Dịch Giả: Luutinh
Trực tiếp nghe tuyệt sắc thiếu nữ này nói chuyện lại giống như nữ lưu manh, Quân đại thiếu suýt chút nữa bị chập mạch: "Đây là Miêu Tiểu Tiểu dịu dàng làm người khác rung động lòng người sao? Nàng rốt cuộc là loại người nào? Sao hung hãn thế?"
Trong nháy mắt, Quân đại thiếu hốt hoảng, cảm giác nữ tử đàng hoàng ở trước mặt mình giống như một Đại vương trên núi, không kiêng nể gì, tuyên bố an bài vận mệnh của hắn.
Thế giới này thật sự là kỳ diệu a. Quân đại thiếu cười khổ xoa nhẹ cái mũi. Hắn phát hiện ra từ lúc mình đến Phiêu Miểu Huyễn Phủ, số lần hắn sờ sờ mũi nhiều hơn trước.
- Cũng không còn sớm nữa... Chúng ta nên về thôi.
Quân Mạc Tà thương hại nhìn tên hắc y bịt mặt vẫn đang hôn mê, một thân máu tươi chảy từ trước ra sau, thương tổn tuyệt đối là không nhẹ
- Sao hắn hôn mê lâu vậy rồi mà cũng không tỉnh, cho dù một tiếng rên rỉ cũng không có, chắc ta phải đi kiếm một con lừa dưới chân núi ... Ngươi nha, ngay cả không - cảm giác thống khổ cũng không có sao?
Quân Mạc Tà quả thực bất đắc dĩ. Xem bộ dạng Miêu Tiểu Miêu tựa hồ là đã quên mất chứng cứ sống quan trọng này rồi. Nếu đợi cho Miêu Tiểu Miêu nhớ tới, chỉ sợ tên này sớm đã mất máu đến chết.
Hắn bí mật búng ngón tay, một đạo kình phong chậm rãi phong bế vết thương đang chảy máu của tên hắc y bịt mặt, nếu cứ để chảy máu như vậy, hắn nhất định là không sống được.
- Hướng nào đây?
Miêu Tiểu Miêu vẫn hai tay che mặt, lặng lẽ nói. Nói xong, nàng mới nhảy dựng lên.
- Ai da, bay giờ đã trễ quá rồi... Ta nếu không quay về thì chỉ sợ người trong nhà lo lắng.
- Đúng vậy, nàng mau trở về đi.
Quân đại thiếu như trút được gánh nặng vội vàng nói
Lời nói tỏ vẻ sự thoải mái, còn có chút hối thúc.
Miêu Tiểu Miêu đứng lên, mắt mở to bất mãn nhìn Quân Mạc Tà, trên mặt hiện lên vẻ không vui. Quân Mạc Tà không hiểu vì sao, không tự chủ được, nhìn vào ánh mắt của nàng, quan sát một chút.
- Chàng mong ta đi sớm như vậy sao? Vậy ta sẽ không đi.
Miêu Tiểu Miêu giận dỗi, hai mắt liếc hắn một cái.
- Ặc, ta làm sai gì sao...
Quân Mạc Tà cảm giác đầu của mình chợt to như cái đấu.
- Ta sẽ cho tha cho chàng nhưng khi chàng trở về phải trả lời cho ta một chuyện
Miêu Tiểu Miêu cực kỳ thông minh, nàng cũng biết hiện tại không phải là lúc làm nũng
- Hôm nay lúc thi câu đối, cái vế trên kia chàng thật sự chưa từng có cách đối lại hay sao? Hiện tại ta nhớ lại thì thấy tựa như chàng đã lặng lẽ đặt cái bãy trước rồi thì phải? Tuy câu đối kia mặc dù gọi là "Thiên cổ tuyệt đối" nhưng nếu chú ý tìm hiểu thì cỡ nào cũng sẽ có câu đối lại. Cho dù câu đối lại có thể không so sánh bằng nhưng sẽ có lúc đối lại thỏa đáng, cũng không phải là quá khó khăn. Điều khó khăn duy nhất chính là thời gian hạn chế vô cùng ngắn ngủi, vội vội vàng vàng thì mới khó!
Ha ha. Nhớ tới Chiến Thanh Phong và Chiến Ngọc Thụ tỏ vẻ khôn ngoan, định dời tảng đá đập lên chân mình, Quân Mạc Tà có chút tức cười nói
- Miêu cô nương quả thực thông minh, sự thật đúng là như thế, ...., cũng không tính là cái gì lớn, thậm chí còn có chút nông cạn. Cho dù nhất thời đối không được nhưng thời gian trôi qua cũng giải quyết được thôi. Hai cái tên Chiến gia ngu ngốc kia cứ tưởng là ta không đối được.
- Kỳ thật hai huynh đệ Chiến gia cũng thật là ngốc, bày ra một cạm bẫy dụ chàng vào, nhưng ai dè bọn hắn cũng phải vào theo.
Miêu Tiểu Miêu mở to hai mắt.
- Bất quá, chàng nói câu đối này chẳng có gì sao? Khẩu khí của chàng cũng lớn nhỉ, vế trên hùng tâm vạn trượng, khí phách hào hùng không coi ai ra gì, nếu chỉ để đối cho thỏa đang thì cũng không khó nhưng để đối với loại khí thế lớn lao này cũng khó như lên trời, sao có thể dễ hiểu được?
Nói xong, Miêu Tiểu Miêu nhẹ nhàng thì thầm
-: "Thiên tác kỳ bàn tinh tác tử, thùy nhân năng hạ? Vế đối nay thật là tuyệt vời. Có điều câu đối lại của chàng cũng quá hợp. "địa vi tỳ bà lộ vi huyền, na cá cảm đạn? " Ha ha.
(NBV: 2 câu đối này ta đã giải thích từ mấy chương trước rồi )
- Vẫn là câu nói kia, chỉ cần hiểu rõ mấu chốt trong đó, muốn đối lại vế trên cũng không khó. Còn nữa, vế dưới không chỉ có một.
Quân Mạc Tà lại xoa nhẹ cái mũi, thầm nghĩ chắc ta bị viêm mũi rồi.
- Không chỉ có một?
Miêu Tiểu Miêu ánh mắt mở to
- Ta nghĩ rất lâu cũng không tìm được một vế đối xứng với vế trên, chẳng lẽ chàng có thể tìm được nhiều cách đối hay sao?
- Tỷ như... Lôi vi chiến cổ điện vi kỳ, hà nhân cảm chiến?"
(NBV:Lôi vi chiến cổ điện vi kỳ, hà nhân cảm chiến? Lấy sấm làm trống trận, lấy chớp làm cờ trận, có kẻ nào dám chiến đấu cùng ta?)
Quân Mạc Tà cười cười nói :
- Cái này mới chính là khí thế to lớn, nhìn chúng sinh bằng nửa con mắt.
- Lôi vi chiến cổ điện vi kỳ, hà nhân cảm chiến? Hay. Thật sự rất hợp.
Miêu Tiểu Miêu cúi đầu đọc lại, thần sắc càng lúc càng sáng, ánh mắt nhìn Quân Mạc Tà càng lúc càng nhu tình:
- Tướng công, chàng thật tài ba nha.
Quân Mạc Tà lại xấu hổ một trận... Đây cũng là đạo văn, ta không ngờ những thứ này lại dùng được lúc này.
- Hỏng rồi, Tiểu đậu còn đang ở bên kia, nha đầu đó đang bị điểm á huyệt.
Miêu Tiểu Miêu chợt sực nhớ, sợ hãi kêu một tiếng, nhanh chóng lao qua, ôm lấy Tiểu đậu, cởi bỏ ân thân y, giải huyệt cho Tiểu Đậu.
Tiểu nha đầu vừa mở mắt liền hô lớn:
- Tiểu thư nguy hiểm ngươi không nên đi.
Hiển nhiên thần trí của nàng vẫn còn ở thời điểm Miêu Tiểu Miêu hiện thân.
Mở tròn mắt nhìn Miêu Tiểu Miêu và Quân Mạc Tà trước mặt, cả người không khỏi ngây dại, một lúc sau mới lắc lắc cái đầu nhỏ, đáng yêu nói :
- Tiểu thư, Mặc công tử, các ngươi sao có thể sống được? Đây là chuyện gì? Chẳng lẽ ta đang nằm mơ sao?
Hai người đồng thời nở nụ cười
- Trời cũng khuya rồi, các ngươi sớm trở về đi.
Quân Mạc Tà cười nói
- Tương lai còn dài... cần gì phải vội?
- Không sai. Quả thật tương lai còn dài.
Miêu Tiểu Miêu ánh mắt ôn nhu, thâm tình nhìn Quân Mạc Tà
- Ta đi đây!
- Ừ
Quân Mạc Tà gật gật đầu.
Tiểu đậu giờ mới phát hiện, khăn che mặt của Miêu Tiểu Miêu đang nằm ở trong tay nàng, không khỏi cả kinh, sau đó lại kinh hỉ nói :
- Tiểu thư... Người... Người... Chúc mừng người đã đạt được tâm nguyện.
- Cái gì đạt được tâm nguyện... Tiểu nha đầu ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì đó.
Miêu Tiểu Miêu nhất thời cả khuôn mặt đỏ bừng, nhẹ nhàng nhéo mặt Tiểu Đậu, gắt giọng ra vẻ tức giận.
Nói xong mới phân phó Tiểu Đậu ôm hắc y nhân bịt mặt trên mặt đất, hướng về Quân Mạc Tà nói :
- Tướng công, chàng còn thiếu ta khúc nhạc phổ Táng hoa ngâm đó. Ngày mai ta đi tìm chàng để đòi. Chàng không được trốn đó.
Quân Mạc Tà cười khổ đáp ứng
Chợt một bóng trắng lóe lên, một mảnh lụa trắng bay tới trước mặt hắn, Quân Mạc Tà theo bản năng đưa tay bắt lấy, lúc này chỉ còn nghe thanh âm của thẹn thùng của Miêu Tiểu Miêu vang lên từ phía xa
- Chàng đã cởi nó thì nó là của chàng.
Chỉ thấy Miêu Tiểu Miêu và Tiểu Đậu thân ảnh đã đi xa chỉ còn lại hai chấm đen nho nhỏ.
Quân Mạc Tà cười khổ một tiếng thầm nghĩ, tại sao là ta cởi, rõ ràng là chính nàng cởi mà. Nhưng trong tay cầm một mảnh lụa trắng, hắn vẫn không tránh khỏi tâm loạn như ma, lụa trắng mềm nhẹ nằm trong tay hắn, cảm giác mềm mại làm cho người ta dễ chịu, trên mảnh lụa trắng còn tản mát ra mùi thơm tươi mát của nữ nhân, đúng là mùi thơm trên người Miêu Tiểu Miêu.
Quân Mạc Tà thở dài một tiếng, thầm nghĩ khoản nợ tình cảm này thật không biết nên kết thúc như thế nào? Hắn trầm ngâm một chút rồi đem lụa trắng thu vào trong lòng, sau đó vận khởi Âm Dương Độn, hướng về phía Miêu Tiểu Miêu rời đi, ẩn thân đuổi theo.
Dù sao nơi này vẫn là nơi hoang vắng, chủ tớ hai người Miêu Tiểu Miêu chỉ là hai nữ tử, cho dù tu vi Tiểu Miêu không tầm thường nhưng nơi đây người có dã tâm thì nhiều, tu vi cao thâm cũng không ít, khó tránh sẽ không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, cẩn thận là hơn.
Từ xa nhìn thấy Miêu Tiểu Miêu và Tiểu Đậu đang nhẹ nhàng đi trước, trong tai vang lên tiếng chủ tớ hai người đối thoại
- Tiểu thư...Người thật lợi hại, công tử Mặc Quân Dạ xem chừng đã bị người bắt được rồi.
- Cái gì, gọi là bắt sao? Nha đầu kia ngươi nói lung tung gì đó!
- Tiểu thư, người rốt cuộc là làm như thế nào vậy? Công tử Mặc Quân Dạ vừa thông minh vừa cáo già đồng thời rất tài hoa, lại có thiên phú Không linh thể chất, tiền đồ có thể nói là vô cùng tận. Chính là một phu quân lý tưởng.
Tiểu Đậu nói những lời này làm Quân đại thiếu đang ẩn thân suýt té ngã: "Trời ạ quả nhiên còn cò người nói ta vừa thông minh vừa cáo già… Đánh giá thật rất khác người a."
Rất lâu sau, âm thanh Miêu Tiểu Miêu mới vang lên:
- Ta xem trọng không phải là tiền đồ của chàng mà là chính bản thân chàng.
- Mặc công tử cái gì cũng tốt, chỉ là bộ dạng hơi xấu xí, không xứng với tiểu thư, nhưng không có ai là người toàn vẹn cả.
Lời Tiểu Đậu lại làm Quân Mạc Tà choáng váng.
- Nói bậy, Mặc công tử xấu xí chỗ nào? Ta thấy rất đẹp!
Miêu Tiểu Miêu âm thanh chợt nhỏ lại, theo có thể đoán được, mặt Miêu Tiểu Miêu nhất định đỏ bừng.
- A, ta không chê nữa là được chứ gì? Chẳng qua, người nói chuyện này với lão gia như thế nào đây, chuyện này cũng hơi khó nói mặc dù thân phận Mặc thiếu gia không tầm thường.
Âm thanh của Tiểu Đậu mang chút lo lắng.
- Ai... Đi một bước tính một bước thôi.
Miêu Tiểu Miêu thở dài, sau đó chủ tớ hai người nhẹ nhàng tiến vào một cái cửa lớn, trước cửa là tấm biển to lớn viết hai chữ khí thế to lớn: Miêu phủ.
Quân Mạc Tà bùi ngùi dừng lại, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn đại môn thế gia có quyền thế nhất trong Huyễn Phủ, trong lòng cảm thấy nặng trịch, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ được ra cái gì.
Ta nên làm nên như thế nào? Ngươi sẽ như thế nào đây?
Tương lai... Ta phải làm thế nào? Ngươi sẽ như thế nào đây?
Đứng dưới bầu trời đêm đây sao, Quân đại thiếu gia suy nghĩ quay cuồng, trong lúc nhất thời khó có thể nghĩ được mình nên làm thế nào cho tốt.
Suy nghĩ lung tung như vậy thì đây là lần đầu cho dù hắn là người của hai thế giới.
Kiếp trước, tung hoành ngang dọc, có thể nói cho dù ở trong muôn hoa hắn cũng không phải lo lắng gì, gặp dịp thì vui chơi chỉ vì nhu cầu, thiếu đi chân tình nhưng cũng vì vậy mà hắn không có bất kỳ phiền não nào.
Kiếp này, thân đang ở chế độ phong kiến, là Thiên đường của nam nhân. Nam nhân, nhất là nam nhân thành công, ba thê bảy thiếp là chuyện bình thường, thậm chí, nữ nhân trong đầu cũng đã nằm lòng quan niệm này.
Lão bà ngươi thiếu chỉ có thể nói là do ngươi không có bổn sự hoặc là bị cọp cái trong nhà hàng phục, nếu không thì càng nhiều càng tốt, như mẫu thân Đông Phương Vấn Tâm hiện giờ của Quân đại thiếu gia và trượng phu Quân Vô Hối. Dĩ nhiên là yêu cầu nhi tử cưới càng nhiều lão bà càng tốt về sinh con đẻ cái, sinh nhiều con trai, con gái.
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.
Trực tiếp nghe tuyệt sắc thiếu nữ này nói chuyện lại giống như nữ lưu manh, Quân đại thiếu suýt chút nữa bị chập mạch: "Đây là Miêu Tiểu Tiểu dịu dàng làm người khác rung động lòng người sao? Nàng rốt cuộc là loại người nào? Sao hung hãn thế?"
Trong nháy mắt, Quân đại thiếu hốt hoảng, cảm giác nữ tử đàng hoàng ở trước mặt mình giống như một Đại vương trên núi, không kiêng nể gì, tuyên bố an bài vận mệnh của hắn.
Thế giới này thật sự là kỳ diệu a. Quân đại thiếu cười khổ xoa nhẹ cái mũi. Hắn phát hiện ra từ lúc mình đến Phiêu Miểu Huyễn Phủ, số lần hắn sờ sờ mũi nhiều hơn trước.
- Cũng không còn sớm nữa... Chúng ta nên về thôi.
Quân Mạc Tà thương hại nhìn tên hắc y bịt mặt vẫn đang hôn mê, một thân máu tươi chảy từ trước ra sau, thương tổn tuyệt đối là không nhẹ
- Sao hắn hôn mê lâu vậy rồi mà cũng không tỉnh, cho dù một tiếng rên rỉ cũng không có, chắc ta phải đi kiếm một con lừa dưới chân núi ... Ngươi nha, ngay cả không - cảm giác thống khổ cũng không có sao?
Quân Mạc Tà quả thực bất đắc dĩ. Xem bộ dạng Miêu Tiểu Miêu tựa hồ là đã quên mất chứng cứ sống quan trọng này rồi. Nếu đợi cho Miêu Tiểu Miêu nhớ tới, chỉ sợ tên này sớm đã mất máu đến chết.
Hắn bí mật búng ngón tay, một đạo kình phong chậm rãi phong bế vết thương đang chảy máu của tên hắc y bịt mặt, nếu cứ để chảy máu như vậy, hắn nhất định là không sống được.
- Hướng nào đây?
Miêu Tiểu Miêu vẫn hai tay che mặt, lặng lẽ nói. Nói xong, nàng mới nhảy dựng lên.
- Ai da, bay giờ đã trễ quá rồi... Ta nếu không quay về thì chỉ sợ người trong nhà lo lắng.
- Đúng vậy, nàng mau trở về đi.
Quân đại thiếu như trút được gánh nặng vội vàng nói
Lời nói tỏ vẻ sự thoải mái, còn có chút hối thúc.
Miêu Tiểu Miêu đứng lên, mắt mở to bất mãn nhìn Quân Mạc Tà, trên mặt hiện lên vẻ không vui. Quân Mạc Tà không hiểu vì sao, không tự chủ được, nhìn vào ánh mắt của nàng, quan sát một chút.
- Chàng mong ta đi sớm như vậy sao? Vậy ta sẽ không đi.
Miêu Tiểu Miêu giận dỗi, hai mắt liếc hắn một cái.
- Ặc, ta làm sai gì sao...
Quân Mạc Tà cảm giác đầu của mình chợt to như cái đấu.
- Ta sẽ cho tha cho chàng nhưng khi chàng trở về phải trả lời cho ta một chuyện
Miêu Tiểu Miêu cực kỳ thông minh, nàng cũng biết hiện tại không phải là lúc làm nũng
- Hôm nay lúc thi câu đối, cái vế trên kia chàng thật sự chưa từng có cách đối lại hay sao? Hiện tại ta nhớ lại thì thấy tựa như chàng đã lặng lẽ đặt cái bãy trước rồi thì phải? Tuy câu đối kia mặc dù gọi là "Thiên cổ tuyệt đối" nhưng nếu chú ý tìm hiểu thì cỡ nào cũng sẽ có câu đối lại. Cho dù câu đối lại có thể không so sánh bằng nhưng sẽ có lúc đối lại thỏa đáng, cũng không phải là quá khó khăn. Điều khó khăn duy nhất chính là thời gian hạn chế vô cùng ngắn ngủi, vội vội vàng vàng thì mới khó!
Ha ha. Nhớ tới Chiến Thanh Phong và Chiến Ngọc Thụ tỏ vẻ khôn ngoan, định dời tảng đá đập lên chân mình, Quân Mạc Tà có chút tức cười nói
- Miêu cô nương quả thực thông minh, sự thật đúng là như thế, ...., cũng không tính là cái gì lớn, thậm chí còn có chút nông cạn. Cho dù nhất thời đối không được nhưng thời gian trôi qua cũng giải quyết được thôi. Hai cái tên Chiến gia ngu ngốc kia cứ tưởng là ta không đối được.
- Kỳ thật hai huynh đệ Chiến gia cũng thật là ngốc, bày ra một cạm bẫy dụ chàng vào, nhưng ai dè bọn hắn cũng phải vào theo.
Miêu Tiểu Miêu mở to hai mắt.
- Bất quá, chàng nói câu đối này chẳng có gì sao? Khẩu khí của chàng cũng lớn nhỉ, vế trên hùng tâm vạn trượng, khí phách hào hùng không coi ai ra gì, nếu chỉ để đối cho thỏa đang thì cũng không khó nhưng để đối với loại khí thế lớn lao này cũng khó như lên trời, sao có thể dễ hiểu được?
Nói xong, Miêu Tiểu Miêu nhẹ nhàng thì thầm
-: "Thiên tác kỳ bàn tinh tác tử, thùy nhân năng hạ? Vế đối nay thật là tuyệt vời. Có điều câu đối lại của chàng cũng quá hợp. "địa vi tỳ bà lộ vi huyền, na cá cảm đạn? " Ha ha.
(NBV: 2 câu đối này ta đã giải thích từ mấy chương trước rồi )
- Vẫn là câu nói kia, chỉ cần hiểu rõ mấu chốt trong đó, muốn đối lại vế trên cũng không khó. Còn nữa, vế dưới không chỉ có một.
Quân Mạc Tà lại xoa nhẹ cái mũi, thầm nghĩ chắc ta bị viêm mũi rồi.
- Không chỉ có một?
Miêu Tiểu Miêu ánh mắt mở to
- Ta nghĩ rất lâu cũng không tìm được một vế đối xứng với vế trên, chẳng lẽ chàng có thể tìm được nhiều cách đối hay sao?
- Tỷ như... Lôi vi chiến cổ điện vi kỳ, hà nhân cảm chiến?"
(NBV:Lôi vi chiến cổ điện vi kỳ, hà nhân cảm chiến? Lấy sấm làm trống trận, lấy chớp làm cờ trận, có kẻ nào dám chiến đấu cùng ta?)
Quân Mạc Tà cười cười nói :
- Cái này mới chính là khí thế to lớn, nhìn chúng sinh bằng nửa con mắt.
- Lôi vi chiến cổ điện vi kỳ, hà nhân cảm chiến? Hay. Thật sự rất hợp.
Miêu Tiểu Miêu cúi đầu đọc lại, thần sắc càng lúc càng sáng, ánh mắt nhìn Quân Mạc Tà càng lúc càng nhu tình:
- Tướng công, chàng thật tài ba nha.
Quân Mạc Tà lại xấu hổ một trận... Đây cũng là đạo văn, ta không ngờ những thứ này lại dùng được lúc này.
- Hỏng rồi, Tiểu đậu còn đang ở bên kia, nha đầu đó đang bị điểm á huyệt.
Miêu Tiểu Miêu chợt sực nhớ, sợ hãi kêu một tiếng, nhanh chóng lao qua, ôm lấy Tiểu đậu, cởi bỏ ân thân y, giải huyệt cho Tiểu Đậu.
Tiểu nha đầu vừa mở mắt liền hô lớn:
- Tiểu thư nguy hiểm ngươi không nên đi.
Hiển nhiên thần trí của nàng vẫn còn ở thời điểm Miêu Tiểu Miêu hiện thân.
Mở tròn mắt nhìn Miêu Tiểu Miêu và Quân Mạc Tà trước mặt, cả người không khỏi ngây dại, một lúc sau mới lắc lắc cái đầu nhỏ, đáng yêu nói :
- Tiểu thư, Mặc công tử, các ngươi sao có thể sống được? Đây là chuyện gì? Chẳng lẽ ta đang nằm mơ sao?
Hai người đồng thời nở nụ cười
- Trời cũng khuya rồi, các ngươi sớm trở về đi.
Quân Mạc Tà cười nói
- Tương lai còn dài... cần gì phải vội?
- Không sai. Quả thật tương lai còn dài.
Miêu Tiểu Miêu ánh mắt ôn nhu, thâm tình nhìn Quân Mạc Tà
- Ta đi đây!
- Ừ
Quân Mạc Tà gật gật đầu.
Tiểu đậu giờ mới phát hiện, khăn che mặt của Miêu Tiểu Miêu đang nằm ở trong tay nàng, không khỏi cả kinh, sau đó lại kinh hỉ nói :
- Tiểu thư... Người... Người... Chúc mừng người đã đạt được tâm nguyện.
- Cái gì đạt được tâm nguyện... Tiểu nha đầu ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì đó.
Miêu Tiểu Miêu nhất thời cả khuôn mặt đỏ bừng, nhẹ nhàng nhéo mặt Tiểu Đậu, gắt giọng ra vẻ tức giận.
Nói xong mới phân phó Tiểu Đậu ôm hắc y nhân bịt mặt trên mặt đất, hướng về Quân Mạc Tà nói :
- Tướng công, chàng còn thiếu ta khúc nhạc phổ Táng hoa ngâm đó. Ngày mai ta đi tìm chàng để đòi. Chàng không được trốn đó.
Quân Mạc Tà cười khổ đáp ứng
Chợt một bóng trắng lóe lên, một mảnh lụa trắng bay tới trước mặt hắn, Quân Mạc Tà theo bản năng đưa tay bắt lấy, lúc này chỉ còn nghe thanh âm của thẹn thùng của Miêu Tiểu Miêu vang lên từ phía xa
- Chàng đã cởi nó thì nó là của chàng.
Chỉ thấy Miêu Tiểu Miêu và Tiểu Đậu thân ảnh đã đi xa chỉ còn lại hai chấm đen nho nhỏ.
Quân Mạc Tà cười khổ một tiếng thầm nghĩ, tại sao là ta cởi, rõ ràng là chính nàng cởi mà. Nhưng trong tay cầm một mảnh lụa trắng, hắn vẫn không tránh khỏi tâm loạn như ma, lụa trắng mềm nhẹ nằm trong tay hắn, cảm giác mềm mại làm cho người ta dễ chịu, trên mảnh lụa trắng còn tản mát ra mùi thơm tươi mát của nữ nhân, đúng là mùi thơm trên người Miêu Tiểu Miêu.
Quân Mạc Tà thở dài một tiếng, thầm nghĩ khoản nợ tình cảm này thật không biết nên kết thúc như thế nào? Hắn trầm ngâm một chút rồi đem lụa trắng thu vào trong lòng, sau đó vận khởi Âm Dương Độn, hướng về phía Miêu Tiểu Miêu rời đi, ẩn thân đuổi theo.
Dù sao nơi này vẫn là nơi hoang vắng, chủ tớ hai người Miêu Tiểu Miêu chỉ là hai nữ tử, cho dù tu vi Tiểu Miêu không tầm thường nhưng nơi đây người có dã tâm thì nhiều, tu vi cao thâm cũng không ít, khó tránh sẽ không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, cẩn thận là hơn.
Từ xa nhìn thấy Miêu Tiểu Miêu và Tiểu Đậu đang nhẹ nhàng đi trước, trong tai vang lên tiếng chủ tớ hai người đối thoại
- Tiểu thư...Người thật lợi hại, công tử Mặc Quân Dạ xem chừng đã bị người bắt được rồi.
- Cái gì, gọi là bắt sao? Nha đầu kia ngươi nói lung tung gì đó!
- Tiểu thư, người rốt cuộc là làm như thế nào vậy? Công tử Mặc Quân Dạ vừa thông minh vừa cáo già đồng thời rất tài hoa, lại có thiên phú Không linh thể chất, tiền đồ có thể nói là vô cùng tận. Chính là một phu quân lý tưởng.
Tiểu Đậu nói những lời này làm Quân đại thiếu đang ẩn thân suýt té ngã: "Trời ạ quả nhiên còn cò người nói ta vừa thông minh vừa cáo già… Đánh giá thật rất khác người a."
Rất lâu sau, âm thanh Miêu Tiểu Miêu mới vang lên:
- Ta xem trọng không phải là tiền đồ của chàng mà là chính bản thân chàng.
- Mặc công tử cái gì cũng tốt, chỉ là bộ dạng hơi xấu xí, không xứng với tiểu thư, nhưng không có ai là người toàn vẹn cả.
Lời Tiểu Đậu lại làm Quân Mạc Tà choáng váng.
- Nói bậy, Mặc công tử xấu xí chỗ nào? Ta thấy rất đẹp!
Miêu Tiểu Miêu âm thanh chợt nhỏ lại, theo có thể đoán được, mặt Miêu Tiểu Miêu nhất định đỏ bừng.
- A, ta không chê nữa là được chứ gì? Chẳng qua, người nói chuyện này với lão gia như thế nào đây, chuyện này cũng hơi khó nói mặc dù thân phận Mặc thiếu gia không tầm thường.
Âm thanh của Tiểu Đậu mang chút lo lắng.
- Ai... Đi một bước tính một bước thôi.
Miêu Tiểu Miêu thở dài, sau đó chủ tớ hai người nhẹ nhàng tiến vào một cái cửa lớn, trước cửa là tấm biển to lớn viết hai chữ khí thế to lớn: Miêu phủ.
Quân Mạc Tà bùi ngùi dừng lại, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn đại môn thế gia có quyền thế nhất trong Huyễn Phủ, trong lòng cảm thấy nặng trịch, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ được ra cái gì.
Ta nên làm nên như thế nào? Ngươi sẽ như thế nào đây?
Tương lai... Ta phải làm thế nào? Ngươi sẽ như thế nào đây?
Đứng dưới bầu trời đêm đây sao, Quân đại thiếu gia suy nghĩ quay cuồng, trong lúc nhất thời khó có thể nghĩ được mình nên làm thế nào cho tốt.
Suy nghĩ lung tung như vậy thì đây là lần đầu cho dù hắn là người của hai thế giới.
Kiếp trước, tung hoành ngang dọc, có thể nói cho dù ở trong muôn hoa hắn cũng không phải lo lắng gì, gặp dịp thì vui chơi chỉ vì nhu cầu, thiếu đi chân tình nhưng cũng vì vậy mà hắn không có bất kỳ phiền não nào.
Kiếp này, thân đang ở chế độ phong kiến, là Thiên đường của nam nhân. Nam nhân, nhất là nam nhân thành công, ba thê bảy thiếp là chuyện bình thường, thậm chí, nữ nhân trong đầu cũng đã nằm lòng quan niệm này.
Lão bà ngươi thiếu chỉ có thể nói là do ngươi không có bổn sự hoặc là bị cọp cái trong nhà hàng phục, nếu không thì càng nhiều càng tốt, như mẫu thân Đông Phương Vấn Tâm hiện giờ của Quân đại thiếu gia và trượng phu Quân Vô Hối. Dĩ nhiên là yêu cầu nhi tử cưới càng nhiều lão bà càng tốt về sinh con đẻ cái, sinh nhiều con trai, con gái.
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.
/1286
|