Ăn cơm xong trời cũng dần tối xuống. Mục Tuyết kéo Lưu Anh Nam đứng ở một góc trường học, bên ngoài nhà vệ sinh công cộng. Cô run rẩy nói:
- Lưu tiên sinh, anh kiên nhẫn chờ một lát, biết đâu lát nữa có thể nhìn thấy. Hôm qua tôi đã nhìn thấy rồi, một bóng đen thần bí tung bay, một đôi mắt lập lòe giống như ma trơi vậy…
- Không phải chứ? –Lưu Anh Nam rầu rĩ nói, nhưng thấy Mục Tuyết lo lắng sợ hãi, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, Lưu Anh Nam ngược lại có hứng thú. Nếu đã tới rồi, vậy thì giúp Mục Tuyết kết thúc đi.
Không lâu sau, chuông vào học của tiết tự học buổi tối vang lên, sân trường náo nhiệt lại trở nên yên ắng không tiếng động. Mục Tuyết kéo Lưu Anh Nam núp vào trong bồn hoa, cho dù có Lưu Anh Nam ở bên cạnh nhưng Mục Tuyết vẫn sợ đến run rẩy cả người, kề sát với Lưu Anh Nam một chỗ.
Từ trên người cô tỏa ra từng luồng hương thơm khó nói tên, tràn vào mũi Lưu Anh Nam, thơm tinh khiết mà không hắc. Giống như nhìn bản thân cô nàng vậy, không phải vẻ đẹp kinh diễm, nhưng tỏa ra một thứ khí chất mê người.
Lưu Anh Nam nghía mắt, nhìn Mục Tuyết ngồi ở bên cạnh. Phía trên cùng chiếc áo sơmi của cô có hai khuy không cài, lúc này ngồi xổm xuống càng mở bung, Lưu Anh Nam có thể nhìn thấy rõ ràng áo ngực màu tím cùng vùng đẫy đà trắng muốt.
Màu tím, màu mê tình trong truyền thuyết, đại diện cho thần bí, gợi cảm, tình dục mạnh. Nhưng áo ngực cô mặc lại là kiểu che hoàn toàn, cũng chính là kiểu bao trùm toàn bộ hai ngọn núi, không phải là kiểu lộ nửa. Điều này chứng tỏ tư tưởng của cô nàng rất bảo thủ, rốt cuộc là màu tím gợi cảm hay là bảo thủ kiểu che hoàn toàn đây? Hay là kiêm cả hai thứ, trước mặt người khác thì bảo thủ, trên giường thì cuồng dã đây?
Lưu Anh Nam không kìm được rơi vào trong cơn ảo tưởng, cả ngôi trường im phăng phắc, không một tiếng động, thích hợp ảo tưởng nhất. Cũng không biết qua bao lâu, Lưu Anh Nam chỉ cảm thấy tay xiết chặt, bàn tay nhỏ của Mục Tuyết tóm chặt khuỷu tay hắn, bóp hắn đau nhói. Lưu Anh Nam gian nan dời ánh mắt lên khuôn mặt cô, tuy bên ngoài rất tối nhưng vẫn có thể thấy rõ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên khuôn mặt cô.
- Lưu tiên sinh, anh xem, anh xem, thứ đó quả nhiên xuất hiện rồi. Anh có thấy nó bay bổng, còn có ma trơi lập lòe kia không… -Mục Tuyết căng thẳng gần như không phát thanh âm ra nổi, gian nan nói, gần như hư thoát.
Lưu Anh Nam buồn bực, hắn hoàn toàn không cảm giác được chút xíu quỷ khí nào, sao có khả năng chứ?
Hắn nhìn theo hướng ngón tay của Mục Tuyết, vừa vặn là cửa nhà vệ sinh. Lưu Anh Nam nhất thời thộn ra, điều này không có khả năng, sao thật sự có quỷ mà hắn hoàn toàn không cảm giác được?
Bên ngoài nhà vệ sinh vốn có đèn, chỉ là không biết bị tên nhóc nghịch ngợm nào đập vỡ, lúc này tối mù, nương ánh đèn ngoài khu phòng học ở xa xa, loáng thoáng có thể nhìn thấy một bóng đen. Quả đúng như Mục Tuyết nói, đung đa đung đưa, hệt như chân không chạm đất, bước một bước ra xa vài thước, hơn nữa trên mặt còn có một đốm ma trơi màu đỏ sậm đang lập lòe, lúc sáng lúc tắt.
- Lưu tiên sinh, anh nhìn thấy rồi chứ, mau mau nghĩ cách đi, rốt cuộc là bắt nó hay tiêu diệt nó? –Mục Tuyết vô cùng căng thẳng, nom bộ dạng như sắp khóc lên. Cô bị sự kiện quỷ dị này quấy nhiễu, bản thân gần như sắp sụp đổ rồi.
Lưu Anh Nam dụi dụi mắt, quả thật bóng đen thần bí ấy vẫn còn đó, đi về hướng nhà vệ sinh, bước xa ba thước, hệt như bay trên không. Đốm ma trơi kia lúc sáng lúc tối, quỷ dị khó lường. Đúng vào lúc này, thân thể bóng đen ấy bỗng rung lên giống như một người trẹo chân, cả người lảo đảo, ma trơi kia không ngờ lại rơi xuống đất. Lưu Anh Nam thoáng chốc liền hiểu ra, không nhịn được bật cười.
- Sao thế Lưu tiên sinh? Có phải nắm chắc mười phần tiêu diệt nó hay không? –Mục Tuyết thấy Lưu Anh Nam bật cười, nhất thời nhẹ nhõm không ít, gấp gáp hỏi.
Lưu Anh Nam khoát tay nói:
- Tiêu diệt tàn nhẫn quá, bắt rồi bảo nó viết kiểm điểm là được.
- Viết kiểm điểm? Quỷ cũng viết kiểm điểm? –Mục Tuyết nghi hoặc nói:
- Á, nó đi về phía bên này rồi!
Đúng vào lúc này, bóng đen nọ bỗng ‘bay’ về phía bên này, quả thật là bước xa ba thước, có cảm giác như ‘Súc Địa Thành Thốn’ (một loại khinh công). Mục Tuyết sợ hãi, hét toáng một tiếng nhào vào trong ngực Lưu Anh Nam. Lưu Anh Nam được thân thể thơm tho ấm áp nhào vào ngực, sờ đai áo ngực dày rộng trên lưng cô nàng, có thể khẳng định, Mục Tuyết quả thật rất bảo thủ, hơn nữa dùng còn là kiểu ba móc, không dễ tháo cho lắm.
Mắt thấy bóng đen nọ càng lúc càng gần, ma trơi đã không còn lập lòe nữa, Mục Tuyết sợ đến mức run như cầy sấy. Lưu Anh Nam lại đột ngột đẩy cô ra, một cú đẩy nhìn thì tùy ý nhưng lại tháo ra hai chiếc móc. Mục Tuyết không kịp làm ra phản ứng, Lưu Anh Nam đã lao ra bụi hoa, thoáng cái chặn trước người bóng đen nọ nói:
- Khà, người anh em, xin ít lửa!
Vừa nghe lời này, Mục Tuyết suýt nữa ngã sấp vào bụi hoa, trong lòng vô cùng bội phục dũng khí của Lưu Anh Nam, không ngờ lại tìm quỷ xin lửa, xin lửa gì? Lửa địa ngục?
Cô nàng cố lấy dũng khí, nghiến chặt răng, mở to mắt. Vốn tưởng sẽ nhìn thấy cảnh phép thuật, pháp bảo bay đầy trời, lệ quỷ rít gào, quỷ khóc nháo nhào gì kia, nhưng hiện thực và trí tưởng tượng của cô hoàn toàn trái ngược. Lưu Anh Nam thật sự đang xin lửa bóng quỷ nọ, đối phương cũng lấy bật lửa, Lưu Anh Nam nghiêng đầu châm thuốc…
Cho dù Mục Tuyết rất sợ nhưng vẫn không mất lý trí, thoáng cái hiểu rõ. Cô nhanh nhẹn nhảy ra bồn hoa xông tới trước, bóng đen thoáng chốc trở nên rõ ràng. Đây nào phải ác quỷ gì chứ, rõ ràng là quỷ phá phách mà.
Cậu nam sinh mặc đồng phục trường, để tóc ngắn, mặt mày sáng sủa, sở dĩ bước xa ba thước là vì cậu ta đi một đôi giày trượt! Còn về cái gọi là ma trơi, từ bật lửa trong tay cậu ta thì biết ngay, đó rõ ràng là thuốc lá!
- Dập thuốc mau! –Vừa thấy là học sinh, Mục Tuyết nhất thời phấn chấn tinh thần, bày ra sự uy nghi của giáo viên, bước lên một bước, chỉ vào mũi nam sinh đó nói:
- Cậu là học sinh khối nào lớp nào? Vì sao không đi học, trường học cấm chỉ không cho phép đi giày trượt trong trường cậu không biết sao? Lúc nãy cậu làm gì ở bên ngoài nhà vệ sinh, có phải là hút thuốc hay không? Há mồm ra cho tôi ngửi…
Mục Tuyết như pháo liên thanh trực tiếp hỏi choáng vang cậu nam sinh kia, cuối cùng thậm chí không đợi nam sinh mở mồm, trực tiếp bảo cậu ta về viết kiểm điểm. Lần này là năm ngàn chữ, bởi vì tính chất ác liệt, trốn học, hút thuốc, đi giày trượt, cộng thêm hù dọa giáo viên, năm ngàn chữ đều là nhẹ, hơn nữa còn bảo cậu ta giao thẳng kiểm điểm vào trong tay chủ nhiệm lớp cậu ta. Trong trường chuyên cấp ba tỷ lệ đỗ đạt đứng đầu này, tội của thằng bé đó, nhẹ thì ghi lỗi, nặng thì giữ lại cho trường học xem xét.
- Học sinh bây giờ thật là coi trời bằng vung, chẳng những không có trách nhiệm với người khác, cũng chả có trách nhiệm với mình. –Thấy nam sinh cúi đầu ủ rũ rời đi, Mục Tuyết vẫn giận dữ khó dịu:
- Trời tối như vậy chơi giày trượt, nếu xảy ra chuyện gì, trách nhiệm chẳng phải vẫn do trường học gánh vác. Còn phụ huynh học sinh bây giờ, lúc đưa con mình tới thì nói hay lắm, nhờ giáo viên quan tâm hơn, nếu không nghe lời nên đánh cứ đánh, nên mắng cứ mắng. Trời ạ, nói thật dễ nghe, lũ trẻ này bây giờ đừng nói là đánh mắng, chúng không đánh giáo viên đã may lắm rồi. Vào thời phong kiến mấy trăm năm trước, giáo viên là nghề thần thánh biết nhường nào, được người ta tôn trọng cỡ nào, tôn sư trọng đạo là tiêu chuẩn đạo đức cơ bản nhất, ơn thụ nghiệp suốt đời khó báo, một ngày làm thầy cả đời làm cha!
- Một ngày làm thầy cả đời làm cha? –Lưu Anh Nam nhìn Mục Tuyết, nghiền ngẫm cẩn thận câu nói này. Ngày xưa nói câu này là vì phụ nữ thời cổ không có tư cách đọc sách, giáo viên toàn bộ là nam, cho nên dùng cha để hình dung đức hạnh và sự từ ái của giáo viên. Nhưng vào thời đại ngày nay, giáo viên nữ nhiều như sao trên trời, dùng câu nói này không còn thích hợp cho lắm. Ví dụ như Lưu Anh Nam bây giờ đối diện Mục Tuyết, câu nói này nên đổi thành:
- Một ngày làm thầy, rồi thì làm cha!*
*(Tác giả chơi chữ, 日(nhật) vừa có nghĩa là ngày, vừa có nghĩa là xxx. Có thể hiểu là câu trên là: xxx giáo viên một lần, rồi thì làm cha!)
- Lưu tiên sinh, anh kiên nhẫn chờ một lát, biết đâu lát nữa có thể nhìn thấy. Hôm qua tôi đã nhìn thấy rồi, một bóng đen thần bí tung bay, một đôi mắt lập lòe giống như ma trơi vậy…
- Không phải chứ? –Lưu Anh Nam rầu rĩ nói, nhưng thấy Mục Tuyết lo lắng sợ hãi, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, Lưu Anh Nam ngược lại có hứng thú. Nếu đã tới rồi, vậy thì giúp Mục Tuyết kết thúc đi.
Không lâu sau, chuông vào học của tiết tự học buổi tối vang lên, sân trường náo nhiệt lại trở nên yên ắng không tiếng động. Mục Tuyết kéo Lưu Anh Nam núp vào trong bồn hoa, cho dù có Lưu Anh Nam ở bên cạnh nhưng Mục Tuyết vẫn sợ đến run rẩy cả người, kề sát với Lưu Anh Nam một chỗ.
Từ trên người cô tỏa ra từng luồng hương thơm khó nói tên, tràn vào mũi Lưu Anh Nam, thơm tinh khiết mà không hắc. Giống như nhìn bản thân cô nàng vậy, không phải vẻ đẹp kinh diễm, nhưng tỏa ra một thứ khí chất mê người.
Lưu Anh Nam nghía mắt, nhìn Mục Tuyết ngồi ở bên cạnh. Phía trên cùng chiếc áo sơmi của cô có hai khuy không cài, lúc này ngồi xổm xuống càng mở bung, Lưu Anh Nam có thể nhìn thấy rõ ràng áo ngực màu tím cùng vùng đẫy đà trắng muốt.
Màu tím, màu mê tình trong truyền thuyết, đại diện cho thần bí, gợi cảm, tình dục mạnh. Nhưng áo ngực cô mặc lại là kiểu che hoàn toàn, cũng chính là kiểu bao trùm toàn bộ hai ngọn núi, không phải là kiểu lộ nửa. Điều này chứng tỏ tư tưởng của cô nàng rất bảo thủ, rốt cuộc là màu tím gợi cảm hay là bảo thủ kiểu che hoàn toàn đây? Hay là kiêm cả hai thứ, trước mặt người khác thì bảo thủ, trên giường thì cuồng dã đây?
Lưu Anh Nam không kìm được rơi vào trong cơn ảo tưởng, cả ngôi trường im phăng phắc, không một tiếng động, thích hợp ảo tưởng nhất. Cũng không biết qua bao lâu, Lưu Anh Nam chỉ cảm thấy tay xiết chặt, bàn tay nhỏ của Mục Tuyết tóm chặt khuỷu tay hắn, bóp hắn đau nhói. Lưu Anh Nam gian nan dời ánh mắt lên khuôn mặt cô, tuy bên ngoài rất tối nhưng vẫn có thể thấy rõ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên khuôn mặt cô.
- Lưu tiên sinh, anh xem, anh xem, thứ đó quả nhiên xuất hiện rồi. Anh có thấy nó bay bổng, còn có ma trơi lập lòe kia không… -Mục Tuyết căng thẳng gần như không phát thanh âm ra nổi, gian nan nói, gần như hư thoát.
Lưu Anh Nam buồn bực, hắn hoàn toàn không cảm giác được chút xíu quỷ khí nào, sao có khả năng chứ?
Hắn nhìn theo hướng ngón tay của Mục Tuyết, vừa vặn là cửa nhà vệ sinh. Lưu Anh Nam nhất thời thộn ra, điều này không có khả năng, sao thật sự có quỷ mà hắn hoàn toàn không cảm giác được?
Bên ngoài nhà vệ sinh vốn có đèn, chỉ là không biết bị tên nhóc nghịch ngợm nào đập vỡ, lúc này tối mù, nương ánh đèn ngoài khu phòng học ở xa xa, loáng thoáng có thể nhìn thấy một bóng đen. Quả đúng như Mục Tuyết nói, đung đa đung đưa, hệt như chân không chạm đất, bước một bước ra xa vài thước, hơn nữa trên mặt còn có một đốm ma trơi màu đỏ sậm đang lập lòe, lúc sáng lúc tắt.
- Lưu tiên sinh, anh nhìn thấy rồi chứ, mau mau nghĩ cách đi, rốt cuộc là bắt nó hay tiêu diệt nó? –Mục Tuyết vô cùng căng thẳng, nom bộ dạng như sắp khóc lên. Cô bị sự kiện quỷ dị này quấy nhiễu, bản thân gần như sắp sụp đổ rồi.
Lưu Anh Nam dụi dụi mắt, quả thật bóng đen thần bí ấy vẫn còn đó, đi về hướng nhà vệ sinh, bước xa ba thước, hệt như bay trên không. Đốm ma trơi kia lúc sáng lúc tối, quỷ dị khó lường. Đúng vào lúc này, thân thể bóng đen ấy bỗng rung lên giống như một người trẹo chân, cả người lảo đảo, ma trơi kia không ngờ lại rơi xuống đất. Lưu Anh Nam thoáng chốc liền hiểu ra, không nhịn được bật cười.
- Sao thế Lưu tiên sinh? Có phải nắm chắc mười phần tiêu diệt nó hay không? –Mục Tuyết thấy Lưu Anh Nam bật cười, nhất thời nhẹ nhõm không ít, gấp gáp hỏi.
Lưu Anh Nam khoát tay nói:
- Tiêu diệt tàn nhẫn quá, bắt rồi bảo nó viết kiểm điểm là được.
- Viết kiểm điểm? Quỷ cũng viết kiểm điểm? –Mục Tuyết nghi hoặc nói:
- Á, nó đi về phía bên này rồi!
Đúng vào lúc này, bóng đen nọ bỗng ‘bay’ về phía bên này, quả thật là bước xa ba thước, có cảm giác như ‘Súc Địa Thành Thốn’ (một loại khinh công). Mục Tuyết sợ hãi, hét toáng một tiếng nhào vào trong ngực Lưu Anh Nam. Lưu Anh Nam được thân thể thơm tho ấm áp nhào vào ngực, sờ đai áo ngực dày rộng trên lưng cô nàng, có thể khẳng định, Mục Tuyết quả thật rất bảo thủ, hơn nữa dùng còn là kiểu ba móc, không dễ tháo cho lắm.
Mắt thấy bóng đen nọ càng lúc càng gần, ma trơi đã không còn lập lòe nữa, Mục Tuyết sợ đến mức run như cầy sấy. Lưu Anh Nam lại đột ngột đẩy cô ra, một cú đẩy nhìn thì tùy ý nhưng lại tháo ra hai chiếc móc. Mục Tuyết không kịp làm ra phản ứng, Lưu Anh Nam đã lao ra bụi hoa, thoáng cái chặn trước người bóng đen nọ nói:
- Khà, người anh em, xin ít lửa!
Vừa nghe lời này, Mục Tuyết suýt nữa ngã sấp vào bụi hoa, trong lòng vô cùng bội phục dũng khí của Lưu Anh Nam, không ngờ lại tìm quỷ xin lửa, xin lửa gì? Lửa địa ngục?
Cô nàng cố lấy dũng khí, nghiến chặt răng, mở to mắt. Vốn tưởng sẽ nhìn thấy cảnh phép thuật, pháp bảo bay đầy trời, lệ quỷ rít gào, quỷ khóc nháo nhào gì kia, nhưng hiện thực và trí tưởng tượng của cô hoàn toàn trái ngược. Lưu Anh Nam thật sự đang xin lửa bóng quỷ nọ, đối phương cũng lấy bật lửa, Lưu Anh Nam nghiêng đầu châm thuốc…
Cho dù Mục Tuyết rất sợ nhưng vẫn không mất lý trí, thoáng cái hiểu rõ. Cô nhanh nhẹn nhảy ra bồn hoa xông tới trước, bóng đen thoáng chốc trở nên rõ ràng. Đây nào phải ác quỷ gì chứ, rõ ràng là quỷ phá phách mà.
Cậu nam sinh mặc đồng phục trường, để tóc ngắn, mặt mày sáng sủa, sở dĩ bước xa ba thước là vì cậu ta đi một đôi giày trượt! Còn về cái gọi là ma trơi, từ bật lửa trong tay cậu ta thì biết ngay, đó rõ ràng là thuốc lá!
- Dập thuốc mau! –Vừa thấy là học sinh, Mục Tuyết nhất thời phấn chấn tinh thần, bày ra sự uy nghi của giáo viên, bước lên một bước, chỉ vào mũi nam sinh đó nói:
- Cậu là học sinh khối nào lớp nào? Vì sao không đi học, trường học cấm chỉ không cho phép đi giày trượt trong trường cậu không biết sao? Lúc nãy cậu làm gì ở bên ngoài nhà vệ sinh, có phải là hút thuốc hay không? Há mồm ra cho tôi ngửi…
Mục Tuyết như pháo liên thanh trực tiếp hỏi choáng vang cậu nam sinh kia, cuối cùng thậm chí không đợi nam sinh mở mồm, trực tiếp bảo cậu ta về viết kiểm điểm. Lần này là năm ngàn chữ, bởi vì tính chất ác liệt, trốn học, hút thuốc, đi giày trượt, cộng thêm hù dọa giáo viên, năm ngàn chữ đều là nhẹ, hơn nữa còn bảo cậu ta giao thẳng kiểm điểm vào trong tay chủ nhiệm lớp cậu ta. Trong trường chuyên cấp ba tỷ lệ đỗ đạt đứng đầu này, tội của thằng bé đó, nhẹ thì ghi lỗi, nặng thì giữ lại cho trường học xem xét.
- Học sinh bây giờ thật là coi trời bằng vung, chẳng những không có trách nhiệm với người khác, cũng chả có trách nhiệm với mình. –Thấy nam sinh cúi đầu ủ rũ rời đi, Mục Tuyết vẫn giận dữ khó dịu:
- Trời tối như vậy chơi giày trượt, nếu xảy ra chuyện gì, trách nhiệm chẳng phải vẫn do trường học gánh vác. Còn phụ huynh học sinh bây giờ, lúc đưa con mình tới thì nói hay lắm, nhờ giáo viên quan tâm hơn, nếu không nghe lời nên đánh cứ đánh, nên mắng cứ mắng. Trời ạ, nói thật dễ nghe, lũ trẻ này bây giờ đừng nói là đánh mắng, chúng không đánh giáo viên đã may lắm rồi. Vào thời phong kiến mấy trăm năm trước, giáo viên là nghề thần thánh biết nhường nào, được người ta tôn trọng cỡ nào, tôn sư trọng đạo là tiêu chuẩn đạo đức cơ bản nhất, ơn thụ nghiệp suốt đời khó báo, một ngày làm thầy cả đời làm cha!
- Một ngày làm thầy cả đời làm cha? –Lưu Anh Nam nhìn Mục Tuyết, nghiền ngẫm cẩn thận câu nói này. Ngày xưa nói câu này là vì phụ nữ thời cổ không có tư cách đọc sách, giáo viên toàn bộ là nam, cho nên dùng cha để hình dung đức hạnh và sự từ ái của giáo viên. Nhưng vào thời đại ngày nay, giáo viên nữ nhiều như sao trên trời, dùng câu nói này không còn thích hợp cho lắm. Ví dụ như Lưu Anh Nam bây giờ đối diện Mục Tuyết, câu nói này nên đổi thành:
- Một ngày làm thầy, rồi thì làm cha!*
*(Tác giả chơi chữ, 日(nhật) vừa có nghĩa là ngày, vừa có nghĩa là xxx. Có thể hiểu là câu trên là: xxx giáo viên một lần, rồi thì làm cha!)
/435
|