CHƯƠNG 8: BỊ TẬP KÍCH
Vào ban đêm, thị lực của Tiếu Dương hiển nhiên không thể so với Bối Nạp Đức, ” Là một đàn sói hoang lớn, chết tiệt, bọn chúng hướng về phía bộ lạc.”
“Ngồi vững một chút.” Bối Nạp Đức tăng nhanh tốc độ rõ rệt.
“Chúng nó muốn đến bộ lạc cướp đoạt thức ăn?” Dã thú tập kích thôn trang của loài người, Tiếu Dương cũng chỉ có thể nghĩ đến điều này.
“Ừ, lần này tuyết lớn không dễ dàng tấn công con mồi cho lắm, bình thường thì giấu thức ăn trong huyệt động, có vẻ lần này dã thú kiếm ăn rất khó khăn.”
Nói xong Bối Nạp Đức ngửa mặt lên trời thét dài, thanh âm bao hàm cảnh cáo cùng thị uy, trong bộ lạc hiển nhiên có các thú nhân nghe được âm thanh này, đều đi ra khỏi phòng, không ít giống đực trực tiếp biến hình bay lên không trung.
Một con Bạch xà với hai cánh thật lớn cấp tốc hướng Bối Nạp Đức bay tới, “Vương, có tấn công chúng không? Chết tiệt, là bầy sói!”
“Hi Nhĩ Đạt, thông báo cho đội điều trị bộ lạc chuẩn bị sẵn sàng, mang một bộ phận người bảo vệ cho bộ lạc. Ngả Thụy Tư, lập tức triệu tập các giống đực khác theo ta đi nghênh địch.”
“Vâng!” Theo sau bay tới là con ưng khổng lồ màu xanh, lĩnh mệnh mà đi.
“Hi Nhĩ Đạt, hắn giao cho ngươi.”
“Xin ngài yên tâm.” Một cái đuôi rắn thật lớn cuồn cuộn nổi lên quấn quanh thắt lưng Tiếu Dương, đưa hắn đến bên cạnh mình.
Tiếu Dương biết mình giờ phút này ở chỗ này chỉ biết liên lụy Bối Nạp Đức, hắn liền nghe lời, cho dù Hi Nhĩ Đạt đưa hắn rời khỏi thân thể ấm áp kia , “Ngươi nhất định phải an toàn trở về, nếu chưa về ta liền đi thích Hi Nhĩ Đạt.”
Hi Nhĩ Đạt nghe vậy thiếu chút nữa từ giữa không trung rơi xuống, Tiếu Dương, không nên hại người như vậy … .
Bối Nạp Đức nghe vậy nhưng lại trầm xuống, cười ra tiếng, “Yên tâm, hắn không có cơ hội này.” Nói xong lại là một tiếng thét dài, mang theo khí thế vương giả liếc nhìn thiên hạ nhanh như điện chớp lao xuống phía dưới!
Các giống đực đều chạy tới nhất tề ngửa đầu, theo sau Vương bọn họ đồng thời thét lên, đủ loại âm thanh hỗn hợp cùng một chỗ thẳng hướng phía chân trời!
Dường như khí thế cầu vồng làm cho bầy sói bất an, tốc độ chậm lại, các giống đực không dám lơ là, một con sói cũng không khó đối phó, khó khăn là con sói luôn luôn là quần thể hành động, một đám sói tuyệt đối là cơn ác mộng, rừng cây u ám làm cho người ta thấy không rõ rốt cuộc có bao nhiêu con sói đang đang mai phục cho nên các giống đực trực tiếp khôi phục thú thân, bọn họ đi theo Vương vọt vào bầy sói tiến hành cách nguyên thủy nhất là chém giết nhưng hữu hiệu. Phía sau bọn hắn là gia viên, có người yêu hoặc thân nhân mà bọn họ yêu quý, quyết không thể để cho chúng nó vọt vào bộ lạc!
Bị mang về bộ lạc, Tiếu Dương cùng các giống cái, tay cầm vũ khí đóng giữ tại bộ lạc, Hi Nhĩ Đạt mang theo đội chữa trị đứng ở phía trước, làm một đạo phòng tuyến cuối cùng cùng phương tiện cứu chữa bị thương cho các tộc nhân .
Ngả Khắc cầm thật chặt tay Tiếu Dương, thân thể vẫn bất an, run run, cho dù như vậy nhưng trong mắt hắn cũng không có một tia lùi bước, mang theo quyết tâm tất thắng, chờ đợi ca ca hắn trở về. Theo hắn, các giống cái mặc dù lo lắng vạn phần nhưng không ai kinh hoảng thất thố, bọn họ tin tưởng, Vương sẽ xông vào trước, nhất định mang theo các dũng sĩ, đánh bại tất cả nguy hiểm bình an trở về.
Hòa vào không khí ở nơi này, Tiếu Dương dần dần ổn định tinh thần, nam nhân kia cường đại như thần, như thế nào dễ dàng thua trận. Không còn hoảng hốt, trong đầu Tiếu Dương bắt đầu linh hoạt nhanh chóng, tận lực suy nghĩ về các phương pháp đuổi bầy sói ở địa cầu.
“Ngả Khắc, dẫn các giống cái đến những nơi trong bộ lạc rồi đốt Khổ Dịch Thảo, sau đó dùng sức đem mùi, quạt đến hướng bầy sói.” Khổ Dịch Thảo là một loại thực vật mà các thú nhân dùng để đuổi muỗi, sau khi đốt phát ra mùi hạnh nhân nồng nặc. Sói trên địa cầu có khứu giác cực kỳ linh mẫn, gặp phải các loại mùi khó ngửi, bình thường sói liền tránh xa, bây giờ chỉ hy vọng tật xấu của những con sói nơi này giống như sói địa cầu, ngửi thấy một ít mùi thực vật liền vội vàng thối lui…
Các giống cái mặc dù khó hiểu nhưng nhiều ngày trôi qua như vậy, các loại phương pháp hiếm lạ cổ quái của Tiếu Dương mang lại hiệu quả cao rõ rệt, mà ngay lúc này cũng không có biện pháp nào hữu hiệu. Vì vậy giống cái các đều đứng lên hành động, chỉ trong chốc lát, trong bộ lạc liền phát ra mùi hạnh nhân đậm đặc.
“Đạt Lực, ngươi mang một phần giống đực, mỗi người cầm hai cây đuốc thành hình nửa vòng tròn ở bên ngoài, tới gần bầy sói.” (Tác Gỉa: Mọi người còn nhớ rõ Đản Đạt Lực xui xẻo bị Tiếu Dương khoác bả vai không? Hì hì ~~)
Đạt Lực lập tức dẫn người lĩnh mệnh đi.
“Hi Nhĩ Đạt, đội điều trị đứng phía trước cũng đều cầm cây đuốc.” Các thú nhân ban đêm nhìn kỹ vật cũng không khó khăn, cho nên rất ít người sẽ đi cầm cây đuốc nhưng thông thường sói vốn sợ lửa, hy vọng đối với bầy sói nơi này cũng có thể dùng cách này.
Hi Nhĩ Đạt nhìn Tiếu Dương thật sâu, hơi khom người, “Tuân mệnh.”
Chuyện quá khẩn cấp, Tiếu Dương cũng bất chấp chú ý quái dị của Hi Nhĩ Đạt, không biết Đạt Lực dẫn người đi có dùng được cách đó hay không … .
Sự thật chứng minh, hỏa công rất hữu hiệu, một vòng cây đuốc từ từ tới gần bầy sói, Bối Nạp Đức thống lĩnh các giống đực càng đánh càng hăng, bầy sói bị vây cũng đã yếu thế, các con sói càng bắt đầu nôn nóng bất an, không tự giác đều thối lui về sau, thế công càng phát ra yếu ớt. Thấy cây đuốc hữu hiệu, Đạt Lực cười ha ha, dùng sức vung cây đuốc trong tay, ánh lửa tại màn đêm càng lộ vẻ hỗn loạn. Các giống đực xung quanh đều bị hắn cuốn hút lấy, cũng đều gào thét lớn vung cây đuốc của mình, bầy sói lui bước càng thêm rõ ràng.
Đột nhiên, một tiếng sói tru cao vút truyền ra từ trong rừng, theo âm thanh tru lên này, bầy sói đều dừng lại thế công, chỉ làm ra tư thế phòng bị. Một con sói to lớn toàn thân màu trắng từ trong rừng chậm rãi đi ra.
Bối Nạp Đức biết, này phỏng đoán là Sói Vương, lập tức cũng gầm nhẹ vài tiếng, các giống đực cũng đình chỉ tiến công, cùng bầy sói giằng co .
Trong miệng con sói trắng lớn ngậm vật gì đó, từ từ tới gần Bối Nạp Đức, Bối Nạp Đức cũng không tiến công, trực giác cho hắn biết con sói này không có ác ý.
Trận này đánh lén này thật kỳ quặc, mặc dù mùa đông cũng thường xuyên có dã thú cực kỳ đói khát đến công kích bộ lạc nhưng chưa bao giờ có bộ tộc đại quy mô như vậy tấn công qua, hơn nữa Bối Nạp Đức mới vừa rồi cảm giác được kỳ quái, bầy sói công kích mặc dù thoạt nhìn mãnh liệt, kỳ thật cũng không phải muốn liều mạng mà đấu đá, cũng không giống như cái loại ngươi chết ta sống tranh đoạt thức ăn, cũng có điểm như thử dò xét. Điều này làm cho Bối Nạp Đức suy nghĩ khó giải.
Thẳng đến khi con sói lớn cách Bối Nạp Đức ba thước thì mới ngừng lại, Bối Nạp Đức mới nhìn rõ, trong miệng nó ngậm chính là con sói con lông trắng, sói con này vừa sinh ra không lâu. Con sói lớn đem con sói con thả xuống trên mặt đất, yêu thương liếm liếm nó, trong mắt lộ ra vài phần không muốn. Nhưng cuối cùng cúi đầu, dùng cái mũi đem con sói con đẩy về hướng Bối Nạp Đức, sau đó chân sau gấp khúc, chân trước úp sấp, đầu hướng về phía Bối Nạp Đức cúi xuống…(Múp: đọc đoạn này thấy thương thương l Tây Hồ đai nhân: *chấm nước mắt*…)
Đây là tư thế tiêu chuẩn của dã thú trong lúc tỏ vẻ thần phục …
Làm theo động tác con sói lớn, tất cả bầy sói toàn bộ nằm úp sấp, khiến các thú nhân choáng váng, chuyện gì đây? Đánh tới một nửa liền hiến con cầu hòa?
Con sói lớn thấy Bối Nạp Đức không hề phản ứng, nức nở một tiếng nhìn về phía Bối Nạp Đức, trong mắt tràn đầy khẩn cầu, nếu là Tiếu Dương giờ phút này nhìn thấy nhất định sẽ kêu sợ hãi, “Không thể tin được, sói hoang thành tinh rồi?”
Cuối cùng Bối Nạp Đức chậm rãi gật đầu, đi đến chỗ sói con, ngửi ngửi mùi trên người nó, con sói lớn giống như cảm kích, nức nở vài tiếng, đứng dậy lần nữa, cũng không nhìn lại sói con, cuối cùng xoay người thống lĩnh bầy sói nhanh chóng rời đi, giống như khi đến đều bất thình lình.
Mặc dù kết quả quỷ dị nhưng cuối cùng vẫn đánh thắng, các giống đực đều rít gào sục sôi ý chí chiến đấu, bọn họ theo Vương trở về bộ lạc. Mới vừa bước vào bộ lạc, Bối Nạp Đức liền hắt xì mấy cái, cái này cũng là do ngửi thấy mùi kia đi ~!
Các giống cái đều tự mình nghênh đón giống đực trở về, người yêu, thân nhân nhập vào thành một đoàn người chúc mừng thắng lợi. Tiếu Dương mắt sắc liền phát hiện nam nhân nhà hắn, ba bước cũng giảm thành hai bước, bổ nhào về phía Bối Nạp Đức.
“Đau ~~ nhẹ tay, nhẹ tay.” Làm Vương, Bối Nạp Đức không thể thoái thác, ra trận luôn xông ra trước tiên, nên trên người bị không ít vết thương do sói cào, Tiếu Dương nhìn vết cào trên cánh tay, trên cổ hắn, trong lòng có chút chua xót, yên lặng xoa nhẹ cánh tay nam nhân cường tráng.
Bối Nạp Đức hiển nhiên nhìn ra tiểu giống cái nhà hắn lo lắng, trong lòng đắc ý dâng trào cuồn cuộn, xem ra ngẫu nhiên chịu bị thương một lần cũng có lợi ~~
“Yên tâm đi Tiếu Dương, những chỗ bị thương trên người Vương không có gì đáng ngại, với năng lực tự lành của Vương, khẳng định ngày mai sẽ không có vết sẹo nào. Ha ha, ngươi không cần lo lắng ~” thầy thuốc chuyên nghiệp Hi Nhĩ Đạt làm việc tận tâm, chẩn đoán bệnh.
Bối Nạp Đức vốn có ý tưởng nho nhỏ, muốn nhân cơ hội này giành chút phúc lợi nhưng ngay lập tức đã bị bóp chết từ trong trứng! Hung hăng trừng mắt, nhìn Hi Nhĩ Đạt, liếc mắt một cái, trong tay cũng đang cầm cái gì đó liền tiện tay ném cho hắn.
Cuống quít tiếp nhận đồ vật bay đến, Hi Nhĩ Đạt phát hiện cư nhiên là một con sói con nho nhỏ béo ú, “Vương, ngài sao lại khiến người ta sinh con cho mình rồi? A? Đây là con nhỏ của tộc sói tuyết!”
“Ngươi đảm bảo?” Thò tay cầm lại sói con, Bối Nạp Đức cẩn thận quan sát một chút, quả nhiên phía sau tai có vài sợ lông màu đỏ, “Quả nhiên là chúng.”
“Vương, đêm nay đánh lén chẳng lẽ là…”
“Ừ.” Bối Nạp Đức gật đầu, cư nhiên hiếm khi nhíu mày, nếu giống như những gì mình nghĩ thì chuyện này bắt đầu nghiêm trọng rồi…
“Hi Nhĩ Đạt, hôm nay đã khuya rồi, an bài mọi người đi nghỉ ngơi, xế chiều ngày mai triệu tập các đội trưởng họp bàn.”
“Đúng vậy.” Hi Nhĩ Đạt hiển nhiên cũng ý thức được tính chất nghiêm trọng trong chuyện này, lập tức thông báo cho cấp dưới.
Một bên chơi đùa với sói con, đang đùa vui vẻ, Tiếu Dương bỗng ngẩng đầu, “Chuyện rất nghiêm trọng sao?” Hắn không phải kẻ ngu, mặc dù không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng trong giọng nói ngưng trọng của hai người, hắn vẫn nghe ra được trọng tâm câu chuyện.
Trước kia phàm là xuất hiện án quan trọng lại liên tục, trong đội cũng thường dùng giọng điệu này.
Nhìn trong mắt Tiếu Dương không che dấu sự quan tâm đang gia tăng, Bối Nạp Đức sờ sờ đầu hắn, cũng không đáp hỏi ngược lại, “Không tin tưởng ta sao?”
Tiếu Dương cười vui vẻ, “Sao có thể chứ, ngài là ai nào, ngài là thủ lĩnh đại nhân nha, ngài là quân vương thiên hạ, văn thành võ đức, thiên thu muôn đời, nhất thống giang hồ ~~ “
“Đều là những cái loạn thất bát tao.” Bối Nạp Đức lắc đầu, “Thích vật nhỏ này sao?”
“Ân, thoạt nhìn khi trưởng thành, hẳn sẽ rất lợi hại, chúng ta nuôi lớn rồi cho trông cửa đi.”
“Vậy ngươi cố gắng huấn luyện cho tốt, nó rất ngang bướng.”
“Hừ hừ ~ Cứ giao cho ta, năm đó ta huấn luyện cho chó cảnh cục, bọn chúng cũng đều rất nghe lời ta.”
“Thật sự?”
“Ngươi cứ chờ xem đi.”
Nếu Sói Vương biết được con mình bị đem nuôi dưỡng, xem như con chó trông cửa thì không biết sẽ phải có cảm tưởng như thế nào … .
Ngày thứ hai, chờ Bối Nạp Đức mang theo Tiếu Dương tiến vào phòng nghị sự, lúc đó các đội trưởng đã chờ sẵn, ở chỗ này đều là những tinh anh trong bộ lạc, cũng là những thuộc hạ mà Bối Nạp Đức yên tâm nhất, ở trong này thương lượng, phần lớn là liên quan đến đại sự an nguy toàn bộ bộ lạc. Cho nên, mặc dù Tiếu Dương xem như quyết định làm thủ lĩnh phu nhân tương lai đi theo có mặt trong hội nghị cũng khiến cho mọi người chú ý.
Tiếu Dương có ý định tìm một góc kín, không hấp dẫn sự chú ý định ngồi xuống nhưng lại bị nam nhân lôi kéo tay, trực tiếp đi tới ghế chủ tọa. Cái ghế dựa rất rộng, nam nhân kia ngồi xuống sau đó dùng chút lực lôi kéo Tiếu Dương ngồi ở bên cạnh, Tiếu Dương không thể làm gì khác hơn là an phận ngồi xuống, (hắn biết nếu mình không kìm chế ý tứ của người này thì hắn nhất định không để yên cho mình, mặc dù Tiếu Dương không sợ hắn nhưng ở trước mắt bao nhiêu người lại lôi lôi kéo kéo, Tiếu Dương cũng không có da mặt dày như nam nhân kia .
Chỉ là… Tốt xấu gì ngươi cũng là người thủ lĩnh, bên dưới cũng đều là thủ hạ của ngươi, ngươi có thể hay không chú ý một chút hình tượng, đem móng vuốt từ trên thắt lưng lão tử bỏ xuống ngay?
Tiếu Dương nhìn nam nhân, thoáng di chuyển thắt lưng, bỏ xuống!
Không bỏ!
Không bỏ thì lão tử đi về!
Thấy người kia kiên trì như vậy, Bối Nạp Đức không thể làm gì khác hơn là rầu rĩ không vui, nắm tay buông xuống, chính là vẫn cầm chặt lấy một tay của Tiếu Dương.
Tiếu Dương vẫy vẫy không bỏ ra, chỉ có thể thuận theo hắn.
Đợi hai vị cấp trên rốt cục liếc mắt đưa tình xong, mọi người cũng chút ít cùng nhau xem náo nhiệt còn có chính sự.
Hi Nhĩ Đạt chần chờ, lên tiếng, “Vương…”
Vào ban đêm, thị lực của Tiếu Dương hiển nhiên không thể so với Bối Nạp Đức, ” Là một đàn sói hoang lớn, chết tiệt, bọn chúng hướng về phía bộ lạc.”
“Ngồi vững một chút.” Bối Nạp Đức tăng nhanh tốc độ rõ rệt.
“Chúng nó muốn đến bộ lạc cướp đoạt thức ăn?” Dã thú tập kích thôn trang của loài người, Tiếu Dương cũng chỉ có thể nghĩ đến điều này.
“Ừ, lần này tuyết lớn không dễ dàng tấn công con mồi cho lắm, bình thường thì giấu thức ăn trong huyệt động, có vẻ lần này dã thú kiếm ăn rất khó khăn.”
Nói xong Bối Nạp Đức ngửa mặt lên trời thét dài, thanh âm bao hàm cảnh cáo cùng thị uy, trong bộ lạc hiển nhiên có các thú nhân nghe được âm thanh này, đều đi ra khỏi phòng, không ít giống đực trực tiếp biến hình bay lên không trung.
Một con Bạch xà với hai cánh thật lớn cấp tốc hướng Bối Nạp Đức bay tới, “Vương, có tấn công chúng không? Chết tiệt, là bầy sói!”
“Hi Nhĩ Đạt, thông báo cho đội điều trị bộ lạc chuẩn bị sẵn sàng, mang một bộ phận người bảo vệ cho bộ lạc. Ngả Thụy Tư, lập tức triệu tập các giống đực khác theo ta đi nghênh địch.”
“Vâng!” Theo sau bay tới là con ưng khổng lồ màu xanh, lĩnh mệnh mà đi.
“Hi Nhĩ Đạt, hắn giao cho ngươi.”
“Xin ngài yên tâm.” Một cái đuôi rắn thật lớn cuồn cuộn nổi lên quấn quanh thắt lưng Tiếu Dương, đưa hắn đến bên cạnh mình.
Tiếu Dương biết mình giờ phút này ở chỗ này chỉ biết liên lụy Bối Nạp Đức, hắn liền nghe lời, cho dù Hi Nhĩ Đạt đưa hắn rời khỏi thân thể ấm áp kia , “Ngươi nhất định phải an toàn trở về, nếu chưa về ta liền đi thích Hi Nhĩ Đạt.”
Hi Nhĩ Đạt nghe vậy thiếu chút nữa từ giữa không trung rơi xuống, Tiếu Dương, không nên hại người như vậy … .
Bối Nạp Đức nghe vậy nhưng lại trầm xuống, cười ra tiếng, “Yên tâm, hắn không có cơ hội này.” Nói xong lại là một tiếng thét dài, mang theo khí thế vương giả liếc nhìn thiên hạ nhanh như điện chớp lao xuống phía dưới!
Các giống đực đều chạy tới nhất tề ngửa đầu, theo sau Vương bọn họ đồng thời thét lên, đủ loại âm thanh hỗn hợp cùng một chỗ thẳng hướng phía chân trời!
Dường như khí thế cầu vồng làm cho bầy sói bất an, tốc độ chậm lại, các giống đực không dám lơ là, một con sói cũng không khó đối phó, khó khăn là con sói luôn luôn là quần thể hành động, một đám sói tuyệt đối là cơn ác mộng, rừng cây u ám làm cho người ta thấy không rõ rốt cuộc có bao nhiêu con sói đang đang mai phục cho nên các giống đực trực tiếp khôi phục thú thân, bọn họ đi theo Vương vọt vào bầy sói tiến hành cách nguyên thủy nhất là chém giết nhưng hữu hiệu. Phía sau bọn hắn là gia viên, có người yêu hoặc thân nhân mà bọn họ yêu quý, quyết không thể để cho chúng nó vọt vào bộ lạc!
Bị mang về bộ lạc, Tiếu Dương cùng các giống cái, tay cầm vũ khí đóng giữ tại bộ lạc, Hi Nhĩ Đạt mang theo đội chữa trị đứng ở phía trước, làm một đạo phòng tuyến cuối cùng cùng phương tiện cứu chữa bị thương cho các tộc nhân .
Ngả Khắc cầm thật chặt tay Tiếu Dương, thân thể vẫn bất an, run run, cho dù như vậy nhưng trong mắt hắn cũng không có một tia lùi bước, mang theo quyết tâm tất thắng, chờ đợi ca ca hắn trở về. Theo hắn, các giống cái mặc dù lo lắng vạn phần nhưng không ai kinh hoảng thất thố, bọn họ tin tưởng, Vương sẽ xông vào trước, nhất định mang theo các dũng sĩ, đánh bại tất cả nguy hiểm bình an trở về.
Hòa vào không khí ở nơi này, Tiếu Dương dần dần ổn định tinh thần, nam nhân kia cường đại như thần, như thế nào dễ dàng thua trận. Không còn hoảng hốt, trong đầu Tiếu Dương bắt đầu linh hoạt nhanh chóng, tận lực suy nghĩ về các phương pháp đuổi bầy sói ở địa cầu.
“Ngả Khắc, dẫn các giống cái đến những nơi trong bộ lạc rồi đốt Khổ Dịch Thảo, sau đó dùng sức đem mùi, quạt đến hướng bầy sói.” Khổ Dịch Thảo là một loại thực vật mà các thú nhân dùng để đuổi muỗi, sau khi đốt phát ra mùi hạnh nhân nồng nặc. Sói trên địa cầu có khứu giác cực kỳ linh mẫn, gặp phải các loại mùi khó ngửi, bình thường sói liền tránh xa, bây giờ chỉ hy vọng tật xấu của những con sói nơi này giống như sói địa cầu, ngửi thấy một ít mùi thực vật liền vội vàng thối lui…
Các giống cái mặc dù khó hiểu nhưng nhiều ngày trôi qua như vậy, các loại phương pháp hiếm lạ cổ quái của Tiếu Dương mang lại hiệu quả cao rõ rệt, mà ngay lúc này cũng không có biện pháp nào hữu hiệu. Vì vậy giống cái các đều đứng lên hành động, chỉ trong chốc lát, trong bộ lạc liền phát ra mùi hạnh nhân đậm đặc.
“Đạt Lực, ngươi mang một phần giống đực, mỗi người cầm hai cây đuốc thành hình nửa vòng tròn ở bên ngoài, tới gần bầy sói.” (Tác Gỉa: Mọi người còn nhớ rõ Đản Đạt Lực xui xẻo bị Tiếu Dương khoác bả vai không? Hì hì ~~)
Đạt Lực lập tức dẫn người lĩnh mệnh đi.
“Hi Nhĩ Đạt, đội điều trị đứng phía trước cũng đều cầm cây đuốc.” Các thú nhân ban đêm nhìn kỹ vật cũng không khó khăn, cho nên rất ít người sẽ đi cầm cây đuốc nhưng thông thường sói vốn sợ lửa, hy vọng đối với bầy sói nơi này cũng có thể dùng cách này.
Hi Nhĩ Đạt nhìn Tiếu Dương thật sâu, hơi khom người, “Tuân mệnh.”
Chuyện quá khẩn cấp, Tiếu Dương cũng bất chấp chú ý quái dị của Hi Nhĩ Đạt, không biết Đạt Lực dẫn người đi có dùng được cách đó hay không … .
Sự thật chứng minh, hỏa công rất hữu hiệu, một vòng cây đuốc từ từ tới gần bầy sói, Bối Nạp Đức thống lĩnh các giống đực càng đánh càng hăng, bầy sói bị vây cũng đã yếu thế, các con sói càng bắt đầu nôn nóng bất an, không tự giác đều thối lui về sau, thế công càng phát ra yếu ớt. Thấy cây đuốc hữu hiệu, Đạt Lực cười ha ha, dùng sức vung cây đuốc trong tay, ánh lửa tại màn đêm càng lộ vẻ hỗn loạn. Các giống đực xung quanh đều bị hắn cuốn hút lấy, cũng đều gào thét lớn vung cây đuốc của mình, bầy sói lui bước càng thêm rõ ràng.
Đột nhiên, một tiếng sói tru cao vút truyền ra từ trong rừng, theo âm thanh tru lên này, bầy sói đều dừng lại thế công, chỉ làm ra tư thế phòng bị. Một con sói to lớn toàn thân màu trắng từ trong rừng chậm rãi đi ra.
Bối Nạp Đức biết, này phỏng đoán là Sói Vương, lập tức cũng gầm nhẹ vài tiếng, các giống đực cũng đình chỉ tiến công, cùng bầy sói giằng co .
Trong miệng con sói trắng lớn ngậm vật gì đó, từ từ tới gần Bối Nạp Đức, Bối Nạp Đức cũng không tiến công, trực giác cho hắn biết con sói này không có ác ý.
Trận này đánh lén này thật kỳ quặc, mặc dù mùa đông cũng thường xuyên có dã thú cực kỳ đói khát đến công kích bộ lạc nhưng chưa bao giờ có bộ tộc đại quy mô như vậy tấn công qua, hơn nữa Bối Nạp Đức mới vừa rồi cảm giác được kỳ quái, bầy sói công kích mặc dù thoạt nhìn mãnh liệt, kỳ thật cũng không phải muốn liều mạng mà đấu đá, cũng không giống như cái loại ngươi chết ta sống tranh đoạt thức ăn, cũng có điểm như thử dò xét. Điều này làm cho Bối Nạp Đức suy nghĩ khó giải.
Thẳng đến khi con sói lớn cách Bối Nạp Đức ba thước thì mới ngừng lại, Bối Nạp Đức mới nhìn rõ, trong miệng nó ngậm chính là con sói con lông trắng, sói con này vừa sinh ra không lâu. Con sói lớn đem con sói con thả xuống trên mặt đất, yêu thương liếm liếm nó, trong mắt lộ ra vài phần không muốn. Nhưng cuối cùng cúi đầu, dùng cái mũi đem con sói con đẩy về hướng Bối Nạp Đức, sau đó chân sau gấp khúc, chân trước úp sấp, đầu hướng về phía Bối Nạp Đức cúi xuống…(Múp: đọc đoạn này thấy thương thương l Tây Hồ đai nhân: *chấm nước mắt*…)
Đây là tư thế tiêu chuẩn của dã thú trong lúc tỏ vẻ thần phục …
Làm theo động tác con sói lớn, tất cả bầy sói toàn bộ nằm úp sấp, khiến các thú nhân choáng váng, chuyện gì đây? Đánh tới một nửa liền hiến con cầu hòa?
Con sói lớn thấy Bối Nạp Đức không hề phản ứng, nức nở một tiếng nhìn về phía Bối Nạp Đức, trong mắt tràn đầy khẩn cầu, nếu là Tiếu Dương giờ phút này nhìn thấy nhất định sẽ kêu sợ hãi, “Không thể tin được, sói hoang thành tinh rồi?”
Cuối cùng Bối Nạp Đức chậm rãi gật đầu, đi đến chỗ sói con, ngửi ngửi mùi trên người nó, con sói lớn giống như cảm kích, nức nở vài tiếng, đứng dậy lần nữa, cũng không nhìn lại sói con, cuối cùng xoay người thống lĩnh bầy sói nhanh chóng rời đi, giống như khi đến đều bất thình lình.
Mặc dù kết quả quỷ dị nhưng cuối cùng vẫn đánh thắng, các giống đực đều rít gào sục sôi ý chí chiến đấu, bọn họ theo Vương trở về bộ lạc. Mới vừa bước vào bộ lạc, Bối Nạp Đức liền hắt xì mấy cái, cái này cũng là do ngửi thấy mùi kia đi ~!
Các giống cái đều tự mình nghênh đón giống đực trở về, người yêu, thân nhân nhập vào thành một đoàn người chúc mừng thắng lợi. Tiếu Dương mắt sắc liền phát hiện nam nhân nhà hắn, ba bước cũng giảm thành hai bước, bổ nhào về phía Bối Nạp Đức.
“Đau ~~ nhẹ tay, nhẹ tay.” Làm Vương, Bối Nạp Đức không thể thoái thác, ra trận luôn xông ra trước tiên, nên trên người bị không ít vết thương do sói cào, Tiếu Dương nhìn vết cào trên cánh tay, trên cổ hắn, trong lòng có chút chua xót, yên lặng xoa nhẹ cánh tay nam nhân cường tráng.
Bối Nạp Đức hiển nhiên nhìn ra tiểu giống cái nhà hắn lo lắng, trong lòng đắc ý dâng trào cuồn cuộn, xem ra ngẫu nhiên chịu bị thương một lần cũng có lợi ~~
“Yên tâm đi Tiếu Dương, những chỗ bị thương trên người Vương không có gì đáng ngại, với năng lực tự lành của Vương, khẳng định ngày mai sẽ không có vết sẹo nào. Ha ha, ngươi không cần lo lắng ~” thầy thuốc chuyên nghiệp Hi Nhĩ Đạt làm việc tận tâm, chẩn đoán bệnh.
Bối Nạp Đức vốn có ý tưởng nho nhỏ, muốn nhân cơ hội này giành chút phúc lợi nhưng ngay lập tức đã bị bóp chết từ trong trứng! Hung hăng trừng mắt, nhìn Hi Nhĩ Đạt, liếc mắt một cái, trong tay cũng đang cầm cái gì đó liền tiện tay ném cho hắn.
Cuống quít tiếp nhận đồ vật bay đến, Hi Nhĩ Đạt phát hiện cư nhiên là một con sói con nho nhỏ béo ú, “Vương, ngài sao lại khiến người ta sinh con cho mình rồi? A? Đây là con nhỏ của tộc sói tuyết!”
“Ngươi đảm bảo?” Thò tay cầm lại sói con, Bối Nạp Đức cẩn thận quan sát một chút, quả nhiên phía sau tai có vài sợ lông màu đỏ, “Quả nhiên là chúng.”
“Vương, đêm nay đánh lén chẳng lẽ là…”
“Ừ.” Bối Nạp Đức gật đầu, cư nhiên hiếm khi nhíu mày, nếu giống như những gì mình nghĩ thì chuyện này bắt đầu nghiêm trọng rồi…
“Hi Nhĩ Đạt, hôm nay đã khuya rồi, an bài mọi người đi nghỉ ngơi, xế chiều ngày mai triệu tập các đội trưởng họp bàn.”
“Đúng vậy.” Hi Nhĩ Đạt hiển nhiên cũng ý thức được tính chất nghiêm trọng trong chuyện này, lập tức thông báo cho cấp dưới.
Một bên chơi đùa với sói con, đang đùa vui vẻ, Tiếu Dương bỗng ngẩng đầu, “Chuyện rất nghiêm trọng sao?” Hắn không phải kẻ ngu, mặc dù không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng trong giọng nói ngưng trọng của hai người, hắn vẫn nghe ra được trọng tâm câu chuyện.
Trước kia phàm là xuất hiện án quan trọng lại liên tục, trong đội cũng thường dùng giọng điệu này.
Nhìn trong mắt Tiếu Dương không che dấu sự quan tâm đang gia tăng, Bối Nạp Đức sờ sờ đầu hắn, cũng không đáp hỏi ngược lại, “Không tin tưởng ta sao?”
Tiếu Dương cười vui vẻ, “Sao có thể chứ, ngài là ai nào, ngài là thủ lĩnh đại nhân nha, ngài là quân vương thiên hạ, văn thành võ đức, thiên thu muôn đời, nhất thống giang hồ ~~ “
“Đều là những cái loạn thất bát tao.” Bối Nạp Đức lắc đầu, “Thích vật nhỏ này sao?”
“Ân, thoạt nhìn khi trưởng thành, hẳn sẽ rất lợi hại, chúng ta nuôi lớn rồi cho trông cửa đi.”
“Vậy ngươi cố gắng huấn luyện cho tốt, nó rất ngang bướng.”
“Hừ hừ ~ Cứ giao cho ta, năm đó ta huấn luyện cho chó cảnh cục, bọn chúng cũng đều rất nghe lời ta.”
“Thật sự?”
“Ngươi cứ chờ xem đi.”
Nếu Sói Vương biết được con mình bị đem nuôi dưỡng, xem như con chó trông cửa thì không biết sẽ phải có cảm tưởng như thế nào … .
Ngày thứ hai, chờ Bối Nạp Đức mang theo Tiếu Dương tiến vào phòng nghị sự, lúc đó các đội trưởng đã chờ sẵn, ở chỗ này đều là những tinh anh trong bộ lạc, cũng là những thuộc hạ mà Bối Nạp Đức yên tâm nhất, ở trong này thương lượng, phần lớn là liên quan đến đại sự an nguy toàn bộ bộ lạc. Cho nên, mặc dù Tiếu Dương xem như quyết định làm thủ lĩnh phu nhân tương lai đi theo có mặt trong hội nghị cũng khiến cho mọi người chú ý.
Tiếu Dương có ý định tìm một góc kín, không hấp dẫn sự chú ý định ngồi xuống nhưng lại bị nam nhân lôi kéo tay, trực tiếp đi tới ghế chủ tọa. Cái ghế dựa rất rộng, nam nhân kia ngồi xuống sau đó dùng chút lực lôi kéo Tiếu Dương ngồi ở bên cạnh, Tiếu Dương không thể làm gì khác hơn là an phận ngồi xuống, (hắn biết nếu mình không kìm chế ý tứ của người này thì hắn nhất định không để yên cho mình, mặc dù Tiếu Dương không sợ hắn nhưng ở trước mắt bao nhiêu người lại lôi lôi kéo kéo, Tiếu Dương cũng không có da mặt dày như nam nhân kia .
Chỉ là… Tốt xấu gì ngươi cũng là người thủ lĩnh, bên dưới cũng đều là thủ hạ của ngươi, ngươi có thể hay không chú ý một chút hình tượng, đem móng vuốt từ trên thắt lưng lão tử bỏ xuống ngay?
Tiếu Dương nhìn nam nhân, thoáng di chuyển thắt lưng, bỏ xuống!
Không bỏ!
Không bỏ thì lão tử đi về!
Thấy người kia kiên trì như vậy, Bối Nạp Đức không thể làm gì khác hơn là rầu rĩ không vui, nắm tay buông xuống, chính là vẫn cầm chặt lấy một tay của Tiếu Dương.
Tiếu Dương vẫy vẫy không bỏ ra, chỉ có thể thuận theo hắn.
Đợi hai vị cấp trên rốt cục liếc mắt đưa tình xong, mọi người cũng chút ít cùng nhau xem náo nhiệt còn có chính sự.
Hi Nhĩ Đạt chần chờ, lên tiếng, “Vương…”
/30
|