Con người ta sợ nhất ba dài hai ngắn, điều này ý nghĩa cho việc gặp bất trắc. Hương sợ nhất hai ngắn một dài, điều này đại biểu cho oán niệm không tiêu tan, thậm chí xác chết không thối rữa. Nói cách khác, sắp có cảnh xác chết vùng dậy.
Trên bầu trời, vầng trăng bị mây đen che khuất, nhưng vẫn có một nhúm sáng, hệt như là tinh hoa mặt trăng chiếu thẳng từ trên trời xuống, rọi vào trong quan tài, âm khí vô tận dâng trào về phía bên này.
Cỗ quan tài kia quả nhiên càng động càng dữ dội, vang lên rầm rầm, trong nháy mắt nổ văng tung tóe, một người đàn ông mặc áo liệm, sắc mặt trắng bệch, trên trán còn có vết khâu đứng thẳng tắp. Tứ chi anh ta cứng ngắc, đầu không cúi, mắt không nghiêng, chân không chõe, không hít thở, lồng ngực khoang bụng không hề nhấp nhô lên xuống, đồng tử nở rộng không có tiêu cự, là một người đã chết không thể chết nữa. Hơn nữa do hồi còn sống anh ta chết vì ngã lầu, lúc này khớp xương tay chân anh ta đều trật, mắt cá chân trái thậm chí còn vỡ vụn.
Nhưng anh ta vẫn đứng thẳng như vậy, mở đôi mắt vô thần, một nhúm ánh trăng chiếu lên người anh ta, hệt như bị anh ta nuốt chửng toàn bộ.
Hơn nữa khiến người ta kinh ngạc chính là, xương cốt vỡ vụn của anh ta hệt như được chữa trị nhờ ánh trăng, thoáng cái vọt ra quan tài, nhảy vào trong sân, nhảy thẳng đến trước người Lưu Anh Nam.
Lăng Vân sợ đến hét toáng thất thanh, gào thét xé gan xé phổi. Nhưng ngay khi cương thi vừa tới gần họ, trên người Lưu Anh Nam bộc phát ra một luồng huyết quang chói mắt, tạo nên một màn sáng chặn ở trước người họ, trực tiếp đánh bật cương thi ra, lực lượng to lớn suýt nữa đụng vào căn phòng.
Song rất nhanh cương thi lại nhảy ra lần nữa, nhảy ra cùng anh ta còn có mấy người già nọ, động tác của họ đều không giống nhau, song thoạt nhìn xương cốt của mấy người già có vẻ hơi linh hoạt hơn cương thi.
Cương thi mặt không chút biểu cảm, đôi mắt vô thần, nhưng lại chẳng dám tới gần Lưu Anh Nam. Mà mấy người già nọ tuy vẻ mặt cứng ngắc, hai mắt đờ đẫn như thế nhưng lại có thể nhìn thấy nỗi sợ hãi từ trong mắt họ, hệt như chuột thấy mèo vậy.
Nói một cách nghiêm túc, cương thi cũng là một loài quỷ, hễ quỷ gặp phải Lưu Anh Nam đều giống như chuột thấy mèo.
Đây là sự tương sinh tương khắc trời sinh. Chỉ có điều, Lưu Anh Nam đối với quỷ vật mà nói, là một miếng sắt rắn, quỷ vật không thể thương tổn hắn. Đương nhiên nếu hắn không sử dụng thủ đoạn cực đoạn thì cũng không có cách làm cho Âm linh hồn bay phách lạc. Nhất là quy chế hoàn thiện của Lục Đạo Luân Hồi, không có bất kỳ ai có quyền khiến một Âm linh hồn bay phách lạc.
Giờ phút này tuy Lưu Anh Nam không có bất kỳ ý động thủ nào, nhưng khí cơ cường đại cùng huyết quang đáng sợ trước người đã kinh sợ tất cả người hoặc quỷ. Phó quản đốc còn xem như là kẻ bình thường duy nhất liền lăn lê bò toài từ linh đường xông ra ngoài, phịch một tiếng quỳ trước người Lưu Anh Nam, vội vàng nói:
- Đại sư, đại sư tha mạng, tiểu nhân có mắt không tròng, không biết thần uy của ngài, mong ngài bỏ quá cho, xin hãy tha cho tôi.
- Đây rốt cuộc là thế nào? –Lăng Vân thò đầu ra từ đằng sau Lưu Anh Nam, nhưng hỏi lại là Lưu Anh Nam.
Lưu Anh Nam nhìn vị quản đốc bỗng nhảy ra từ trong quan tài ở trước mắt nói:
- Đây chính là cương thi trong truyền thuyết, cái gọi là cương thi chính là người ta sau khi chết thi thể cương cứng mà không thối rữa, nguyên nhân xác chết vùng dậy có rất nhiều loại, ví dụ như: thi lông đen, thi lông xanh, thi nhảy, thi bay…vv… Đây hẳn là thi nhảy thường gặp nhất, sở dĩ biến thành cương thi chính là do sự chèo chống của oán niệm. Con người sau khi chết thì dương khí cả người sẽ biến thành tử khí, sau khi chết sẽ bị bài trừ từ thất khiếu hoặc lỗ nhị. Nhưng nếu luồng tử khí cực âm này trước sau vẫn ở lại trong xác chết, cộng thêm oán khí chết mà không tiêu tan, pha trộn với nhau thì sẽ xảy ra xác chết vùng dậy, biến thành cương thi hung ác gây hại nhân gian.
- Không, đại sư, anh ấy sẽ không gây hại nhân gian. –Phó quản đốc quỳ xuống đất cầu xin:
- Thôn chúng tôi đã truyền thừa ngàn năm, hầu như cứ trăm năm sẽ có cương thi sinh ra, nhưng cả thôn chúng tôi vẫn bình yên vô sự. Anh ấy chẳng những có thể bảo đảm sự an toàn cho chúng tôi, còn có thể giúp người già kéo dài tuổi thọ.
- Thôn cương thi? –Lăng Vân khiếp sợ, song có Lưu Anh Nam bảo vệ, cô ngược lại không còn sợ hãi cho lắm. Nhất là phó quản đốc cứ luôn mồm gọi đại sư càng khiến cô an tâm trong lòng, một người đạt tới cảnh giới đại sư trong miệng người khác, đó gần như chính là chí cao vô thượng rồi, ví dụ như bậc thầy chụp ảnh nghệ thuật Trần Quán Hy.
- Khoan đã… -Phó quản đốc vừa muốn mở miệng giải thích thì lại bị Lưu Anh Nam quát ngừng. Phó quản đốc ngạc nhiên ngẩng đầu, nhất thời sợ đến mắt cắt không còn hột máu, bởi vì gã nhìn thấy U Minh Hỏa đang rực cháy hừng hực trong mắt Lưu Anh Nam, trong ngọn lửa có vô số oan hồn ác quỷ đang trải qua Quỷ Hỏa thiêu đốt, đau đớn khó dằn. Cảnh tượng đáng sợ này khiến gã vô cùng hoảng sợ.
Lưu Anh Nam cũng không biết đôi mắt mình rốt cuộc có bao nhiêu kiểu biến hóa. Song vào giờ phút này, hắn lại nhìn thấy một đốm sáng màu lam đậm đang lấp lóe trong xác cương thi của vị quản đốc trước mắt. Đốm sáng này từ vị trí đan điền từ từ leo lên thân trên của anh ta, cuối cùng dừng lại ở Thiên Linh Cái.
Đây là ngọn lửa linh hồn, một người đã chết không ngờ có thể châm lại ngọn lửa linh hồn, một lần nữa trở lại Thiên Linh Cái, lẽ nào đây không chỉ là xác chết vùng dậy, mà còn là xác chết sống lại ư? Đây thật sự là việc lớn nghịch thiên, không được sự cho phép của quy tắc trời đất. Nếu bị Âm Tào Địa Phủ phát hiện, ắt sẽ khiến anh ta hồn bay phách lạc, nếu có người trợ giúp anh ta, người đó cũng sẽ bị liên lụy, sẽ vĩnh viễn bị nhốt vào sâu trong địa ngục.
- Anh đứng dậy trước đã, ắt phải nói hết mọi chuyện cho tôi biết, bằng không cả thôn các anh sẽ gặp tai ương ngập đầu. –Lưu Anh Nam trịnh trọng nói. Tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy tầm quan trọng của sự việc trong mắt hắn, bởi vì trong mắt hắn xuất hiện cảnh sét giật chớp rung đáng sợ, giống như thiên kiếp vô tận đang phá hủy nhân gian.
Mà đúng lúc này, cả thôn thoáng cái đèn đuốc sáng trưng, người cả thôn đều ùa tới từ bốn phương tám hướng. Khi nhìn thấy quản đốc vùng dậy, trên mặt mỗi người đều lộ ta vẻ vui mừng, hoan hô nhảy nhót, vô cùng hưng phấn.
Mọi người thậm chí còn đốt lửa trại, giết gà mổ dê, vây cương thi vào chính giữa, vừa ca vừa múa. Đám trẻ nhỏ còn quỳ trước người anh ta mà lễ bái thành kính, giống như đang lễ bái thần linh vậy.
Xem ra mỗi người đều biết xác chết vùng dậy sẽ xảy ra, chẳng những không sợ, mà còn rất cao hứng, thậm chí một mực mong chờ xảy ra việc như vậy.
Nơi đây thật sự quá quỷ dị. Song người sống thì Lưu Anh Nam không quản lý được, hơn nữa bây giờ khắp cả thôn đoàn kết một lòng, đang trong niềm vui sướng cực độ. Nếu hắn đi tới nói lời mất hứng, biết đâu sẽ bị già trẻ cả thôn coi thành đội yêu cầu di dời thì sao…
Hắn xua tay, ra hiệu cho phó quản đốc đi theo hắn sang bên cạnh, Lăng Vân trước sau vẫn trốn sau lưng hắn, túm chặt vạt áo hắn. Ba người đi tới cửa thôn mới dừng lại, Lưu Anh Nam nói:
- Được rồi, nơi đây bốn bề vắng lặng, tôi rất muốn nghe bí mật về thôn xóm này, bởi vì điều này cũng sẽ có trợ giúp với các anh.
- Vâng, vâng, tiểu nhân tuyệt đối không dám giấu diếm đại sư nửa câu. –Phó quản đốc châm điếu thuốc cho Lưu Anh Nam. Gã vừa muốn châm thì bị Lăng Vân đoạt mất, cô thấp giọng nói bên tai hắn:
- Đàng hoàng tí nào, anh từng gặp đại sư nào hút thuốc chưa?
Lưu Anh Nam im lặng, tập trung tinh thần lắng nghe câu chuyện về thôn cương thi đáng sợ này…
Trên bầu trời, vầng trăng bị mây đen che khuất, nhưng vẫn có một nhúm sáng, hệt như là tinh hoa mặt trăng chiếu thẳng từ trên trời xuống, rọi vào trong quan tài, âm khí vô tận dâng trào về phía bên này.
Cỗ quan tài kia quả nhiên càng động càng dữ dội, vang lên rầm rầm, trong nháy mắt nổ văng tung tóe, một người đàn ông mặc áo liệm, sắc mặt trắng bệch, trên trán còn có vết khâu đứng thẳng tắp. Tứ chi anh ta cứng ngắc, đầu không cúi, mắt không nghiêng, chân không chõe, không hít thở, lồng ngực khoang bụng không hề nhấp nhô lên xuống, đồng tử nở rộng không có tiêu cự, là một người đã chết không thể chết nữa. Hơn nữa do hồi còn sống anh ta chết vì ngã lầu, lúc này khớp xương tay chân anh ta đều trật, mắt cá chân trái thậm chí còn vỡ vụn.
Nhưng anh ta vẫn đứng thẳng như vậy, mở đôi mắt vô thần, một nhúm ánh trăng chiếu lên người anh ta, hệt như bị anh ta nuốt chửng toàn bộ.
Hơn nữa khiến người ta kinh ngạc chính là, xương cốt vỡ vụn của anh ta hệt như được chữa trị nhờ ánh trăng, thoáng cái vọt ra quan tài, nhảy vào trong sân, nhảy thẳng đến trước người Lưu Anh Nam.
Lăng Vân sợ đến hét toáng thất thanh, gào thét xé gan xé phổi. Nhưng ngay khi cương thi vừa tới gần họ, trên người Lưu Anh Nam bộc phát ra một luồng huyết quang chói mắt, tạo nên một màn sáng chặn ở trước người họ, trực tiếp đánh bật cương thi ra, lực lượng to lớn suýt nữa đụng vào căn phòng.
Song rất nhanh cương thi lại nhảy ra lần nữa, nhảy ra cùng anh ta còn có mấy người già nọ, động tác của họ đều không giống nhau, song thoạt nhìn xương cốt của mấy người già có vẻ hơi linh hoạt hơn cương thi.
Cương thi mặt không chút biểu cảm, đôi mắt vô thần, nhưng lại chẳng dám tới gần Lưu Anh Nam. Mà mấy người già nọ tuy vẻ mặt cứng ngắc, hai mắt đờ đẫn như thế nhưng lại có thể nhìn thấy nỗi sợ hãi từ trong mắt họ, hệt như chuột thấy mèo vậy.
Nói một cách nghiêm túc, cương thi cũng là một loài quỷ, hễ quỷ gặp phải Lưu Anh Nam đều giống như chuột thấy mèo.
Đây là sự tương sinh tương khắc trời sinh. Chỉ có điều, Lưu Anh Nam đối với quỷ vật mà nói, là một miếng sắt rắn, quỷ vật không thể thương tổn hắn. Đương nhiên nếu hắn không sử dụng thủ đoạn cực đoạn thì cũng không có cách làm cho Âm linh hồn bay phách lạc. Nhất là quy chế hoàn thiện của Lục Đạo Luân Hồi, không có bất kỳ ai có quyền khiến một Âm linh hồn bay phách lạc.
Giờ phút này tuy Lưu Anh Nam không có bất kỳ ý động thủ nào, nhưng khí cơ cường đại cùng huyết quang đáng sợ trước người đã kinh sợ tất cả người hoặc quỷ. Phó quản đốc còn xem như là kẻ bình thường duy nhất liền lăn lê bò toài từ linh đường xông ra ngoài, phịch một tiếng quỳ trước người Lưu Anh Nam, vội vàng nói:
- Đại sư, đại sư tha mạng, tiểu nhân có mắt không tròng, không biết thần uy của ngài, mong ngài bỏ quá cho, xin hãy tha cho tôi.
- Đây rốt cuộc là thế nào? –Lăng Vân thò đầu ra từ đằng sau Lưu Anh Nam, nhưng hỏi lại là Lưu Anh Nam.
Lưu Anh Nam nhìn vị quản đốc bỗng nhảy ra từ trong quan tài ở trước mắt nói:
- Đây chính là cương thi trong truyền thuyết, cái gọi là cương thi chính là người ta sau khi chết thi thể cương cứng mà không thối rữa, nguyên nhân xác chết vùng dậy có rất nhiều loại, ví dụ như: thi lông đen, thi lông xanh, thi nhảy, thi bay…vv… Đây hẳn là thi nhảy thường gặp nhất, sở dĩ biến thành cương thi chính là do sự chèo chống của oán niệm. Con người sau khi chết thì dương khí cả người sẽ biến thành tử khí, sau khi chết sẽ bị bài trừ từ thất khiếu hoặc lỗ nhị. Nhưng nếu luồng tử khí cực âm này trước sau vẫn ở lại trong xác chết, cộng thêm oán khí chết mà không tiêu tan, pha trộn với nhau thì sẽ xảy ra xác chết vùng dậy, biến thành cương thi hung ác gây hại nhân gian.
- Không, đại sư, anh ấy sẽ không gây hại nhân gian. –Phó quản đốc quỳ xuống đất cầu xin:
- Thôn chúng tôi đã truyền thừa ngàn năm, hầu như cứ trăm năm sẽ có cương thi sinh ra, nhưng cả thôn chúng tôi vẫn bình yên vô sự. Anh ấy chẳng những có thể bảo đảm sự an toàn cho chúng tôi, còn có thể giúp người già kéo dài tuổi thọ.
- Thôn cương thi? –Lăng Vân khiếp sợ, song có Lưu Anh Nam bảo vệ, cô ngược lại không còn sợ hãi cho lắm. Nhất là phó quản đốc cứ luôn mồm gọi đại sư càng khiến cô an tâm trong lòng, một người đạt tới cảnh giới đại sư trong miệng người khác, đó gần như chính là chí cao vô thượng rồi, ví dụ như bậc thầy chụp ảnh nghệ thuật Trần Quán Hy.
- Khoan đã… -Phó quản đốc vừa muốn mở miệng giải thích thì lại bị Lưu Anh Nam quát ngừng. Phó quản đốc ngạc nhiên ngẩng đầu, nhất thời sợ đến mắt cắt không còn hột máu, bởi vì gã nhìn thấy U Minh Hỏa đang rực cháy hừng hực trong mắt Lưu Anh Nam, trong ngọn lửa có vô số oan hồn ác quỷ đang trải qua Quỷ Hỏa thiêu đốt, đau đớn khó dằn. Cảnh tượng đáng sợ này khiến gã vô cùng hoảng sợ.
Lưu Anh Nam cũng không biết đôi mắt mình rốt cuộc có bao nhiêu kiểu biến hóa. Song vào giờ phút này, hắn lại nhìn thấy một đốm sáng màu lam đậm đang lấp lóe trong xác cương thi của vị quản đốc trước mắt. Đốm sáng này từ vị trí đan điền từ từ leo lên thân trên của anh ta, cuối cùng dừng lại ở Thiên Linh Cái.
Đây là ngọn lửa linh hồn, một người đã chết không ngờ có thể châm lại ngọn lửa linh hồn, một lần nữa trở lại Thiên Linh Cái, lẽ nào đây không chỉ là xác chết vùng dậy, mà còn là xác chết sống lại ư? Đây thật sự là việc lớn nghịch thiên, không được sự cho phép của quy tắc trời đất. Nếu bị Âm Tào Địa Phủ phát hiện, ắt sẽ khiến anh ta hồn bay phách lạc, nếu có người trợ giúp anh ta, người đó cũng sẽ bị liên lụy, sẽ vĩnh viễn bị nhốt vào sâu trong địa ngục.
- Anh đứng dậy trước đã, ắt phải nói hết mọi chuyện cho tôi biết, bằng không cả thôn các anh sẽ gặp tai ương ngập đầu. –Lưu Anh Nam trịnh trọng nói. Tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy tầm quan trọng của sự việc trong mắt hắn, bởi vì trong mắt hắn xuất hiện cảnh sét giật chớp rung đáng sợ, giống như thiên kiếp vô tận đang phá hủy nhân gian.
Mà đúng lúc này, cả thôn thoáng cái đèn đuốc sáng trưng, người cả thôn đều ùa tới từ bốn phương tám hướng. Khi nhìn thấy quản đốc vùng dậy, trên mặt mỗi người đều lộ ta vẻ vui mừng, hoan hô nhảy nhót, vô cùng hưng phấn.
Mọi người thậm chí còn đốt lửa trại, giết gà mổ dê, vây cương thi vào chính giữa, vừa ca vừa múa. Đám trẻ nhỏ còn quỳ trước người anh ta mà lễ bái thành kính, giống như đang lễ bái thần linh vậy.
Xem ra mỗi người đều biết xác chết vùng dậy sẽ xảy ra, chẳng những không sợ, mà còn rất cao hứng, thậm chí một mực mong chờ xảy ra việc như vậy.
Nơi đây thật sự quá quỷ dị. Song người sống thì Lưu Anh Nam không quản lý được, hơn nữa bây giờ khắp cả thôn đoàn kết một lòng, đang trong niềm vui sướng cực độ. Nếu hắn đi tới nói lời mất hứng, biết đâu sẽ bị già trẻ cả thôn coi thành đội yêu cầu di dời thì sao…
Hắn xua tay, ra hiệu cho phó quản đốc đi theo hắn sang bên cạnh, Lăng Vân trước sau vẫn trốn sau lưng hắn, túm chặt vạt áo hắn. Ba người đi tới cửa thôn mới dừng lại, Lưu Anh Nam nói:
- Được rồi, nơi đây bốn bề vắng lặng, tôi rất muốn nghe bí mật về thôn xóm này, bởi vì điều này cũng sẽ có trợ giúp với các anh.
- Vâng, vâng, tiểu nhân tuyệt đối không dám giấu diếm đại sư nửa câu. –Phó quản đốc châm điếu thuốc cho Lưu Anh Nam. Gã vừa muốn châm thì bị Lăng Vân đoạt mất, cô thấp giọng nói bên tai hắn:
- Đàng hoàng tí nào, anh từng gặp đại sư nào hút thuốc chưa?
Lưu Anh Nam im lặng, tập trung tinh thần lắng nghe câu chuyện về thôn cương thi đáng sợ này…
/435
|