Địa Cầu Online

Chương 205 - Kinh hỉ

/243


Ý nghĩa tồn tại của đội quái vật 1 rốt cuộc là cái gì?

Trần San San ôm cây kẹo que lớn, trong đầu lặp đi lặp lại vấn đề này.

Chuyện Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đoán được, cô bé cũng đã nghĩ ra.

“Trò chơi này tổng cộng có năm người chơi, hai người đội hải quan, hai người đội quái vật 2, mình là đội quái vật 1.”

“Nhiệm vụ chi nhánh của đội quái vật 1 là. . . . . .Hỗ trợ đội hải quan, tìm được vật phẩm bị đánh cắp.” Cô bé tóc ngắn nhẹ nhàng thở dài, trong lòng nghĩ: “Cho nên anh Đường Mạch và Phó thiếu tá là đội hải quan, hai người chơi kia là đội quái vật 2. Người chơi khác đội thì không thể nhận ra diện mạo của nhau, như vậy thì tác dụng của mình rốt cuộc là gì. . . . . .”

Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt là nhân viên hải quan, bọn họ sẽ có biện pháp tìm ra vật phẩm. Mà Trần San San chỉ là một quái vật nhỏ không đáng để chú ý tới, không bị quái vật khác bắt nạt đã là rất tốt rồi. Giữa đàn quái vật này, cô bé tựa hồ không có tác dụng gì, nhưng mà Hắc tháp lại tuyên bố nhiệm vụ của cô bé là hỗ trợ đội hải quan.

“Mình công tháp tầng thứ ba, hai người anh Đường Mạch công tháp tầng thứ năm. Độ khó trò chơi của mình thấp hơn hai anh ấy rất nhiều, nhưng điều này cũng có nghĩa là Hắc tháp cho mình nhiều thời gian để thông quan hơn. Chuyện mình có thể làm được cũng nhiều hơn.”

Trần San San cúi đầu, đại não nhanh chóng vận chuyển.

Trong đầu cô bé không ngừng vang lên từng thông báo mà Hắc tháp đã nói qua, cùng với lời của tên người dưới lòng đất cấp trên vừa nói trong loa phát thanh. Miệng cô bé không ngừng lẩm nhẩm mấy chứ “Hải quan”, “Quái vật”, “Tang vật”, khi mấy tên nhân viên người dưới lòng đất đi tới từ căn phòng nhỏ, kêu la bảo đám quái vật ngoài phòng cùng nhau chen vào, Trần San San bỗng nhiên kinh ngạc ngẩng đầu, sửng sốt nói: “Hóa ra là như vậy?!”

Trên cầu treo thật dài, hai tên người dưới lòng đất kiêm nhân viên hải quan cầm cây côn màu đen, giận dữ hét: “Màu vào đi, tiếp theo cấp trên phải bố trí điều tra ra mấy tên người chơi đáng chết xen lẫn trong các ngươi.” Nói xong, một tên còn dùng sức đẩy Trần San San một cái, khiến cô bé ngã vào cửa. Mà khi gặp được quái vật cường tráng, bọn họ lại thay đổi sắc mặt ngay lập tức: “Vị tiên sinh này, mời ngài vào.”

Trần San San hiểu ra bề ngoài của mình bây giờ chắc chắn là một con quái vật nhỏ yếu ớt.

Bề ngoài mạnh mẽ sẽ đem đến một ít tiện lợi, nhưng bề ngoài nhỏ yếu cũng không nhất định sẽ vô dụng.

Trước khi đi vào nhà gỗ, ánh mắt Trần San San đảo qua trên người tất cả quái vật, cô bé nhấc chân bước vào căn nhà, đồng thời tầm mắt dừng lại một giây trên tấm da dê cáo thị đang dán trên bức tường bên cạnh—

『Treo thưởng:

Tất cả quái vật đều có thể tố cáo kẻ trộm, một khi xác nhận có hiện tượng trộm cắp, lập tức ban thưởng dựa theo số lượng người phạm tội.

Giải cao nhất là một Đồng tiền vàng của Quốc Vương!

——Trưởng hải quan tôn kính, tiểu lùn ngốc.』(EbookTruyen.Net)

Trong căn nhà gỗ của cục hải quan.

Một đám quái vật bị xua vào nhà gỗ, còn những nhân viên hải quan dưới lòng đất thì bị kéo vào một căn phòng kính nhỏ.

Đường Mạch đứng cạnh các nhân viên khác, liếc nhìn chú lùn cấp trên thấp bé kia. Tên cấp trên này cười lạnh nhìn bọn hắn chằm chằm, hai tay chắp sau lưng. Sau khi dò xét thuộc hạ của mình một lần, gã lớn tiếng nói: “Bây giờ, ngay trong căn phòng này, có những tên nhân loại đáng chết đang giả dạng trà trộn vào! Có lẽ, chỉ có một nhân loại, có lẽ, có cả năm nhân loại!”

“Các ngươi, toàn bộ không ai đáng tin, bởi vì các ngươi đều có thể là nhân loại! Trước mắt chỉ có thể khẳng định ta không phải nhân loại.” Sau khi cấp trên răn dạy xong, gã nói với chú lùn tay sai bên cạnh: “Bây giờ ngươi đi nói cho đám quái vật, năm phút nữa chúng ta sẽ tiến hành lục soát người bọn họ, bảo bọn họ giao hết vật phẩm tùy thân lên rồi nhận thẻ số thứ tự của mình. Chờ chúng ta kiểm tra xong hãy thu hồi thẻ rồi trả đồ cho bọn họ.”

Chú lùn tay sai vội vàng nói: “Vâng!”

Tên cấp trên lầm bầm: “Ầy, đám quái vật vừa đần vừa thối này, không biết hôm nay lại có bao nhiêu thằng ngu muốn trộm đồ, tốt nhất là đừng để ta bắt được.”

Vừa nói xong, gã cho thuộc hạ của mình một ánh mắt. Đối phương gật gật đầu, đắc ý tiến lên, trong tay cầm một xấp giấy dày nhìn giống đề thi: “Bây giờ ta sẽ phát đề thi nhân viên công vụ năm nay của Vương quốc dưới lòng đất cho các ngươi. Nhân loại chắc chắn không làm được, còn các ngươi thì làm được. Những đồng nghiệp của ta, tìm ra nhân loại, ăn hết bọn chúng!”

“Tìm ra nhân loại, ăn hết bọn chúng!”

Đường Mạch nhìn chú lùn kia lần lượt phát đề thi, tay hắn lặng lẽ sờ lên bên hông mình.

Đường Mạch đã sớm phát hiện, người dưới lòng đất không nhìn thấy cây dù nhỏ bên hông hắn, điều này nghĩa là chỉ dựa vào diện mạo thì người dưới lòng đất sẽ không phân biệt được nhân loại. Nhưng nếu thật sự làm bài thi này, bọn họ sẽ rất khó để che giấu thân phận của mình. Có khi bọn họ lại là người chơi bị tóm đầu tiên ấy chứ.

Một giọng nam trầm thấp bỗng nhiên vang lên bên tai Đường Mạch: “Vừa rồi tên kia nói, mỗi ngày đều có rất nhiều quái vật trộm đồ vượt biên.”

Đường Mạch sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Phó Văn Đoạt. Hắn rất nhanh đã hiểu ý đối phương: “Ừ, dựa theo lẽ thường, cục hải quan này mỗi ngày đưa đón nhiều quái vật như vậy, có kẻ trộm cũng là điều bình thường.”

Phó Văn Đoạt: “Vật phẩm có thể bị đánh cắp thì đương nhiên rất giá trị. Một khi có lợi nhuận thích hợp, nhà tư bản sẽ to gan vùng dậy. Lợi nhuận 50%, bọn họ sẽ bí quá hóa liều; lợi nhuận 100%, bọn họ sẽ dám đạp lên tất cả pháp luật của xã hội; lợi nhuận 300%, bọn họ sẽ dám làm ra hành vi phạm tội, thậm chí dù biết sẽ bị treo cổ thì họ vẫn làm.” Dừng một chút, anh bổ sung: “《Luận tư bản》của Marx.”

Đường Mạch: “Anh thuộc luôn hả?” Những lời này đại khái hắn cũng hiểu, nhưng không thuộc lòng giống Phó Văn Đoạt.

Phó Văn Đoạt: “Tôi là Đảng viên.”

Đường Mạch im lặng. Cũng đúng, lấy thân phận của Phó Văn Đoạt, những thứ này hẳn là phải học từ khi bắt đầu nhận thức.

Phó Văn Đoạt: “Chúng ta đều biết mức độ sản xuất của Vương quốc dưới lòng đất rất thấp, thiên về hướng Châu Âu thời Trung cổ, trình độ cũng rất thấp. Không có quá nhiều thứ có thể buôn lậu ở nơi này.”

Đường Mạch: “Thứ có giá trị vốn đã không nhiều, trong đó vật phẩm mà quái vật Hắc tháp có thể đầu cơ trục lợi lại càng ít.”

Phó Văn Đoạt nhìn hắn, nhướng mày: “Nếu mỗi ngày đều có quái vật buôn lậu đồ, vậy thì thứ bọn chúng buôn lậu, có lẽ sẽ giống nhau, thậm chí là một loại.”

Đường Mạch: “Hắc tháp muốn chúng ta tìm ra vật phẩm bị đánh cắp, mà lại bảo đội quái vật 2 bảo vệ tốt thứ đó. Điều này chứng tỏ vật phẩm kia ở trong tay bọn họ, và chỉ có thể ở trong tay bọn họ.”

Phó Văn Đoạt: “Nếu tất cả vật phẩm bị trộm là một loại và quái vật khác cũng có được nó thì sao?”

“Không có khả năng.”

Hai người nhìn nhau, cong môi cười, trăm miệng một lời: “Vật mà Hắc tháp muốn chúng ta tìm ra, duy nhất chỉ có một!”

Ngoài phòng kính, Trần San San nhìn thấy hơn hai mươi nhân viên người dưới lòng đất trong phòng. Cô bé cẩn thận quan sát quần áo, bộ dáng, thậm chí phụ kiện trang sức nhỏ trước ngực của từng người, nhưng không tìm được Đường Mạch và Phó Văn Đoạt.

Lúc này, một chú lùn hất cằm bước vào phòng, đem lời của tên cấp trên thuật lại cho đám quái vật: “. . . . . .Bây giờ, thỉnh tất cả quái vật giao lên vật phẩm tùy thân. Xin yên tâm, chờ sau khi chúng ta kiểm tra xong, sẽ dựa theo thẻ thứ tự trả đồ lại cho các ngươi nếu các ngươi đã thông qua.”



Có quái vật lập tức bất mãn oán giận, chú lùn run cả người, lá gan lại to hơn: “Làm. . . . . .Làm gì đấy! Đây là mệnh lệnh của cấp trên tiểu lùn ngốc, có, có bản lĩnh thì ngươi đi tìm ngài ấy mà khiếu nại. Hơn nữa, sau khi tìm ra nhân loại thì tất cả chúng ta sẽ có thể ăn thịt bọn chúng. Đây cũng vì muốn tốt cho mọi người thôi!”

Bọn quái vật phần lớn đều có đầu óc đơn giản, tuy rằng cảm thấy chuyện này rất phiền toái, nhưng vì để tìm ra nhân loại, bọn chúng chỉ có thể nhẫn nại một chút.

Trần San San nghe thấy một quái vật bên cạnh nén giận nói: “Nếu không phải ở trong địa bàn của các ngươi thì bọn ta ăn thịt nhân loại làm gì, người dưới lòng đất vị cũng rất ngon!”

Tên nhân viên lùn kia bắt đầu bố trí, thu hết đồ đạc của đám quái vật.

Trần San San ôm kẹo que, bình tĩnh nhìn hành động của gã. Sau một lúc lâu, cô bé dùng thanh âm nhỏ nhẹ nói: “Chỉ có một mình hắn thu, sợ rằng sẽ mất rất lâu đấy.”

Những người dưới lòng đất kia đều bị cấp trên bắt vào phòng kính làm bài thi, chỉ có chú lùn này được đi ra. Trong phòng này ít nhất có hơn trăm con quái vật, nếu một mình gã thu hết đống đồ đạc, lại còn phải phát thẻ, vậy thì thật sự rất mất công. Ít nhất phải mất ba tiếng.

Một con quái vật đầu cáo nghe thấy lời của Trần San San, nó đảo tròng mắt: “Cũng đúng, lãng phí thời gian của chúng ta như vậy. Cái đám quan liêu(*) chết tiệt này, chính vì thế nên ta mới ghét nhất bọn người dưới lòng đất!”

(*) Quan liêu: Quan liêu là cán bộ phụ trách xa rời thực tế, không đi sâu đi sát công việc, việc gì cũng không nắm vững, chỉ đạo một cách đại khái, chung chung. Quan liêu là xa rời quần chúng, không rõ lai lịch, tư tưởng và công tác của cán bộ mình, không lắng nghe ý kiến của quần chúng, sợ phê bình và tự phê bình.

Trần San San liếm liếm kẹo que của mình: “Chẳng lẽ chúng ta không thể hỗ trợ một chút sao?”

Con cáo kia nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Trần San San: “Gì cơ?”

Trong mắt con cáo, nó chỉ thấy một con quái vật nhỏ đầu thỏ vừa ôm kẹo que ra sức liếm, vừa nháy nháy mắt với mình: “Ta thấy ngươi có vẻ cũng là quái vật trên đại thảo nguyên Tinh Linh nhỉ.”

Con cáo gật gật đầu: “Ngươi cũng vậy sao?”

Dựa vào tin tức mình nghe ngóng được khi tham gia trò chơi trước kia, Trần San San nói: “Quái vật trên đại thảo nguyên Tinh Linh chúng ta sao có thể giống với đám quái vật dưới thung lũng kia, bọn họ chỉ biết cậy mạnh thôi. Người dưới lòng đất nhiều kẻ thông minh lắm đó, muốn lục soát người thì tại sao lại nhất định phải bắt chúng ta giao đồ đạc tùy thân lên, mang theo đồ đạc vẫn lục soát được mà.”

Con cáo này vốn dĩ đã nghĩ đến phương diện đó, sau khi Trần San San nhắc tới nó liền nhớ ra, nói: “Chẳng lẽ. . . . . .Bọn họ muốn nhân cơ hội kiểm tra xem có quái vật buôn lậu đồ hay không?” Nhưng rất nhanh sau đó, nó lại tự phản bác chính mình: “Không, không đúng. Mỗi ngày số quái vật ăn trộm và buôn lậu ít nhất cũng phải đến năm mươi, nhưng đám nhân viên hải quan này đều là một lũ mắt chột, tìm được năm tên đã là rất tốt rồi. Cho nên bọn họ muốn đẩy tỉ lệ phát hiện lên càng cao càng tốt.”

Trần San San: “Nếu chúng ta có thể giúp bọn họ thu đồ thì sao nhỉ?”

Ba phút sau, David cùng Pitt đang đứng cuối hàng quái vật đồng loạt nhíu mày, nhìn một con quái vật có vẻ giống cáo đang lang thang giữa hàng. Nó tìm một ít quái vật trên đại thảo nguyên, nói nói mấy câu, những con quái vật đó đều lộ ra vẻ mặt kinh hỉ.

Sau đó, con cáo kia chạy lên trên, nói gì đó với chú lùn nhân viên.

David: “Con quái vật kia làm cái trò gì thế, chẳng lẽ nó chính là đứa ở đội quái vật 1?”

Pitt ngó con cáo vài lần: “Cũng có thể, nhưng mà Daivid, anh quên rồi sao, nhiệm vụ của đội quái vật 1 là hỗ trợ đội hải quan. Hắc tháp cũng không nói như thế nào mới tính là hỗ trợ. Có lẽ hắn chỉ cần tìm được tên của đội hải quan, cho dù có hỗ trợ hay không thì nhiệm vụ cũng sẽ thành công. Nếu tôi là cái tên đó, tôi sẽ không ngu ngốc bại lộ thân phận của mình một cách lộ liễu giữa đàn quái vật như vậy đâu. Tôi sẽ che giấu bản thân.”

David nghĩ lại thấy cũng đúng: “Vậy thì con quái vật kia rốt cuộc đang làm gì?”

Con cáo vàng tức giận xoa xoa tay, cúi đầu nhìn tên nhân viên lùn: “Quan lớn, ngài xem, một mình ngài thu thì đến bao giờ mới xong. Ở đây bọn ta có hai mươi quái vật, nếu để bọn ta giúp ngài, nhiều nhất nửa giờ, chắc chắn có thể thu xong toàn bộ đồ đạc.”

Tên lùn nhìn chằm chằm nó, ho khan: “Giúp ta? Ta cũng không vội, thu từ từ cũng được.”

Con cáo chớp chớp mắt: “Đừng, nếu trì hoãn thời gian lâu quá, để mấy con quái vật thung lũng vừa thô lỗ lại dễ kích động kia tức giận lên, tất cả mọi người đều ăn khổ.” Nó giấu tay dưới tay áo, ra hiệu số “Ba”: “Ta bảy ngươi ba.”

Tên lùn ban đầu hơi sửng sốt, sau đó lại vui mừng như điên. Gã kiềm chế: “Không được.”

Con cáo: “Bốn!”

Chú lùn: “Không.”

Con cáo cắn răng: “Chia đều năm năm!”

Chú lùn mừng thầm: “Được!”

Dần dần, David cùng Pitt liền nhìn thấy hai mươi mấy con quái vật cầm những danh sách, bắt đầu đi thu vật phẩm tùy thân của những con quái vật khác. Ban đầu bọn họ còn không cảm thấy dị thường gì, thẳng đến khi con cáo kia đã thu đến giữa đàn quái vật, nó bỗng nhiên giơ lên một chiếc đồng hồ quả lắc màu vàng: “Quan lớn, ta tố cáo, ta tố cáo nàng trộm đồ vượt biên buôn lậu!”

Con quái vật nai nhỏ kia gấp đến mức mắt đỏ hoe: “Ngươi, ngươi nói láo!”

Đuôi cáo bắt đầu dựng lên(*): “Ta không nói bậy, để quan lớn nhìn là biết.”

(*) Nguyên văn câu này là:

狐狸尾巴一翘: Giấu đầu lòi đuôi/ Đuôi cáo không giấu nổi.

Chuyện xưa kể rằng cáo (hồ ly) thường giả làm người, nhưng đôi khi vì không giấu nổi cái đuôi của mình nên để lộ chân tướng. Ở đây nghĩa là con cáo này ngoài mặt chỉ đi thu đồ đạc của những quái vật khác, nhưng đến lúc này nó mới lộ ra bộ mặt thật của mình (tố cáo những con quái vật trộm cắp).

Chú lùn cấp trên đi tới kiểm tra: “Á à, ngươi cũng dám buôn lậu đồng hồ quả lắc của Người tàng hình. Thứ này không cho phép mang tới Thế giới Quái vật, kể cả ngươi có đóng nhiều thuế cũng không được đâu!” Vừa nói, chú lùn vừa lấy ra ba đồng bạc ném cho con cáo kia. Con cáo cười nịnh nọt, dúi lại một đồng vào tay chú lùn: “Lát nữa ta bù sau.”

Chú lùn lúc này mới hài lòng cầm đồng hồ rời đi.

Sau đó, vô số âm thanh vang lên liên tiếp trong nhà gỗ.

“Ngươi giấu cây cung này trong thắt lưng là nghĩ ta không thể tìm ra nó sao! Ngươi muốn trốn thuế chứ gì!”

“Được lắm, ngươi còn dám ngậm nhẫn trong miệng! Quan lớn, ta tố cáo, nàng muốn ăn trộm đồ, đây là bằng chứng!”

Có vật phẩm không cho phép buôn lậu, kể cả nộp thuế cũng không được. Nhưng có vật phẩm chỉ cần quái vật giao thêm thuế, vẫn có thể nhận thẻ số và quay lại nhận đồ.

Daivid thở dài: “May là đồ đạc của chúng ta đều có thể mang đi, miễn là chúng ta trả thêm tiền. Trên người hai con sói này có ví tiền, bên trong cũng có không ít tiền bạc. Chắc là do những lần buôn lậu trước đó của bọn chúng lưu lại.”

David không muốn để người khác chú ý, chỉ cần giao tiền là được, rồi tiếp tục che giấu thân phận.

Bên cạnh gã, người ngoại quốc tóc vàng gắt gao nhíu chặt mày. Pitt nhắm lại hai mắt, ngón tay vân vê chiếc vòng mã não ở cổ tay, giây tiếp theo, hắn mở bừng mắt: “Fuck! David, mắc bẫy rồi, đây mẹ nó là mánh khóe do cái đội quái vật 1 chết tiết kia làm ra!”



David lập tức sửng sốt: “Pitt, cậu nói gì cơ?”

Pitt tức giận nói: “Anh còn không hiểu sao, bây giờ tôi đã biết rồi, thứ Hắc tháp cho chúng ta duy nhất chỉ có một, cái thứ nó muốn chúng ta buôn lậu, năm trăm con súc sinh ở đây không con nào có! Nếu không trong trò chơi này, hai tên ở đội hải quan kia sẽ không có cách nào làm việc, bởi vì thứ được trộm thật sự rất nhiều, ai cũng không biết đâu mới là vật phẩm chân chính. Ngoài ra giữa nhiều tang vật như vậy, cái nào cũng có hai ba cái, thậm chí còn rất nhiều. Chỉ có vật phẩm của chúng ta, ” Thanh niên tóc vàng quơ quơ bình rượu Hương Tiêu, “Cái thứ chết tiệt này đệt mợ thế mà lại chỉ có một!”

Pitt cắn răng, tức đến nối bóp nát một viên mã não đỏ trên cổ tay: “Chúng ta bị cái đội quái vật 1 khốn nạn kia đùa giỡn rồi!”

Trong căn phòng kính, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt không biết tình huống đang phát sinh bên ngoài.

Trước khi đề thi được phát xuống, Đường Mạch còn ôm tâm lý may mắn. Hắc tháp hẳn là không đến mức ra yêu cầu quá cao cho bọn hắn, cái bài thi này có lẽ hắn và Phó Văn Đoạt sẽ làm được vài câu. Nhưng sau khi nhận đề thi, Đường Mạch nhìn câu 1 còn có thể vui vẻ, khi nhìn sang câu 2 thì hắn đột nhiên: “. . . . . .”

『Đề sát hạch nhân viên công vụ thứ chín nghìn sáu trăm mười bốn của Vương quốc dưới lòng đất』

『Câu 1: 1+ 2+ 3+ 4. . . . . .+ 99= ? Mời tính.』

『Câu 2: Nếu khi công chúa ra ngoài đi dạo gặp phải một người dưới lòng đất mặc bộ đồ con ếch, câu đầu tiên nàng nói sẽ là cái nào?

A. Ew cái con bọ chó xấu xí nhà ngươi!

B. Ew cái con ếch xấu xí nhà ngươi!

C. Ew cái tên xấu xí nhà ngươi!

D. Ew cái đồ bánh quy xấu xí nhà ngươi!』

(Ngày xưa mình xem phim thì thấy từ ‘bánh quy’ trong tiếng anh – biscut nó gần như là một từ để chửi thề ấy, mấy phim hoạt hình cũng hay có kiểu ‘bánh quy thật’ :D)

. . . . . .Ai mà biết công chúa sẽ nói gì!

Hơn nữa, vì sao cuộc thi dành cho nhân viên công vụ mà lại hỏi cái câu ngớ ngẩn này!

Càng nhìn xuống, câu hỏi càng kỳ lạ hơn.

Đường Mạch quay đầu nhìn về phía Phó Văn Đoạt, Phó Văn Đoạt lắc lắc đầu với hắn: “Câu hỏi của《Happy Quiz》đơn giản hơn so với đề thi này.”

Còn không phải chắc, so với cái đề này thì đơn giản hơn gấp một trăm lần!

Đường Mạch vừa cố hết sức trả lời những câu hỏi mình có thể trả lời trong đề thi, vừa lén lút quan sát bên ngoài. Hắn phát hiện có quái vật đã bắt đầu giúp các chú lùn thu vật phẩm, Đường Mạch nhận thấy một tia không đúng, hắn nheo mắt. Rất nhanh, hắn phát hiện đám quái vật này đã thu đồ xong.

Thu thập đồ đạc, tố cáo kẻ trộm.

Ngoài căn phòng kính náo nhiệt hơn bên trong phòng rất nhiều.

Ánh mắt Đường Mạch đảo qua tất cả quái vật, thực rõ ràng, hắn không thể phát hiện Trần San San. Nhưng mà hắn thấy bộ dáng tố cáo đồng bạn của những con quái vật này, khóe miệng chậm rãi cong lên: “San San , làm không tồi.”

Tay cầm bút của Phó Văn Đoạt dừng lại, nhìn chăm chú vào tình cảnh bên ngoài.

Sau một lúc lâu, anh thấp giọng nói: “Ban đầu tôi nghĩ, nếu chúng ta không làm được bài thi này thì chỉ còn lại một phương pháp thông quan. Nơi chú lùn kia đặt tất cả vật phẩm tùy thân thu được từ quái vật, ” Phó Văn Đoạt nâng ngón tay chỉ vào một góc tường: “Đại khái là sẽ có tầm bảy tám trăm thứ. Đạo cụ ổ gà của cậu và tôi bây giờ có thể chứa ít nhất mười đồ vật, ngoài ra, chúng ta còn có thể dùng màn che để lén mang đi vài thứ khác. Dù sao những thứ có thể ăn trộm thường sẽ không quá lớn. Nhưng mà sau khi làm xong việc này, thân phận của chúng ta sẽ bị bại lộ. Người dưới lòng đất cùng quái vật Hắc tháp đều là kẻ địch của chúng ta, còn có người chơi của đội quái vật 2 kia nữa. Thoát khỏi lớp vòng vây này như thế nào? Trò chơi này chính là muốn thử thách vũ lực của chúng ta.”

Đường Mạch cười: “Bây giờ thì sao?”

“Bây giờ, ít nhất chúng ta cũng đã biết vật phẩm nào là đồ buôn lậu, vật phẩm nào là đồ bình thường, việc phải làm đã giảm đi rất nhiều. Có lẽ Trần San San còn giúp chúng ta tìm ra, vật phẩm trộm cắp của ai chỉ có một, chỉ cần lấy đi nó là chúng ta liền thắng.”

Đường Mạch nghĩ nghĩ: “Cứ như vậy? Chẳng lẽ chúng ta nhất định phải bại lộ thân phận sao?”

Ánh mắt tối đen của Phó Văn Đoạt nhìn chằm chằm Đường Mạch, khóe miệng hơi nhếch.

“Cái này còn phải xem, cô bé kia có thể tạo cho chúng ta bao nhiêu kinh hỉ.”

Đúng vậy, từ đầu tới đuôi, đối với Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt mà nói, có hai phương pháp để thông quan nhiệm vụ chi nhánh này.

Thứ nhất, bọn họ cưỡng ép sử dụng vũ lực, đem tất cả vật phẩm tùy thân của đám quái vật toàn bộ mang đi hết. Hành động thu đồ đạc của quái vật rồi tống hết đến một chỗ của chú lùn cấp trên kia coi như là sự trợ giúp cuối cùng Hắc tháp ban cho Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, để bọn hắn có thể cướp đi tất cả vật phẩm.

Nhưng mà điều này thách thức vũ lực của bọn họ.

Phải tìm ra đường sống giữa muôn trùng lớp vòng vây của quái vật và người dưới lòng đất. Còn phải cảnh giác với sự tấn công bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra của hai người chơi đội quái vật 2.

Thực lực của hai người chơi kia chắc chắn không hề yếu, kể cả đơn đả độc đấu, Đường Mạch cũng không dám khẳng định sẽ thắng đối phương một cách dễ dàng.

Mà phương pháp thứ hai, chính là nhiệm vụ của đội quái vật 1: Trợ giúp đội hải quan, tìm được vật phẩm buôn lậu.

Định nghĩa về việc tìm kiếm của Hắc tháp rất mơ hồ, rốt cuộc là tìm kiếm cái gì? Chỉ cần tìm ra và nhìn thấy nó, hay phải cầm ở trong tay mới tính là tìm được? Đường Mạch nghĩ có thể là cái sau. Bọn họ phải cướp vật phẩm buôn lậu từ trong tay đội quái vật 2.

Chuyện Trần San San phải làm kỳ thật cũng không khó lắm. Cô bé chỉ công tháp tầng ba, có lẽ không cần giúp gì nhiều, chỉ cần hỗ trợ chú ý một chút hướng đi của đám quái vật là coi như “Trợ giúp”, thông quan nhiệm vụ chi nhánh này.

Nhưng cô bé lại làm được khá nhiều chuyện.

Một tên nhân viên thì không thể phát hiện ra đồ lậu mà tất cả quái vật đều che giấu, chỉ có lợi ích mới có thể làm người ta động tâm. Cho nên cô bé xúi một quái vật Hắc tháp nhìn có vẻ thông minh, bảo nó triệu tập thật nhiều người, một đám quái vật tuần tra, cướp sạch sẽ tất cả đồ buôn lậu.

Tìm được một món đồ là có thể đạt được một phần thưởng. Cao nhất sẽ đạt được một Đồng tiền vàng của Quốc Vương.

Ai cũng sẽ động tâm.

Mà bây giờ, chuyện cuối cùng cô bé có thể làm, chính là cứu Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt ra.

/243

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status