Ái Lan đến nay bầu đã tám tháng, bụng trở nên vượt mặt. Ả ngày nào cũng cáu kỉnh khiến hắn phát điên. Hồi xưa có Tuyết Băng cô đều lo tất ngay cả chuẩn bị áo quần để hắn đi làm, giờ đây buổi sáng ngủ dậy thôi cũng không yên. Từ lúc xảy ra chuyện hắn ở nhà mẹ chứ không về nhà riêng. Xách cặp đi làm ả đi theo la oai oái: Khi nào mới về ở nhà riêng, ở đây mãi sao được. Vùng nông thôn đi mua gì cũng xa
Hắn nghiêm mặt: Không muốn ở đây thì về nhà mẹ cô đi, cũng ở thành phố
Làm như vậy mẹ anh nghĩ em sao chứ, anh coi thu xếp về nhà riêng đi Một chuyện mà ả cứ nhai đi nhai lại mãi
Nhà đó cô không thể ở, tôi hứa với Tuyết Băng rồi
Ả nghiến răng: Với những chuyện cô ta làm mà anh còn từ bi thế à
Kệ tôi, cô là cái gì mà cấm Hắn nhíu mày
Ả hậm hực: Vậy chuyện nhà tính sau, con cũng sắp có rồi anh không định đi đăng ký kết hôn rồi tổ chức đám cưới à
Chưa muốn Nói rồi hắn bỏ đi
Ả tức hộc máu đi tới chỗ mẹ hắn đang uống trà: Mẹ nhìn thái độ của con mẹ đi, thật tức chết mà
Sáng sớm cô không để cho cái nhà này yên một lát à
Ả dậm chân: Con không biết đâu, bằng mọi giá phải tổ chức đám cưới. Dù sao con cũng là nhà gia giáo, làm vậy coi sao được
Mẹ hắn đanh mặt: Không muốn làm vậy thì đừng có ăn cơm trước kẻng, giống hệt mẹ cô hồi xưa vậy
Chuyện đã qua mấy chục năm mẹ còn nhắc lại làm gì, vì chuyện đó mà mấy năm trước mẹ không cho con cưới Ngô Đình, kiếm người khác bắt con mẹ lấy. Những việc mẹ làm giờ cũng thành công cốc hết, ý trời thôi mẹ ơi. Nói chung phải tổ chức đám cưới, thời điểm này mà bà bầu cứ hay bực bội trong người thì rất hay ảnh hưởng đến thai nhi đấy Ả châm chọc
Bà nghiến răng thỏa hiệp: Mai gọi ba mẹ cô tới đây rồi bàn
Tối đến biết chuyện, hắn nói: Con đã nói là chưa muốn, sao mấy người cứ bắt ép thế
Dù sao con bé cũng bầu tám tháng rồi, chuyện cưới sớm muộn gì cũng phải làm, tổ chức sớm cũng được Mẹ hắn nói
Hắn không đáp bỏ đi lên lầu, vào phòng đóng cửa cái rầm, nằm phịch xuống giường lẩm bẩm: Chuyện gì đang xảy ra thế này
Sáng sớm đã thấy ba mẹ ả ngồi chiễm chệ ở đó, mẹ hắn bảo con: Lại đây ngồi đi
Hắn nhìn đồng hồ: Con sắp muộn giờ rồi
Ba ả lên tiếng: Cưới xin là chuyện hệ trọng, không có cháu sao được, muộn một chút cũng không chết ai
Đúng đó, anh tới đây ngồi đi Ả cười cười
Ngồi xuống hắn nói thẳng: Con cháu vừa mới mất nên hiện tại cháu chưa muốn kết hôn
Mới gì nữa nó mất cũng đã nửa năm rồi, làm thế là không công bằng với Ái Lan đâu. Cậu làm cho con tôi có bầu giờ không cưới tính để cho người ngoài gièm pha à? Mẹ ả trợn mắt
Mẹ hắn đáp: Chuyện gì thì cứ từ từ, làm như Ái Lan ngoan lắm, bị gièm pha cũng chẳng sao đâu, dù sao con gái bà cũng quá chai mặt rồi
Hắn thỏa hiệp: Cưới bây giờ cũng được, sắp xếp ngày tổ chức hôn lễ đi còn việc đăng ký kết hôn thì để một thời gian đã Anh nói vậy là có ý gì? Ả đứng phắt dậy
Mẹ ả níu Ái Lan lại: Ngồi xuống đi, dù sao cũng chỉ là hình thức. Người ta không để ý chuyện đăng ký hay là chưa đâu
Ả chưa thỏa mãn: Nhưng...
Mọi người bàn đi, xin phép con đi trước Hắn đứng dậy bỏ đi
Châu Kỳ mua ít đồ lái xe tới nhà cô, ba cô thấy Châu Kỳ: Cậu tới có việc gì
À cháu đem tới cho bác ít đồ Châu Kỳ nói
Ba cô tỏ ra thắc mắc, Châu Kỳ giải thích: Thực ra Tuyết Băng trước khi đi nhờ cháu thường xuyên tới thăm bác, cô ấy xe gửi tiền cho bác hàng tháng
Tưởng bỏ mặc tôi luôn rồi
Châu Kỳ ngồi cạnh ông: Bác cũng biết cô ấy vừa trải qua quãng thời gian khó khăn, mất hai đứa con rồi lại ly hôn với Ngô Đình, lại phải trả ba trăm triệu nữa
Cậu vừa nói cái gì Ông hỏi lại
Bác gái nói tiền mà nhà Ngô Đình đưa lúc cưới Tuyết Băng, sau này chỉ vì hiểu lầm Tuyết Băng dan díu với người khác nên đã đòi lại
Ông nói: Vốn dĩ số tiền đó nó không hề biết là nhà họ đưa, Tuyết Băng nó nói không sai ta đúng là người cha tồi. Chắc nó sẽ hận ta đến chết mất
Cháu nghĩ một thời gian nào đó thôi
Ông hỏi: Cậu có biết nhà ba mẹ Ngô Đình ở đâu không
Sao ạ Châu Kỳ tưởng mình nghe lầm, thông gia chẳng lẽ chưa từng tới nhà nhau
Ba cô gật đầu: Như cậu nghĩ đấy, mang tiếng thông gia nhưng chưa từng qua lại thăm nhau, đến Tuyết Băng mấy năm nay về nhà cũng được có mấy lần
Cháu nghĩ hôm nay không nên đến vì Ngô Đình hôm nay kết hôn
Ông đứng phắt dậy: Sao bọn họ dám chứ, lúc tới xin cưới Tuyết Băng thì hứa sẽ chăm sóc nó chu đáo giờ lật mặt ba trăm sáu mươi độ, đúng là lũ khốn
Ái Lan hôm nay cười toe toét miệng, còn hắn thì có vẻ không mấy vui vẻ. Hắn đứng trên tầng khách sạn hút thuốc, lấy máy trầm ngâm đứng nhìn điện thoại một lúc lâu, cuối cùng hắn bỗng bấm số hiển thị Vợ chanh chua nhưng thuê bao. Nhân viên khách sạn vào gọi: MC bảo đã đến giờ làm lễ
Hắn gật đầu vứt điếu thuốc cùng nhân viên xuống lầu. Sau phần giới thiệu của MC là phần của cha sứ. Ông nhìn Ái Lan: Con có đồng ý lấy Ngô Đình làm chồng, dù hoạn nạn hay khó khăn con cũng sẽ ở bên anh ấy?
Con đồng ý Ả dõng dạc
Đèn flash nhấp nháy liên tục, lần này ba mẹ ả tổ chức đám cưới linh đình. Chắc chắn ngày mai trên các trang báo đều là tin giám đốc IU kết hôn lần hai với con gái cổ đông SBA. Đến lượt cha sứ hỏi hắn: Con có đồng ý lấy Ái Lan làm vợ?
Hắn đứng im không lên tiếng, thực sự hôn lễ này hắn không hề muốn nhưng vì đứa con mà bị bắt buộc. Cuối cũng hắn mở miệng: Con...
Cậu thử đồng ý thử xem Ba Tuyết Băng cầm gậy hiên ngang đi vào. Trước đó Châu Kỳ ra sức khuyên nhủ không nên tới nhưng ông nghe không lọt lỗ tai.
Hắn nghiêm mặt: Không muốn ở đây thì về nhà mẹ cô đi, cũng ở thành phố
Làm như vậy mẹ anh nghĩ em sao chứ, anh coi thu xếp về nhà riêng đi Một chuyện mà ả cứ nhai đi nhai lại mãi
Nhà đó cô không thể ở, tôi hứa với Tuyết Băng rồi
Ả nghiến răng: Với những chuyện cô ta làm mà anh còn từ bi thế à
Kệ tôi, cô là cái gì mà cấm Hắn nhíu mày
Ả hậm hực: Vậy chuyện nhà tính sau, con cũng sắp có rồi anh không định đi đăng ký kết hôn rồi tổ chức đám cưới à
Chưa muốn Nói rồi hắn bỏ đi
Ả tức hộc máu đi tới chỗ mẹ hắn đang uống trà: Mẹ nhìn thái độ của con mẹ đi, thật tức chết mà
Sáng sớm cô không để cho cái nhà này yên một lát à
Ả dậm chân: Con không biết đâu, bằng mọi giá phải tổ chức đám cưới. Dù sao con cũng là nhà gia giáo, làm vậy coi sao được
Mẹ hắn đanh mặt: Không muốn làm vậy thì đừng có ăn cơm trước kẻng, giống hệt mẹ cô hồi xưa vậy
Chuyện đã qua mấy chục năm mẹ còn nhắc lại làm gì, vì chuyện đó mà mấy năm trước mẹ không cho con cưới Ngô Đình, kiếm người khác bắt con mẹ lấy. Những việc mẹ làm giờ cũng thành công cốc hết, ý trời thôi mẹ ơi. Nói chung phải tổ chức đám cưới, thời điểm này mà bà bầu cứ hay bực bội trong người thì rất hay ảnh hưởng đến thai nhi đấy Ả châm chọc
Bà nghiến răng thỏa hiệp: Mai gọi ba mẹ cô tới đây rồi bàn
Tối đến biết chuyện, hắn nói: Con đã nói là chưa muốn, sao mấy người cứ bắt ép thế
Dù sao con bé cũng bầu tám tháng rồi, chuyện cưới sớm muộn gì cũng phải làm, tổ chức sớm cũng được Mẹ hắn nói
Hắn không đáp bỏ đi lên lầu, vào phòng đóng cửa cái rầm, nằm phịch xuống giường lẩm bẩm: Chuyện gì đang xảy ra thế này
Sáng sớm đã thấy ba mẹ ả ngồi chiễm chệ ở đó, mẹ hắn bảo con: Lại đây ngồi đi
Hắn nhìn đồng hồ: Con sắp muộn giờ rồi
Ba ả lên tiếng: Cưới xin là chuyện hệ trọng, không có cháu sao được, muộn một chút cũng không chết ai
Đúng đó, anh tới đây ngồi đi Ả cười cười
Ngồi xuống hắn nói thẳng: Con cháu vừa mới mất nên hiện tại cháu chưa muốn kết hôn
Mới gì nữa nó mất cũng đã nửa năm rồi, làm thế là không công bằng với Ái Lan đâu. Cậu làm cho con tôi có bầu giờ không cưới tính để cho người ngoài gièm pha à? Mẹ ả trợn mắt
Mẹ hắn đáp: Chuyện gì thì cứ từ từ, làm như Ái Lan ngoan lắm, bị gièm pha cũng chẳng sao đâu, dù sao con gái bà cũng quá chai mặt rồi
Hắn thỏa hiệp: Cưới bây giờ cũng được, sắp xếp ngày tổ chức hôn lễ đi còn việc đăng ký kết hôn thì để một thời gian đã Anh nói vậy là có ý gì? Ả đứng phắt dậy
Mẹ ả níu Ái Lan lại: Ngồi xuống đi, dù sao cũng chỉ là hình thức. Người ta không để ý chuyện đăng ký hay là chưa đâu
Ả chưa thỏa mãn: Nhưng...
Mọi người bàn đi, xin phép con đi trước Hắn đứng dậy bỏ đi
Châu Kỳ mua ít đồ lái xe tới nhà cô, ba cô thấy Châu Kỳ: Cậu tới có việc gì
À cháu đem tới cho bác ít đồ Châu Kỳ nói
Ba cô tỏ ra thắc mắc, Châu Kỳ giải thích: Thực ra Tuyết Băng trước khi đi nhờ cháu thường xuyên tới thăm bác, cô ấy xe gửi tiền cho bác hàng tháng
Tưởng bỏ mặc tôi luôn rồi
Châu Kỳ ngồi cạnh ông: Bác cũng biết cô ấy vừa trải qua quãng thời gian khó khăn, mất hai đứa con rồi lại ly hôn với Ngô Đình, lại phải trả ba trăm triệu nữa
Cậu vừa nói cái gì Ông hỏi lại
Bác gái nói tiền mà nhà Ngô Đình đưa lúc cưới Tuyết Băng, sau này chỉ vì hiểu lầm Tuyết Băng dan díu với người khác nên đã đòi lại
Ông nói: Vốn dĩ số tiền đó nó không hề biết là nhà họ đưa, Tuyết Băng nó nói không sai ta đúng là người cha tồi. Chắc nó sẽ hận ta đến chết mất
Cháu nghĩ một thời gian nào đó thôi
Ông hỏi: Cậu có biết nhà ba mẹ Ngô Đình ở đâu không
Sao ạ Châu Kỳ tưởng mình nghe lầm, thông gia chẳng lẽ chưa từng tới nhà nhau
Ba cô gật đầu: Như cậu nghĩ đấy, mang tiếng thông gia nhưng chưa từng qua lại thăm nhau, đến Tuyết Băng mấy năm nay về nhà cũng được có mấy lần
Cháu nghĩ hôm nay không nên đến vì Ngô Đình hôm nay kết hôn
Ông đứng phắt dậy: Sao bọn họ dám chứ, lúc tới xin cưới Tuyết Băng thì hứa sẽ chăm sóc nó chu đáo giờ lật mặt ba trăm sáu mươi độ, đúng là lũ khốn
Ái Lan hôm nay cười toe toét miệng, còn hắn thì có vẻ không mấy vui vẻ. Hắn đứng trên tầng khách sạn hút thuốc, lấy máy trầm ngâm đứng nhìn điện thoại một lúc lâu, cuối cùng hắn bỗng bấm số hiển thị Vợ chanh chua nhưng thuê bao. Nhân viên khách sạn vào gọi: MC bảo đã đến giờ làm lễ
Hắn gật đầu vứt điếu thuốc cùng nhân viên xuống lầu. Sau phần giới thiệu của MC là phần của cha sứ. Ông nhìn Ái Lan: Con có đồng ý lấy Ngô Đình làm chồng, dù hoạn nạn hay khó khăn con cũng sẽ ở bên anh ấy?
Con đồng ý Ả dõng dạc
Đèn flash nhấp nháy liên tục, lần này ba mẹ ả tổ chức đám cưới linh đình. Chắc chắn ngày mai trên các trang báo đều là tin giám đốc IU kết hôn lần hai với con gái cổ đông SBA. Đến lượt cha sứ hỏi hắn: Con có đồng ý lấy Ái Lan làm vợ?
Hắn đứng im không lên tiếng, thực sự hôn lễ này hắn không hề muốn nhưng vì đứa con mà bị bắt buộc. Cuối cũng hắn mở miệng: Con...
Cậu thử đồng ý thử xem Ba Tuyết Băng cầm gậy hiên ngang đi vào. Trước đó Châu Kỳ ra sức khuyên nhủ không nên tới nhưng ông nghe không lọt lỗ tai.
/96
|