêng cái giường này thôi cũng đã là vật báu vô giá. Vạn năm ôn ngọc trị bệnh bệnh trầm kha, bệnh nan y, rèn luyện thân thể, tăng tuổi thọ... Ưu điềm quả thực là không thể nói hết.
Mang theo một loại tâm tình khó tả, Quân Mạc Tà sờ sờ chiếc giường ôn ngọc này với vẻ hoảng sợ: cảm giác vô cùng thoải mái, bề mặt trắng mịn, sảng khoái khó tả dâng lên trong lòng. Quân Mạc Tà cả người choáng váng.
Đây không chỉ là vạn năm ôn ngọc bình thường mà còn là vạn năm ôn ngọc đỉnh cấp, hết sức quý hiếm. So với ôn ngọc bình thường càng trân quý hơn mấy vạn lần. Cái khác chưa nói tới, nhưng sử dụng vạn năm ôn ngọc có khả năng hấp thụ thiên địa linh khí này, thực lực sẽ có bước nhảy vọt thần tốc.
Quân Mạc Tà trong mắt phát ra quang mang giống như con sói. Này này này... Trời ạ... Lớn như vậy, ta phải làm như thế nào mới có thể mang đi? Nhất là bây giờ Hồng Quân Tháp chưa chịu hợp tác, dưới tình huống không thể mang đi ta thật sự không cam lòng, ai biết lần sau còn có thể đi vào hay không?
Hiện tại Quân Mạc Tà giống như đã phát hiện ra một vật báu không lồ nhưng không thể mang đi được, không mang được thì hắn cảm thấy day dứt không cam.
Một kẻ phát hiện ra núi vàng nhưng một chút cũng không mang đi được thì sẽ có cảm giác gì? (TG: loại cảm giác này quả là khó miêu tả bởi vì nhân vật này từ trước tới giờ tiêu tiền như rác, nếu ta gặp phải chuyện này ta sẽ đâm đầu vào núi vàng chết luôn... ha ha ha).
Quân Mạc Tà thở dài, lão gia hỏa biến thái này có vẻ như cũng biết hưởng thụ, chỉ riêng chiếc giường ôn hàn này đã không có cách gì để hình dung rồi. Nếu nằm ngủ ở trên giường này, cứ xem như không có mỹ nữ đi thì cảm giác được ngủ cùng với mỹ nữ cũng không khác mấy.
Đảm bảo nam nhân bình thường không chịu nổi cảm giác mà giường ngọc này mang lại,bởi chỉ cần vài ngày hắn sẽ bị thoát dương mà chết.
Nhưng nếu là nam nhân đã có chút thành tựu trên con đường tu luyện lại có không ít hồng nhan tri kỷ. Vậy thì ở trên giường ngọc này...kết quả không cần phải nói nhiều...
Quân đại thiếu nước miếng chảy xuống, rơi trên mặt đất thành tiếng, trong mắt phát ra lục quang, vẻ mặt y như kẻ nhìn thấy mỹ nữ, muốn ăn tươi nuốt sống liền tại chỗ.
Oành, Quân Mạc Tà nhảy cả người lên giường, hai chân chạm vào làm rớt đôi giày xuống đất, Quân Mạc Tà cảm thấy toàn thân như được nằm trong lồng ngực của mỹ nữ, chỉ một chút mà linh hồn của hắn như lên tiên.
- Quả nhiên là đồ tốt, tên này quả thật rất biết hưởng thụ.
Quân đại thiếu híp mắt, thanh âm thoải mái đến mức run rẩy, cả người phê phê, tê tê nói.
Năm một hồi lâu, hắn mới nhúc nhích thân hình, tưởng tượng ra vị trí mình đang nằm trong đầu.
Nhìn chung quanh một chút, xác nhận tư thế hiện tại chính là tối nhất, hiệu quả nhất, Quân Mạc Tà mới bắt đầu kiểm tra hai bên mình. Nếu có cơ quan, chắc chắn là bố trí trên chiếc giường lớn này.
Nếu Cửu U đệ nhất thiểu biết hưởng thụ đến như vậy, cơ quan chắc chắn sẽ không cách hai tay hắn quá xa. Quân Mạc Tà khẽ vươn tay mò phía trên. Y như rằng, Quân Mạc Tà liền phát hiện hai bên trái phải đều có các nút nhấn.
Quân Mạc Tà đắc ý, chọn một cái nút gần nhất nhấn xuống.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến
- Ngươi có thể làm được, chẳng lẽ Quân Mạc Tà ta không làm được hay sao?
Đúng lúc này, Quân Mạc Tà nhìn chăm chăm vào quyển trục đang nằm trên mặt đất, nó không cánh mà tự động bay lên lơ lửng trong không trung dừng trước mặt Quân Mạc Tà, dường như muốn nói là nó đã hoàn thành sứ mệnh của mình, sau đó từ từ hóa thành một ngọn lửa nhỏ nhưng chói mắt.
Ánh lửa cháy giữa không trung, tỏa khói xanh lượn lờ nhưng không tan, mà từ từ ngưng tụ thành một quả cầu không lớn không nhỏ. Sau đó mặt ngoài quả cầu chậm rãi biến hóa hình thành một đồ án phi thường quen thuộc với Quân Mạc Tà.
Bảy phiến đại lục uy nghiêm vây quanh là nước, nhưng có thể thấy được kiến trúc một cách rõ ràng, giống như nhìn Vạn Lý Trường Thành từ trên cao, uốn lượn, đó chính là ...địa cầu. Không hề có dấu hiệu báo trước, Quân Mạc Tà đột nhiên rơi lệ. Ta quả thật nhớ quê hương của kiếp trước. Khi nào thì ta có thể trở về? Thật sự nhớ...quá, ta muốn trở về, nhớ...quá, nhớ...quá.
Quân Mạc Tà trong lòng dâng trào cảm xúc khó tả, một hồi lâu sau, hắn mới chậm rãi ngẩng đầu lên, đồ án Địa Cầu thu nhỏ trước mặt đã biến mất không thấy tăm hơi, quyển trục mà Cửu U đệ nhất thiểu tự tay viết lưu lại cũng đã biến mất.
- Chờ ta đạt tới cảnh giới của Cửu U đệ nhất thiểu, ta nhất định phải quay về thăm. Cho dù... là chỉ nhìn một chút thôi cũng tốt.
Quân Mạc Tà yên lặng tự nói với chính mình. Định thần lại, Quân Mạc Tà mới bắt đầu cẩn thận đánh giá đại điện này.
Nơi này, Cửu U đệ nhất thiểu nói rằng đây là nơi hắn tích lũy bảo vật kiếm được trong mấy vạn năm. Tuyệt đối có thể không sai, nếu Cửu U đệ nhất thiểu nói thật, thì nơi này chính là kho báu lớn nhất trong thiên hạ.
Lần này Quân Mạc Tà tràn ngập kỳ vọng.
Nhất là Cửu U đệ nhất thiểu còn từng nói qua: Ở trong này ta để lại cho ngươi một điều bất ngờ to lớn.
Như vậy thì cái gì mới có thể gọi là bất ngờ lớn đây? Hơn nữa chính miệng tên điên nói đây là một bất ngờ lớn.
Tuy nhiên, Quân đại thiếu lại không để ý tới điều đó lắm, món đồ kia không nhất thiết phải tìm thấy, dù sao tìm ra được chỗ ở này của ngươi cũng là một bất ngờ to lớn rồi.
Quân Mạc Tà dọc theo thạch bích gần nhất sờ soạng từng chút từng chút một.
Bởi vì này tòa thạch điện to lớn này phóng mắt nhìn đều có thể thấy hết mọi thứ, không sót thứ gì, trừ bỏ mười bốn chữ trên hai tấm thạch bia, khoảng trống ở giữa có thể đủ để đặt bàn ghế cho cho năm trăm người đồng thời dùng cơm, ngoài ra cũng không còn thứ gì khác.
Với thân phận của Cửu U đệ nhất thiểu, và tính cách của hắn, tuyệt đối không có khả năng lừa gạt mình.
Về điểm này Quân Mạc Tà rất có lòng tin.
Sờ soạng một cách tỉ mỉ, Quân Mạc Tà tìm tòi từng chút một trên tấm thạch bích. Hắn tin chắc, nếu chỗ này có ẩn tàng cơ quan thì phải tồn tại ở trên vách đá này.
Hiện tại chỉ còn việc cẩn thận tỉ mỉ tìm tòi mà thôi.
Vạn nhất có điều gì sơ sẩy, thì quả là tiếc nuối lớn. Bởi vì nếu một khi rời đi, cũng không biết khi nào mới có thể quay lại.
Nhưng tìm tòi tỉ mỉ hơn mười trượng vẫn hoàn toàn không tìm được thứ gì.
Quân Mạc Tà giật mình đột nhiên ngừng lại.
Hắn đang tự hỏi:
- Nếu ta là Cửu U đệ nhất thiểu, ta sẽ đem cơ quan bố trí ở đâu đây? Nếu ta là Cửu U đệ nhất thiểu, như vậy bình thường ta ở trong đại điện, ta sẽ ở vị trí nào?
Nghĩ lâu như vậy, Quân Mạc Tà đột nhiên lại nhớ tới mười bốn chữ ở thạch bích phía trước.
Hắn nhắm mắt lại, cẩn thận tưởng tượng lại một chút, lấy tư thế cuồng ngạo của Cửu U đệ nhất thiểu, như vậy, nếu ngồi ở đây phía dưới mười bốn chữ. Để người khác thấy mình, đầu tiên là phải nhìn thấy mười bốn chữ cuồng ngạo ngang ngược uy phong ngạo thị thiên hạ. Như vậy mới có một loại cảm giác siêu nhiên, quân lâm thiên hạ. Hơn nữa, bản thân mình cũng cảm thấy hài lòng.
Cho nên Quân Mạc Tà nhớ tới phía dưới mười bốn chữ to này, mở to hai mắt, cẩn thận quan sát mặt đất. Bởi vì hắn đoán nơi này tất nhiên từng được bài trí qua. Mẹ nó chứ, ghế thật là lớn.
Ống tay áo vung lên "Oanh" một tiếng, một đống bụi đất cuồn cuộn nổi lên, nhưng bụi đất chỗ này không giống bụi đất thông thường, mặc dù có thể di động nhưng không giống như bị thổi bay lên không trung, thổi tứ tung như thông thường. Thật sự là tà môn, tại chỗ ở của Cửu U đệ nhất thiểu, ngay cả bụi đất cũng có thể khác biệt. Quân đại thiếu lắc đầu, líu lưỡi.
Quả nhiên giống như hắn nghĩ, phía dưới có bốn vị trí có vẻ bị mài mòn. Quân Mạc Tà vừa nhìn liền đoán được đây là bốn cái chân trường kỷ lưu lại trên mặt đất. Cửu U đệ nhất thiểu năm đó tất nhiên đã từng ngồi ở chỗ này.
Bất quá, khoảng cách giữa bốn dấu vết này sao lại hơi lớn một chút? Tới ba bốn trượng, ghế gì mà có thể lớn như vậy? Quân Mạc Tà sờ lên cằm, lâm vào trạng thái khó hiểu. Bên cạnh một dấu vết có một thứ tròn tròn, cồm cộm nổi lên trông giống ngón tay cái vậy. Quân Mạc Tà đi tới, dùng đầu ngón chân nhấn xuống. Đột nhiên "Hô" một tiếng, một vật to lớn từ phía trên rớt xuống, sau đó không nhúc nhích chút nào, cũng không có phát ra bất kỳ thanh âm nào, bốn chân cùng với bốn dấu vết kia kết nối kín kẽ với nhau, không sai lệch nửa điểm. Quân Mạc Tà đứng tại cơ quan cũng không làm bất cứ động tác gì, cũng không trốn tránh.
Bởi vì hắn biết, Cửu U đệ nhất thiểu tất nhiên là đứng ở chỗ này khởi động cơ quan, với cách suy luận này, Cửu U đệ nhất thiểu há lại để đồ chơi này nện vào đầu hắn. Cho nên thoạt nhìn mặc dù có chút mạo hiểm, nhưng ở lúc thứ này rơi xuống, chỉ có duy nhất chỗ Quân Mạc Tà đứng mới là vị trí an toàn nhất.
Rốt cục cũng tìm ra, nhưng nó là cái gì? Quân Mạc Tà không khỏi bật thốt lên thành tiếng.
- Ta nhổ vào.
Đây không phải là ghế ngồi mà chính là một cái giường.
Một cái giường, hơn nữa còn rất lớn, rất rất lớn.
Trên giường này, ước chừng có thể chứa trên dưới một trăm người nằm ngủ thoái mái.
Người này thật đúng là tên hoang dâm vô sỉ.
Quân Mạc Tà vừa khinh bỉ vừa hâm mộ nhìn cái giường này, thầm nghĩ nếu tương lai có một ngày đem Mai Tuyết Yên, Quản Thanh Hàn, Độc Cô Tiểu Nghệ các nàng đồng thời lên chiếc giường này, "mang thương lên ngựa, rong ruổi tung hoành", Hắc hắc hắc. Nghĩ đi nghĩ lại, Quân đại thiếu không khỏi sờ cằm cười rộ lên. Trong mắt toát ra quang mang xanh thẳm.
Đi tới gần, Quân Mạc Tà cảm thấy toàn thân ấm áp, lúc này hắn mới phát hiện, một cái giường khổng lồ như vậy thế nhưng đều làm từ ôn ngọc vạn năm.
Nhưng không có vết chắp vá nào, nguyên cả chiếc giường chính là một miếng vạn ôn ngọc không lồ tạo thành. Bất kể là chạm trổ hay vách giường, toàn bộ đều từ đó mà ra. Quân Mạc Tà hít một hơi hàn khí, chỉ riêng cái giường này thôi cũng đã là vật báu vô giá. Vạn năm ôn ngọc trị bệnh bệnh trầm kha, bệnh nan y, rèn luyện thân thể, tăng tuổi thọ... Ưu điềm quả thực là không thể nói hết.
Mang theo một loại tâm tình khó tả, Quân Mạc Tà sờ sờ chiếc giường ôn ngọc này với vẻ hoảng sợ: cảm giác vô cùng thoải mái, bề mặt trắng mịn, sảng khoái khó tả dâng lên trong lòng. Quân Mạc Tà cả người choáng váng.
Đây không chỉ là vạn năm ôn ngọc bình thường mà còn là vạn năm ôn ngọc đỉnh cấp, hết sức quý hiếm. So với ôn ngọc bình thường càng trân quý hơn mấy vạn lần. Cái khác chưa nói tới, nhưng sử dụng vạn năm ôn ngọc có khả năng hấp thụ thiên địa linh khí này, thực lực sẽ có bước nhảy vọt thần tốc.
Quân Mạc Tà trong mắt phát ra quang mang giống như con sói. Này này này... Trời ạ... Lớn như vậy, ta phải làm như thế nào mới có thể mang đi? Nhất là bây giờ Hồng Quân Tháp chưa chịu hợp tác, dưới tình huống không thể mang đi ta thật sự không cam lòng, ai biết lần sau còn có thể đi vào hay không?
Hiện tại Quân Mạc Tà giống như đã phát hiện ra một vật báu không lồ nhưng không thể mang đi được, không mang được thì hắn cảm thấy day dứt không cam.
Một kẻ phát hiện ra núi vàng nhưng một chút cũng không mang đi được thì sẽ có cảm giác gì? (TG: loại cảm giác này quả là khó miêu tả bởi vì nhân vật này từ trước tới giờ tiêu tiền như rác, nếu ta gặp phải chuyện này ta sẽ đâm đầu vào núi vàng chết luôn... ha ha ha).
Quân Mạc Tà thở dài, lão gia hỏa biến thái này có vẻ như cũng biết hưởng thụ, chỉ riêng chiếc giường ôn hàn này đã không có cách gì để hình dung rồi. Nếu nằm ngủ ở trên giường này, cứ xem như không có mỹ nữ đi thì cảm giác được ngủ cùng với mỹ nữ cũng không khác mấy.
Đảm bảo nam nhân bình thường không chịu nổi cảm giác mà giường ngọc này mang lại,bởi chỉ cần vài ngày hắn sẽ bị thoát dương mà chết.
Nhưng nếu là nam nhân đã có chút thành tựu trên con đường tu luyện lại có không ít hồng nhan tri kỷ. Vậy thì ở trên giường ngọc này...kết quả không cần phải nói nhiều...
Quân đại thiếu nước miếng chảy xuống, rơi trên mặt đất thành tiếng, trong mắt phát ra lục quang, vẻ mặt y như kẻ nhìn thấy mỹ nữ, muốn ăn tươi nuốt sống liền tại chỗ.
Oành, Quân Mạc Tà nhảy cả người lên giường, hai chân chạm vào làm rớt đôi giày xuống đất, Quân Mạc Tà cảm thấy toàn thân như được nằm trong lồng ngực của mỹ nữ, chỉ một chút mà linh hồn của hắn như lên tiên.
- Quả nhiên là đồ tốt, tên này quả thật rất biết hưởng thụ.
Quân đại thiếu híp mắt, thanh âm thoải mái đến mức run rẩy, cả người phê phê, tê tê nói.
Năm một hồi lâu, hắn mới nhúc nhích thân hình, tưởng tượng ra vị trí mình đang nằm trong đầu.
Nhìn chung quanh một chút, xác nhận tư thế hiện tại chính là tối nhất, hiệu quả nhất, Quân Mạc Tà mới bắt đầu kiểm tra hai bên mình. Nếu có cơ quan, chắc chắn là bố trí trên chiếc giường lớn này.
Nếu Cửu U đệ nhất thiểu biết hưởng thụ đến như vậy, cơ quan chắc chắn sẽ không cách hai tay hắn quá xa. Quân Mạc Tà khẽ vươn tay mò phía trên. Y như rằng, Quân Mạc Tà liền phát hiện hai bên trái phải đều có các nút nhấn.
Quân Mạc Tà đắc ý, chọn một cái nút gần nhất nhấn xuống.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến
/1286
|