-Nói đến cùng các ngươi căn bản là vong ân bội nghĩa!
Lãnh Đồng cười thảm nói:
-Không, không những là các ngươi, mà là chúng ta! Ta chẳng lẽ thoát sao, mọi người chúng ta căn bản đều là vong ân bội nghĩa! Còn muốn tìm một cái cớ đường hoàng! Không để cho người ta cười chê cho!
Lãnh Đồng cười lạnh, giọng kì quái nói:
Ba vị Thánh Giả Mộng Huyễn Huyết Hải, cùng nhau đi khi dễ một hậu bối chỉ tứ cấp Tôn Giả, không những không chiếm được thắng lợi, cư nhiên còn bị lôi xuống làm đệm lưng…
-Trần lão đại ngươi không cảm thấy chuyện này thật quá buồn cười sao? Nếu lời truyền là sự thật, vị Mai Tôn Giả kia tuy ràng bị thương nặng, nhưng thật ra vẫn chưa chết đi, ngươi nói xem, cùng Tam Đại Thánh Địa có ngày kết thúc chứ? Bị sỉ nhục hành hạ cũng đủ chết!
Hắn vừa nói như thế, bốn người nổi lên vẻ mặt xấu hổ.
Trì Thiên Phong miễn cưỡng cười nói:
-Lãnh huynh, ngươi chắc là có điều chưa biết, vị Mai Tôn Giả kia cuối cùng sử dụng chính là Thánh Vương đan do Thiên Phạt Thánh Vương ban đầu lưu lại, có thể làm cho thực lực bản thân chỉ trong nháy mắt bạo tăng gấp mười lần, mà khi chúng ta tận mắt nhìn thấy, Mai Tôn Giả lúc ấy lại đem ba khỏa cùng lúc ăn vào, lúc này mới có được thực lực khủng bố, lại có lôi kiếp phụ trợ, mới có năng lực chiến đấu, mà sau này, không những không còn xuất hiện chuyện xấu siêu cấp vượt gia đặc thù như vậy nữa, mà vị Mai Tôn Tôn Giả kia cũng không còn khả năng làm lại nữa!
-Ngươi xưa nay rất ít quan tâm đến thế tục hồng trần, dốc lòng tu luyện, điểm này từ trước đến nay dần dần làm mỗ bội phục, nhưng…trước khác nay khác, ngày trước, chúng ta Tam Đại Thánh Địa thực lực như thế nào, chẳng lẽ bây giờ còn cần dựa vào loại huyền thú mọi thứ đều không hiểu sao? Người, thủy chung mới là thiên địa chính thống, vạn vật chi linh! Nếu trước sau cần các loại đến bảo hộ…vậy, chúng ta làm sao có thể chấp nhận nổi?
-Lời này của ngươi ta hiểu rõ, ta cũng có thể lí giải, thân là nhân loại, Lãnh Đồng ta cũng có lòng kiêu ngạo, trong lòng ta cũng không muốn dùng ngoại lực đối kháng ngoại tộc, nhưng, cho dù không hề cần lực lượng Thiên Phạt, cũng không cần phải giệt sạch đi?
-Lúc trước, Thiên Phạt vì bình an của đại lục mà xuất ra lực lượng lớn nhất, các ngươi đều đã quên sao? Hiện tại chúng ta thực lực cường đại, muốn đem bọn họ vứt sang một bên sao?
Lãnh Đồng bực mình tức giận:
-Không cần Thiên Phạt Hung tham gia Đoạt Thiên Chi Chiến là một chuyện, khai chiến cùng với Thiên Phạt lại là chuyện khác, Chẳng lẽ chỉ bởi vì không cho Thiên Phạt tham chiến, thì phải đem bọn họ diệt sạch sao!?
Chỉ vì nhân loại, chúng ta tự nhiên có lòng kiêu ngạo của mình! Nhưng còn có một điều, chư vị huynh đệ Thánh Giả cũng cần biết, nhân loại là đáng quý nhất, chính là chúng ta so với loài thú còn có lương tâm!
-Hiện tại chúng ta tự tay giết chết đồng minh có ân trên vạn năm với chúng ta, ha ha ha…Thử hỏi các vị, chúng ta còn có là người không?
-Chúng ta vốn cũng không muốn như vậy, có thể Thiên Phạt tất cả đều nguồn gốc dã thú! Cho dù biết rất rõ ràng không cần dùng đến lực lượng của bọn họ, bọn họ cũng sẽ vội vàng đi Thiên Trụ Sơn! Cho dù là khiêu khích, nhưng bọn huyền thú đầu óc đơn giản cũng chỉ có thể nói ra những lời khó nghe…
Trần Trùng buồn bực nói:
Có một chuyện, nghe nói một ngàn năm trăm năm trước thời điểm Đoạt Thiên Chi Chiến, Tam Đại Thánh Địa cường thịnh hơn bao giờ hết, cũng không dưới hiện nay; Đoạt Thiên Chi Chiến ngày đó, vốn đã không cần dùng đến Thiên Phạt Hung lực lượng; lúc ấy cung chủ liền nói với Thiên Phạt Thánh Vương: "Lúc này đại chiến bên ta tất nhiên có thể ổn thỏa nắm chắc thắng lợi, cái gọi giết gà không cần dao mổ trâu, Thánh Vương đại nhân thần uy như thế, thật sự không cần phải…can dự vào cuộc chiến, ngài không ngại dẫn thuộc hạ lược trận đi. Tâm ý từ vạn năm đó, chúng ta vĩnh viễn không quên" lúc câu nói ấy, chính là có ý tứ muốn loại Thiên Phạt ra khỏi Đoạt Thiên chi chiến.
Nhưng vị Thiên Phạt Thánh Vương kia nói: "Không sao, Tình nghĩa hay không tình nghĩa, đại khái có thể để sau cuộc chiến hẵng nói, lão tử thế nào cũng phải giết bọn hắn máu chẩy thành sông, dùng dao mổ trâu giết gà không phải càng sảng khoái sao?
Ta nghe cũng có thể hiểu ý ngoằn ngèo bên trong từ…
Hắn nói tới đây, bọn người Trì Thiên Phong không nhịn nổi nở nụ cười trào phúng, đều không ngoài ý nghĩ đang cười chê vị Thiên Phạt Thánh Vương làm ra vẻ khôn ngoan.
Chuyện này, Trần Trùng vốn cho rằng là một chuyện cười, muốn dịu đi một chút không khí lúc trước.
Nhưng Lãnh Đồng nghe xong sắc mặt càng thêm khó coi, nói:
-Nguyên bản toàn bộ Huyền thú, bọn họ đều thuần phác, chính là chỗ đáng quý nhất của bọn họ! Như vậy thật sự đáng buồn cười sao?
Hắn dừng lại một chút nói:
-Chính bởi vì bọn họ thuần phác, chưa bao giờ ngầm mưu quỷ kế, cho nên xưa nay đối với việc giao cho nhiệm vụ gì, cho tới bây giờ cũng sẽ không lo lắng! Dù cho có đem phía sau lưng mình giao cho bọn họ giữ gìn, đại khái cũng có thể mặc sức tung hoành!
- Nhân loại, có thể làm được sao?
-Tam Đại Thánh Địa cũng có thể đem phía sau lưng của mình giao cho Thiên Phạt mà không cố kỵ chút nào, nhưng, chưa một nhà nào dám đem sau lưng mình giao cho hai Thánh Địa còn lại chứ?
-Chiến hữu trung thực tin cậy như thế, thật khó có được! Mà các ngươi, lại có thể đem bọn họ như kẻ ngốc đê chơi đùa! Nhân tiện loại lí do buồn cười này, liền định đem huyền thú đều diệt sạch sao?
Trần Trùng nghiêm mặt, nói:
-Lãnh Đồng! Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không? Ngươi còn nhớ nguồn gốc của mình không? Ngươi thủy chung là một thành viên của nhân loại?
-Chẳng lẽ ngươi cảm thấy phải thừa nhận ân huệ từ vạn năm đó từ một đàn dã thú, là một chuyện tình thực sự sáng suốt sao? Hiện giờ chúng ta đã có cơ hội như vậy, vì sao không đem đoạn lịch sử sỉ nhục này hủy diệt?
-Đem đoạn lịch sử sỉ nhục này hủy diệt? Ngươi có thể cho rằng đoạn lịch sử này khuất nhục sao?
Lãnh Đồng kinh ngạc nhìn hắn:
Trần lão đại, bất luận đoạn lịch sử này có khuất nhục hay không, nhưng dù sao…dù sao cũng lịch sử đã xẩy ra, đã sớm không thể xóa đi tất cả, ngươi như thế nào gạt bỏ? Cho dù là Tam Đại Thánh Địa giết hết Thiên Phạt Thú Vương, thậm chí giết sạch toàn bộ huyền thú, làm cho huyền thú bị diệt đi! Chẳng lẽ, có thể làm cho lịc sử đã xẩy ra có thể hay đổi sao?
-Lịch sử không thể thay đổi! Nhưng sách sử có thể sửa!
Trần Trùng mặt âm trầm nói:
-Lãnh Đồng ngươi phải đem lời lão phu nói mà thấu đáo?
Lãnh Đồng nhất thời trợn mắt há hốc mồm! Bị những lời vô sỉ cùng âm trầm của Trần Trùng, hoàn toàn chấn động!
Hắn một lúc lâu mới kịp thời phản ứng, lộ ra khuôn mặt trắng bệch nhất thời tức giận đến đỏ bừng, chỉ trong giây phút ngắn ngủi đôi mắt hằn đầy tơ máu:
Đê tiện! Vô sỉ! Thật là quá vô sỉ! Các ngươi lại có thể nghĩ ra được chủ ý như vậy, lại có thể…lại có thể…muốn bóp méo lịch sử! Con đường này…là hành vi đồ khốn vương bát đản! Các ngươi đều có ý tứ này sao?
Thúi lắm! Cái kia có chi mà khi sư diệt tổ! Cách làm của chúng ta, chính là rửa sạch sỉ nhục cho cổ nhân! Từ xưa đến nay, thắng làm vua thua làm giặc! Vốn là chân lý muôn đời không đổi! Ngươi thử nghĩ lại xem, lịch sử đã qua thì nhất định là sự thật sao? Ta cho ngươi biết, lịch sử! Chính là do sách sử ghi lại! Cái gọi là sách sử ghi như thế nào? Còn không phải do người viết! Rốt cuộc là ai viết đây? Hả? Chính là thủ hạ của người chiến thắng viết ra! Ngươi hiểu không?
Trần Trùng giận tím mặt, quát:
-Các triều đại đổi thay cho tới nay, chúng ta đọc sách sử. Vị tất đã là lịch sử, trên thực tế đều là nhật kí của người chiến thắng! Bên trong toàn bộ thiện ác, tuyệt đại bộ phận đều là giả, đều là trống rỗng! Đều là một bên cam chịu! Ngươi hiểu hay không? Hả?
-Chỉ cần chúng ta thành công tiêu diệt Thiên Phạt, đến lúc đó, cái gọi là lịch sử…chúng ta muốn viết như thế nào, thì viết như thế!
-Chúng ta muốn lịch sử chưa từng xuất hiện Thiên Phạt, vậy sẽ không có cái tên Thiên Phạt này! Chúng ta muốn cho người nào ở trong lịch sử hoàn toàn biến mất, người nào đó liền lập tức biến mất!
-Chúng ta thậm chí có thể đem cái gọi là Thiên Phạt nhất Hung, miêu tả thành mầm họa của đại lục, cấu kết với ngoại tộc bại hoại!
-Chỉ cần chúng ta cuối cùng là người chiến thắng! Từ đó về sau, trăm năm ngàn năm, hậu nhân chỉ biết lịch sử qua chúng ta viết! Bọn chúng đều sẽ cho rằng, đây là lịch sử chân chính! Hiểu không?
-Nhưng ta muốn nói với ngươi! Trên sách sử, cho tới bây giờ cũng không phải là lịch sử chân chính! Từ trước tới nay đều không có khác! Đến cuối cùng, lời nói của Trần Trùng cơ hồ như rống lên!
-Có thể như vậy, chẳng lẽ các ngươi cũng không cảm thấy thẹn với lương tâm sao? Các ngươi không biết làm như vậy là táng tận lương tâm sao?
-Các ngươi cũng chưa có nghĩ tới, vì phiến đại lục này mà tâm lực của công thần vạn năm bị các ngươi giầy xéo như thế, các ngươi lại thật sự thấy thanh thản sao?
Lãnh Đồng một bước cũng không nhường, tay phải cầm bát rượu lên vủa dùng lực, bát rượu bằng đá to như vậy lại vỡ tan tành!
-Lương tâm? Lương tâm là cái gì?
Trần Trùng băng lãnh cười rộ lên:
-Chỉ có người thắng, nhất định mới có lương tâm quyền lợi! Khi chúng ta lưu danh sử sách đến muôn đời, mọi người đều khi gặp liền nhận ra, cái gọi là lương tâm, thật ra chỉ là việc nhỏ không đáng kể!
Hắn cười lạnh một tiếng, nói tiếp:
-Ngươi nghĩ thật khờ dại vậy, là chúng ta bây giờ mới trù tính kế hoạch đối phó với Thiên Phạt sao? Tiền bối Thiên Phạt Thánh Vương bị cầm cố tiến vào Huyễn Phủ mê vụ? Ngươi chẳng lẽ cho rằng, thật là Phiêu Miểu Huyễn Phủ ba vị Thánh Hoàng mười sáu vị Thánh Vương đồng thời thất thủ sao? Ngươi chẳng lẽ thật sự khờ dại đến thế? Ta thật không biết nói thế nào với ngươi! Nếu không phải bên trong Thiên Phạt sâm lâm thật sự là khó có thể tiến vào, hiện tại Thiên Phạt đã biến thành trại huấn luyện tọa kỵ cho Tam Đại Thánh Địa chúng ta rồi! Vì sao chỉ đối phó với người đứng đầu Mai Tôn Giả? Vì sao không giết thú vương ở dưới? Vì sao? Vì sao? Ngươi dung là đầu gỗ, rốt cuộc khi nào mới có thể chính thức thông suốt?
-Thì ra là…lần này đối phó với Thiên Phạt, thế nhưng đã có dự mưu từ lâu…
Lãnh Đồng ngẩn ngơ đứng nhìn, từ phẫn nộ, bi phẫn, đột nhiên biến thành vô lực cùng thất vọng, hai vai của hắn trùng xuống, thương tâm nói:
-Nếu là như vậy từng cái từng việc mới xem như thông suốt, Lãnh Đồng ta đây nguyện ý từng cái từng việc cả đời này, ta hay là không cần thông suốt thì thật là tốt! Dạng người như vậy đáng để người đời…để cho ta…GHÊ TỞM! Áp bức! Thì ra cái gọi nhân gian tươi đẹp là đây, nhưng lại không phải không có chỗ xấu xa! Mà ngay cả Tam Đại Thánh Địa…cũng là như thế!
Ta thật sự cho rằng, chúng ta đều là anh hùng trong Đoạt Thiên chi chiến…chúng ta cũng không phụ lòng với hai chữ "Anh Hùng" này…Ha ha ha, xem rat a đã sai lầm rồi, hơn nữa sai rất thái quá!
Lãnh Đồng nản lòng nói.
Thần tình bi ai, cô quạnh cùng buồn bã.
Ghê tởm cũng được, áp bức cũng thế! Cái gì tốt đẹp cái gì là xấu xa vậy, chỉ là đời người chân thật! Hơn nữa, lại càng sáng tạo nên lịch sử nhân sinh!
Trần Trùng vô tình nói:
-Vì vậy, ngươi nên thu hồi lại lòng thương xót hiệp nghĩa! Ở trên đời này, ngươi chỉ cần làm được hai điểm:
-Thứ nhất: sống sót.
-Thứ hai: thắng lợi.
Ngoài ra, tốt nhất là không cần suy nghĩ việc tốt!
-Về phần anh hùng…hắc ắc…
Trần Trùng hắc hắc cười lạnh hai tiếng, thanh âm trở nên âm trầm đầy áp lực:
-Lãnh Đồng ngươi có biết anh hùng làm thế nào có được không? Ta cho ngươi biết! Anh hùng, Tam Đại Thánh Địa chúng ta chỉ cần nguyện ý, tùy thời có thể biến một tên lưu manh sắc lang thành anh hùng! Làm như thế nào ư?
-Thứ nhất: dựa vào thổi. (Thổi: thổi phồng - ý ở đây như hình thức quảng cáo ấy mà. Không tìm được từ nên để nguyên)
-Thứ hai: dựa vào thổi.
-Thứ ba: vẫn là dựa vào thổi.
Một người thổi, đây là nói hươu nói vượn, nhưng một trăm người thổi, chính là tạo thế! Mười vạn cá nhân …mười vạn cá nhân cùng thổi đó chính là anh hùng! Chính là đại hiệp! Hiểu không? Chẳng sợ hắn nguyên bản chỉ là một cục Cứt chó, chỉ cần thổi một chút, là hắn có thể bảo tọa (ngồi trên vật quý, ý ở đây là có vị trí ngon lành) cả đời làm anh hùng!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến
Lãnh Đồng cười thảm nói:
-Không, không những là các ngươi, mà là chúng ta! Ta chẳng lẽ thoát sao, mọi người chúng ta căn bản đều là vong ân bội nghĩa! Còn muốn tìm một cái cớ đường hoàng! Không để cho người ta cười chê cho!
Lãnh Đồng cười lạnh, giọng kì quái nói:
Ba vị Thánh Giả Mộng Huyễn Huyết Hải, cùng nhau đi khi dễ một hậu bối chỉ tứ cấp Tôn Giả, không những không chiếm được thắng lợi, cư nhiên còn bị lôi xuống làm đệm lưng…
-Trần lão đại ngươi không cảm thấy chuyện này thật quá buồn cười sao? Nếu lời truyền là sự thật, vị Mai Tôn Giả kia tuy ràng bị thương nặng, nhưng thật ra vẫn chưa chết đi, ngươi nói xem, cùng Tam Đại Thánh Địa có ngày kết thúc chứ? Bị sỉ nhục hành hạ cũng đủ chết!
Hắn vừa nói như thế, bốn người nổi lên vẻ mặt xấu hổ.
Trì Thiên Phong miễn cưỡng cười nói:
-Lãnh huynh, ngươi chắc là có điều chưa biết, vị Mai Tôn Giả kia cuối cùng sử dụng chính là Thánh Vương đan do Thiên Phạt Thánh Vương ban đầu lưu lại, có thể làm cho thực lực bản thân chỉ trong nháy mắt bạo tăng gấp mười lần, mà khi chúng ta tận mắt nhìn thấy, Mai Tôn Giả lúc ấy lại đem ba khỏa cùng lúc ăn vào, lúc này mới có được thực lực khủng bố, lại có lôi kiếp phụ trợ, mới có năng lực chiến đấu, mà sau này, không những không còn xuất hiện chuyện xấu siêu cấp vượt gia đặc thù như vậy nữa, mà vị Mai Tôn Tôn Giả kia cũng không còn khả năng làm lại nữa!
-Ngươi xưa nay rất ít quan tâm đến thế tục hồng trần, dốc lòng tu luyện, điểm này từ trước đến nay dần dần làm mỗ bội phục, nhưng…trước khác nay khác, ngày trước, chúng ta Tam Đại Thánh Địa thực lực như thế nào, chẳng lẽ bây giờ còn cần dựa vào loại huyền thú mọi thứ đều không hiểu sao? Người, thủy chung mới là thiên địa chính thống, vạn vật chi linh! Nếu trước sau cần các loại đến bảo hộ…vậy, chúng ta làm sao có thể chấp nhận nổi?
-Lời này của ngươi ta hiểu rõ, ta cũng có thể lí giải, thân là nhân loại, Lãnh Đồng ta cũng có lòng kiêu ngạo, trong lòng ta cũng không muốn dùng ngoại lực đối kháng ngoại tộc, nhưng, cho dù không hề cần lực lượng Thiên Phạt, cũng không cần phải giệt sạch đi?
-Lúc trước, Thiên Phạt vì bình an của đại lục mà xuất ra lực lượng lớn nhất, các ngươi đều đã quên sao? Hiện tại chúng ta thực lực cường đại, muốn đem bọn họ vứt sang một bên sao?
Lãnh Đồng bực mình tức giận:
-Không cần Thiên Phạt Hung tham gia Đoạt Thiên Chi Chiến là một chuyện, khai chiến cùng với Thiên Phạt lại là chuyện khác, Chẳng lẽ chỉ bởi vì không cho Thiên Phạt tham chiến, thì phải đem bọn họ diệt sạch sao!?
Chỉ vì nhân loại, chúng ta tự nhiên có lòng kiêu ngạo của mình! Nhưng còn có một điều, chư vị huynh đệ Thánh Giả cũng cần biết, nhân loại là đáng quý nhất, chính là chúng ta so với loài thú còn có lương tâm!
-Hiện tại chúng ta tự tay giết chết đồng minh có ân trên vạn năm với chúng ta, ha ha ha…Thử hỏi các vị, chúng ta còn có là người không?
-Chúng ta vốn cũng không muốn như vậy, có thể Thiên Phạt tất cả đều nguồn gốc dã thú! Cho dù biết rất rõ ràng không cần dùng đến lực lượng của bọn họ, bọn họ cũng sẽ vội vàng đi Thiên Trụ Sơn! Cho dù là khiêu khích, nhưng bọn huyền thú đầu óc đơn giản cũng chỉ có thể nói ra những lời khó nghe…
Trần Trùng buồn bực nói:
Có một chuyện, nghe nói một ngàn năm trăm năm trước thời điểm Đoạt Thiên Chi Chiến, Tam Đại Thánh Địa cường thịnh hơn bao giờ hết, cũng không dưới hiện nay; Đoạt Thiên Chi Chiến ngày đó, vốn đã không cần dùng đến Thiên Phạt Hung lực lượng; lúc ấy cung chủ liền nói với Thiên Phạt Thánh Vương: "Lúc này đại chiến bên ta tất nhiên có thể ổn thỏa nắm chắc thắng lợi, cái gọi giết gà không cần dao mổ trâu, Thánh Vương đại nhân thần uy như thế, thật sự không cần phải…can dự vào cuộc chiến, ngài không ngại dẫn thuộc hạ lược trận đi. Tâm ý từ vạn năm đó, chúng ta vĩnh viễn không quên" lúc câu nói ấy, chính là có ý tứ muốn loại Thiên Phạt ra khỏi Đoạt Thiên chi chiến.
Nhưng vị Thiên Phạt Thánh Vương kia nói: "Không sao, Tình nghĩa hay không tình nghĩa, đại khái có thể để sau cuộc chiến hẵng nói, lão tử thế nào cũng phải giết bọn hắn máu chẩy thành sông, dùng dao mổ trâu giết gà không phải càng sảng khoái sao?
Ta nghe cũng có thể hiểu ý ngoằn ngèo bên trong từ…
Hắn nói tới đây, bọn người Trì Thiên Phong không nhịn nổi nở nụ cười trào phúng, đều không ngoài ý nghĩ đang cười chê vị Thiên Phạt Thánh Vương làm ra vẻ khôn ngoan.
Chuyện này, Trần Trùng vốn cho rằng là một chuyện cười, muốn dịu đi một chút không khí lúc trước.
Nhưng Lãnh Đồng nghe xong sắc mặt càng thêm khó coi, nói:
-Nguyên bản toàn bộ Huyền thú, bọn họ đều thuần phác, chính là chỗ đáng quý nhất của bọn họ! Như vậy thật sự đáng buồn cười sao?
Hắn dừng lại một chút nói:
-Chính bởi vì bọn họ thuần phác, chưa bao giờ ngầm mưu quỷ kế, cho nên xưa nay đối với việc giao cho nhiệm vụ gì, cho tới bây giờ cũng sẽ không lo lắng! Dù cho có đem phía sau lưng mình giao cho bọn họ giữ gìn, đại khái cũng có thể mặc sức tung hoành!
- Nhân loại, có thể làm được sao?
-Tam Đại Thánh Địa cũng có thể đem phía sau lưng của mình giao cho Thiên Phạt mà không cố kỵ chút nào, nhưng, chưa một nhà nào dám đem sau lưng mình giao cho hai Thánh Địa còn lại chứ?
-Chiến hữu trung thực tin cậy như thế, thật khó có được! Mà các ngươi, lại có thể đem bọn họ như kẻ ngốc đê chơi đùa! Nhân tiện loại lí do buồn cười này, liền định đem huyền thú đều diệt sạch sao?
Trần Trùng nghiêm mặt, nói:
-Lãnh Đồng! Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không? Ngươi còn nhớ nguồn gốc của mình không? Ngươi thủy chung là một thành viên của nhân loại?
-Chẳng lẽ ngươi cảm thấy phải thừa nhận ân huệ từ vạn năm đó từ một đàn dã thú, là một chuyện tình thực sự sáng suốt sao? Hiện giờ chúng ta đã có cơ hội như vậy, vì sao không đem đoạn lịch sử sỉ nhục này hủy diệt?
-Đem đoạn lịch sử sỉ nhục này hủy diệt? Ngươi có thể cho rằng đoạn lịch sử này khuất nhục sao?
Lãnh Đồng kinh ngạc nhìn hắn:
Trần lão đại, bất luận đoạn lịch sử này có khuất nhục hay không, nhưng dù sao…dù sao cũng lịch sử đã xẩy ra, đã sớm không thể xóa đi tất cả, ngươi như thế nào gạt bỏ? Cho dù là Tam Đại Thánh Địa giết hết Thiên Phạt Thú Vương, thậm chí giết sạch toàn bộ huyền thú, làm cho huyền thú bị diệt đi! Chẳng lẽ, có thể làm cho lịc sử đã xẩy ra có thể hay đổi sao?
-Lịch sử không thể thay đổi! Nhưng sách sử có thể sửa!
Trần Trùng mặt âm trầm nói:
-Lãnh Đồng ngươi phải đem lời lão phu nói mà thấu đáo?
Lãnh Đồng nhất thời trợn mắt há hốc mồm! Bị những lời vô sỉ cùng âm trầm của Trần Trùng, hoàn toàn chấn động!
Hắn một lúc lâu mới kịp thời phản ứng, lộ ra khuôn mặt trắng bệch nhất thời tức giận đến đỏ bừng, chỉ trong giây phút ngắn ngủi đôi mắt hằn đầy tơ máu:
Đê tiện! Vô sỉ! Thật là quá vô sỉ! Các ngươi lại có thể nghĩ ra được chủ ý như vậy, lại có thể…lại có thể…muốn bóp méo lịch sử! Con đường này…là hành vi đồ khốn vương bát đản! Các ngươi đều có ý tứ này sao?
Thúi lắm! Cái kia có chi mà khi sư diệt tổ! Cách làm của chúng ta, chính là rửa sạch sỉ nhục cho cổ nhân! Từ xưa đến nay, thắng làm vua thua làm giặc! Vốn là chân lý muôn đời không đổi! Ngươi thử nghĩ lại xem, lịch sử đã qua thì nhất định là sự thật sao? Ta cho ngươi biết, lịch sử! Chính là do sách sử ghi lại! Cái gọi là sách sử ghi như thế nào? Còn không phải do người viết! Rốt cuộc là ai viết đây? Hả? Chính là thủ hạ của người chiến thắng viết ra! Ngươi hiểu không?
Trần Trùng giận tím mặt, quát:
-Các triều đại đổi thay cho tới nay, chúng ta đọc sách sử. Vị tất đã là lịch sử, trên thực tế đều là nhật kí của người chiến thắng! Bên trong toàn bộ thiện ác, tuyệt đại bộ phận đều là giả, đều là trống rỗng! Đều là một bên cam chịu! Ngươi hiểu hay không? Hả?
-Chỉ cần chúng ta thành công tiêu diệt Thiên Phạt, đến lúc đó, cái gọi là lịch sử…chúng ta muốn viết như thế nào, thì viết như thế!
-Chúng ta muốn lịch sử chưa từng xuất hiện Thiên Phạt, vậy sẽ không có cái tên Thiên Phạt này! Chúng ta muốn cho người nào ở trong lịch sử hoàn toàn biến mất, người nào đó liền lập tức biến mất!
-Chúng ta thậm chí có thể đem cái gọi là Thiên Phạt nhất Hung, miêu tả thành mầm họa của đại lục, cấu kết với ngoại tộc bại hoại!
-Chỉ cần chúng ta cuối cùng là người chiến thắng! Từ đó về sau, trăm năm ngàn năm, hậu nhân chỉ biết lịch sử qua chúng ta viết! Bọn chúng đều sẽ cho rằng, đây là lịch sử chân chính! Hiểu không?
-Nhưng ta muốn nói với ngươi! Trên sách sử, cho tới bây giờ cũng không phải là lịch sử chân chính! Từ trước tới nay đều không có khác! Đến cuối cùng, lời nói của Trần Trùng cơ hồ như rống lên!
-Có thể như vậy, chẳng lẽ các ngươi cũng không cảm thấy thẹn với lương tâm sao? Các ngươi không biết làm như vậy là táng tận lương tâm sao?
-Các ngươi cũng chưa có nghĩ tới, vì phiến đại lục này mà tâm lực của công thần vạn năm bị các ngươi giầy xéo như thế, các ngươi lại thật sự thấy thanh thản sao?
Lãnh Đồng một bước cũng không nhường, tay phải cầm bát rượu lên vủa dùng lực, bát rượu bằng đá to như vậy lại vỡ tan tành!
-Lương tâm? Lương tâm là cái gì?
Trần Trùng băng lãnh cười rộ lên:
-Chỉ có người thắng, nhất định mới có lương tâm quyền lợi! Khi chúng ta lưu danh sử sách đến muôn đời, mọi người đều khi gặp liền nhận ra, cái gọi là lương tâm, thật ra chỉ là việc nhỏ không đáng kể!
Hắn cười lạnh một tiếng, nói tiếp:
-Ngươi nghĩ thật khờ dại vậy, là chúng ta bây giờ mới trù tính kế hoạch đối phó với Thiên Phạt sao? Tiền bối Thiên Phạt Thánh Vương bị cầm cố tiến vào Huyễn Phủ mê vụ? Ngươi chẳng lẽ cho rằng, thật là Phiêu Miểu Huyễn Phủ ba vị Thánh Hoàng mười sáu vị Thánh Vương đồng thời thất thủ sao? Ngươi chẳng lẽ thật sự khờ dại đến thế? Ta thật không biết nói thế nào với ngươi! Nếu không phải bên trong Thiên Phạt sâm lâm thật sự là khó có thể tiến vào, hiện tại Thiên Phạt đã biến thành trại huấn luyện tọa kỵ cho Tam Đại Thánh Địa chúng ta rồi! Vì sao chỉ đối phó với người đứng đầu Mai Tôn Giả? Vì sao không giết thú vương ở dưới? Vì sao? Vì sao? Ngươi dung là đầu gỗ, rốt cuộc khi nào mới có thể chính thức thông suốt?
-Thì ra là…lần này đối phó với Thiên Phạt, thế nhưng đã có dự mưu từ lâu…
Lãnh Đồng ngẩn ngơ đứng nhìn, từ phẫn nộ, bi phẫn, đột nhiên biến thành vô lực cùng thất vọng, hai vai của hắn trùng xuống, thương tâm nói:
-Nếu là như vậy từng cái từng việc mới xem như thông suốt, Lãnh Đồng ta đây nguyện ý từng cái từng việc cả đời này, ta hay là không cần thông suốt thì thật là tốt! Dạng người như vậy đáng để người đời…để cho ta…GHÊ TỞM! Áp bức! Thì ra cái gọi nhân gian tươi đẹp là đây, nhưng lại không phải không có chỗ xấu xa! Mà ngay cả Tam Đại Thánh Địa…cũng là như thế!
Ta thật sự cho rằng, chúng ta đều là anh hùng trong Đoạt Thiên chi chiến…chúng ta cũng không phụ lòng với hai chữ "Anh Hùng" này…Ha ha ha, xem rat a đã sai lầm rồi, hơn nữa sai rất thái quá!
Lãnh Đồng nản lòng nói.
Thần tình bi ai, cô quạnh cùng buồn bã.
Ghê tởm cũng được, áp bức cũng thế! Cái gì tốt đẹp cái gì là xấu xa vậy, chỉ là đời người chân thật! Hơn nữa, lại càng sáng tạo nên lịch sử nhân sinh!
Trần Trùng vô tình nói:
-Vì vậy, ngươi nên thu hồi lại lòng thương xót hiệp nghĩa! Ở trên đời này, ngươi chỉ cần làm được hai điểm:
-Thứ nhất: sống sót.
-Thứ hai: thắng lợi.
Ngoài ra, tốt nhất là không cần suy nghĩ việc tốt!
-Về phần anh hùng…hắc ắc…
Trần Trùng hắc hắc cười lạnh hai tiếng, thanh âm trở nên âm trầm đầy áp lực:
-Lãnh Đồng ngươi có biết anh hùng làm thế nào có được không? Ta cho ngươi biết! Anh hùng, Tam Đại Thánh Địa chúng ta chỉ cần nguyện ý, tùy thời có thể biến một tên lưu manh sắc lang thành anh hùng! Làm như thế nào ư?
-Thứ nhất: dựa vào thổi. (Thổi: thổi phồng - ý ở đây như hình thức quảng cáo ấy mà. Không tìm được từ nên để nguyên)
-Thứ hai: dựa vào thổi.
-Thứ ba: vẫn là dựa vào thổi.
Một người thổi, đây là nói hươu nói vượn, nhưng một trăm người thổi, chính là tạo thế! Mười vạn cá nhân …mười vạn cá nhân cùng thổi đó chính là anh hùng! Chính là đại hiệp! Hiểu không? Chẳng sợ hắn nguyên bản chỉ là một cục Cứt chó, chỉ cần thổi một chút, là hắn có thể bảo tọa (ngồi trên vật quý, ý ở đây là có vị trí ngon lành) cả đời làm anh hùng!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến
/1286
|