Trong Hoa Cúc thành xuất hiện cao thủ thần bí, thực lực cực kỳ kinh người, chỉ một chiêu liền đánh bại hai vị nhị cấp Tôn Giả và nhiều vị cao thủ Chí Tôn chi thượng liên thủ vây đánh. Trước mắt nhóm người này vẫn chưa rời khỏi Hoa Cúc thành.
Đây không thể nghi ngờ là một cái bia ngắm. Một cái mục tiêu bắt mắt nhất. Trước mắt nếu muốn điều tra, phải bắt tay vào tìm hiểu nguồn gốc từ nơi này. Cho nên, Tam Đại Thánh Địa đối với chuyện này vô cùng coi trọng.
Sau khi thương nghị cẩn thận, ba nhà đều nhất trí đưa ra kết luận: Có thể một chiêu đánh bại hai vị nhị cấp Tôn Giả, hơn nữa theo tình huống lúc ấy, tuyệt đối không có sử dụng thiên địa chi lực. Cảnh giới như vậy cho dù là Tôn Giả tứ cấp cũng không làm được.
Như vậy, người này ít nhất có tu vi cấp bậc Thánh Giả. Nhưng chưa hết, không phải chỉ có một người mà là hai mươi ba hai mươi bốn người. Nghe nói mỗi người đều không tầm thường. Tóm lại là có khoảng hơn hai mươi người, có ít nhất còn có một vị Thánh Giả cao thủ.
Nếu chỉ có một người thì làm sao dám chống đối với Tam Đại Thánh Địa? Hơn nữa còn ngang nhiên khiêu khích như thế?
Đương nhiên muốn đối phó với cao thủ như vậy nhất định phải thận trọng. Hiện giờ không chỉ đối mặt không thôi mà còn phải báo thù, thêm nữa, Tam Đại Thánh Địa cần lấy lại thể diện, và cũng cần phải lập uy.
Trải qua hàng vạn năm, Tam Đại Thánh Địa vốn đã không đi lại trên giang hồ, hiện giờ có người không biết tới sức mạnh của Tam Đại Thánh Địa, dám làm ra chuyện khiêu khích vuốt mặt không nể mũi như vậy.
Cho nên Mạc Vô Đạo xin chỉ thị Thánh Hoàng Cung, trong cung, các vị Thánh Hoàng cũng rất tức giận, liền đưa ra chỉ thị: Bất kể đối thủ là ai nhất định phải tiêu diệt.
Vì muốn tốc chiến tốc thắng, một kích đắc thủ, Tam Đại Thánh Địa lại bỏ ra đại khí, thỉnh một vị Thánh Hoàng, ba vị Thánh Giả, sáu vị Tôn Giả. Đoàn người tổng cộng ba mươi vị cao thủ, ngày đêm đi tới Hoa Cúc thành. Lấy khí thế áp đỉnh, đem đám gia hỏa không vừa mắt này toàn bộ tiêu diệt. Lấy bài học này răn đe kẻ khác, để không còn ai dám khinh thường uy danh của Tam Đại Thánh Địa.
Sở dĩ phái ra đội hình cường đại như thế vì cao tầng Tam Đại Thánh Địa cũng có lý do riêng lo nghĩ của mình: Đánh giá tình hình địch thủ, lần trước Mai Tuyết Yên đã cùng ba vị Thánh Giả Mộng Huyễn Huyết Hải đồng quy vu tận, hóa thành mây khói; Quân Mạc Tà cũng đã bị Thánh Hoàng Triển Mộ Bạch đánh chết ở Thiên Phạt cho dù có Xà Vương đỡ một phần. Nay cổ lực lượng trả thù này chỉ có thể đến từ Thiên Phạt, ngoài Thiên Phạt, trên thế gian này chỉ sợ không có lực lượng nào cường đại như thế nữa. Biến cố lần này càng có thể do vị sư phụ thần bí của Quân Mạc Tà suất lĩnh Thiên Phạt Hóa Hình huyền thú đến trả thù.
Hiện tại chỉ sợ...Hoa Cúc thành đã không còn là cạm bẫy mà Tam Đại Thánh Địa an bài cho Đông Phương Thế Gia mà ngược lại trở thành cạm bẫy của Thiên Phạt sâm lâm dành cho chính mình. Vì vậy, không thể không thận trọng.
Trên thực tế Tam Đại Thánh Địa trong nhận thức biết được duy chỉ có tinh nhuệ Thiên Phạt hung thú ra ngoài hết mới có thể tạo ra thành quả khủng bố trong thời gian ngắn như vậy. Nhưng bất kể thế nào, cũng không thể coi như không có. Càng không thể để tình huống trước mắt làm rối loạn. Một đạo lý đó là địch nhân há lại sẽ đem toàn bộ thực lực bại lộ trước mặt người khác một lần duy nhất.
Huống chi, một cái thế hung nhân vẫn còn ẩn náu nơi tăm tối nào đó: Cửu U Thập Tứ Thiếu. Hắn mới chân chính là tâm phúc đại họa.
Tất cả mọi người không quên, cũng không dám. Tên điên Cửu U Thập Tứ Thiếu này sau khi phá phong ấn chạy ra từ Thiên Phạt đến nay vẫn không có bất cứ tin tức gì. Trước mắt, một trường phong ba trong thiên hạ đã bắt đầu, liên miên không dứt. Tam Đại Thánh Địa đang được xem là mục tiêu trả đũa, Cửu U Thập Tứ Thiếu là người trước giờ có thù tất báo, không ai dám cam đoan hắn sẽ không thừa cơ hội này mượn gió bẻ măng. Cho nên phái ra thực lực siêu cường như thế là việc cần thiết.
Thậm chí, thế lực không quan tâm thế sự như Phiêu Miểu Huyễn Phủ cũng phái ra một đội cao thủ thần bí phối hợp hành động với Tam Đại Thánh Địa. Nhưng đội nhân mã này lại tỏ rõ lập trường: Nếu Cửu U Thập Tứ Thiếu không xuất hiện thì sẽ không xuất thủ tham dự phân tranh của thế tục.
Tam Đại Thánh Địa Mạc Vô Đạo và đám người Hô Duyên Ngạo Bác đương nhiên đáp ứng, nếu Cửu U Thập Tứ Thiếu không xuất hiện, lấy thực lực của bọn họ cần gì phải cầu viện Phiêu Miểu Huyễn Phủ, nếu làm như vậy quả thật có chút mất mặt.
Bốn phương tám hướng, bốn mươi năm mươi vị cao thủ, thực lực đạt tới dậm chân một cái là có thể làm thiên hạ chấn động, đồng thời xuất phát, rời khỏi nơi trú ngụ. Giống như bốn mươi năm mươi mũi tên đoạt mệnh, xé gió vô thanh vô tức bắn về Hoa Cúc thành.
Khắp thiên hạ bày ra thiên la địa võng. Đồng thời đám người Mạc Vô Đạo có một loại cảm giác không sao hiểu được có là: Quyết đấu sắp xảy ra nhưng hoàn toàn không biết đối thủ là ai!
Thánh Hoàng Cung truyền ra tin tức: Chỉ còn một năm là tới Đoạt Thiên chi chiến, phải mau chóng giải quyết mọi việc trước mắt, sau đó mọi người lập tức trở về để chuẩn bị chiến tranh Đoạt Thiên chi chiến. Vô luận thương vong, mặc kệ đúng sai. Tóm lại vì Đoạt Thiên chi chiến sắp tới, tiến hành một trận chiến cuối cùng.
Một trận này, chỉ có thể thắng không cho phép bại. Càng phải bảo tồn thực lực trở về. Trận chiến này nếu bại, với những cao thủ tổn thất ở Hoa Cúc thành, thực lực Tam Đại Thánh Địa ứng phó vói Đoạt Thiên chi chiến hoàn toàn không đủ. Đến lúc đó, chỉ sợ Tam Đại Thánh Địa vạn năm ca tụng sẽ trở thành tội nhân thiên cổ, vĩnh viễn bị mang nỗi nhục suốt đời.
Cho nên, trận chiến này tuyệt không thể thất bại. Vì bảo đảm chắc chắn thắng lợi này, Thánh Hoàng Cung thậm chí âm thầm phái ra vài vị Thánh Hoàng tùy thời chú ý đến tình hình nơi Hoa Cúc thành.
Tam Đại Thánh Địa chẳng khái gì đã phái hết tinh nhuệ ra, phải lấy thế lôi đình vạn quân, nghiền nát địch nhân hủy diệt Thiên Phạt cao tầng, hoàn toàn giải trừ hậu hoạn. Sau đó, tiếp tục phát huy khí thế chiến thắng, tụ hội tại đỉnh Thiên Trụ, đuổi dị tộc nhân đi, cuối cùng là quay về vây hãm Cửu U Thập Tứ Thiếu.
Lúc đó Tam Đại Thánh Địa đã ở vị trí cao nhất, giành lấy vương quyền sai khiến thế gian, lịch sử trước đây đều đem hủy hoặc sửa lại. Tên Thánh Địa từ nay về sau độc bá khắp thiên hạ, lưu danh sử sách.
Đã làm, phải làm đến cùng.
Chuyện như vậy, Cửu U đệ nhất thiểu đã làm một lần, Cửu U đệ nhất thiểu có thể làm thì Tam Đại Thánh Địa chúng ta cũng có thể làm. Huống chi chúng ta làm vì muôn dân thiên hạ. Chúng ta đã nỗ lực. Chúng ta là những anh hùng. Chúng ta là công thần. Chúng ta có quyền hưởng thụ quang vinh. Huống chi chúng ta là vì nhân loại. Đây là khẩu hiệu cao thượng, mục tiêu cao thượng. Chúng ta là những người được sùng bái nhất.
Đây là những ý nghĩ điên cuồng trong đầu bọn họ. Tam Đại Thánh Địa rốt cục đã dốc toàn bộ lực lượng. Vô số cao thủ tồn tại trong truyền thuyết, tiếp nhập giang hồ, mang theo sự cuồng nhiệt và lý tưởng.
Chiêng trống rùm beng. Hết sức căng thẳng.
Toàn bộ thiên hạ như lâm vào cảnh gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây. Không khí áp lực nặng trĩu bao phủ toàn bộ đại lục. Giông tố sắp kéo đến.
Có thể nói cao tầng Tam Đại Thánh Địa vì cám dỗ của danh lợi lớn lao và quyền lực cũng như mục tiêu công đức vĩ đại, mà có ý tưởng điên cuồng, nói thần trí họ hoặc đã mất phương hướng hoặc nặng hơn là đã bị điên một nửa rồi.
Đối thủ của bọn họ là Quân Mạc Tà, dưới áp lực bị kích thích, do cừu hận xui khiến, cũng cố chấp điên cuồng, cũng chẳng khác gì người điên một nửa.
Ngoài ra, còn có một kẻ điên đúng nghĩa, một mình một phương thế lực, Cửu U Thập Tứ Thiếu, lấy nhiệm vụ chinh phục đại lục làm nhiệm vụ của mình, kế thừa dã tâm của Cửu U đệ nhất thiểu. Hoàn toàn là một kẻ điên.
Toàn bộ thiên hạ một kẻ điên hoàn toàn thêm hai kẻ điên một nửa, làm thành chiến trường toàn kẻ điên. Tam Đại Thánh Địa đối với danh lợi nhất định phải có. Quân Mạc Tà vì cừu hận, dù chết cũng muốn báo thù. Cửu U Thập Tứ Thiếu, một kẻ điên muốn chinh phục đại lục.
Trong thời gian này, Quân Mạc Tà lại khá rảnh rỗi. Mà tình thế cũng không có gì đặc biệt. Căn bản chính là Quân Mạc Tà cố ý như vậy. Tình thế hắn mong muốn là một hồi quyết đấu oanh oanh liệt liệt.
Các ngươi Tam Đại Thánh Địa muốn vì muôn dân thiên hạ, vì lê dân bách tính. Ta biết, thậm chí còn có chút kính trọng. Nhưng ta mặc kệ các ngươi vì lý do gì, hoặc các ngươi cao thượng như thế nào, các ngươi không có lý do gì để tổn thương ta.
Đoạt Thiên chi chiến đã gần kề, Quân Mạc Tà ta biết, ta cũng biết Đoạt Thiên chi chiến thất bại thì hậu quả nghiêm trọng như thế nào. Nhưng điều này không có nghĩa là ta phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Ngay cả người nhà, bằng hữu mà mình cũng không thể chiếu cố tốt thì còn nói gì đến chuyện thiên hạ? Có tư cách gì nói chuyện muôn dân?
Các ngươi luôn nói về sứ mạng vĩ đại của mình, lấy vinh quang của mình để làm xằng làm bậy, gây họa cho người khác, bổn công tử không thèm để ý, cũng không để trong lòng. Nếu các ngươi muốn tốt đẹp thì ta tốt đẹp. Nhưng nếu muốn phá hoại thì, con bà nó, không phải chỉ mỗi mình ta chịu chết.
Cái gì là vì đại cục, toàn là nhăng nhít. Người người đều vì đại cục thì thế giới này toàn là thánh nhân hết rồi.
Tam Đại Thánh Địa đang chuẩn bị chiến tranh còn bên này Quân Mạc Tà chuẩn bị chiến tranh xong rồi. Cũng có thể nói, khi hắn rời khỏi Thiên Phạt thì cũng là lúc chuẩn bị chiến tranh xong rồi.
Mọi sự đã chuẩn bị, hiện tại thứ còn thiếu chỉ là địch nhân mà thôi.
Quân Mạc Tà có một loại suy nghĩ cực kỳ đơn giản: Ta chỉ muốn sống tốt mà thôi. Ta không có bất kỳ tâm địa xấu xa nào. Ta chỉ cần được sống tự do tự tại, tiêu diêu ngày tháng, chỉ bấy nhiêu thôi. Ngươi để cho ta sống dễ chịu, ta tự nhiên bánh ít đi, bánh quy lại, cho ngươi nhiều chỗ tốt, nhưng nếu ngươi không cho ta sống dễ chịu thì mọi người đều không có cái gì tốt. Dựa vào cái gì mà ngươi không cho ta chỗ tốt nào mà lại muốn ta thân cận với ngươi. Ngươi quả thật là chiếm tiện nghi lớn. Con mẹ ngươi chứ, mỗi người cũng chỉ có một mạng giống nhau cả thôi.
Cường hãn biến thái như dị tộc nhân, hai thân thể liền cùng một chỗ kia cũng vậy thôi. Cũng chỉ có một, đâu phải chơi hái nấm đâu mà ăn cái nấm thêm một mạng! (Cái này là ta chém ^^! - C.R)
Chỉ cần khi sống mọi việc đều như ý. Chứ chết rồi thì hồng phúc tề thiên thì có ích gì?
Quân Mạc Tà ta chẳng sợ chết, dù sau khi chết các ngươi đem thi thể của ta đào bới lên, nghiền xương thành tro một vạn lần, ta cũng chẳng ngại. Nhưng chỉ cần ta còn một hơi thở thì cũng đừng ai nghĩ chiếm tiện nghi của ta.
Ngươi làm ta khó sống thì ta cũng sẽ làm cho ngươi không dễ chịu gì. Ta cam đoan các ngươi sẽ hối hận. Mẹ nó, cho dù là hủy diệt tinh cầu này, ta cũng tuyệt đối không hối hận, dù sao thì thế giới này cũng không phải của ta, lại càng không phải là địa cầu.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến
Đây không thể nghi ngờ là một cái bia ngắm. Một cái mục tiêu bắt mắt nhất. Trước mắt nếu muốn điều tra, phải bắt tay vào tìm hiểu nguồn gốc từ nơi này. Cho nên, Tam Đại Thánh Địa đối với chuyện này vô cùng coi trọng.
Sau khi thương nghị cẩn thận, ba nhà đều nhất trí đưa ra kết luận: Có thể một chiêu đánh bại hai vị nhị cấp Tôn Giả, hơn nữa theo tình huống lúc ấy, tuyệt đối không có sử dụng thiên địa chi lực. Cảnh giới như vậy cho dù là Tôn Giả tứ cấp cũng không làm được.
Như vậy, người này ít nhất có tu vi cấp bậc Thánh Giả. Nhưng chưa hết, không phải chỉ có một người mà là hai mươi ba hai mươi bốn người. Nghe nói mỗi người đều không tầm thường. Tóm lại là có khoảng hơn hai mươi người, có ít nhất còn có một vị Thánh Giả cao thủ.
Nếu chỉ có một người thì làm sao dám chống đối với Tam Đại Thánh Địa? Hơn nữa còn ngang nhiên khiêu khích như thế?
Đương nhiên muốn đối phó với cao thủ như vậy nhất định phải thận trọng. Hiện giờ không chỉ đối mặt không thôi mà còn phải báo thù, thêm nữa, Tam Đại Thánh Địa cần lấy lại thể diện, và cũng cần phải lập uy.
Trải qua hàng vạn năm, Tam Đại Thánh Địa vốn đã không đi lại trên giang hồ, hiện giờ có người không biết tới sức mạnh của Tam Đại Thánh Địa, dám làm ra chuyện khiêu khích vuốt mặt không nể mũi như vậy.
Cho nên Mạc Vô Đạo xin chỉ thị Thánh Hoàng Cung, trong cung, các vị Thánh Hoàng cũng rất tức giận, liền đưa ra chỉ thị: Bất kể đối thủ là ai nhất định phải tiêu diệt.
Vì muốn tốc chiến tốc thắng, một kích đắc thủ, Tam Đại Thánh Địa lại bỏ ra đại khí, thỉnh một vị Thánh Hoàng, ba vị Thánh Giả, sáu vị Tôn Giả. Đoàn người tổng cộng ba mươi vị cao thủ, ngày đêm đi tới Hoa Cúc thành. Lấy khí thế áp đỉnh, đem đám gia hỏa không vừa mắt này toàn bộ tiêu diệt. Lấy bài học này răn đe kẻ khác, để không còn ai dám khinh thường uy danh của Tam Đại Thánh Địa.
Sở dĩ phái ra đội hình cường đại như thế vì cao tầng Tam Đại Thánh Địa cũng có lý do riêng lo nghĩ của mình: Đánh giá tình hình địch thủ, lần trước Mai Tuyết Yên đã cùng ba vị Thánh Giả Mộng Huyễn Huyết Hải đồng quy vu tận, hóa thành mây khói; Quân Mạc Tà cũng đã bị Thánh Hoàng Triển Mộ Bạch đánh chết ở Thiên Phạt cho dù có Xà Vương đỡ một phần. Nay cổ lực lượng trả thù này chỉ có thể đến từ Thiên Phạt, ngoài Thiên Phạt, trên thế gian này chỉ sợ không có lực lượng nào cường đại như thế nữa. Biến cố lần này càng có thể do vị sư phụ thần bí của Quân Mạc Tà suất lĩnh Thiên Phạt Hóa Hình huyền thú đến trả thù.
Hiện tại chỉ sợ...Hoa Cúc thành đã không còn là cạm bẫy mà Tam Đại Thánh Địa an bài cho Đông Phương Thế Gia mà ngược lại trở thành cạm bẫy của Thiên Phạt sâm lâm dành cho chính mình. Vì vậy, không thể không thận trọng.
Trên thực tế Tam Đại Thánh Địa trong nhận thức biết được duy chỉ có tinh nhuệ Thiên Phạt hung thú ra ngoài hết mới có thể tạo ra thành quả khủng bố trong thời gian ngắn như vậy. Nhưng bất kể thế nào, cũng không thể coi như không có. Càng không thể để tình huống trước mắt làm rối loạn. Một đạo lý đó là địch nhân há lại sẽ đem toàn bộ thực lực bại lộ trước mặt người khác một lần duy nhất.
Huống chi, một cái thế hung nhân vẫn còn ẩn náu nơi tăm tối nào đó: Cửu U Thập Tứ Thiếu. Hắn mới chân chính là tâm phúc đại họa.
Tất cả mọi người không quên, cũng không dám. Tên điên Cửu U Thập Tứ Thiếu này sau khi phá phong ấn chạy ra từ Thiên Phạt đến nay vẫn không có bất cứ tin tức gì. Trước mắt, một trường phong ba trong thiên hạ đã bắt đầu, liên miên không dứt. Tam Đại Thánh Địa đang được xem là mục tiêu trả đũa, Cửu U Thập Tứ Thiếu là người trước giờ có thù tất báo, không ai dám cam đoan hắn sẽ không thừa cơ hội này mượn gió bẻ măng. Cho nên phái ra thực lực siêu cường như thế là việc cần thiết.
Thậm chí, thế lực không quan tâm thế sự như Phiêu Miểu Huyễn Phủ cũng phái ra một đội cao thủ thần bí phối hợp hành động với Tam Đại Thánh Địa. Nhưng đội nhân mã này lại tỏ rõ lập trường: Nếu Cửu U Thập Tứ Thiếu không xuất hiện thì sẽ không xuất thủ tham dự phân tranh của thế tục.
Tam Đại Thánh Địa Mạc Vô Đạo và đám người Hô Duyên Ngạo Bác đương nhiên đáp ứng, nếu Cửu U Thập Tứ Thiếu không xuất hiện, lấy thực lực của bọn họ cần gì phải cầu viện Phiêu Miểu Huyễn Phủ, nếu làm như vậy quả thật có chút mất mặt.
Bốn phương tám hướng, bốn mươi năm mươi vị cao thủ, thực lực đạt tới dậm chân một cái là có thể làm thiên hạ chấn động, đồng thời xuất phát, rời khỏi nơi trú ngụ. Giống như bốn mươi năm mươi mũi tên đoạt mệnh, xé gió vô thanh vô tức bắn về Hoa Cúc thành.
Khắp thiên hạ bày ra thiên la địa võng. Đồng thời đám người Mạc Vô Đạo có một loại cảm giác không sao hiểu được có là: Quyết đấu sắp xảy ra nhưng hoàn toàn không biết đối thủ là ai!
Thánh Hoàng Cung truyền ra tin tức: Chỉ còn một năm là tới Đoạt Thiên chi chiến, phải mau chóng giải quyết mọi việc trước mắt, sau đó mọi người lập tức trở về để chuẩn bị chiến tranh Đoạt Thiên chi chiến. Vô luận thương vong, mặc kệ đúng sai. Tóm lại vì Đoạt Thiên chi chiến sắp tới, tiến hành một trận chiến cuối cùng.
Một trận này, chỉ có thể thắng không cho phép bại. Càng phải bảo tồn thực lực trở về. Trận chiến này nếu bại, với những cao thủ tổn thất ở Hoa Cúc thành, thực lực Tam Đại Thánh Địa ứng phó vói Đoạt Thiên chi chiến hoàn toàn không đủ. Đến lúc đó, chỉ sợ Tam Đại Thánh Địa vạn năm ca tụng sẽ trở thành tội nhân thiên cổ, vĩnh viễn bị mang nỗi nhục suốt đời.
Cho nên, trận chiến này tuyệt không thể thất bại. Vì bảo đảm chắc chắn thắng lợi này, Thánh Hoàng Cung thậm chí âm thầm phái ra vài vị Thánh Hoàng tùy thời chú ý đến tình hình nơi Hoa Cúc thành.
Tam Đại Thánh Địa chẳng khái gì đã phái hết tinh nhuệ ra, phải lấy thế lôi đình vạn quân, nghiền nát địch nhân hủy diệt Thiên Phạt cao tầng, hoàn toàn giải trừ hậu hoạn. Sau đó, tiếp tục phát huy khí thế chiến thắng, tụ hội tại đỉnh Thiên Trụ, đuổi dị tộc nhân đi, cuối cùng là quay về vây hãm Cửu U Thập Tứ Thiếu.
Lúc đó Tam Đại Thánh Địa đã ở vị trí cao nhất, giành lấy vương quyền sai khiến thế gian, lịch sử trước đây đều đem hủy hoặc sửa lại. Tên Thánh Địa từ nay về sau độc bá khắp thiên hạ, lưu danh sử sách.
Đã làm, phải làm đến cùng.
Chuyện như vậy, Cửu U đệ nhất thiểu đã làm một lần, Cửu U đệ nhất thiểu có thể làm thì Tam Đại Thánh Địa chúng ta cũng có thể làm. Huống chi chúng ta làm vì muôn dân thiên hạ. Chúng ta đã nỗ lực. Chúng ta là những anh hùng. Chúng ta là công thần. Chúng ta có quyền hưởng thụ quang vinh. Huống chi chúng ta là vì nhân loại. Đây là khẩu hiệu cao thượng, mục tiêu cao thượng. Chúng ta là những người được sùng bái nhất.
Đây là những ý nghĩ điên cuồng trong đầu bọn họ. Tam Đại Thánh Địa rốt cục đã dốc toàn bộ lực lượng. Vô số cao thủ tồn tại trong truyền thuyết, tiếp nhập giang hồ, mang theo sự cuồng nhiệt và lý tưởng.
Chiêng trống rùm beng. Hết sức căng thẳng.
Toàn bộ thiên hạ như lâm vào cảnh gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây. Không khí áp lực nặng trĩu bao phủ toàn bộ đại lục. Giông tố sắp kéo đến.
Có thể nói cao tầng Tam Đại Thánh Địa vì cám dỗ của danh lợi lớn lao và quyền lực cũng như mục tiêu công đức vĩ đại, mà có ý tưởng điên cuồng, nói thần trí họ hoặc đã mất phương hướng hoặc nặng hơn là đã bị điên một nửa rồi.
Đối thủ của bọn họ là Quân Mạc Tà, dưới áp lực bị kích thích, do cừu hận xui khiến, cũng cố chấp điên cuồng, cũng chẳng khác gì người điên một nửa.
Ngoài ra, còn có một kẻ điên đúng nghĩa, một mình một phương thế lực, Cửu U Thập Tứ Thiếu, lấy nhiệm vụ chinh phục đại lục làm nhiệm vụ của mình, kế thừa dã tâm của Cửu U đệ nhất thiểu. Hoàn toàn là một kẻ điên.
Toàn bộ thiên hạ một kẻ điên hoàn toàn thêm hai kẻ điên một nửa, làm thành chiến trường toàn kẻ điên. Tam Đại Thánh Địa đối với danh lợi nhất định phải có. Quân Mạc Tà vì cừu hận, dù chết cũng muốn báo thù. Cửu U Thập Tứ Thiếu, một kẻ điên muốn chinh phục đại lục.
Trong thời gian này, Quân Mạc Tà lại khá rảnh rỗi. Mà tình thế cũng không có gì đặc biệt. Căn bản chính là Quân Mạc Tà cố ý như vậy. Tình thế hắn mong muốn là một hồi quyết đấu oanh oanh liệt liệt.
Các ngươi Tam Đại Thánh Địa muốn vì muôn dân thiên hạ, vì lê dân bách tính. Ta biết, thậm chí còn có chút kính trọng. Nhưng ta mặc kệ các ngươi vì lý do gì, hoặc các ngươi cao thượng như thế nào, các ngươi không có lý do gì để tổn thương ta.
Đoạt Thiên chi chiến đã gần kề, Quân Mạc Tà ta biết, ta cũng biết Đoạt Thiên chi chiến thất bại thì hậu quả nghiêm trọng như thế nào. Nhưng điều này không có nghĩa là ta phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Ngay cả người nhà, bằng hữu mà mình cũng không thể chiếu cố tốt thì còn nói gì đến chuyện thiên hạ? Có tư cách gì nói chuyện muôn dân?
Các ngươi luôn nói về sứ mạng vĩ đại của mình, lấy vinh quang của mình để làm xằng làm bậy, gây họa cho người khác, bổn công tử không thèm để ý, cũng không để trong lòng. Nếu các ngươi muốn tốt đẹp thì ta tốt đẹp. Nhưng nếu muốn phá hoại thì, con bà nó, không phải chỉ mỗi mình ta chịu chết.
Cái gì là vì đại cục, toàn là nhăng nhít. Người người đều vì đại cục thì thế giới này toàn là thánh nhân hết rồi.
Tam Đại Thánh Địa đang chuẩn bị chiến tranh còn bên này Quân Mạc Tà chuẩn bị chiến tranh xong rồi. Cũng có thể nói, khi hắn rời khỏi Thiên Phạt thì cũng là lúc chuẩn bị chiến tranh xong rồi.
Mọi sự đã chuẩn bị, hiện tại thứ còn thiếu chỉ là địch nhân mà thôi.
Quân Mạc Tà có một loại suy nghĩ cực kỳ đơn giản: Ta chỉ muốn sống tốt mà thôi. Ta không có bất kỳ tâm địa xấu xa nào. Ta chỉ cần được sống tự do tự tại, tiêu diêu ngày tháng, chỉ bấy nhiêu thôi. Ngươi để cho ta sống dễ chịu, ta tự nhiên bánh ít đi, bánh quy lại, cho ngươi nhiều chỗ tốt, nhưng nếu ngươi không cho ta sống dễ chịu thì mọi người đều không có cái gì tốt. Dựa vào cái gì mà ngươi không cho ta chỗ tốt nào mà lại muốn ta thân cận với ngươi. Ngươi quả thật là chiếm tiện nghi lớn. Con mẹ ngươi chứ, mỗi người cũng chỉ có một mạng giống nhau cả thôi.
Cường hãn biến thái như dị tộc nhân, hai thân thể liền cùng một chỗ kia cũng vậy thôi. Cũng chỉ có một, đâu phải chơi hái nấm đâu mà ăn cái nấm thêm một mạng! (Cái này là ta chém ^^! - C.R)
Chỉ cần khi sống mọi việc đều như ý. Chứ chết rồi thì hồng phúc tề thiên thì có ích gì?
Quân Mạc Tà ta chẳng sợ chết, dù sau khi chết các ngươi đem thi thể của ta đào bới lên, nghiền xương thành tro một vạn lần, ta cũng chẳng ngại. Nhưng chỉ cần ta còn một hơi thở thì cũng đừng ai nghĩ chiếm tiện nghi của ta.
Ngươi làm ta khó sống thì ta cũng sẽ làm cho ngươi không dễ chịu gì. Ta cam đoan các ngươi sẽ hối hận. Mẹ nó, cho dù là hủy diệt tinh cầu này, ta cũng tuyệt đối không hối hận, dù sao thì thế giới này cũng không phải của ta, lại càng không phải là địa cầu.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến
/1286
|